[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 10
- Home
- [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
- Chap 10 - Tôi đã có buổi huấn luyện mùa hè ngoài trời (P1)

Nắng hè chói chang rót đầy vào lớp học.
Thầy giáo trước bục giảng hay đám học sinh sau bàn đều đã diện đồ mùa hè, trông ai nấy cũng mát mẻ, khoan khoái.
Lạc quẻ giữa bọn họ là một gã mặc hoodie cộc tay cùng chiếc quần bơi loè loẹt. Đã thế, hắn còn phanh ngực áo, bên trong trống trơn. Chắc tên này tưởng mình đang đi nghỉ mát rồi? Giữa trời nóng chảy mỡ thế này mà còn bày đặt khoe cơ bắp. Sao không nhảy ùm xuống con sông gần đây rồi biến luôn cho khuất mắt. Ngoài việc không có nhiều cơ bắp bằng thì tôi chẳng ghen tị đâu. Đ-đúng vậy. Chết tiệt.
Mỗi khi tiếp xúc với nắng hè gay gắt, da tôi lại bỏng rát lên rất nhanh. Vì thế, ngay cả trong mùa hè, tôi vẫn phải khoác một chiếc cardigan mỏng, mặc áo sơ mi dài tay và quần dài thoáng mát. Thành ra dù hay ở ngoài trời, tôi chẳng bao giờ có được làn da rám nắng khỏe khoắn. Lũ con gái thì cứ ghen tị với làn da trắng của tôi, nhưng tôi chẳng vui vẻ chút nào. Nó trắng bệch như tuyết! Thử hỏi có thằng đàn ông nào lại hài lòng với cái màu da đó cơ chứ.
Tôi thở dài một hơi thườn thượt.
Haizz… chán chết đi được.
Và giờ, mùa hè cuối cùng cũng đã đến. Sự kiện đó… cũng diễn ra vào mùa hè.
Tôi đưa mắt trở lại lớp học. Thầy giáo chủ nhiệm đang giải thích về một sự kiện sẽ diễn ra trong tuần tới: “Huấn luyện dã ngoại mùa hè.”
Vừa nghe thầy nói, tôi vừa cố nhớ lại cảm giác phấn khích của mình khi còn chơi Arcadia. À, đó là những tháng ngày vui vẻ. Hồi ấy tôi đâu phải khổ sở thế này. Bây giờ tôi chẳng hào hứng chút nào, thay vào đó là lo lắng và sợ hãi, bụng dạ cứ cồn cào cả lên.
Theo ký ức của tôi, sự kiện sắp tới này cực kỳ khó nhằn.
Tóm tắt những gì sắp xảy ra là như thế này.
Vào mùa hè năm lớp ba, trường sẽ có một sự kiện tên là “Huấn luyện dã ngoại mùa hè.” Nó sẽ kéo dài trong ba ngày hai đêm.
Về cơ bản, đây là một sự kiện để mọi người thực hành những gì đã học ở một vùng núi hẻo lánh, nơi họ sẽ không làm phiền ai khác. Nghe cũng được đấy chứ.
…Vấn đề nảy sinh vào đêm thứ hai của buổi huấn luyện.
Một sự kiện luôn được lồng ghép vào mấy hoạt động mùa hè của trường kiểu này—thử thách lòng dũng cảm.
Cái sự kiện này khiến người ta cảm nhận rõ rệt rằng việc lên kế hoạch chi tiết thật phiền phức nên cứ làm đại cho xong, trong khi các thầy cô thì quá bận để mà nhúng tay vào.
Nhân tiện, tôi ghét cay ghét đắng nó.
Buổi tối đi vệ sinh thôi đã đáng sợ lắm rồi! Mà ngoài tôi ra không ai thấy sợ hay sao!? Mấy đứa nói không sợ chắc chắn là nói dối.
Nhưng dù tôi có không ưa chuyện đó, vấn đề lại chẳng nằm ở đấy.
Vấn đề thực sự là bộ ba côn đồ. Và Lian…
Nhân đợt Alfred cao lớn vượt bậc gần đây, Lian và ba tên lâu la sẽ bày mưu tính kế hãm hại cái con người đang phát triển nhanh như thổi này.
Khi thầy giáo nhờ người giúp đỡ cho thử thách lòng dũng cảm, Lian sẽ xung phong nhận cái vai trò hỗ trợ phiền phức này.
Nhưng mục đích là để khi đến lượt Alfred, bọn chúng sẽ giả vờ dọa nạt rồi đẩy cậu ta xuống vách đá.
Đáng sợ quá. Nhưng trẻ con đôi khi lại làm những điều khủng khiếp như vậy đấy.
Và Alfred, người bị đẩy xuống vách đá tối om một mình, sẽ kêu cứu. Kịch bản mà Lian và ba tên tay sai của hắn nghĩ ra thật kinh hoàng, phơi bày sự tàn nhẫn đơn giản, rõ ràng và đặc trưng của con nít.
Mà, tôi không nghĩ cậu ta thuộc tuýp người sẽ khóc lóc… Có lẽ, cậu ta sẽ lặng lẽ nổi điên… Thật đáng sợ.
Đây mới chỉ là màn dạo đầu. Từ đây trở đi mới là sự kiện chính khiến bụng tôi quặn thắt.
Có một hàng rào trừ ma ở phía bên này của vách đá. Vì vậy, khu vực đó tương đối an toàn miễn là bạn không vượt qua hàng rào. Dĩ nhiên, nếu có một con quỷ mạnh hoặc một con quỷ khát máu và hung tợn, thì đó lại là chuyện khác.
Read this at perpetualdaydreams.com
Còn ở phía bên kia hàng rào thì chẳng có giới hạn nào như vậy.
Mọi chuyện còn tệ hơn. Nơi Alfred rơi xuống gần một ổ chó quỷ. Bị bao vây bởi hàng chục con chó quỷ đói khát, cậu ta phải một mình chiến đấu để thoát thân.
Nhân tiện, tôi đã thất bại trong sự kiện này hai lần. Nếu di chuyển không khéo, bạn sẽ bị bủa vây từ mọi hướng, bị truy đuổi và bị ăn sống.
Sau đó… dòng chữ “Game Over” sẽ xuất hiện trên màn hình một cách không thương tiếc.
Tôi rùng mình. Nếu chỉ là game, tôi có thể thử đi thử lại cho đến khi qua màn. Nhưng trong thế giới này, làm gì có nút chơi lại. Nếu bạn chết, thì đó chính là “Game Over” dành cho bạn.
Tôi đau đầu nghĩ cách né tránh một sự kiện nguy hiểm như vậy. Vấn đề là nếu tôi thực sự thoát được, cốt truyện có thể sẽ rẽ sang một hướng mà tôi hoàn toàn không biết gì.
Nếu theo đúng mạch truyện, sau khi Alfred đánh bại lũ chó quỷ, cậu ta sẽ nhận được một vật phẩm không thể thiếu cho mạch truyện chính. Gần hang ổ của lũ chó quỷ phải có xác chết cháy xém và phong hóa của một linh mục. Và bên cạnh xác chết phải là một chiếc nhẫn.
Nhẫn Thần Hộ Mệnh của Nữ thần Faltie.
Vật phẩm sự kiện này tuyệt đối cần thiết để có được Thanh kiếm Bình minh và Hoàng hôn. Không có chiếc nhẫn, bạn sẽ không thể đến được nơi cất giữ thanh kiếm, nói gì đến chuyện đánh bại Nữ thần Faltie, người bảo vệ nó.
Khỏi phải nói, đó là một chiếc nhẫn cực kỳ quan trọng.
Và không có Thanh kiếm Bình minh và Hoàng hôn, bạn không thể hạ gục Quỷ vương. Vì vậy, nếu tôi tránh sự kiện thử thách lòng dũng cảm, điều đó có nghĩa là Alfred sẽ không có được chiếc nhẫn. Điều này lại đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ không thể đánh bại Quỷ vương, dẫn đến một tương lai tồi tệ.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, không né tránh sự kiện này là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, sau khi Alfred bị đẩy xuống vách đá… tôi sẽ phải phó mặc cho cậu ta. Dù cậu ta làm gì, cậu ta phải hoàn thành sự kiện ngay trong lần thử đầu tiên. Bởi vì nếu cậu ta chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi không thể để cậu ta chết được. Tôi phải nghĩ ra cách giúp cậu ta hoàn thành sự kiện một cách an toàn… nhưng ngay lúc này, tôi chẳng thể nghĩ ra được điều gì.
Aaa. Bụng tôi đau quá.
Giờ giải lao. Bộ ba côn đồ cùng vài nam sinh nữ sinh vây quanh tôi, sôi nổi và ngây thơ đến mức khiến tôi phải ghen tị.
“Lian! Tớ mong chờ lắm!”
“Tớ sẽ được ở cùng Lian suốt ba ngày liền!”
“Ở qua đêm với Lian… Tớ không thể chờ được nữa! Không thể chờ được nữa!”
“…Phải,” tôi đáp, nặn ra một nụ cười. Phải tốn rất nhiều công sức để nó không trông cứng đờ.
Lớp học trở nên ồn ào. Phải đối mặt với một tình huống nguy hiểm sắp xảy ra, có thể ảnh hưởng đến sự an nguy của cả thế giới, tôi không tài nào cảm thấy thoải mái như thể đây chỉ là một chuyến đi học bình thường. Tôi thậm chí không biết phải mô tả cảm giác của mình như thế nào nữa.
Có lẽ u ám là từ đúng nhất.
…Alfred thế nào rồi?
Dù gì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, nên chắc hẳn sẽ khá hào hứng với chuyến đi của trường. Khi bạn bè tôi ríu rít về những món đồ ngọt và quần áo họ sẽ mang theo, tôi liếc mắt sang chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Chỗ ngồi của Alfred.
Cũng có vài nam sinh nữ sinh ở gần cậu ta, khiến xung quanh trở nên vui vẻ và ồn ào.
Mái tóc vàng óng dường như thu trọn ánh nắng mặt trời ấy nổi bật ngay cả giữa đám đông.
Ồ. Đám đông quanh cậu ta cũng lớn như của tôi à?
Cậu ta cứ thuận buồm xuôi gió như vậy. Đúng là người hùng tương lai có khác.
Vị anh hùng tương lai nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Hừm. Tôi biết mà. Đúng như tôi nghĩ.
Chắc cậu ta đang nghĩ mình phải nghỉ làm thêm và không được đến nhà thờ trong ba ngày.
Phải. Chắc chắn là vậy.
Nhưng sẽ là thảm họa nếu cậu ta không đi. Số phận của cả thế giới đang đặt trên vai cậu ta đó.
Đôi mắt xanh trong veo ngái ngủ từng đăm đăm nhìn ra cửa sổ bỗng xoáy thẳng về phía tôi.
Gaaa! Chạm mắt rồi!
Tôi cố gắng hết sức để ngăn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Đáng sợ quá. Tôi không thể đọc được cảm xúc trong ánh nhìn của cậu ta. Đã thế cậu ta còn nhìn chằm chằm nữa chứ.
Tạm thời, tôi sẽ nở nụ cười tự mãn thường lệ của mình. Mẹo là hơi hất cằm lên một chút. Tôi đã xoay xở được trong những lúc ngặt nghèo nhất.
Một hàng lông mày vàng óng có hình dáng đẹp đẽ nhướng lên. Cậu ta vẫn đang nhìn tôi. Tôi không thể quay đi. Nếu làm vậy, tôi sẽ là kẻ thua cuộc.
Tôi nên nói gì đây? Ha! Phải rồi, hẳn là có một cảnh trong lớp học như thế này, nơi Lian có một câu thoại. Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Tôi đã bị đôi mắt của cậu ta làm cho phân tâm và suýt quên mất điều này.
“Hehehe. Chẳng phải tốt sao, Alfred? Một chuyến đi mà cậu không cần phải tốn tiền. Dĩ nhiên là cậu sẽ đi, phải không?”
Nói là cậu sẽ đi đi. Cậu sẽ đi mà. Nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Ý tôi là, sẽ phiền phức lắm. Chủ yếu là cho tôi. Mặc dù nếu cậu đi, nó cũng sẽ phiền phức cho tôi. Nhưng nếu cậu không đi, nó vẫn sẽ phiền phức. Sự mâu thuẫn này thật mệt mỏi.
Trong suốt thời gian đó, đôi mắt xanh không thể đoán được của Alfred vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.
“…Cậu muốn tôi đi sao?”
Oa!
Cậu ta hỏi tôi á?!
Hả?! K-khoan đã, có diễn biến như vậy sao?
V-vì đã lâu lắm rồi nên tôi không thể nhớ chi tiết được. Vì vậy, tôi không biết.
Bởi thế tôi mới nói, tôi rất dở trong việc đối phó với Alfred! Làm ơn làm cho mọi thứ đơn giản hơn đi!
“C-có chứ—à không, ý tôi là cậu! Chẳng lẽ cậu không muốn đi sao?”
Đôi mắt xanh hơi nheo lại. Có vẻ như cậu ta đang suy nghĩ rất lung về điều gì đó. Cậu đang nghĩ gì vậy? Đừng có vô cảm như thế nữa. Thật sự đáng sợ đấy.
Vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, Alfred thở dài. “…Hiểu rồi. Đành chịu thôi. Tôi cũng sẽ tham gia chuyến đi này.”
“P-phải…”
Vậy là cậu ta sẽ đi. Tạ ơn trời.
Ý tôi là, cậu ta đã nói là đành chịu. Đành chịu cái gì cơ?
Chà, miễn là cậu ta có hứng tham gia chuyến đi, thì mọi chuyện đều ổn cả.
Khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, Alfred bật cười. Cậu ta đang cười cái gì vậy?
“C-có chuyện gì sao?”
“Không có gì nhiều,” Alfred đáp.
Không có gì nhiều ngoài cái gì chứ? Argh, tên khốn này! Cho tôi một câu trả lời phiền phức như vậy!
Tạm thời, tôi quyết định nở nụ cười tự mãn mà tôi luôn trưng ra mỗi khi gặp rắc rối. Cố gắng rút lui thôi. Tôi kiệt sức rồi. Phải ứng biến trong các cuộc trò chuyện thật mệt mỏi.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Alfred, bộ ba côn đồ liền càu nhàu.
“Lian! Gần đây tên đó xấc xược lắm!”
“Đúng vậy, khá trơ tráo! Mà hắn vẫn nghèo!”
“Phải, vẫn nghèo!”
Chà, dạo này cậu ta quả thực đã rất nổi bật.
Đó là lý do tại sao Alfred có tiếng xấu trong giới nam sinh nhà giàu nhưng không được ưa chuộng.
“Thôi nào, thôi nào. Sắp tới chúng ta phải chuyển sang lớp khác rồi,” tôi nói. “Chúng ta không thể đến muộn được. Đi thôi, mọi người?”
“V-vâng!”
Và thế là tôi đứng dậy khỏi bàn. Gương mặt của đám đông xung quanh tôi ửng đỏ.
Tạ ơn trời. Tạ ơn trời là chúng tôi phải chuyển phòng cho tiết học tiếp theo. Nó cho tôi một cái cớ tốt để kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong lòng, tôi bí mật lau mồ hôi trên trán.
Vì cha của Lian đang đi công tác ở thủ đô và mẹ cậu cũng đang bận rộn vui chơi ở đó, tôi đưa tờ thông báo về trại huấn luyện mùa hè cho quản gia Loendal. Ông là một quản gia già, lịch lãm, râu trắng với mái tóc màu xám bạc. Đúng là gừng càng già càng cay.
Tôi muốn được già đi giống như ông ấy. Hừm. Hãy đặt đó làm mục tiêu.
“Tôi hiểu rồi. Đã rõ. Vậy xin cậu chủ hãy yên tâm rằng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi sẽ kiểm tra lại với cậu chủ sau, và nếu có bất cứ điều gì khác cậu chủ cần, xin hãy cho tôi biết.”
“Cảm ơn ông. Nhờ có ông mà tôi được cứu rồi.”
Cha và mẹ của Lian thường xuyên vắng mặt ở dinh thự. Hơn nữa, họ dường như không quan tâm đến các sự kiện của trường, vì vậy tôi không thể trông cậy vào họ.
Vị quản gia già mỉm cười hạnh phúc. Đôi mắt hẹp và khuôn mặt trái xoan của ông làm tôi nhớ đến ông của mình, và trái tim tôi nhói lên một chút đau đớn.
“Không, không. Không cần phải nói vậy. Xin cậu chủ hãy tận hưởng. Tôi nghĩ chuyến đi ba ngày hai đêm của cậu chủ với các bạn cùng lớp sẽ rất thú vị và tràn đầy những kỷ niệm vui vẻ.”
“Haha…” Tận hưởng, hử… Tôi cảm thấy điều đó là không thể.
Sẽ tốt biết bao nếu tôi có thể giống như những người đó, không phải lo lắng về bất cứ điều gì và chỉ việc vui chơi?
Tôi cảm thấy như mình đã muốn về nhà ngay cả trước khi đi chuyến dã ngoại đó. Tôi có thể về nhà không? Không được sao?
Nói, “Lian!”
Cánh cửa phòng ăn đột nhiên bật tung ra với một tiếng rầm.
Tôi quay phắt đầu lại và thấy anh trai của Lian, mắt mở to đứng đó với vẻ ngạc nhiên. Anh ta lúc nào cũng hành xử đáng ngờ. Tôi thực sự không hiểu nổi.
“E-em sắp đi du lịch sao?! Đ-đi đâu?! Và với a-ai?!”
“A-anh về rồi ạ. Chỉ là một chuyến đi của trường thôi. Em sẽ đến ngọn núi ở ngoại ô thị trấn vào cuối tuần để huấn luyện dã ngoại. Chuyến đi sẽ kéo dài ba ngày hai đêm.”
“E-em nói cái gì?!”
Anh trai của Lian mở mắt to hơn nữa, sự kinh ngạc của anh ta rõ ràng ngày càng tăng. Tại sao lại thế?
“K-không được! Nguy hiểm quá!”
“Nguy hiểm ạ? À, đừng lo. Em sẽ ổn thôi. Có một hàng rào trừ ma bao quanh khu vực. Thêm vào đó, sẽ có các thầy cô ở đó. Và bạn bè của em cũng đi cùng—”
“Chỗ đó mới là nguy hiểm nhất!”
“H-hả?”
“Chúng sẽ ở quanh em từ sáng đến tối! Lian yêu dấu của anh, trong sáng và xinh đẹp như một thiên thần, đáng yêu như một nàng tiên hoa! Đó chẳng khác nào ném một con thỏ vào một bầy thú dữ! Nguy hiểm quá! Nếu có chuyện gì xảy ra, dù là vô tình…”
“Vô lý—ý em là, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu.” Lão anh ngốc này lại nói nhảm gì vậy? Tại anh mà tôi không thể không buột miệng nói ra suy nghĩ thật của mình đấy, đồ khốn. Cuồng em trai đến cực điểm.
“Em quá vô tư rồi, Lian! Em chẳng biết gì về bản thân mình cả! Vẻ ngoài không phòng bị như vậy, cùng nhau trải qua buổi sáng, cùng nhau tắm rửa, để lộ làn da mềm mại tựa tuyết, cùng nhau ngủ, cho chúng thấy vẻ ngoài không phòng bị và gương mặt ngủ dễ thương như thế—nếu em làm những điều đó thì lũ thú hoang kia sẽ không thể để em yên đâu! Nhỡ em bị tấn công trong bóng tối thì sao?” Anh trai của Lian ấn vào mũi như thể cố ngăn máu mũi chảy ra, vừa nghiêng người về phía trước vừa nói điều này.
Quả nhiên, những giọt máu đỏ nhỏ xuống sàn đá cẩm thạch.
Anh mới là người nguy hiểm ấy! Anh ta đang nghĩ cái quái gì về tôi vậy? Tên biến thái này!
Mất hết cả ngon miệng, tôi đứng dậy khỏi ghế. “Loendal. Anh trai tôi có vẻ không được khỏe nên phiền ông giúp anh ấy về phòng.”
Vị quản gia già duyên dáng cúi đầu. “Chắc chắn rồi ạ. Tôi sẽ nhận trách nhiệm đưa cậu chủ Robert về phòng. Chúng ta không thể để bất cứ điều gì xảy ra vào giữa đêm, vì vậy tôi sẽ cử một vài người hầu ở trong và ngoài phòng của cậu ấy qua đêm. Xin cậu chủ Lian hãy yên tâm.”
Hai người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen, trước đó đứng dựa vào tường, đã tiến lại gần. Họ xốc nách người anh trai biến thái của tôi đi.
Đúng như mong đợi ở một quản gia tài ba! Ông hiểu ý tôi ngay cả khi tôi không nói gì!
Có vẻ như họ sẽ trông chừng người anh biến thái cả đêm. Cảm ơn, cảm ơn ông Loendal!
Tôi sẽ mua loại trà đầu mùa yêu thích của ông từ Quán cà phê Vườn Hoàng Hôn!
“Làm phiền ông trước vậy,” tôi nói thành tiếng.
“Vâng, xin hãy để tôi lo liệu.” Vị quản gia già đáp lại nụ cười nhẹ nhõm của tôi bằng một nụ cười duyên dáng của riêng ông.
Từ bây giờ, tôi thề sẽ tránh xa anh trai mình càng nhiều càng tốt.
Chẳng mấy chốc, ngày của chuyến đi đã đến.
Nhà trường cung cấp năm cỗ xe ngựa hai mươi chỗ ngồi cho chuyến đi lên núi của chúng tôi. Chúng tôi sẽ ở tại một tòa nhà gỗ hai tầng. Có vẻ như họ đang cải tạo tòa nhà để sử dụng. Mỗi phòng sẽ có bốn người.
Read this at perpetualdaydreams.com
Có lẽ các thầy cô cảm thấy lo lắng, nhưng họ đã quyết định xếp những người giàu ở với người giàu, tầng lớp dưới trung lưu ở với tầng lớp dưới trung lưu.
Và tất nhiên, Lian và bộ ba côn đồ cũng được xếp vào cùng một phòng—đùa thôi.
Chúng tôi không ở cùng phòng.
Rõ ràng, người anh biến thái đó đã dùng quan hệ để sắp xếp cho tôi một phòng riêng.
Anh có thể lo lắng đến mức nào chứ? Anh là người duy nhất có suy nghĩ không trong sáng thôi!
Khi tôi nói với thầy chủ nhiệm rằng tôi ổn với việc ở chung phòng, thầy đã từ chối yêu cầu của tôi. Theo thầy, nếu gia đình tôi phát hiện ra tôi phải ở chung phòng, các khoản quyên góp khổng lồ cho trường sẽ chấm dứt.
Anh ta không cần phải làm đến mức đó…
Tôi xin nhắc lại, anh lo lắng đến mức nào vậy?! Điều nguy hiểm nhất ở đây rõ ràng là anh!
“Oa… Tiếc quá…”
“Tiếc thật…”
“Ừ, tiếc quá…”
Ba tên côn đồ đã gần như bật khóc. Họ không cần phải thất vọng đến thế.
“Thôi nào, thôi nào,” tôi nói. “Chẳng phải sẽ ổn nếu các cậu cứ qua phòng tớ chơi sao?”
“V-vâng!”
“Tớ sẽ đến!”
“Tớ nữa!”
Ở một mình trong phòng có thể hơi cô đơn. Có phần làm hỏng không khí.
Dù sao thì, tua nhanh một chút. Trước mặt tôi là thầy chủ nhiệm đang gà gật. Thầy giải thích lịch trình của chúng tôi cho chuyến đi.
Một tiếng thở dài não nề thoát ra từ môi tôi.
Aaa, nó sắp đến rồi. Câu thoại của thầy giáo sẽ đánh dấu sự khởi đầu của sự kiện này.
“—Vậy thì. Vui lên nào, mọi người. Đêm mai là thử thách lòng dũng cảm. Nhưng các thầy cô rất khó để tự mình chuẩn bị. Đó là lý do tại sao thầy đang tìm một vài người giúp đỡ. Nếu bảy hoặc tám em có thể tình nguyện, thầy sẽ rất vui.”
Nó đến rồi.
Vừa giữ lấy cái bụng đang đau, tôi giơ tay còn lại lên. “Vâng. Em sẽ làm ạ.”
“Ồ! Cảm ơn em nhiều lắm!” Thầy giáo cười rạng rỡ. “Đúng như mong đợi ở em! Thầy luôn nghĩ em sẽ giơ tay! Em đã cứu chúng tôi rồi!”
Bối rối, bộ ba côn đồ cũng vội vàng giơ tay theo.
“Nếu Lian giúp, thì em cũng vậy!”
“Em nữa!”
“Em cũng thế!”
“Thầy rất vui vì có rất nhiều đứa trẻ tốt bụng ở đây,” thầy giáo nói. “Mắt thầy rưng rưng rồi này. Giờ có ba em tham gia cùng Lian, vậy là bốn người. Có ai khác muốn tình nguyện không? Chúng ta cần thêm bốn người nữa.”
Lạ thay, vài người cùng lúc giơ tay.
Chuyện gì đang xảy ra vậy. Sao các cậu lại hăng hái thế?
Chà, tôi biết rằng làm người đi dọa người khác thì vui hơn là bị dọa.
Sau khi thầy giáo chỉ định thêm bốn người nữa giúp chuẩn bị cho thử thách lòng dũng cảm, thầy trông có vẻ hài lòng.
“Được rồi, đây là hạn chót nhé! Những người sẽ giúp thầy nên ở lại sau giờ học. Sau đó, khi mọi người đã giải tán, hãy sắp xếp hành lý của mình vào phòng tương ứng cho đến buổi huấn luyện tiếp theo.”
Các học sinh túa ra, trò chuyện ồn ào trên đường đi. Trong khi đó, bộ ba côn đồ tiếp cận tôi với vẻ mặt bí ẩn.
Sự kiện bắt đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều này.
Vận dụng hết năng lượng để nở một nụ cười, tôi quay sang ba tên côn đồ. Và tôi nói những câu thoại mà tôi đã ghi nhớ từ lâu.
“…Dạo này tớ cứ nghĩ về tên Alfred xấc xược đó. Sao chúng ta không dạy dỗ hắn một chút nhỉ? Bắt hắn phải khóc?”
Ngay khi những lời này thoát ra khỏi môi tôi, đôi mắt của ba tên côn đồ sáng lên rực rỡ.
…Ngày đầu tiên có một lịch trình khá khắc nghiệt.
Chúng tôi phải leo núi và ăn khẩu phần của mình trên đỉnh. Khi đi qua những ngọn núi, các thầy cô đã dạy chúng tôi loại cây và quả nào có thể ăn được, cách dựng trại và nhóm lửa, và cách săn bắn. Sau đó, khi nửa ngày trôi qua, chúng tôi xuống núi trở về nơi ở. Những học sinh về muộn sẽ bị phạt.
Đây là huấn luyện sinh tồn gì vậy. Sự kiện này thực sự diễn ra như thế này sao?
Khó chịu quá. Tôi muốn về nhà. Tôi đã nói mình là người hướng nội mà!
Khi tôi trở về nơi ở, tôi đã vô cùng kiệt sức. Khi màn đêm buông xuống, các thầy cô và các tình nguyện viên xác nhận lộ trình cho thử thách lòng dũng cảm, cùng với các vị trí hù dọa.
Như kế hoạch ban đầu, Jade (một trong bộ ba côn đồ) và tôi chiếm vị trí gần vách đá. Gần đó là hai tên côn đồ còn lại.
Cầm một chiếc đèn lồng trong tay, Jade và tôi nhìn xuống vách đá.
Một tấm biển lớn màu đỏ ghi “cấm vào”, “trơn trượt”, và “cẩn thận trượt ngã”, và phía trước là hàng rào làm bằng các cọc gỗ buộc bằng dây thừng.
Nâng chiếc đèn lồng lên, tôi cố gắng rướn người về phía trước càng nhiều càng tốt.
Tôi hít vào một hơi.
Mặc dù một người có lẽ sẽ không chết khi rơi từ độ cao này, nhưng vách đá vẫn thực sự sâu. Hơn nữa, sườn dốc rất thẳng, gần như một góc chín mươi độ. Trông có vẻ khó leo lên. Mặc dù những người thường xuyên leo núi có lẽ sẽ không gặp vấn đề gì.
Ngoài ra… Nơi này khá tối. Tôi không thể nhìn xuyên qua bóng tối nhưng có một cái hang ở dưới đáy nơi lũ chó quỷ sinh sống.
Tôi rùng mình, xoa xoa cánh tay.
“Này, Lian. Nếu cậu nhìn nữa, cậu sẽ ngã xuống rìa đấy. Nguy hiểm lắm.”
“V-vâng…”
“Trông tối và đáng sợ quá! Nếu hắn rơi xuống đây, hắn chắc chắn sẽ khóc!”
“Ừ-ừ…”
Chính tại nơi này, tôi phải đẩy Alfred.
Cho đêm mai.
Tôi tự hỏi liệu nó có diễn ra tốt đẹp không. Không, sẽ rất tệ nếu nó không diễn ra theo kế hoạch.
Ồ phải rồi, đề phòng trường hợp, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu ta một ít thuốc hồi phục. À, nhưng sẽ rất kỳ lạ nếu đưa nó cho cậu ta khi cậu ta không bị thương. Tôi cần nghĩ ra một lý do.
“Lian? Có chuyện gì vậy?” Jade hỏi. “Mặt cậu trông xanh xao quá…”
“À, không. Tớ chỉ hơi lạnh thôi! K-không có gì đâu. Nhưng trời tối thật…”
“Đúng vậy! Hehehe.”
Jade cười một cách độc địa.
Chà, hãy đưa cho Alfred cả lá bùa hộ mệnh dạng mặt dây chuyền vừa mới hoàn thành, “Bảo vệ bản thân tỏa sáng số 7 (kèm chức năng làm chói mắt)”.
Có rất nhiều thứ tôi muốn đưa cho cậu ta, nhưng các buổi huấn luyện quá mệt mỏi. Chưa kể, xung quanh Alfred luôn có một đám đông, vì vậy tôi thậm chí không có cơ hội.
Tôi cần đưa những món đồ này cho cậu ta sớm…
Tôi xoa cái bụng cồn cào của mình.
Lịch trình dày đặc đến tận lúc đi ngủ. (Ai là người đã nghĩ ra cái này vậy?) Cuối cùng, tôi chẳng có cơ hội nào để đưa cho Alfred những món đồ đó.
Ngày mai. Tôi vẫn còn thời gian. Tôi sẽ đưa chúng cho cậu ta vào ngày mai.
Nhân tiện, thỉnh thoảng khi Alfred bắt gặp tôi, có vẻ như cậu ta có điều gì đó muốn nói. Tôi tự hỏi đó là gì.
Điều đó làm tôi cảm thấy lo lắng, nhưng vì xung quanh chúng tôi luôn có quá nhiều người, tôi chưa bao giờ có cơ hội hỏi cậu ta về điều đó.
Cậu ta trông có vẻ lo lắng, nhưng có thể tôi chỉ đang tưởng tượng thôi. Tôi chưa làm gì để khiến cậu ta phải lo lắng cả.
Thay vào đó, tôi mới là người lo lắng cho cậu ta.
Với những suy nghĩ rối bời, cuối cùng tôi đã thức trắng cho đến gần sáng.
Ngày thứ hai.
Hôm nay cũng mệt lử. Chúng tôi đã thực hành cứu người đuối nước và đua thuyền trên hồ. Sau đó là rèn luyện cơ bắp. Rồi chạy việt dã qua những ngọn núi.
Cuối cùng, chúng tôi tự tay nhóm lửa và dựng trại để chuẩn bị bữa ăn.
Tại sao cái này lại giống như một trại huấn luyện của đội thể thao vậy?! Mấy cái vụ đi dạo trong rừng để chiêm ngưỡng thiên nhiên, phác họa phong cảnh, v.v… đâu rồi?! Tên đầu óc cơ bắp nào đã nghĩ ra cái lịch trình này vậy?! Chúng tôi không cần phải lặn lội lên núi để rèn luyện cơ bắp, anh biết không?!
…Vậy là.
Đêm phiền phức cuối cùng đã đến.
Đứng trước con đường mòn dẫn vào khu rừng rậm với những bóng cây bao trùm, thầy giáo cầm một chiếc hộp chứa đầy những lá thăm.
Những lá thăm này sẽ được dùng để quyết định các cặp đôi cho thử thách lòng dũng cảm.
Alfred được ghép cặp với hoa khôi số một của khối chúng tôi.
Đúng như mong đợi ở vị Anh hùng tương lai. Cậu không may mắn quá sao? Chia cho tôi một ít may mắn của cậu đi.
Read this at perpetualdaydreams.com
Sau cuộc họp ngắn, chúng tôi tản ra các vị trí được chỉ định.
Ba tên côn đồ nép sát vào nhau.
“Tớ mong chờ điều này lắm, Lian!”
“Tớ cũng vậy!”
“Hí hí.”
“Ừ-ừ…”
Cuối cùng, tôi hối hận vì đã không thể đưa cho Alfred những gì tôi đã định đưa. Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì được nữa.
Jade và tôi ẩn mình và chờ đợi trong bóng cây và bụi cỏ.
Cả hai chúng tôi đều trùm một tấm vải đen, với mặt nạ có nụ cười ma quái trên mặt. Trong tay mỗi người là một chiếc lưỡi hái giả. Mặt nạ và lưỡi hái của chúng tôi được bôi đầy sơn đỏ để giả máu.
Không hiểu sao, nó trông gần như thật. Đúng là tác phẩm của một thầy giáo mỹ thuật có khác.
Chúng tôi đã dọa thành công ba mươi cặp.
Rồi từ phía bên kia của hàng cây, mắt tôi bắt gặp một cái đầu vàng hoe, mái tóc óng ả nổi bật ngay cả trong đêm.
Cậu ta đến rồi.
Tôi im lặng. Nuốt nước bọt.
Bên cạnh Alfred là một cô gái đi xăng đan cao gót. Mái tóc dài của cô phồng lên và có màu hạt dẻ, chiếc váy ngắn hai dây. Cô gái được đồn là nóng bỏng nhất lớp năm nay. Lông mày dài, sẫm màu, đôi mắt to xếch. Trông cô như một tiểu quỷ dễ thương.
Cô ấy chắc chắn rất dễ thương, nhưng tôi nghĩ đôi giày và bộ quần áo mỏng manh của cô ấy không phù hợp để ở trên núi. Tôi tự hỏi liệu đi giày cao gót trên địa hình gồ ghề và dốc như vậy có khó không. Cô bé có ổn không đấy?
Cô gái bám chặt vào cánh tay trái của Alfred.
T-tôi không ghen tị với tên khốn này đâu, nhé! Khoan đã, hai người đứng gần quá rồi đấy. Giữ khoảng cách một chút đi chứ. Dù sao thì, tôi hoàn toàn không tức giận, được chưa.
Tôi ra hiệu cho Jade.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực và tôi đau đầu vì thiếu ngủ.
Làm ơn.
Hãy để sự kiện này diễn ra tốt đẹp. Tôi cầu xin đấy.
Vung những lưỡi hái đẫm máu, Jade và tôi xông ra.
Cô gái hét lên.
Mắt Alfred cũng mở to. Thật là một cảnh tượng hiếm thấy.
Được rồi, mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp—
Jade đuổi theo cô gái với lưỡi hái giơ cao. Cô gái vừa chạy vừa nức nở.
Chà, tất nhiên là cô ấy sợ rồi. Tôi cũng biết chiếc mặt nạ quỷ trông đáng sợ đến mức nào. Mặc dù tôi đã xem thầy giáo mỹ thuật làm nó, nhưng nó vẫn làm tôi hơi sợ. Cảm giác như nếu không trừ tà, tôi sẽ bị nó ám.
Cô gái đến vách đá trước.
Jade và tôi muốn dồn Alfred quan trọng vào phía vách đá, nhưng dù chúng tôi có đẩy, cậu ta gần như không nhúc nhích.
Cô gái đang trong tình trạng hoảng loạn và việc cô ấy tiếp tục chạy rất nguy hiểm. Quả nhiên, cô ấy tự vấp chân mình, một tiếng hét thoát ra từ môi. Một bên gót giày của cô bị gãy, vướng vào một rễ cây. Cô ngã ngửa ra sau, hướng về phía hàng rào.
Sợi dây thừng đập vào lưng cô, và từ đó, thân hình mảnh mai của cô vẽ một vòng cung lớn.
À, tôi nghĩ chuyện này không ổn rồi.
Nhảy lên một đạo cụ quan tài, tôi đưa tay ra để đẩy cô gái vào nơi an toàn. Rồi cột hàng rào gãy do sức nặng của hai người. Nửa còn lại chắc đã mục vì nó gãy quá dễ dàng.
Sợi dây thừng đứt tung trong không trung.
Tôi rơi khỏi vách đá.
Người rơi xuống không phải Alfred, mà là tôi…