Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 14

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 14 - Người Hùng Vắng Mặt Dài Ngày (P2)
Prev
Next

Kỳ nghỉ xuân tới rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi được xả hơi tận ba tuần.
Cặp sinh đôi Jade và Jain thì chuồn thẳng tới biệt thự họ hàng rồi. Nghe đâu chỗ đó nằm sát một cái hồ đẹp nức tiếng, mặt nước trong veo như gương.
Snay cũng đi nghỉ mát luôn. Cậu ấy đang vi vu ở dinh thự bà ngoại tận ngoại ô, một nơi có mấy vườn nho trải dài tít tắp.
Cả ba đứa đều rủ tôi đi cùng, nhưng tôi từ chối hết. Tôi còn cả núi việc phải giải quyết đây này.
Sau khi tôi chúc chúng nó nghỉ lễ vui vẻ và tống tiễn cả ba đi cho khuất mắt, cả lũ liền sụt sùi khóc lóc, tuôn ra mấy câu kiểu “không thể tưởng tượng nổi ba tuần không gặp cậu!”. Lúc rời làng, đứa nào đứa nấy cứ ngoái đầu lại nhìn mãi. Ủa khóc lóc cái gì không biết? Có phải sinh ly tử biệt đâu cơ chứ.
Có… ba tuần thôi mà.
Tôi dám chắc khoảng thời gian đó sẽ trôi vèo một cái là hết thôi.
Loáng một cái, kỳ nghỉ sẽ kết thúc trước cả khi tôi kịp nhận ra cho mà xem.
Vì đang trong thân xác của Lian, tôi phải hộ tống ông anh trai của Lian trong chuyến công tác đến tòa thị chính của lãnh địa kế bên. Chuyến đi này ngốn mất bốn ngày. Mục đích là để hoàn thành nghĩa vụ của một lãnh chúa thay cho cha tôi. Xong xuôi đâu đó, ông của Lian, người sống ở một thị trấn gần đấy, lại yêu cầu chúng tôi ghé chơi vài ngày… Thôi được rồi, bỏ qua đi. Ông đã nói thế thì đây đâu còn là lời mời, mà là mệnh lệnh thì có.
Ngoài vụ này ra, tôi còn phải chế tạo chuông báo động ma vật, tìm chỗ lắp đặt chúng, vẽ bản đồ nguy hiểm và thiết lập một tuyến đường sơ tán nữa.
Một khi vẽ xong tấm bản đồ, tôi định sẽ photo ra gửi cho tất cả dân làng.
Nếu tôi mách nước với cha của Lian rằng việc này sẽ giúp ông trông giống một lãnh chúa tốt, và ghi điểm trong mắt các bậc bề trên, thì chắc chắn ông sẽ toe toét giúp tôi một tay.
Nên là, đúng vậy đó. Tôi bận tối mắt tối mũi. Bận không ngóc đầu lên được.
Dù là nghỉ xuân, tôi chẳng có lấy một giây rảnh rỗi hay nghỉ ngơi nào sất.
Khi tôi đang cặm cụi ghi lại danh sách những việc cần làm trong phòng, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ cũng dần trở nên gay gắt hơn.
Tôi liếc mắt ra ngoài. Tán lá trên mấy cành cây đã bắt đầu ngả sang màu xanh thẫm. Tít trên cao, bầu trời xanh biếc trải dài vô tận. Thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ lướt qua. Cảm giác thật khoan khoái.
Một ngày như thế này thật hoàn hảo để [tn content=”bắt đầu một chuyến đi”]Tui ngẫu hứng tra nghĩa của từ này trong từ điển, nên nghĩ là chia sẻ cho mọi người luôn :3
旅立つ
(1) bắt đầu một cuộc hành trình, khởi hành, lên đường
(2) chết, qua đời, từ giã cõi đời
Không có gì đâu nha~[/tn].
…Alfred chắc cũng đã lên đường cùng Cheddar-san và vợ ông ấy rồi nhỉ?
* * *
Kỳ nghỉ xuân đã bắt đầu được một tuần.
Hôm nay, cha mẹ của Lian đã lên thủ đô và sẽ không về trong năm đến sáu ngày tới.
Anh trai của Lian, với tư cách là lãnh chúa tạm quyền, phải gánh trách nhiệm điền giấy tờ, hoàn thành các nhiệm vụ vặt vãnh và trông nhà thay cha.
Giờ này, chắc anh ta đang ở trong phòng làm việc của cha để xử lý đống giấy tờ buổi sáng, dưới sự giám sát của vị quản gia siêu phàm Loendal.
Chẳng muốn chút nào, nhưng tôi vẫn phải chạm mặt họ vài lần trong kỳ nghỉ này.
Dù sao thì, mỗi lần ra ngoài, tôi đều phải báo cáo với anh trai của Lian, phiền phức chết đi được.
Anh ta tọc mạch kinh khủng, cứ hỏi đông hỏi tây rồi lẽo đẽo theo tôi khắp nơi. Thế nên, tôi sẽ chỉ thông báo vắn tắt nơi mình định đến rồi chuồn đi thật lẹ.
Vì tôi đã báo lịch trình của mình cho Loendal rồi, nên chắc sẽ chẳng có vấn đề gì sất.
Tôi gõ cửa phòng làm việc. Giọng nói điềm tĩnh và lịch lãm của Loendal vọng ra từ bên trong.
“Là Lian đây ạ.”
Bên trong đột nhiên ầm ĩ hẳn lên. Ngay sau đó là tiếng loảng xoảng của thứ gì đó liên tục rơi xuống sàn. Gì vậy trời? Ồn ào quá. Có chuyện gì đang xảy ra trong đó thế?
“Thì ra là Lian. Mời cậu vào.”
Sau một tiếng cạch, cánh cửa từ từ hé mở khi tôi đẩy nhẹ.
Loendal cúi chào một cách tao nhã với nụ cười điềm đạm thường thấy, hai bàn tay đeo găng trắng muốt đặt trước ngực.
“Aaa!! Liaaaaaannn của anhhhhh!!”
Anh trai của Lian nhoài người qua chiếc bàn lớn, khuôn mặt anh ta ló ra từ giữa những chồng tài liệu cao như núi.
Chà… trông có vẻ khó mà dọn dẹp cho gọn lại đây. Tôi liếc sang Loendal. Ông ấy vẫn đang mỉm cười, nhưng trên trán đã nổi cả gân xanh. Hừm. Tôi hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của ông. Ông đã vất vả nhiều rồi. Và cũng xin cảm ơn ông rất nhiều.
Ông anh cả của Lian cố gắng gạt phăng đống tài liệu sang một bên, rồi phấn khích rướn người về phía trước. Như thể đang cầu cứu, anh ta vươn cả hai tay về phía tôi… May mà giữa chúng tôi còn có một cái bàn tổ chảng.
“Lian! Ôi, Lian bé bỏng của anh!” Anh ta hổn hà hổn hển. “Hôm nay em vẫn xinh đẹp, đáng yêu và ngọt ngào làm sao… Àaa… Cái dáng vẻ vừa uy nghiêm lại vừa mong manh ấy… Trông em cứ như một nàng tiên kiều diễm đang tắm mình dưới ánh trăng vậy… Anh chỉ muốn được ở bên em cả ngày, không, là cả đêm mới đúng chứ! Để âu yếm em cho đến tận cùng của thời gian…”
Lại cái bài ca muôn thuở. Tôi chẳng hiểu nổi một chữ nào anh ta đang lảm nhảm.
“Có chuyện gì thế? Lian yêu dấu của anh! Hay là em đang cô đơn? Không sao đâu, lại đây nào! Anh sẽ chuẩn bị một chiếc ghế ngay cạnh anh, để…”
“Thôi, em cảm ơn. Ừm, vậy em ra ngoài đây. Loendal, mọi việc xin nhờ cả vào ông.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, Lian-sama. Cậu đi đường cẩn thận ạ. Tôi đã lệnh cho hai vệ sĩ đi theo cậu. Họ sẽ đi sau một chút để không làm phiền cậu. Xin cậu cứ tự nhiên ra lệnh cho họ nếu cần.”
Vì tôi lúc nào cũng cẩn thận và việc có vệ sĩ kè kè bên cạnh khiến tôi khó di chuyển tự do, nên tôi đã nói với Loendal rằng mình không cần. Nhưng ông ấy đột nhiên khóc lóc và bảo rằng nếu tôi đi một mình, ông sẽ lo sốt vó, mà lo lắng thì ông có thể bị đau tim. Rằng ông sợ bất kỳ sự căng thẳng nào nữa cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của mình.
…Nhưng tôi dám chắc chuyện đó không đúng! Vì tôi toàn thấy ông ấy tập tạ trong vườn từ trước cả lúc bình minh!
“Cảm ơn ông, Loendal. Có lẽ tôi sẽ về muộn, nhưng chắc chắn tôi sẽ về nhà. À, tôi không cần bữa tối đâu, vì tôi sẽ ăn ở ngoài.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi ạ. Xin cậu hãy bảo trọng.”
“Hả!? Hảảả!? L-Lian? E-em đi đâu vậy!?”
“Lian-sama đang đến phía tây của làng để thị sát ạ.”
“Hảảảảả!? V-vậy thì…! A-anh sẽ… Anh sẽ đi cùng với em ấy…!!”
“Không được đâu ạ. Roberto-sama còn cả núi công việc đang chờ ngài giải quyết. Bây giờ, xin ngài vui lòng xác nhận tài liệu này được không ạ? Vì đây là một vấn đề khẩn cấp, xin hãy xử lý nó trước buổi chiều.”
Dứt lời, Loendal nhấc một chồng giấy tờ khác từ chiếc xe đẩy gần đó và đặt nó lên bàn trước mặt anh trai của Lian. Ông vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh trong suốt quá trình.
Chồng giấy tờ cao đến nỗi che khuất hoàn toàn tầm nhìn của bất kỳ ai.
“Aaaaaaa…”
Ở phía bên kia của chồng tài liệu, anh trai của Lian nức nở.
Vẫn như mọi khi, cảm ơn Loendal! Lần tới chúng ta đi uống trà nhé! Dĩ nhiên là tôi mời!
“Vậy, em đi đây, anh hai và Loendal.”
Tôi đóng sầm cửa phòng làm việc và vội vã chạy ra cổng trước, nơi Shurio đang đợi.
Sau khi cho xe ngựa chạy một vòng, tôi bảo Shurio dừng lại trên một ngọn đồi ở phía tây làng. Rồi tôi lôi la bàn với dụng cụ đo đạc ra bắt đầu phác thảo bản đồ.
Trước mắt tôi là một khung cảnh làng quê yên ả.
Ngay phía xa là một khu rừng rậm rạp và bạt ngàn. Và qua khỏi đó là một ngọn núi.
Đó là một khung cảnh gợi cho tôi cảm giác nhớ nhà da diết.
Shurio lấy mũ che mặt, ngáy khò khò bên ngoài cỗ xe.
Ngồi trên đồi, tôi phác thảo những con đường và cây cối bằng bộ bút chì hai mươi bốn màu mà tôi đã tậu trước đây. Vì phải đặt chuông báo động ma vật ở những vị trí đắc địa nhất, tôi cần dự đoán đường đi của chúng một cách chính xác nhất có thể.
“A! Ngài có phải là… Lian-sama không ạ?”
“Phải?”
Tôi quay lại sau khi nghe ai đó gọi tên mình. Ở cuối con đường dưới chân đồi, một người phụ nữ đang đứng với đứa con địu trước ngực. Trên tay cô là mấy giỏ rau và khăn tắm. Cô ấy đang tiến về phía tôi.
Trông cô ấy khá lạ mặt.
“Cô làー”
“A! T-tôi xin lỗi! Thật không thể tin được tôi lại gọi ngài mà chưa giới thiệu mình là ai… T-tôi là…”
“Cô là ai?”
“A, vâng. T-tôi là… ờ, ừm, tôi là cháu gái của Pierre Merlot.”
“Pierre…?”
Cái tên nghe quen quen…
“A,” tôi buột miệng nói. Tôi vội ngậm miệng lại.
Tôi biết người này là ai.
Mỗi trưa thứ Bảy, người tên Pierre này sẽ đến nhà thờ để cầu nguyện nữ thần. Ông là một cụ già da ngăm, mắt híp hơn cả Marie!
Mỗi lần đến, ông đều mang theo rau củ ăn liền làm quà vặt cho lũ trẻ. Nào cà chua, nào rau củ ngọt, và thỉnh thoảng còn có cả trái cây. Ông cũng đã cho tôi vài lần.
Ông lúc nào cũng cười toe toét mỗi khi đến nhà thờ.
Đầu óc ông có hơi lẩm cẩm, ông gọi nhầm Marie thành Marue. Ông cũng gọi nhầm tôi là “Thiên thần-sama”. Dù tôi đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần, ông vẫn không bao giờ sửa được…
Dạo gần đây tôi không thấy ông ấy đâu cả.
“Ừm, ông cháu luôn… nhắc đến một thiên thần có mái tóc bạc xinh đẹp, rất tốt bụng với ông… Chà, nếu nói về những người có mái tóc bạc xinh đẹp trong làng này, thì chỉ có gia đình Owen mới hiện lên trong đầu… Nhưng tôi không nghĩ đó thực sự là… họ… A…”
Người phụ nữ hoảng hốt, ngước nhìn tôi với vẻ mặt hơi sợ sệt.
Cháu gái của Pierre à?
Giờ cô ấy nhắc đến, ông ấy đúng là có kể với tôi là ông có một đứa cháu. Dù mỗi lần ông lại cho tôi một cái tên khác nhau.
“Vậy cô là cháu gái của Pierre-san?”
Gương mặt người phụ nữ sáng bừng lên, và cô gật đầu lia lịa.
“V-vâng! Ngài biết ông ấy ạ!?”
“…Chỉ biết tên thôi.”
“V-vậy sao…?”
Tôi đã nói dối cô ấy.
Tôi đã gặp ông lão Pierre-san vài lần. Nhưng nếu tôi nói với cô ấy điều đó, cô sẽ biết tôi hay lui tới nhà thờ. Sẽ rất phiền phức nếu gia đình tôi phát hiện ra.
Tôi cần giảm thiểu khả năng cha của Lian biết được lời nói dối của mình càng nhiều càng tốt. Tôi phải thật cẩn trọng.
Cháu gái của ông lão Pierre-san vẫn đứng yên tại chỗ, trông như người mất hồn.
Có vẻ như cô ấy vẫn còn điều gì đó muốn nói với tôi.
Tôi tự hỏi đó là gì.
…Có lẽ, đã có chuyện gì xảy ra với ông lão Pierre-san?
“…Cô còn điều gì muốn nói với tôi không?”
“V-vâng! Ừm, à, ông của tôi… bị ốm rồi ạ…”
“Hả?”
“Ông bị ốm, nên phải nằm liệt giường. Trước đây ông vẫn có thể sống một mình, nhưng giờ tôi phải chăm sóc ông. Và…”
“Bị ốm?”
Đó là lý do ông ấy không đến nhà thờ nữa, phải không?
“Bác sĩ nói rằng với tuổi tác và sức khỏe của ông, sẽ rất khó để hồi phục…”
“Vậy… sao…?”
“Vì tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, nên không sao cả. Ông tôi năm nay đã 97 tuổi. Tôi nghĩ… ông đã sống đủ lâu rồi. Chính ông cũng vừa cười vừa nói vậy, nên tôi có thể chấp nhận… Vì thế”
Cô ấy lo lắng vặn vẹo những ngón tay.
“Có chuyện gì?”
“Vì thế… Ông có nói một điều khá kỳ lạ. Rằng vì dạo này không đến nhà thờ được, ông tự hỏi liệu Thiên thần-sama có giận không… Ông đã nói vậy với vẻ mặt buồn rười rượi.”
“Ơ… chuyện đó…”
Người phụ nữ nhìn tôi, tay vẫn mân mê, vẻ mặt như một người sắp hết hy vọng.
“A, chuyện đó… Tôi biết Lian-sama rất bận rộn. N-nhưng, tôi hy vọng ngài có thể đến thăm ông cháu dù chỉ một lát… Xin ngài, ngài có thể gặp ông tôi được không ạ…?”
“…Nhưng, tôi không phải là thiên thần mà Pierre-san đang nói đến…”
“Vâng. Vâng, tôi biết điều đó. Nhưng hiện tại, chỉ có một người có mái tóc bạc xinh đẹp ở đây thôi. Và đó là ngài, Lian-sama. Dù ngài không phải là người đó, cũng không sao cả. Nếu ngài nói với ông rằng ngài đến thăm, ông chắc chắn sẽ cảm thấy thanh thản…”
Dù tôi không phải là người đó.
…Ông tôi, người nằm liệt giường trong bệnh viện, đã gọi tôi bằng tên con gái của ông trong những giây phút cuối đời.
Y tá bảo tôi hãy cứ ở bên cạnh ông, như vậy ông sẽ cảm thấy thanh thản. Vì thế tôi đã tiếp tục đáp lại với tư cách là con gái của ông, là mẹ của tôi. Và tôi đã ở bên ông cho đến lúc cuối cùng.
Lúc cuối cùng…
Tôi hiểu rồi…
Đây là hồi kết của ông ấy, phải không?
“A, ừm… Lian-sama?”
“…Nếu chỉ ghé qua một lát, thì…”
“C-cảm ơn ngài rất nhiều!!”
Sau khi đến nhà cô ấy, tôi thấy ông lão Pierre-san già yếu nằm liệt giường.
Với một cơ thể gầy gò đến đáng sợ.
“…Ông ơi, Thiên thần-sama đến thăm ông này!”
Cụ già khẽ mở mắt. Ngay khi nhìn thấy tôi, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt ông.
“Ôi! Ôi… Thiên thần-sama… Đây chẳng phải là Thiên thần-sama sao…!? A, ta không ngờ rằng… ngài lại đến một nơi như thế này… Ta vui lắm… vì ngài đã đến đây thăm ta… Cảm ơn ngài rất nhiều…”
Ông vươn đôi tay gầy như cành củi khô. Tôi nắm lấy tay ông.
…Giống như ông tôi, bàn tay của ông gần như chỉ còn da bọc xương.
“Thiên thần-sama, Thiên thần-sama. Vì giờ ta phải nằm liệt giường, nên không thể đến nhà thờ được nữa… Ta xin lỗi nhiều…”
“…Không sao đâu. Mọi chuyện đều ổn cả. Ông không cần phải bận tâm nhiều như vậy.”
“N-nhưng…”
“Trước đây ông chẳng đã thường xuyên đến nhà thờ sao? Như vậy là đủ rồi.”
“V-vậy sao…?”
“Vâng. Đúng vậy đó.”
Khi tôi mỉm cười, khuôn mặt vốn lo lắng và xanh xao của ông lão Pierre-san giờ đã ửng lên một chút sắc hồng.
“Ừm, lũ trẻ… dạo này thế nào rồi…”
“Chúng vẫn hiếu động như mọi khi.”
“Vậy sao! Hehe… Ta mừng quá. A, vào thời điểm này, một vài cây cam trong vườn của ta hẳn đã ra quả rồi. Xin ngài, cứ lấy bao nhiêu tùy thích. Ta không thể mang chúng đến cho ngài được nữa, và ta cảm thấy khổ sở lắm, nhưng…”
Ông lão Pierre-san bắt đầu ho, nên tôi lo lắng đỡ lưng và vỗ nhẹ cho ông.
Ho khi đang nằm không tốt cho sức khỏe. Nó không tốt cho dạ dày và ông có thể bị sặc nước bọt nếu không cẩn thận. Tư thế tốt nhất để ho là nằm nghiêng.
Đó là điều mà cô y tá đã nói với tôi khi ông tôi nhập viện.
Khi tôi cố gắng đẩy nhẹ người ông để xoay nghiêng, ông lão Pierre-san nhíu mày và vẫy bàn tay gầy guộc.
“A.” Ông ho. “Ngài… Ngài không cần phải làm vậy đâu…”
“Nằm nghiêng khi ho sẽ tốt hơn. Từ từ, bình tĩnh và hít một hơi… Vâng, đúng rồi. Dù ông không ngồi dậy cũng không sao.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều… A, Thiên thần-sama thật sự, thật sự tốt bụng…”
“Không… tôi không…”
Ông lão Pierre-san nheo đôi mắt vốn đã híp của mình lại, và ông ngước nhìn tôi.
“Đúng rồi, trong vườn của ta còn có rau củ nữa… Xin ngài hãy lấy chúng luôn nhé…”
“…Tôi hiểu rồi. Vậy, tôi xin nhận chúng với lòng biết ơn.”
“Vâng. Chắc chắn rồi! Thời tiết năm nay rất tốt, và rau củ cũng rất ngọt… Ta chắc chắn chúng sẽ rất ngon… Xin ngài, hãy thử chúng đi. Nếu hợp khẩu vị của Thiên thần-sama, ta sẽ vui lắm, nhưng…”
“…Đừng lo. Tất cả rau củ và trái cây mà ông mang đến nhà thờ trước đây đều rất ngọt và ngon.”
Ông lão Pierre-san mỉm cười, má ửng hồng. Trông ông thực sự hạnh phúc.
“A… Vậy sao…! Ta mừng quá… Cảm ơn ngài rất nhiều… vì đã làm ta vui thế này… Thiên thần-sama.”
Với mỗi cái vỗ lưng, cơn ho của ông ngày càng dịu đi.
Ông lão Pierre-san trông thoải mái và bắt đầu gật gù ngủ.
Tôi nên để ông ấy nghỉ ngơi bây giờ, phải không?
Khi tôi từ từ rút tay ra, ông lão Pierre-san lẩm bẩm, “…A… Nếu ta… có thể đến… nhà thờ lần nữa… Ta muốn đi… Và rồi… lại trò chuyện… với mọi người… và Thiên thần-sama…”
“Pierre-san…”
…Ngày đó, ông tôi luôn nói rằng ông muốn về nhà.
Tôi đã trả lời bằng cách nói rằng không sao đâu, rằng ông sẽ sớm khỏe lại thôi. Rằng ông nên nghỉ ngơi để ngày mai có thể về nhà.
Giống như những gì tôi đã làm ở thế giới trước, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Pierre-san và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông bằng cả hai tay.
Và cũng như trước đây… Tôi nở một nụ cười trên môi. Và tôi nói lại những lời mình từng nói với ông trong quá khứ.
“…Không sao đâu. Ông chắc chắn… sẽ sớm khỏe lại thôi. Vì vậy, bây giờ ông hãy nghỉ ngơi đi nhé. …Khi ông khỏe lại, hãy đến nhà thờ một lần nữa.”
“Vâng…! A… Dĩ nhiên, dĩ nhiên là ta sẽ… Vì ta sẽ đến nữa mà… Xin hãy đợi ta nhé… Thiên thần-sama… Cảm ơn ngài rất nhiều…”
Ông lão Pierre-san nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ yên bình, có lẽ là do kiệt sức.
Gương mặt ông trông rất hạnh phúc và thanh thản.
Người phụ nữ đến gần tôi và cúi đầu chào nhiều lần.
“Cảm ơn ngài rất nhiều, Lian-sama… A, ngài thật sự… thật sự là người mà ông cháu đã nói đến… Rất, rất tốt bụng…”
Đứng dậy, tôi lắc đầu.
“…Không. Tôi không tốt bụng. Tôi không tốt bụng chút nào… Dù hành động của tôi lúc này là vậy, nhưng thực ra tôi là một kẻ độc ác và bất công. Tôi cứ nói dối mọi người. Tôi là… một kẻ tồi tệ chỉ biết nói dối… Một kẻ nói dối không biết ngượng mồm.”
“Hả?”
“…Thôi, vì tôi bận, nên đã đến lúc phải về rồi.”
“V-vâng. C-cảm ơn… ngài rất nhiều…”
Tôi bước ra khỏi cửa trước, bỏ lại người phụ nữ đang ngơ ngác.
Shurio, người đang đợi bên ngoài, liếc nhìn tôi. Vì lý do nào đó, anh ta khẽ cau mày.
“…Thiếu gia? Có chuyện gì vậy ạ? Sắc mặt của cậu…”
“Không có gì. Vì tôi còn việc khác phải làm, chúng ta đi thôi. Chuẩn bị xe ngựa đi.”
“V-vâng ạ.”
Dù đã mệt lử sau một ngày chạy ngược chạy xuôi, tôi vẫn không tài nào chợp mắt được. Vì không thể làm gì khác, tôi đành dùng thời gian này để sắp xếp lại những ghi chú từ buổi sáng.
Mười ngày đã trôi qua kể từ khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu.
Lần tiếp theo đến nhà thờ, tôi gặp lại cháu gái của Pierre-san. Cô ấy mặc đồ đen tuyền.
Có vẻ như cô ấy có chuyện muốn nói với Marie.
Khi nhìn thấy tôi, người phụ nữ cúi đầu và nở một nụ cười nhỏ mệt mỏi. Dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra một chút hạnh phúc trong đó.
“…Lian-sama. Cảm ơn ngài rất nhiều vì chuyện hôm trước. Nhờ có ngài, ông cháu đã thanh thản về với thiên đàng.”
“Vậy… sao…?”
Marie nhìn vẻ mặt của tôi, và khẽ cau mày.
“Lian-sama? Có chuyện gì vậy? Sắc mặt của cậu…”
“K-không có gì. Tôi ổn mà.”
“Thật không? Nếu mệt thì cậu hãy nghỉ ngơi đi.”
“Vâng. Tôi sẽ làm theo lời chị.”
Khi đi qua nhà nguyện để đến phòng nghiên cứu và phát triển riêng của mình, tôi nghe loáng thoáng người phụ nữ nói rằng có vài người đã được chôn cất trong cùng ngày hôm đó.
Marie đáp rằng mùa xuân là mùa của sự khởi đầu và cũng là sự kết thúc.
A, vậy sao?
Chẳng hiểu sao, tôi lại có thể thấm thía điều này một cách hoàn hảo sau khi trải qua một chuyện phũ phàng.
Tiện thể thì, cha và mẹ tôi cũng qua đời trong một tai nạn vào mùa xuân.
Không chỉ vậy, cả ông tôi, người đã nhận nuôi và chơi đùa với tôi ngay cả khi ông mệt mỏi, và chú chó shiba Sanda của tôi đều qua đời vào đúng ngày đầu tiên tôi học trung học.
Và bây giờ, ông lão Pierre-san đã mất.
Marie rồi cũng sẽ… chết vào một ngày nào đó.
Tôi tự hỏi liệu lúc đó có phải là mùa xuân không. Tôi có linh cảm là có thể lắm.
Hình ảnh của một người nào đó với mái tóc vàng óng lướt qua tâm trí tôi. Tôi vội gạt phăng những suy nghĩ đó.
Gã đó vẫn ổn thôi.
Hắn còn sống và sẽ trở về sau hai tuần nữa.
Đó là những gì hắn đã nói với tôi trước khi rời đi… Hắn nhất định sẽ trở lại.
…A, nhưng mà…
Trước đây, cha mẹ tôi cũng đã nói rằng họ sẽ sớm trở về từ chuyến đi của mình, và sẽ mang cho tôi rất nhiều quà lưu niệm.
Mùa xuân… Tôi không thích mùa này cho lắm.
Nó đã cướp đi những người thân thiết nhất của tôi… lần nào cũng vậy.

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 14"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
TIPCLUB SUT88 Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz