[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 24
- Home
- [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
- Chap 24 - Đến dự tiệc sinh nhật của ông (P1)

Phóng mắt ra khung cảnh hùng vĩ đang lướt qua ngoài cửa sổ, tôi bất giác thở dài một hơi.
Ngay lúc này đây, tôi đang ngồi chung xe ngựa với cha, mẹ và ông anh trai của Lian để tới một thị trấn gần đó.
Chúng tôi đến đó để dự lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông ngoại Lian.
À mà nói “ông ngoại” ở đây là tôi đang ám chỉ cha của mẹ Lian đấy.
Mẹ của Lian là con gái út thứ năm của ông ngoại cậu, cựu gia chủ nhà Violette. Sau khi trao lại tước vị cho con trai, ông ngoại của Lian đã dọn từ thủ đô hoa lệ về một dinh thự ở ngoại ô, tránh xa chốn phồn hoa đô hội ồn ào. Giờ đây, ông đang an hưởng tuổi già, sống một cuộc đời trọn vẹn nhất có thể.
Gia tộc Violette, với tước vị Bá tước, là một trong năm gia tộc quý tộc máu mặt nhất kinh thành. Nhiều thành viên nhà Violette đều kết hôn với người có quan hệ hoàng gia. Dạo một vòng trong cung điện là có thể bắt gặp vô số người nhà này đang làm việc ở đó. Kết quả là, nhà Violette giàu nứt đố đổ vách.
Ông ngoại của Lian không chỉ là họ hàng của nhà Owen, mà còn là nhà tài trợ và chỗ dựa vững chắc nhất của họ. Nói trắng ra là đường lui của cả nhà.
Thế nên, mỗi lần ông cho gọi là y như rằng chúng tôi phải vứt hết mọi việc đang làm, dù có gấp đến mấy đi nữa. Thậm chí còn phải coi đó là mệnh lệnh tối cao!
Dĩ nhiên, tôi cũng không phải ngoại lệ.
Thôi thì, cũng đành chịu.
Từ kiếp trước tôi đã không ưa gì chỗ đông người rồi. Cái chứng sợ đám đông này còn bám theo tôi dai như đỉa sang tận thế giới bên này. Bởi vậy, nghĩ nát óc cũng chỉ thấy bữa tiệc sắp tới toàn là phiền toái. Nhưng mà, đi thì chắc chắn sẽ được dắt túi một khoản tiền tiêu vặt kha khá.
Bởi lẽ, ông ngoại của Lian luôn thưởng cho những người họ hàng đến dự tiệc của mình.
Dường như đó là một trong những thú vui tao nhã của ông.
Dù tôi gọi nó là “tiền tiêu vặt”, nhưng tuyệt đối không thể xem thường được đâu.
Khái niệm tiền tiêu vặt của giới nhà giàu nó đáng sợ đến mức một thường dân như tôi có vắt óc ra cũng chẳng thể nào hình dung nổi.
Điều này lại càng đúng với trường hợp của ông ngoại Lian, vì ông sở hữu một gia tài kếch xù. Số tiền tiêu vặt mà ông hào phóng ban tặng lớn đến mức lần nào nhìn thấy mắt tôi cũng muốn rớt tròng ra ngoài.
Dù sao thì, việc bảo vệ làng cũng tốn kém lắm chứ bộ.
Vì vậy, có một khoản dự phòng rủng rỉnh là cực kỳ cần thiết.
Do việc phòng thủ làng thuộc quản lý của lãnh địa, tôi vẫn thường xuyên nhận được kinh phí. Khoản đó đủ để trang trải hầu hết chi phí trang thiết bị và nhân công. Nhưng tôi vẫn muốn có một khoản tiết kiệm riêng cho những việc mình thích làm.
Tôi không thể dùng ngân sách chung để chi cho mấy vụ nghiên cứu và phát triển cá nhân của mình được.
Nếu không, tôi sẽ phải nộp báo cáo chi tiết về các phát minh của mình cho Lowendal. Tuy nhiên, quy trình sản xuất lại chứa quá nhiều bí mật và phải được giữ kín như bưng.
Do đó, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội béo bở này.
Mỗi khi nghĩ đến cuộc đột kích của lũ quỷ trong tương lai, mấy ngày bị hành xác sắp tới dường như chẳng thấm vào đâu. Tôi sẽ cắn răng chịu đựng.
Một điều nữa là tôi có bạn đồng hành, nên bụng dạ cũng không quặn thắt như mọi khi.
Tôi liếc mắt qua cửa sổ xe ngựa. Hai người hộ tống trong bộ áo choàng đen đang cưỡi những con hắc mã chạy song song với cỗ xe.
Tuy gọi là xe ngựa, nhưng đây không phải chiếc xe bốn chỗ bé tí tôi vẫn thường đi. Đây là một phiên bản “siêu to khổng lồ”.
Chúng tôi chủ yếu dùng cỗ xe này mỗi khi cả nhà hoặc một nhóm đông người cùng nhau ra ngoài.
Nóc xe được trang trí bằng những họa tiết kim loại cầu kỳ, với hai con ngựa lớn làm trung tâm.
Hàng ghế bọc nhung bên trong được thiết kế theo hình chữ U, cho phép khoảng mười hai người ngồi thoải mái.
Trong khi đó, đội hộ tống đang giữ nhịp ngay cạnh cỗ xe. Một người ở mỗi góc, hai người phía trước và hai người phía sau.
Vị hộ vệ cưỡi ngựa ở phía sau chéo chỗ tôi ngồi có mái tóc vàng óng. Một màu tóc khá hiếm ở vùng này.
Tôi đã thuê cậu ta làm vệ sĩ riêng, với đặc quyền kè kè theo tôi trong suốt hai ngày của chuyến đi.
May mắn thay, tôi đã xin được sự chấp thuận của Cheddar-san cho việc này…
Ông ấy cứ nằng nặc đòi tôi mang quà lưu niệm về, nhưng khổ nỗi chúng tôi đâu có đi chơi. Đây hoàn toàn là công việc.
Hơn nữa, điểm đến của chúng tôi chẳng khác nào một chiến trường. Một nơi khủng khiếp khiến thần kinh tôi căng như dây đàn, không cho phép một giây phút lơ là nào.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà tôi đã rùng hết cả mình.
Nghĩ đến chuyện này chỉ tổ thêm mệt. Thôi thì dẹp nó qua một bên vậy. Tôi phải giữ sức cho những trận chiến sắp tới chứ.
Khi tôi mở cửa sổ để tự đánh lạc hướng, một làn gió hơi se lạnh ùa vào chào đón. Cùng với đó là một mùi hương thơm ngát quyện theo.
Nhìn ra khung cảnh bao la, tôi có thể thấy những hàng cây điểm xuyết đây đó trên những ngọn đồi thoai thoải, trổ đầy những đóa hoa đỏ rực.
Người hộ tống ở phía sau chéo dường như đã nhận ra hành động của tôi. Cậu ta thúc ngựa tiến lên cho đến khi sóng đôi ngay cạnh tôi.
Đôi mắt của người hộ tống có màu xanh biếc như bầu trời quang đãng. Cũng là một màu hiếm thấy ở khu vực này.
Tôi ló đầu ra ngoài cửa sổ, ngẩng lên nhìn cậu ta.
Ngồi trên lưng ngựa, vị trí của cậu ta cao hơn tôi. Vốn đã cao rồi, thế này càng làm cậu ta trông cao hơn nữa. Chết tiệt! Thằng nhóc này làm tôi mỏi cổ quá.
Alfred, cậu có ổn—ờm, ý tôi là… có vấn đề gì không?
Thị trấn lân cận cách làng Leis khá xa, nằm giữa làng và kinh thành. Đã vậy, cỗ xe này còn di chuyển chậm rì rì. Chắc phải mất hơn nửa ngày mới tới nơi.
Tôi thì ngồi ung dung thoải mái suốt quãng đường, còn Alfred thì phải ngồi trên lưng ngựa. Chẳng phải cậu ta sắp mệt lử rồi sao?
Alfred lắc đầu, vẻ mặt tỉnh bơ. “Vấn đề ư? Hừm… Cũng không hẳn.”
Thật không? Nhưng cậu đã cưỡi ngựa suốt từ lúc chúng ta rời dinh thự rồi mà… Không mệt à?
Không, không một chút nào.
K-không một chút nào á?
Ừ.
…Tôi hiểu rồi.
Chà, nghĩ lại thì, cậu ta vẫn thường xuyên cưỡi ngựa ở Trang trại Cheddar. Chắc cậu ta đã quen với việc ngồi trên lưng ngựa hàng giờ liền. Tất nhiên là khác hẳn tôi, người mà chỉ cần cưỡi ngựa một tiếng là mông đã ê ẩm.
Những bông hoa đỏ nhỏ xíu nhảy múa trong gió, tạo thành một cơn mưa cánh hoa đỏ thắm.
A.
Tôi cố chộp lấy vài bông, nhưng chúng quá nhỏ để nắm chắc và khó bắt hơn tôi tưởng. Bực thật, ở ngay gần mà cuối cùng vẫn trượt.
Loài hoa nhỏ này, tên là “Tường Vi Anh,” có hình dáng giống hoa anh đào, nhưng lại mang mùi hương hoa hồng. Đã thế, nó còn có màu đỏ thay vì màu hồng.
Như tôi đã nói trước đây, không cần phải gồng mình sáng tạo một cách gượng gạo như vậy đâu, được không?
Suốt một thời gian dài, vô số người chơi cũng đã càm ràm về vấn đề này với nhà phát triển game.
Về cơ bản, họ muốn hoa anh đào cứ là hoa anh đào đi.
Dĩ nhiên, tôi cũng chung quan điểm. Vì chuyện này mà tôi không thể thưởng thức sakura mochi được nữa. Mùi hoa hồng trong sakura mochi nó dị không thể tả. Thật là báng bổ! Mau xin lỗi hoa anh đào đi!
Nhanh như chớp, Alfred vươn tay ra. “Bắt được rồi.”
Hả, thật á?!
Tôi còn chẳng bắt được một bông nào cơ mà!
Đây.
Quả thật, đó là một bông anh đào đỏ thắm nằm gọn trong lòng bàn tay đang mở của cậu ta.
…Cậu bắt được thật này, tôi lẩm bẩm. Alfred đáp lại bằng một tiếng cười khẽ, gương mặt giãn ra vẻ thích thú.
Nụ cười còn vương trên môi, cậu ta dùng ngón tay cầm bông hoa lên và ngửi nhẹ. Rồi cài nó vào túi áo ngực của tôi.
Mùi hương ngọt ngào của đóa hoa nhẹ nhàng thoảng đến mũi tôi.
Đây ạ, Lian… sama? Chúng ta sắp thấy thị trấn rồi. Ngài chắc đã mệt vì ngồi xe, nhưng xin hãy ráng chờ thêm một chút, Alfred nói, cố chèn thêm chữ “sama” một cách ngượng nghịu, lời lẽ thì khách sáo đến phát hờn.
Lạ lùng thay, trông cậu ta giờ lại đẹp trai hơn hẳn. Một cơn bực bội dâng lên trong lồng ngực tôi. Dù vậy, tôi vẫn đáp, “C-cảm ơn! A, cậu nói đúng!”
Cậu ta vẫy nhẹ tay khi một tiếng cười thoát ra từ môi, rồi quay trở lại vị trí cố định của mình ở góc sau cỗ xe.
Tôi đưa mắt trở lại bên trong xe.
Ánh nhìn của tôi lướt qua mẹ của Lian, người ngồi đối diện. Một chiếc quạt màu đỏ tươi che miệng, biểu cảm của bà khiến tôi không tài nào đoán được. Hai cô hầu gái bên cạnh bà đang nhìn về phía tôi, má đỏ bừng.
Cha của Lian ngồi ở ghế danh dự chính giữa, khoanh tay với vẻ mặt khó tả.
Trong khi đó, anh trai của Lian ngồi cạnh tôi, mắt và miệng há hốc khi nhìn về phía tôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên từng nét mặt.
Hử? Có chuyện gì vừa xảy ra à?
Hai cô hầu gái cúi gương mặt đỏ bừng xuống. Họ quay sang nhìn nhau, tay vẫn áp lên má.
Sao họ lại làm vậy?
Một trong hai người thì thầm, “…Aaa… T-tôi thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài…”
Giọng cũng run rẩy không kém, người còn lại đáp, “…T-tôi cũng vậy…”
Hả? Sao cơ?
Hử? Tim họ muốn nhảy ra ngoài?
Thằng nhóc tóc vàng đó vừa làm gì à?? Trông cậu ta lúc nãy ra vẻ phết.
Chết tiệt! Tên này còn dám tán tỉnh cả mấy cô hầu gái nữa chứ!! Không thể tha thứ được!!
Anh trai của Lian đột nhiên chộp lấy vai tôi, ép tôi phải quay mặt về phía anh ta. “Lian! Em không được làm cái vẻ mặt dễ thương đó với một tên hộ vệ quèn! Không, tuyệt đối không được! Nguy hiểm lắm!”
Cái gì?
Tôi chỉ muốn táng vào mặt anh ta một câu rằng người nguy hiểm ở đây chính là anh đấy, nhưng may mà tôi đã kịp nuốt lời lại.
Tôi nhớ mình đã ngồi cách anh ta một ghế mà. Vậy anh ta lết đến ngồi cạnh tôi từ lúc nào thế? Oa, đáng sợ quá đi!
Em không được hạ thấp cảnh giác chỉ vì hắn là hộ vệ của em! Thân phận của em và gã đó khác nhau một trời một vực. Hắn thậm chí còn không đủ tư cách làm bạn của em. Tốt nhất là em đừng có quá thân thiết với hắn. Dù sao thì, Lian là người của gia tộc Owen cao quý, cũng là đứa em trai quan trọng của anh. Em hiểu chứ?
Tôi hít một hơi thật sâu.
…Chẳng lẽ lúc nãy tôi mất cảnh giác thật à?
Nếu vậy thì toang.
Có lẽ dạo này tôi đã hơi thả lỏng quá. Giờ đây khi những phân cảnh chính của Lian đã xong, hầu hết thời gian, tôi không cần phải diễn nữa.
Vì thế, một vài phần tính cách “thật” của tôi có thể đã bị lộ ra ngoài.
Tôi không thể để họ nghi ngờ được. Tôi phải hành động y hệt Lian nguyên bản. Phải tiếp tục diễn trước mặt mọi người.
Tập trung nào. Đừng quên mục tiêu ban đầu của mình. Phải cứng lên.
E-em hiểu mà không cần anh phải nói, anh trai. Em thuê cậu ta chỉ vì cậu ta là người mạnh nhất ở đây. Chỉ có vậy thôi.
Anh trai của Lian gật đầu lia lịa như thể trút được gánh nặng.
Vậy thì tốt. Thế nghĩa là em không cần thứ này, phải không? anh ta nói, rồi ngay lập tức giật phắt bông hoa nhỏ từ túi áo ngực của tôi.
A!
Tôi với tay cố lấy lại nhưng bị anh trai của Lian ấn chặt xuống ghế.
Kẹp bông hoa nhỏ giữa hai ngón tay với vẻ ghê tởm, anh ta đưa tay ra ngoài cửa sổ một cách đầy kịch tính và ném nó đi.
Dù đó là món quà Alfred đã đặc biệt tặng tôi…
Chết tiệt! Đồ anh trai ngốc! Đồ anh trai biến thái! Đơn giản là đồ tồi tệ nhất! Anh lấy tư cách gì mà cướp rồi vứt đồ của người khác đi hả?! Phải có một hiệp sĩ đến lôi cổ anh đi mới đúng!
Tôi thầm nguyền rủa ông anh của Lian. Anh ta vẫn đang ngồi kè kè bên cạnh tôi.
Một khi tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi nhất định sẽ cuốn gói khỏi cái gia đình kiểm soát này!
Tôi sẽ vứt bỏ danh tính “Lian” và trở về với con người thật của mình. Trở thành “Nao Osaka!”
Đến lúc đó, tôi sẽ thực sự được tự do! Tôi nhất định sẽ cho các người thấy!
Nhưng liệu tôi có nên dùng tên thật “Nao Osaka” ở thế giới này không nhỉ? Nao nghe giống từ tượng thanh cho tiếng mèo kêu ở đây…
Hay là nhân tiện đổi tên luôn! Dù sao thì mình cũng đang bắt đầu một cuộc sống mới mà.
Hay lấy tên là “Naol?” …Nghe kỳ cục quá. “Naor” thì sao? Không, nghe như tên một “thương hiệu” vậy. Tôi muốn một cái tên nghe thật dũng mãnh. Như là Mạo hiểm giả Gorgon chẳng hạn. A, hay là “Naorgon?” Nhưng nghe cứ như tên của một con quái vật quèn nào đó. Không hợp với một con người như tôi… Hừm.
Thôi thì… Tôi có thể từ từ nghĩ về chuyện này sau.
Dù sao đi nữa, tôi sẽ cắn răng chịu đựng cho đến lúc đó!
Ngay cả với hai nhân vật xảo quyệt này, cha và anh trai của Lian, đang cố gắng dò xét ý đồ của nhau và âm mưu chống lại nhau!
Sau khi tự lên dây cót tinh thần, tôi nhích ra xa anh trai của Lian một ghế, thậm chí còn đặt chiếc túi của mình vào giữa để làm rào cản.
Sau khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi cuối cùng cũng đến được dinh thự của ông ngoại Lian.
Dinh thự này ban đầu được dùng làm biệt thự nghỉ dưỡng.
Tuy nhiên, khi ông ngoại của Lian chuyển đến đây, ông đã cho mở rộng và cải tạo quy mô lớn. Nó thậm chí còn to hơn cả dinh thự của lãnh chúa nơi Lian sống. Nói một cách đơn giản, nó trông y hệt một cái lâu đài.
Những bức tường được xây bằng đá trắng, với vô số cửa sổ lớn, một vài trong số đó là kính màu được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật trang nhã.
Trên đỉnh mái vòm lớn là một bức tượng bạc hình một con chim cổ dài, đôi cánh lớn của nó dang rộng đầy kiêu hãnh.
Và cái sân trước của họ thì phải gọi là siêu to khổng lồ. Từ cổng thậm chí còn chẳng nhìn thấy lối vào. Chúng tôi đi qua sân trước, chiêm ngưỡng cảnh tượng tráng lệ. Đài phun nước, những hàng rào được cắt tỉa gọn gàng, và màu sắc rực rỡ của cây bụi và hoa cỏ.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến lối vào rộng thênh thang, nơi có vô số người mặc trang phục trang trọng đang xuống xe ngựa. Rất giống cảnh tượng ở các bến xe buýt trước nhà ga.
Mặc dù đây chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng người được chúc mừng là một Bá tước, cũng là cựu gia chủ của gia tộc Violette. Rõ ràng nó sang trọng hơn nhiều so với một bữa tiệc sinh nhật tầm thường.
Bữa tiệc sẽ được tổ chức trong lâu đài lộng lẫy, xa hoa này. Tất cả khách mời cũng phải mặc trang phục trang trọng. Chưa kể, những vị khách này thực tế được coi là những người nổi tiếng, địa vị của họ cao đến mức người thường sẽ phải co rúm lại khi đối mặt.
…Thêm vào đó, còn có tiết mục khiêu vũ. Cái gọi là “vũ hội.”
Một mô-típ khá phổ biến trong các bộ phim lấy bối cảnh châu Âu thời trung cổ.
Nhờ sự dạy dỗ kiên nhẫn và tỉ mỉ của Lowendal từ nhỏ, kỹ năng khiêu vũ của tôi cũng đủ để không làm mình bẽ mặt trước công chúng.
Dù vậy, tôi không thích khiêu vũ. Đặc biệt là trước mặt mọi người. Tôi cực kỳ ghét nó. Vì vậy tôi muốn tìm cách nào đó để chuồn.
Đối với một thường dân như tôi, bữa tiệc này chỉ là một cơn ác mộng.
Lát nữa tôi sẽ phải xem lại cuốn sách về nghi thức xã giao mà Lowendal đưa cho mới được…
Khi chúng tôi xuống xe, quản gia của ông ngoại Lian đang đợi sẵn trước lối vào để chào đón.
Ông đã lớn tuổi và có vẻ mặt hiền hậu. Đôi mắt cụp xuống khiến ông trông như lúc nào cũng mỉm cười. Tuy nhiên, thái độ và khí chất của ông thì không chê vào đâu được. Ý tôi là, hãy nhìn mái tóc nâu sẫm của ông ấy mà xem. Được chải chuốt hoàn hảo, không một sợi tóc nào lệch ra ngoài. Ngay cả những cơn gió bất chợt cũng không thể làm hỏng kiểu tóc của ông. Thật đáng kinh ngạc.
Chào mừng ngài, Owen-sama. Chủ nhân đã rất mong chờ ngài đến. Chắc hẳn ngài đã mệt mỏi sau chuyến đi xe dài, phải không ạ? Xin để tôi dẫn ngài về phòng để ngài có thể nghỉ ngơi, người quản gia nói, rồi cúi chào một góc chín mươi độ hoàn hảo, nụ cười niềm nở vẫn còn nguyên trên môi.
Ôi chao. Kia chẳng phải là Lian-chan sao?
…Ôi trời. Bả tới rồi!!!
Tôi cố nuốt ngược tiếng hét chực trào ra khỏi cổ họng.
Người mà tôi không muốn gặp nhất. Đúng là số con rệp.
Thật sự. Tôi không thể hiểu nổi tại sao thế giới này lại tạo ra một người như cô ta. Một sinh vật chứa đầy sự tinh quái và ác ý.
Luzé… tôi gọi, miễn cưỡng quay về phía giọng nói của cô ta.
Và ở đó tôi bắt gặp một cô gái trong chiếc váy màu hoa cà, những đường nét trên gương mặt tựa như búp bê. Mái tóc bạc gợn sóng, làn da trắng và đôi mắt xanh băng hơi xếch.
Tuy mặt xinh thật đấy, nhưng cái vẻ tự mãn cùng nụ cười trơ trẽn kia thì đúng là không ưa nổi.
Phải, cô ta giống như một phiên bản nữ của Lian.
Ngay cả tính cách cũng giống hệt nhau nốt.
Sự tinh quái độc địa của cô ta lộ rõ qua cách cô ta cố tình không dùng “kun” mà dùng “chan”. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, cô ta nói rằng tôi trông giống con gái với làn da trắng, eo thon và hàng mi dài. Giờ nghĩ lại, những lời đó nghe quen quen. Cứ như tôi đã nghe ở đâu đó rồi…
A! Đúng rồi! Chẳng phải Lian cũng đã nói một câu tương tự với Alfred sao?!
Tôi hiểu rồi… Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ. Vì Lian ghét cay ghét đắng những kẻ nói với cậu ta như vậy, nên cậu ta cũng nói điều tương tự với Alfred. Dù sao thì, việc phát hiện ra điều này bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Luzé và tôi học cùng trường địa phương. Nhưng may mắn thay, cô ta hơn tôi một lớp, nên chúng tôi cũng không có nhiều cơ hội chạm mặt.
Luzé là cháu gái của ông ngoại Lian. Cụ thể, là con gái của chị gái mẹ Lian, do đó cô ta là em họ của tôi.
Tôi không biết hoàn cảnh của cô ta có giống Lian hay không, nhưng cô ta luôn thích cạnh tranh với tôi bằng cách này hay cách khác.
Một trong những nguyên nhân sâu xa là do cha mẹ cô ta có xu hướng so sánh cô ta với tôi. Không ai nên nói “Nếu Lian làm được, tại sao con lại không?” hay bất cứ câu gì tương tự với con cái của mình. Đó là điều tồi tệ nhất bạn có thể nói với chúng.
Bởi vì sau nhiều lần so sánh, kết quả là một cô gái méo mó như thế này đây. Tôi thực sự muốn nói chuyện phải trái với cha mẹ cô ta một phen.
Luzé ném cho tôi một nụ cười trịch thượng, trước khi xoay người, duyên dáng giữ gấu váy bằng cả hai tay khi chào cha, mẹ và anh trai của Lian. Cô ta đặc biệt chú ý đến anh trai của Lian. Nếu chỉ xét về ngoại hình, anh trai của Lian đúng là hàng thượng phẩm. Tiếc là bên trong anh ta lại là một tên biến thái.
Rồi ai đó vỗ vai tôi. …Lian, họ thì thầm, vừa đủ lớn để chỉ mình tôi nghe thấy.
Khi tôi quay đầu sang một bên, tôi thấy Alfred đang đứng cạnh mình.
Alfred?
Xin lỗi. Có vẻ như tất cả các hộ vệ phải tham dự cuộc họp an ninh ở đằng kia. Cậu ta chỉ ngón tay cái về một hướng. “Vì vậy, tôi sẽ không thể ở bên cạnh cậu một lúc.”
A, vậy sao?
Tôi chuyển ánh mắt đến nơi Alfred đang chỉ. Có một vài hộ vệ của dinh thự này và của chúng tôi đang túm tụm nói chuyện ở một khoảng cách không xa.
Tôi hiểu rồi. Nhân viên ở đây phải thông báo cho các hộ vệ về các tuyến đường sơ tán trong trường hợp khẩn cấp.
Hiểu rồi. Đến phòng tôi khi cuộc họp kết thúc nhé. Cậu có thể tìm thấy nó sau khi hỏi lính gác.
Rõ.
Không biết từ đâu, một người mà tôi không ngờ tới lên tiếng, “Hừm… Vậy là đúng là Lian-chan đã thuê tên Fram đó, hử.”
Tôi giật bắn mình. “Oái…”
Bà nội cha nhà cô, từ xó nào chui ra vậy?!
Luzé nhìn lên Alfred, má hơi ửng hồng.
Hửm? Đối với một đứa nhà nghèo không một xu dính túi, ngoại hình của hắn cũng khá được đấy.
Cô ta đúng là kẻ kén cá chọn canh!
Nhưng tôi đoán điều đó cũng là tự nhiên. Rốt cuộc, cô ta là phiên bản chuyển giới của Lian mà!
Chà, tôi sẽ chẳng có gì để phàn nàn nếu cậu trả tiền cho hắn để ở bên cạnh làm cảnh.
Cơn tức giận sôi lên trong tôi. Giọng nói vô tình trở nên trẻ con, tôi vặn lại, “Hả? Đừng có nói nhảm nữa. Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, Luzé. Tôi không thuê cậu ấy vì một lý do vớ vẩn như vậy. Cậu ấy mạnh kinh khủng!”
Luzé mở to mắt. Rồi cô ta nở một nụ cười nham hiểm. “Ồ… Vậy là hắn ta là người mà Lian-chan yêu thích, hử?”
…Cái gì?
Hì hì. Vậy thì— Luzé liếc nhìn Alfred một cách dò xét, nụ cười của cô ta chuyển sang một nụ cười lả lơi.
Cô ta tiến về phía Alfred, khoanh tay dưới ngực. Khi đứng trước mặt cậu ta, cô ta ưỡn lưng để khoe vòng một.
Có vẻ đó là nụ cười “thương hiệu” của cô ta, được cho là có thể mê hoặc đàn ông đến mức muốn trở thành người hầu của cô ta. Cái quái gì vậy chứ?
Nhưng dù sao đi nữa, đừng có dùng nó với Alfred.
Này anh kia. Sao không nghỉ việc hộ tống cho Lian mà sang làm cho tôi đi? Tôi sẽ trả lương gấp đôi.
C-cái gì?!
Này! Cô ta đang nói cái quái gì vậy?!
Đừng có vô lý! Alfred là người tôi thuê—
Im đi. Tôi không hỏi cậu. Này, anh không biết làm hộ vệ cho tôi dễ dàng thế nào à? Tôi có thể để những nhiệm vụ nguy hiểm đó cho các hộ vệ khác. Anh chỉ cần chơi với tôi thôi. Và anh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Chẳng có mối hời nào lớn hơn thế này đâu, phải không?
Được rồi, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi chen vào giữa họ, đẩy Alfred về phía nhóm hộ vệ. “Alfred! Cậu đi được rồi! Gặp lại sau!”
A, được. Gặp lại sau, Alfred nói. Cậu ta gật đầu với vẻ mặt bối rối, giơ tay lên một chút rồi quay lại nhóm hộ vệ.
A! Đợi đã! …Thật tình! Đừng có cản đường tôi, Lian-chan!
Cô đang nói gì vậy? Tôi chẳng cản đường cô chút nào cả.
Còn nói không! Hử? Cậu hoảng lên vì tôi sắp cướp hắn đi à? Cậu không nên lấn tới quá. Thật khó chịu. Với lại, tôi không khuyến khích một thằng con trai hành động nữ tính như vậy. Dù sao thì tôi cũng xinh đẹp hơn cậu, nên nếu cậu không tự tin thắng được tôi, có lẽ cậu không thể giữ hắn ở lại được đâu.
Cô ta đúng là một người có cái miệng độc địa!
Rõ ràng cô ta là phiên bản chuyển giới của Lian! Và thật khó chịu, nhưng cô ta là một hình mẫu rất tốt để tôi học cách trở thành một nhân vật phản diện! Dù vậy, điều đó cũng không làm cô ta bớt khó ưa đi chút nào!
…Không giống cô, tôi rất bận, tôi nói. “Xin lỗi, nhưng tôi phải đi trước.” Mặc dù sự bực bội của tôi đã lên đến đỉnh điểm, tôi cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ kỳ quặc đó và lờ cô ta đi.
Này, đợi một chút! Gì vậy, cậu đang chạy trốn à?
Ngay khi tôi định đáp trả, tôi đã cố gắng nuốt lời nói của mình lại bằng một sức mạnh phi thường.
Tôi không chạy trốn. Đây là một cuộc rút lui chiến thuật!
Không chỉ vậy, nếu cuộc trò chuyện này cứ tiếp diễn, tôi sẽ phải đi cùng cô ta đến bữa tiệc. Thật phiền phức, chưa kể còn mệt mỏi.
Cha mẹ của Luzé gọi cô ta lại đúng lúc. Cô ta có vẻ còn nhiều điều muốn nói, nhưng mẹ cô ta đã kéo đi. Rất có thể, Luzé cần chuẩn bị trang phục cho bữa tiệc tối. Chà, tôi cũng vậy. Tôi đã đóng gói bộ lễ phục của mình, nên chỉ cần thay đồ sau khi vào dinh thự.
Chúng tôi đi theo những cô hầu gái dưới sự chỉ đạo của người quản gia tươi cười. Họ dẫn chúng tôi đến những căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
…Trước cả khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đã kiệt sức rồi.
Tôi thở dài thườn thượt.
Cha, mẹ và anh trai của Lian đều vào phòng riêng của mình.
Người hầu mở khóa cửa phòng tôi, cầm theo bộ lễ phục và hành lý. Anh ta kéo cửa mở. “Đây là phòng của Lian-sama.”
Cảm ơn.
Anh ta ra hiệu cho tôi vào trước, nên tôi bước vào phòng, chỉ để thấy—
Hai cô hầu gái đang đứng cạnh nhau.
Ngay lập tức, tôi đứng hình.
Hả, cái gì?
Cái gì thế này?
Tại sao đã có hai cô hầu gái ở bên trong rồi?
An ninh ở đây thế nào vậy? Cái khóa cửa để làm cảnh à?
Các cô hầu gái nhìn tôi, mỉm cười và cúi chào cùng một lúc. “Chúng tôi đã chuẩn bị quần áo cho Lian-sama và đã chờ sẵn để giúp ngài thay đồ theo ý muốn của Chủ nhân.”
Quần áo ư? Nhưng tôi đã mang theo đồ của mình rồi mà.
Vâng. Bộ quần áo này cũng là một món quà từ Chủ nhân. Ngài ấy mong muốn được thấy ngài mặc bộ đồ này trong ngày sinh nhật của mình.
Vậy là họ yêu cầu tôi mặc chúng ngay bây giờ à?
Vì dù sao cũng không thể từ chối, tôi gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”
Cảm ơn ngài rất nhiều. Vậy, chúng tôi sẽ giúp ngài thay đồ. Nhưng trước hết, xin mời ngài đi tắm.
Một trong hai cô hầu gái đi trước và dẫn tôi đến cánh cửa dẫn ra phía sau phòng.
Tôi không ngại đi tắm, nhưng tôi có một linh cảm xấu về chuyện này…
Bên trong, một chiếc hộp đặt trên bàn, kích thước hơi quá khổ so với việc chỉ để chứa một bộ lễ phục. Điều đó làm tôi bận tâm. Khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất an.
…Linh cảm của tôi đã đúng, hử?
Tắm xong, tôi kiểm tra bên trong chiếc hộp. Và đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây.
Toàn bộ năng lượng của tôi đã bị rút cạn vào khoảnh khắc đó.
Tôi muốn chuồn về nhà ngay và luôn.
Cái quái gì thế này?
Bộ y phục trong hộp toàn là diềm xếp nếp!
Một chiếc áo khoác nhẹ dài qua gối, với viền áo màu xanh nhạt bèo nhún. Một chiếc áo sơ mi lụa cùng màu, cũng có diềm xếp nếp. Tay áo cũng dài hơn tay áo khoác, đủ để phần viền ló ra ngoài. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, là cầu vai bạc.
Thắt lưng là một dải lụa màu xanh nhạt, với một chiếc nơ được thắt ở bên hông trái. Phần đuôi của nó được làm bằng bạc chạm khắc, một viên ngọc xanh biển được gắn vào kim loại.
Đôi bốt trắng thon dài cao đến đầu gối có gót hơi cao. Những viên ngọc trang trí gót và mũi giày theo những hoa văn phức tạp, tất cả đều được may bằng chỉ bạc.
Ngoài ra còn có một vài phụ kiện bạc được chế tác từ chất liệu màu xanh băng và hoa cà, cũng như ngọc trai.
Bộ quần áo này có quá trời đá quý… Tất cả những thứ này giá bao nhiêu vậy?
Tôi sợ đến mức không dám biết câu trả lời, nên tôi sẽ không hỏi.
Mặc nó vào cũng đáng sợ không kém.
Ý tôi là, cái quái gì đây? Chẳng phải bộ này quá nhiều bèo nhún đối với một thằng đàn ông sao? Và tôi có cảm giác họ đã hơi quá tay trong việc trang trí.
…Cái này thực sự là cho tôi sao? Không phải cho mẹ tôi à?
Không ạ. Cái này là dành cho Lian-sama, hai cô hầu gái khẳng định, một nụ cười hài lòng trên môi.
A, nhưng cái này không hợp với tôi chút nào. Tôi nghĩ tốt hơn là nên mặc bộ đồ tôi đã mang theo—
Đây là yêu cầu của Chủ nhân.
Nghe những lời như vậy, tôi buộc phải tuân theo thôi.
Vậy là tôi phải ra ngoài trong bộ dạng này sao? Nhục quá. Tôi muốn khóc. Đây chẳng phải là quấy rối sao? Không, ông ngoại của Lian có vẻ rất cưng chiều Lian, nên không phải vậy.
Mẹ của Lian là cô con gái út yêu quý của ông, sinh ra khi ông đã già. Và Lian lại rất giống mẹ, nên việc được cưng chiều là điều hiển nhiên.
Lệnh của ông có lẽ không phải để quấy rối tôi. Nhưng vậy thì…
Không, tôi phải làm điều này để có được khoản tiền tiêu vặt khổng lồ đó.
Đây là một phần nhiệm vụ của tôi. Tôi phải làm theo yêu cầu của nhà tài trợ hết mức có thể. Phải tiếp tục vun đắp mối quan hệ tốt đẹp. Tôi không thể để ông ấy không vui. Tất cả vì mục đích gây quỹ!
Cố lên, tôi tự nhủ. Cắn răng chịu nhục trong suốt bữa tiệc. Hãy để tâm trí trống rỗng. Bằng cách đó, mình sẽ không bị ảnh hưởng nhiều. Cảm giác này y hệt như trò tra tấn bằng sự xấu hổ, nhưng chỉ một đêm thôi. Mày làm được mà.
Nhìn những cô hầu gái đang tiến lại gần với đôi môi vẫn nhếch lên thành một nụ cười, tôi nuốt nước bọt và tiếp tục chuẩn bị tinh thần.
Khi những cô hầu gái tươi cười đã đến đủ gần, tôi cuối cùng cũng có thể thấy chiếc trâm cài tóc bạc trong tay một người. Những viên ngọc trang trí trên bề mặt của nó, tạo thành hình ảnh một con chim đậu trên cành hoa đang nở.
Vai tôi chùng xuống. “Tôi cũng phải đeo cái đó nữa à? Bông tai và vòng cổ chưa đủ sao?”
Đôi mắt họ sáng lên với ngọn lửa đam mê. “Không ạ! Đây là một bộ. Sẽ không đẹp nếu ngài không đeo tất cả!”
Đúng vậy ạ!
Rồi họ nở nụ cười toe toét với tôi.
Các cô gái quả thực rất thích trang điểm cho người khác. Tôi không có gì phản đối điều đó, nhưng làm ơn đừng biến tôi thành ma-nơ-canh của các người!! Tôi muốn về nhà. Tôi sợ phải nhìn thấy phản ứng của người khác khi tôi rời khỏi căn phòng này. Họ chắc chắn sẽ cười vào mặt tôi. Rốt cuộc, người đàn ông nào lại mặc một bộ đồ như thế này chứ?! Tôi chắc chắn sẽ là ngôi sao của bữa tiệc. Và không phải theo cách tốt đẹp.
Ôi, bụng tôi đau nhói khi chỉ nghĩ đến nó.
Rồi tôi thoáng thấy hộp trang điểm trong tay một cô hầu gái. Và tôi có thể cảm thấy mặt mình tái mét.
L-làm ơn… Đừng trang điểm… Xin đừng trát phấn lên mặt tôi. Tôi van các người!
A… Nhưng mà…
Tôi thực sự đang van xin các người đó! Nếu các người trang điểm cho tôi, trái tim tôi chắc chắn sẽ tan vỡ! Tôi sẽ chết vì đau lòng! Tôi có thể chịu được trâm cài tóc, chỉ xin đừng làm thế!
…Vậy thì không còn cách nào khác. Chúng tôi sẽ từ bỏ việc trang điểm, nhưng ngài có thể ít nhất cho chúng tôi thoa một chút lên môi được không ạ? Xin ngài? một cô hầu gái nói, vẻ mặt tha thiết.
Môi… Là son dưỡng à?
Cô ấy gật đầu lia lịa. “Vâng ạ.”
Tôi do dự. “Chà, nếu chỉ có vậy thì…”
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. “Lian? Cậu có ở đó không?”
Là giọng của Alfred.
A, cậu ta đã trở lại. Có vẻ cuộc họp của họ đã kết thúc. Và thật nhẹ nhõm khi cậu ta có thể tìm đúng phòng. Dinh thự này quá rộng lớn. Gần như một mê cung.
Nhưng… tôi không muốn cậu ta thấy tôi trong bộ dạng này. Thật quá xấu hổ. Tôi thậm chí còn cảm thấy muốn khóc.
Alfred. Nghe này. Trước khi cậu mở cánh cửa đó, hứa với tôi là cậu chắc chắn sẽ không cười hay trêu chọc tôi.
…Hả?
Đây đều là sở thích của Ông, không phải của tôi. Lệnh của Ông là tuyệt đối, nên tôi chỉ có thể tuân theo. Tôi chỉ muốn cậu hiểu rằng tôi hoàn toàn không chọn trở nên như thế này.
Đợi đã, ý cậu là sao?
Hứa với tôi đi.
Tôi không thực sự hiểu, nhưng tôi hứa. Tôi mở cửa được chưa?
…Được.
Tôi nghe thấy tiếng lách cách khi tay nắm cửa được xoay. Cánh cửa mở ra, và Alfred bước vào phòng.
Cậu ta nhìn tôi sững sờ.
Chà, cậu ta trông như vậy cũng phải thôi. Bộ quần áo này thật lố bịch.
Tôi trông như một trò hề. Có lẽ còn là một chú hề chỉ đang mời gọi mọi người cười nhạo mình.
T-tôi không muốn! Tôi đã mang theo bộ lễ phục của mình, nhưng Ông đã ép tôi mặc bộ này! Tôi không nói dối!
Tôi cảm thấy như sắp khóc đến nơi.
Tôi hiểu. Tôi biết rồi, nên bình tĩnh lại đi, Alfred nói. “Đừng khóc.”
Tôi không khóc!
Đúng là tôi có muốn khóc thật. Nhưng làm như tôi sẽ khóc vì một chuyện như thế này vậy! Tôi là người lớn rồi, được chứ?!
Alfred cúi người lại gần và nắm lấy cằm tôi. “Cậu tô son à?”
Không, không phải! Họ nói đó là son dưỡng…
Alfred nhíu mày. Quay sang các cô hầu gái, cậu ta nói, “Son dưỡng? Này, các cô có khăn tay không?”
Các cô hầu gái gật đầu, trông hơi sợ hãi. “D-dạ, có ạ.” Họ lấy ra một chiếc khăn tay cotton trắng được gấp lại từ hộp trang điểm và đưa cho Alfred. “C-cái này được không ạ?”
Alfred gật đầu khi nhận lấy. Cậu ta sau đó tiến hành lau môi cho tôi.
Đúng là một người tốt! Vị thần cứu rỗi của tôi! Cảm ơn cậu, tôi sẽ không bao giờ quên ơn này!
Ờm… C-cảm ơn cậu, Alfred…
Không… Alfred đảo mắt đi. Mặc dù nếp nhăn giữa đôi lông mày vẫn còn đó, nhưng mặt cậu ta đang đỏ bừng.
Tại sao?
Cậu ta đang nén cười à? Phải, chắc chắn là vậy. Ý tôi là, hãy nhìn bộ dạng hề hước này xem. Nhưng tôi vẫn sẽ không tha thứ nếu cậu ta cười đâu. Tôi nhất định sẽ đánh cậu ta!
Thế nào ạ? Trông ngài ấy tuyệt vời, phải không?! Như mọi khi, gu thời trang của Chủ nhân thật tuyệt vời và chuẩn xác! Hôm nay tôi đã học được rất nhiều! một trong hai cô hầu gái nói.
Da của Lian-sama rất trắng, nên những màu nhạt rất hợp với ngài. Ngài chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn của khách mời! người kia nói.
Họ đang chế nhạo tôi! Ánh mắt của họ đang chế giễu tôi!
Aaa, tôi ghét điều này quá. Tôi không muốn ra ngoài. Và tôi chắc chắn không muốn gặp một người như Luzé bây giờ. Cô ta sẽ chỉ nói những điều khó nghe thôi.
Tôi cũng sợ rằng tất cả những viên ngọc trên người mình sẽ rơi lả tả xuống đất theo mỗi bước chân.
Các cô hầu gái xin phép và rời khỏi phòng để trở về vị trí của mình. Nụ cười của họ tràn đầy sự hài lòng, giống như vẻ mặt của những người thợ thủ công khi nhìn thấy kiệt tác đã hoàn thành của mình.
Nhân tiện, tôi vừa gặp người quản gia tươi cười. Người mà chúng ta gặp ở lối vào lúc nãy. Ông ấy bảo tôi hộ tống cậu đến văn phòng của chủ nhân dinh thự này, một khi cậu đã chuẩn bị xong. Nếu tôi không nhầm, chủ nhân là Bá tước Violette, phải không?
Tôi hiểu rồi… tôi lẩm bẩm.
Tôi đoán ông ấy muốn kiểm tra “thành quả”, phải không?
Tôi muốn ít nhất phải phàn nàn với ông ấy vài lời. Ông ngoại, ông muốn con trở thành trò cười cho thiên hạ à?
…Tôi tự hỏi liệu mọi người có cười vào mặt tôi khi chúng ta rời khỏi phòng không.
Nếp nhăn giữa đôi lông mày của cậu ta càng sâu hơn. Alfred nhìn tôi với vẻ dường như kinh ngạc trước khi thở hắt ra. “Cậu đã nhìn mình trong gương chưa?”
Tôi sợ quá không dám nhìn.
…Vậy sao? Tôi nghĩ cậu cứ nhìn thoải mái đi. Và cậu chắc chắn sẽ không bị cười nhạo đâu.
Cảm ơn cậu đã an ủi tôi. Không sao đâu, tôi hiểu mà.
Không, cậu chắc chắn không hiểu…
Có, tôi hiểu mà. Chúng ta đến văn phòng của Ông ngoại bây giờ đi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự chế giễu sắp tới rồi.
Alfred đột nhiên đưa mặt lại gần tôi một lần nữa, đôi mắt nheo lại. “Tôi muốn đánh dấu…”
Đánh dấu?
Ừ. Để thế này đáng lo quá.
Hả?
Alfred không trả lời nữa. Cậu ta chỉ kéo eo tôi về phía mình.
Cậu ta dùng một ngón tay kéo chiếc vòng cổ màu hoa cà của tôi, làm từ một dải lụa. Rồi tiến hành cắn nhẹ vào cổ tôi.
Ư… D-dừng lại! Không được!
Tại sao thằng nhóc này đôi khi lại hành động như một con thú vậy?!
Theo phản xạ, tôi ngả người ra sau. Và thế là, Alfred miễn cưỡng nhả răng ra khỏi cổ tôi.
Không được à? cậu ta hỏi, gần như là rên rỉ.
Không!
Tại sao cậu lại cố gắng tạo dấu hôn cho tôi cơ chứ?!
Thật đáng xấu hổ!!
Tôi sắp sửa trút hết cơn thịnh nộ của mình thì đột nhiên, cậu ta liếm vào vùng da vừa để lại dấu. Y hệt như một con chó.
Cảm giác chiếc lưỡi ướt át của cậu ta trượt trên cổ khiến da tôi nổi da gà, một cơn rùng mình chạy dọc xuống chân. Sức lực rời khỏi cơ thể tôi cho đến khi tất cả những gì tôi có thể làm là bám vào người trước mặt. “A…”
Alfred di chuyển đến cổ họng, cằm và môi tôi, liếm chúng theo cùng một cách.
Tôi dùng tay che miệng cậu ta lại để cố ngăn cản, nhưng cậu ta cũng liếm cả lòng bàn tay tôi. Giật mình, tôi rụt tay lại. Cái quái gì thế?!
C-cậu là đồ thú vật! Dừng lại! Đừng có hành động như một con chó nữa!
Mặc dù tôi đang mắng xối xả, Alfred chỉ vui vẻ nheo mắt lại. “Chó à… Gâu?”
Gâu cái gì mà ‘gâu’?! Cậu thật là… Rồi tôi bị ngắt lời bởi một cái liếm khác và một nụ hôn nhẹ lên khóe môi.
Nếu cậu không nghe lời tôi nói, thì cậu chỉ là một con chó vô dụng! Một con chó hoang!
Lian, đừng đi theo người lạ. Với lại, nếu ai đó cậu không biết—không, ngay cả khi đó là người cậu biết, đừng ăn bất cứ thứ gì họ đưa. Và hãy chắc chắn ở những nơi tôi có thể nhìn thấy cậu. Nếu cậu muốn đi đâu, hãy gọi tôi.
C-cái gì vậy?! T-tôi không phải trẻ con!
Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi giật bắn mình. Cánh tay của Alfred quanh eo tôi tạm thời nới lỏng, nên tôi chớp lấy cơ hội nhanh chóng đẩy vào ngực cậu ta và thoát khỏi vòng tay.
Lần này là ai nữa đây? Tôi thực sự không muốn làm điều này nữa!
Mọi người cứ lần lượt xuất hiện kể từ khi tôi đến đây. Bây giờ tôi thực sự mệt mỏi rồi. Và chán nản. Rốt cuộc, tôi không giỏi ở những nơi náo nhiệt, đông đúc. Tôi thích ở một nơi yên bình với số lượng người vừa phải hơn. Giống như ở làng của chúng tôi.
Lian! Là anh đây!
Oái! Trong tất cả mọi người, lại là ông anh của Lian… Tôi chắc chắn không muốn gặp anh ta.
…Anh trai. Có chuyện gì mà anh đến đây?
Sao em lại hỏi anh thế? Dĩ nhiên là anh đến để gặp Lian quý giá và dễ thương của anh rồi! Với lại, vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến giờ bắt đầu bữa tiệc. Sao em không đi dạo với anh cho đến lúc đó!
Tôi không muốn. Tôi không có tâm trạng rời khỏi căn phòng này.
Em xin lỗi. Ông ngoại bảo em đến gặp ông, nên em không thể đi dạo với anh được.
Ể?! Lão già chết tiệt đó… anh ta càu nhàu.
Tôi chưa cho phép anh trai của Lian mở cửa, nhưng anh ta vẫn cứ làm. Và tôi có thể thấy anh ta đã mặc bộ lễ phục của mình.
Lia—Oa! anh trai của Lian nói, mắt mở to kinh ngạc.
Tôi biết mà. Ngay cả gã anh trai biến thái này cũng thấy ghê tởm. Chà, dĩ nhiên là vậy rồi. Nhưng có lẽ giờ anh ta có thể tốt nghiệp khỏi cái chứng cuồng em trai của mình. Nó đã xâm phạm đến những vùng nguy hiểm rồi.
M-Một tiên nữ!! anh ta thốt lên.
Như thường lệ, lời nói của anh ta tôi không thể nào hiểu nổi. Nhưng tôi đoán anh ta đang nói về bộ quần áo diêm dúa này. Phải mặc một bộ trang phục tiên nữ ở tuổi này… Thật là một ý nghĩ đau đớn.
Anh trai của Lian lảo đảo về phía tôi, hơi thở gấp gáp và đôi tay duỗi ra run rẩy thấy rõ. Mắt anh ta đỏ ngầu, và mặt đỏ bừng.
Tôi lùi lại một bước vì sợ hãi. Vẻ ngoài hiện tại của anh ta làm tôi nhớ đến một con zombie.
Đôi mắt của anh trai Lian dường như đang nuốt chửng từng tấc da thịt của tôi. “Đáng kinh ngạc… Đơn giản là đáng kinh ngạc… Bộ trang phục mang lại cho em một hình ảnh khắc kỷ, cao quý khi đứng, nhưng sắc thái mềm mại của nó cũng làm tăng thêm vẻ ngọt ngào và thần thánh của em. Một sự ngây thơ khiêm tốn và thanh lịch, nhưng lại có cảm giác gợi cảm…” Hơi thở của anh ta càng nặng nề hơn. “A, ngực anh như sắp nổ tung… Đúng như mong đợi từ Ông ngoại. Ông thực sự hiểu rõ những điểm tốt của em. Ông đã làm rất tuyệt vời khi chọn bộ quần áo này cho em…”
Lời nói của anh ta nghe như vô nghĩa đối với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh ta đang nói điều gì đó cực kỳ ghê tởm!
Tôi lùi thêm vài bước cho đến khi anh ta cách tôi một khoảng đáng kể. Rồi tôi đến bên Alfred, bám lấy cánh tay cậu ta.
Tôi quay sang anh trai của Lian. “V-vậy thì, em đến văn phòng của Ông ngoại đây. Sau đó, em dự định sẽ đến thẳng chiến trường—ý em là, địa điểm tổ chức tiệc. Thật không may, nhưng hẹn gặp lại anh ở bữa tiệc sau, Anh trai,” tôi nói. “Chúng ta đi thôi, Alfred.”
A… ừ.
Có vẻ như màn trình diễn biến thái của anh ta có thể làm ngạc nhiên ngay cả một người khô khan như Alfred. Ít nhất là ở một mức độ nào đó. Nhưng điều đó cũng là tự nhiên thôi. Ngay cả tôi vẫn còn ngạc nhiên dù đã chứng kiến anh ta như vậy trong nhiều năm.
Aaa! L-Lian! Tại saoo—
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng và đóng sầm cửa lại, cắt ngang bất cứ điều gì mà gã anh trai biến thái đó đang cố nói.
…Alfred.
Chuyện gì vậy?
Vì lòng tốt, tôi khuyên, “Nơi này… rất, rất, rất mệt mỏi! Có rất nhiều kẻ lập dị ở đây. Đó là lý do tại sao cậu nên liên tục giữ gìn sức lực. Nếu không, cậu sẽ rất nhanh mệt mỏi. Cả về thể chất lẫn tinh thần.”
Nhưng Alfred chỉ đáp lại, “Điều đó chỉ áp dụng cho cậu thôi. Tôi sẽ không mệt chút nào đâu.” Và tôi có thể nghe thấy sự thích thú không thể giải thích được trong giọng nói của cậu ta.
Vậy sao?
Ừ. Alfred nở một nụ cười với tôi. “Chà, cố gắng lên nhé.”
…Dĩ nhiên là tôi sẽ cố.
Vì mục đích gây quỹ, làm chừng này là chuyện nhỏ. Nên vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức!
Sau khi đi bộ một lúc, chúng tôi cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa đôi lớn dễ thấy dẫn đến văn phòng riêng của ông ngoại Lian.
Đúng như dự đoán, hai lính gác trông khỏe mạnh trong bộ đồng phục đen đứng thẳng ở mỗi bên cửa, nhìn thẳng về phía trước, được trang bị những ngọn giáo dài và dày.
Và họ đứng yên bất động. Không một chút nhúc nhích, khiến tôi tự hỏi liệu họ có còn thở không. Cứ như thể họ là những bức tượng.
Khi chúng tôi tiếp cận họ, mắt họ quay về phía chúng tôi. Vậy là giả thuyết đó sai rồi. Nhưng việc chỉ thấy mắt họ di chuyển, và theo dõi từng cử động của chúng tôi, khiến tôi có phần rùng mình.
Khi chúng tôi ở ngay trước cửa, Alfred quay lại và giơ lòng bàn tay lên, ra hiệu cho tôi dừng lại. Nên tôi làm theo.
Cậu ta sau đó đứng chắn trước mặt tôi. Và cũng ngay trước mặt những người lính gác.
Những người lính gác tập trung ánh mắt sắc bén vào cậu ta, nhưng Alfred không hề nao núng. Cậu ta thậm chí còn lườm—không, nhìn chằm chằm lại họ.
Cuộc đối đầu này tiếp tục trong vài giây cho đến khi những người lính gác hơi đảo mắt đi trong giây lát.
Phát hiện ra điểm yếu này, Alfred nheo mắt lại.
…Hừm.
Có vẻ như người chiến thắng đã được quyết định.
Đúng như mong đợi từ một thủ lĩnh của những kẻ du côn đã thắng nhiều trận chiến. Chuyên môn của cậu ta là gây sự với người khác. Mặc dù, chính xác thì cậu ta đang làm gì vậy?
Tôi đang hộ tống Lian Owen-sama.
Với vẻ mặt hơi bực bội, có lẽ do thua Alfred, những người lính gác liếc nhìn tôi trước khi gật đầu. Sau đó một người trong số họ đưa tay ra gõ cửa hai lần.
Anh ta nói, “Chủ nhân. Lian Owen-sama đã đến.”
Ồ! Ta thấy rồi, thấy rồi! Cuối cùng nó cũng đã đến! Cho nó vào đi, một người đàn ông đáp lại từ trong phòng, giọng nói sống động.
Và thế là, những người lính gác mở cửa.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi bước tới một bước.
Đúng lúc đó, tiếng kim loại va chạm vang lên sau lưng tôi. Ngạc nhiên, tôi nhìn lại. Những người lính gác đã giơ giáo của họ sang trái và phải, tạo thành hình chữ X trước lối vào.
Ngay trước mặt Alfred.
Ông ngoại. Cậu ấy là hộ vệ của con.
Không ai sẽ làm hại con ở đây đâu. Bảo nó đợi bên ngoài.
Có vẻ như ông ngoại của Lian sẽ không cho Alfred vào.
Tôi thở dài và nhìn lên Alfred. “…Alfred. Cậu có thể đợi bên ngoài một lát không? Cậu cũng có thể đợi trong phòng của tôi.”
Lian… cậu ta nói, trông như muốn nói điều gì đó.
Tôi nở một nụ cười với cậu ta và vẫy tay. “Tôi ổn mà.” Rồi tôi bước vào phòng.
Đã lâu rồi tôi mới gặp lại nhà tài trợ lớn nhất và mạnh nhất của mình.
Tôi phải cẩn thận để đảm bảo không làm hỏng tâm trạng của ông ấy.
A, tệ thật. Ước gì tôi đã uống thuốc đau dạ dày… Nhưng tôi đã quên mất. Và tất cả là do sự xuất hiện đột ngột của gã anh trai biến thái đó bên ngoài phòng tôi. Chết tiệt nhà anh, Anh trai.
Không còn cách nào khác. Tôi đã lết đến đây rồi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước tiếp.
Cố lên nào, tôi ơi. Mày luôn đáng tin cậy trong những thời khắc quan trọng. Sẽ ổn thôi. Mày làm được mà.
Đặt tay lên bụng, nơi đã bắt đầu đau, tôi hít một hơi thật sâu nữa.