[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 16

Vậy là lại một năm nữa sắp qua.
Cây cối xung quanh được treo đầy đồ trang trí thủ công do dân làng làm. Trông chúng làm tôi nhớ đến mấy cây thông Noel ở thế giới cũ của mình. Người người vội vã qua lại trên đường, chắc là đang tất bật chuẩn bị cho lễ mừng Năm Mới. Ít nhất thì tôi cảm thấy vậy.
Chỉ còn hai tuần nữa là sang năm mới.
Nhưng trước đó, vẫn còn một ‘sự kiện cốt truyện’ phải cho xong.
‘Trận Đấu Giao Hữu của Trường Kiếm Thuật’, một giải đấu dùng kiếm thật, đồng thời cũng là bài học cuối cùng của chúng tôi trước khi tốt nghiệp.
Tôi thầm giơ nắm đấm lên trong lòng.
Cuối cùng cũng tới rồi. Cuối cùng tôi cũng lết tới được giai đoạn này.
Mùa xuân năm sau là tôi tốt nghiệp được rồi.
Vậy là cuối cùng tôi cũng sắp được giải thoát khỏi cảnh phải nai lưng ra luyện kiếm đến chết đi sống lại dưới trướng gã gia sư địa ngục kia (chắc kèo lão đó là một tên S chính hiệu!), tất cả chỉ để thắng được Alfred! Sắp thoát khỏi cảnh phải vùi đầu vào học ở khoa ma thuật, vừa chống chọi với cơn đau đầu dai dẳng vừa nghiên cứu mấy cái thuật vô hiệu hóa với bảo toàn ma lực chết tiệt chỉ để không bị Alfred qua mặt! Sắp hết rồi!
Nhưng giờ chưa phải lúc để lơ là. Tôi phải tiếp tục tiến về phía trước, chuẩn bị cho cái đêm bi kịch sắp tới. Phải làm mọi cách để tăng cơ hội sống sót của mình lên mới được.
Mà nói vậy chứ, không có nghĩa là tôi phải thắng cái giải đấu kiếm thuật này. Tôi chỉ đang cố kéo dài cái khoảng thời gian mình vẫn còn trên cơ Alfred thôi. Phải rồi. Nghĩ vậy thấy nhẹ nhõm hẳn.
Điều tuyệt vời nhất về sự kiện lần này là tôi có thể hoàn toàn thả lỏng.
Bởi vì tôi chỉ cần thua là xong!
Chỉ cần diễn cho sâu một chút là được. Chả cần chuẩn bị gì sất.
Vì đây là giải đấu theo thể thức loại trực tiếp, tôi sẽ phải lết vào được đến tận vòng chung kết. Nhưng tôi cũng không lo lắm. Miễn là không bất cẩn thì sẽ ổn cả thôi.
Nói trắng ra thì, cái gọi là ‘kiếm thuật’ của đám học viên khác cũng chỉ ở mức múa may cho vui thôi.
Ngoài Alfred và tôi ra, chẳng có đứa nào đủ trình và đủ thần kinh thép để tham gia vào mấy trận đấu căng như dây đàn, nơi chỉ một sai lầm nhỏ là định đoạt thắng thua ngay tắp lự. Như mấy trận của chúng tôi chẳng hạn. Tôi dám cược cả bữa ăn vặt hôm nay, gồm bánh nướng sô-cô-la và trà royal flush, vào chuyện đó luôn.
A, cảm giác tự do này thật là phê.
Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến sự kiện sẽ xảy ra trong hai năm nữa, tôi lại thấy nản. Bụng thì quặn đau, tim thì đập thình thịch. Dù vậy, kế hoạch của tôi vẫn đang tiến triển đều đặn. Thôi thì, hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân mà.
Hơn hết, tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt cú mèo.
Thật sự muốn đấm cho bản thân một phát vì đến giờ mới nghĩ ra.
Chỉ cần thuê vị anh hùng tương lai là xong chuyện!!
Sức mạnh thể chất và ma thuật vô lý của cậu ta đang gào thét được sử dụng kia kìa.
Gã đó làm việc nghiêm túc và siêng năng đến đáng kinh ngạc. Cậu ta sẽ nhận tuốt, từ việc nhà đến lao động chân tay, miễn là nó không bị trùng lịch.
Còn hai năm nữa. Dù muốn hay không, thời gian đã được định sẵn rồi.
Đã biết trước thảm họa sắp tới, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến sĩ diện nữa.
Tôi quyết định rồi, tôi sẽ huấn luyện vị anh hùng tương lai một cách tàn bạo!
Vì vị nữ thần kia vẫn chưa liên lạc lại, chắc tôi sẽ không bị phạt đâu. Nhỉ?
Nhân tiện, sao bà ấy vẫn chưa liên lạc với tôi nhỉ…? Lẽ nào dự đoán của tôi là đúng? Có chuyện gì xảy ra với bà ấy rồi sao? Thế thì toang… Đừng nghĩ nữa, Lian! Tôi van mi!
Nếu tôi mà bị loét dạ dày vì stress, tôi thề sẽ kiện bà ấy tội bóc lột sức lao động! Thật luôn đấy.
Dù sao thì, trước đây tôi đã nhờ Alfred nạp năng lượng cho năm mươi ‘Đá Căn Nguyên Ma Thuật’ cỡ vừa và ba mươi viên cỡ lớn. Cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ này trong thời gian rảnh, giao hàng cho tôi từng chút một.
Với đống đá này, tôi có thể tạo ra một phiên bản mạnh hơn của dòng ‘Báo Động’, cũng như cải thiện hàng rào tại địa điểm sơ tán. Trên hết, tôi còn có thể tạo ra một ‘Hàng Rào’, cùng vô số ý tưởng khác mà trước đây tôi đã phải từ bỏ vì thiếu ‘Đá Căn Nguyên Ma Thuật’.
Khi tôi nói ‘Hàng Rào’, ý tôi là một pháo đài trải dài khắp cánh đồng có thể đẩy lùi dã thú. Một thứ sẽ phóng ra một cú sốc điện khi có vật thể chuyển động chạm vào. Tôi muốn tạo ra một phiên bản mạnh hơn, có thể đẩy lùi cả ma vật.
Nhờ có vị anh hùng tương lai, cuối cùng tôi đã giải quyết được vấn đề năng lượng vốn ám ảnh tâm trí mình bấy lâu nay.
Yay!
Cảm ơn cậu nhiều nhé, Alfred! Tôi sẽ không lãng phí ma lực của cậu đâu.
Tôi không đủ sức để nạp năng lượng cho nhiều ‘Đá Căn Nguyên Ma Thuật’ cỡ lớn. Chỉ để nạp đầy một viên thôi cũng mất vài ngày, lại còn kiệt sức nữa.
Nhưng mua những viên đã được nạp sẵn thì ví của tôi sẽ thủng một lỗ to tướng.
Có những nơi bán ‘Đá Căn Nguyên Ma Thuật’ và các ‘Sản Phẩm Ma Thuật’ khác. Nhưng chúng siêu đắt. Vì lý do này, bạn sẽ hiếm khi thấy chúng được sử dụng trong các hộ gia đình bình thường.
Chuyện đó cũng giống như đi ca ngợi một người thay đèn dầu bằng một chiếc đèn ma thuật có giá bằng ba tháng lương vậy.
Và nếu pin, ý tôi là ma lực, bắt đầu cạn, người ta có thể tự nạp lại viên đá, hoặc trả tiền cho ai đó làm việc đó, dù lựa chọn thứ hai cực kỳ tốn kém.
Hầu hết mọi người thường sẽ chọn mua các sản phẩm thông thường, loại không dính dáng gì đến ma thuật. Ý tôi là, chỉ cần nhìn vào số lượng học viên tham gia lớp ma thuật trung cấp là biết. Mà ngay cả trong lớp đó, cũng rất ít người có khả năng tự nạp đá.
Mặc dù những người có trữ lượng ma lực cao có thể tham gia vào ngành công nghiệp đó, việc nạp đá ma thuật quá thường xuyên có nguy cơ cao gây tổn hại cho cơ thể. Rồi còn có nguy cơ vớ phải các công ty bóc lột nữa. Lương của họ không chỉ thấp, mà họ sẽ vắt kiệt bạn đến giọt cuối cùng. Cho đến khi cơ thể bạn sụp đổ. Và chẳng có gì đảm bảo sẽ vào được một công ty uy tín.
…Hay ít nhất, đó là lời đồn trong thị trấn. Đó là lý do tại sao hầu hết mọi người không thực sự khuyến khích một sự nghiệp như vậy.
Tôi đoán dù ở thế giới nào thì mấy công ty bóc lột vẫn tồn tại nhan nhản.
Hự. Tôi muốn nghiền nát chúng ra thành cám!
Trong biệt thự của gia đình Owen có rất nhiều đèn ma thuật. Còn có cả một cái nồi tự đun, chỉ cần cho nước vào là ba phút sau có nước sôi.
Dù nó làm cuộc sống của tôi dễ thở hơn, tôi vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.
Suy cho cùng, tôi vốn là một thường dân. Tôi không muốn quen với sự xa hoa. Tiền bạc đến rồi đi. Đừng có nghĩ rằng mình sẽ giàu mãi mãi… bà có hiểu không, mẹ của Lian? Bà lại mua thêm mấy bộ váy và phụ kiện đắt điên rồ từ kinh đô hoàng gia, đúng không? Lãng phí quá! Trả lại hết trong thời hạn cho phép đi!
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã tự làm mình bực bội.
Quay lại chủ đề chính với một cái đầu lạnh nào.
Trong phòng nghiên cứu và phát triển riêng của mình, tôi trải tấm ‘Bản đồ làng Leis phía Tây’ ra, tấm bản đồ tôi tự vẽ sau khi nghiên cứu các bản phác thảo của mình về làng Leis.
Gia đình Owen cũng có một bản đồ làng Leis, nhưng vì nó được làm từ năm mươi năm trước nên đã lỗi thời. Làm ơn cập nhật nó đi, cha của Lian. Ý con là, người và công trình chắc chắn đã thay đổi rồi!
Vì lý do này, tôi đã vẽ lại bản đồ.
Bản đồ sẽ cực kỳ quan trọng khi tôi bắt đầu lắp đặt hệ thống phòng thủ chống lại cuộc tấn công của ma vật. Suy cho cùng, tôi không muốn dựng hàng phòng thủ ở những nơi mà ma vật còn chẳng thèm đi qua.
Tôi đã vẽ các bản phác thảo trong thời gian rảnh của mình. Tôi đã đi đo đạc đất đai và vẽ địa hình, sửa bất kỳ lỗi nào khi trở về nhà.
Đó là một công việc đơn giản và tốn thời gian. Nhưng cuối cùng tôi đã hoàn thành nó.
Tuyệt vời, phải không? Tôi thực sự muốn tự khen mình một câu.
Làng Leis chiếm một lãnh thổ rộng lớn, với khu vực phía tây đặc biệt đồ sộ. Do đó, việc phác thảo khu vực phía tây mất nhiều thời gian hơn tôi dự kiến. Hơi nản một chút.
Nếu tôi đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, tôi cũng có thể cố gắng hoàn thành bản đồ của các khu vực phía bắc và phía nam của làng Leis. Tuy nhiên, giới hạn thời gian hai năm của tôi rất có thể sẽ hết trước khi tôi có thể hoàn thành chúng.
Vì vậy, tôi đã quyết định đặt cược.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đang liều lĩnh.
Sau khi tính toán đến đau cả đầu, tôi đặt cược vào phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất.
Suy cho cùng, tôi không thể thua cược này được.
Cái đất nước lớn phiền phức sẽ triệu hồi Ma Vương nằm ở phía tây xa xôi của làng Leis.
Trung tâm của đất nước đó là điểm khởi đầu của sức mạnh ma thuật tối cao của Ma Vương. Cũng như là điểm khởi đầu của chướng khí, thứ đã khiến ma vật rơi vào trạng thái cuồng loạn.
Chướng khí sẽ lan rộng từ từ, con đường của nó mô phỏng một vòng tròn ngày càng lớn, làm ô uế mọi thứ và mọi người trên đường đi của nó.
Nói cách khác, bầy ma vật sẽ kéo đến từ phía tây của làng Leis.
Vì vậy, tôi sẽ dựng nhiều lớp phòng thủ ở phía đó của ngôi làng. Chưa kể đến pháo đài lớn mà tôi sẽ đặt ở đó.
Dù rất muốn bao phủ toàn bộ ngôi làng bằng một hệ thống phòng thủ bất khả xâm phạm, nhưng về cơ bản là không thể xét đến vật liệu, thời gian và nhân lực cần thiết.
Nhưng ngay cả khi đó chỉ là biên giới phía tây của ngôi làng, nó vẫn là một khu vực rộng lớn cần được bảo vệ.
Tôi đang nghĩ đến việc đặt loạt hàng rào chống ma vật ‘Sốc Điện’ ở đó. Chúng hiện đang được sản xuất hàng loạt.
Và đó là lúc vị anh hùng tương lai của chúng ta lên sàn.
Đối với cậu ta, việc lắp đặt một hàng rào dễ như đi dạo trong công viên. Nhanh và dễ dàng. Dù sao thì cậu ta cũng là một kẻ thừa sức bền và sức mạnh. Nếu cậu ấy giúp, tiến độ sẽ nhanh hơn.
Tôi dự định làm càng nhiều bộ phận cho loạt hàng rào chống ma vật ‘Sốc Điện’ càng tốt. Sau khi tốt nghiệp, tôi có thể bắt đầu tập trung vào việc xây dựng chúng.
Tôi cũng dự định ở lại làng để giúp cha và anh trai của Lian trong công việc. Bằng cách đó, tôi có thể lồng ghép kế hoạch phòng thủ của mình thành một phần của các nhiệm vụ họ giao cho tôi.
Tôi sẽ cố gắng đề xuất việc lắp đặt hàng rào với cha của Lian, lấy cớ rằng những con ma vật mới chuyển đến khu rừng phía tây gần đây đang phá hoại ruộng đồng của làng và làm hại gia súc.
Ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý nếu tôi nói cho ông biết những lợi ích. Ví dụ, giành được lòng tin của dân làng, điều này sẽ khiến họ ngoan ngoãn hơn với các loại thuế hàng năm. Chưa kể, ông sẽ được khen ngợi vì đã làm tốt công việc trong cuộc họp cuối năm. Ngoài ra, sếp của ông sẽ có ấn tượng tốt hơn về ông. Mấy cái tiêu chuẩn và phương pháp để thúc đẩy cha của Lian rất đơn giản. Về cơ bản là của cải, uy tín và thăng tiến.
Một khi tôi được phép, tôi sẽ có thể công khai tập hợp lực lượng lao động.
Vấn đề duy nhất bây giờ là tên nghiện công việc Alfred, người lấp đầy toàn bộ thời gian biểu của mình bằng các công việc bán thời gian.
Trừ khi tôi đặt lịch cậu ta sớm, có khả năng cậu ta sẽ không thể nhận việc trong trường hợp khẩn cấp.
Cũng có khả năng cậu ta có thể cần phải nghỉ các công việc bán thời gian khác để có thời gian cho công việc của tôi, vì vậy tôi nên hỏi cậu ta càng sớm càng tốt.
Và còn một lợi ích khác khi thuê gã đó.
Nếu tôi ở cùng Alfred, tôi có thể đi sâu hơn vào rừng mà không cần lo lắng, và thử nghiệm hệ thống báo động và hàng rào với các ma vật cỡ trung.
Cậu ta là anh hùng tương lai cơ mà! Không ai bảo kê tốt hơn cậu ta.
Ngoài ra, đây có thể là một bài tập huấn luyện chiến đấu cho cậu ấy. Vậy là một mũi tên trúng hai đích.
Phải, tôi phải giữ chân cậu ta ngay lập tức.
Tối nay sau khi cậu ta về nhà phải nhanh chóng thương lượng mới được.
Phải rèn sắt khi còn nóng chứ.
Khi tôi tiếp tục kiểm tra phiên bản mới nhất của bản đồ, một nụ cười bất giác nở trên môi tôi.
“Sau khi tốt nghiệp, cậu có muốn làm bán thời gian cho tôi không? Khoảng ba đến bốn ngày một tuần thôi.”
Hiện tại, Alfred và tôi đang ngồi trong phòng ăn của nhà thờ.
Vì dì Marie và lũ trẻ đang trong buổi cầu nguyện tối thường lệ, nên chỉ có Alfred và tôi ở đây.
Trong khi Alfred đang húp sùm sụp một bát trông như ratatouille cỡ đại, tôi cố gắng thương lượng với cậu ta.
Nhân tiện, tôi cũng đã ăn tối ở đây. Một món hầm hỗn hợp các loại rau củ với thịt muối. Nó rất ngon và hợp với bánh mì. Rau củ được hái từ mảnh vườn của dì Marie sau nhà thờ. Giàu dinh dưỡng, chất xơ và tình thương, tôi có thể ăn chúng mà không cần lo lắng.
Khi tôi nhét miếng bánh mì thứ ba vào miệng, ánh mắt của Alfred xoáy vào tôi, một bên lông mày hơi nhướng lên.
Tốc độ và khối lượng thức ăn cậu ta tống vào bụng thật đáng kinh ngạc. Chỗ đó chui đi đâu hết vậy? Bộ cậu ta ăn xong là đi tuôn ra hết hay gì?
Mặc dù tôi bắt đầu bữa tối trước cậu ấy, cậu ta đã gần xong phần của mình. Bình tĩnh lại và ăn chậm hơn đi! Hại dạ dày đấy, biết không?
“Bán thời gian?”
“Ừ. Về cơ bản, cậu sẽ hỗ trợ tôi quản lý và bảo trì lãnh thổ. Thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ hộ tống tôi. Tất nhiên, mô tả công việc còn nhiều hơn thế… Dù sao thì, lương ngày là mười nghìn Erd. Không quan trọng cậu xong việc sớm hay muộn.”
Suy cho cùng, tôi không có lịch trình cố định, và công việc của tôi có lẽ sẽ khác nhau mỗi ngày. Trả lương theo giờ cũng phiền phức vì tôi sẽ phải liên tục tính toán số tiền phải trả cho cậu ta. Trả lương theo ngày sẽ dễ hơn nhiều.
Mức lương ngày đã được đặt khá cao, nên kể cả khi cậu ta làm muộn, nó cũng đủ để bù vào tiền làm thêm giờ. Chưa kể, việc tính tiền làm thêm giờ tự nó đã quá rắc rối rồi.
Đây hẳn là một món hời lớn cho cậu ta, phải không?
“Mười nghìn.”
“Đúng vậy. Thấy sao?”
Alfred nheo mắt, ánh nhìn hướng lên trên. Cậu ta từ từ vuốt cằm.
Có vẻ như cậu ta đang cân nhắc.
Lòng tôi rối như tơ vò.
Trái với mong đợi của tôi, cậu ta không nhận lời ngay lập tức. Tại sao vậy chứ? Mức lương tôi đưa ra phải cao đến mức vô lý, đủ cao để cậu ta đá bay các công việc bán thời gian khác ra khỏi vòng cân nhắc chứ.
Sau một hồi đăm chiêu, Alfred cuối cùng cũng nhìn lại tôi.
“Được rồi. Tôi sẽ nhận công việc của cậu làm công việc chính.”
“Hả?”
Cách diễn đạt của cậu ta thật kỳ quặc.
Cậu ta nói sẽ nhận việc của tôi làm việc chính.
Có nghĩa là cậu ta đã nhận được những lời mời khác rồi sao?
Nếu đó là sự thật, thì may mà tôi đã nói chuyện với cậu ta hôm nay. Đúng như tôi nghĩ, ra tay càng nhanh càng tốt! Ông tôi vẫn thường nói thế.
Tôi nói ra những suy nghĩ của mình. “Gì cơ? Vậy là cậu đã nhận những công việc khác rồi à?”
Một lần nữa, Alfred lại chìm vào suy nghĩ, lần này cậu ta hạ tầm mắt xuống trong khi vuốt cằm. Không lâu sau, cậu ta lại nhìn thẳng vào tôi.
“Không gấp lắm, nhưng ông Cheddar đã mời tôi chuyển đến ở và tiếp tục làm việc tại trang trại của họ.”
“Hả!?”
“Vì công việc của cậu là ba hoặc bốn ngày một tuần, nên tôi sẽ chỉ làm việc tại trang trại của ông Cheddar vào mỗi Chủ nhật. Giống như bây giờ. Không, khoan đã. Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi. Nghĩa là tôi cũng có thể làm việc vào cuối tuần. Vậy thế này thì sao? Tôi sẽ nhờ ông Cheddar chuyển lịch của tôi sang thứ Sáu, thứ Bảy và Chủ nhật.”
“Ch-chuyển đến ở?”
Alfred gật đầu. “Ừ. Họ có rất nhiều phòng trống, nên họ cho tôi dùng một phòng miễn phí. Ông bà Cheddar sống một mình. Sẽ thật lãng phí nếu để những căn phòng đó trống không. Họ thậm chí còn nói họ không phiền nếu tôi sống với họ một thời gian.”
Tôi nuốt nước bọt.
Điều đó có nghĩa là… Cậu ta có lẽ sẽ…
“Tôi cũng thấy áy náy về chuyện đó, nên tôi đang tự hỏi liệu họ có cho tôi trả tiền thuê nhà không. Nếu có, thì sau này tôi sẽ phải thương lượng với họ về việc đó.”
“Kh-không! Ý tôi là, nếu vậy thì cậu cứ ưu tiên công việc của ông Cheddar đi! Dù sao thì, lịch làm việc của tôi cũng không đều đặn. Hay là cậu làm việc cho tôi vào thứ Sáu, thứ Bảy và Chủ nhật? Không, thậm chí chỉ thứ Bảy và Chủ nhật cũng được.”
“Như vậy có được không?”
“Ừ. Cứ làm vậy đi. Công việc của cậu ở trang trại nên quan trọng hơn, vì vậy cậu nên ưu tiên nó. V-vậy thì, sau khi cậu tốt nghiệp… Cậu sẽ ở lại nhà ông Cheddar, phải không?”
…Và rời khỏi nhà thờ?
“Cậu nói đúng… Tôi nghĩ mình sẽ nhận lời đề nghị của ông Cheddar. Tôi nghe nói họ đã dọn sẵn một phòng cho tôi, mặc dù tôi vẫn chưa đồng ý. Và vợ của ông Cheddar đã bắt đầu may rèm cửa và ga trải giường rồi. Họ thật là nhanh tay. Bây giờ tôi khó mà từ chối được…”
“Tôi hiểu rồi…”
“Tôi không thể ở lại nhà thờ mãi mãi. Mới hôm nọ có một nhóm trẻ mới đến. Tôi phải nhanh chóng chuyển ra ngoài để nhường chỗ cho chúng.”
“Chuyện đó…”
“Ngoài ra, thời điểm này thật hoàn hảo, vì tôi cũng vừa bắt đầu tìm một nơi ở mới,” Alfred nói, mỉm cười với tôi.
Không hiểu sao, tôi phải mất một lúc mới có thể mỉm cười lại với cậu ta.
Nhà Cheddar có thể, không, chắc chắn là họ đang nghĩ đến việc nhận nuôi Alfred. Linh cảm của tôi mách bảo như vậy.
Có lẽ, nhà Cheddar sẽ thử sống cùng Alfred, để làm quen với nhau. Và sau khi Alfred quen với việc sống cùng họ, họ sẽ thảo luận về lựa chọn đó với cậu ấy. Phải không?
Tôi nghĩ vậy.
Họ là những người tốt. Rất có thể họ đang dự định tiến hành từ từ.
Đây là một điều đáng để ăn mừng, nhưng tôi không thể nào chúc mừng cậu ta được. Và tôi thực sự ghét bản thân mình vì điều đó.
Cuối cùng thì… cũng đến lúc cậu ta rời khỏi nhà thờ.
Không. Rời đi ở tuổi của cậu ta đã là khá muộn rồi. Alfred đã tiễn đưa biết bao nhiêu đứa trẻ.
Nhưng…
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không còn gặp cậu ta ở nhà thờ nữa.
Dù vậy, tôi không thể ích kỷ. Tôi cần phải chúc mừng cậu ấy.
Như tôi đã nói, đây là một dịp vui. Rất vui.
Alfred cuối cùng cũng sẽ có gia đình của riêng mình.
Không phải một gia đình tạm thời như ở nhà thờ, mà là một gia đình sẽ ở lại. Một gia đình mà cậu ta có thể gọi là của riêng mình.
Nào, nói đi chứ! Mình còn chờ gì nữa? Chúc mừng cậu ta đi!
“Ch-ch-chúc mừng. Cuối cùng cậu cũng tìm được một nơi ổn định để ở rồi! Tôi chúc c-cậu hạnh phúc. Và… khỏe mạnh nữa!”
Đấy. Tôi đã nặn hết sức ra rồi đấy. Vậy mà cái tên này còn chẳng thèm cảm ơn một tiếng. Cậu ta chỉ nhìn tôi với vẻ mặt sầu não.
Lại sao nữa đây, tên ngốc này.
Cậu ta còn thở dài một tiếng, thật không thể tin nổi.
“Lian, cậu thật là… Cậu nói mấy câu này là có ý gì vậy? Cậu có hiểu những gì tôi nói không? Tôi có đi đến một vùng đất xa xôi nào đâu. Tôi chỉ chuyển đến trang trại của ông Cheddar thôi. Nó chỉ xa hơn nhà thờ một chút.”
“Chuyển đi…”
“Ừ. Tôi lo cho bà và lũ trẻ nên sẽ thường xuyên đến thăm nhà thờ. Hơn nữa, cậu nói sẽ thuê tôi mà. Vậy nên chúng ta vẫn có thể gặp nhau, phải không?”
Khi cậu ta nói như vậy, nghe cũng có lý.
Ngay cả sau khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi vẫn sẽ có cơ hội gặp cậu ta.
“Nếu cậu nghĩ kỹ lại, về cơ bản tôi chỉ đổi chỗ ngủ từ nhà thờ sang nhà ông Cheddar thôi.”
“Hả? Chỉ đổi chỗ ngủ thôi á?”
“Không phải vậy sao?”
…Thật sự chỉ có vậy thôi sao?
Giờ cậu ta nói ra, tôi cũng thấy có lý.
Tuy nhiên…
Cậu nghĩ như vậy có thực sự ổn không?
Cách hiểu của cậu có hơi khác so với cách hiểu của người bình thường thì phải?
“Đây không phải là chuyện để khóc lóc đâu, được chứ?” Alfred nói, mỉm cười trong khi xoa đầu tôi.
Giật mình, tôi vội dụi mắt.
Tôi thừa nhận là mắt mình hơi ươn ướt, nhưng đó chỉ là vì tôi dụi chúng quá nhiều thôi. Chỉ là nước mắt bôi trơn thôi. Tôi không có khóc!
“T-tôi không khóc!” tôi gạt tay trên đầu mình ra.
“Tôi hiểu rồi.”
“Đ-đúng vậy!”
“A, phải rồi. Lian, sau khi tôi rời nhà thờ, cậu có thể dùng phòng của tôi tùy thích.”
Sau khi cậu rời đi? Nghe những lời đó, tôi gần như không nói nên lời.
“À, cũng chỉ cho đến khi đứa trẻ tiếp theo lấy phòng của tôi thôi. Lian, tôi đã bảo cậu đừng khóc mà.”
“…Tôi không khóc!”
Tôi có thể nghe thấy giọng mình run rẩy, nhưng đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi. Tôi không khóc. Không có gì ở đây khiến tôi buồn cả.
Suy cho cùng, nơi này tràn ngập hạnh phúc.
“Tôi hiểu rồi.” Alfred cười, và kéo tôi lại gần hơn. Cậu ta vòng tay ôm tôi thật chặt. Đôi tay dày và dài hơn của cậu.
Tôi hoàn toàn bị chôn vùi trong đó. Cậu ta lại lớn nữa rồi sao? Vẫn chưa hết tuổi dậy thì à? Tên ngốc này muốn cao thêm bao nhiêu nữa đây?
Sự khác biệt về vóc dáng giữa chúng tôi ngày càng trở nên rõ rệt. Dù việc vị anh hùng tương lai phát triển nhiều như vậy là tốt, nhưng nó vẫn có phần khó chịu. Làm ơn chia cho tôi một ít ma thuật đi.
Rồi Alfred dùng bàn tay to lớn của mình xoa lưng tôi.
Cứ như đang dỗ một đứa trẻ.
Thật là một đứa trẻ tự phụ. Cậu ta đối xử với tôi như thế này mặc dù tôi lớn tuổi hơn cậu ta. Về mặt tâm lý.
“Tôi không đi đến một vùng đất xa xôi nào cả. Hơn nữa, cậu nói sẽ thuê tôi mà. Vậy nên chúng ta vẫn có thể gặp nhau, phải không?”
“…Đ-đúng vậy…”
“Dù sao đi nữa, nếu một ngày nào đó tôi cần phải đi đâu đó xa, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi cùng. Đừng lo.”
Khoảnh khắc Alfred nói những lời đó, mắt tôi mở to.
Cậu ta sẽ đưa tôi đi cùng?
Cậu ta đã nói điều này trước đây. Thực ra là đã hứa.
Nhưng cậu ta có thực sự nghiêm túc không?
“Tôi vẫn chưa quyết định khi nào, nhưng sau khi ổn định, tôi muốn trở về Valmcardo. Đất nước lớn ở phía tây. Dù chỉ một ngày thôi, tôi cũng thấy ổn.”
Valmcardo, một đất nước lớn ở phía tây.
Đất nước sẽ triệu hồi ma vương trong tương lai.
Không giống như đất nước yên bình chúng tôi đang ở, Valmcardo đã xung đột với một đất nước lớn ở phía nam trong một thời gian dài, gần một trăm năm thù địch. Quyết định kết thúc nó một lần và mãi mãi, Valmcardo sẽ triệu hồi ma vương bằng một phương pháp cấm.
Để thoát khỏi cuộc chiến giữa hai nước, nhiều người đã chạy trốn đến đất nước mà Alfred và tôi đang ở. Cha của Lian đã càu nhàu về dòng người mới này.
Có vẻ như sếp của ông đã đe dọa, không, đã yêu cầu ông phải tiếp nhận tất cả những người tị nạn vào ngày hôm trước.
“Đất nước… ở phía tây.”
“Ừ. Hiện tại chỉ là một kế hoạch, nhưng một ngày nào đó tôi phải quay lại. Mẹ tôi vẫn đang ngủ ở đó,” Alfred thì thầm, cười khúc khích. “Lúc đó tôi đã không thể chôn cất bà ấy một cách đàng hoàng. Nếu có thể, tôi muốn đưa bà ấy trở về ngôi làng này. Chúng tôi không có kỷ niệm đẹp nào ở quê hương. Tôi tin rằng mẹ tôi sẽ thích ngôi làng yên bình này hơn.”
“Tôi hiểu rồi…”
Điều đó có lẽ sẽ tốt hơn.
Valmcardo là một đất nước lớn và có công nghệ tiên tiến, nhưng nó quá hỗn loạn. Đó không phải là một đất nước mà người ta có thể sống yên bình. Nếu mẹ của Alfred có thể chuyển đến đây, bà ấy chắc chắn sẽ có thể yên nghỉ.
“Đó là lý do, như tôi đã nói trước đây, tôi đang nghĩ đến việc thực hiện một chuyến thăm ngắn trở lại Valmcardo sau khi tôi ổn định.”
Sau khi cậu ta ổn định.
Sau hai năm trôi qua.
Một lần nữa, tâm trí tôi lại run rẩy.
“Cậu sẽ rời khỏi làng…?”
“Ừ. Đó sẽ là một hành trình dài, nhưng,” Alfred tiếp lời tôi, trông có vẻ hơi lo lắng. “Cậu có ổn với điều đó không?”
Vai trò của Lian chỉ kéo dài đến phần cốt truyện ở ngôi làng này. Nếu tôi sống sót, tôi sẽ có được tự do trong tương lai, vì Lian không có bất kỳ kịch bản nào ngoài đó.
Và khi thời điểm đó đến, việc tôi có thể trở về thế giới ban đầu của mình hay không cũng không quan trọng đối với tôi.
Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Đi bất cứ đâu tôi muốn. Tôi sẽ được tự do làm mọi thứ. Kịch bản trống trơn. Sẽ không cần phải diễn nữa.
Cho đến bây giờ, vị nữ thần đã ném tôi vào thế giới này vẫn chưa liên lạc với tôi một lần nào, ngay cả sau tất cả những tiếng la hét và lời cầu nguyện của tôi.
Đó là lý do tại sao, tôi đã âm thầm chuẩn bị cho kịch bản tồi tệ nhất.
Và cũng…
Bốn năm.
Tôi đã sống ở thế giới này được bốn năm.
Việc tôi đã gắn bó với nhiều thứ và nhiều người ở thế giới này là điều tự nhiên.
Nếu tôi trở về thế giới ban đầu của mình, tôi sẽ lại một mình, trong một ngôi nhà không có ai chào đón tôi trở về, không có ai hỏi han ngày hôm nay của tôi thế nào.
Một phần trong tôi đang nghĩ rằng… ở lại đây có lẽ cũng không tệ.
Nhưng đó chỉ là nếu tôi có thể sống sót qua sự cố sắp xảy ra trong hai năm nữa.
“Nếu tôi có thể đi…”
“Lian?”
Hơn nữa, gã này sẽ sớm đi du hành cùng thánh nữ. Liệu cậu ta có thực hiện lời hứa này khi thời điểm đến hay không là điều không chắc chắn.
“Nếu tôi có thể đi, thì tốt quá…”
Một ngày nào đó, cùng với cậu.
Khi tôi hoàn thành vai trò của mình là Lian, tôi không cần phải đóng vai đối thủ của cậu nữa. Tôi có thể có một tình bạn… bình thường với cậu.
Cùng cậu gây chuyện cũng không tệ. Chúng ta thậm chí có thể dừng chân bao nhiêu lần tùy thích trên đường đi, và tôi sẽ không phiền.
Chúng ta có thể đi bất cứ đâu chúng ta muốn và ăn bất cứ thứ gì chúng ta muốn.
Nói về những điều chúng ta yêu thích.
Cùng nhau cười đùa.
Tôi tự hỏi, chúng ta có thể như vậy không?
Nếu có thể, thì tốt quá.
Tôi chắc chắn đó sẽ thực sự là một hành trình thú vị.
“…Cậu đang nói gì vậy? Tất nhiên là cậu có thể đi cùng.” Alfred nhìn tôi chằm chằm, trông có vẻ hơi tức giận.
“Thật sao?”
“Tôi đã hứa với cậu rằng tôi sẽ đưa cậu đi cùng. Tôi sẽ không nói dối cậu. Nếu chúng ta ở bên nhau, tôi chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Cái sự tự tin đó là sao vậy…?” Tôi không thể không bật cười. Cứ như thể cậu ta đang tuyên bố độc quyền đối với tôi vậy.
Alfred cũng phá lên cười.
Trước khi tôi nhận ra mặt cậu ta gần đến mức nào, cậu ta đã hôn tôi. Bị bất ngờ, tôi chỉ có thể thuận theo.
“C-cậu đúng là đồ ng…”
Lần này, cậu ta bám chặt lấy tôi. Mặc dù tôi muốn lùi lại, lưng tôi đã đập vào lưng ghế. Không có đường thoát.
Đây có lẽ không phải là điều mà đồng đội hay thậm chí bạn bè làm với nhau. Nhưng nếu tôi chỉ ra điều này một cách thẳng thắn, mối quan hệ của chúng tôi chắc chắn sẽ thay đổi, và đó có thể là dấu chấm hết cho tôi.
Tôi phải ngăn cậu ta lại ngay bây giờ.
Toi rồi. Rất toi.
Địa điểm cũng chẳng ra làm sao. Cậu ta đang nghĩ gì vậy, làm một việc như thế này trong phòng ăn?
Tình huống này tệ hại về mọi mặt!
Dồn hết sức lực, tôi đẩy vào ngực Alfred.
Alfred cuối cùng cũng lùi lại. Khi mở mắt ra, tôi đối mặt với đôi môi ướt át và ánh nhìn nóng rực của cậu ta. Tôi quay đi. Trái tim tôi không thể chịu đựng được đôi mắt bỏng rẫy đó.
Lại nữa, chuyện này thật sự tệ…
Bây giờ tôi nên làm gì đây?
Alfred hôn lên thái dương tôi, cơ thể lớn hơn của cậu ta đổ bóng lên tầm nhìn của tôi. Sau đó, cậu ta làm điều tương tự với má và khóe môi tôi.
“Đợi… Al—dừng—”
“Tại sao?”
“C-cậu hỏi tại sao là sao──”
Alfred di chuyển để hôn vào khoảng giữa hai lông mày của tôi, rồi lại di chuyển đến môi tôi một lần nữa.
Cậu ta nghiêng đầu, góc độ làm sâu thêm nụ hôn của chúng tôi. Khi tôi đẩy vào ngực Alfred, cậu ta ngửa đầu ra sau.
Khi tôi mở mắt, đôi mắt của cậu, sẫm màu hơn bình thường, nhìn vào mắt tôi ở một khoảng cách rất gần.
Ngay cả khi tôi không muốn hiểu sự khó chịu bỏng rẫy bên trong trái tim cậu ta, tôi cũng không thể làm khác được.
Tôi giả vờ không biết, bối rối cúi đầu. Vòng tay cậu ta cũng nóng một cách quá mức.
Mặc dù cậu ta thường ngày rất bình tĩnh, tôi có thể nghe thấy hơi thở của cậu, hơi thô và gấp gáp. Tôi không thể chịu đựng được khi nghe nó. Tôi ước mình có thể bịt tai lại.
“Này…”
“Chụt!”
Tôi nghe thấy một giọng nói dễ thương rất không phù hợp với tình hình hiện tại.
“Hôn nhau! Anh Al, chơi không đẹp!”
“Không đẹp! Chụt!”
“Bất công quaaa!! Em nữa! Hôn anh Lian!!”
“!!!”
Đứng từ phía bên kia của cánh cửa, bộ ba anh em đang mặc đồ ngủ có mũ trùm đầu đồng bộ, đôi mắt đỏ, vàng và xanh lục của chúng đang nhìn lên tôi.
Chắc hẳn chúng đã thức dậy để đi vệ sinh. Dù sao thì, chúng luôn đi cùng nhau, một bộ ba dính như sam.
Có lẽ chúng đã thấy ánh sáng trong phòng ăn và đến xem trộm.
Vòng tay của Alfred hơi lỏng ra, và tôi tận dụng cơ hội này, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của cậu ta.
Sau khi vơ lấy đôi giày của mình trên sàn, tôi chạy về phía ba anh em đang đợi ở lối vào phòng ăn.
“Anh Lian!”
“Về nhà hả anh?”
“Dzề nhà?”
“Ừ, đúng rồi. Anh về nhà đây! Đây là nụ hôn ‘hẹn gặp lại tuần sau’!”
Tôi cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán mỗi đứa. Lũ trẻ ngạc nhiên nhìn tôi.
“Waaa! Chụt!”
“Ehehe! Anh Lian, chụt!”
“Kyaaa! Chụt!”
Má ửng hồng, ba anh em nhảy cẫng lên vì phấn khích, nụ cười rạng rỡ trên những khuôn mặt nhỏ bé của chúng.
Tôi cảm thấy trái tim sờn rách của mình đang dần được chữa lành.
Đột nhiên, một tiếng lạch cạch từ phía sau tôi.
“A!? Cậu…!” Nhìn thấy tôi dễ dàng trao nụ hôn cho lũ trẻ, Alfred cao giọng phản đối.
Tôi nghe thấy tiếng một chiếc ghế bị kéo mạnh, và ngay lập tức lao ra hành lang.
Khi tôi lao qua hành lang, tôi thấy dì Marie và những đứa trẻ khác. Có vẻ như buổi cầu nguyện tối đã kết thúc.
“Ôi trời. Có chuyện gì vậy, cậu chủ Lian? Sao cậu lại vội vàng thế?”
“Cậu chủ Lian, mặt cậu đỏ bừng!”
“Có phải bị sốt không? Cậu có sao không?”
“Không phải sốt đâu. Con ổn! Tạm biệt dì Marie, mọi người! Hẹn gặp lại tuần sau!”
Tôi vẫy tay trong khi chạy đi không ngừng.
“Vâng, vâng. Về nhà cẩn thận nhé, được không? Vội vàng quá nguy hiểm đấy.”
“Tạm biệt cậu chủ Lian!”
“Tạm biệt!”
“Ừ, tạm biệt!”
Tôi tiếp tục vẫy tay khi rời khỏi nhà thờ. Tôi không nhìn lại. Dù chỉ một lần.
Tên ngốc đó!!
Đúng là không bao giờ có thể lơ là cảnh giác khi đối mặt với hắn!!
Không hiểu sao, dạo gần đây tôi dường như cảm nhận được một bầu không khí ái muội xung quanh cậu ta… Không, bầu không khí kiểu này thật kỳ quặc! Được chưa?!
Ngoài ra, Alfred đang quá lạm dụng những cái động chạm và nụ hôn.
Có lẽ là do cậu ta đang ở cái tuổi hừng hực suốt ngày. Một sự bốc đồng không thể kìm nén được.
Nhưng nếu đúng là vậy, thì đừng có thử với tôi, được chứ? Hãy làm với người khác đi! Đừng chọn tôi!
Có ai chịu trách nhiệm về giáo dục giới tính cho vị anh hùng tương lai không? Xin hãy lo liệu giúp cậu ta. Chuyện này nằm ngoài thẩm quyền của tôi!
A, khốn thật.
Tệ nhất là… cảm giác lại rất tuyệt, chắc là do độ tương thích của bọn tôi cao… Không, không, không. Tỉnh lại đi, tôi ơi! Mày là trai thẳng cơ mà? Mày thích con gái mà! Nhớ lại gu của mày là mấy chị gái hơn tuổi đi!! Gã đó vẫn còn là con nít. Đã thế còn là con trai! Mày không thể nào thích cậu ta được!
Nhưng điều đáng sợ nhất là tôi đang dần quen với nó. Mỗi khi cậu ta hôn tôi, tôi cảm thấy sự kháng cự của mình yếu đi một chút… Không, không không.
Tỉnh táo lại đi! Đừng có buông xuôi nữa!
Tôi van mày đấy, tôi ơi.