Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 11

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 11 - Tôi đã có buổi huấn luyện mùa hè ngoài trời (P2)
Prev
Next

Trong lúc lăn lông lốc xuống vách đá, đầu tôi chỉ toàn mấy câu chửi thề, mà chủ yếu là “chết tiệt”. Cảm giác nhẹ nhõm vì cứu được cô gái kia xen lẫn với nỗi hoang mang và bực dọc trước cái tình cảnh trớ trêu này, khiến đầu óc tôi rối như tơ vò.
Aaaaaaaaa.
Giờ mình phải làm cái quái gì đây?
Rõ ràng đây là một sự kiện quan trọng. Tôi đã hình dung trong đầu cả trăm ngàn lần rồi. Thế mà vẫn toang…
“Ái da!”
Vai tôi là thứ tiếp đất đầu tiên. Và y như rằng, đầu với lưng cũng chịu chung số phận. Trong một thoáng, tôi cảm giác hồn lìa khỏi xác, hơi thở như ngưng lại. Càng rơi xa đỉnh vách, xung quanh càng tối sầm, cho đến khi tôi chìm nghỉm trong bóng đêm.
Tĩnh lặng như tờ, bốn bề đen kịt như mực. Đến một tiếng côn trùng cũng chẳng có.
Vì hôm nay trời mây mù, tôi chẳng thấy được sao sáng hay trăng tỏ đâu cả.
Toàn thân đau ê ẩm, tôi quằn quại cố gượng dậy. Gáy tôi có cảm giác ghê ghê. Sền sệt. Chẳng biết là thứ gì. Chắc là do mặt đất ẩm ướt thôi.
Tôi liếc mắt sang bên cạnh.
Giữa màn đêm đen kịt, tôi thấy một chùm những quả cầu nhỏ đang phát sáng. Chúng vẫn tỏa sáng dù chẳng có chút ánh sáng nào xung quanh. Mười, mười hai, có khi còn nhiều hơn thế. Vài đốm sáng tròn xoe.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng gầm gừ.
M-mấy cái đốm sáng đó đâu phải đèn đóm gì. Chúng là mắt. Là mắt của cả bầy thú đang sáng rực lên trong bóng đêm.
Và thứ đang ẩn mình trong bóng tối kia chính là một bầy chó quỷ.
Aaaaaaaaa.
Vậy ra đây chính là cái “KẾT CỤC TỒI TỆ” của mình à?
Tôi nghĩ mình đã cố gắng lắm rồi. Tôi thực sự thấy mình đã làm rất tốt để đi được tới đây. Ba năm qua cũng vậy. Tôi đã cày như trâu như bò mà chẳng hề ca thán lời nào. Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã cố hết sức bình sinh để sống sót. Mà cũng chẳng phải chỉ vì bản thân tôi. Tôi còn muốn Alfred, bà Marie, mấy đứa trẻ ở nhà thờ, Loendal, bố mẹ và anh trai của Lian, những người bạn mà tôi quen ở thế giới này, và cả những người dân làng vô lo vô nghĩ được sống sót. Tôi không muốn thấy bất cứ ai phải chết. Ấy thế mà, dù đã nỗ lực đến thế để tránh cái ngày định mệnh đó…
…Mình sẽ chết ở đây sao? Rốt cuộc thì tôi vẫn phải chết. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng có nhất thiết phải chết cô độc ở cái xó xỉnh này không?
Khoảng cách giữa tôi và những cặp mắt sáng rực kia ngày một gần lại.
Bị ăn tươi nuốt sống chắc đau lắm… Tôi sợ. Dù muốn co giò bỏ chạy, nhưng đúng như tôi nghĩ, cơ thể chẳng nhúc nhích nổi. Tôi không tài nào ngừng run rẩy được.
Nếu tôi chết ở thế giới này, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?
Liệu tôi có chết thật không? Sẽ không còn cơ hội nào để trở về thế giới cũ nữa ư? Không giống như trong game, nếu tôi, Alfred, và tất cả mọi người ở đây mà mất mạng, thì là hết. Chẳng có nút chơi lại nào đâu.
Chỉ có một chữ “game over” to tướng mà thôi.
“Lian!”
Tôi quay đầu về phía có tiếng gọi. Tôi lờ mờ thấy bóng Alfred trên vách đá. Cậu ấy đang mò mẫm đường xuống, bám vào mấy mỏm đá và cành cây chắc chắn vô tình mọc ở đó.
Hả, tại sao?
Tại sao cậu lại tự mình đi xuống làm gì?
Khi xuống đến chân vách đá, Alfred phát hiện ra tôi đang nằm sõng soài trên mặt đất. Mắt cậu ta mở to rồi tức tốc chạy về phía tôi. Trông cậu có vẻ hoảng lắm. Một bộ dạng hiếm thấy ở con người này.
“Lian! Này!? Cậu có sao không!?”
Thấy cậu ta có vẻ định lao đến đỡ tôi dậy, tôi giơ bàn tay duy nhất còn cử động được lên. Cậu ấy khựng lại ngay. Giờ không phải lúc cho chuyện đó.
“Alfred… Cẩn thận… Xung quanh…”
“Xung quanh?”
Alfred ngẩng mặt lên, đảo mắt một vòng quanh chân vách đá và xa hơn nữa.
Một lúc sau, cậu ấy dường như thấy thứ gì đó kinh khủng lắm, mày chau lại và mặt mày đanh lại… Chắc là cậu ta cũng thấy bầy chó quỷ đang rình mò giống tôi rồi.
“Quỷ……?”
Gầm gừ, một con chó quỷ từ từ tiến ra từ bóng tối. Chắc chắn nó sẽ là con tấn công đầu tiên. Một khi nó đã xác định con mồi và ra hiệu, những con còn lại sẽ đồng loạt xông vào chúng tôi.
Read this at perpetualdaydreams.com
Tôi vắt óc suy nghĩ, lục lọi trong trí nhớ của mình. Nếu tôi nhớ không lầm, trong game đáng lẽ phải có một thanh kiếm ở đâu đó quanh đây.
Bên cạnh xác của vị linh mục với chiếc nhẫn ma thuật, hẳn là xác của một hiệp sĩ đã hy sinh để bảo vệ người đó. Và kế bên thi thể của người hiệp sĩ phải là thanh kiếm của anh ta.
May thay, chúng tôi đang ở ngay gần đó.
Lưỡi kiếm trần phủ đầy đất, vài chỗ đã hoen gỉ. Trông nó cổ lỗ sĩ hết sức. Nhưng điều đó không quan trọng. Khi nhìn kỹ hơn, lưỡi kiếm vẫn sắc bén và nguyên vẹn, không một vết sứt mẻ. Mà xét cái độ gỉ sét thì chất lượng của thanh kiếm này hẳn là cũng không phải dạng vừa, nhỉ?
Và đúng như ký ức của tôi về game, có hai cái xác bên cạnh thanh kiếm. Một của một người đàn ông mặc giáp kín mít và một của một người ăn vận như linh mục, khoác trên mình bộ lễ phục từng một thời trắng tinh cùng với những món đồ trang trí trên người.
Mấy cái xác này chắc đã nằm đây từ đời tám hoánh nào rồi. Vì phơi mình dầm mưa dãi nắng quá lâu, chúng gần như chỉ còn trơ xương. Quần áo trên người các thi thể đã ngả sang màu cháo lòng.
Theo cốt truyện, cặp đôi hiệp sĩ và linh mục này đã bị ma quỷ truy đuổi trong lúc vội vã hoàn thành nhiệm vụ và trở về trụ sở của tổ chức tôn giáo của họ. Không may là cả hai đã rơi khỏi vách đá giữa lúc chạy trốn. Sau đó thì bị ăn sống.
Tôi khẽ giật vạt áo của Alfred. Sau khi thấy ánh mắt cậu ta trong veo và đang nhìn mình, tôi vội chỉ về phía có thanh kiếm.
Alfred hiểu ý tôi và chộp lấy thanh kiếm. Cùng lúc đó, bầy chó quỷ tru lên một tiếng rồi đồng loạt xông vào.
“Alfre—”
“Ở yên đó! Đừng có nhúc nhích!”
Tay cậu ta cuối cùng cũng nắm được chuôi kiếm và vung nó lên ngay tắp lự, vẽ một đường cong hình lưỡi liềm trong không khí. Nhưng bầy chó quỷ đã dùng bộ hàm sắc như dao cạo của chúng để chặn đứng lưỡi kiếm.
Đường kiếm bị chặn lại giữa chừng, có vẻ như đòn tấn công của Alfred đã bị hóa giải. Tuy nhiên, Alfred khỏe hơn lũ chó quỷ.
Cậu ta nhấc bổng thanh kiếm lên, lực đột ngột hất tung lũ chó quỷ lên không trung.
Bầy chó quỷ khựng lại trong giây lát. Nhưng chúng nhanh chóng gầm lên một lần nữa, điên cuồng lao về phía Alfred.
Trước khi tôi kịp định thần, trận chiến trong sự kiện đã diễn ra ngay trước mắt tôi.
Với những động tác uyển chuyển và hiệu quả của Alfred, lũ chó quỷ lần lượt bị hạ gục.
Tôi có cảm giác như mình đã từng thấy những chiêu thức này ở đâu đó. Đây là những kỹ thuật kiếm thuật mà tôi đã học được từ thầy dạy kiếm ở trường. Những kỹ thuật mà sau đó tôi đã bí mật dạy lại cho Alfred. Mấy chiêu kiếm này không phải là loại cơ bản được dạy trong lớp. Chúng được kết hợp với các môn võ cổ truyền, khiến chúng cực kỳ hữu dụng trong thực chiến.
Alfred cũng đã thành thạo ma thuật lửa hoang dã. Đó là công của tôi. Sau khi suy nghĩ nát óc về ngày thảm họa, tôi đã tiện tay dạy cho Alfred một kỹ thuật, một kỹ thuật mà tôi đã cải tiến để chỉ cần một lượng năng lượng nhỏ là có thể sử dụng. Bằng cách đó, cậu ấy có thể chiến đấu trong một thời gian dài mà không bị cạn kiệt ma lực. Có vẻ như chúng thực sự đã phát huy tác dụng.
Aah, mừng quá đi mất. Công sức của mình không hề uổng phí. Cậu ấy có thể chiến đấu. Thế là quá đủ rồi.
Cứ cái đà này, chắc chắn Alfred có thể sống sót.
Đột nhiên, khóe mắt tôi bắt được một ánh sáng yếu ớt ở phía xa.
Một chiếc nhẫn.
Tôi lê người về phía nó, bằng cách này hay cách khác di chuyển cái vai phải đang bị thương của mình. Tôi vươn tay ra. Tay tôi tóm lấy chiếc nhẫn bẩn thỉu. Một khi Alfred có được chiếc nhẫn này, sự kiện có thể coi như hoàn thành. Nắm chặt chiếc nhẫn, tôi ngước nhìn về phía Alfred.
Hơn một nửa số chó quỷ đã nằm chết hoặc bất tỉnh trên mặt đất.
Đúng như dự đoán, những con chó quỷ còn lại mất hết ý chí chiến đấu và cúp đuôi chạy biến vào bóng tối.
Cậu ấy thắng rồi sao?
Sau nhát chém cuối cùng, Alfred quay lại và lao về phía tôi.
Aah, cậu ấy đã thắng. Tôi mừng quá. Thực sự rất vui.
Alfred đã an toàn rồi.
“Lian! Đứng dậy đi, tỉnh táo lại nào! Tôi sẽ đưa cậu đến chỗ y sĩ của trường ngay lập tức……”
Được bế vào vòng tay cậu ấy, tôi cảm thấy cơn đau ở vai trái, chân phải, lưng và gáy của mình lại bùng lên. Toàn thân tôi nhức mỏi rã rời.
Trước khi quên, tôi đưa chiếc nhẫn cho Alfred. “…Đây.”
“Cái gì? Một chiếc nhẫn…?”
Ngay khi ngón tay cậu ấy chạm vào, chiếc nhẫn phát ra một ánh sáng mờ ảo. Alfred hơi mở to mắt. Cậu ta đứng hình tại chỗ.
Chắc là cậu ấy đang nghe thấy lời của linh hồn vị linh mục quá cố trong đầu mình. Kiểu như “thưa ngài cùng làng và cùng dòng máu cổ xưa như tôi, xin hãy giao chiếc nhẫn này cho giám mục của trụ sở tổ chức tôn giáo.” Đó là nếu câu chuyện đang diễn ra y hệt kịch bản của game.
Trong khi Alfred nhíu mày và làm một vẻ mặt khó ở, cậu ta thản nhiên nhét chiếc nhẫn vào túi. Sao cậu lại đối xử với nó thô bạo thế hả? Đó là một vật phẩm quan trọng đấy. Làm ơn giữ gìn nó cẩn thận giùm cái.
Nhưng dù sao đi nữa, chiếc nhẫn đã được giao cho Alfred một cách an toàn. Và Alfred đã sống sót.
Như vậy là đủ rồi.
Ban đầu tôi đã lo rằng chúng tôi sẽ không qua khỏi, nhưng cuối cùng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của Lian.
“…Lian. Máu kìa…”
“Máu?”
Alfred đưa tay về phía tôi và luồn những ngón tay ra sau gáy tôi. Bàn tay đó run nhè nhẹ. Khi cậu ta đưa nó ra trước mặt tôi, tôi thấy một màu đỏ của máu.
Aah, ra là vậy. Vậy ra đó là lý do sau gáy tôi cứ có cảm giác ẩm ướt lúc nãy.
“Ráng chịu một chút nhé. Tôi sẽ đưa cậu về nhanh thôi…”
Khi Alfred đang bế tôi lên, tôi lắc đầu.
“Cậu không cần phải vội. Tuy tôi có mất chút máu, nhưng có vẻ nó ngừng chảy rồi. Với lại cũng không đau lắm, nên không sao đâu.”
“Nhưng—”
“Alfred. Xin lỗi, nhưng cậu có thể quay lại trước và gọi thầy giáo đến không? Tôi sẽ đợi ở đây.”
“Hả? Cậu bị ngốc à? Nếu lũ chó quỷ quay lại thì cậu tính sao?”
“Tôi sẽ ổn trong một thời gian… Chắc vậy. À phải rồi, cậu có thể để lại thanh kiếm ở đây phòng hờ được không? Với cả tôi cũng mang theo nhiều thuốc hồi phục lắm. Cho nên… Cậu đi trước đi. Gọi thầy giáo đến.”
“Đi trước…?”
“Ừ. Chân tay tôi giờ không cử động nổi. Nên việc đi cùng nhau về… sẽ rất khó khăn. Đó là lý do tại sao cậu nên nhanh chóng đi ngay bây giờ.”
Alfred cúi gằm mặt và lắc đầu. Sao cậu lại từ chối chứ? Cậu ấy sẽ không thể leo lên vách đá trong khi bế tôi. Sẽ hiệu quả và nhanh hơn nhiều nếu Alfred cứ leo lên trước, và dẫn thầy giáo đến đây.
Hầu hết bầy chó quỷ đã bị Alfred cho một trận tơi bời, và vài con may mắn trốn thoát đã chạy mất dạng với cái đuôi kẹp giữa hai chân. Vì vậy, chúng sẽ không quay lại sớm đâu. Chờ ở đây một lúc hẳn là ổn. Tôi nghĩ Alfred nên biết điều đó.
Tôi đẩy nhẹ vào vai Alfred. “Thôi nào. Tôi ổn mà. Đừng lo cho tôi nữa và đi đi. Loại vách đá này đối với cậu dễ như ăn kẹo, phải không? Cho nên dù phải đi một mình, cứ đi đi—”
“Tôi không đi!”
Bị quát bất ngờ, tôi bất giác ngẩng phắt đầu lên, mắt mở to kinh ngạc. Mắt Alfred vẫn cúi xuống, và với cái hang tối om thế này, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.
“…Là lỗi của tôi…” cậu ta nói. “Cậu mang theo bao nhiêu thuốc hồi phục?”
“Ể? À, ờm… Bốn lọ.”
“Lấy hết ra đây.”
Vì cậu ta chìa tay ra một cách dứt khoát, tôi thò tay vào túi và lôi ra cả bốn lọ thuốc. Tôi thả chúng vào lòng bàn tay Alfred.
“Chỗ nào đau nhất?”
“Ể? Chắc là vai trái—oái!?”
Cậu ta giật phăng áo tôi ra, rồi bôi thuốc mỡ lên khắp vai tôi mà chẳng thèm hỏi ý kiến gì. Quá đột ngột. Thực sự quá đột ngột. Tôi còn chẳng kịp phản ứng.
Cậu ta cũng xoa thuốc mỡ lên gáy, lưng và chân phải của tôi, dùng không chừa một giọt thuốc hồi phục nào. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng thứ mình mang theo để dùng cho Alfred lại được dùng cho chính mình.
“Thế nào rồi? Cảm thấy đi được chưa?”
“…Chưa hẳn, nhưng cũng không phải là không đi nổi…”
Khi tôi đứng dậy, cơn đau chạy dọc từ cổ, xuống sống lưng rồi lan đến chân phải, khiến tôi loạng choạng. May mà Alfred đỡ kịp nên tôi không ngã dập mặt xuống đất. Biết thế lúc nãy mình vơ vét thêm vài lọ thuốc hồi phục có phải hơn không.
“Cậu không cần phải gắng sức… Tôi sẽ tìm một nơi để cả hai chúng ta cùng leo lên được.”
Dứt lời, Alfred đứng dậy cùng với tôi trong vòng tay.
“Đợi—”
Nếu cả hai tay cậu ấy đều bận thì làm sao mà leo được, phải không? Cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy?
“A, Alfred. Đợi đã. Tôi đã nói là không sao rồi mà. Tôi khá chắc là bọn chúng sẽ không quay lại nữa đâu. Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây, nên—”
“Không được.”
“Nhưng—”
“Tôi đã nói là không được, thì là không được! Tôi chắc chắn sẽ không bỏ cậu lại đây. Không bao giờ nữa…”
Giọng Alfred cứng ngắc và cộc lốc, như thể cậu ta đang phải nén chịu điều gì đó.
“Alfred? Cậu biết đấy—”
“Không nghe.”
Cậu ta tuyên bố sẽ không nghe. Với một giọng điệu hờn dỗi. Cái quái gì vậy? Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.
Không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy sẽ đặt tôi xuống, và tôi thở dài.
Sau khi khảo sát chân vách đá một lúc, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy một bên đã sạt lở, tạo thành một con dốc tương đối thoai thoải. Mặc dù tôi dùng từ thoai thoải, một con dốc vẫn là một con dốc, và vì có đá và cây cối cản đường, tôi không nghĩ đây sẽ là một cuộc leo trèo dễ dàng gì.
Nghĩ rằng chuyện này nhìn kiểu gì cũng bất khả thi, tôi một lần nữa bảo Alfred bỏ tôi lại. Nhưng không hiểu sao, cậu ta lại mắng tôi lần nữa! Tại sao chứ? Tôi đã nói gì khiến cậu ta tức giận à? Đâu có, phải không?
Cuối cùng, Alfred vẫn lờ tôi đi, và leo lên sườn vách đá trong khi bế tôi. Như tôi đã nói, ngay cả đối với một anh hùng tương lai có chỉ số cao ngất ngưởng, việc leo vách đá trong khi bế một người khác trên tay thực sự là chuyện vô lý.
Dù vậy, không hiểu vì sao, Alfred không hề bỏ rơi tôi.
Bằng cách này hay cách khác, cuối cùng chúng tôi cũng đã trở lại con đường mòn.
Jade và các bạn của cậu ta chạy đến, nước mắt nước mũi tèm lem. Tôi không chắc tại sao, nhưng họ cứ rối rít xin lỗi tôi. Tôi cố gắng gỡ gạc bằng cách nhận lỗi về mình, và nói với họ rằng họ không cần phải cảm thấy tội lỗi. Nhưng điều đó chỉ khiến họ khóc to hơn. Sự thật là tôi mới là người đã gây ra rắc rối này. Cũng vì sự bất cẩn của tôi mà tôi đã tự đẩy mình vào tình thế ngặt nghèo như vậy. Về cơ bản, tôi mới là người nên xin lỗi họ.
Ngay cả khi thầy giáo đến, Alfred vẫn nhất quyết không thả tôi xuống. Tôi cố nói rằng mình chắc phải nặng lắm, nhưng cậu ta chỉ đáp lại rằng tôi quá nhẹ. Vẻ sững sờ hiện rõ trên mặt tôi.
Tôi có bị rối loạn ăn uống đâu chứ. Sao tôi có thể nhẹ đến thế được? Tôi có cân nặng trung bình so với vóc dáng của mình mà!
Dù sao đi nữa, tôi báo cáo những gì mình đã thấy dưới chân vách đá cho thầy giáo. Chủ yếu là thi thể của vị linh mục và hiệp sĩ. Thầy giáo nói rằng họ sẽ báo cáo việc này cho người quản lý nhà trọ, để các thi thể ít nhất cũng có thể được chôn cất tử tế. Trong game, họ bị bỏ mặc như vậy, nhưng làm một điều như thế trong đời thực có vẻ quá bi thảm.
Cuối cùng, thầy giáo không bắt đầu lại bài kiểm tra lòng can đảm từ đầu. Thay vào đó, nó đã bị hủy bỏ giữa chừng vào đêm đó, khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Tôi đảo mắt qua đám đông xung quanh mình. Mọi người đều đang nhìn tôi, với những lời không nói thành lời trong mắt họ. Thật khó xử đến mức tôi còn chẳng dám ngẩng mặt lên.
Cái tên chết tiệt này, sao cậu lại đẩy tôi vào cái tình thế khó xử này cơ chứ! Giờ thì tôi thành tâm điểm cho cả thiên hạ xì xào rồi! Vừa tò mò muốn biết họ đang bàn tán cái gì, lại vừa sợ không dám nghe! Chắc chắn chẳng phải chuyện gì hay ho đâu.
Đó là lý do tại sao tôi đã bảo cậu hãy mau đặt tôi xuống!!
Sau khi vị y sĩ xinh đẹp đeo kính của trường băng bó cho tôi, cuối cùng tôi cũng có thể đi lại được. Hơn nữa, Alfred siêu dính người, vì lý do nào đó không chịu buông tôi xuống, cuối cùng cũng thả tôi ra—
Chuyện đó mà xảy ra được ấy.
Cả ba tên chuyên bắt nạt và Alfred cứ lẽo đà lẽo đẽo bám theo tôi như một bầy vịt con theo mẹ về tận phòng. Tôi phải liên tục thuyết phục họ quay về phòng của mình. Rằng tôi hoàn toàn ổn. Cuối cùng, bộ ba miễn cưỡng rời đi. Nhưng Alfred vẫn cứng đầu như một con lừa.
Sau khi kéo một chiếc ghế bên cạnh giường tôi, cậu ta ngồi xuống.
Nằm trên nệm, tôi thở dài. “…Này, Alfred. Vết thương của tôi đã được băng bó rồi. Tôi ổn. Cậu cũng mệt vì hôm nay, phải không? Vậy thì mau về phòng mà ngủ đi.”
“…Nếu vết thương của cậu đau vào ban đêm, chẳng phải cậu sẽ gặp rắc rối sao?”
Chà, rõ ràng là vết thương của tôi chưa lành một trăm phần trăm.
Theo tôi, những vết thương nhẹ thì chẳng cần điều trị y tế chuyên sâu làm gì. Nhưng vì tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi đã để bác sĩ kiểm tra cho chắc ăn. Họ nói rằng tôi không bị thương tích bên trong. Hẳn là không có vấn đề gì, vì bác sĩ là người đã nói điều này cơ mà, phải không?
Tôi ngắm nghía vẻ ngoài của Alfred. Vì lý do nào đó, cậu ta trông khác hẳn mọi ngày. Hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng?
Tại sao cậu, người đã cứu tôi, lại trông buồn rười rượi thế kia?
Mặt cậu ta cúi gằm xuống sàn. Đôi mắt, một nửa bị che khuất bởi những lọn tóc vàng, trông có vẻ gì đó sâu thẳm. Một chút u tối.
“Alfred, cậu—”
“…Máu… Cậu đã chảy rất nhiều máu… Nếu tôi quay lại đón cậu vào buổi sáng và cơ thể cậu đã lạnh ngắt thì sao…?”
Này.
Sao cái tên chết tiệt này lại nói những điều xui xẻo như vậy chứ?
Nếu chúng thành sự thật thì cậu tính sao?! Cậu không nên nói to những điều như vậy, cậu biết không. Ông tôi đã nhắc đi nhắc lại điều này với tôi. Cả lời hay ý đẹp lẫn lời nói xấu xa đều có sức mạnh riêng của chúng, nên tôi không nên ăn nói hàm hồ.
Để xua tan lời tiên tri xui xẻo, tôi nhổm người dậy một chút và dùng hết sức tát vào đầu Alfred.
“Đồ ngốc!! Đừng có nói mấy câu xui xẻo như vậy!”
Mặc dù tôi đã đánh cậu ta, Alfred không hề nhúc nhích, mặt vẫn cúi gằm.
“…Bảo tôi…”
“Cái gì?”
Tôi nghe cậu ta lẩm bẩm với giọng trầm, “…Bảo tôi đi trước. Bỏ họ lại phía sau. Tất cả những người đã từng nói với tôi điều đó đều đã chết… Mẹ cũng vậy… Cậu đã nói điều tương tự như mẹ đã nói lúc đó…”
Vậy ra ý cậu là tôi có thể đã chết vì ra lệnh cho cậu bỏ tôi lại, hả?
Chán ngấy với cái logic vớ vẩn này, tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi sẽ không chết. Chẳng phải cậu đã đến và cứu tôi sao? Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn sống, phải không?”
Nhưng Alfred vẫn không ngẩng đầu lên.
“…Alfred?”
Nghe thấy giọng tôi, cậu ta cuối cùng cũng ngước lên. Nhưng khi tôi nhìn vào mắt cậu ấy, tôi thấy chúng là một màu chàm sẫm.
Chúng mất tiêu cự, nhìn về phía tôi, nhưng không thực sự thấy tôi.
Những bóng mờ che phủ màu xanh rực rỡ, làm chúng trở nên u tối hơn.
Tôi cảm thấy phiền não từ tận đáy lòng.
Tôi cảm thấy không yên tâm khi đuổi cậu ta đi trong tình trạng này. Xét cái bộ dạng ủ rũ hiện tại, tôi nghi là cậu ta có nghỉ ngơi cả đêm cũng chẳng khá hơn được.
“…Ờ. Ừm. Vậy thì tôi xin cảm ơn, Alfred. Cảm ơn vì đã cứu tôi. Chính vì cậu đã đến tìm tôi nên tôi mới còn sống.”
Alfred không trả lời.
“A, để hạ gục được cả bầy quỷ như vậy, cậu cũng ngầu phết đấy chứ?”
Vẫn không có phản ứng.
Ngay cả khi tôi đã cảm ơn và khen ngợi, cậu ta vẫn mang một bộ dạng sầu não. Cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta sẽ sớm trả lời.
Phiền phức thật. Tôi nên làm gì trong tình huống này đây?
“…Đ-Đúng rồi. Cậu có muốn uống gì không? Tôi có một ít nước trái cây. Tôi có thể cho cậu một chai nếu cậu muốn.”
Alfred lắc đầu.
Khi tôi hỏi cậu ta có đói không, cậu ấy cũng lắc đầu không nói một lời.
Cảm giác bất an và phiền muộn ngày càng lớn trong tôi, tôi chỉ muốn ngẩng đầu lên trời. Và rồi cầu xin trời cao cho vài câu trả lời.
“…Ch-Chà… Nếu cậu muốn ở lại, thì cứ ở lại. Cũng không thành vấn đề…”
Không thể tránh khỏi việc tôi cảm thấy bất an khi cậu ta cứ ngồi bên cạnh như thế này, nhìn thẳng vào tôi một cách vô hồn. Thật đáng sợ.
Để Alfred rời khỏi phòng tôi trong tình trạng hiện tại khiến tôi lo lắng. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng việc nghỉ ngơi sẽ tốt cho cậu ta. Cậu ấy đã chiến đấu với cả một bầy chó quỷ và leo lên vách đá trong khi bế tôi. Hẳn là cậu ta đã kiệt sức đến tận xương tủy rồi.
Vì vậy, tôi sẽ dùng đến phương sách cuối cùng của mình… Tôi sẽ nhượng bộ cậu ấy.
“…Cậu có thể đừng ngồi đó như một khúc gỗ được không? Và nếu cậu cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ không ngủ được đâu. Nên là…”
Tôi nhích lại gần tường, để trống một nửa giường. Sau đó tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta vài cái.
“…Cậu nằm xuống có được không? Đã thế này rồi thì, tôi cho cậu mép giường đấy. Nhưng chỉ mép giường thôi nhé! Giường rộng thế này nên chia một chút cũng chẳng sao. Nhớ là chỉ mép giường thôi đấy.”
Vẫn nhìn về phía tôi, Alfred chớp mắt vài lần. Thật bí ẩn.
Và rồi cậu ta lại bất động khi nhìn chằm chằm.
Cậu còn muốn cái quái gì nữa?! Mặc dù tôi đã xem xét đến hoàn cảnh của cậu, chịu bao nhiêu đau đớn để làm vậy, cậu vẫn không chịu nhượng bộ à?
“N-Nếu cậu không thích thì mau về phòng của mình đ—”
Đột nhiên, Alfred đứng dậy khỏi ghế.
Ngay khi tôi nghĩ cậu ta sẽ rời đi, cậu ấy cởi giày và leo lên giường tôi. Có vẻ như cậu ta không có ý định trở về phòng mình. Nghiêm túc mà nói, cái quái gì thế này? Một Alfred thiếu phản ứng như thế này thực sự làm tôi bất an.
Read this at perpetualdaydreams.com
Ngay sau khi nằm xuống, cậu ta hắt hơi một tiếng rõ to.
Tôi thở dài. Đành chịu thôi, nên tôi kéo chăn đắp cho cậu ta, chia sẻ một nửa. Ý tôi là, tôi không có lựa chọn nào khác! Ban đêm trên núi có thể lạnh lắm! Nếu cậu ta bị cảm, thì tôi sẽ còn đau đầu hơn nữa!
Thật tình, cậu thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân cho đàng hoàng. Đúng là một đứa trẻ phiền phức. Đúng là chó chê mèo lắm lông. Phải chi cậu ta tự biết thân biết phận một chút thì tôi đã chẳng phải lo lắng thế này!
Cậu ta nhích lại gần tôi, thậm chí còn rúc vào ngực tôi. Tóc cậu ấy làm cằm tôi nhột. Tôi đã bảo cậu ta chỉ được ở mép giường, vậy tại sao cái tên chết tiệt này lại dính sát như vậy?
“…Tim cậu đang đập.”
“Tất nhiên rồi, đồ ngốc! Nếu nó không đập thì mới có vấn đề chứ?!”
“Vậy sao?”
Ý cậu là sao với “vậy sao?”
Cậu có thực sự hiểu tôi vừa nói gì không?
Làm ơn tỉnh táo lại đi, Anh hùng tương lai. Tại sao cậu lại trông chán nản như vậy?
Thật tình. Tôi cầu xin cậu đấy. Tôi nhờ cậu một việc.
Xin hãy trở lại là chính mình vào ngày mai.
Sau khi tôi chắc chắn rằng chiếc chăn đã che kín vai cậu ta, Alfred vội vàng vòng tay ôm lấy tôi, niềm hạnh phúc hiện rõ. Cảm giác thật ấm áp và khó thở.
Nhưng cậu ta trông có vẻ tràn đầy năng lượng hơn một chút. Thật là nhẹ nhõm.
Tôi cười khổ. Mặc dù cậu ta ngày càng cao và to hơn tôi, nhưng vẫn hành động như một đứa trẻ.
À, đúng rồi.
Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Bây giờ, cậu ấy mới chỉ mười lăm tuổi, nhỉ?
Chúng tôi gặp nhau khi cả hai mười hai tuổi. Vậy là từ đó đến nay… ba năm đã trôi qua.
Cậu ấy đã gần như trưởng thành. Hồi đó, cậu ta nhỏ hơn tôi và bị thiếu cân nghiêm trọng, gầy đến mức dường như chỉ cần một cái chọc nhẹ là sẽ ngã quỵ.
Bây giờ cậu ta đã có cơ bắp rắn chắc, và sẽ không dễ dàng ngã xuống nữa.
Cậu ta cũng đang thành thạo các kỹ thuật kiếm thuật mà tôi đã bí mật dạy cho cậu ta từng chút một.
Gần đây, trong một số trận đấu tập của chúng tôi, tôi có nguy cơ thua cuộc. Thực sự khiến tôi khá sợ hãi.
Nhưng đồng thời, tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về điều này.
Xin hãy nhanh chóng trưởng thành trong khi vẫn giữ được tính cách thẳng thắn và trung thực của mình.
À, tôi hiểu rồi, có lẽ là thế này. Đây chắc hẳn là cảm giác của một người cha đối với con mình, nhỉ?
Trong khi tôi đang đắm chìm trong những cảm xúc lành mạnh này, Alfred đột nhiên ngẩng mặt lên.
Không hiểu sao, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào gáy tôi.
“Sao thế?”
“Vết thương. Máu đang rỉ ra.”
Vừa nói xong, cậu ta lè lưỡi ra. Và cậu ta liếm tôi.
Sau đó, cậu ta lại liếm vào bên cổ họng tôi.
“Đ-đợi đã… Cậu đang làm cái quái gì vậy, đồ ngốc?!”
“A.”
Tôi rụt tay lại sau khi đánh vào đỉnh đầu Alfred. Tại sao lúc nào cậu cũng làm những điều gây sốc bất thình lình như vậy? Tôi không thể đoán trước được khi nào chúng sẽ xảy ra! Nó không tốt cho tim của tôi chút nào!
“Đ-Đừng có liếm tôi! N-Nghe này! Nếu cậu cứ tiếp tục làm mấy trò kỳ quặc, tôi sẽ tống cổ cậu ra ngoài!”
Mặc dù tôi cũng không chắc “mấy trò kỳ quặc” mà mình đang nói đến là cái quái gì nữa.
“…Hiểu rồi.”
Sau khi trả lời tôi một cách ngoan ngoãn, cậu ta quay trở lại vị trí ban đầu.
Thật tình… Tôi không thể mất cảnh giác với cậu ta được.
Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, tên nhóc này thỉnh thoảng lại làm những việc có thể bị coi là quấy rối tình dục. Nếu là cố ý, thì nó chỉ có thể trở nên tồi tệ hơn. Nếu là vô ý, thì đó là bản tính của cậu ta và cậu ta không nhận ra điều đó. Tôi không tài nào hiểu nổi. Cảm thấy bất lực, tôi chẳng biết nói gì hơn.
“Nếu cậu đã hài lòng rồi thì về phòng của mình đi.”
Tôi có thể cảm nhận Alfred gật đầu gần gốc cổ mình.
Một tiếng thở dài lớn thoát ra khỏi môi tôi. Với một đứa trẻ dính người còn to con hơn cả mình đang bám lấy, tôi nhắm mắt lại.
Hơi ấm từ cơ thể Alfred khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Thức dậy vào lúc tờ mờ sáng, tôi nhận ra Alfred không còn bên cạnh mình nữa.
Nhưng ga trải giường vẫn còn ấm. Cậu ta hẳn đã rời đi cách đây không lâu. Có nghĩa là cậu ấy đã ngủ ở đây cả đêm. Trời ạ.
Sáng hôm sau, tôi tình cờ gặp Alfred ở nhà ăn. Khi thấy tôi, cậu ta vuốt tay lên sau gáy tôi. Tôi đáp lại bằng một cú đánh vào đầu cậu ấy và bảo đừng có động vào tôi bất thình lình như vậy.
Vẻ mặt cậu ta vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng có vẻ như cậu ấy đã trở lại trạng thái bình thường. Tôi cảm thấy nhẹ cả người.
Buổi huấn luyện ngoài trời kết thúc an toàn bằng cách này hay cách khác.
Và sự kiện khiến đầu óc tôi quay cuồng suốt cả tuần cũng đã được giải quyết xong.
Với tình hình này, có vẻ như cậu ta sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào trong thời gian tới.
Và đúng như dự đoán, hành động của Alfred vào đêm đó đã lan truyền khắp trường như cháy rừng.
Trong những câu chuyện đó, Alfred được ca ngợi là anh hùng đã chiến đấu chống lại một bầy quỷ và cứu công chúa, khiến sự nổi tiếng của cậu ta càng tăng vọt.
…Này. Đợi một chút.
Khoan, “công chúa” mà chúng nó nói là đứa nào vậy?
Mấy cái đứa ranh con này đang nói ai đấy hả? Thằng nào con nào bày ra cái tin đồn này thế? Để tôi mà tóm được thì biết tay nhau, nghe chưa?

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 11"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
Liên hệ QC : @peterchimngan
© 2025 Lazy Comics
88bet mmoo Xoilac TV nhà cái uy tín top 10 nhà cái uy tín nhà cái uy tín 789f https://okwin68.net/ https://kuwinblog.com/ nbet May88 789f nettruyen TIPCLUB SUT88 Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 game bài b52 qq88.com dualeotruyen Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái top nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks 23win trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 Xoilac nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 SV88 J88 78win.soccer 8DAY https://kubet3d.com/ tỷ lệ kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz