Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 18

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 18 - Ước gì ngày hôm nay kết thúc trong đêm lạnh và mưa này (P1)
Prev
Next

Chễm chệ ngay giữa sảnh chờ siêu to khổng lồ của khách sạn Martina Laffinato là một chiếc cầu thang vừa lớn vừa hoành tráng. Nó xa hoa đến độ thừa sức dùng làm phim trường, xứng đáng là một trong những điểm nhấn đắt giá của nơi này.
Tấm thảm màu xanh lam thẫm càng tôn lên vẻ sang trọng của sảnh và cầu thang. Sau khi chúng tôi men theo bậc thang lên tầng bốn, cũng là tầng cao nhất khách sạn, thứ hiện ra trước mắt là một hành lang dẫn đến căn suite xa hoa bậc nhất.
Căn suite này chiếm hơn nửa diện tích của cả tầng lầu.
Ngay cả bếp trưởng cũng phải đích thân phục vụ bữa tối cho chúng tôi tại phòng.
Hằng hà sa số món ăn trên bàn trông vừa xa xỉ vừa hấp dẫn. Bữa này chắc chắn đủ sức khoét một lỗ thủng trong ví tiền đây. Mà nói thật thì tôi chẳng nhớ nổi mùi vị ra sao, vì cả bữa cứ lo nơm nớp, nhưng chắc là chúng ngon lắm.
Cái ghế sofa da cũng mềm xèo, đủ để mông tôi lún tọt vào trong.
Một ô cửa sổ lớn nối với sân thượng được trổ ra từ tường, từ đây có thể ngắm trọn khung cảnh thị trấn về đêm.
Ngoài phòng này, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, còn có cả phòng đọc sách và phòng tiệc tùng. Những bức tranh và đồ nội thất trưng bày ở đây đều là hàng đặt riêng từ kinh đô. Ít nhất thì đó là những gì vị bếp trưởng đã ưỡn ngực khoe khoang khi phục vụ chúng tôi lúc trước.
Tôi thầm thề phải tránh xa tất cả những thứ đậm mùi nghệ thuật… Tôi không dám tưởng tượng lỡ mình trượt tay làm vỡ một trong những báu vật này thì sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ kinh hoàng nào nữa. Mới nghĩ đến chuyện bồi thường thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.
Và một điều vi diệu nữa về căn suite này là nó có hệ thống cấp nước riêng cho phòng tắm, phòng vệ sinh và cả sảnh.
Ngay cả các thiết bị chạy bằng ma thuật cũng hoạt động ngon nghẻ hơn tôi tưởng.
Thị trấn này sở hữu một hệ thống đường ống có khả năng tự bảo tồn, lọc và dẫn nước đến các khu vực được chỉ định. Chỉ cần trả phí hàng tháng để kết nối với đường ống là người dân có thể xài nước tẹt ga. Còn nếu không muốn tốn tiền, họ có thể đến trung tâm cấp nước công cộng hoặc dùng giếng riêng.
Tuy nhiên, nếu ai đó muốn có nước xài cho cả nhà, họ sẽ cần một hệ thống đường ống cỡ lớn được thiết kế riêng. Khỏi cần nói cũng biết là nó sẽ tốn bộn tiền.
Nhiều khách sạn không đủ tiền để cấp nước cho tất cả các phòng. Thế nhưng, khách sạn Martina Laffinato lại chịu chi một khoản tiền cắt cổ mỗi tháng để được dùng đường ống dày nhất từ hệ thống phân phối nước của thành phố. Vì thế, tất cả các cơ sở vật chất và phòng ốc đều được trang bị đầy đủ hệ thống lọc và phân phối nước đắt đỏ để đảm bảo nguồn cung không bao giờ bị gián đoạn.
Xét về độ tiện nghi, khách sạn này chẳng khác gì mấy khách sạn sang chảnh ở thế giới cũ của tôi. Chà, đó chỉ là tôi đoán mò thôi, chứ tôi đã bao giờ được ở khách sạn hạng sang đâu.
Nói trắng ra thì, căn suite tôi đang ở hiện tại là dành cho các bố to mẹ lớn, một nơi chỉ có hội nhà giàu mới đặt được phòng.
Tôi không thể bình tĩnh nổi dù chỉ một xíu!!!!
Tôi muốn về nhà lẹ lẹ. Không, tôi muốn về nhà ngay và luôn!
A, phải kéo hồn về với xác thôi…
Ngồi đối diện tôi qua chiếc bàn thấp được chạm khắc tinh xảo, trên một chiếc ghế da khác, là Đội trưởng Serpentine và Đội phó Tetar. Họ đang thì thầm to nhỏ với nhau, giọng bé đến mức tôi chẳng nghe được chữ nào. Chắc là họ đang bàn chuyện riêng tư.
Này, đừng có nói chuyện bí mật trước mặt người khác chứ. Làm tôi tò mò ghê.
Sau khi bàn tán xong, vị đội phó thở dài rồi nhún vai. Kế đó, anh ta đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Một lúc sau, anh ta quay lại với mấy tách trà trên tay.
Xem ra ban nãy anh ta vào bếp.
Có khi nào đó là chuyện họ xì xào lúc nãy không nhỉ? Kiểu như, đến lượt ai bưng trà ra ấy hả?
Xàm ghê. Họ không thể nào cãi nhau vì một chuyện cỏn con như thế được. Nếu vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà họ thực sự tranh cãi về chuyện đó, thì đúng là người lớn như cái đầu đất.
Nhưng nếu đúng là về chuyện đó thật, thì giá như họ cho tôi hóng hớt với thì hay biết mấy.
“X-xin lỗi, đáng lẽ em phải là người phục vụ…”
“Thôi thôi, đừng bận tâm. Hôm nay cậu là nhân vật chính cơ mà.”
Đôi mắt vị đội phó cong tít lại thành hình trăng khuyết khi anh ta cười với tôi và đặt tách trà xuống trước mặt tôi và vị đội trưởng. Ngay sau đó, anh ta ngồi xuống cạnh người đàn ông kia, bắt chéo chân một cách đầy phong thái.
Từ tách trà nghi ngút khói, một mùi hương hoa dịu dàng, ngọt ngào, nom như trà Bá tước, khẽ trêu chọc khứu giác của tôi.
Quả không hổ danh là khách sạn sang nhất thị trấn. Ngay cả lá trà của họ cũng có vẻ là loại thượng cmn hạng.
Vị đội trưởng quay sang tôi, chỉ vào tách trà như thể đang mời mọc.
Mà thực ra, đó chính xác là những gì ngài ấy đang làm. “Bếp trưởng tấm tắc khen đây là loại trà hảo hạng nhất của họ trong năm nay đấy. Cậu uống đi.”
“V-vậy ạ…?”
Tôi đưa tách trà lên môi, cố gắng dùng hết sức bình sinh để tay mình không run lên bần bật.
Tôi nhấp một ngụm. Và tôi bất giác muốn nghiêng đầu vì khó hiểu.
Vị của nó có gì đó… là lạ.
Hay là do tôi tưởng tượng?
Dù vậy nó vẫn thơm mùi hoa.
Nhưng nó hơi ngọt gắt. Cứ như si-rô ho vậy. Cái kiểu ngọt để che giấu một thứ gì khác─
“Thế nào?”
“…Nó có vị khá là độc đáo ạ.”
Tôi văng ra đúng cái cụm từ mà người ta hay dùng trong các chương trình nấu ăn để nói giảm nói tránh cho những món ăn không ngon cho lắm.
Tôi tự hỏi sao nó lại dở thế. Hay đây là một hương vị kén người uống, thứ mà dân thường như chúng ta không cảm được? Vì gu của tôi khá đại trà, nên tôi chẳng tài nào hiểu nổi.
Nghe câu trả lời của tôi, nụ cười của vị đội trưởng càng sâu hơn.
“Ta đã xem trận đấu của cậu hôm nay. Tài năng kiếm thuật của cậu rất xuất sắc so với những học viên khác. Sẽ còn tiến bộ hơn nữa nếu cậu tiếp tục khổ luyện.”
“Dạ không, em…”
“Không sao, cậu không cần khiêm tốn. Sự thật rành rành ra đó mà. Ta đã hỏi các giáo viên, và có vẻ như cậu cũng luôn đứng đầu khối, đúng không?”
Đó là vì tôi đã cày như trâu như chó. Đến mức phải hy sinh cả giấc ngủ. Tôi phải làm vậy để không thua cuộc. Để còn tiếp tục ganh đua với Alfred.
Vả lại, tôi cũng tốt nghiệp đại học rồi. Dù chỉ là về mặt tinh thần thôi.
Chương trình giáo dục phổ thông ở ngôi trường này cũng y hệt những gì tôi đã học ở kiếp trước. Môn duy nhất khác biệt là lớp học ma thuật, nên ban đầu tôi cũng hơi bối rối. Tuy vậy, cơ chế của nó lại khá giống với các quy tắc lập trình, nên tôi xoay sở ngon ơ. Sau khi giải mã được ngôn ngữ ma thuật, tôi đã có thể lắp ráp một chương trình, hay nói đúng hơn là một kỹ thuật ma pháp.
Dù sao thì, tôi đã giữ được vị trí học sinh số một cho đến khi tốt nghiệp, thế cũng nhẹ cả người.
“Các đội trưởng khác cũng từng nhắc đến cậu… Họ không gọi cậu ra nói chuyện sao?”
“D-dạ không.”
Vẻ sắc lạnh trong đôi mắt vị đội trưởng dịu đi, và nụ cười của ngài ấy càng rạng rỡ hơn trong niềm vui sướng.
“Vậy à, vậy à. Thế thì ta là người đầu tiên nói chuyện với cậu, phải không? Ta mừng lắm. Ta rất, rất có hứng thú với cậu. Cậu có muốn gia nhập đội của ta không, đội Cận Vệ Hoàng Cung?”
“Cận Vệ… Hoàng Cung…”
Vậy đây đúng là một màn chiêu mộ rồi, hử?
Hiệp Sĩ Hoàng Gia bao gồm nhiều đội quân.
Đội Cấm Vệ Hoàng Gia bảo vệ hoàng tộc, đội Hiệp Sĩ Kinh Thành bảo vệ kinh đô và các vùng lân cận, và đội Cận Vệ Hoàng Cung bảo vệ lâu đài hoàng gia.
Ngoài ra còn có đội Hiệp Sĩ Biên Giới canh giữ biên ải, và đội Hiệp Sĩ Phòng Vệ.
Hai đội quân cuối cùng là hai đội bị ghẻ lạnh nhất vì công việc nặng như chì, trong khi đội Cận Vệ Hoàng Cung lại nổi tiếng nhất vì lý do ngược lại.
Hiệp Sĩ Biên Giới và Hiệp Sĩ Phòng Vệ lúc nào cũng phải vào sinh ra tử cùng nhau. Nếu ma quỷ tấn công đất nước, cả hai đội sẽ phải chịu phạt. Nếu có giao tranh ở đâu đó, dân chúng sẽ réo tên họ đầu tiên. Ông chú mặt đầy sẹo và gã đô con hói đầu ngồi ở hàng ghế VIP chắc là đội trưởng của mấy đội đó.
Trái lại, công việc chính của Cận Vệ Hoàng Cung lại an toàn nhất quả đất. Họ chỉ cần đi tuần quanh lâu đài hoàng gia.
Việc nhẹ lương cao như vậy, lương lại ngang ngửa với Cấm Vệ Hoàng Gia. Đó là một lý do khác khiến công việc này hot rần rần.
“Ta sẽ chuẩn bị một lá thư giới thiệu cho cậu vào Trường Hiệp Sĩ Hoàng Gia. Khi tốt nghiệp ở đây, hãy đến kinh đô. Ta sẽ cho cậu vào Học viện Hiệp Sĩ. Cậu không cần lo về chỗ ăn ở. Cậu có thể sống trong nhà ta và học hỏi với tư cách cấp dưới của ta. Ta sẽ đích thân dạy dỗ cậu. Ở Học viện Hiệp Sĩ có thể học vượt lớp, và với khả năng của cậu, chắc chỉ nửa năm là tốt nghiệp. Sau khi ra trường, ta sẽ phân cậu vào đội của ta─”
Ái chà, sợ thế. Ngài ấy đã tính xa đến thế rồi cơ á!?
Phải từ chối ngay và luôn!
“Ư-ừm, e-em thực sự rất biết ơn lời đề nghị này, nhưng em không có ý định trở thành hiệp sĩ. Em sẽ về làng để phụ giúp cha và anh trai! Em muốn cải thiện cuộc sống ở đó!”
Mắt họ trợn tròn vì sốc.
“C-cái gì?”
“T-tại sao? Đây là Hiệp Sĩ Hoàng Gia đó, cậu biết không? Cụ thể hơn là Cận Vệ Hoàng Cung. Đội quân mà ai cũng tranh nhau vào.”
“Vâng, nhưng em dự định sẽ ở lại quê nhà. Em muốn dùng khả năng của mình để giúp quê hương giàu đẹp hơn.”
Lúc còn ngồi trên xe ngựa, tôi đã vắt óc tìm một lý do để từ chối sao cho không bị xem là thô lỗ.
Nhưng ngay khi tôi từ chối, dù đã cố tỏ ra lịch sự hết mức, vị đội trưởng vẫn gầm gừ và nheo mắt lại, khiến chúng trông càng thêm sắc lẹm.
Sao ngài ấy lại bực mình nhỉ?
Chắc tôi đã lỡ lời gì đó rồi. Tôi cũng không biết nữa.
Một cơn lo lắng ập đến. Làm sao để diễn đạt khéo hơn đây?
Nếu Loendal ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ ra một cái cớ hay ho hơn cho tôi. Tiếc là giờ tôi chẳng có ai để cầu cứu cả.
“Ở lại làng của cậu? Cậu đang từ chối lời mời của ta sao?”
“E-em xin lỗi, nhưng em đã muốn làm việc này từ lâu rồi. Em đã quyết tâm rồi, nên em xin phép được từ chối─”
“Lian, nếu cậu ở bên cạnh ta, cuộc đời cậu từ nay sẽ thuận buồm xuôi gió, cậu biết chứ?”
Tôi ngước lên, đối diện với khuôn mặt u ám của vị đội trưởng. Rồi tôi lo lắng lắc đầu.
“Không, em không mong một cuộc sống dễ dàng. Em hài lòng với những gì mình đang có.”
Tôi đã được sống một cuộc đời quá tốt rồi. Không, phải là hơn cả tốt.
Tôi có Loendal và những người khác trong căn biệt thự ấm áp đó. Có Marie và lũ trẻ ở nhà thờ ấm cúng, luôn dang tay chào đón tôi. Tôi cũng đã kết thân với nhiều người trong làng. Họ luôn chào tôi bằng một nụ cười.
Và còn có Alfred, người luôn ở bên cạnh tôi.
Nếu tôi còn đòi hỏi nhiều hơn nữa, tôi cảm thấy mình sẽ bị trời đánh mất.
So với kiếp trước, cuộc sống của tôi ở đây như một giấc mơ.
Luôn có ai đó ở bên, đối xử với tôi thật dịu dàng.
Và cuối cùng tôi cũng biết rằng… mình không còn cô đơn nữa.
Nghe câu trả lời của tôi, vị đội trưởng cau mày và hít một hơi thật sâu, như thể đang cố dằn lòng.
“Cậu biết không, ta rất chú ý đến cậu. Khả năng của cậu thật đáng kinh ngạc, và trên hết, cậu còn có mái tóc bạc xinh đẹp đó nữa. Cùng với làn da trắng như tuyết… Dường như dòng máu nhà Violet chảy trong huyết quản cậu còn đậm đặc hơn cả nhà Owen. Nếu ta không nhầm, mẹ cậu là con gái của gia tộc Bá tước Violet.”
“Đúng là vậy…”
Mẹ của Lian sinh ra ở kinh đô.
Bà là con gái út của gia tộc Violet, một gia tộc quý tộc lừng danh ở kinh thành.
Nghe đâu, cha của Lian đã yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông đã trồng cây si nhiệt tình và vung không ít tiền, cuối cùng đã rước được nàng về dinh.
“Cậu cũng có đôi mắt pha lê đặc trưng của những người mang dòng máu Violet… Và đôi mắt của cậu đặc biệt trong veo. Hoàn toàn không một gợn mây. Rất tốt, ngay cả điểm đó của cậu cũng giống hệt người ấy… Nó khiến ta muốn vấy bẩn nó.”
Những lời cuối cùng của ngài ấy khiến tôi ngớ người.
Không, có lẽ là do bộ não tôi đang từ chối hiểu chúng thì đúng hơn.
“Lian. Hãy làm cấp dưới của ta. Ta sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Bất cứ nơi nào cậu muốn đến, ta sẽ đưa cậu đi, và bất cứ thứ gì cậu muốn, ta sẽ đảm bảo nó nằm trong tay cậu.”
Người đàn ông tóc đen đứng dậy khỏi ghế sofa rồi ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.
Tôi cố nhích người sang một bên, nhưng cơ thể nặng trịch và không nghe lời. Cảm giác y hệt như lúc bị cảm, rã rời cả người.
Vị hiệp sĩ mắt lờ đờ, người đã im lặng suốt từ đầu đến giờ, đột nhiên phá lên cười.
“Có vẻ Đội trưởng thích cậu lắm đấy. Ngay từ lúc thấy cậu, ngài ấy đã bảo cậu trông y hệt mối tình đầu của ngài, vị bá tước nhà Violet. Ngài ấy cứ lải nhải mãi về cậu─”
“Câm miệng, Saular.”
“Rồi rồi, tôi câm. Xin thứ lỗi,” gã Mắt Lờ Đờ nói, nhún vai rồi làm bộ hề.
“Hãy về phe ta đi, Lian. Ta sẽ chăm sóc cho cậu. Nhé?”
Vị đội trưởng lại mỉm cười. Ngài ấy còn rướn người về phía trước nhiều hơn.
“K-không, em…”
Tôi cảm thấy hơi hoảng.
Chắc là do tôi đã quá căng thẳng ngay từ đầu.
Và ngực tôi đau nhói.
Gã đàn ông tóc đen đặt tay lên đầu gối tôi. Dù có một lớp vải ngăn cách, bàn tay hơi ẩm ướt của gã vẫn khiến tôi khó chịu.
“Cậu ổn chứ, Lian? Thấy trong người không khỏe à?”
“K-không…”
Tôi áp tay lên ngực.
Chuyện gì thế này?
Người tôi hơi nóng. Lẽ nào tôi sốt rồi?
Gã hiệp sĩ với mái tóc đen và mùi hương ngọt đến phát ngấy nhìn tôi chằm chằm, nụ cười không hề tắt.
“Cậu chắc là mình ổn chứ? Chắc cậu mệt sau trận đấu hôm nay rồi. Có muốn nghỉ một lát không? Cứ ở lại qua đêm thư giãn cũng được. Hay là cậu muốn lên giường?”
Nghe những lời đó, gã Mắt Lờ Đờ lắc đầu. “Đúng là không biết liêm sỉ…”
“Ngươi phiền thật đấy, Saular.”
“Vâng, vâng. Vậy tôi chuồn đây. Ngài cứ tự nhiên.” Nói rồi, gã Mắt Lờ Đờ đứng dậy khỏi ghế sofa và đi ra cửa. Khi đi ngang qua tôi, gã ném cho tôi một cái nhìn thương hại, rồi nhoẻn miệng cười.
“Cậu cũng nên tận hưởng đi, nhé? Ngài ấy đã nói sẽ chăm sóc cho cậu mà. Một khi đội trưởng đã thích thứ gì, ngài sẽ chơi đùa với nó đến hết đời. Cùng lắm thì cứ khóc lóc dễ thương một chút để giữ được sủng ái của ngài ấy.”
Nói xong, gã biến mất.
Mồ hôi lạnh chảy dọc gáy tôi.
‘Cũng tận hưởng đi’ và ‘khóc lóc dễ thương’? Gã nói vậy là có ý gì?
Sai rồi. Tôi biết tỏng ý của gã là gì.
Tôi đâu có ngốc.
Tôi hoàn toàn hiểu tình hình hiện tại tồi tệ đến mức nào. Tôi đã quá bất cẩn rồi.
“Cậu ổn không? Đứng dậy nổi chứ?”
Khóe môi nhếch lên một nụ cười bẩn thỉu, gã hiệp sĩ tóc đen chạm vào vai tôi, ra chiều mân mê.
Một cơn rùng mình chạy dọc khắp cơ thể.
Ghê tởm cái chạm của gã, tôi hất văng tay gã ra.
“Đủ rồi. Em sẽ không đến trường hiệp sĩ, cũng không làm cấp dưới của ngài! Em xin lỗi, nhưng em dứt khoát từ chối!”
“Tại sao? Lời đề nghị của ta có điểm nào khiến cậu không vừa ý? Ta đã nói sẽ chăm sóc cho cậu, đúng không?”
Với nụ cười vẫn dính chặt trên mặt, gã nắm lấy tay tôi, ấn tôi ngã dúi xuống ghế sofa.
Tôi không cử động nổi. Không nhúc nhích được chút nào.
Không thể nào! Tôi không thể yếu đến thế được!
Rồi một cảm giác kinh hoàng cuộn lên trong dạ dày. Món trà ban nãy có vị rất lạ. Và cả hai vị hiệp sĩ đều không hề nhấp môi.
Tôi không muốn tin, nhưng có lẽ đây là──
Suy nghĩ của tôi ngày càng hỗn loạn khi sự hoảng sợ lan tỏa khắp người. Mặc cho cơn hoảng loạn, tôi vẫn cố trừng mắt giận dữ với gã đàn ông trước mặt.
“Tôi không muốn! Tôi về nhà đây! Mau thả tôi ra!”
“Vậy sao? Nhưng chẳng mấy chốc cậu sẽ cảm thấy khoan khoái lắm đấy, biết không?”
Tôi nghẹn thở. Điều tôi không mong nhất cuối cùng đã xảy ra. Thật quá ghê tởm.
“Ngài đang nói gì vậy…?”
“Dù gì thì ta cũng muốn cậu được sung sướng mà. Thế nên ta đã thêm chút gia vị vào đồ uống của cậu. Nó sẽ khiến cậu thấy dễ chịu và thoải mái. Nhưng đừng lo, nó không hại gì đến cơ thể đâu. Sáng mai là hết tác dụng. Saular thỉnh thoảng cũng cho người tình của hắn dùng.”
“Thuốc…”
“Chà… ta nghĩ hắn đã cho vào loại liều mạnh hơn, nhưng chắc không sao đâu.”
Toang rồi.
Gã nói thật ư? Đúng là khốn nạn nhất trần đời.
Vậy là trà đã bị bỏ thuốc?
Giờ nghĩ lại, gã Mắt Lờ Đờ chính là người đã pha và mang nó ra.
Sao mình lại uống nó cơ chứ?
Nhưng hối hận cũng đã muộn.
“Này, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Cứ ngoan ngoãn và hưởng thụ đi. Những kẻ biết hưởng thụ cuộc sống mới là người chiến thắng. Thỉnh thoảng chiều ta một chút, rồi ta sẽ cho cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn, được không? Ta sẽ đối xử tốt với cậu. Nếu cậu muốn làm đội trưởng, ta sẽ cho cậu vị trí đó. Nếu không muốn làm việc, cậu cứ ở trong nhà ta và ta sẽ nuôi cậu cả đời. Chúng ta có thể chơi bời đến hết đời. Vậy cậu còn bất mãn điều gì nữa?”
“Ngài đang─”
Đội trưởng Hiệp Sĩ Hoàng Gia ngồi đè lên đùi tôi, khóa chặt chân tôi lại. Gã cũng dùng một tay ghì chặt hai cổ tay tôi trên đầu.
Giờ thì hết đường thoát rồi…
Một gã ghê tởm như vậy lại là người lớn, thậm chí còn là một hiệp sĩ. Gã khỏe hơn và to con hơn tôi nhiều. Thể chất của tôi chỉ nhỉnh hơn một đứa trẻ một tẹo.
Chưa kể, tôi còn bị chuốc thuốc.
Kể cả khi tôi có thể thổi bay gã bằng ma thuật, nó cũng cần một câu thần chú khá dài. Và không đời nào gã để tôi niệm chú xong. Ngay khi tôi bắt đầu, gã chắc chắn sẽ chặn họng tôi ngay. Đúng như tôi nghĩ, kẻ thù lớn nhất của ma thuật trong thế giới này chính là ma thuật “Hủy Bỏ Niệm Chú”.
Gã luồn bàn tay còn lại vào dưới áo tôi, từ từ vuốt ve ngực tôi. Cảm giác đó làm da đầu tôi tê dại.
“Dừng lại! Thả tôi ra, đồ khốn biến thái chết tiệt!!!”
Gã hiệp sĩ tóc đen mở to mắt ngạc nhiên. “Cậu cứng đầu hơn ta tưởng đấy. Chà. Huấn luyện một đứa trẻ nổi loạn như cậu thành một con mèo con ngoan ngoãn nghe cũng vui phết.”
Gã bật ra một tiếng cười dâm đãng từ sâu trong cổ họng. Rồi trong một động tác nhanh gọn, gã xé toạc áo tôi.
Bàn tay ẩm ướt của gã trườn lên cao hơn, và tôi cảm thấy bao tử mình lộn nhào. Một cảm giác ghê tởm tột độ, đến mức chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.
“D-dừng lại, đồ khốn! Đừng chạm vào tôi!”
“Làn da thật trắng và đẹp. Cậu cũng rất kiêu hãnh, giống hệt người ấy… Tốt, rất tốt. Ta đã thấy phiền khi phải dự cái giải đấu kiếm thuật nhà quê đó, nhưng đúng là trong cái rủi có cái may. Nhờ vậy mà ta mới được gặp cậu.”
Gã lướt bàn tay đẫm mồ hôi từ cổ xuống ngực tôi, rồi dừng lại vuốt ve bụng tôi.
Tởm quá.
“Nào, cứ thư giãn đi. Ta sẽ làm cho cậu sung sướng ngay bây giờ. Cứ tận hưởng đi. Ta sẽ rất, rất nhẹ nhàng…”
Mặt gã dí sát vào cổ tôi. Gã liếm môi.
Và rồi, gã chậm rãi liếm xương quai xanh của tôi.
Sự ghê tởm, tức giận và sợ hãi bùng lên trong lòng. Trong một khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng.
“Chúng ta làm một hiệp ở đây, sau đó chuyển vào giường. Được không, Lian?”
Ngài muốn làm gì?
Không, dù gã không nói ra thì tôi cũng biết ý gã là gì. Gã định cưỡng hiếp tôi. Đúng là đồ tồi tệ nhất.
Chạy. Phải chạy ngay.
Nhưng bằng cách nào?
Chắc chắn phải có cách.
Cứ như thể Nữ thần May mắn đang mỉm cười với tôi, tôi đột nhiên nhớ lại một ký ức mơ hồ. Một kỹ thuật mà thầy dạy kiếm đã từng chỉ.
Đó là chiêu tự vệ dành cho một mục tiêu, đặc biệt hữu dụng khi tay chân bị khống chế. Nhưng thực hiện nó thế nào thì tôi lại không tài nào nhớ ra.
Nhớ lại đi! Phải nhớ lại bằng được!
“E-em hiểu rồi.”
Để làm đối phương lơi lỏng cảnh giác dù chỉ một chút, tôi ngừng chống cự.
“Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài. Vì vậy…”
Nụ cười của gã hiệp sĩ tóc đen càng sâu hơn. “Đứa trẻ ngoan. Cậu nên làm vậy ngay từ đầu. Ta sẽ sớm làm cho cậu sướng thôi.”
Gã cởi cúc quần tôi, đôi bàn tay to lớn từng khám phá phần trên cơ thể tôi giờ lướt xuống bên dưới.
Và rồi tôi chờ gã đến gần hơn, cố nuốt xuống cơn buồn nôn và sự ghê tởm đang chực trào ra khỏi dạ dày.
Lực đè tôi xuống nhẹ đi.
Khuôn mặt cười nhăn nhở của gã tiến lại gần tôi.
Để gã không nhận ra kế hoạch của mình, tôi từ từ hít một hơi, đồng thời dồn sức vào cơ bụng.
Ngay khoảnh khắc gã chuẩn bị hôn tôi, đầu hơi nghiêng đi, tôi dùng hết sức bình sinh thiết đầu công vào mặt gã.
Y hệt như những gì vị thầy nghiêm khắc đó đã dạy.
Tiếng ‘bốp’ vang lên nghe mới êm tai làm sao.
Với một tiếng rên, gã lùi lại, một tay che mặt.
Cái nắm trên cổ tay tôi lỏng ra.
Chớp lấy thời cơ, tôi nhanh chóng rút tay xuống.
Thành công!
Sau đó, tôi đan hai tay vào nhau, rồi thúc cùi chỏ thật mạnh vào quai hàm gã.
“Á á á!”
Tôi lăn từ trên ghế sofa xuống sàn, luồn qua gầm bàn, rồi vòng sang phía bên kia.
Đến nơi, tôi lập tức cố gắng đứng dậy.
Vị thầy dạy kiếm nghiêm khắc đã nhồi vào đầu tôi rằng phải tận dụng chướng ngại vật khi chiến đấu. Nói cách khác, đó không chỉ là vật cản, mà còn là vũ khí. Cơ hội chiến thắng của tôi sẽ đến từ đó.
Giữa chúng tôi là một chiếc bàn thấp dài và nặng làm bằng đá. Dù gã có chạy nhanh đến đâu cũng không thể tóm được tôi ngay lập tức.
Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy, thầy dạy kiếm! Những gì thầy dạy quả là hữu ích!
Nhờ có thầy, em đã tự bảo vệ được mình. Thực sự, cảm ơn sư phụ! Lát nữa em sẽ đãi thầy món ăn vặt yêu thích của thầy, cá khô ăn kèm khoai tây và rượu chưng cất. Thêm cả đống quà lưu niệm nữa!
Thấy gã đàn ông đứng dậy từ phía bên kia bàn, một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi gã, tôi ba chân bốn cẳng lao về phía lối ra.
Nhưng chân tôi sắp nhũn ra rồi. Chết tiệt.
“Đứng lại, thằng nhãi kia!”
Đợi cái quần què!
Tôi vớ lấy tay nắm cửa, giật tung nó ra, và lao đi trong hành lang.
Tôi phải vật lộn để đứng vững. Mọi thứ xung quanh mờ đi khi tôi phóng như bay qua các hành lang. Xuống bốn tầng cầu thang, và xuyên qua sảnh khách sạn rộng lớn.
Tôi gạt phắt mọi lời gọi và những cánh tay níu kéo của nhân viên cùng bảo vệ khách sạn.
Và bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi đã thoát ra khỏi khách sạn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 18"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen trực tiếp bóng đá Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 f8bet nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz