Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 12

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 12 - 4 Năm Sau
Prev
Next

“Phù… Mệt quá…”
Tôi đang ngồi trong phòng nghiên cứu và phát triển độc quyền của mình trên tầng hai nhà thờ, cuối cùng cũng đã hoàn thành việc chế tạo công thức cấu trúc cho tấm kim loại cỡ A5.
Nhìn chằm chằm vào những bản thiết kế trải rộng trên bàn, tôi vươn vai, xoa bóp bờ vai cứng đờ của mình. Tổng cộng có cả thảy mười tờ bản vẽ đã hoàn thiện. Một khi tôi để loại mực đặc biệt được tẩm ma lực khô đi trong một ngày, giai đoạn đầu tiên của kế hoạch sẽ hoàn tất.
Vì đây là một phần không thể thiếu của “Báo Thức Nhiệt Huyết (Tích Hợp Chức Năng Nổ) Số 8”, tôi không thể lơ là được. Nếu làm sai dù chỉ một họa tiết hay một chữ cái, có khả năng nó sẽ phát nổ. Và khi điều đó xảy ra, e rằng không chỉ tôi bị thương mà cả khu vực xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bởi lũ quỷ được bao bọc trong chướng khí và ma năng với thuộc tính khác biệt so với phần còn lại của thế giới, nên nếu muốn gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho chúng, tôi cần phải tự tay chế tạo công thức cấu trúc của các trang bị phòng thủ.
Cứ tưởng tượng cơn đau đầu nếu tôi mắc lỗi, và cái Báo Thức Nhiệt Huyết đột nhiên phản ứng với con người và động vật xem.
Vì lý do đó, việc chế tạo công thức cấu trúc đòi hỏi sự chính xác cực độ.
Sau việc này, tôi cần tạo ra nguồn năng lượng cho nó, một viên đá được tẩm ma năng gọi là “Ma Nguyên Thạch”. Nó gần giống như một cục pin vậy. Tôi sẽ lắp ráp nó trong một chiếc hộp chống nước và thử nghiệm. Nếu không có vấn đề gì thì coi như xong.
Nhắc đến ma năng…
…Tôi chỉ có thể trực tiếp nạp nó vào thôi nhỉ. Lần này, tôi cần phải điều tiết và cẩn thận để không gục ngã vì kiệt sức ma lực.
Từ khung cửa sổ hé mở, một làn gió nhẹ thổi vào. Khi ngó ra ngoài, tôi thoáng thấy những ngọn núi ở phía xa, cây cối trong vườn được tô điểm bởi những sắc xanh dễ chịu.
Giữa những tán cây này có một cây mang những đóa hoa màu hồng đào tựa như sắc hoa anh đào.
Nhưng hình dáng của những bông hoa lại giống hoa loa kèn đỏ, khiến nó có chút kỳ dị… Điềm lành hay điềm gở, nói chung đó là một cái cây kỳ quặc. Sao ngươi không sao chép luôn hình dáng của hoa anh đào đi? Ngươi muốn tỏ ra độc đáo hay gì? Tôi chắc chắn không cần cái kiểu chú ý đến từng chi tiết như vậy. Tôi sẽ vui hơn với những cây anh đào bình thường.
Kể từ đó, bốn năm đã trôi qua.
Hiện tại tôi mười sáu tuổi. Vào mùa xuân năm sau, tôi sẽ tốt nghiệp trường công lập. Và rồi cuộc sống học đường dài đằng đẵng này cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Đáng buồn thay, cho đến tận bây giờ, nữ thần vẫn chưa liên lạc lại với tôi.
Tôi tự hỏi tại sao?
Đúng như tôi đã nghĩ, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Vì không có cách nào liên lạc với cô ấy từ đây, tôi dành cả ngày ở nhà thờ để cầu nguyện những điều như “vì cô là người đã khẩn cấp liên lạc với tôi trước, cô không nghĩ mình nên đến nói chuyện và chịu trách nhiệm sao? Nói chuyện với tôi ngay đi nếu không tôi sẽ nổi điên thật sự và kiện cô đấy, chết tiệt.”
Dù sao thì, vị Anh Hùng tương lai cũng đang trưởng thành tốt đẹp.
Nhờ sự chỉ dạy bí mật của tôi, cậu ta giờ đã mạnh cả về kiếm thuật lẫn ma thuật, đến mức ngay cả giáo viên cũng không thể đánh bại được.
Chà, dù vậy thì cậu ta vẫn chưa phải là đối thủ của tôi!
Chỉ là… Vì gần đây mọi chuyện đã trở nên khá nguy hiểm, tôi đã phải luyện tập kiếm thuật chăm chỉ hơn nữa để cậu ta không thắng nổi mình trong một trận đấu. Do đó, năng lượng còn lại để nghiên cứu công thức cấu trúc của tôi rất hạn chế. Nhưng cho đến khi tốt nghiệp trường công lập, không đời nào cậu ta có thể áp đảo được tôi.
Cái chiều cao từng ngang ngửa tôi giờ đã dần vượt lên, và cứ thế, cậu ta cao hơn tôi cả một cái đầu. Cậu ta có vẻ thuộc tuýp người đột ngột lớn bổng trong giai đoạn phát triển muộn. Cơ bắp cũng đã phát triển đúng chuẩn, mang lại cho cậu ta dáng vẻ của một thanh niên.
Mặt khác.
…Chiều cao của tôi… hoàn toàn ngưng—
Không. Sai rồi. Mình đang nói gì vậy chứ? Nó chưa ngừng lại. Chắc chắn không.
Trong lần kiểm tra sức khỏe trước, chẳng phải tôi đã cao thêm năm milimet sao? Tôi vẫn còn dấu hiệu phát triển. Đúng vậy. Chắc chắn là thế.
Được rồi. Hãy nghĩ về những chủ đề hữu ích hơn. Trước hết, vẫn còn nhiều sự kiện trong tuyến truyện này. Đặc biệt là những sự kiện liên quan đến trường học.
Tôi mở cuốn sổ nhật ký kiêm sổ ghi chép mà mình mang theo.
Tôi lật qua các trang, tìm kiếm một trang nằm ngay giữa nhiều nhãn dán và ghi chú. Trang mà tôi đã ghi lại những lưu ý cho một vài sự kiện.
Hừm. Đúng rồi. Vẫn còn một sự kiện ở trường.
Đó là [Đại hội Kiếm thuật của Trường], buổi học cuối cùng ở trường mà Lian sẽ đóng một vai trò quan trọng, một cuộc thi nghiêm túc nơi chúng tôi sử dụng kiếm thật.
Trong sự kiện này, rất nhiều nhân vật quan trọng từ Học viện Kỵ sĩ của Thủ đô Hoàng gia sẽ đến để tuyển chọn học sinh. Vì vậy, đây là một cuộc thi khá quan trọng.
Giai cấp xã hội không quan trọng. Bất kỳ ai cũng có thể nhận được giấy tiến cử miễn là kết quả của họ phi thường. Do đó, những học sinh mong muốn trở thành kỵ sĩ sẽ liều mạng luyện tập và cố gắng hết sức.
Dĩ nhiên, Lian cũng mơ ước có một sự nghiệp thành công ở thủ đô, nên cậu ta cũng sẽ cố gắng hết mình.
Các sĩ quan chỉ huy từ Hoàng Gia Kỵ Sĩ Đoàn cũng sẽ đến xem cuộc thi. Nếu học sinh tình cờ lọt vào mắt xanh của họ, đó là một công việc được đảm bảo sau khi tốt nghiệp Học viện Kỵ sĩ.
Miễn là họ được phân vào một đội kỵ sĩ dưới sự chỉ huy trực tiếp của Hoàng Gia Kỵ Sĩ Đoàn, chẳng hạn như Đội Cận vệ Hoàng gia hay Đội Kỵ sĩ Hoàng gia, tương lai của họ coi như đã được định đoạt. Vì chỉ được bố trí ở Thủ đô Hoàng gia, công việc này rất nhàn hạ và lương cao. Chưa kể đến khoản lương hưu hậu hĩnh và sự kính trọng vô bờ từ công chúng.
Cha của Lian cũng làm việc ở thủ đô, vì vậy Lian chắc mẩm rằng mình sẽ được chọn. Nhưng trong xã hội, mọi thứ hiếm khi diễn ra như ý muốn.
Bởi vì Lian thua hoàn toàn trước Alfred trong vòng cuối cùng.
Alfred cuối cùng cũng hạ gục được đối thủ phiền phức đã cản đường cậu ta bấy lâu nay.
Cùng với đó, sự kiện cuối cùng ở trường được hoàn thành.
Vì tôi chỉ cần thua trong sự kiện này, tôi không cần phải suy nghĩ gì cả. Tuyệt vời làm sao. Giá như nó đến sớm hơn. Ý tôi là, ngươi không thể đến nhanh hơn được à?! Tôi muốn hoàn thành vai diễn của mình lắm rồi!
Xem lại xong những gì sắp xảy ra, tôi đóng cuốn sổ nhật ký kiêm sổ ghi chép của mình lại.
Nghỉ ngơi một chút thôi.
Giống như Marie đã nói trước đây, nếu tôi quá cố chấp, tôi sẽ chỉ làm mình kiệt sức và giảm hiệu quả. Tôi nên nghỉ ngơi đàng hoàng khi đến lúc.
Tôi nhấp một ngụm trà pha trộn đặc biệt của Marie và nhai bánh quy mà tôi đã mua cho chị ấy làm quà.
Huýt sáo khi đứng dậy khỏi ghế, tôi đi ra khỏi phòng nghiên cứu và phát triển.
Khi tôi đang đứng trong phòng ăn ở tầng một, tôi bắt gặp Marie đang viết lách.
Marie thường viết lách, may vá, và hoàn thành một số công việc của nhà thờ trong phòng ăn. Bàn ăn ở đây rất lớn và dễ sử dụng, và chị ấy có thể quan sát lũ trẻ chơi trong vườn qua ba ô cửa sổ lớn.
Nhận ra tôi, Marie ngẩng mặt lên khỏi đống tài liệu và nở một nụ cười với đôi má hây hây như quả táo.
“Ôi chà, Lian-sama. Cậu đã vất vả rồi. Cậu đang nghỉ ngơi à?”
Tôi mỉm cười đáp lại và gật đầu. “Vâng, đúng vậy ạ.”
“Hihi, vậy sao? Vậy thì tôi sẽ pha một ít trà ngon nhé. Tôi cũng vừa nghĩ đến việc nghỉ ngơi một chút. Cậu vui lòng đợi ở đây một lát, được không? Đúng rồi… Trà pha hôm nay thế nào? Có hợp khẩu vị của cậu không?”
“Trà pha trộn ấy ạ! Vâng, em rất thích nó! À, Marie-sama. Giờ chị nhắc em mới nhớ, gần đây em có nghe một câu chuyện thú vị từ tiệm trà mà em hay ghé. Đó là về một loại trà từ vùng phía nam. Nghe nói nó ngọt ngay cả khi không cần thêm đường. Vì tuần tới sẽ có một lô hàng về, lần sau em sẽ mang một ít đến.”
“Ồ! Trà từ phía nam sao! Tuyệt vời! Ngọt mà không cần đường, thật bí ẩn! Hihi, vậy thì tôi sẽ mong chờ nhé.”
“Vâng, chị hãy mong chờ nhé!”
Cười vui vẻ, Marie đi vào bếp.
Tôi ngồi xuống ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sáu hay bảy đứa trẻ đang chạy nhảy vui vẻ trong vườn, đắm mình dưới ánh nắng xuân dễ chịu. Chúng có đủ độ tuổi từ trẻ mới biết đi đến học sinh tiểu học, và những cô cậu bé lớn hơn một chút hiện đang đá một quả bóng. Như thường lệ, chúng siêu năng động.
Một đứa trẻ dừng lại sau khi nhận ra tôi, và sau khi nó nói gì đó, những đứa trẻ khác đồng loạt quay về phía tôi.
Một lúc sau, cánh cửa dẫn ra sân trong bật mở, và lũ trẻ ùa vào phòng ăn.
“Là Lian-sama!”
“Yay, Lian-sama!”
“Wian-sama!”
“Maa!”
“Ừ, ừ. Hôm nay trời đẹp nhỉ. Thật dễ chịu phải không?”
“Vâng ạ!”
Lũ trẻ reo hò ầm ĩ và đầy năng lượng.
“Này, Lian-sama! Chúng ta cùng chơi ‘Daruman đã ngã’ đi! ‘Daruman đã ngã’!”
“Chơi ạ!”
Lũ trẻ nhảy tưng tưng quanh tôi như mấy chú thỏ con.
“Daruman đã ngã” là một trò chơi ngoài trời mà tôi đã dạy chúng.
Chà, nó gần như giống hệt trò “Daruma đã ngã”. Được rồi, nếu phải thành thật thì nó hoàn toàn giống hệt. Chỉ là, ở thế giới này không tồn tại daruma. Đó là lý do tại sao tôi thay thế nó bằng một từ có âm thanh tương tự mà thực sự tồn tại ở đây. Daruman, một con vật tròn vo có bộ lông màu đỏ. Thêm nữa, nó thích lăn. Trông cũng có phần giống daruma.
Luật chơi như sau.
Người làm quỷ sẽ quay lưng lại với mọi người. Những đứa trẻ khác sẽ tản ra xa. Khi người làm quỷ hô “Đa. Ru. Man. Đã. Ngã—”, những đứa trẻ còn lại có thể từ từ tiến lại gần. Sau khi người làm quỷ hô xong, họ sẽ nhanh chóng quay lại. Nếu họ thấy ai đó đang di chuyển, người đó sẽ trở thành quỷ tiếp theo.
Một khi có ai đó cuối cùng chạm vào lưng quỷ, quỷ sẽ được tự do bắt những đứa trẻ khác. Trong trường hợp đó, những đứa trẻ khác sẽ tản ra và bỏ chạy, và người không may bị quỷ bắt sẽ trở thành quỷ tiếp theo.
Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng nó ly kỳ, bất tận và đầy tính đối kháng, nên không có gì ngạc nhiên khi lũ trẻ yêu thích trò chơi này. Giờ nó đã siêu phổ biến trong số chúng.
“Hừm. Được thôi. Chơi nào.”
Có lẽ vận động một chút cũng tốt. Cả buổi sáng nay tôi chỉ ngồi lì một chỗ.
“Yaaayyy!”
“Hoan hô! Chơi thôi!”
Lũ trẻ nhảy cẫng lên trong tâm trạng phấn chấn.
Marie, người quay trở lại phòng ăn với một khay đựng tách và một ấm trà bốc khói, nhìn tôi lo lắng.
“Ôi chà, Lian-sama. Cậu không nên gắng sức quá, được không? Cậu chắc hẳn đã mệt rồi, phải không?”
“Không sao đâu ạ, Marie-sama. Em chỉ chơi một chút thôi. Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Ngay cả khi cậu nói vậy…”
“Cảm ơn chị đã pha trà. Trà của Marie-sama ngon ngay cả khi nguội, vậy chị có thể để lại một phần cho em không?”
“Vậy cũng được, nhưng… Cậu thực sự ổn chứ?”
“Em ổn mà. Nào, chúng ta đi thôi, mọi người.”
Tôi đứng dậy, hướng ra vườn.
Ba mươi phút sau, tôi đang nằm trên bãi cỏ ở sân trong.
Hơi thở của tôi dồn dập, và đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi hoàn toàn quên mất thể lực và năng lượng của trẻ con là vô tận. Và tôi cũng quên mất trò chơi này vốn dĩ là không có hồi kết.
Có lẽ việc thức đến một giờ rưỡi sáng để nghĩ về các công thức cấu trúc tiết kiệm năng lượng, và ghi chép vào cuốn sổ của mình, là một ý tưởng tồi.
“Lian-sama! Anh có sao không…?”
“Anh có sao hông ạ?”
“Sao hông…?”
“Anh k-không sao… Xin lỗi… Cho anh nghỉ một chút được không?”
Lũ trẻ đáp lại bằng một tiếng ‘dạaaaa’, rồi chạy ùa ra sân trong.
Mấy đứa nhóc này năng động quá. Chúng cất giữ tất cả năng lượng đó ở đâu trong những cơ thể nhỏ bé ấy vậy? Chia cho tôi một ít đi chứ.
Bốn đứa trẻ còn lại nằm xuống hai bên cạnh tôi. Có vẻ như chúng muốn cùng tôi chợp mắt một lát.
Vì chúng áp sát vào tôi, tôi vuốt tóc chúng cho đến khi rối bù, và chúng khúc khích cười rồi đỏ mặt vui sướng.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng 1 giờ. Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến giờ trà 3 giờ.
Chà, nếu mình ngủ một tiếng thì cũng không có vấn đề gì, phải không?
Ánh nắng dịu nhẹ, thân nhiệt cao của lũ trẻ, và làn gió lướt nhẹ qua má khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Khi tôi cảm nhận sự mềm mại của cỏ dưới lưng, tôi nhắm mắt lại.
…Tôi tự hỏi cảm giác này là gì?
Có thứ gì đó hơi… mềm mại chạm vào đầu tôi. Mềm mại.
Nó có mùi của nắng. Mặc dù mềm, nhưng không có cảm giác như cỏ. Giống như kết cấu sột soạt của vải hơn.
Và rồi.
Ai đó vuốt đầu tôi.
Bằng một bàn tay dịu dàng.
Chầm chậm.
Cảm giác thật dễ chịu, và khiến tôi muốn rơi vài giọt nước mắt.
Đã bao nhiêu năm rồi kể từ khi có người vuốt đầu tôi?
Nhiều năm về trước. Đã quá lâu rồi.
Tôi tự hỏi liệu đó có phải là Marie không?
Tôi cầu xin chị, xin đừng tấn công bất ngờ bằng cách đối xử dịu dàng với tôi.
Điều đó khiến tôi muốn bật khóc nức nở mà không cần quan tâm đến thế giới. Và chỉ dựa dẫm vào chị.
Bởi vì khía cạnh thảm hại của tôi, kẻ đang rất sợ hãi và sắp sửa bỏ chạy, sẽ trỗi dậy.
Khi tôi mở mắt, tôi nhận ra mình không còn ở trong vườn nữa. Thay vào đó, tôi đang ở trong một căn phòng đơn sơ. Tôi có cảm giác như mình đã từng ở đây trước đây.
…Hử?
Tôi chắc chắn là mình đã ngủ ở ngoài trời cơ mà. Nhưng giờ tôi đang nằm trên giường. Tại sao tôi không ngủ trên cỏ?
Kỳ lạ. Từ khi nào mình đã…
“…!?”
Tôi nín thở.
Có ai đó đang ngồi bên dưới cánh tay tôi.
Mái tóc vàng óng ả quen thuộc. Đôi mắt trong veo và hiếm có màu của bầu trời, đôi mắt bị người khác coi thường. Vẫn là chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean như thường lệ.
Là Alfred.
“Ếếế!?!”
T-Tại sao? Cậu đang làm gì ở đây?!
Alfred không thể nào ở đây được. Theo ghi chép của lũ trẻ, ‘Điều tra Lịch trình Làm thêm của Anh Al’, chẳng phải bây giờ cậu ta đang làm việc ở trang trại của Cheddar sao? Ca làm của cậu ta kéo dài từ 8 giờ sáng đến 7 giờ tối cơ mà. Nói cách khác, phải đến đêm cậu ta mới về nhà!
Khi tôi nghĩ điều này, những lời có nội dung tương tự cũng tuôn ra khỏi miệng tôi. “A-Al… Ế!? A-Alfred, t-tại sao cậu lại ở đây… Chẳng phải cậu đã đi làm—”
“…À. Tôi có đi, nhưng chỉ một lúc thôi. Tôi về nhà vì họ đóng cửa vào buổi chiều.”
“Ếếế!? T-Tại sao!?!”
“Ơ, đó là vì… Cheddar-san nhận được một lá thư từ một người họ hàng ở làng bên. Tôi không hiểu rõ lắm nhưng có vẻ khẩn cấp, nên ngày mai ông ấy phải đi bằng mọi giá. Thế là ông ấy vội vàng dời bữa tiệc sinh nhật của vợ đã được lên kế hoạch vào ngày mai sang hôm nay, và đóng cửa tiệm vào buổi chiều để chuẩn bị cho bữa tiệc và quà.”
“C-Cậu nói gì cơ!?”
Đ-Đợi đã, Cheddar-saaaaaannnnnn!!? Đúng là một người chồng tận tụy mààààà!!!
“…Còn cậu thì sao? Cậu ở nhà thờ từ sáng à?”
“Ếế!? Ế, à, chà…”
Aaa, p-phải giải thích thế nào đây? Nếu tôi nói với cậu ta là mình ở đây từ sáng, thì tôi sẽ trả lời thế nào nếu cậu ta hỏi tại sao?
Tôi phải nghĩ ra một lý do chính đáng để cậu ta không nghi ngờ. Phòng nghiên cứu và phát triển riêng của tôi trong nhà thờ cũng nên được giữ bí mật.
Vì căn phòng đó không tồn tại trong cốt truyện gốc, tôi không thể để Alfred biết về nó. Tôi không thể để cậu ta biết về các sự kiện trong tương lai, nếu không nó sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của câu chuyện. Mọi thứ tôi đã làm cho đến bây giờ sẽ trở nên vô ích.
Trong lúc tôi đang vắt óc để nghĩ ra một lời giải thích, Alfred bật ra một tiếng cười nhỏ.
“Cái gì vậy, cậu không cần phải hoảng hốt đến thế đâu. Tôi đâu có trách móc gì cậu. Nếu muốn đến đây, thì cứ ghé qua thường xuyên, và nếu cậu mệt thì… cậu có thể dùng căn phòng này.”
“Căn phòng này…?”
“À, vâng. Đây là phòng của tôi.”
“Hả!?”
Vậy đây là phòng của cậu sao!?
Ý tôi là, nơi này quá đơn sơ. Dù nhìn thế nào đi nữa, đây không giống phòng của một đứa trẻ. Chẳng có gì ở đây cả! Nó trống rỗng đến mức tôi gần như nghĩ đó là phòng khách.
Tôi không thể không nói, “…Một căn phòng thật trống trải…”
“À. Vì tôi dành phần lớn thời gian ở ngoài, tôi hiếm khi ở trong phòng này. Tôi chủ yếu chỉ về đây để ngủ.”
“T-Vậy sao…?”
Vì cậu dành phần lớn thời gian đi làm thêm, nhỉ? Bất cứ thời gian rảnh nào cậu có, cậu đều dùng để chăm sóc bọn trẻ, hoặc giúp việc ở nhà thờ.
Thật là một học sinh chăm chỉ… Nước mắt của người anh này sắp trào ra rồi đây. Cái đám ba đứa nhóc hư hỏng và mấy đứa con nhà giàu được nuông chiều ở quanh đây nên học hỏi từ cậu.
“Khi tôi mới đến nhà thờ, tôi cũng không có nhiều thứ. Tốt hơn là ngay từ đầu tôi chỉ có vài món đồ, vì như vậy cũng nhẹ nhàng hơn. Thêm nữa… tôi không thể ở nhà thờ mãi mãi. Một ngày nào đó, tôi sẽ dọn ra ngoàiーtôi sẽ rời khỏi nơi này.”
Nụ cười gượng gạo đó, những lời nói bình thản đó. Nó thực sự không giống biểu cảm của một đứa trẻ. Thật đau lòng khi tôi phải chứng kiến.
Tuy nhiên, đúng là nhà thờ không phải là nơi người ta có thể ở mãi mãi. Đây là nơi tạm trú cho những đứa trẻ không có nơi nào để đi, nơi chúng có thể được chăm sóc cho đến khi có khả năng sống tự lập.
Dù vậy, mặc dù về mặt kỹ thuật đây không phải là một gia đình thực sự, những mối ràng buộc gia đình được hình thành giữa những đứa trẻ và người chăm sóc là không thể giả tạo. Dù thật hay không, đây vẫn là một gia đình về mọi mặt. Một nơi mà những đứa trẻ có thể cảm thấy an toàn và được yêu thương.
Nhưng nơi thuộc về này chỉ là tạm thời.
Vì lý do đó, một đứa trẻ thông minh như Alfred tự nhiên sẽ hiểu rằng cậu ta sẽ phải rời khỏi nơi này một khi đã trở nên độc lập.
…Vì lợi ích của lứa trẻ mồ côi tiếp theo.
Nghiên cứu biểu cảm của tôi, Alfred một lần nữa bật cười.
“Tại sao cậu lại làm bộ mặt như sắp khóc vậy?”
“…Không có.”
Tôi thực sự đã làm bộ mặt đó sao? Lạy Chúa. Chính tôi còn không biết nữa. Tệ thật. Tôi phải tập trung.
“Vậy sao?” Alfred nói. Rồi cậu ta không nói gì nữa.
Trong một khoảnh khắc, im lặng. Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên thư giãn. Thoải mái. Nó khiến tôi, một gã chưa ngủ cả ngàn năm, bắt đầu lơ mơ.
Có gì đó thoáng qua trên khuôn mặt cậu ta, và Alfred lại bật cười, vai rung lên.
“Giờ nhớ lại mới thấy… Lũ trẻ quý cậu thật đấy, phải không?”
“…Hả?”
“Khi tôi về nhà, mấy đứa đó đã làm ầm lên và trông rất bối rối. Chúng vây quanh cậu đang ngủ, cố gắng hết sức để giấu cậu khỏi tôi, nói những điều như ‘đừng nhìn! Đừng đến!’ Chúng thậm chí còn cố đẩy tôi ra khi tôi cố lại gần. Thật sự là quá sức.”
Àaaaaaa.
Cảm ơn… Cảm ơn các em, mọi người… Các em đều đã cố gắng giữ lời hứa với anh… Xin lỗi… Đây là lỗi của anh… Anh đã mất cảnh giác lúc đó…
“…Có lẽ chúng nghĩ tôi sẽ nổi giận. Tôi đã bảo chúng không được chơi với những đứa trẻ bên ngoài nhà thờ quá nhiều.”
Cậu thực sự đã nói vậy sao?
Ngay khi tôi ngước lên, Alfred đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đó là vì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng làm vậy. Mặc dù Bà nhận tất cả những đứa trẻ không có nơi nào để đi, từ đường phố hoặc các nhà thờ khác, những đứa trẻ như tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đều tốt bụng và thông cảm như vậy. Rất nhiều người trong làng không thích những người như chúng tôi.”
…À.
Thì ra là vậy.
Chắc chắn có rất nhiều đứa trẻ không thể chấp nhận những đứa trẻ mồ côi. Những kẻ biến Lian và bạn bè cậu ta thành mục tiêu chế nhạo của chúng.
Thật đáng buồn, nhưng hầu hết dân làng sẽ không sẵn lòng chấp nhận họ.
Chưa kể, có một số người tin rằng chỉ sự hiện diện của những đứa trẻ mồ côi cũng sẽ mang đến tai họa. Rằng những đứa trẻ mồ côi sẽ gây rắc rối. Một số kẻ hèn hạ thậm chí còn phàn nàn rằng số tiền quyên góp cần thiết để duy trì trại trẻ mồ côi ngày càng tăng.
Chính những loại người đó có khả năng làm tổn thương bọn trẻ.
Làm tổn thương chúng khi chúng còn rất nhỏ và ngây thơ… Chắc chắn, một khi những đứa trẻ này lớn lên, mọi chuyện sẽ tốt hơn, vì trái tim chúng sẽ có thể chịu đựng nhiều nỗi đau hơn.
“Chấp nhận một người có nguồn gốc đáng ngờ… thật khó.”
Khoảnh khắc tôi nghe cậu ta bình thản nói những lời đó, tôi bất giác ngước lên. “Cái loại…”
Tôi dừng lại trước khi có thể nói hết những gì mình đang nghĩ. Cái loại chuyện đó. Lời nói của Alfred làm tôi ngạc nhiên.
“Ý tôi là, đó là sự thật, phải không?” Alfred nói, quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt cậu ta một màu xanh phẳng lặng, không thể đọc được.
Không.
Chúng khác với bình thường. Tối hơn.
Đáy mắt cậu ta đang dần bị ăn mòn bởi một chất liệu không xác định. Đôi mắt cậu ta vô định, dường như nuốt chửng mọi thứ phản chiếu trong đó.
Tôi biết đôi mắt đó.
Tôi nhớ Alfred đã ôm tôi trước đây với cùng đôi mắt ấy.
Mặc dù một người ngoài cuộc sẽ luôn là một người ngoài cuộc, nhưng điều đó không có nghĩa là trái tim của Alfred sẽ sẵn lòng chấp nhận nó.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, con người cuối cùng sẽ luôn cô đơn. Họ sẽ không bao giờ có thể tránh được điều đó, ngay cả khi họ cố gắng thỏa hiệp với người khác để giữ họ lại trong cuộc đời mình. Họ sẽ cảm thấy cam chịu và khuất phục trước sự tuyệt vọng.
Đây là những điều tôi nhận thức được. Tuy nhiên, tôi muốn xóa bỏ những cảm xúc đó bằng mọi giá. Vì vậy, tôi bắt đầu lên tiếng.
“…T-Tôi thích ở đây… Luôn có ai đó ở đây… Mỗi khi tôi đến nhà thờ, mọi người sẽ chào đón tôi. Chấp nhận tôi. Cảm giác như tôi đã ở đây từ rất lâu… Giống như tất cả chúng ta là một gia đình.”
Ngay cả khi gia đình này và cảm giác thuộc về này chỉ là tạm thời…
Tôi không thể phủ nhận rằng chúng đã từng tồn tại.
Sự ấm áp và tình yêu thương.
Tất cả những điều này là thật.
“…Tôi hiểu rồi.”
Những bóng đen trong mắt Alfred mờ dần từng chút một. Thấy vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Bàn tay của cậu ta, đã lớn hơn tay tôi, ngượng ngùng vuốt đầu tôi.
Cứ như thể cậu ta đang hỏi liệu có được phép chạm vào hay không.
Tôi nhìn lại cậu ta, không nhúc nhích khỏi chỗ mình đang ngồi. Alfred mỉm cười nhẹ nhõm.
Nhìn nụ cười dịu dàng của cậu ta, tôi quyết định rằng nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không tốt. Cậu ta không nên nhìn tôi một cách ấm áp như vậy.
Có lẽ tôi nên điều chỉnh lại diễn biến của câu chuyện.
Alfred và tôi không nên hòa thuận với nhau.
Chúng ta không nên là những người bạn tha thứ cho nhau. Nếu không, cốt truyện sẽ đi chệch hướng. Bởi vì cậu ta sẽ không còn đối thủ nữa.
Cần phải có một đối thủ đáng ghét mà toàn bộ sự tồn tại của hắn thúc đẩy Alfred trở nên mạnh mẽ hơn. Để cậu ta có thể hoàn toàn đánh bại cái gai trong mắt đó. Nói cách khác, vai diễn của tôi.
Đó là lý do tại sao, tôi cần phải nhanh chóng bảo cậu ta ngừng chạm vào mình.
Tôi nên nói những câu như ‘cậu có thể làm ơn đừng chạm vào tôi bằng đôi tay bẩn thỉu của cậu không’, ‘biến đi’, ‘đừng lại gần’, hoặc ‘tôi ghét một kẻ như cậu vô cùng’.
Lăng mạ cậu ta. Tôi nên nhìn cậu ta với vẻ khinh bỉ khi nói những lời tổn thương đó.
Giống như cách mà Lian nguyên bản sẽ làm.
Nhưng tôi không thể. Mặc dù tôi muốn nói những lời này đến mức cổ họng run rẩy, nhưng những lời đó không thể thốt ra.
Alfred từ từ tựa vào tôi.
Cậu ta vòng tay ra sau lưng tôi, gục đầu lên hõm vai tôi, những lọn tóc vàng của cậu ta lướt qua gáy tôi.
Alfred đó ôm tôi thật chặt, giống như lần trước, cho thấy rằng cậu ta dựa dẫm vào tôi, dù chỉ một chút.
Tôi nhận thức được rằng nếu tôi đẩy cậu ta ra ngay bây giờ, cậu ta chắc chắn sẽ bị tổn thương. Vì vậy, tôi sẽ không đẩy cậu ta ra ngay cả khi đó là điều đúng đắn phải làm. Bất kể thế nào.
Cơ thể Alfred thật ấm áp… Khi cậu ta bắt đầu bám lấy tôi, tôi dường như không thể tìm thấy sức lực của mình.
“…Này.”
“…Gì?”
Một lúc sau, Alfred ngẩng đầu lên cho đến khi cậu ta nhìn thẳng vào tôi một lần nữa.
Đôi mắt cậu ta, thật gần và thật xanh, run rẩy.
Khi tôi quan sát chúng, lực ôm của cậu ta tăng lên.
Và rồi, môi cậu ta ép chặt lấy môi tôi.
“…Ưm!?”
Tại sao?
Sau khi kéo chiếc áo sơ mi khỏi lưng cậu ta, cậu ta buông nụ hôn.
“C-chờ đã, cậu—cậu đang làm—”
Cậu ta đã lùi lại, nhưng vẫn đủ gần để hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau. “…Tôi có thể truyền cho cậu một ít ma lực của mình không?” Alfred nói. “Tôi cảm thấy như mình có thể… lại mất kiểm soát.”
Ma lực.
Vậy lại là do ma lực gây ra, hử…?
Tôi quan sát khuôn mặt Alfred.
Sắc da của cậu ta bình thường. Cậu ta thậm chí còn không đổ mồ hôi. Cậu ta cũng không có vẻ gì là đau đớn.
…Thực tế, cậu ta trông hoàn toàn bình thường. Ma lực của cậu ta thực sự sắp mất kiểm soát sao? Nghiêm túc chứ?
Trong lúc tôi đang cố gắng chẩn đoán tình trạng hiện tại của Alfred, cậu ta đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo. Rồi cậu ta lại hôn tôi.
“Ưm!”
Ấn chặt môi mình vào môi tôi, cậu ta luồn lưỡi vào khe hở.
Khi tìm thấy lưỡi tôi, cậu ta liếm nó một cái, rồi di chuyển như thể muốn quấn lấy lưỡi của chúng tôi. Một cơn rùng mình kỳ lạ chạy dọc sống lưng tôi.
Cơ thể tôi theo phản xạ mà giãy giụa. Cậu ta đè lên tôi bằng cơ thể to lớn và nặng nề hơn. Ghì chặt tôi xuống.
Bàn tay cậu ta nắm lấy bờ vai đang bối rối của tôi, rồi đến đôi tay đang căng cứng của tôi.
Tôi không thể thoát ra.
Cậu ta cắn môi tôi như thể đang cố ăn chúng, chiếc lưỡi nóng bỏng của cậu ta mơn trớn trong khoang miệng tôi. Tôi run lên vì cảm giác đó.
“…Ưm, …ư…!?”
C-Cái gì thế này?
Chờ một chút. Đây thực sự là…?
Giống như tôi nhớ lại trong quá khứ, lần này tôi cũng cảm thấy có thứ gì đó giống như rượu nóng đang chảy vào người mình.
Đây là ma lực của Alfred.
Không quan tâm đến những gì tôi muốn, ma lực của cậu ta xâm nhập vào cơ thể tôi. Ngay cả khi thuộc tính của nó khác với của tôi, nó vẫn tự ý hòa quyện và tan chảy bên trong cơ thể tôi, đến mức tôi đang dần quen với nó.
Mặc dù đó là cơ thể của tôi, tôi không thể ngăn ma lực của Alfred xâm nhập.
Tuy nhiên, cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể tôi lại rất dễ chịu, và cơ thể tôi tự động yếu đi.
Trong miệng tôi, lưỡi của Alfred di chuyển tùy ý, hòa quyện nước bọt của chúng tôi. Tôi không thể phân biệt được lưỡi của mình với của Alfred nữa.
Nước bọt tích tụ trong miệng tôi, và sau khi tôi vô tình nuốt nó, toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy tê dại. Cùng một sự ấm áp như khi uống rượu nóng.
Đâu đó trong suy nghĩ, tôi biết rằng nó không nên có vị ngọt.
Nhưng nó lại có…
Không suy nghĩ, lưỡi tôi cũng đáp lại, và tôi bị cuốn vào cảm giác đó trong khi cảm thấy bối rối.
Cái cách Alfred đột nhiên rung lên cho thấy cậu ta đang cười.
Mỗi khi môi và lưỡi của chúng tôi di chuyển, tôi nghe thấy những tiếng chụt choạt ẩm ướt.
Mặc dù tôi nghĩ rằng mình không muốn, nhưng nó lại có vị ngọt, nóng bỏng, và có phần dễ chịu—
Chiếc giường kêu cọt kẹt.
Tôi đột nhiên thoát khỏi trạng thái mê man, mắt mở to.
Ê ê ê mình đang làm cái quái gì thế này?!!!
Đây không phải là lúc hay nơi để cảm thấy dễ chịu, được chứ!? Tại sao mình lại bị cuốn theo thế này!?
Tỉnh lại đi! Tôi phải giữ bình tĩnh. Tại sao tôi lại nghĩ nó dễ chịu chứ? Tỉnh táo lại đi, Lian!
Đợi, đợi, đợi đã…!
Cái này, không phải là hơi…?!
Mắng mỏ cơ thể đã đầu hàng mà không có sự cho phép của tôi, tôi dồn hết sức lực có thể để di chuyển ra xa. Rồi tôi đá vào gót chân Alfred vài lần.
Cậu ta cuối cùng cũng di chuyển cơ thể ra xa, mặc dù có vẻ miễn cưỡng. Và môi chúng tôi tách ra.
“Ha… A-Alfred, dừng lại… đi! C-Cái này hơi…”
Cảm giác này… nguy hiểm theo nhiều cách! Theo rất nhiều cách!!
Nhưng Alfred chỉ đáp lại, “Chỉ một chút nữa thôi…”
Cậu ta liếm môi, lưỡi lướt qua vệt nước bọt. Tôi lại cảm thấy cơn rùng mình bí ẩn đó chạy dọc sống lưng.
“Không, t-tôi đã bảo cậu dừng lại rồi mà?!!”
Dồn hết sức lực còn lại, tôi húc đầu vào trán Alfred.
“Á—”
Khoảnh khắc cậu ta nao núng, sức mạnh đang ghì chặt tôi giảm đi.
Chớp lấy cơ hội, tôi rút lại đôi tay đã bị kìm kẹp của mình. Tôi đẩy cơ thể nặng nề của cậu ta ra khỏi người và bò ra khỏi giường. Sau đó tôi liếc nhìn tên nhóc đó. Cậu ta vẫn đang ôm trán. Đáng đời.
C-Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Nghiêm túc đấy, cái quái gì vậy?
Tại sao? Từ khi nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này?
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt. Một khoảnh khắc tôi đang lao ra khỏi phòng, và khoảnh khắc khác tôi đang lao xuống cầu thang—
“Oaaa… A, Lian-sama!”
“Hức. ahhh, L-Lian-sa—!”
Mấy đứa trẻ này đang khóc, mặt đỏ bừng và ướt đẫm nước mắt. Nhìn chúng khiến tôi cũng muốn khóc theo.
Tôi rất bối rối, và lúc này tôi thậm chí không thể suy nghĩ được gì.
“Ế…? À, c-có chuyện gì vậy…? Tại sao mọi người lại khóc nhiều thế…?”
Ngay khi tôi xuống đến chân cầu thang, chúng chạy đến và bám lấy tôi.
“E-Em xin lỗi Lian-sama…! Al-nii đã tìm thấy chúng em…”
“Al-nii đã không nghe lời chúng em khi chúng em bảo anh ấy đừng đưa Lian-sama đi…”
“Anh biết không, c-chúng em đã cố gắng hết sức để giấu anh!”
“N-Nhưng, chúng em đã thất bại—!”
Tôi lắc đầu. “Ơ, à, không, sai rồi… Đ-Đây là lỗi của anh. Là do anh đã không cẩn thận. Không phải lỗi của các em, nên đừng lo lắng về điều đó. Đừng khóc…”
Sau khi tôi ngồi xuống sàn, tôi ôm chặt lũ trẻ vào lòng.
Một lần nữa, tôi cảm thấy mắt mình rưng rưng.
“N-Nhưng—”
“Vì anh ấy đã tìm thấy anh—”
“Anh sẽ không đến nữa sao?”
“C-Cái chuyện đó…” Tôi gãi đầu.
“Không ạ?”
“Anh vẫn sẽ đến chứ ạ?”
“Chúng ta có thể chơi cùng nhau lần nữa không? Cùng nhau chợp mắt?”
“Chúng ta có th—”
Có ai đó dậm chân trên cầu thang và tôi giật nảy mình. Mặc dù tôi muốn bỏ chạy, nhưng lũ trẻ bám lấy tôi, đầu chúng chỉ vừa đến đầu gối tôi.
Tâm trí hỗn loạn, tôi chết lặng. Rồi từ khóe mắt tôi thấy một đôi giày bóng lộn và trông đắt tiền được đưa về phía mình.
Đó là giày của tôi.
Giờ nghĩ lại, tôi đã không đi giày trước khi lao ra khỏi phòng. Hiện tại, chỉ có một lớp tất mỏng ngăn cách chân tôi với sàn nhà. Ý tôi là, lúc đó tôi quá bối rối nên không thể trách được, được chưa?
“…Giày của cậu. Cậu đã bỏ đi mà không mang.”
Tránh ánh mắt cậu ta nhiều nhất có thể, tôi run rẩy nhận lấy chúng.
Alfred hít vào một hơi như thể nhẹ nhõm, rồi ngồi xuống sau lưng tôi.
“…Xin lỗi. Lỗi của tôi. Tôi đã quá trớn.”
Cậu đúng là…!
Quá trớn á? Nói giảm nói tránh thì cũng vừa phải thôi chứ! Cậu đã quá trớn đến mức cực kỳ thái quá! Truyền ma lực? Đó giống một nụ hôn sâu hơn— không, đừng nghĩ về nó. Dừng lại đi. Tôi không nên nhớ lại điều đó. Chết tiệt. Tên ngốc. Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu học cái trò đó ở đâu ra vậy hả, cái tên nhóc biến thái này? Hôn— không, im đi, não ơi!
Aaa thật tình!
Mặc dù tôi có rất nhiều điều muốn nói, đủ để chất thành một ngọn núi, nhưng tôi không thể nói được.
“Lúc đó tôi đã mất kiểm soát. Tôi xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi. Đó là lỗi của tôi… Này, nói cho tôi biết đi. Tôi phải làm gì để cậu tha thứ cho tôi…?”
Cậu nói không thể kiểm soát bản thân là sao? Tôi thậm chí không biết bắt đầu phản bác cậu ta từ đâu. Có lẽ kết cục cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
À, đúng rồi. Cậu ta mười sáu tuổi rồi mà! Ở tuổi đó, bọn họ đầy những hormone nổi loạn, phải không?!
Vâng, vâng, đây hẳn là cái mà người ta gọi là ‘nhiệt huyết tuổi trẻ’. Cậu ta đã lạc lối trong cảm xúc một lần, và rồi mất kiểm soát vì còn trẻ và thiếu kinh nghiệm. Chuyện là vậy, phải không? Ừ, chắc chắn là vậy.
Không hiểu sao tôi và Alfred, trong tất cả mọi chuyện, lại rất hợp nhau… hay gì đó. Tôi không biết. Nhưng điều đó có thể giải thích tại sao chúng tôi lại dễ dàng rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy. Tôi chỉ cần cẩn thận hơn để những chuyện đó không xảy ra nữa. Argh, tôi còn đang nói ‘những chuyện đó’ là ý gì cơ chứ? Ughh.
“Thật sự… Tôi rất xin lỗi. Xin hãy cho tôi biết tôi phải làm gì để cậu chấp nhận lời xin lỗi của tôi…”
Giọng cậu ta nghe rụt rè lạ thường.
Và cậu ta cảm thấy yếu ớt qua cách tựa trán vào lưng tôi.
Thái độ bình tĩnh và điềm đạm thường ngày của cậu ta đã biến mất tăm.
Cuối cùng, tôi cũng có thể bình tĩnh lại, hít vào và thở ra từ từ.
Lũ trẻ nhìn lên tôi, đôi mắt đầy lo lắng và nước mắt.
Tôi biết rằng nếu tôi cứ im lặng và ngồi đây, tình hình sẽ trở nên không thể cứu vãn.
Tôi biết điều này đủ rõ… Nếu tôi nói điều gì đó như ‘tôi sẽ không tha thứ cho cậu’, thì chúng tôi sẽ không còn những tương tác thân thiện này nữa.
Nhưng.
Nếu tôi làm vậy, những đứa trẻ này sẽ còn khóc nhiều hơn. Sẽ rất đáng thương.
Những lời đó chẳng khác nào cắt đứt mối quan hệ với tất cả họ. Alfred, lũ trẻ, và Marie. Họ chắc chắn sẽ ghét tôi sau đó, và tôi sẽ không thể đến đây nữa.
Nếu tôi không thể đến nơi này nữa…
Vậy thì tôi sẽ không còn nơi nào để đi nữa. Ý nghĩ đó làm tôi đau khổ. Tôi vẫn còn nhiều cải tiến cần thêm vào loạt báo thức, và tôi phải sản xuất nhiều cái cho ‘ngày đó’. Ngày mà lũ quỷ sẽ tấn công.
Ngoài ra, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến lúc đó. Vì vậy, tôi không thực sự phải điều chỉnh lại diễn biến ngay bây giờ.
Đúng vậy. Tôi vẫn còn thời gian. Tôi sẽ sửa nó sau.
Mọi thứ đều ổn.
Sau khi đưa ra quyết định, cuối cùng tôi cũng có thể suy nghĩ với một cái đầu lạnh. Bây giờ… tôi cần phải làm gì đó với anh chàng u ám kia. Nhưng tôi cũng không muốn tha thứ cho cậu ta dễ dàng như vậy. Tôi vẫn còn giận đấy.
Vì vậy, tôi quyết định đưa ra một điều kiện để đổi lấy sự tha thứ của mình.
“…Vậy thì, từ nay về sau đừng nói cho ai biết khi tôi đến đây.”
Thật ra… Cậu chính là người mà tôi muốn giữ bí mật nhất. Vì mọi chuyện đã đến nước này, tôi không thể làm gì hơn.
“Cha tôi không biết tôi đến nhà thờ. Nếu ông ấy phát hiện ra… Ông ấy chắc chắn sẽ không bao giờ cho tôi ra khỏi dinh thự nữa.”
Điều này là sự thật.
Mỗi khi tôi muốn đến nhà thờ, tôi luôn nói dối về nơi mình đi. Đôi khi là thư viện. Những lần khác, là đến một nhóm học ở trường.
Nếu cha mẹ và anh trai của Lian phát hiện ra Lian có tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp xã hội thấp hơn, họ sẽ không chấp nhận điều đó. Có lẽ họ còn thuyết giáo cậu ta về điều đó, để giữ cho đứa con trai quý giá của họ không bị ảnh hưởng bởi những kẻ thấp kém.
Ngày đó, khi tôi giúp Alfred đang gục ngã trên đường, cha tôi đã cho tôi một trận khi chúng tôi về nhà. Tôi vẫn còn nhớ tiếng hét của ông. Nó long trời lở đất. Ông nói ‘chúng ta là những người bề trên quan trọng với nhiều trách nhiệm. Con đang nghĩ gì vậy, giúp một tên đầu đường xó chợ như thế? Con muốn làm ô uế danh tiếng của gia tộc Owen sao?’ Hay thậm chí là, ‘Đây là một sự sỉ nhục!’ Hoặc đại loại thế. Như thể tôi hiểu họ đang nói gì vậy!
Nếu họ phát hiện ra tôi đã nói dối, họ chắc chắn sẽ đến gây chuyện. Hơn nữa, họ có thể sẽ không cho tôi ra ngoài nữa. Tôi có thể cảm thấy cơn đau đầu của mình đang quay trở lại.
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không nói cho ai biết. Còn gì nữa không?”
Còn gì nữa…
“…L-Làm ơn đừng làm những chuyện đó nữa…”
“Những chuyện đó?”
“Ừm! G-Giống như chuyện vừa rồi! Đừng làm những chuyện đó nữa, được không? Cậu hiểu không?!”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm lại nữa. Tôi hứa… Vậy, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Tôi hít một hơi.
“…V-Vâng…”
Không còn cách nào khác, phải không?
Tình huống này. Thật sự.
Tôi có thể cảm thấy Alfred thở phào nhẹ nhõm sau lưng mình.
“…Cảm ơn cậu.”
Rồi cậu ta vòng tay ôm tôi thật chặt.
Cậu ta dụi đầu vào hõm vai tôi. Những lọn tóc vàng của cậu ta lướt qua gáy tôi. Thật nhột.
“N-Này! Cậu… Cậu thật là! Cậu có hiểu mình đang làm gì không vậy

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 12"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen trực tiếp bóng đá Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 f8bet nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz