Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 15.5

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 15.5 - Đoạn xen kẽ – Câu chuyện về một buổi đọc sao nhất định (Góc nhìn của Alfred)
Prev
Next

Tôi vung kiếm chém vào lưỡi đao của cậu ta, nhưng bị gạt phắt đi. Thanh kiếm của tôi rơi xuống đất, kêu một tiếng “loảng xoảng” rõ to.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Trận đấu biến thành một cuộc thi xem đứa nào lì hơn, gồng khỏe hơn khi hai lưỡi kiếm của chúng tôi ghì chặt lấy nhau. Về lý mà nói, nếu tôi dồn hết sức bình sinh thì chắc chắn sẽ thắng. Ít nhất thì, tôi đã tưởng là như vậy.
Xét về sức mạnh, rõ ràng cậu ta yếu hơn tôi, vóc dáng cũng nhỏ con hơn tôi nhiều. Nhưng nếu tôi mà lỡ miệng nói thẳng ra, thể nào cậu ta cũng tức đến đỏ mặt tía tai. Thậm chí còn cố bẻ lái, nói rằng chính tôi mới là đứa quá khổ. Ấy thế mà…
Cậu ta đỡ đòn của tôi lia lịa, chẳng thèm đếm xỉa đến việc phản công. Nhanh như chớp, cậu ta gạt được đòn của tôi rồi lao thẳng vào người.
Đòn đó làm tôi chưng hửng luôn.
Và dĩ nhiên, cậu ta đời nào lại bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
Một tay cậu ta vươn ra chộp lấy chuôi kiếm của tôi, vừa kịp tóm được phần đuôi, rồi nhẹ nhàng xoay một vòng trông đến là lạ. Cú xoay đó khiến tôi phải lỏng tay cầm ra.
Cứ thế, cậu ta hất văng thanh kiếm khỏi tay tôi.
Như mọi khi, từng chuyển động của cậu ta đều uyển chuyển, đẹp đến nao lòng.
Nhưng đây không phải lúc để đứng đực ra đó mà cảm thán. Hoàn hồn, tôi vội lùi người lại ngay tắp lự. Đúng cái lúc tôi nghĩ mình thoát rồi, thì lưỡi kiếm của cậu ta đã dừng lại ngay trước chóp mũi tôi, cách có đúng một sợi tóc.
“Được rồi, hết giờ! Owen thắng!”
Huấn luyện viên kiếm thuật, một ông chú lúc nào cũng trong trạng thái ngáp ngắn ngáp dài, gà gật, giơ tay lên báo hiệu trận đấu kết thúc.
Tiếng reo hò vỡ òa từ bộ ba lúc nào cũng bám đuôi đối thủ của tôi, cùng với vài học viên khác hay đứng xem chúng tôi đấu từ xa.
Lớp kiếm thuật của thị trấn tháng nào cũng tổ chức một giải đấu nho nhỏ vào cuối tuần, đơn giản là cho những đối thủ có trình độ tương đương nhau so tài.
Huấn luyện viên sẽ là người quyết định cặp đấu sau khi xem xét thực lực của từng học viên.
Kể từ lúc tôi nhập học, đối thủ của tôi thường là… Không, phải nói là lúc nào cũng chỉ có một người thôi.
Bởi vì ở đây, ngoài tôi ra, chẳng có ai đủ sức đấu tay đôi với cậu ta cả.
Nghe đâu đối thủ của tôi còn luyện kiếm với một gia sư riêng được thuê từ tận kinh thành về.
Dù trông có vẻ thư sinh, điềm tĩnh, nhưng thực chất cậu ta là một kẻ cực kỳ hiếu thắng và chẳng bao giờ chịu thua. Vì thế nên cậu ta luyện tập chăm chỉ lắm.
Và do được đào tạo đặc biệt về kiếm thuật, kỹ năng của cậu ta đã ở một cái tầm khác hẳn so với phần còn lại của võ đường địa phương này.
Tôi biết tỏng chuyện đó, nhưng cứ thua mãi thế này vẫn bực mình không chịu nổi.
Phá vỡ chuỗi bất bại của cậu ta chính là mục tiêu lớn nhất đời tôi hiện giờ.
Để làm được điều đó, thỉnh thoảng tôi có nhờ một giáo viên ở trường chỉ dạy thêm.
Vị giáo viên đó cũng giống tôi, là dân ngụ cư.
Có lẽ vì đã kinh qua nhiều trận thực chiến, nên phương pháp dạy của ông ấy có phần thô ráp hơn nhiều so với vị giáo viên ở trường, người vốn tốt nghiệp từ học viện kỵ sĩ. Tuy nhiên, cách dạy của ông ấy lại rất thực tế, giúp tôi có cơ hội thắng cao hơn.
Trên chiến trường thật sự, quân địch đời nào lại lịch sự, nhã nhặn mà đấu với mình. Chuyện đó là hiển nhiên rồi.
Suy nghĩ của tôi lại trôi đi đâu mất. Mặc dù vị huấn luyện viên này đôi khi hơi dê xồm, nhưng ông ấy thực sự rất tốt với tôi. Kể cả sau khi tôi ra trường, thầy vẫn không ngừng buông lời ong bướm… à không, ý tôi là, tận tình chỉ dạy cho tôi. Vì vậy, tôi biết ơn thầy lắm. Dù vậy, điều đó cũng không khiến thầy bớt dê đi chút nào.
Cứ mỗi lần thua, tôi lại chạy đến chỗ thầy để xin nhận xét. Thầy sẽ chỉ cho tôi vài đường, dĩ nhiên là không quên kèm theo dăm ba câu tán tỉnh. Rồi tôi lại đấu với cậu ta và lại thua. Vòng lặp này cứ như không có hồi kết vậy.
Tôi và đối thủ của mình chưa bao giờ có bạn luyện là một học viên nào khác.
Đôi mắt xanh băng trong veo của cậu cong lên đầy thích thú, và cậu hơi hất cằm lên nhìn tôi một cách đắc thắng.
“…Tiếc thật đấy, Alfred. Tôi lại thắng nữa rồi,” Lian nói, có vẻ đang tận hưởng men say chiến thắng lắm. “Trông thì có vẻ như cậu suýt nữa đã hạ được tôi, nhưng sự thật là trình độ của chúng ta vẫn còn cách xa nhau một trời một vực.”
Tôi bất lực thở dài một tiếng.
…Tôi cũng đã đinh ninh là ván này mình thắng chắc rồi chứ.
Tôi tự hỏi tại sao lại thế nhỉ. Cậu ta yếu hơn, gầy hơn, thấp hơn tôi, thế mà tôi vẫn không tài nào thắng nổi. Dù đã đánh rất ra gì và này nọ rồi, tôi vẫn…
“Tôi đã bảo cậu rồi, đừng có cậy mình trâu bò. Cũng đừng có lúc nào cũng hùng hục lao vào tôi như thế. Cậu không biết─”
Tôi lặng lẽ nghe Lian lên lớp. Lần nào cũng vậy, cứ đấu xong là cậu ta lại lôi tôi ra giảng giải. Cứ như ông cụ non, chỉ ra từng lỗi sai của tôi. Hơi khó chịu thật, nhưng cậu ta nói chẳng sai câu nào. Hơn nữa, cậu ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi.
“…Này, cậu kia. Có thật là đang nghe tôi nói không đấy?”
“Hả, ờ… Sao mình không thắng được nhỉ… Rõ ràng là cậu có khỏe hơn mình đâu, người thì bé tí tẹo mà sao mình không thắng nổi…?”
Ngay khi mấy lời đó vừa buột ra khỏi miệng, mặt Lian đỏ bừng lên.
“C-Cái gì…?! T-Tôi không có nhỏ!! Đây là chiều cao bình thường nhé! Đừng có nói năng xấc xược thế! Tại cậu to xác quá thì có! Trả lại chiều cao cho tôi đây!!”
Câu trả lời của cậu ta vừa vô lý, lại còn lắp ba lắp bắp nữa chứ.
“Nhưng chuyện đó thì làm sao được.”
“Grừ!! C-Cậu nói lắm q─”
Ba cô nàng trong hội hâm mộ của Lian vội vàng chạy đến chỗ chúng tôi.
“Lian-sama…! Ngài vất vả rồi ạ!”
“Lian-sama! Thật sự, ngài ngầu quá đi mất!”
“Lian-sama!! Vừa rồi đúng là, đúng là một đường kiếm tuyệt đẹp!”
Thấy họ, Lian liền ngậm miệng lại rồi lườm tôi một cái. Mặt cậu ta vẫn còn đỏ lắm.
“D-Dù sao thì, lần sau cố gắng hơn nhé?”
“Tôi biết rồi,” tôi ngoan ngoãn đáp. Nghe vậy, Lian gật đầu hài lòng rồi tiến về phía ba cô gái kia.
Nhìn theo bóng lưng của Lian, tôi thoáng thấy đôi má cậu vẫn còn ửng hồng và đôi mắt thì long lanh nước. Cặp lông mày mỏng màu bạc khẽ run lên.
Tôi lại muốn chạm vào cậu ấy.
Giống như cái đêm hôm đó.
Mỗi lần cậu ấy nói chuyện với tôi, khao khát được chạm vào cậu lại trỗi lên, vừa nặng nề vừa dai dẳng. Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, nhưng tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh nếu tôi lướt ngón tay trên da cậu, rất có thể, không, chắc chắn 100% là cậu sẽ lại nổi khùng lên. Vì vậy, tôi đành phải dằn lòng lại.
Nếu tôi mà ôm cậu, có lẽ cậu sẽ chẳng thèm nói chuyện với tôi một thời gian mất. Vì lý do này, tôi phải đợi cho cơn giận và sự cảnh giác của cậu nguôi đi đã. Chuyện đó là cần thiết, nhưng mà khó khăn quá đi mất.
Tôi lại thở dài.
Đêm hôm đó… tôi đã có thể chạm vào cậu ấy bao nhiêu tùy thích.
Khi tôi hôn và chạm vào cậu, cậu nheo mắt cười, đôi má ửng đỏ.
Gò má đẫm nước mắt cùng hàng mi bạc ướt át khiến cậu trông như một đứa trẻ tội nghiệp. Nhưng khi ánh sáng chiếu vào, chúng lại làm cậu đẹp đến nghẹt thở…
…Thật không may, ngay sau đó, Lian lăn ra bất tỉnh. Và sáng hôm sau, khi tôi định chạm vào cậu lần nữa, cậu đã tức giận bỏ đi. Nói ngắn gọn thì, cậu đã trở lại là con người thường ngày của mình.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Lian trong những ngày tôi đi vắng, nhưng có vẻ như nó có liên quan đến tôi.
Cậu đã khóc một mình trong phòng tôi, run rẩy như một đứa trẻ lạc.
Ánh mắt cậu khóa chặt vào tôi, van xin tôi hãy mang cậu đi cùng. Đừng bỏ rơi cậu. Hãy ở bên cậu. Cậu vừa khóc lóc vừa tuyệt vọng bám lấy tôi.
Như một đứa trẻ, cậu đã khóc vì cô đơn.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết nguyên nhân là gì.
Tôi đã hỏi cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng vì lý do nào đó cậu vẫn cứ im lặng như thóc.
Tôi tự hỏi tại sao.
Cuộc sống của cậu thật đáng ghen tị: một cuộc sống đủ đầy, một tương lai được đảm bảo, cùng một gia đình trọn vẹn.
Vậy tại sao cậu ấy lại cô đơn đến mức phải khóc lóc và van xin như thế?
Đối với một người như Lian, đáng lẽ ra không nên có dù chỉ một chút bóng tối của sự cô đơn trong lòng.
…Đó là nếu… cậu ấy là Lian thật.
Mỗi khi suy nghĩ của tôi trôi về hướng này, tôi lại không nhịn được cười. Chuyện này thật quá nực cười.
Làm sao điều đó có thể là sự thật được chứ?
Người đang đứng trước mặt tôi là Lian. Không thể là ai khác được.
Không đời nào tôi lại nhầm lẫn.
Nhưng không hiểu sao…
Dù những suy nghĩ như vậy khiến tôi bật cười, tôi cũng không thể không nhớ lại lời của nhà chiêm tinh ở làng Fottel.
Tôi có yêu cầu bà ta xem bói cho đâu. Tự dưng, người phụ nữ không rõ lai lịch đó nhìn chằm chằm vào tôi rồi phán vận mệnh άστρα của tôi. Một lời tiên tri mà cho đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa hiểu hết được.
Theo lời bà ta, có “một ngôi sao nhỏ được Nữ thần sầu muộn gửi đến từ một chiều không gian xa xôi khác để đồng hành cùng tôi.”
Tôi chẳng hiểu bà ta đang nói cái quái gì.
Bà ta không nói rõ ngôi sao đó là ai.
Bà ta cũng chẳng giải thích gì thêm.
Lời của bà ta vừa đơn giản vừa mơ hồ đến mức tôi không thể xác định được bà ta đang nói theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.
Hay liệu chúng có ý nghĩa gì không nữa.
Có lẽ bà ta chỉ đang chém gió cho ra vẻ cao siêu thôi.
Giống như mấy bà thầy bói già ngồi bên lò sưởi, phán vài câu vô nghĩa rồi chìa tay xin tiền người qua đường.
Nhưng vì bà ta không xin tiền, nên chắc người phụ nữ đó không phải loại người như vậy. Lời của bà ta chỉ đơn thuần như lời của một người qua đường, số phận của chúng là bị ném vào một xó nào đó trong đầu thôi.
Vì vậy, tôi không cần phải nghĩ sâu xa làm gì.
Và thế nhưng…
Chuỗi từ ngữ cao siêu, khó hiểu và mơ hồ đó vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi…
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc áo choàng đen rách rưới, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ trùm sâu hoắm. Bà ta mang theo một cây trượng gỗ cũ kỹ, đen tuyền đã qua thời hoàng kim, vài dụng cụ đo lường kỳ lạ, mấy cuốn sách cũ đã ngả màu, và một xấp giấy.
Tuổi tác của bà ta là một ẩn số đối với tôi. Thực tế, tôi chẳng biết gì về bà ta cả, từ nơi sinh cho đến bất cứ điều gì khác.
Mái tóc bà ta dài và đen, đôi mắt cũng đen như bầu trời không sao, cả hai đều là của hiếm ở vùng này.
Và làn da bà ta trắng như sứ.
Chỉ có đôi môi là mang một chút sắc đỏ.
Bà ta giống hệt tôi. Màu tóc và mắt của bà hiếm có, được coi là kỳ dị ở đất nước này, nơi màu nâu là tiêu chuẩn cho cả hai.
Có lẽ bà đã che mặt bằng một chiếc mũ trùm lớn để giấu đi những đặc điểm độc đáo đó.
Và dù đã cố gắng che giấu hết mức có thể, đôi khi chúng vẫn lộ ra. Những lúc đó, dân làng đi qua lại liếc nhìn.
Tuy nhiên, những đặc điểm đó lại tôn lên vẻ đẹp của bà, khiến bà trông như một con búp bê, làm người khác phải tự hỏi liệu bà có phải là con người không. Phải thừa nhận rằng vẻ đẹp của bà mang một cảm giác xa lạ và thoát tục.
Người phụ nữ đó nói rằng bà đang nghiên cứu các vì sao bằng thuật đọc sao của mình.
Bà đi khắp thế gian, ghi lại sự sắp xếp của các vì sao, dự đoán chúng có thể di chuyển đến đâu. Sau khi xác định ý nghĩa đằng sau sự chuyển động của các vì sao, bà sẽ biết nơi tiếp theo mình cần đến.
Theo lời bà, tất cả tạo vật của Chúa, bao gồm cả tôi và cả lũ quỷ mà chúng ta vô cùng sợ hãi, đều được tách ra từ những mảnh vỡ của các vì sao. Một ngày nào đó, chúng sẽ trở lại vẹn nguyên.
Người ta nói rằng tất cả các vì sao đều di chuyển theo một vòng tròn, không ngừng thay đổi phương hướng và vận mệnh.
Lặp đi lặp lại…
Nói xong, người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt tôi. Và không hiểu sao, một nụ cười mong manh đã nở trên môi bà.
Những lời của nhà đọc sao đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi cho đến tận hôm nay, khắc sâu trong tâm trí.
Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại những sự kiện dẫn đến cuộc trò chuyện kỳ lạ của tôi với người lữ hành ngắm sao. Hay đúng hơn, là màn độc thoại của bà ta với tôi.
***
Sau khi đi làm thêm về và tắm rửa xong xuôi, tôi vẫn còn vài tiếng trước khi đi ngủ.
Tôi dùng thời gian rảnh đó để hoàn thành công việc bán thời gian khác, cái việc mà Lian đã giao cho tôi. Dù là ngồi nghỉ trên ghế, nằm ườn trên giường, hay trong lúc đọc sách, tôi đều làm nhiều việc cùng lúc bằng cách nạp năng lượng cho mấy viên pha lê ma thuật của cậu ấy.
“…Hôm nay chừng này chắc là đủ rồi.”
Tựa lưng vào ghế, tôi vươn vai một cái. Có vẻ như tôi đã ngồi ì ở đó quá lâu rồi. Vừa xoa bóp vai, tôi vừa liếc nhìn đống pha lê ma thuật màu cam máu trên bàn.
Tôi thử nhấc chiếc túi mà tôi để cạnh bàn lên.
Dựa vào sức nặng, chắc chỉ còn lại nửa túi nữa thôi.
Lian đã nhờ tôi truyền ma lực vào những viên đá trong suốt này, gọi là ‘Đá Nguồn Ma Thuật’. Tất cả phải xong trước khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu.
Vì cậu ấy muốn tôi giao pha lê ngay khi xong việc, có lẽ tôi sẽ sớm làm điều đó thôi, dù gì thì cũng đã xong được một nửa rồi.
Do quán bar nơi tôi làm thêm vào tối thứ Bảy tạm thời đóng cửa, tôi đã kết thúc ca làm ở công trường xây dựng vào buổi tối. Nhờ vậy, tôi có thể về nhà thờ trước hoàng hôn. Lian lúc đó chắc vẫn còn ở nhà thờ. Tôi có thể đưa mấy viên đá ma thuật cho cậu ở đó luôn.
Kỳ nghỉ xuân năm nay quả là một khoảng thời gian bận rộn đối với tôi.
Chà, cũng không phải là tôi được nghỉ ngơi gì cho cam.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đi cùng Cheddar-san, ông chủ của tôi ở trang trại nơi tôi làm thêm, và vợ ông đến Làng Fothel cách đó một ngọn núi.
Trước khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu, chú của Cheddar-san và vợ ông đã lặn lội từ xa đến Làng Leis.
Mục đích của họ: xin Cheddar-san một ít gia súc sau khi mất gần hết đàn gia súc của mình vì dịch bệnh.
Cheddar-san và vợ ông tốt bụng lắm. Cảm thông với hoàn cảnh của họ hàng, họ quyết định gửi tám con bò và hai con ngựa đến làng của người thân. Người thân có ngỏ ý muốn giúp một tay, nhưng Cheddar-san và vợ ông đã nhẹ nhàng từ chối. Lưng của người anh họ không còn khỏe như xưa, và nói vợ anh họ khỏe mạnh thì cũng hơi quá. Vì vậy, tôi đồng ý với quyết định của Cheddar-san. Sẽ thật vô nghĩa nếu họ hàng của ông đột nhiên lăn ra ốm trên đường về nhà sau tất cả sự giúp đỡ mà ông đã dành cho họ.
Ngoài ra, Cheddar-san và vợ ông đã hỏi liệu tôi có đi cùng họ trong chuyến đi không.
Tôi sẽ được trả lương cao hơn bình thường nếu nhận nhiệm vụ này. Ông nói cũng sẽ lo luôn tiền ăn ở và bảo hiểm cho tôi. Đối với một chuyến đi dài như thế này, cẩn thận vẫn hơn.
Họ cho tôi đến ca làm tuần sau để suy nghĩ, phòng trường hợp tôi đã có kế hoạch khác. Điều đó thật không cần thiết, vì tôi đã nhận việc ngay và luôn.
Dĩ nhiên là tôi muốn có thêm tiền, nhưng lý do chính tôi nhận việc là vì Cheddar-san và vợ ông đã đối xử với tôi rất tốt.
Họ hay mời tôi ăn tối sau khi tôi tan làm, cho tôi quần áo mà theo lời họ là do “mua sắm quá tay trong đợt giảm giá”. Và đôi khi, vợ ông sẽ dúi cho tôi một ít bánh kẹo tự làm.
Hơn nữa, vào ngày cầu nguyện hàng tháng của họ tại nhà thờ, họ thỉnh thoảng sẽ làm giúp vài việc vặt, sửa chữa chỗ này chỗ kia.
Họ thực sự là những người tốt bụng.
Bên cạnh đó, sẽ rất khó khăn cho hai người để chăm sóc nhiều gia súc như vậy, chưa kể đến khả năng có lũ quỷ nguy hiểm rình rập trong núi. Mặc dù một số khu vực được trang bị công nghệ đuổi quỷ, nhưng cũng có những khu vực không có. Chẳng có gì là tuyệt đối trên đời này cả.
Dù chuyến đi sẽ mất vài ngày, nhưng kỳ nghỉ xuân mới bắt đầu. Và nó cũng khá dài nữa.
Thời điểm thật không thể tuyệt vời hơn. Chẳng có lý do gì để từ chối họ cả.
Nếu tôi nhớ không lầm, ngoài nguy cơ tiềm tàng từ lũ quỷ lang thang, trở ngại khác là ngọn núi lớn ngăn cách Làng Leis với Làng Fothel.
Sườn núi lởm chởm, rải rác những tảng đá lớn, lỏng lẻo, thỉnh thoảng có cây mọc lên từ đất. Đó là một môi trường khắc nghiệt, khó đi đến mức chúng tôi sẽ phải đi đường vòng thay vì đi thẳng qua. Một đường vòng sẽ mất thêm ít nhất ba ngày cho chuyến đi nếu chúng tôi đi nhanh.
Và đó là nếu chúng tôi chỉ đi một mình. Đi cùng gia súc sẽ mất gấp đôi thời gian.
Tính toán tất cả, chuyến đi cả đi cả về sẽ mất khoảng hai tuần.
Đến giờ ăn tối, tôi gặp Lian. Và khi tôi kể cho cậu ấy nghe chi tiết về chuyến đi của mình, cậu ấy đã phản ứng đúng như tôi dự đoán.
Cậu hoảng hốt, chế độ “mẹ thiên hạ” của cậu được bật lên.
Lian có lẽ không nhận ra điều đó. Rằng dù miệng cậu chối đây đẩy, mặt cậu lại tái đi, tay cậu thì cứ nhét bất cứ thứ gì cậu nghĩ là hữu dụng vào tay tôi. Bùa hộ mệnh, thuốc men, thức ăn, và đủ thứ linh tinh khác.
Lúc đó, tôi mới là người bối rối.
Tôi nhanh chóng cố gắng vớt vát tình hình, trấn an cậu rằng tôi sẽ ổn thôi. Rằng tôi sẽ trở về sau hai tuần. Nghe vậy, Lian cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Sau đó, cậu quyết định về nhà và tôi tiễn cậu ra cổng.
Chuyến đi này sẽ là lần đầu tiên tôi xa Lian hơn vài ngày.
Chúng tôi gặp nhau ở trường mỗi ngày, và cả cuối tuần nếu thời gian cho phép. Có thể nói là hiếm có ngày nào chúng tôi không gặp nhau.
Thật khó để diễn tả cảm giác của tôi khi không được gặp cậu ấy trong một thời gian dài như vậy.
Nếu thực sự nghĩ kỹ về nó, thì tôi đoán cảm xúc gần nhất là buồn. Dù sao đi nữa, đó cũng là một cảm xúc tiêu cực.
Trên đường ra cổng, Lian nói với Marie và bọn trẻ là cậu sắp về. Và rồi, tôi đột nhiên nhớ đến một thứ gọi là ‘lời chúc phúc’.
Có một phong tục được truyền lại từ xa xưa, trong đó người ta sẽ trao ‘lời chúc phúc’ cho người sắp đi xa, với hy vọng người đó sẽ có một hành trình an toàn.
Mẹ tôi thường ban phước cho cha tôi trước khi ông đi làm.
Marie cũng đã ban phước cho một đứa trẻ rời khỏi nhà thờ lần cuối, sau khi được nhận nuôi. Hoặc, cho một người bạn thân của bà khi họ rời làng.
‘Lời chúc phúc’ là gì? Nói một cách đơn giản, đó là một cử chỉ cầu nguyện cho sự an toàn của người đi xa.
Nói cách khác, nó chỉ là mê tín thôi.
Nhưng…
Đối với người ở lại chờ đợi, nó giống như một chỗ dựa tinh thần. Rằng nếu họ kiên nhẫn chờ, người kia chắc chắn sẽ trở về.
Tương tự, nó mang lại sự bình yên cho người ra đi. Rằng dù họ có đi xa đến đâu, vẫn sẽ có một nơi để trở về và một người luôn nghĩ về sự an lành của họ.
Một sự khẳng định lòng tin dành cho nhau, khiến cả hai bên đều cảm thấy yên lòng.
Tuy nhiên, dù nói thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là một lời hứa mong manh, và khó có thể gọi là một nghi lễ.
Dù vậy, nếu Lian sẵn lòng làm điều đó với tôi… Lòng tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều và cậu ấy chắc chắn cũng sẽ thấy thanh thản.
Tôi tin là như vậy.
Vấn đề là, Lian là kiểu người sẽ trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc chỉ với một cái chạm nhẹ, từ ngại ngùng chuyển sang tức giận, và cuối cùng là cố gắng hết sức để bỏ chạy.
Dù thế, tôi vẫn không thể không muốn một ‘lời chúc phúc’ từ cậu ấy.
Vì vậy, tôi đã ngỏ lời.
Đúng như dự đoán, cậu ấy đỏ mặt vì tức giận, không ngần ngại mắng tôi một trận. Nhưng ngay khi tôi sắp bỏ cuộc, cậu ấy đột nhiên quay lại, má vẫn còn đỏ hây hây.
Và cậu ấy đã cho tôi một ‘lời chúc phúc’.
Niềm vui sướng dâng trào, tôi đã hôn cậu ấy lúc nào không hay.
Dĩ nhiên điều này đã mang lại cho tôi một trận mắng nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng. Lian đã cho tôi một ‘lời chúc phúc’. Điều này chỉ có một ý nghĩa. Rằng cậu ấy đang cầu nguyện cho chuyến đi an toàn của tôi, và chờ đợi tôi trở về.
Vì cậu sẽ đợi tôi ở đây, nên nơi này chính là nơi tôi có thể gọi là nhà.
Đúng vậy.
Tôi nên gọi nơi này là nhà của mình.
Có một sự khác biệt lớn giữa con người hiện tại của tôi và tôi trong quá khứ, một kẻ không có nơi để trở về.
Tôi không còn phải tìm kiếm cái nơi mơ hồ trong giấc mơ của mình, một nơi có thể tồn tại hoặc không.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy những gì mình hằng tìm kiếm.
Cơn sóng vui mừng đột ngột ập đến. Tôi có một thôi thúc muốn chạy, chạy mãi cho đến khi chỉ còn lại cảm giác mệt lả nhưng mãn nguyện.
Tôi muốn ôm Lian. Vòng tay quanh cậu và không bao giờ buông ra. Nhưng nếu tôi làm vậy, Lian có thể, không, chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành. Bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi đã kiềm chế được bản thân.
Có lẽ tôi đã làm được một kỳ tích như vậy là nhờ vào ‘lời chúc phúc’ kia.
Tua nhanh đến chuyến đi thực tế.
May mắn thay, chúng tôi chỉ chạm trán quỷ đúng một lần. Mà con quỷ đó cũng chẳng phải dạng ghê gớm gì, Cheddar-san và vợ ông đã dễ dàng xử lý chúng một mình.
Mặc dù thời tiết trên núi được cho là rất khó lường, nhưng nó lại ôn hòa đến lạ.
Chúng tôi không mất con gia súc nào, và cũng không ai trong chúng tôi bị thương.
Về cơ bản, chúng tôi đã đến Làng Fothel một cách suôn sẻ.
Ở lối vào làng, chú của Cheddar-san và vợ ông đang đứng đợi.
Sau khi xác nhận đúng là chúng tôi, họ lao về phía chúng tôi, chào đón bằng những giọt nước mắt vui mừng.
Chú của Cheddar-san tên là Palme. Ông và vợ dẫn chúng tôi đến trang trại của họ. Công việc hộ tống của tôi kết thúc ngay khi chúng tôi giao gia súc.
Bây giờ tôi chỉ cần trở về Làng Leis.
Trở về bên cạnh Lian.
Tuy nhiên, trước khi có thể lên đường, Cheddar-san và vợ ông muốn sửa sang lại trang trại cũ nát của Palme-san. Và tôi đã giúp họ một tay.
Vì tôi sẽ nhận được tiền thưởng cho sự giúp đỡ của mình và đã điều chỉnh lịch trình của các công việc bán thời gian khác để bắt đầu sau kỳ nghỉ xuân, nên ở lại đây thêm một chút cũng không thành vấn đề.
Nhiều đứa trẻ bằng tuổi tôi đang tìm việc, nên người sử dụng lao động có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào nếu tôi làm việc không ra gì.
Vì thế, thời gian ở lại Làng Fothel của chúng tôi kéo dài thêm hai đến ba ngày.
Đến tối, vợ của Cheddar-san và Palme-san dẫn tôi ra chợ. Họ bắt tôi xách đồ trong khi kéo tôi đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác.
Hai tay xách đầy túi trong khi chờ các bà, tôi quan sát những người qua lại có vẻ bận rộn. Ở cuối con đường, cách khu chợ đông đúc một chút, có một người phụ nữ với mái tóc đen nhánh đang đứng đó.
Trong nháy mắt, bà ta đã ở ngay trước mặt tôi.
Bà ta là người ngoại quốc. Tóc đen mắt đen. Những đặc điểm này rất hiếm ở đất nước này.
Phong cách ăn mặc của bà cũng kỳ lạ, một chiếc áo choàng đen với cây gậy đen. Bà lướt qua những khoảng trống trong đám đông như một bóng ma.
Mặc dù có hành động dịch chuyển tức thời và ngoại hình đặc biệt, bà ta vẫn hòa nhập vào môi trường xung quanh một cách kỳ lạ mà không hề lạc lõng.
Một lữ khách khác thường, cũng là người ngoại quốc.
Trước khi lướt qua tôi hoàn toàn, bà ta dừng lại.
Bà quay đầu về phía tôi. Đôi mắt đen đó dường như hút mọi thứ vào trong.
Bà ta có nhận ra tôi đang nhìn bà như thể sinh vật lạ không? Một cơn ngượng ngùng ập đến, khiến tôi có chút hoảng loạn.
Đột nhiên, người phụ nữ nheo mắt lại. Bà nhếch môi thành hình trăng lưỡi liềm.
“…Ôi chao, ôi chao. Chà, cậu trai trẻ nhà ngươi đang nắm giữ một thứ thật kỳ lạ… Trong ngươi dường như có một ‘Sao Đế vương’.”
Điều đó làm tôi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà ta.
Tôi thậm chí còn không biết tên bà. Bà là ai?
Trong lúc tôi còn đang im lặng, người phụ nữ từ từ tiến lại gần.
“Một ngôi sao ma thuật mạnh mẽ mà số lượng trên thế giới này có thể đếm trên đầu ngón tay… Nghĩ đến việc ta có thể nhìn thấy nó lần nữa bằng chính đôi mắt này, thật là một hoàn cảnh vừa vui mừng vừa kỳ lạ…”
“…Hả?”
“Fufu… ‘Sao Đế vương’ là một ngôi sao quyền lực, một vị vua đàn áp tất cả và đứng một mình trên đỉnh cao,” người phụ nữ vui vẻ nói, như thể bà đang hát một bài ca. “Dường như ngươi được sinh ra dưới ngôi sao đó. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi ngươi. Tuy nhiên, ngươi cũng sẽ phải gánh một nghiệp chướng sâu sắc và đáng thương…”
Tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ. Tôi không thể hiểu nổi bà ta đang nói gì.
Sao Đế vương, ngôi sao quyền lực, nghiệp chướng sâu sắc?
“Cái gì…?”
“Ngôi sao này thu hút các vì sao khác,” người phụ nữ nói, phớt lờ câu hỏi của tôi. “Lực hấp dẫn của nó càng mạnh, càng có nhiều vì sao tụ tập bên cạnh. Nhưng dù vậy… ngôi sao này cũng rất hoang dã, một ngôi sao ma thuật, tự phát ra ánh sáng và thở ra ngọn lửa của riêng mình. Ánh sáng và ngọn lửa của nó càng mạnh, nỗi sợ hãi càng lớn… Dù bản chất con người là khao khát ánh sáng của nó, nhưng nỗi sợ bị thiêu rụi và hủy diệt vẫn tồn tại. Do đó, không ai dám đến gần ngôi sao này… Ngay cả ‘Sao Mai Trắng của Lòng Trắc Ẩn’, thứ có sức mạnh sánh ngang với nó, cũng sẽ phải khiếp sợ…”
Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt cảm thông.
Ngay từ đầu màn độc thoại, tôi đã không hiểu bà ta đang nói cái quái gì. Bà ta định làm gì khi nói chuyện với tôi thế này?
Sự khó chịu ngày càng tăng, tôi cau mày nhìn bà.
Nhưng bà không có dấu hiệu rời đi. Tuy nhiên, nụ cười của bà đã trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
“‘Sao Đế vương’… ngôi sao tỏa sáng rực rỡ nhất trong tất cả. Một ngôi sao ma thuật mạnh mẽ thu hút nhiều vì sao khác, và thậm chí có thể điều khiển quỹ đạo của chúng bằng ý chí của riêng mình. Ngay cả số phận của những vì sao mà nó đã thu hút cũng có thể bị thay đổi, và chúng sẽ bị buộc phải đi theo nó, vị vua cai trị của các vì sao. Nhưng cái giá phải trả để có được vô số tín đồ, là ngôi sao cai trị này phải mang một nghiệp chướng nặng nề…”
“Nghiệp chướng nặng nề…?”
Bà nheo mắt lại, và nhếch khóe môi đỏ lên.
“Đúng vậy. Nói cách khác, đó là một ‘Sự cô độc Vĩnh cửu’.”
“Mọi người sẽ cảm thấy một sự ghen tị sâu sắc đối với ngươi, ngôi sao sáng nhất. Sự cô độc vĩnh cửu sẽ chờ đợi ngươi, sẽ theo ngươi cho đến cuối đời. Ôi, thật là một sự giày vò. Thật kinh khủng. Thật đáng thương…”
Mặc dù nói những lời này, bà lại khúc khích cười, vai run lên.
Sau đó, bà nắm chặt cây gậy đen xoắn kỳ lạ của mình, và hạ mắt xuống như đang cầu nguyện.
Đồng tử đen láy hé ra từ đôi mắt híp của bà trông thật mờ mịt. Mơ hồ. Như thể linh hồn bà đã phiêu dạt đến một nơi xa xôi nào đó.
“Ahhh… Thật là một số phận kinh khủng… Trong vòng hai năm nữa, nghiệp chướng của ngươi sẽ bùng cháy, thiêu rụi và cướp đi mọi thứ khỏi ngươi… Dĩ nhiên, nó sẽ phụ thuộc vào ý chí của ngươi… Nếu ngươi có thể chịu đựng được, thì ngươi sẽ đạt được vinh quang tối cao…”
“Bà… Bà đang nói cái quái gì vậy!?”
Tôi không thể không bước tới một bước. Những lời bà ta nói đang trở nên không thể chịu đựng nổi.
Nhưng người phụ nữ không hề nao núng.
Bà càng nắm chặt cây gậy hơn, lời nói mềm mại và gần như không thành tiếng đến mức tôi đã có thể bỏ lỡ nếu không đứng quá gần. “Ồ? Sao thế này…”
Lúc trước, bà ta trông vô cảm, như thể bị mắc kẹt giữa thực và mơ. Giờ thì bà cau mày.
Một lúc sau, những nếp nhăn giữa lông mày bà biến mất, và thay vào đó, đôi môi bà cong lên thành một nụ cười toe toét.
“Hehe… Ồ, thật bất ngờ. Đây là lần đầu tiên ta thấy điều này. Có vẻ như cậu ta sẽ thay đổi tương lai của ngôi sao của ngươi…”
“Cái gì…?”
“…Nữ thần đã vô cùng than khóc sau khi cố gắng nhưng thất bại trong việc thay đổi số phận của ngươi hết lần này đến lần khác. Không, đó phải là số phận của thế giới này… Lần này, có vẻ như bà đã đặt một ngôi sao khác bên cạnh ngươi.”
“Một ngôi sao?”
“…Điều này… hơi bất thường… Ngôi sao nhỏ đó được triệu hồi từ một vũ trụ xa xôi khác. Một ngôi sao băng nhỏ bé…”
“Sao băng?”
“Hehe, khá thú vị đấy. Nữ thần đã ném ngôi sao nhỏ này vào cuộc đời ngươi để đồng hành cùng ngươi, để soi sáng con đường tăm tối của ngươi. Thật là một việc làm tử tế…”
Người phụ nữ ngước mắt lên. Nhìn thẳng vào mắt tôi.
Bà một lần nữa trông như đang chìm sâu trong một giấc mơ. Nhưng rồi, lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp nhau, bà đã cho tôi một nụ cười hiền lành và trìu mến.
“Ngôi sao nhỏ ấy nghĩ cho sự cô đơn của ngươi, sợ rằng ngươi sẽ bị thiêu rụi bởi chính ngọn lửa của mình. Vì lẽ đó, nó luôn ở bên cạnh, xoay quanh ngươi. Thật là một vì sao dịu dàng…”
Không hiểu sao, hình ảnh Lian lại hiện lên trong đầu tôi.
Cậu bé đó hiền lành, quá hiền lành. Tôi thực sự lo lắng cho cậu.
“Bởi vì ngôi sao băng nhỏ bé đó đến từ một vũ trụ khác, nên thuật đọc sao của ta không thể phân biệt được nguồn gốc hay vận mệnh của nó. Dù vậy… ta vẫn có thể đọc được điều này. Đó là một ngôi sao không xoay vòng…”
“Một ngôi sao không xoay vòng?”
“Các vì sao trong vũ trụ này sẽ liên tục xoay vòng, mãi mãi và mãi mãi. Tuy nhiên, vì ngôi sao băng đó đến từ một nơi khác, nó là thứ không nên tồn tại, ngôi sao duy nhất trong vũ trụ này sẽ không bao giờ xoay vòng. Do đó, một khi nó rời khỏi vũ trụ này, ngươi sẽ không thể tìm thấy nó nữa… Vì vậy hãy cẩn thận. Nếu ngươi không muốn mất đi ngôi sao nhỏ dịu dàng này, đừng để nó cháy hết. Hãy trân trọng nó…”
Tôi tự hỏi liệu bà ta đã nói xong chưa. Bằng chứng dường như đến dưới hình thức người phụ nữ hạ đầu gậy xuống đất, cúi đầu không nói một lời.
Nhưng có vẻ tôi đã mừng quá sớm.
“Cảm ơn rất nhiều vì buổi đọc sao rất bất thường này. Ta sẽ dừng lại ở đây. Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của ta… Ta chân thành hy vọng rằng ngươi sẽ vượt qua thử thách đang chờ đợi trong hai năm tới, và chữa lành khỏi sự cô đơn và đau buồn của mình…”
Người phụ nữ mỉm cười một lần nữa, và từ từ hòa vào đám đông.
Tâm trí tôi choáng váng một lúc. Khi tỉnh táo lại, tôi lập tức đuổi theo người phụ nữ đó.
Tôi đã tìm kiếm khắp khu chợ, nhưng cuối cùng, vẫn không thể tìm thấy dù chỉ là bóng dáng của bà ta.
* * *
Thứ Bảy.
Chuông reo, báo hiệu kết thúc ca làm của tôi.
Tôi vội vã dọn dẹp và chào tạm biệt ông trưởng công trình rồi lao ra khỏi công trường, tiếp tục chạy nước rút đến tận trạm xe ngựa.
Tôi ép chiếc xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành phải dừng lại, rồi nhảy tót vào trong.
Nếu tôi về nhà ngay bây giờ, Lian chắc vẫn còn ở nhà thờ.
Khi đến trạm Làng Leis, tôi chạy hết tốc lực về phía nhà thờ, lòng quyết tâm tiếp thêm sức mạnh cho từng bước chân.
Trong lúc chạy, tôi có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên lờ mờ.
Tôi hướng mắt về phía âm thanh. Xuyên qua một hàng cây là một công trình bằng đá cao vút trên nền xanh. Đó là tháp đồng hồ của gia tộc Owen, nằm trên ngọn đồi cao nhất trong làng.
Vị lãnh chúa trước đây đã đặc biệt thuê một kỹ sư nổi tiếng từ kinh thành về để xây một quả chuông, một quả chuông có âm thanh giống hệt như của tháp đồng hồ kinh thành. Đó là để an ủi người vợ yêu quý của ông, người đã lớn lên ở đó.
Tay nghề của người kỹ sư thực sự xứng với danh tiếng của ông. Hơn một trăm năm qua, quả chuông và tháp đồng hồ chưa một lần ngừng hoạt động.
Tôi nhìn tòa tháp.
Tôi không thể nhìn rõ các con số trên đồng hồ, nhưng tôi biết rằng kim giờ hiện đang chỉ vào số bốn.
Tôi mừng vì mình đã vội về nhà. Chắc chắn là sẽ đến kịp.
Quả đúng như vậy, bầu trời phía trên vẫn chưa ngả sang màu cam khi tôi đến nhà thờ.
Bọn trẻ chắc đang ăn tối xong.
Lian cũng nên vẫn còn ở đó.
Đúng như tôi dự đoán. Bọn trẻ đang dọn bát đĩa ngay lúc tôi bước vào phòng ăn.
“A! Al-nii-chan!”
“Chào mừng anh về nhà!”
“Anh về rùi!”
Bọn trẻ vây quanh tôi.
“Anh về rồi đây,” tôi nói, xoa đầu chúng. “Lian đâu rồi? Cậu ấy còn ở đây không?”
“Lian-sama? Vâng, ngài ấy vẫn còn ở đây ạ!”
“Lian-sama ở đây!”
“Vâng, ở đây ạ!”
“Lian-shama đang rửa bát với Marie-shamaa!”
“Rửa ạ!”
“…Hả?”
Không tin vào tai mình, tôi quay về phía nhà bếp. Giống như bọn trẻ nói, Lian đang rửa bát đĩa với Marie trong những chiếc tạp dề giống hệt nhau, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.
Marie nhận ra tôi trước. Bà mỉm cười, đôi má hây hây như quả táo. Ngay sau đó, Lian cũng nhận ra tôi và đặt bát đĩa đã rửa vào chiếc rổ bên cạnh.
“A? Ồ, là Al. Chào mừng về nhà. Hôm nay cậu về sớm nhỉ?”
“C-Chào mừng về nhà… Ờ, cậu về sớm thế…”
“Ừ. Tôi về rồi.”
Dĩ nhiên tôi sẽ không kể chuyện mình đã chạy như ma đuổi suốt quãng đường từ trạm xe về nhà.
“…Cậu đang làm gì vậy?”
“C-Cậu nhìn là biết mà, được chưa? Vì tôi ăn tối ở đây, nên tôi giúp Marie-sama rửa bát để cảm ơn!”
“Ta đã bảo cậu ấy không cần bận tâm, nhưng cậu ấy vẫn cứ giúp. Lian-sama rửa bát cũng giỏi lắm đấy nhéー”
“M-Marie-sama!”
Lian đỏ mặt từ đầu đến chân. Sau đó, cậu giật phắt chiếc tạp dề ra, cẩn thận gấp lại rồi đặt lên chiếc bàn phụ.
Tôi cố nén cười. Cái điệu bộ cố giữ thể diện trong khi mặt đỏ như gấc của cậu trông buồn cười quá đi mất.
“V-Vậy, tôi về đây!”
“Đợi đã, tôi đưa cậu một nửa số đá đây. Tôi nạp xong rồi.”
“Hả!? Cậu đùa à!? C-Cậu đã làm xong nhiều thế rồi á!?”
“Ừ.”
“T-Tuyệt vời,” Lian nói, nhìn tôi kinh ngạc. Cậu hoàn toàn quên mất sự ngượng ngùng lúc trước.
Tôi bảo cậu đợi tôi vào phòng lấy, nhưng cậu nhất quyết đi theo.
Từng viên một, cậu cẩn thận đặt từng viên đá màu cam máu vào túi trong khi đếm.
Cẩn thận, giống hệt như cách cậu rửa bát lúc nãy. Những ngón tay mảnh khảnh, xanh xao lướt trên những viên đá một cách nhẹ nhàng.
Marie cũng đã khen tài rửa bát của cậu.
Nhìn Lian rửa đĩa một cách dễ dàng sao mà hoài niệm đến lạ.
Cậu dường như đã quá quen với việc đó đến nỗi tôi không thể tin đây là lần đầu tiên của cậu.
Loại công việc này lẽ ra phải để cho người hầu trong nhà cậu làm mới phải.
“…Năm mươi hai viên. Cậu giỏi thật đấy. Xong nhanh thế. Ờ, tôi đếm đúng rồi chứ?” Cậu vẫy tay trước mặt tôi. “Alfred?”
“…Ừ-ừ.”
Như thể cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ trong câu trả lời yếu ớt của tôi, Lian nghiêng đầu nhìn tôi.
Sự im lặng của tôi khiến đôi mắt nhạt màu của cậu vẩn đục vì lo lắng.
“…Có chuyện gì xảy ra à? Trông cậu hơi mệt.”
Thật tốt bụng.
Mỗi khi tôi nhìn thấy khía cạnh này của Lian, những lời của người phụ nữ tóc đen kỳ lạ đó lại vang lên trong đầu tôi:
Bởi vì ngôi sao băng đó đến từ một nơi khác, nó là thứ không nên tồn tại.
Ngôi sao nhỏ ấy nghĩ cho sự cô đơn của ngươi, sợ rằng ngươi sẽ bị thiêu rụi bởi chính ngọn lửa của mình. Vì lẽ đó, nó luôn ở cạnh bên, xoay quanh ngươi. Thật là một vì sao dịu dàng…
…ngôi sao duy nhất trong vũ trụ này sẽ không bao giờ xoay vòng. Do đó, một khi nó rời khỏi vũ trụ này, ngươi sẽ không thể tìm thấy nó nữa.. Vì vậy hãy cẩn thận…
“Alfred? Nói thật đi. Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu bị cạn kiệt ma lực sau khi nạp mấy viên đá này à? Ý tôi là, cậu là cái kiểu không biết điểm dừng mà.”
“…Có lẽ là vậy.”
Tôi từ từ tiến lại gần cậu. Cố gắng vòng tay qua eo cậu để kéo cậu lại gần hơn.
Trái với những gì tôi mong đợi, cậu không hề chống cự. Thay vào đó, cậu yên vị trong vòng tay tôi. Dường như cậu quá lo lắng về tình trạng ma lực của tôi đến nỗi không nhận ra hành động của tôi.
Khi môi chúng tôi chỉ cách nhau vài centimet, cậu cuối cùng cũng hoàn hồn và mở to mắt.
“Al—”
“Cậu cho tôi một chút được không?”
Tôi đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ để thăm dò.
Mặt Lian đỏ bừng. Cậu cứ lắp bắp, toàn là ‘a’, với ‘ờ’.
Thực ra, ma lực của tôi không cạn đến mức ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.
Lý do tôi trông mệt mỏi là vì tôi đã chạy hết tốc lực về nhà. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không nói ra chuyện đó.
Dù vậy, hiện tại tôi đang mệt và đói, nên ma lực của tôi chắc cũng đang giảm sút. Vì vậy tôi không hoàn toàn nói dối. Cứ để vậy đi.
Tôi tựa trán vào vai cậu, giả vờ mất thăng bằng. Điều đó khiến Lian giật bắn mình.
Ngay cả tôi cũng thấy mình hơi đểu, nhưng mà…
Tôi chỉ thực sự muốn chạm vào cậu thôi.
Tôi muốn chạm vào cậu, để xác nhận rằng cậu đang tồn tại.
Cúi đầu xuống, Lian nắm lấy tay áo tôi và thở dài. Tai tôi nghe thấy một tiếng rên nhẹ từ môi cậu.
Như mình nghĩ, không được sao? Cậu ấy lại định bỏ chạy à?
Tôi ngẩng mặt lên và nhìn cậu chằm chằm.
Cậu bắt gặp ánh mắt của tôi, má vẫn còn đỏ. Sau đó, cậu cau mày như đang suy nghĩ, trước khi lúng túng cúi đầu xuống.
Một lúc sau, cậu ngẩng mặt lên lần nữa. Vẻ mặt cậu có phần do dự.
“…C-Cậu mệt đến thế cơ à?”
“Ừ. Đầu tôi thấy nặng trĩu. Tôi cũng hơi chóng mặt.”
Tôi không nói dối.
Thấy cậu lo lắng cho tôi đến thế, đến mức cân nhắc việc tiếp xúc thân mật với tôi, khiến tôi cảm thấy lâng lâng. Chóng mặt. Vì vậy, những lời tôi nói là sự thật.
“…T-Tôi hiểu rồi…”
Không cho tôi cơ hội trả lời, Lian vòng tay qua cổ tôi, kéo đầu tôi xuống.
Mặt Lian gần đến mức mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Ánh mắt vẫn cúi xuống, cậu áp đôi môi mềm mại và ấm áp của mình lên môi tôi.
Khi tiếp xúc, ma lực dịu dàng của cậu dần dần chảy vào người tôi.
Nhẹ nhàng thẩm thấu vào tôi.
Tôi không thể tin là cậu ấy đã thực sự làm điều đó.
Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ nói một cái gì đó như ‘cậu đang nói cái gì vậy, đồ ngốc!’, rồi lùi lại, mắng tôi với một khuôn mặt đỏ bừng như mọi khi.
Nhưng cậu ấy thực sự đang chia sẻ ma lực của mình với tôi bằng phương pháp ‘Tiếp xúc niêm mạc’ mà cậu ấy ghét cay ghét đắng.
Tôi đoán là tôi đã làm ra vẻ như mình muốn phương pháp cụ thể này. Chà, tôi cũng từng hỏi cậu ấy về nó trong quá khứ, nên có thể đó là lý do cậu có ý tưởng này.
Cá nhân tôi thừa nhận là mình hơi ranh mãnh, nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được cậu chạm vào nhiều hơn.
Tôi kéo thân hình gầy hơn của cậu lại gần, bao bọc cậu trong vòng tay mình. Rồi tôi cắn cậu. Mạnh.
“Nnh!?”
Lian giật mình.
Cậu mở miệng như muốn nói điều gì đó. Tôi chớp lấy thời cơ, chậm rãi luồn lưỡi mình vào giữa đôi môi cậu, để hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Môi cậu mềm mại và dễ chịu, ma lực của cậu ấm áp và có một chút ngọt ngào.
Bên trong miệng cậu cũng vậy.
Dù cậu ấy ngọ nguậy và run rẩy trong vòng tay tôi, nhưng không hề có dấu hiệu muốn bỏ chạy.
Tuy nhiên, trông cậu ấy có vẻ đau đớn, nên tôi lùi lại một chút.
Lian thở hổn hển. Vai và ngực cậu phập phồng khi cậu tuyệt vọng cố gắng lấy lại hơi thở. Có lẽ cậu đã nín thở khi chúng tôi hôn nhau. Tôi đã bảo cậu hết lần này đến lần khác là phải thở bằng mũi rồi, phải không? Cậu nên nghe lời tôi mới phải.
Khi hơi thở của cậu đã ổn định, tôi lại đưa mặt mình lại gần.
“Tôi xin thêm một chút nữa được không?”
“…Ngh!”
Cậu lại làm tôi ngạc nhiên khi im lặng mở môi, cúi đầu xuống và gật đầu. Tất nhiên là không quên nhíu mày giận dữ với khuôn mặt đỏ bừng.
Có vẻ như cậu vẫn không có ý định trốn thoát. Cậu ngoan ngoãn ở trong vòng tay tôi.
Đây có phải là một lời ‘đồng ý’ không? Chà, cứ hiểu như vậy đi.
Khi môi tôi lướt qua khóe môi cậu, cậu lại giật mình. Cậu lườm tôi.
“C-Cậu! C-Cậu không thể làm bình thường được à… Nnh…”
Khoảnh khắc tôi hôn cậu, ma lực của cậu lại nhỏ giọt vào tôi.
Dòng chảy rất không ổn định và rời rạc, có lẽ là do cậu đang kích động.
Dù vậy, tôi rất vui vì cậu đang chia sẻ nó với tôi. Mặt khác, tôi lại cảm thấy lo lắng. Cậu đang quá hào phóng.
Điều đó khiến tôi cảm thấy như thể mọi điều người phụ nữ kỳ lạ đó nói sẽ trở thành sự thật.
Lian luôn cố gắng giúp đỡ những người cần giúp đỡ, ngay cả khi miệng cậu nói ngược lại.
Giống như bây giờ. Ngay cả với một người như tôi.
Lian rất tốt bụng. Tốt bụng một cách đáng sợ.
Đến mức cho đi tất cả những gì cậu có. Cho bọn trẻ, Marie, tôi, và vân vân.
Cậu nên được yêu mến. Cuộc sống của cậu nên thuận buồm xuôi gió. Nhưng, có cảm giác như cậu có một nỗi cô đơn khắc sâu trong tim. Giống như đêm đó khi cậu khóc và níu lấy tôi.
Tôi lờ mờ nhớ lại ngày mà cậu đột nhiên thay đổi tính cách 180 độ.
Và rồi…
Lian bảo tôi đợi cậu hai năm.
Nhà chiêm tinh kỳ lạ cũng đã đề cập đến khoảng thời gian hai năm, rằng nghiệp chướng của tôi sẽ thiêu rụi mọi thứ trong thời gian đó.
Tại sao Lian lại nói ‘2 năm’?
Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Ngôi sao mà nữ thần gửi đến thế giới này để giúp tôi là ai?
Mục đích của họ là gì?
Một vài nghi ngờ nảy ra trong đầu.
Lian có biết điều gì đó không, như thảm họa sắp xảy ra hai năm sau chẳng hạn?
Không thể nào.
Cậu không thể biết bất cứ điều gì. Rốt cuộc, Lian không có khả năng đọc các vì sao.
Nhưng tôi cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.
Cậu chỉ tình cờ nói ‘hai năm’? Hay cậu nói vậy vì cậu biết điều gì đó sẽ xảy ra vào lúc đó?
Nếu tôi hỏi cậu, tôi sẽ biết câu trả lời. Nhưng, tôi không thể ép mình làm vậy.
Dù sao đi nữa, tôi chắc chắn cậu sẽ chỉ bỏ chạy nếu tôi hỏi.
Hoặc thậm chí tệ hơn, biến mất khỏi tôi mãi mãi.
Tôi có thể cảm nhận điều đó trong ruột gan mình.
Những con sóng hối tiếc ập vào người tôi. Lẽ ra tôi nên xem trọng người phụ nữ ở Làng Fothel hơn.
Muốn nghe lại lời đọc sao của bà, tôi đã lùng sục khắp các con đường của Làng Fothel để tìm một chút manh mối về bà, dù không thành công.
Cảm giác u ám vẫn chưa rời khỏi tôi. Tôi không có câu trả lời cho các vấn đề của mình cũng như không có manh mối về việc phải làm gì tiếp theo.
Tuy nhiên, nếu cậu thực sự là ngôi sao quay quanh tôi, thì…
Cậu có thể đến từ một thế giới khác, do nữ thần gửi đến, hay bất cứ điều gì.
Nhưng tôi biết điều này trong lòng: tôi sẽ không để những gì người phụ nữ ngắm sao đó nói trở thành hiện thực.
Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu cháy hết. Tôi sẽ không để mất dấu cậu.
Tôi cảm thấy miễn cưỡng khi phải xa cậu, nhưng tôi phải sớm lùi lại.
Nếu tôi nhận thêm ma lực hơn thế này, Lian có thể lại gục ngã.
Sau khi lùi lại, tôi vùi mặt vào hõm vai cậu. Tôi ôm cậu thật chặt. Lian cứng người vì ngạc nhiên.
Như thể cậu đang hỏi tại sao tôi đột nhiên hủy bỏ việc ‘Chuyển giao Ma lực’.
“…A-Al…fred?”
“…Cậu có tin vào việc đọc sao không?” Ít nhất tôi có thể hỏi cậu điều này, phải không?
Tôi có thể cảm thấy Lian run rẩy trong vòng tay tôi.
Hơi thở của cậu trở nên to và ngắt quãng. Nặng nề.
“Đọc sao…”
“…Ở Làng Fothel, tôi đã gặp một người nói rằng bà ấy có thể đọc các vì sao… Bà ấy đã nói với tôi nhiều điều về tương lai.”
“T-Tôi hiểu rồi…”
“Bà ấy… không thực sự nói điều gì tốt đẹp cả.”
Chỉ là những điều về sự cô đơn vĩnh cửu, và mọi thứ bị thiêu rụi.
Thực tế, hầu hết những lời thốt ra từ miệng bà đều là những điều vô nghĩa.
Lian nắm lấy áo tôi bằng đôi tay run rẩy.
Vài hơi thở sâu sau đó, cậu vòng tay vẫn còn run rẩy quanh tôi.
“Sẽ ổn thôi, Alfred. Đó… có thể chỉ là một tương lai khả dĩ. Tương lai của cậu không cố định. Nếu cậu muốn thay đổi nó, cậu chắc chắn có thể làm được bằng chính sức mình,” Lian nói. Nhưng có vẻ cậu đang tự trấn an mình hơn là trấn an tôi.
“…Thay đổi nó?”
“Đúng vậy. Thay đổi nó.”
“Đó là…”
“Tôi chắc chắn là có thể. Như tôi đã nói, không có gì là cố định cả.”
“…Vậy sao?”
“Ừ! Hôm nay cậu bị sao vậy? Chẳng giống cậu chút nào. Sao lại phải bận tâm về lời nói của một người qua đường chứ?”
“Người qua đường, hả?”
“Đúng vậy. Lời từ một người như vậy không chắc là sự thật. Cũng chẳng có bằng chứng nào để xác minh chúng cả. Vì vậy, đừng để bụng.”
Vậy sao?
Lời của người phụ nữ đó chắc chắn là mơ hồ, chứa đựng những ẩn dụ mà tôi không thể hiểu nổi.
Nhưng Lian nói tôi có thể thay đổi tương lai của mình.
Tôi có thể thay đổi nó theo cách tôi muốn. Bằng chính sức mình.
Cậu ấy nói đúng.
Vì người phụ nữ đó nói năng quá mơ hồ, không có cách nào để xác định liệu chúng có chứa sự thật hay không.
Như Lian đã nói, đó chỉ là một tương lai có thể xảy ra. Có nhiều con đường khác để lựa chọn.
Tôi chỉ cần cẩn thận để không đi vào con đường tồi tệ nhất.
“Tôi có thể… thay đổi nó…”
“Phải, phải. Tôi chắc chắn bất cứ ai cũng có thể làm được. Kể cả tôi và cậu. Không phải sao?”
Trước những lời động viên này, tôi buông bỏ những đấu tranh nội tâm của mình và gật đầu.
“Phải…”
“Một câu trả lời thật thiếu sức sống. Cậu có thực sự tin tôi không đấy?”
“Tôi tin.”
“Thật không?”
“Thật.”
Thở phào nhẹ nhõm, Lian lặng lẽ thở ra.
Sau đó, cậu nới lỏng tay cầm áo tôi. “…Tốt. Cậu ổn rồi nhỉ? Đừng bao giờ quên những gì tôi đã nói đấy.”
Cậu đã trở lại với vẻ kiêu ngạo thường thấy và tôi gật đầu lia lịa đáp lại.
Đúng vậy.
Tôi sẽ thay đổi tương lai.
Mặc dù tôi chưa có kế hoạch cụ thể nào, nhưng việc tôi nhận thức được tương lai tồi tệ của mình và sẽ có ý tưởng tốt hơn theo thời gian đã là đủ.
Đủ để giữ cho tương lai của tôi không rơi vào vũng lầy ác mộng.
Và thực tế là tôi đã đi đến kết luận này đều là nhờ Lian.
Vậy là tôi đã đúng, phải không? Ngôi sao băng nhỏ bé mà người phụ nữ kỳ lạ đó nhắc tới, trước giờ vẫn luôn là cậu.
Cậu. Người kéo tôi lên mặt nước mỗi khi tôi chìm xuống luôn là cậu.
“…Ánh sáng soi rọi con đường của tôi…”
“Gì cơ?”
“…Không. Không có gì.”
Tôi mỉm cười với Lian, người đang nhìn lại tôi với vẻ mặt kỳ lạ. Sau đó, tôi tiến tới ôm chặt cậu.
Mùi hương dịu dàng của cậu tràn ngập các giác quan của tôi.
Thật yên bình. Như mùi cỏ tươi vào mùa xuân.
Mùi hương yêu thích của tôi.
Tôi không muốn mất đi sự ấm áp này.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.
Nếu những gì bà ta nói là sự thật, thì nếu cậu rời bỏ tôi… tôi sẽ không phải lo lắng về việc cậu bị thiêu rụi.
Nhưng tôi van cậu.
Tôi sẽ chăm sóc cậu. Bảo vệ cậu. Tôi sẽ đối xử tốt với cậu. Vì vậy, xin hãy ở bên tôi mãi mãi.
“…Ngh! Đau, Alfred! Này, cậu điếc à? Tôi đã bảo là đau mà. Cái sức trâu của cậu làm tôi bực mình đấy!”
Ngay khi cậu đá vào chân tôi, tôi mới hoàn hồn.
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra khuôn mặt đỏ bừng và tức giận của Lian.
“A, tôi xin lỗi.”
Lian tuột khỏi vòng tay tôi và lùi lại khi tôi thả lỏng tay. Cậu ấy chuồn nhanh như mọi khi, giống như con mèo bạc mà tôi hay cho ăn. Phóng đi trước khi tôi kịp đến gần.
Tôi đã phạm sai lầm. Tôi đã quá lơ đãng. Cuối cùng cũng được phép chạm vào cậu, vậy mà bây giờ cậu lại bỏ chạy.
“N-Nếu cậu còn nhiều sức như vậy, thì tôi không cần phải cho cậu thêm ma lực nữa!”
Cậu chộp lấy chiếc túi chứa những viên đá đã được nạp năng lượng trên bàn. Rồi lao ra cửa với tốc độ ánh sáng.
“Tôi sẽ trả tiền cho năm mươi hai viên này vào ngày mai! T-Tạm biệt!”
Không cho tôi cơ hội trả lời, Lian chạy đi… không, rời khỏi phòng với đôi má ửng hồng.
Lắng nghe tiếng bước chân vội vã của cậu trên hành lang, tôi thở dài.
Nếu cậu cho phép tôi đi xa đến thế lần nữa, chúng ta có thể tiếp tục những gì đã làm đêm đó và có thể tiến xa hơn… Ừ, phải rồi.
Tôi đã làm hỏng bét cơ hội của mình rồi.
Người phụ nữ tóc đen đó. Vì những lời đọc sao thảm họa và những câu nói khó hiểu của bà ta, tôi đã bị lạc trong suy nghĩ của chính mình.
Lian có nhận ra rằng tôi đã tự trấn an mình rồi không?
Rốt cuộc, cậu ấy rất nhạy bén.
…Sao cũng được.
Hôm nay cứ tạm thế đã.
Tôi sẽ dần dần bắt đầu nhiều tiếp xúc cơ thể với cậu ấy hơn. Một khi cậu quen với nó, cậu sẽ không bỏ chạy nữa.
Dần dần thôi.
Bởi vì nếu tôi làm cậu sợ, cậu có thể chạy về thế giới ban đầu của mình. Và một khi cậu ở đó, tôi không thể đuổi theo cậu.
Tai tôi nghe thấy tiếng bước chân của cậu bên ngoài nhà thờ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía cổng.
Ở đó, tôi thấy Lian.
Mái tóc bạc mềm mại của cậu tung bay trong gió, và cậu vừa đi vừa nhún nhảy như thể đang chạy trốn.
Tôi thề rằng lần này tôi chắc chắn sẽ không thất bại.

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 15.5"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen trực tiếp bóng đá Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 f8bet nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz