[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 21

Chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa là hết năm.
Cha của Lian, người đã lên kinh đô dự tiệc tất niên, vừa về được một tuần, kè kè bên cạnh là hai hiệp sĩ trong bộ quân phục màu xanh lộng lẫy có áo choàng.
Đang ngồi cắm mặt vào bàn làm việc, hí hoáy vạch ra kế hoạch ngân sách với một danh sách dài dằng dặc nhu yếu phẩm và vật tư, tôi tình cờ trông thấy cảnh tượng đó qua cửa sổ.
Một cỗ xe ngựa tổ chảng bốn con ngựa kéo ì ạch tiến vào cổng dinh thự rồi dừng lại ở hiên nhà. Cửa xe bật mở, đập vào mắt tôi là cảnh hai hiệp sĩ kẹp hai bên cha của Lian. Họ lôi ông, à không, phải nói là “dìu” ông xuống xe thì đúng hơn.
Anh hiệp sĩ trẻ bên phải cha của Lian có mái tóc nâu thẳng buộc đuôi ngựa thấp. Gã đeo một cặp kính gọng bạc, đôi mày thì nhíu tít lại trông rõ là khó ở.
Anh hiệp sĩ trẻ còn lại bên trái thì tóc tai rối bù màu nâu sáng. Trông hắn ta thì phờ phạc hết cả người, cứ thở dài thườn thượt.
Cha của Lian, người đứng giữa họ, một người đàn ông thường ngày nom rất chỉn chu với bộ ria mép được tỉa tót cẩn thận, nay mái tóc sẫm màu mà ông vô cùng tự hào lại rối như tổ quạ. Trông ông thật thảm hại. Đầu cúi gằm, mặt mày ủ rũ, ông loạng choạng bước tới, lưng còng vai rũ.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi khi thấy ông là: Cha của Lian ơi là cha của Lian, cuối cùng cha cũng gây ra chuyện tày đình rồi hả?
Vốn dĩ, cha của Lian là kiểu quý tộc nhà giàu vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, chuyên hành động theo kiểu “nhìn mặt bắt hình dong”. Gặp kẻ mạnh hơn thì cun cút, gặp kẻ yếu hơn thì lên mặt. Điển hình cho loại quý tộc lắm tiền nhưng não phẳng. Tóm lại, ông ta đơn giản đến mức đáng thương, dù là làm việc tốt hay việc xấu. Mấy âm mưu phức tạp lắt léo chắc chắn là quá tầm với của con người này.
Lẽ ra ông ta không thể gây ra chuyện gì nghiêm trọng đến thế. Nói thẳng ra thì, ông ta không có đủ não.
Thế có nghĩa là, khả năng cao ông ta thấy phi vụ nào đó có vẻ béo bở nên đã nhảy vào mà không thèm biết nó có hợp pháp hay không. Hoặc cũng có thể mấy vụ kinh doanh lách luật của ông đã bị sờ gáy, thành ra bị cảnh sát, à không, Kỵ Sĩ Đoàn lôi đi như một nghi phạm.
Tôi đặt bút xuống, nheo mắt nhìn ba người đang giải thích gì đó cho Lowendal. Tôi chống cằm và thở dài.
Y như rằng, Lowendal bước vào báo tin tôi cần phải đến phòng tiếp khách.
Chắc lại cái màn thẩm vấn của cảnh sát y như trong phim hình sự đây mà.
Thiệt tình cha của Lian, sao cha cứ phải rước họa vào thân đúng cái đêm Giao thừa bận sấp mặt sấp mũi thế này cơ chứ? Nhưng người ta vào cả rồi, mình cũng chẳng làm gì được.
Tôi tự hỏi ông đã phạm phải sai lầm gì, đầu đã bắt đầu đau như búa bổ dù còn chưa nghe hết câu chuyện. “Xin thất lễ,” tôi nói khi bước vào phòng.
Một nhịp sau, cha của Lian đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa da. “À, Lian.” Gương mặt ông ta tái mét.
Ông loạng choạng đi về phía tôi rồi dừng lại ngay trước mặt. Khi tôi còn đang ngớ người không biết ông định nói gì, thì ông đã quỳ rạp xuống sàn, nắm chặt tay tôi như gọng kìm.
Ông ngước lên nhìn tôi, mắt lưng tròng, giọng nức nở.
“Lian… Lian… Cha xin lỗi… Cha không ngờ… không ngờ mọi chuyện lại t-thành ra thế này…”
“Cha…”
A…
Chà… vậy là mình đoán trúng phóc rồi, hả?
Cha đã làm cái gì vậy, cha của Lian? Mấy tội kinh điển như hối lộ à? Kêu gọi quyên góp trái phép? Tham nhũng? Gian lận sổ sách? Hay là buôn lậu thứ gì đó ngoài chợ đen?
“Ch-cha chỉ nghĩ đó là điều tốt nhất thôi. Lúc đó, nó có vẻ là một món hời lớn cho nhà Owens, bao gồm cả con nữa. Cha cũng đã dặn gã ta không được làm bất cứ điều gì mờ ám, và muốn gã xử lý mọi việc. Đó là lý do cha đã tin tưởng gã một cách mù quáng! Cha hoàn toàn không biết gã sẽ làm một việc như thếeeeeeeee!”
Tuy chưa rõ ngọn ngành nhưng xem ra ông ta bị tóm vì cái thói tham lam của mình rồi.
Tôi thở dài một hơi não nề.
Trước hết, phải hỏi cho ra nhẽ xem ông bị bắt vì tội gì đã. Tùy vào lý do mà mình còn liệu đường tính kế. Mong là không phải chuyện gì to tát, nhưng mà… “Cha, cha đã làm gì?”
Một tiếng rú thất thanh bật ra từ miệng cha của Lian. Mặt ông trắng bệch như tờ giấy, người bắt đầu run lên bần bật.
Xem ra cái thái độ, ánh mắt, hay giọng điệu lạnh như tiền của mình đã dọa ông ta sợ mất mật rồi.
“Ông ta đã phạm một tội ác thực sự đê tiện.” Vị hiệp sĩ đeo kính ngồi trên ghế sofa đối diện chúng tôi khịt mũi khó chịu, tay đẩy gọng kính lên sống mũi. Anh ta nheo đôi mắt lạnh lùng, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng hằn sâu.
Anh ta lườm chúng tôi, tay khoanh lại trong khi một ngón tay giật giật vì tức tối.
Chính xác hơn, ánh mắt sắc như dao găm đó đang nhắm thẳng vào cha của Lian.
“Bán một đứa trẻ vì lợi ích của bản thân… Ngươi đúng là thứ rác rưởi của rác rưởi. Không, ngươi còn không bằng rác rưởi.”
“Hảảả!?” Cái quái gì vậy trời? Không thể tin nổi, ông ta lại dính vào một tội ác ghê tởm thế này ư! Buôn người! Bán trẻ em! Tệ nhất của tệ nhất, đê tiện không thể tả! Kinh khủng tởm! Đúng là thứ rác rưởi trời đánh! Chỉ có đồ cặn bã của xã hội mới làm thế!
“Cha… cha là người tệ nhất. Sao cha có thể làm một việc như thế này chứ…?”
“Kh-không! Con hiểu sai rồi, Lian! Cha đâu có muốn mọi chuyện thành ra thế này. Cha không biết! Cha xin con, tin cha đi!!”
“Không có ý định” với “không biết” cái nỗi gì? Giờ này còn viện cớ, ông có thể hèn hạ tới mức nào nữa đây?
Ban đầu, tôi không thấy cha của Lian đáng ghét đến thế trong game, chỉ là một nhân vật phản diện tép riu và là cha của một tên vô lại tồn tại để khiêu khích anh hùng.
Ông ta đúng là mê tiền thật, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ ông ta lại có thể hạ mình đến mức này.
Cha của Lian có vẻ như lớn lên như một cậu ấm được nuông chiều, một người chưa bao giờ phải nếm mùi khổ cực, và chỉ tham lam những thứ mà hầu hết mọi người đều khao khát. Ông ta rất có thể sẽ đi đêm với các chính trị gia tại các nhà hàng cao cấp, trong khi dúi một ít tiền dưới gầm bàn.
Ông ta cũng là một kẻ nhát gan, làm gì có đủ lá gan để phạm một tội ác như vậy.
Ít nhất, đó là những gì tôi đã nghĩ…
“Con đã tin rằng cha sẽ không đời nào làm một việc như thế, vậy mà…”
“L-Lian!” Cha của Lian run rẩy vì sốc, mắt mở to. “C-con sai rồi! Cha chỉ nghĩ điều đó sẽ có lợi cho con thôi!”
“Có lợi cho con?”
“Đúng vậy! Cha chắc chắn con không muốn chôn chân ở vùng nông thôn hẻo lánh này, và con thà đắm mình trong sự xa hoa của kinh đô thời thượng, nơi mọi người tụ tập, phải không nào?”
Tôi lắc đầu.
Tôi là kiểu người thà về quê ở ẩn còn hơn là lên thành phố.
Vì tôi là một đứa hướng nội chính hiệu, tôi thà đọc sách, xem TV, viết truyện, làm vườn hay làm việc nhà còn hơn là ra ngoài chơi bời.
Tôi cũng ghét những nơi ồn ào và đông người.
“Không. Con thích cuộc sống hiện tại của mình. Ngay cả khi không sống ở một thành phố lớn, con vẫn hài lòng với ngôi làng này. Nơi đây yên bình, phong cảnh hữu tình, và dân làng sống một cách thong thả. Họ cũng rất hiền lành, và đã đối xử rất tốt với con. Con không mong muốn gì hơn thế này.”
“L-Lian…”
“Ồ?” Vị hiệp sĩ đeo kính mở to mắt nhìn tôi, rồi anh ta lại nheo mắt lại, nhìn xuống cha của Lian. “Thật đáng ngạc nhiên. Không giống như ông, cậu ấy chẳng phải là một người con trai khiêm tốn, hiểu chuyện và đáng kính sao? Còn ông thì—”
“S-sai rồiiiiii! Không phải thế, Lian! Đúng là cha đã làm mọi chuyện rối tung lên, nhưng cha vẫn nghĩ cho con mà! Cha thực sự thương con! Cha thừa nhận đã lơ là trách nhiệm, cha xin lỗi vì điều đó! Nhưng gã đó đã hứa với cha một khoản tiền kếch xù mỗi năm cho một việc mà hắn nói là sẽ tốt cho cả hai chúng ta! Và cha thừa nhận, cha đã bị nó làm cho mờ mắt. Nhưng số tiền đó lớn tới mức kinh thiên động địa! Có thằng nào mà không bị cám dỗ cơ chứ, phải không?!”
Ông ta đã bị mờ mắt bởi số tiền khổng lồ này ư?
Cả hai hiệp sĩ đều lườm cha của Lian, ánh mắt lạnh đến độ có thể đóng băng vạn vật.
“Á, mấy cái nhìn này cứ như dao găm đâm vào người cha vậy! Nhưng làm ơn tin cha đi, Lian!!! Con là con trai yêu quý của cha, cha thương con mà! Hạnh phúc của con là quan trọng nhất với cha! Cha đã nghĩ cho hạnh phúc và tương lai của con đấy!!!”
“Con sẽ tự quyết định hạnh phúc và tương lai của mình,” tôi nói. “Cha đừng có tự mình sắp đặt chúng.”
Nếu cha của Lian cứ chỉ tay năm ngón vào mọi hành động của tôi, thì việc thiết lập Kế hoạch Phòng thủ Làng Leis sẽ là điều không tưởng. Nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi.
Cha của Lian khuỵu xuống sàn một cách bất lực.
“Con nói đúng… Cha xin lỗi vì đã tự ý quyết định thay con. Cha thực sự xin lỗi.”
“Bây giờ cha đã hiểu mình sai ở đâu chưa?”
“Rồi, Lian… Cha thực sự hiểu rồi. Từ nay về sau cha sẽ chỉ đưa ra quyết định sau khi hỏi ý kiến con… Vì vậy, làm ơn, đừng nhìn cha lạnh lùng như vậy, con trai yêu quý của cha…”
Tôi xoa thái dương khi một cơn đau đầu như búa bổ ập đến.
Việc ông ta hỏi ý tôi trước khi đưa ra quyết định lớn nào đó thì cũng tốt, nhưng tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì đến mấy trò xấu xa của ông ta cả.
Nhưng giờ ông đã đề cập đến, tốt nhất là cha của Lian nên thông báo cho tôi về những tội ác đang nhen nhóm của mình trước. Như vậy tôi có thể ngăn cản ông trước khi ông làm điều gì đó ngu ngốc.
Tôi nhìn xuống cha của Lian đúng lúc ông ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ. Một tiếng thở dài não nề thoát ra khỏi môi tôi.
“Được rồi. Sau này cứ làm như vậy đi. Còn bây giờ, chuyện đã rồi, thưa cha.”
“Ch-cha biết, Lian! Ngay cả cha cũng hiểu được điều đó… Có thể đã quá muộn, nhưng cha sẽ bù đắp, cha thề! Cha sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình, vậy nên, làm ơn, con sẽ tha thứ cho cha của con chứ?”
Nếu ông ta đã nói sẽ chuộc lỗi, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Dù gì đó cũng là việc ông ta nên làm. Ở thế giới này, người có thể tha thứ, nhưng Trời thì không.
Trong mấy bộ phim lịch sử mà ông tôi xem không sót tập nào mỗi tuần, nhân vật chính thường nói câu này với nhân vật phản diện khi tình hình lên đến cao trào. Dù vậy, điều đó không có nghĩa là nó sai.
“Cha, cha có thực sự hối cải không?”
“Có chứ! Tim cha như muốn vỡ tan! Tràn ngập hối hận đây này!!”
Cha của Lian bắt đầu khóc lóc om sòm trong khi bám lấy chân tôi. Ông ta ồn ào quá mức, và khuôn mặt ướt đẫm nước mũi, nước mắt và mồ hôi đến nỗi trông không giống như đang giả vờ.
Trông cha của Lian đúng là thật lòng muốn sửa sai. Và ông cũng nói điều này với sự chân thành không thể chối cãi.
Tôi chuyển ánh nhìn sang vị hiệp sĩ đeo kính.
Vị hiệp sĩ thở dài bực dọc và nhún vai. Anh ta đẩy cặp kính gọng bạc về đúng vị trí và gật đầu với tôi, không nói một lời nào.
Anh ta dường như đã chấp nhận rằng tên tội phạm thực sự cảm thấy hối hận.
Làm tốt lắm, cha của Lian.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ông sẽ thoát khỏi hình phạt thích đáng của mình.
“Cha không nói dối, phải không?” tôi hỏi. “Cha có thể hứa đây là điều ngu ngốc cuối cùng cha sẽ làm không?”
“Tất nhiên, cha thề nhân danh Nữ thần! Đây là lần cuối cùng!”
“Làm ơn, đừng nuốt lời… Hãy dùng chúng làm kim chỉ nam, và sống một cách ngay thẳng, thưa cha.”
Đôi mắt của cha Lian mở to, môi ông run rẩy khi ngước nhìn tôi.
“Con… thật sự tha thứ cho cha vì đã làm một chuyện ngu ngốc và không thể cứu vãn như vậy sao?”
Dù tôi có tha thứ cho ông hay không, điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng ông cần phải dọn dẹp mớ hỗn độn của mình.
Cũng như vì những đứa trẻ mà ông đã bán đi.
“…Hết cách rồi. Dù sao con cũng là con trai của cha.”
Ý tôi là, sẽ khó xử lắm nếu giả vờ chúng ta là người dưng nước lã.
Lẽ ra tôi nên dập tắt tội ác này từ trong trứng nước. Nhưng tôi đã không mảy may nghi ngờ, mặc dù cả hai chúng tôi đều sống trong cùng một dinh thự.
Lát nữa, chắc mình sẽ phải đi xin lỗi vì tất cả những rắc rối mà người cha trời đánh này đã gây ra, nhỉ?
Mặc dù kỳ nghỉ năm mới đáng lẽ là thời gian để ăn mừng, không khí đã trở nên ảm đạm vào đêm Giao thừa này. Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không cảm thấy chán nản.
“L-Liaaannnnn…!!”
Cha của Lian sụt sùi ầm ĩ như một đứa trẻ, bám vào đầu gối của đứa con trai chưa trưởng thành của mình.
Với sự mệt mỏi thấm đến tận xương tủy, tôi xoa tấm lưng còng của cha mình trong một nỗ lực để dỗ dành ông.
“Thật là một… cảnh tượng cảm động…” Anh hiệp sĩ mặt mày phờ phạc sụt sùi, tay lăm lăm chiếc khăn mùi soa. Lôi ở đâu ra thế không biết?
Tôi cũng muốn khóc đây này.
Cha ruột của tôi đã trở thành một tên tội phạm. Đau lòng quá đi mất.
“Con trai của ông ấy thật tốt bụng và chu đáo… T-tôi cảm động đến mức nước mắt cứ tuôn ra không ngừng!”
Cái này mà là cảnh tượng cảm động á?
Tôi thì chỉ thấy đây là một cảnh tượng vừa đáng xấu hổ vừa thảm hại thì có. Một ông bố làm chuyện tày trời vẫn khăng khăng mình vô tội, còn đứa con trai thì mắng xối xả, bắt ông phải tự kiểm điểm.
“Lian-sama.” Vị hiệp sĩ đeo kính từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa và quay về phía tôi. “Cậu thấy vậy có được không?”
“Tôi?”
Ngay cả khi không có sự cho phép của tôi, ông ta cũng sẽ phải chuộc lại những tội lỗi đã gây ra, phải không?
Trước hết, chúng ta phải tìm những đứa trẻ ông ta đã bán. Và sau đó, chúng ta phải cứu chúng bằng cách nào đó, xin lỗi, và nói chuyện thẳng thắn về vấn đề này với chúng. Đó sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm.
Với những suy nghĩ và quyết định đã được củng cố, tôi gật đầu và nói, “Vâng. Như tôi đã nói trước đây, hối hận thì cũng đã muộn, nhưng ông ấy vẫn có thể sửa chữa những sai lầm của mình.”
Vị hiệp sĩ đeo kính, người trông khó ở từ đầu, bất chợt nở một nụ cười lịch lãm và thân thiện. “Tuyệt vời. Thật là một sự an ủi khi biết rằng vẫn còn những chàng trai trẻ có trái tim vàng trên thế giới này. Không phải ai cũng là rác rưởi, nhỉ? Tôi thực sự biết ơn.”
“Tôi không nghĩ ngài nên cảm ơn tôi vì điều đó…”
“Sự thật là thế. Làm ô uế danh dự của một người trong sáng như cậu đúng là một hành động ngu xuẩn, một tội đáng chết. Theo tôi thấy, bị giáng chức rồi đày tới [tn content=”vùng biên ải”]Đọc chú thích bên dưới để hiểu rõ hơn về điều này![/tn] vẫn còn là quá nhẹ. Cứ xử tử ông ta đi cho rồi!”
“Tiền bối! Nói toẹt ra thế nguy hiểm lắm! Xin ngài hãy kiềm chế một chút!”
“Xử tử ông ta?!”
Sau khi nhìn dáng vẻ đang sụt sùi của cha Lian, tôi quay ánh mắt sang vị hiệp sĩ đeo kính.
“L-làm ơn, ngài không cần phải đi xa đến mức giết ông ấy! Nếu ông ấy chết, ông ấy không thể sửa chữa bất cứ điều gì!”
“Cậu thực sự quá tốt bụng.” Vị hiệp sĩ đeo kính mỉm cười kinh ngạc. Sau đó, anh ta đưa một tay lên ngực và cúi chào.
“Cậu thậm chí còn tha thứ cho loại rác rưởi này và cho ông ta cơ hội chuộc lỗi. Lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi mới thực sự ấn tượng… Cậu thực sự là một người tuyệt vời. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chứng kiến loại cặn bã này trên thế giới, nhưng tôi cảm thấy may mắn vì con đường của chúng ta đã giao nhau.”
“Tôi cầu xin ngài… bất cứ điều gì ngoại trừ án tử hình.”
“Được rồi, chúng tôi sẽ không làm vậy.”
May quá. Có vẻ như cha của Lian vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ông là một người cha đã phạm một tội ác ghê tởm, ông vẫn là cha tôi. Đời người không có cơ hội thứ hai. Nếu ông chết, mọi thứ sẽ kết thúc, và ông không thể sửa chữa những sai lầm của mình.
Nhưng bị giáng chức và gửi đến một [tn content=”vùng sâu vùng xa”]Trong tiếng Nhật, vùng sâu vùng xa và biên ải đều có cùng một ký tự với cách phát âm giống nhau, đó là lý do tại sao Lian hiểu lầm toàn bộ tình huống, nghĩ rằng chính cha của Lian sẽ bị trừng phạt với tư cách là thủ phạm chính.[/tn], hả…? Bản án sẽ kéo dài bao lâu…? Chà, tôi nghĩ ngôi làng và lãnh thổ của nó sẽ ổn miễn là chúng ta có Lowendal.
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Không có gì phải cảm ơn tôi cả. Diễn biến này quá đột ngột nên tôi quên chưa giới thiệu bản thân. Tên tôi là Sirias Sagez, đội trưởng mới được bổ nhiệm của Kỵ Sĩ Đoàn Hoàng Gia. Và đây là—”
“Tôi là Charleux Schuricht, đội phó…”
“Cái gì?”
Anh ta vừa nói gì vậy?
Tôi có cảm giác như họ vừa nói Kỵ Sĩ Đoàn Hoàng Gia…
“Kỵ Sĩ Đoàn… Hoàng Gia?”
“Phải. Charleux và tôi đến đây để xin lỗi về sự xấc xược của tên cựu đội trưởng rác rưởi Serpentine, kẻ đã dám làm những điều không thể kể xiết với một người tuyệt vời như cậu.”
“Cái gì?!”
Serpentine?
Khoan đã.
Ủa chẳng phải chúng ta đang nói về cha của Lian sao? Cái người đã buôn bán trẻ em, thề thốt sẽ sửa sai, rồi thoát án tử bằng cách chịu đi đày ở một nơi khỉ ho cò gáy ấy!?
Ý các vị là toàn bộ sự việc là một sự hiểu lầm? Từ lúc nào? Tôi đã bắt đầu hiểu sai câu chuyện từ lúc nào vậy?
Tôi đảo mắt nhìn người cha đang khóc nức nở của Lian, vị hiệp sĩ đeo kính đang mỉm cười, và vị hiệp sĩ trông kiệt sức vẫn đang xì mũi.
Não tôi ngưng hoạt động.
Tôi mơ hồ nhớ lại lời của ông tôi từ rất lâu trước đây. Để tránh đưa ra kết luận vội vàng, tôi phải luôn giữ một cái đầu lạnh và lắng nghe những gì người khác nói. Bằng cách đó, tôi sẽ không bị hoảng loạn và khiến mọi việc leo thang chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ.
Theo lời tân đội trưởng Sagez, tên cựu đội trưởng mắt sắc và gã đội phó mắt rũ kia sẽ bị trừng phạt. Họ cũng sẽ được chuyển đến đội Hiệp sĩ Biên giới, đơn vị chịu trách nhiệm bảo vệ biên ải. Chính xác như những gì Alfred đã nói với tôi trước đây.
Đáng ngạc nhiên là, gã Serpentine đó có quan hệ huyết thống với hoàng gia. Đó là cấp bậc quý tộc thấp nhất, nhưng dù sao vẫn là một quý tộc.
Rồi tôi chợt nhận ra. Thì ra đó là lý do tại sao hắn lại bình tĩnh đến vậy trong khách sạn siêu sang đó, hả? Vì xuất thân từ hoàng gia, hắn rõ ràng đã quen với sự đối đãi như người nổi tiếng.
Điều đó giải thích tại sao vị đội phó lại tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn một cách ngoan ngoãn.
Vị đội trưởng đeo kính, không, Đội trưởng Sagez nhíu mày lo lắng, và thở dài một hơi.
“Đây là một điều rất khó nói, và tôi cảm thấy rất xấu hổ khi yêu cầu điều này, nhưng… tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật về vấn đề của hắn. Đó là điều cấp trên của tôi đã yêu cầu tôi hỏi cậu. Đã có một số tin đồn lan truyền, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tuân thủ yêu cầu của chúng tôi.”
“Một bí mật?”
“Phải. Đổi lại, tôi sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của cậu miễn là nó vẫn nằm trong giới hạn pháp luật. Đó cũng là điều cấp trên của tôi đã ra lệnh cho tôi làm.”
“Một yêu cầu…”
“Đúng vậy. Xin hãy cho tôi biết mong muốn của cậu. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để thực hiện nó. Vì vậy, tôi hy vọng nó có thể làm dịu đi cơn giận của cậu và chữa lành trái tim cậu dù chỉ một chút… Đó cũng là lý do tại sao chúng tôi đến đây vội vã như vậy; để thực hiện yêu cầu của cậu.”
Ngồi bên cạnh tôi, cha của Lian ngước lên nhìn tôi.
Vừa vuốt lại bộ ria mép đang rối bù, ông gật đầu với vẻ mặt mệt mỏi.
“Khi cha vừa đến kinh đô để dự buổi chào hỏi và tiệc cuối năm, cha nhận được một cuộc gọi từ trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn Hoàng Gia. Cha đã đến đó tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, và hóa ra là về vấn đề này…”
“Con hiểu rồi… Vậy ra đó là chuyện đã xảy ra, hả?” Tôi hỏi.
Cha của Lian liếc nhìn tôi, mắt ông lại rưng rưng.
”Ôi, Lian… Cha thực sự xin lỗi… Cha không nghĩ người đó lại kinh khủng đến vậy. Họ nói với cha rằng hắn có những sở thích bất thường… Sau khi sử dụng loại thuốc kích dục bất hợp pháp đó, hắn thậm chí còn cưỡng hiếp con một cách tàn nhẫn, đến mức cơ thể con giờ đây chẳng khác gì một tấm giẻ rách…”
“…Cái gì?”
Cha vừa nói cái gì cơ?
“Tên đội trưởng đó là một kẻ biến thái thích làm chuyện đó một cách thô bạo, một gã có khuynh hướng bạo dâm… Tên cựu đội phó mắt rũ đó cũng xác nhận điều này. Thật kinh khủng… Họ cũng nói với cha rằng tên biến thái thái quá đó thậm chí còn làm tổn thương cơ thể và tâm hồn con cho đến khi không còn gì ngoài những mảnh vụn. Và rằng… cơ thể của con không còn phù hợp để kết hôn nữa…”
Nààààày!?
Kh-khoan đã!?
Câu chuyện đã lái sang cái hướng quái quỷ gì thế này!?
“Ch-cha chỉ nghĩ rằng nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, việc con trở thành người được đội trưởng Kỵ Sĩ Đoàn Hoàng Gia yêu thích cũng không quá tệ, phải không? Đội trưởng có ngoại hình khá, dòng dõi đáng kính, và giàu có. Vì vậy, cha chắc chắn rằng con cũng sẽ thích anh ta… Và rồi, chà, sau khi cả hai con hợp nhau… chúng ta sẽ có mối liên hệ với hoàng gia, một cơ hội rất tốt thực sự—”
Này, ông kia.
Tên khốn này… Đúng như mình nghĩ, ông đã âm mưu chuyện này sau lưng mình, phải không? Đừng có đùa với tôi.
“Gã này đúng là đồ rác rưởi.”
“T-tệ hại nhất…!”
“Ááá! Ngay cả các hiệp sĩ cũng đang lườm tôi với ánh mắt lạnh như vậy…! Nhưng, nhưng, nếu tôi biết hắn là một kẻ biến thái như vậy, tôi sẽ không bao giờ trong mơ mà giao đứa con trai quý giá của mình vào tay hắn…! Tôi không quan tâm người khác sống cuộc đời của họ như thế nào, nhưng tôi chỉ yêu gia đình mình! Tôi nghiêm túc đấy, làm ơn tin tôiiiiii!!!”
Cha của Lian bám lấy tôi và lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.
Đầu tôi đau đến mức bắt đầu thấy choáng váng.
Không hiểu sao, câu chuyện về những sự kiện ở khách sạn đó đã rẽ sang một hướng đáng lo ngại.
Gã đó, hả?!
Chắc chắn là gã đó rồi, phải không?!
Tên tóc vàng đó đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy!!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là do tên nhóc đó làm.
Tôi đã nói với hắn rằng tôi bị tấn công, chứ không phải bị cưỡng hiếp, đúng không?
Cơ thể tôi vẫn còn trong trắng!
Có vẻ như câu chuyện này, bị tam sao thất bản khi truyền từ miệng người này sang người khác, cuối cùng đã biến thành một vụ việc ghê tởm.
“Cơ thể chẳng khác gì giẻ rách” là sao?! “Một cơ thể không còn phù hợp để kết hôn” rốt cuộc là cái quái gì thế hả?!
Tôi vẫn còn trong trắng, hiểu chưa hả?!
Tuy nhiên, việc đính chính họ thật quá xấu hổ, vì đây là một chủ đề quá nhạy cảm!!!
Nếu không, họ sẽ bắt tôi giải thích cặn kẽ đầu đuôi những gì đã xảy ra.
Chỉ cần tưởng tượng bị thẩm vấn trước một đám đông, về việc hắn đã cưỡng hiếp tôi bao nhiêu, về việc hắn có cho vào hay không, hay chúng tôi đã tham gia vào những trò bệnh hoạn nào… Aaa, tôi không thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ đó!
Chắc tôi ngất xỉu mất!
Tệ rồi. Bình tĩnh nào, Lian.
Nếu mình hoảng loạn ở đây, mình sẽ thua. Mình đang bình tĩnh. Đừng đưa ra bất kỳ giả định kỳ lạ nào nữa.
Hãy sắp xếp lại những gì mình đã nghe.
Theo lời vị đội trưởng đeo kính này, Serpentine thuộc hoàng gia, vì vậy họ không muốn công khai vụ bê bối này.
Và hai hiệp sĩ trước mặt tôi đã nhận lệnh từ cấp trên để giải quyết với tôi một cách riêng tư, do đó họ mới đến đây.
Họ cũng sẽ thực hiện một mong muốn của tôi như một loại tiền bịt miệng.
Tôi gật đầu cùng một tiếng thở dài. “…Tôi hiểu rồi. Vậy là chỉ cần tôi không nói với ai về vụ này là được, phải không?”
Vị đội trưởng đeo kính mỉm cười và gật đầu. “Phải. Sẽ rất hữu ích nếu cậu có thể làm vậy… Cá nhân tôi thì chỉ muốn cho mấy lão cấp trên khốn kiếp của mình một vố đau thôi.”
“Tiền bối…”
“Nhưng tôi rất mừng vì cậu có thể thông cảm cho hoàn cảnh của chúng tôi. Cậu cũng rất nhanh trí nữa. Hừm, một viên ngọc thô… Lian-sama, cậu thấy sao? Có muốn gia nhập với chúng tôi không?”
Tôi đã chán ngấy với toàn bộ công việc hiệp sĩ này, và lắc đầu. “Không. Tôi muốn ở lại đây và làm việc cho vùng đất này. Tôi không có kế hoạch lên kinh đô.” Tôi quay sang cha của Lian vì thời điểm vừa đúng lúc. “Được chứ, phải không? Thưa cha?”
Ông lắc đầu lia lịa. Nếu ông còn dám hó hé về những huyền thoại và kỳ quan của kinh đô, tôi sẽ nổi điên.
“D-dĩ nhiên! Con không cần phải lên kinh đô. Cứ làm bất cứ điều gì con muốn.”
“Cảm ơn cha.”
Tuyệt vời!
Thuyết phục cha của Lian cho tôi ở lại làng, chưa kể đến việc từ bỏ việc bắt tôi làm việc ở kinh đô, thật là một việc nhức đầu. Nhưng tôi đã giải quyết được vấn đề này. Nhẹ cả người.
“Tôi hiểu rồi… Thật đáng tiếc. Thực sự rất không may, nhưng tham vọng đó cũng thật tuyệt vời. Cậu chắc chắn sẽ trở thành một lãnh chúa vĩ đại trong tương lai.”
“Không, anh trai tôi mới là người thừa kế tước vị lãnh chúa. Tôi thì thích thể hiện năng lực của mình sau bức màn hơn.”
Tôi không thích nổi bật.
Vị đội trưởng đeo kính nhìn tôi chằm chằm, rồi anh ta chuyển ánh nhìn sang cha của Lian, một nụ cười nở trên môi.
“Lãnh chúa Owen, ông có một người con trai thật tốt. Khiêm tốn, nhân từ, có hoài bão và thông minh. Nếu ông không biết ơn và không chăm sóc cậu ấy, Nữ thần sẽ giáng trừng phạt thần thánh xuống ông đấy, biết không?”
“V-vâng! Tôi sẽ ghi nhớ điều đó!”
Vị đội trưởng đeo kính gật đầu hài lòng, và quay lại nhìn tôi.
“Vậy thì, vào thẳng vấn đề tiền bịt miệng luôn nhé.”
“Tiền bốiiiiii!! Thẳng thừng quá đấy! Ngài không thể kín đáo hơn một chút được sao…!!” vị hiệp sĩ trông kiệt sức hét lên khi đứng dậy, đến mức giọng anh ta trở nên thé thé.
“Dù tôi có nói giảm nói tránh hay không, nội dung vẫn như cũ thôi. Phải không, Lian-sama?”
“Vâng.”
“Ng-ngay cả Lian-sama cũng đồng ý…!?”
Một điều ước, hả?
Dù sao thì mình có thể yêu cầu cái gì đây──
“A.”
“Có chuyện gì vậy, Lian-sama?”
Đúng rồi.
Một điều mình có thể yêu cầu từ các hiệp sĩ.
Một điều mà chỉ có hiệp sĩ mới có thể làm được.
“Vậy thì… tôi có thể yêu cầu ngài một việc được không?”
“Vâng, chắc chắn rồi.”
Nếu điều ước này của tôi có thể thành hiện thực, thì…
“Tôi muốn yêu cầu ngài cử một số hiệp sĩ đến tuần tra biên giới Làng Leis. Đặc biệt là biên giới phía tây.”
Đôi mắt của cả hai hiệp sĩ đồng thời mở to.
Đây có phải là một yêu cầu quá khó đối với họ không?
Nếu có các hiệp sĩ tuần tra cho đến ngày thảm họa, tôi chắc chắn rằng nhiều dân làng hơn có thể được cứu.
“Tuần tra? Ở ngôi làng này?”
“V-vâng. Cụ thể là những hiệp sĩ có kỹ năng chiến đấu,” tôi nói thêm. “Ở phía bên kia của khu rừng phía tây là một quốc gia lớn tên là Valmcardo, hiện đang có chiến tranh với một quốc gia lớn ở phía nam. Cuộc chiến đã leo thang trong vài năm qua. Và tôi lo lắng rằng những người tị nạn và ác quỷ có thể tràn đến ngôi làng này sau khi bị đuổi khỏi vùng đất phía tây.”
Hai năm nữa, một đám ác quỷ sẽ đến ngôi làng này.
“Ngôi làng này vốn rất yên bình, vì vậy chúng tôi không có bất kỳ chiến binh lành nghề nào. Ngài có thể nghĩ rằng tôi đang lo bò trắng răng, nhưng… tôi có cảm giác rằng điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Và điều đó làm tôi lo lắng. Ngôi làng này là một nơi tốt, và dân làng hiền hòa và tốt bụng. Vì vậy, tôi muốn bảo vệ họ. Điều đó… có phải là không thể yêu cầu không?”
Hai vị hiệp sĩ nhìn nhau.
Không được sao?
Rốt cuộc, đó là một công việc tẻ nhạt và tốn thời gian. Lại còn tốn kém. Anh ta thậm chí có thể phải thuê người vận chuyển để đưa họ đến đây.
Vị hiệp sĩ đeo kính nhìn tôi, mắt vẫn mở to.
“Cậu chỉ cần có vậy thôi sao? Cậu đang…”
“Vâng. Có khó quá không ạ?”
“Không, đó không phải là điều chúng tôi không thể làm, nhưng…”
“Th-thật sao!?”
Vậy là có thể! Sự giúp đỡ của họ chắc chắn sẽ vô cùng quý giá.
“Hmm, để xem nào. Tôi có thể cử một số hiệp sĩ đến ngôi làng này theo ca hàng tháng. Họ sẽ tuần tra ngôi làng để tăng cường an ninh. Như vậy có được không?”
Họ đã đồng ý! “Vâng! Như vậy là quá đủ rồi. Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Cảm ơn ngài, đội trưởng đeo kính!
“Tôi hiểu rồi. Nếu cậu có yêu cầu khác, cậu có thể nói với chúng tôi, vậy─”
“Không, như vậy là đủ rồi!”
“Đủ ư?! L-Lian-sama, cậu thấy ổn chỉ với chừng đó thôi sao?”
“Vâng. À, nhưng làm ơn hãy chắc chắn rằng những hiệp sĩ được cử đến ngôi làng này phải là người biết chiến đấu thực sự.”
Sẽ là một vấn đề lớn nếu họ chạy mất dép ngay khi vừa nhìn thấy đám ác quỷ.
Đối với những người chỉ là hiệp sĩ hữu danh vô thực, tôi xin phép từ chối.
Vị đội trưởng đeo kính im lặng, vẻ mặt đăm chiêu.
Tôi biết ngay mà. Liệu anh ta có nói rằng tôi đang đòi hỏi quá nhiều không?
Tôi có cảm giác anh ta sẽ nói vậy. Ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ rằng đó là một yêu cầu khá quá đáng.
Khi tôi chuẩn bị tinh thần cho sự từ chối của họ…
…Vị đội trưởng đột nhiên phá lên cười.
Hả? Tại sao anh ta lại cười? Tôi đâu có nói gì buồn cười.
“Oa, hiếm thấy tiền bối cười nha. Ghê quá! Chắc mai bão tuyết mất thô─ á!”
Vị đội trưởng đeo kính tát vào sau gáy của vị đội phó trông mệt mỏi, vẫn đang cười ngặt nghẽo.
“Hahaha… được rồi. Ta sẽ thực hiện mong muốn của cậu. Cứ yên tâm, Lian-sama. Ta sẽ lựa chọn các hiệp sĩ một cách cẩn thận.”
Tuyệt vời! Tôi đã sẵn sàng cho tin xấu, nhưng anh ta đã không cho tôi bất kỳ tin nào.
Tôi chỉ hỏi điều này vì chẳng mất gì cả. Và tôi mừng vì mình đã làm vậy!
“Vâng, cảm ơn ngài! Điều đó sẽ giúp ích rất nhiều!”
Vị đội trưởng nở một nụ cười với tôi, nhưng đôi mắt nheo lại của anh ta khiến tôi giật mình.
“C-có chuyện gì vậy ạ?” tôi hỏi.
“Không có gì. Chỉ là tình huống này diễn ra khác với những gì tôi đã mong đợi. Khá thú vị khi cậu đưa ra một yêu cầu như vậy.”
“T-tôi xin lỗi. Tôi đã đưa ra một yêu cầu khá vô lý, nhưng…”
Nhưng nếu không thì dân làng và tôi sẽ sớm chết.
Tôi cần phải làm mọi thứ có thể để ngăn chặn điều đó.
“Không, không. Các hiệp sĩ được cử đi có lẽ sẽ rất vui mừng. Đây giống như một chuyến công tác bổ ích đối với họ. Đừng lo lắng về điều đó.”
“Chuyến công tác bổ ích?”
Vị đội phó gật đầu. “Đúng vậy! Một chuyến đi đến một ngôi làng yên tĩnh và trong lành ở vùng nông thôn có thể được coi là một kỳ nghỉ! Các hiệp sĩ chỉ cần tuần tra chu vi và tuân theo mệnh lệnh. Sau đó, họ được tự do làm bất cứ điều gì. T-tôi ước mình cũng có thể được cử đến đây thỉnh thoảng…”
“Không. Cậu không có nhiều thời gian rảnh như vậy. Nhiệm vụ của cậu đang chờ đợi.”
“Khônggggg! Đồ ác ma độc tài, đây là lạm dụng chức quyền!”
Vị đội trưởng đeo kính một lần nữa đánh vào sau gáy của đội phó, vẫn với nụ cười trên môi. “Cậu gọi ai là ác ma độc tài?”
Cha của Lian sau đó bắt đầu nói về việc sử dụng một trong những ngôi nhà trống của nhà Owens làm nơi ở cho các hiệp sĩ trong thời gian họ ở lại làng. Sau khi cảm ơn đội trưởng một lần nữa, tôi quyết định rời khỏi phòng tiếp khách.
Trước khi tôi đi, vị đội trưởng đeo kính bảo tôi hãy ghé qua nếu tôi có bao giờ đến kinh đô. Suốt thời gian đó, nụ cười của anh ta chưa bao giờ tắt.
Tôi đã nghe câu nói này từ người khác không biết bao nhiêu lần, nên chỉ đáp lại một cách qua loa, đồng ý với anh ta.
Khi tôi được triệu tập đến phòng tiếp khách, tôi đã cảm thấy lo lắng về tương lai. Nhưng bây giờ có vẻ không tệ đến thế nữa.
Cứ mỗi lần nghĩ về thảm họa sắp tới là tim gan tôi lại quặn thắt. Nó chắc chắn đang đến gần, nhưng chỉ cần tôi kiên trì, cuối cùng tôi sẽ vượt qua được thôi.
Điều quan trọng nhất là không bỏ cuộc. Tìm ra cách để thành công và làm hết sức mình. Bằng cách này, tôi có thể thay đổi kết thúc trở nên tốt đẹp hơn.
Ông tôi luôn nói với tôi điều này mỗi khi tôi cảm thấy chán nản. Tôi đã luôn tin vào những lời này.
Vì vậy, cháu sẽ cố gắng hết sức mình, ông ạ.
Cháu sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến cuối cùng.
Nhìn lên bầu trời, tôi tự gật đầu với một nụ cười, trước khi trở về phòng để tiếp tục công việc của mình.