[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 15
- Home
- [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
- Chap 15 - Người Hùng Vắng Mặt Dài Ngày (P3)

Thế là Chủ nhật thứ hai của kỳ nghỉ xuân cũng đã đến.
Chắc mẩm là Alfred sắp về rồi.
Vì cậu ta bảo sẽ quay lại sau hai tuần, nên đúng ra là hôm nay hoặc ngày mai cậu ta phải có mặt ở nhà thờ rồi mới phải.
Nhưng ngày Chủ nhật cứ thế trôi qua mà bóng dáng Alfred vẫn biệt tăm.
Chắc là… mai cậu ấy sẽ về.
Thứ Hai vèo một cái cũng qua.
Trời đổ mưa từ sáng sớm.
Không ra ngoài được, lũ trẻ đành bày trò trong phòng ăn lớn của nhà thờ. Chúng lôi mấy tờ tài liệu cũ của tôi ra gấp máy bay giấy, rồi thi nhau phi chúng lượn khắp phòng.
Mấy đứa nhỏ làm đủ loại máy bay giấy khác nhau, y như cách tôi đã chỉ.
Nụ cười toe toét trên môi, trông chúng có vẻ khoái chí lắm.
Nhưng Alfred thì vẫn chưa thấy về.
Thứ Ba.
Kỳ nghỉ xuân chỉ còn vỏn vẹn năm ngày.
Vì trời nắng đẹp, tôi làm một chuyến tới phía tây nam của làng để thị sát và phác thảo khu vực.
Tôi tính hôm nay sẽ về nhà sớm.
Nghe Loendal bảo, tối có khi lại mưa.
Và y như lời ông dự đoán, chỉ vài giờ sau giữa trưa, mây đen đã ùn ùn kéo đến kịt cả bầu trời. Thế là tôi quyết định dẹp việc trong ngày.
Trên đường về, tôi tạt qua nhà thờ. Chỉ để kiểm tra chút thôi.
Vẫn chẳng thấy bóng dáng Alfred đâu.
“Không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ,” Marie vừa nói vừa nghiêng đầu. “Chắc ngày mai cậu bé về thôi. Tôi dám chắc là cậu ấy đến muộn vì bận giúp việc ở trang trại ấy mà.” Cô mỉm cười.
Liệu có phải vậy không?
Thật không?
Tôi quay lại xe ngựa. Vừa thấy tôi, Shurio đang ngồi ở ghế đánh xe liền nhíu mày.
“Cậu chủ, cậu có ổn không ạ…? Trông cậu phờ phạc quá…”
“Vậy sao? Tôi không sao mà. Tôi ổn…”
Ngay khi tôi bước lên bậc xe, chân tôi bỗng trượt đi.
“C-cậu chủ!”
Shurio vội vàng nhảy khỏi chỗ ngồi và đỡ lấy tôi. Xấu hổ chết đi được. Phải đứng vững lại mới được.
“…À, lúc nãy tôi chỉ hơi choáng một chút thôi. Tôi ổn rồi.”
Dù tôi nói không sao, Shurio vẫn cứ chau mày. Chẳng hiểu sao nữa. Chuyện có gì to tát đâu, chỉ là một cơn choáng váng thoáng qua thôi mà. Cơn đau đầu cũng biến mất nhanh như lúc nó đến.
Tôi cố đứng dậy, nhưng Shurio ngăn lại.
“Shurio?”
“…Cậu chủ. Hay là chúng ta nghỉ một lát ở nhà thờ nhé? Ở đó cậu chủ sẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn… phải không ạ?”
“Nhẹ nhõm hơn…?”
“Vâng. Cậu chủ đang lo cho ai đó, đúng không ạ?”
Shurio cười toe toét với tôi, và cái vẻ mặt đó rõ rành rành là anh ta hiểu tỏng tâm tư của tôi…
Lo lắng cho ai đó á? Cậu muốn tôi trả lời cái gì bây giờ? Mà sao cậu lại cười toe toét như biết tỏng mọi chuyện thế kia!?
“Tôi đâu có… cảm thấy thế…”
“Tôi sẽ báo cho lính gác, cậu chủ cứ nghỉ ngơi đi ạ,” Shurio nói. “Tôi cũng sẽ ở lại đây. Nếu cần gì cậu chủ cứ gọi tôi.”
“Đúng vậy. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất đó, Lian-sama,” Marie nói, gương mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng. Cô dùng bàn tay nhỏ, gầy guộc áp lên má tôi. Cô ấy lù lù xuất hiện từ lúc nào vậy?
“A, mặt cậu xanh mét cả rồi… Cậu có muốn uống chút trà nóng không? Tôi sẽ pha cho cậu một ấm trà thật ngon. Đúng rồi, cậu có đói không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi thật sự chẳng cần gì cả, cũng chẳng buồn ăn.
Thậm chí, tôi còn thấy hơi buồn nôn nữa là.
Dù đã uống thuốc, tôi vẫn chẳng thấy khá hơn tí nào.
Có những đêm, tôi cứ trằn trọc không ngủ được. Mà kể cả có thiếp đi, cũng chỉ là một giấc ngủ chập chờn, kiểu chỉ lát sau là tỉnh. Mà một khi đã thức, thì phải vật vã một lúc lâu sau tôi mới ngủ lại được.
Ngày hôm sau của một đêm mất ngủ, tôi sẽ có cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành ập đến.
Tôi không biết nguyên nhân của việc này là gì.
Thường thì, sau khi chịu đựng cảm giác khó chịu này trong hai đến ba ngày, nó sẽ tự qua.
Tuy nhiên, lần này lại khác. Cái cảm giác này nó cứ dai dẳng mãi.
Mỉm cười, Marie vỗ nhẹ vào lưng tôi. “…Không sao đâu. Alfred chắc chắn sẽ về vào ngày mai thôi.”
Thật sao?
Ngày xưa, cô y tá cũng nói y hệt. ‘Không sao đâu. Ông sẽ sớm khỏe lại, rồi cả hai có thể về nhà.’ Rồi cô ấy mỉm cười.
Nhưng cuối cùng, ông tôi đã chẳng bao giờ về nhà nữa.
Mùa xuân, cái mùa của những lời nói dối ngọt ngào lướt qua như gió thoảng.
Bởi vì mọi người nói dối tôi, nên tôi cũng nói dối người khác để duy trì cái thực tại giả tạo đó.
Đó là lý do tôi ghét nói dối.
Quá nhiều lời nói dối tuôn ra từ miệng tôi. Dần dà, tôi mất dấu đâu là sự thật.
Tôi không thể không coi những gì người khác nói với mình là một lời nói dối.
Tôi dám chắc những lời nói vô căn cứ, những lời như của Marie, cũng là một lời nói dối.
Tất cả chỉ để che đậy sự thật.
Chẳng hiểu sao, Marie và Shurio cứ đẩy tôi vào trong mà không thèm chờ tôi trả lời, nên tôi đành nhượng bộ. Nghỉ một chút ở nhà thờ vậy.
Tôi chẳng có tâm trạng ăn uống gì sất, nên bảo với Marie là mình sẽ chợp mắt một lát. Marie nhường cho tôi phòng của Alfred. Tôi cảm ơn cô, rồi chuồn thẳng về phòng cậu ta.
Vừa bước vào phòng cậu ấy, tôi không khỏi bật cười.
Vẫn trống hoác như mọi khi.
Bộ cậu ta không thể để lại đây dù chỉ vài cuốn sách sao? Sách thôi mà, với tiền làm thêm thì thừa sức mua được vài cuốn chứ bộ?
À… Nhưng sách thì nặng.
Chắc cậu ta nghĩ rằng một khi rời khỏi nơi này, việc tha lôi chúng theo sẽ rất vất vả.
Đó là lý do Alfred kiềm chế không mua bất kỳ cuốn nào…
Tôi đang lười hết chỗ nói, nên ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện cửa sổ. Nhìn ra ngoài. Bên ngoài ô cửa sổ là một màu đen kịt.
Tôi có thể nghe thấy tiếng mưa. Không to cũng không nhỏ.
Cuối cùng, trời cũng mưa đúng như Loendal dự đoán.
Giờ nghĩ lại, ngày ông tôi mất, trời cũng mưa.
Chuyện xảy ra vào buổi sáng, gương mặt ông thanh thản như thể vẫn đang say ngủ.
Tại sao tin xấu lúc nào cũng đến vào buổi sáng?
Cả ông tôi và Sanda đều qua đời vào buổi sáng.
Tôi dám chắc cái tin xấu đó cũng sẽ…
Tôi vội dập tắt đốm lửa sợ hãi trong lòng.
Cậu ta đã hứa sẽ trở về.
Cũng đã hứa rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi tắt cây đèn trên bàn và cởi áo khoác. Sau khi vắt nó lên ghế, tôi nằm xuống giường.
Ga trải giường phảng phất mùi nắng.
Đầu tôi quay mòng mòng.
Có lẽ, mọi người nói đúng. Chắc là tôi mệt thật rồi.
Có lẽ dạo này tôi đã làm việc quá sức. Dù vậy, tôi cũng không nghĩ là do đó. Tôi vẫn làm mọi việc như thường lệ mà.
Nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy đầu óc mình hoạt động không bình thường.
Mỗi khi cố gắng suy nghĩ, có một lớp sương mù dày đặc bao phủ tâm trí tôi.
Một lúc sau, tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi nhắm mắt lại.
Dù chẳng thấy buồn, nước mắt vẫn cứ trào ra từ khóe mi. Tôi không tài nào ngăn lại được, đành liên tục đưa tay lên dụi mắt.
“…Sao cậu lại khóc?”
Giọng nói quen thuộc khiến tôi vội mở bừng mắt.
Cậu ta đến từ lúc nào?
Alfred đứng sừng sững giữa phòng, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không hề cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta.
Tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân.
Hay bất cứ điều gì khác.
Cả hơi thở của tôi lẫn tiếng mưa.
A… Tôi hiểu rồi.
Có lẽ, tôi chỉ đang gặp ảo ảnh. Có lẽ đây là… một giấc mơ.
Trong quá khứ, tôi đã từng có một giấc mơ y hệt.
Ông tôi đứng trước mặt, đôi má ửng hồng cho thấy ông vẫn khỏe mạnh. Ông mỉm cười với tôi, nói rằng ông phải đi trước. Rằng đừng đi theo ông mà hãy sống một cuộc đời bình yên. Rồi ông rời khỏi phòng.
Liệu Alfred có giống như ông tôi không… Cậu ấy cũng đã qua đời rồi sao?
Cậu ấy cũng bỏ tôi lại sao?
“…Không…”
“Lian?”
“Không… Làm ơn, đừng bỏ tôi lại. Tôi không muốn bị bỏ lại nữa. T-tôi cũng sẽ… đi theo cậu, nên là…”
Khi tôi vươn tay về phía cậu ta, cậu ta tiến lại gần. Tôi cố gắng nhấc cơ thể nặng trịch của mình dậy, và níu chặt lấy áo Alfred một cách tuyệt vọng.
“Mang tôi theo với. Làm ơn đừng… bỏ tôi một mình…”
Một biểu cảm kỳ lạ lướt qua khuôn mặt Alfred. Dù vậy, cậu ta vẫn ngồi xuống bên cạnh tôi và ôm chặt lấy cơ thể tôi.
“Tôi sẽ đi. Tôi sẽ đi… cùng với Alfred. Mang tôi theo với. Tôi không muốn bị bỏ lại nữa… Tôi… không muốn ở một mình…”
Tôi chẳng còn bận tâm đến sĩ diện của mình nữa.
Dù đã là người lớn, tôi vẫn bám lấy cậu ta một cách tuyệt vọng, khóc lóc như một đứa trẻ.
Bởi vì, nếu bây giờ tôi buông tay, cậu ta chắc chắn sẽ bỏ tôi mà đi.
Lại một lần nữa…
“Lian.”
“Mang tôi theo với, tôi xin cậu… T-tôi sẽ đi cùng cậu… Nên hãy mang tôi theo… Tôi không muốn bị bỏ lại… Không bao giờ nữa…!”
Alfred vỗ nhẹ vào lưng tôi, y như cách Marie vẫn làm khi cô ấy dỗ dành những đứa trẻ đang buồn bã.
“Được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ mang cậu theo.”
“…Thật chứ?”
“Ừ.”
“Cậu sẽ… ở bên tôi? Luôn luôn… cùng nhau… C-cậu sẽ không… bỏ lại tôi chứ?”
“Ừ. Tôi sẽ không bỏ lại cậu đâu.”
“Hứa đi…”
“Ừm… Tôi hứa với cậu. Nên đừng khóc nữa.”
“Đừng nói dối…”
“…Tôi không nói dối cậu. Tôi thậm chí có thể thề nếu cậu muốn. Nếu tôi có bao giờ phải đi đâu đó xa… thì tôi nhất định sẽ mang cậu theo.”
“Cậu… đang nói thật chứ? C-cậu không lừa tôi đấy chứ?”
“Ừ. Tôi không lừa cậu.”
“Thật sự…?”
“…Thật sự.” Alfred gật đầu trong khi nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ấy không giống như mắt của những kẻ nói dối vô hại: đờ đẫn với một lớp sương mờ mỏng.
Thay vào đó, đó là một màu xanh trong vắt, cùng màu với bầu trời trải dài phía trên.
A, tôi mừng quá.
Alfred sẽ không nói dối tôi.
Tôi sẽ không bị bỏ lại nữa. Cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ cả người.
Cậu ta vuốt đầu tôi bằng bàn tay to lớn, và tôi chìm trong cảm giác hoài niệm khi nhắm mắt lại. Rồi tôi cảm nhận được đôi môi mềm mại của cậu ta ấn lên lông mày mình.
Chúng ấm áp khi chạm vào và khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Cậu ta hôn lên trán, má, mắt, tai tôi. Lén lút hôn cả lên mũi và cổ tôi nữa. Cảm giác nhột nhột, và tôi không thể không bật cười.
Mắt tôi mở to. Và tôi bắt gặp Alfred cũng đang cười cùng mình.
Không hiểu sao, lồng ngực tôi lại rộn lên những bong bóng vui sướng. Cảm giác này lạ thật, nhưng chắc chắn không hề khó chịu chút nào. Vậy nên, trong cơn phấn chấn, tôi quyết định tặng lại cậu ta một món quà: một nụ hôn lên mũi và má cậu ấy.
Đôi mắt của Alfred mở to, trước khi nheo lại trong niềm vui. Lạ thật… Không, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta vui đến vậy.
Tôi không khỏi đỏ mặt một chút, xấu hổ khi mỉm cười.
Lần này, đôi môi cậu ấy đáp xuống môi tôi. Cậu ta hôn tôi tới tấp. Tôi không thể ngồi yên và chúng tôi ngã lăn ra giường. Dù vậy, cậu ấy vẫn không dừng lại. Tôi bắt đầu thấy khó thở.
“Al… Al— đợi đã… Đau. Ưm…”
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp lướt qua bụng và lưng tôi. Hơi ấm vừa dễ chịu vừa nhột nhạt, và tôi lại bật cười một lần nữa.
“Alf-re… A, đợi đã, nhột… a, ha, an, ư…”
Đôi môi cậu ấy di chuyển từ môi tôi xuống cổ, rồi trượt xuống ngực. Đôi môi hơi ướt át đó không ngừng mơn trớn làn da của tôi. Với mỗi nụ hôn, tóc cậu ấy cũng cọ vào da tôi. Nhột chết đi được.
Rồi cậu ta trượt xuống thấp hơn nữa.
“Ư, an… Ha…”
Cậu ta mút mạnh vào vùng da bụng của tôi. Tôi rùng mình dù trong phòng không lạnh, và tôi níu lấy tóc Alfred.
Bàn tay và đôi môi của cậu ta cảm thấy nóng bỏng và dễ chịu. Nó làm tôi nghẹt thở.
Không hiểu sao… Không hiểu sao…
…Tôi cảm thấy… hơi buồn ngủ.
Một cái ngáp thoát ra khỏi môi tôi.
Alfred dừng việc cậu ta đang làm, ngẩng mặt lên.
“…Lian?”
Cậu ta nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt xanh trong vắt như bầu trời, ánh nhìn của cậu ấy chứa đầy những lời chưa nói.
Dù tôi muốn nhìn lại ánh mắt ấy, đôi mắt tôi lại nặng trĩu, và tôi không thể mở chúng được nữa.
Tôi lại ngáp một cái, càng lúc càng buồn ngủ.
“Oáp… ngủ… quá…”
“…Này. Đợi đã. Đừng ngủ.”
“…Không… được…”
“Đợi một chút…”
Dù cậu có bảo tôi đợi…
Tôi không thể.
Lần đầu tiên sau mấy ngày, một cơn buồn ngủ ập đến. Và đó là một cơn buồn ngủ dữ dội. Cũng phải thôi, vì dạo gần đây tôi khó ngủ mà.
Tuy nhiên, tôi muốn giữ lại hơi ấm dễ chịu này, nên tôi vòng tay qua vai Alfred để ôm cậu ta. Hơi ấm của cậu ấy từ từ truyền sang cơ thể lạnh lẽo của tôi, và cảm giác đó… rất dễ chịu.
Mỗi khi tôi hít thở, mùi hương của nắng tràn ngập các giác quan. Gợi tôi nhớ đến mùi của quần áo mới giặt.
Khi còn nhỏ, tôi rất thích ngủ trong một đống quần áo mới giặt.
Alfred có mùi gì đó giống như vậy.
Nó thực sự làm tôi bình tĩnh… Mùi hương yêu thích nhất của tôi.
Chưa kể, nó cũng rất ấm áp.
“…Thích… quá…”
“…Ngh. ……Nói những lời như vậy…..cậu đang cố kích thích tôi đấy à……”
Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ Alfred nói. Tôi có thể đã bỏ lỡ vài chi tiết, vì lúc này cậu ta gần như chỉ đang lầm bầm. Hử.
Một lần nữa, tôi không thể ngăn một cái ngáp thoát ra.
Không xong rồi.
Tôi không thể… tỉnh táo được nữa.
Nhưng ngay cả trong giấc ngủ, tôi cũng không muốn Alfred rời bỏ mình.
Nhắm mắt, tôi buông tay khỏi vai Alfred, đưa chúng đến áo cậu ta, dù chúng nặng nề và mệt mỏi đến đâu. Khi đã tìm thấy, tôi nắm chặt lấy áo cậu ấy.
Khi ý thức của tôi tiếp tục phai nhạt, tôi mơ hồ nghe thấy giọng của Alfred. Cậu ta đang bảo tôi hãy tỉnh táo. Cậu ấy hẳn đang ở ngay bên cạnh tôi, hơi ấm của cậu ấy bao bọc tôi như một cái kén, nhưng giọng nói lại nghe thật xa xôi. Lạ thật.
Nhưng cũng đành chịu thôi.
Tôi đã đến giới hạn rồi.
Việc tôi ngủ thiếp đi là không thể tránh khỏi. Giống như việc trái đất có trọng lực vậy.
Hay đúng hơn là tôi sẽ nói vậy nếu tôi còn nhúc nhích nổi cơ thể mình.
Alfred khẽ thở dài.
Rồi cuối cùng tôi cũng đầu hàng trước giấc ngủ.
* * *
Có một cảm giác nhẹ ở lông mày.
Không hiểu sao, nó có cảm giác ấm áp.
Ấm áp một cách dễ chịu…
Khi mí mắt tôi hé mở, một chiếc áo sơ mi cotton quen thuộc hiện ra.
“…Hử?”
Ngẩng đầu lên một chút, tôi bắt gặp mái tóc vàng óng và một khuôn mặt đẹp trai đến vô lý.
Tôi cũng có thể nghe thấy nhịp thở của cậu ấy, dù rất nhẹ.
…Đây là cái tình huống quái gì vậy?
Ngực tôi cảm thấy hơi lành lạnh, nên tôi nhìn xuống. Tất cả các nút áo của tôi đều đã được mở bung ra.
Quần của tôi cũng bị kéo xuống, đến mức lòi cả cạp quần lót.
“Ể…!?”
Tôi vội cài lại cúc áo.
Hả, cái gì… Cái gì đây?
Tại sao? Khoan đã…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì?!
Nhưng quan trọng nhất, Alfred về nhà từ khi nào?
Tôi chết điếng.
Không không không.
Không đời nào.
Chắc chắn đó là một giấc mơ. Phải, chắc chắn là vậy.
Nó gần như là một cơn ác mộng thì đúng hơn. Tốt nhất là nên xóa nó khỏi tâm trí càng sớm càng tốt. Hành động của tôi lúc đó hoàn toàn mất trí. Đúng vậy, chắc chắn hôm qua tôi đã hơi điên rồ. Chắc chắn là thế.
Tôi đã nghĩ… Alfred chết rồi.
Nhìn lồng ngực cậu ta phập phồng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng rồi. Mình đang bất an cái gì không biết nữa..
Vì cậu ta là anh hùng tương lai, nên làm gì có chuyện cậu ta chết dí ở một nơi như thế này, phải không?
Tôi lướt ngón tay trên da cậu ấy. Đúng là ấm thật.
Cậu ta còn sống.
Mừng quá đi mất.
Như đã hứa, cậu ta thực sự đã trở về.
Đây không phải là một giấc mơ.
Chắc vì hôm qua đã khóc quá nhiều, nên mắt tôi vẫn còn cảm thấy nóng hổi. Thế là tôi dùng mu bàn tay dụi mắt.
“…Cậu lại khóc nữa à?”
Qua giọng nói, có vẻ Alfred đang bối rối. Cậu ta thở dài ngay trên đầu tôi. Tôi ngẩng mặt lên.
Đôi mắt cậu ta chỉ vừa hé mở, cơn buồn ngủ vẫn còn vương trên hàng mi khi nhìn tôi.
“T-tôi không khóc!”
“Vậy à.”
“Tôi thật sự không khóc. Mắt tôi đỏ là vì… chúng bị cộm…”
“Vậy à,” Alfred nói, bật cười. Rồi cậu ta vỗ đầu tôi.
“C-còn nữa, cậu cũng có lỗi đấy, biết không!? Tự dưng xuất hiện giữa phòng mà không hó hé tiếng nào… Tôi giật cả mình đấy, biết chưa! Ít nhất về nhà thì cũng phải báo một tiếng chứ! Tôi đã tưởng rằng cậu…”
Tôi nuốt lại những lời đang chực trào ra khỏi môi.
Tôi đã tưởng rằng cậu đã chết như ông tôi, rằng những lời cuối cùng của cậu với tôi sẽ trở thành lời từ biệt của chúng ta…
“Không… Tôi chỉ không muốn làm phiền đánh thức cậu thôi. Nên tôi đã giấu đi sự hiện diện của mình khi vào phòng xem cậu thế nào… Cậu đã ngạc nhiên đến vậy sao?”
Sức lực của tôi dần tan biến và tôi dùng cả hai tay che mặt.
Thì ra là vậy…!
Để giải tỏa nỗi bực tức dồn nén, tôi đấm vào cơ thể trước mặt. Cơ thể giờ đã lớn hơn tôi.
Ui da. Tay tôi đau quá. Lại càng bực hơn. Tên ngốc này. Cậu lấy đâu ra mấy múi cơ cứng như đá thế hả? Đưa cho tôi đi!
“Đồ ngốc!! Cậu thật sự làm tôi hiểu lầm đấy, biết không?!”
“Vậy à.”
“Đừng có ‘vậy à’ nữa! Thật tình…”
Cảm thấy yếu ớt, tôi vùi mặt vào ga trải giường. Alfred bật cười. Tình huống này thì có gì vui chứ!
Thật lòng mà nói, tôi thấy nhẹ nhõm. Alfred vẫn như xưa, với thái độ thản nhiên như không.
…Chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, nên thôi. Tôi sẽ cho nó qua. Có lẽ tốt hơn là không nên nhắc lại nữa.
Không chỉ vậy, tôi muốn xóa khỏi não mình những hành động đáng xấu hổ đêm qua. Không hiểu sao, tôi có cảm giác đáng ngại rằng mình đã nói rất nhiều điều đáng xấu hổ, đến mức có thể khiến bất kỳ người bình thường nào cũng phải đỏ mặt tía tai và muốn độn thổ cho xong. Tôi nhất định phải quên hết tất cả!
Không có chuyện gì xảy ra hết! Không thể tin được; lúc đó tôi chẳng khác gì lũ trẻ ở nhà thờ, khóc lóc để cậu ta không bỏ đi! Tôi bị làm sao vậy chứ?!
Tôi không thể hành động khác thường như vậy được! Tôi phải sửa chữa mớ hỗn độn mình đã gây ra, và nhanh chóng đưa cốt truyện trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Nếu không, sẽ không thể nào quay lại vai trò đối thủ của Alfred được.
Thật ra, tôi cảm thấy như nó gần như đã qua điểm không thể quay đầu rồi. Tôi tự hỏi làm thế nào mà mối quan hệ của chúng tôi lại phát triển theo cái cách này? Và tại sao?
Tại sao cậu ta lại cố gắng dỗ một người đang khóc bằng một nụ hôn nhẹ—
Không. Dừng lại! Tôi cần phải quên chuyện này. Tôi thực sự cần phải quên chuyện này.
Đúng rồi.
Tốt hơn là nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và thuận theo tự nhiên.
Miễn là tôi làm vậy, mọi thứ giữa tôi và Alfred sẽ lại bình thường thôi.
Sau khi quyết định, tôi cố gắng đứng dậy khỏi giường. Đột nhiên, có ai đó đẩy tôi xuống lại.
“Oa!? Hả, cái gì… A!”
Là Alfred. Cậu ta xích lại gần tôi trong tích tắc, và gặm nhấm cổ họng tôi.
Bàn tay to lớn của cậu ta trượt vào dưới áo tôi, lướt từ sườn sang lưng tôi một cách chậm rãi đến phát khổ. Như thể cậu ta đang vuốt ve tôi vậy.
“Hả, A-Al… fred? Cậu đang làm gì…”
“…Tiếp tục chuyện hôm qua. Cậu đã lăn ra ngủ ngay sau đó. Tôi chẳng làm được gì cả.”
“T-tiếp tục…!?”
Bàn tay cậu ta chạm đến bên hông quần tôi, và tôi hoảng hồn.
“Kh-khoan, Alfred. Cậu đang làm gì vậy? Đợi đã… Không, cái đó… không được… Này!”
Rõ ràng là cậu ta đang định làm gì. Tôi vội nắm lấy cổ tay cậu ấy.
Nhưng tại sao? Tại sao… cậu lại cố gắng… cởi quần áo của tôi?
Không, không. Chắc tôi đã nhầm. Điều đó không thể là sự thật. Cái đó…
Không đời nào. Không đời nào. Không đời nào!!
Cậu ta không thể nào đang nghĩ đến việc làm ‘chuyện đó’ với tôi được.
Dù vậy, Alfred vẫn dùng cả hai tay nắm lấy quần tôi. Rồi, như thể nghĩ nó phiền phức, cậu ta cũng với tay tới quần lót của tôi.
Và cậu ta cố kéo nó xuống.
Tay tôi vung ra, níu chặt lấy quần lót của mình một cách tuyệt vọng và kéo chúng lên lại.
“Ch-chờ đã… chờ đã, khoan, b-bình tĩnh lại nào, được không? Cậu không nên làm trò này với tao— à không, với tôi! Cậu chỉ giỡn thôi, phải không? Phải không? Dừng cái trò đùa dai này lại đi…”
Dù ai có ngốc đến đâu, họ cũng chắc chắn sẽ hiểu tình huống này là gì! Nhưng cậu ta không dừng lại. Thay vào đó, cậu ta cố tình lướt lưỡi từ cổ đến dưới tai tôi. Tôi cố gắng hết sức để nén lại những âm thanh kỳ lạ đang chực thoát ra khỏi miệng.
“A, Alfred, đợi đã, cái này… Tôi, không, tôi là con trai!”
“Ừ,” cậu ta nói, phớt lờ một cách nhẹ tênh.
“Hả!? Kh-khoan, Alfred. Câu trả lời nhẹ tênh đó là sao? Đừng nói với tôi là… Cậu thích con trai nhé?!”
Đúng như tôi nghĩ, Alfred ngẩng mặt lên. Không đời nào cậu ta có thể phớt lờ những lời như thế này. Có những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cậu ấy.
“Không đời nào.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Đúng rồi. Phải. Ngay cả ở trường, cậu ta cũng chưa bao giờ nhìn hay chạm vào người khác một cách thèm thuồng.
À thì, thực ra, cậu ta có vẻ không quan tâm đến con người, chấm hết.
“T-tôi hiểu rồi. Vậy thì…Này, đợi đã!”
Cậu ta liếm cằm tôi.
“T-tại sao…?”
“…Cậu… rất đặc biệt. Tôi cảm thấy mình thực sự muốn chạm vào cậu… Tôi muốn cảm nhận cậu. Này, cậu sẽ để tôi chạm vào nhiều hơn chứ…?”
“K-không đời nào!”
Hả, cái gì…
Khoan, khoan, khoan. Cậu nói muốn cảm nhận tôi là sao? Này, này!
Tôi nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ. “À, cậu thấy đấy, hôm qua tôi không tắm, nên chắc là tôi bẩn lắm…”
“Lian lúc nào cũng thơm, và… cậu rất sạch sẽ.”
“Hả!? K-không, tôi bẩn!”
“Vậy thì, chúng ta có thể dùng ‘ma thuật thanh tẩy’.”
“C-cậu không nên dùng nó cho mục đích này!!”
‘Ma thuật thanh tẩy’ là một kỹ thuật trị liệu được dạy trong lớp ma thuật trung cấp của chúng tôi. Nó được dùng để làm sạch vết thương.
Không phải là không thể dùng nó để làm sạch cơ thể như tắm. Chỉ là quá lãng phí khi dùng ma thuật như vậy thôi.
A, nhưng mà tên này có cả núi ma lực, phải không nhỉ?
“L-làm những việc như thế này một cách bừa bãi là không tốt, hiểu chưa? Này, làm ơn suy nghĩ kỹ hơn đi. Bình tĩnh lại. Chúng ta hãy làm những việc như thế này khi chúng ta trưởng thành. Khi chúng ta lớn hơn, được chứ? Việc này còn quá sớm đối với chúng ta, phải không? Vì vậy, dừng— này, tôi đã bảo cậu dừng lại rồi mà!”
Sau khi tuyệt vọng cào cậu ta bằng móng tay, cuối cùng tôi cũng thấy cậu ta dừng lại.
“…Ý cậu là, chúng ta có thể làm việc này khi chúng ta trưởng thành?”
“Hả?”
“Chính cậu đã nói. ‘Hãy làm việc đó khi chúng ta trưởng thành.’ Vậy thì chắc là được rồi, phải không?”
Tại sao mọi chuyện đột nhiên lại thành ra thế này…!
Những câu trả lời của Alfred quá đột ngột, và bản chất của chúng thực sự rắc rối. Tôi chết lặng trong giây lát.
“Không—”
“Hứa với tôi đi. Nếu cậu làm vậy… tôi sẽ dừng lại ngay lập tức.”
“Cái—” Đầu óc tôi mụ mị. Cậu… đang nói cái gì vậy?
“Này…” Giọng của Alfred kéo tôi trở lại thực tại. “Cậu sẽ chọn cái nào?” Cậu ta thì thầm gần tai tôi, giọng trầm xuống vài tông. Rồi cậu ta liếm tai tôi. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi nên chọn làm việc đó ngay bây giờ? Hay đợi đến khi chúng tôi trưởng thành, để né tránh tình hình hiện tại?
Hả, khoan đã.
Tại sao chỉ có hai lựa chọn?
“…Thế lựa chọn ‘không làm’ ở đâu?”
“Không tồn tại.”
“Hả!? Kh-khoan đã! Cái quái gì vậy!? Cái đó— oaaaaa!”
Bằng một động tác dứt khoát, cậu ta kéo quần lót của tôi xuống. Tôi cố gắng chống cự, nắm lấy tay cậu ấy.
“T-tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, được rồi! Hãy làm việc đó khi chúng ta trưởng thành!”
…Tôi chọn né tránh tình hình hiện tại.
Ý tôi là, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi chắc chắn sẽ bị cậu ta xử lý—không, không đời nào! Đừng có ngốc thế!
Dù sao đi nữa, hiện tại, ưu tiên hàng đầu của tôi là thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này.
Sau đó, tôi có thể nghĩ đến bước tiếp theo.
“Vậy thì lúc đó, tôi có thể làm được chứ?”
“Hả!? L-làm—”
Làm gì? Với ai?
Có lẽ tôi không nên hỏi. Chắc chắn không nên. Linh cảm của tôi mách bảo vậy.
Bất chợt, tôi nhớ ra một điều cực kỳ quan trọng.
‘Thánh Nữ’.
Đúng rồi.
Hai năm nữa, cậu sẽ gặp Thánh Nữ, phải không?
Và rồi…
“S-sau hai năm nữa!!”
“…Hai năm?”
“Đúng vậy, hai năm. Có lẽ hai năm nữa cậu sẽ không còn cảm thấy như vậy, nhưng nếu hai năm nữa cậu bằng cách nào đó lại có hứng thú làm chuyện đó với tôi nữa—”
Sau khi cậu gặp Thánh Nữ…
Cậu chắc chắn sẽ nhận ra rằng những cảm xúc ảo tưởng hiện tại của cậu chỉ là một sự hiểu lầm.
Không hiểu sao, ngực tôi hơi nhói khi nghĩ về điều này.
Tôi chắc chắn… cũng đang ảo tưởng như vậy, nhỉ…
Vì chúng tôi quá hợp nhau, nên rất dễ bị cuốn theo cảm xúc. Chắc là vậy.
Tôi phải cẩn thận. Nếu chúng tôi chạm vào nhau quá nhiều, chuyện này sẽ lại xảy ra.
“…Tại sao lại là hai năm?”
“C-cái đó…”
Tôi nên giải thích thế nào đây?
Ý tôi là, không đời nào tôi có thể nhắc đến ‘Thánh Nữ’ với Alfred.
Cậu ta sẽ không biết đó là ai, vì đó là người cậu ta sẽ gặp trong tương lai. Và tôi cũng không nên cho cậu ta biết, để giữ cho cốt truyện đi đúng hướng.
Chẳng mấy chốc, tay cậu ấy buông lỏng khỏi quần lót của tôi. Nhưng trước khi tôi kịp cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta lại vuốt ve cơ thể tôi một lần nữa.
“Hya! T-tôi đã bảo là không mà…”
Dù tôi muốn chạy trốn, tôi vẫn bị đè xuống giường, không thể thoát ra. Tim tôi đập loạn xạ; hơi thở trở nên khó khăn và đau đớn.
“T-tôi xin cậu, A-Alfred, đợi đã… không…tôi thực sự… không muốn…!!”
Cậu ta đột ngột dừng lại.
Mở mắt ra, tôi thấy đôi mắt cậu ta nheo lại. Phản chiếu trong con ngươi của cậu ấy là một bóng tối tổn thương.
“A-Al…?”
“Ngôi sao nhỏ mà Nữ Thần ném vào thế giới này, ngôi sao sẽ luôn lấp lánh bên cạnh tôi, soi sáng con đường của tôi, hả…”
“C-cái gì?”
“…Không có gì…Đúng rồi… Nếu cậu ghét tôi… Và biến mất khỏi cuộc đời tôi… Tôi không biết mình sẽ làm gì nữa…”
“Hả?”
Những lời của cậu ta khiến tôi bối rối. Một tiếng thở dài, không. Một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra khỏi môi cậu ấy, đầy hối hận và không muốn chia xa. Như thể cậu ta đang gánh cả thế giới trên vai vậy.
“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì… Chúng ta có thể làm việc đó sau hai năm nữa không?” Alfred nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Đôi mắt cậu ta run rẩy, chứa đầy một ngọn lửa. Hoàn toàn không giống mắt của một đứa trẻ.
“Vâng…”
“Tôi có thể chứ?”
“Hả, à…”
“Tôi có thể, phải không?”
“Hử? V-vâng…””
Nhưng rồi tôi nhận ra mình đã nói gì.
“K-không! Những gì tôi vừa nói không tính!”
“Cậu đã nói tôi có thể.”
“Tôi không có! Vừa nãy tôi──”
Nhưng Alfred bịt miệng tôi bằng một nụ hôn, mắt nheo lại thành một nụ cười.
“Tôi không đồng ý làm việc đó trong hai năm! Chỉ là lỡ lời thôi!”
“Ừm?”
“Cái tiếng ừm đó là sao? Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?”
“Ừm.”
Cái câu trả lời vô trách nhiệm và nửa vời đó là sao!? Cậu có thực sự nghe tôi nói không vậy? Tôi xin cậu đấy, làm ơn lắng nghe đi.
Alfred hiện đang nằm bên cạnh tôi, thản nhiên nghịch tóc tôi.
Tôi không hiểu có gì vui trong việc đó. Với lại, đừng chạm vào tóc tôi.
…Mà thôi… Nó không đáng sợ bằng việc bị đè xuống… Ý tôi là, thế này vẫn tốt hơn một chút, nhưng…
“Nàyー”
“Tôi đói.”
“Hả?”
“Hôm qua tôi thật sự chưa ăn tối.”
“Hả? V-vậy sao?”
“Ừ. Cậu cũng đói rồi, phải không? Chúng ta cùng ăn sáng nhé.”
Alfred nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, nhảy xuống. Cậu định đi chân đất à? Ít nhất cũng phải mang dép vào chứ!
Cậu ta quay về phía tôi, và không thèm để ý đến cảm xúc của tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
“Cậu cũng vậy, dậy điー”
Nhưng cậu ta dừng lại ngay khi tôi rụt tay lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi, rồi cau mày.
“C-cái gì?”
“…Cậu, cậu gầy đi à? Cậu có ăn uống đầy đủ không đấy?”
“T-tôi có! Thật thô lỗ!”
“Thật sao? Nhưng tôi lại không thấy vậy…”
“Tôi không sụt cân! Chỉ là do cậu tưởng tượng thôi! Đây là bình thường! Cậu mới là người quá to con đấy!”
“Vậy à. Thôi nào, Lian. Chúng ta đi thôi.”
Khi tôi còn đang tự hỏi liệu cậu ta có nghe mình nói không, Alfred đã mỉm cười kéo tay tôi đi.
A.
Đây mới là Alfred thường ngày.
“Đ-được thôi…” Tôi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi rũ bỏ những tàn dư cuối cùng của cơn buồn ngủ khi ngồi thẳng dậy và đi giày vào.
“Trước khi chúng ta ra ngoài, sửa lại áo của cậu đi.”
“Áo của tôi?”
Áo của cậu bung cúc hết rồi… Nó thực sự đang cám dỗ tôi đấy.”
Khi tôi nhìn xuống phía trước áo mình, các nút cúc thật sự đã bung ra hết.
Tôi vội làm theo lời cậu ta, trước khi dồn hết sức lực đấm vào bụng Alfred.
Cứng quá!
Chết tiệt, cái tên ngốc khó ưa này!! Đổi cơ thể của cậu cho tôi đi!
“Đ-đồ ngốc…!! Không phải cậu là người đã cởi cúc áo của tôi sao!!!”
* * *
Cuối cùng, kỳ nghỉ xuân dài đằng đẵng cũng kết thúc.
Khi ba kẻ bắt nạt quay trở lại làng, các lớp học lại bắt đầu. Chúng tôi cũng quay lại với nếp sinh hoạt thường ngày.
Và mỗi thứ Bảy, tôi vẫn đến thăm nhà thờ.
…Đôi khi, tôi sẽ tình cờ gặp Alfred khi đang trên đường từ đó về nhà.
Dù sao thì, hôm nay là thứ Bảy.
Khi đến cổng nhà thờ, tôi bắt gặp Alfred đang chuẩn bị đi làm thêm.
Ngay khi nhìn thấy tôi, một nụ cười nở trên môi cậu ấy. Cậu ta tiến lại gần.
Đến nước này thì tôi cũng chẳng còn đường nào mà chạy, nên tôi chỉ đứng đó và chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Chào buổi sáng. Lian. Hôm nay cậu đến sớm hơn thường lệ.”
“Ch-chào… buổi sáng. C-cậu cũng vậy. Đi làm thêm à?”
“Ừ.”
Cậu ta nhanh chóng đứng thẳng trước mặt tôi. Vì cậu ấy ở quá gần, tôi không dám ngẩng đầu lên, và lảng tránh ánh mắt bằng cách nhìn xuống đất.
Rồi, Alfred nắm lấy cổ tay tôi.
“Này.”
“C-cái gì?”
Tầm nhìn của tôi đột nhiên thu hẹp lại, Alfred áp má cậu ta vào má tôi. Cảm giác hơi lạnh khi chạm vào.
Cậu ta cũng làm tương tự với má bên kia của tôi.
Cậu ta làm điều đó quá đột ngột khiến tôi đơ người, và khi cuối cùng tôi cũng hoàn hồn, tôi giật mình lùi lại một bước.
“Cái…!!? C-cậu đang làm gì vậy!?”
“Tôi chỉ đang nghĩ đến việc nhận ‘lời chúc phúc’ từ cậu thôi.”
“Hả!? Đồ ng— c-cái… Cậu đang nói gì vậy, đồ ngốc!? C-cậu chỉ đi làm thêm thôi, phải không!!? Tại sao cậu lại cần một ‘lời chúc phúc’ chỉ vì việc đó chứ! Với lại, cậu không thể làm thế một cách đột ngột như vậy, biết không!”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy! Đi học lại từ Marie-sama một lần nữa đi!!”
Alfred cười lớn.
Trông cậu ta có vẻ khoái chí lắm.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không thèm suy ngẫm về những gì tôi nói!
“Vậy, tôi đi đây.”
“Đ-đi… Đi đi!”
Trước khi đi, Alfred cho tôi biết rằng cậu ta sẽ về nhà trước bữa tối. Sau khi tiễn cậu ta đi trong tiếng cười, tôi thở dài.
Không hiểu sao, dạo này cậu ta thường xuyên làm những việc như thế này. Chạm vào tôi và rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Mà không hề báo trước. Khi cậu ta làm vậy, tôi không biết phải làm sao.
Đôi khi, một cảm giác kỳ lạ, tinh tế và khó tả bao trùm lấy tôi. Nó khiến tôi tự nghi ngờ bản thân. Như thể việc không chạy trốn khỏi những hành động của Alfred bằng cách nào đó là ổn… A chết tiệt, bây giờ tôi gặp rắc rối lớn rồi.
Và rồi còn có chuyện về lời hứa của chúng tôi sẽ không rời bỏ nhau. Một lời hứa được đưa ra dưới sự đồng ý có phần đáng ngờ.
Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, nó cũng tệ, phải không? Theo nhiều nghĩa. Nó hoàn toàn tệ không thể tả.
Ngay cả việc hỏi Alfred về ý định của cậu ta lúc đó cũng là một ý tồi.
Đó là lý do tại sao tôi cẩn thận không động đến vấn đề đó ngày qua ngày. Đó là lý do tại sao tôi đang kìm nén cái cảm giác kỳ lạ, tinh tế và khó tả đó.
“Ồ, Lian-sama. Chào buổi sáng! Hôm nay thời tiết thật tuyệt phải không?” Marie nói khi cô ấy bước ra từ cửa sau của nhà thờ, mỗi tay xách một cái xô. Cô ấy tiến lại gần tôi, đôi má ửng hồng như quả táo, và chào tôi một cách đầy năng lượng.
“Chào buổi sáng,” tôi đáp lại.
“Ôi chao, có chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ khó chịu quá! Đừng làm hỏng khuôn mặt dễ thương của cậu bằng vẻ mặt đó chứ! Nếu cậu có bất kỳ rắc rối nào, cậu cứ nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở đây để lắng nghe!”
‘Dễ thương’ là sao chứ? Làm ơn đừng miêu tả tôi giống như cách mà ông anh biến thái của tôi hay làm. Thực tế, tôi yêu cầu một sự đính chính từ cô.
Tôi thở dài. “Marie-sama, ờ… Mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch.”
“Hửm? Ừm, có thể là vậy… Nhưng trong cái rủi có cái may.”
“Cái may?”
“Đúng vậy. Ý tôi là, nếu mọi việc không diễn ra theo kế hoạch, thì điều đó có nghĩa là cậu có thể thay đổi hướng đi bao nhiêu tùy thích, phải không?”
Sự vô lý trong lời nói của cô ấy gần như khiến tôi mất thăng bằng.
“…M-Marie-sama lạc quan như mọi khi nhỉ… Tôi ghen tị quá…”
“Hehe. Ý tôi là, ngay cả khi cậu nghĩ về nó một cách bi quan, nó cũng sẽ không thực sự thay đổi được gì!”
“Ừm… C-cái đó… chắc chắn là đúng, dù vậy…”
“Đó là vì Lian-sama nghĩ nhiều quá đấy ạ. Cậu nên ‘phư-wa phư-wa’ hơn, sống ‘chiu chiu’ hơn một chút? Chắc vậy nhỉ? À thì, tôi cũng không chắc mình nói đúng không nữa, nhưng mà cứ thế đi ạ!”
“Ể… Thật sao?”
“Vâng!” Rồi cô ấy bật cười.
Bất chợt, tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn vì đã suy nghĩ quá nhiều. Một tiếng thở dài nhỏ thoát ra khỏi môi và bằng cách nào đó tôi đã có thể mỉm cười với Marie.