Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 25

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 25 - Đến dự tiệc sinh nhật của ông (P2)
Prev
Next

Vừa vào phòng, một vị lão gia từ sau chiếc bàn giấy kềnh càng trước mặt tôi đã chậm rãi đứng dậy, khoe trọn vóc dáng. Ông ta cao hơn tôi.
Đôi mắt lạnh như băng của ông nội Lian bỗng dịu đi như thể băng giá tan chảy. Ông nheo mắt lại, niềm vui lấp lánh trong đáy mắt.
“Ô… Ôi, Lian… Chú chim nhỏ đáng yêu của ông. Con đến rồi.”
Mái tóc bạc dài gợn sóng của ông được buộc hờ thành kiểu đuôi ngựa lệch bằng một sợi dây tím, lọn tóc vắt qua vai phải.
Ông khoác một chiếc áo choàng dài tay màu tím sẫm, vạt áo dài quá gối, hai bên vai may cầu vai bạc cỡ đại. Bên trong là áo sơ mi trắng thắt cà vạt màu tím nhạt, ton-sur-ton với chiếc áo khoác ngoài.
Dù ông nội Lian đã về hưu từ lâu, nhưng cái khí chất uy nghiêm đến đáng sợ của một kẻ quen ra lệnh vẫn chẳng phai đi chút nào. Tôi chắc kèo là nếu mình mà thả lỏng, cơ thể sẽ tự động lùi lại một bước cho xem.
Ông nội Lian tiến đến gần tôi, bước chân nhẹ đến khó tin đối với một cụ ông tám mươi, rồi vòng tay ôm chầm lấy tôi thật chặt.
“Ô-ông nội. Lâu rồi không gặp ạ. Cháu mừng vì trông ông vẫn khỏe.”
“Hehe, ông khỏe lắm chứ. Nhưng nhìn con này. Chú chim nhỏ của ông lại càng xinh đẹp hơn trong thời gian ta không gặp đấy.”
“H-hả? K-không, làm gì có đâu ạ…”
Thật ra, tôi thấy mình có khác méo gì đâu!
Bỗng dưng thấy rã rời, tôi thầm thở dài trong bụng.
“Ngày càng xinh đẹp hơn” đâu phải là lời khen dành cho đàn ông con trai cơ chứ.
Chuyện này tôi đã lấn cấn từ lâu rồi, nhưng… Ông nội Lian chăm sóc Lian kỹ tính đến phát sợ, y như cách ông cưng cô con gái út của mình vậy.
Và đó có vẻ là lý do tại sao ông cứ tặng cả đống quần áo diêm dúa cho tôi, một thằng con trai chính hiệu.
“Ồ, con càng lúc càng giống Lila… Y hệt con bé, màu xanh nhạt hợp với con lắm. Con có khát không, chú chim xanh nhỏ bé đáng yêu của ông? Ông chuẩn bị kẹo cho con rồi này, còn nhiều thứ khác mà con chắc chắn sẽ thích nữa. Lại đây, theo ông nào.”
Lila là tên của mẹ Lian.
Mặc dù mẹ Lian còn một thằng con trai nữa ngoài tôi, nhưng chỉ có tôi là luôn được gọi vào phòng riêng của ông nội như thế này.
Rõ ràng, ông nội Lian chẳng thèm đoái hoài gì tới anh trai của Lian. Y hệt cái cách ông đối xử lạnh nhạt với cha của Lian vậy. A, ghen tị chết đi được!! Đổi cho tôi đi, khốn kiếp!! Làm ơn, tôi muốn đổi vai!
Ông nội Lian kéo tay tôi, ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa cỡ đại trong phòng khách. Sau đó, ông ngồi ngay cạnh, vòng tay qua vai kéo tôi sát lại, vừa xoa đầu vừa vuốt má tôi.
Chẳng hiểu sao, nhưng tôi có cảm giác mình cứ như… một con thú cưng vậy.
Và tôi có cảm giác lần này trực giác của mình không sai vào đâu được.
Trên chiếc bàn thấp trước mặt chúng tôi là một bát kẹo tô tướng. Nhiều đến mức tôi dám chắc một mình không tài nào xử hết được.
Cô hầu gái đứng chờ sẵn bên tường liền tiến lại, đặt tách trà xuống bàn rồi rót trà bằng những động tác điêu luyện, trên mặt là một nụ cười hoàn hảo không kém. Cô nàng chẳng có vẻ gì là bối rối trước cảnh tượng chủ nhân đang dính lấy cháu trai mình, một cảnh tượng chỉ cách hành vi quấy rối tình dục trong gang tấc. Đúng là dân chuyên nghiệp có khác.
“Ông nghe nói con đi làm ngay sau khi tốt nghiệp hả? Đúng là một đứa trẻ chăm chỉ. Nhưng con không cần phải vất vả thế đâu, biết không?”
“Dạ không, cháu… muốn làm công việc đó ạ. Nên mọi người mới để cháu tiếp tục…”
“Vậy à? Nhưng mà vất vả lắm, đúng không? Khi nghe tin con làm trợ lý cho lãnh chúa, ông thương con lắm và nghĩ mình không thể cứ ngồi yên không làm gì được. Thế là ông nảy ra một ý rất hay.”
“Ý hay ạ?”
“Đúng vậy. Lian này, hay là con ở lại đây, tại dinh thự của ông, làm trợ lý cho ông luôn nhé?”
“…Hả?!”
“Mấy cái việc ở cái làng quê đó thì có gì quan trọng đâu chứ. Cứ để đám dân làng tự lo liệu. Vả lại, người kế vị Lãnh chúa đằng nào cũng là Robert, nên con được tự do làm điều mình muốn, đúng không nào? Làm trợ lý cho ông có ý nghĩa và tốt cho con hơn nhiều. Con thấy sao?”
Ông nội Lian nở nụ cười rồi siết nhẹ tay tôi. “Ông sẽ cho con mặc đồ đẹp, ngày nào cũng được ăn ngon. Con chỉ cần ở bên ông mãi mãi là được. Hời quá còn gì, chú chim nhỏ đáng yêu của ông? Con có thể ở đây mãi mãi.”
“Ông nội…”
“À, hay là con sợ sống xa cha mẹ sẽ cô đơn? Ừ, đúng rồi nhỉ. Hm… Nếu con nhớ mẹ, thỉnh thoảng có thể về thăm nhà. Chuyện đó thì ông cho phép. Nhưng phải quay lại sớm đấy nhé? Dù gì thì ông cũng cô đơn mà.”
Ông dùng bàn tay còn lại vuốt tóc mái và xoa má tôi, nụ cười vẫn dính chặt trên môi.
Tôi điếng người trước lời đề nghị này vì chẳng được báo trước một tiếng nào. Bánh răng trong não tôi bắt đầu quay như chong chóng.
Có lẽ nào Lian đã quyết định đến ở với ông nội sau khi tốt nghiệp?
Dù gì thì, nếu chấp nhận lời đề nghị này, cậu ta gần như chắc chắn sẽ được sống sung sướng cả đời không cần làm lụng.
Đến ở với ông nội Lian chắc chắn là ngon hơn đến thủ đô rồi.
Nếu Lian đã chọn làm “chú chim nhỏ” của ông nội, tự chui vào lồng son, chấp nhận một cuộc sống được cưng chiều và yêu thương hết mực, thì cũng hợp lý thôi.
Trong game, sau khi Alfred tốt nghiệp, cậu ta gần như không bao giờ gặp Lian trong làng nữa. Cảm giác như thể Lian đã dọn đi khỏi làng vậy.
Nhưng không phải là họ không bao giờ chạm mặt nhau nữa.
Thỉnh thoảng lắm họ mới lướt qua nhau trong làng.
Nếu Lian lên thủ đô thì chắc chắn đã kiếm được việc ở đó. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu ta không thể đi đi về về giữa thủ đô và ngôi làng một cách dễ dàng được vì khoảng cách không hề nhỏ. Xét đến điều đó, tôi nghĩ có thể nói chắc rằng cậu ta đã không đến thủ đô sau khi tốt nghiệp. Mà ngay từ đầu, trong game cũng chẳng ai nhắc đến chuyện đó cả.
Và ngay cả mỗi khi Lian và Alfred gặp nhau, cậu ta cũng không còn bám riết lấy nhân vật chính một cách điên cuồng như trước, chỉ buông vài lời móc mỉa. Nói đơn giản thì, Lian đã điềm tĩnh hơn.
Hồi còn chơi game, tôi đã nghĩ rằng do cậu ta không chấp nhận nổi thất bại trước nam chính nên mới đâm ra trầm cảm.
Nhưng biết đâu… Lian đã sống cùng ông nội ở thị trấn kế bên, và chỉ thỉnh thoảng về nhà mỗi khi nhớ mẹ?
…Không.
Tất cả chỉ là trí tưởng tượng và suy đoán của tôi mà thôi.
Một câu chuyện ngoài lề mà chẳng ai biết đến.
Biên kịch có lẽ cũng chẳng phát triển câu chuyện của Lian sâu đến thế làm gì. Không, tôi chắc là không.
Suy cho cùng, số phận của Lian là phải chết ở ngôi làng khởi đầu. Cậu ta chỉ là một đối thủ tép riu của nhân vật chính. Hơn nhân vật quần chúng được một tẹo.
Chẳng ai quan tâm xem cậu ta thực sự ra sao.
Tôi có thể đúng, mà cũng có thể sai.
Nhưng ngay cả khi suy đoán của tôi là đúng, tôi vẫn sẽ–
“…Ông nội.”
“Sao thế, chú chim nhỏ của ông?”
“Cháu thực sự rất vui với lời đề nghị hào phóng của ông, nhưng… cháu thực sự rất thích ngôi làng đó. Nó yên bình và xinh đẹp. Và ở đó có những việc mà chỉ cháu mới làm được. Vì vậy… cháu sẽ tiếp tục làm trợ lý cho lãnh chúa ạ.”
Rốt cuộc, chỉ có tôi mới cứu được tất cả mọi người trong làng.
“Lian…” ông nội Lian lẩm bẩm, mắt ông mở to kinh ngạc như thể không tin nổi những gì tôi vừa nói.
Hơn nữa, chỉ có tôi mới biết về thảm họa sắp sửa ập xuống ngôi làng.
“Cháu xin lỗi ông nội. Nhưng cháu cũng yêu quý ông nhiều lắm. Vậy nên, thỉnh thoảng cháu đến thăm ông có được không ạ?”
Tôi không ghét ông.
Ông ấy có thể hơi quá đà khi cưng chiều cháu mình và cô con gái út, nhưng ông là một người tương đối điềm tĩnh và thấu đáo. Và dù hành động của ông đôi khi có vẻ quá khắt khe, tất cả đều có lý do chính đáng.
Đó là lý do nhiều người ngưỡng mộ ông. Ngay cả khi đã về hưu, vẫn có rất nhiều người sẵn lòng đến mừng sinh nhật ông.
“Ồ, ồ, dĩ nhiên rồi. Dĩ nhiên là được chứ. Con có thể đến bất cứ khi nào con muốn, chú chim nhỏ đáng yêu của ông. Và nếu con có đổi ý, đừng ngần ngại nói với ông và đến bên ông nhé.”
“Vâng. Cảm ơn ông rất nhiều, ông nội.”
Ông nội Lian lại ôm tôi một lần nữa, áp má ông vào má tôi. Vừa vuốt ve vai, lưng, rồi đến cằm tôi. Nhưng tôi đành cắn răng chịu đựng. Dù gì thì, đẩy một người lớn tuổi ra thì thật thô lỗ và khó xử.
Nhưng nghiêm túc mà nói, cái này đang ở ranh giới mong manh giữa yêu thương và quấy rối tình dục rồi! Không, đây chính là quấy rối tình dục rồi!!
…Cái kiểu yêu thương thái quá và ám ảnh người thân đến mức bệnh hoạn này… có phải là đặc trưng của [tn content=”Owens’ bloodline?”] ASplashofMusic: Um, he’s not even an Owen; sleepchaser: LOL; mii: YOU’RE RIGHT[/tn] không vậy? Vì tôi cảm thấy nó đúng là thế.
Tôi âm thầm thở dài.
Mệt quá.
Mệt rã rời luôn ấy.
Nhưng bữa tiệc còn chưa bắt đầu, nên tôi chẳng thể than vãn gì được.
Liệu mình có sống sót nổi qua vụ này không đây?
Không, dĩ nhiên là có. Mình là đàn ông cơ mà. Tỉnh táo lên nào. Chỉ là vài giờ kiên nhẫn và chịu đựng thôi mà.
Một lúc sau, vị quản gia mỉm cười đi vào để mời ông nội Lian đi vì có việc khác.
Dường như ông cần đi một vòng chào hỏi hoàng thân quốc thích trước khi bữa tiệc bắt đầu. Ông nội Lian làu bàu cằn nhằn với tôi rằng việc đó phiền phức chết đi được.
Tuy nhiên, cuối cùng ông cũng chịu đi sau khi bị quản gia đẩy ra khỏi phòng theo đúng nghĩa đen. Nhưng không quên ngoái lại nhìn tôi không biết bao nhiêu lần với vẻ mặt buồn rười rượi. Tôi chỉ mỉm cười vẫy tay tiễn ông.
Một lát sau khi họ rời đi, tôi cũng ra ngoài, cảm giác mệt mỏi và nhẹ nhõm cùng lúc ập đến.
Căng thẳng và áp lực nãy giờ đúng là mệt thật. Nhưng ít nhất thì cuộc gặp với ông nội Lian cũng thành công tốt đẹp.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền đứng hình. “…Hử?”
Alfred không có ở hành lang.
Như thể cảm nhận được sự hoang mang của tôi, một trong những người lính gác quay đầu về phía cuối hành lang.
Tôi nhìn theo hướng mắt của anh ta. Ngay lập tức, tôi tìm thấy người mình cần tìm. Hành động tốt bụng này khá là bất ngờ. Mấy anh lính gác có khi cũng là người tốt cũng nên. Mặc dù mặt họ thì vẫn đáng sợ khỏi phải bàn.
Ở hướng người lính gác chỉ, một thanh niên tóc vàng đang đứng ở góc hành lang, lưng tựa vào tường.
Lúc nãy tôi đã bảo cậu ấy cứ về phòng đi, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn nhất quyết đợi tôi.
Trong lúc tự hỏi sao cậu ấy lại chuyển ra đó đứng, một chút thích thú nảy lên trong lòng tôi.
Tôi đoán ngay cả một người thường chẳng quan tâm đến ánh mắt thiên hạ như Alfred cũng không chịu nổi những cái lườm cháy mặt của đám vệ sĩ.
Đi về phía Alfred, tôi để ý thấy có một người thứ hai đang đứng gần cậu ấy.
Nhưng vì người đó đứng ngay sau Alfred từ góc nhìn của tôi, nên ở xa tôi không nhận ra.
Khi tôi tiến lại gần hơn, đủ để nhìn rõ mặt họ, não tôi bỗng ngừng hoạt động trong giây lát. “…Hử?”
Ai mà ngờ người đó lại là Luzé, người phụ nữ tóc bạc duyên dáng chứ.
Cả hai có vẻ đang trò chuyện, khiến tôi hơi bối rối.
Nààààààày!
Sao Luzé lại ở đây?!
Cô ta đến từ khi nào—
“Alfred!” tôi gọi.
Đôi mắt xanh da trời của cậu ấy hướng về phía tôi, và cậu ấy mỉm cười. Cậu ấy đứng thẳng người dậy rồi quay sang tôi.
“Lian.”
“Ể, thật á? Lian-chan ở đó à?”
Tôi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, tóm lấy cánh tay Alfred và kéo cậu ấy về phía mình. Sau đó tôi đứng chắn trước mặt Luzé. “Sao cô lại ở đây?”
“T-tôi không được ở đây à?! Tôi chỉ định đến chúc mừng sinh nhật ông nội thôi! Mà khoan, cậu đang mặc cái quái gì vậy?! Sao lại mặc một bộ đồ lòe loẹt, con gái thế kia?! Ghê tởm!”
Đúng như tôi đoán, cô ta chửi tôi một trận xối xả khi thấy bộ dạng này của tôi.
Nhưng tôi đã quá quen với cái miệng độc địa của cô ta rồi nên cũng chẳng sốc nữa. Nói không buồn thì là điêu, nhưng vẫn chịu được. Tôi xin lỗi vì đã ghê tởm, được chưa! Tôi cũng muốn cởi bộ này ra thay đồ ngay và luôn đây!! Nhưng nếu làm thế, ông nội Lian chắc chắn sẽ không vui.
“Đây là bộ ông nội bảo tôi mặc—ý tôi là, ông đã chuẩn bị cho tôi.”
“Cái gì? Ô-ông nội á?! Tại sao… Tại sao lúc nào cũng là Lian-chan! Trong khi ông chưa cho tôi một cái váy nào! Bất công quá!”
“Cô có nói với tôi thì cũng thế thôi…”
“Tại sao?! Tôi là con gái! Tôi xinh đẹp hơn Lian-chan! Tôi cũng hơi giống dì Lila! Vậy mà tại sao ai cũng yêu quý Lian-chan hết vậy!? Ít nhất cũng phải cho tôi cái gì chứ!” Luzé hét lên, giật lấy cánh tay Alfred.
Thấy cảnh đó, tôi nín thở, tim như ngừng đập. Trong một khoảnh khắc, cả tầm nhìn của tôi chỉ còn một màu đỏ rực.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã hét lên, “Đừng chạm vào cậu ấy!” rồi hất tay cô ta ra.
Mắt Luzé mở to kinh ngạc. Mắt Alfred cũng vậy.
Không thể tin nổi những gì mình vừa làm, cơ thể tôi cứng đờ, đầu óc quay cuồng.
Mình vừa làm cái quái gì vậy?
Luzé là người đầu tiên hoàn hồn. Cô ta nhướng mày, mặt đỏ bừng. “Đ-đồ nhẫn tâm! Sao cậu dám hất tay một cô gái như thế?! Thô lỗ! Đồ vô lại! Đúng là đồ tồi tệ nhất! Một kẻ ghê tởm thế này mà cũng có hộ tống à?!” Rồi cô ta quay sang Alfred. “Cậu cũng ghét cậu ta, đúng không? Nghỉ việc đi rồi qua làm cho tôi. Tôi hứa sẽ không đối xử tệ với cậu đâu!”
Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào vẻ mặt ngạc nhiên của Alfred. Tôi chẳng biết nói gì để phản bác cô ta cả.
Bởi vì mọi chuyện đúng như Luzé nói.
Tôi là kẻ tồi tệ nhất. Tôi là một tên vô lại.
Ừ, tôi là tên vô lại tồi tệ nhất trên đời. Và còn là một kẻ dối trá trắng trợn.
Chắc chắn không thể quên được vế sau.
Đó là lý do tại sao…
Tôi không có quyền xen vào quyết định của Alfred.
Hơn nữa, lúc nãy tôi đã hất tay Luzé. Dù cô ta là con gái.
Chắc tôi điên mất rồi. Nếu ông nội ở đây, ông chắc chắn sẽ cho tôi một trận để tỉnh ra.
Mày đang làm gì vậy hả tôi ơi? Mày ổn không? Tỉnh táo lại đi. Tao biết mày mệt rồi, nhưng bình tĩnh lại nào. Giữ cái đầu lạnh đi.
Tôi cứng nhắc buông tay đang nắm cánh tay Alfred ra. Việc này khá khó khăn vì các ngón tay dường như không nghe theo lệnh của tôi nữa.
“Lian?”
“…Xin lỗi, Alfred. Cậu có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu cậu muốn nghỉ việc, nếu cậu muốn làm cho Luzé, tôi sẽ chấp nhận quyết định của cậu.”
“Lian,” Alfred nói, giọng có chút trách móc.
Tôi bất giác lùi lại một bước.
Có vẻ cậu ấy giận rồi. Hoặc có lẽ là bị sốc. A, mình vừa làm một việc trẻ con quá.
“Tôi cũng xin lỗi về hành động của mình với cô, Luzé. Tôi biết mình là người sai. Tôi thực sự xin lỗi.”
“Hả?! Chuyện đó… Đ-đúng đúng! Lian-chan sai rồi!”
“Phải, đúng vậy…”
Đúng lúc đó, trong hành lang vang lên một âm thanh tựa như tiếng chuông.
Đó là tín hiệu thông báo cho khách mời tập trung tại sảnh tiệc.
“…Có vẻ đến giờ rồi,” tôi nói. “Đi thôi.”
“Ể? A…” Luzé trông ngây thơ lạ thường, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói điều gì đó.
Alfred cũng vậy. Biểu cảm của cậu ấy như hét lên rằng cậu ấy đang rất muốn nói hoặc hỏi tôi điều gì đó.
“Nhanh lên nào. Mọi người đang đợi đấy.” Tôi không muốn nói thêm gì nữa, nên đi trước họ, dán nụ cười giả tạo thường ngày lên mặt. Như một dấu hiệu cho thấy cuộc trò chuyện này đã kết thúc.
Sảnh lớn bên ngoài lối vào sảnh tiệc đã chật ních khách mời. Cảnh tượng chẳng khác gì một buổi hòa nhạc của idol nổi tiếng.
Ai nấy đều vận những bộ com-lê đen và những chiếc váy lộng lẫy.
Cũng có vài người đeo mặt nạ trang trí, che nửa mặt hoặc che kín.
Có lẽ họ không muốn người khác biết mình là ai. Và dù có tò mò thì cũng chẳng ai dại gì mà yêu cầu họ cởi mặt nạ ra. Rốt cuộc, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nếu biết được bộ mặt thật của những người này.
Đây là điều Lowendal đã dặn tôi khi còn ở dinh thự, trong lúc gõ ngón trỏ lên môi. “Săm soi bất kỳ ai đeo mặt nạ đều rất nguy hiểm. Đừng bao giờ làm thế.”
Khi tôi nhìn quanh, những giọng nói và tiếng cười vui vẻ của mọi người hòa cùng tiếng nhạc nền du dương.
Tôi có cảm giác như mình đang lạc vào một bộ phim điện ảnh vậy.
Trước lối vào, tôi phát hiện cha mẹ và anh trai của Luzé, cùng với cha mẹ và anh trai của Lian, đang trò chuyện với người quen và các vị khách khác. Tôi, cùng với Luzé và Alfred, ngay lập tức bước đến nhập hội.
Nhưng ngay khi tôi vừa đến, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, và cứ nhìn chằm chằm như thế một lúc lâu.
Những người xung quanh cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt của họ như ngàn mũi kim châm vào da thịt. Khó chịu vô cùng, thậm chí là đau đớn. Aaa, tôi muốn về nhà.
Tôi phải nhấn mạnh rằng đây tuyệt đối không phải là sở thích của tôi.
Thế nên, bằng một giọng hơi lớn, tôi nói, “…Đây là quần áo ông nội đã chuẩn bị cho cháu để mặc trong sinh nhật của người. Cháu đã mang theo bộ com-lê của mình, nhưng người hầu đã yêu cầu cháu mặc bộ này vì ông nội.” Tôi cố tình nhấn mạnh hai từ “ông nội”.
Rồi không hiểu sao, anh trai của Luzé tiến lại gần tôi, mái tóc nâu sẫm bù xù được buộc hờ sau gáy. Hai bên tai anh ta đeo lủng lẳng khuyên, đôi mắt hơi xếch cho người ta cảm giác đây là một tay chơi chính hiệu.
Khi đứng trước mặt tôi, gã ta cầm lấy tay phải của tôi và hôn lên mu bàn tay. “Lian-kun. Tôi đã nghĩ mình hoa mắt… Cậu trông như một hoàng tử bước ra từ xứ sở thần tiên vậy.”
Hảảả?!
Cái tên khốn này bị làm sao vậy? Hành động của hắn sởn hết cả gai ốc! Argh, tôi muốn giật tay ra quá!! Ít nhất thì hất tay hắn ra cũng không bị coi là thất lễ đâu nhỉ?!
Ngay khi tôi sắp không chịu nổi sự biến thái của hắn và định hất tay ra, Alfred đã kéo tay tôi lại, giải thoát bàn tay tôi khỏi cái nắm của anh trai Luzé.
“C-cảm ơn,” tôi cố nặn ra một lời.
Alfred gật đầu rồi nhẹ nhàng đẩy tôi ra sau lưng mình, che chắn tôi khỏi anh trai của Luzé.
“Ồ, làm tốt lắm, hộ tống! Cậu cũng được việc phết,” anh trai của Lian nói. “Này, Dellet! Đừng có dùng đôi tay rẻ tiền của cậu mà chạm vào Lian của tôi. Cậu ấy bẩn bây giờ!”
“Cái gì? Tôi không muốn nghe điều đó từ cậu đâu, Robert!”
Rồi họ lườm nhau tóe lửa. Cả hai đều là anh cả mà sao lại cãi nhau trẻ con thế không biết.
Mọi người ơi, chúng ta không thể hòa thuận với nhau được à? Đều là họ hàng cả mà… Thật tình, đừng làm tôi mệt thêm nữa…
Vì tất cả họ hàng thân thích đã có mặt đông đủ, cha mẹ và anh trai của Luzé cùng tôi tiến vào sảnh tiệc thành một nhóm.
Dù lòng đầy lo sợ về những gì sắp xảy ra, tôi vẫn lững thững theo sau.
Và dĩ nhiên, thanh kiếm của Alfred đã bị tịch thu—ý tôi là, được đặt dưới sự giám sát bắt buộc tại lối vào.
Cánh cửa mở ra một căn phòng lộng lẫy, y hệt một cảnh trong mấy bộ phim châu Âu. Chiếc đèn chùm khổng lồ treo trên trần nhà sáng chói đến mức nhìn vào cũng thấy nhức mắt.
Tôi nhận ra rất nhiều người nổi tiếng… Thế giới này khác xa thế giới của tôi quá. A, bệnh đau dạ dày của tôi lại tái phát rồi.
Anh trai của Lian vỗ vai Alfred. “Này, hộ tống. Ra đứng gác ở sát tường đi,” anh ta nói, tay chỉ về phía đó.
“Anh, cậu ấy là—”
“Lian, dù cậu ta là hộ tống riêng của em, em cũng không thể để cậu ta đi kè kè bên cạnh ở đây được. Trông chướng mắt và mất mỹ quan lắm.”
Để kiểm chứng lời anh ta, tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Anh ta nói đúng thật.
Tất cả các hộ tống khác, vũ khí cũng bị giữ lại ở lối vào như Alfred, đều đang đứng sát tường.
Khi tôi ngước nhìn Alfred, cậu ấy gật đầu đáp lại rồi giơ ngón cái chỉ về phía bức tường kèm một nụ cười trấn an.
Như thể muốn nói rằng cậu ấy sẽ quan sát tôi từ đó.
“Alfred…”
“Không sao đâu. Tôi sẽ trông chừng cậu cẩn thận.” Rồi cậu ấy vẫy tay và cứ thế bỏ đi.
Tôi muốn nói gì đó với cậu ấy, nhưng các quý cô bên cạnh đã gọi tên tôi. Theo lễ nghi, tôi phải tiếp chuyện họ một lúc. Thế là cuối cùng, tôi chẳng làm được gì cả.
Cuối cùng, tôi không còn đếm nổi mình đã nói chuyện với bao nhiêu người. Tôi không biết mình đang nói chuyện với ai, cũng chẳng biết họ đang nói về cái gì nữa.
Nơi này ngột ngạt quá. Đông người quá. A, tôi thấy chóng mặt rồi…
Một giọng nói quen thuộc cắt ngang sự mơ hồ. “Xin chào. Ngài có phải là Lian-sama không?”
Tôi nhìn ra sau. “Vâng?” Rồi tôi bắt gặp hai hiệp sĩ mặc áo choàng xanh, gương mặt họ cũng có vẻ quen quen.
Rồi có gì đó lóe lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ ra rồi.
“A!”
Là vị đội trưởng bốn mắt và anh đội phó mặt lúc nào cũng như đưa đám!
Tôi có cảm giác giọng mình sẽ nghe rất kỳ cục, nên vội lấy tay che miệng. “Vậy là cả hai ngài cũng ở đây! Cảm ơn một lần nữa về chuyện lần trước…”
“Không, không. Thật ra, chúng tôi mới phải cảm ơn Lian-sama.”
“Đúng vậy! Whoaaa… Lian-sama, ngài trông như hoàng tử vậy!”
“A… cái này ạ? Ông nội bảo tôi mặc cái này… Thật ra tôi muốn lột sạch ra ngay bây giờ, nhưng ông sẽ không tha cho tôi nếu làm vậy đâu…”
“Lột… sạch… bây giờ…”
Mặt anh đội phó trông-có-vẻ-mệt-mỏi bỗng đỏ bừng. Sao vậy?
“Lian-sama. Xin ngài đừng nói những lời khiêu khích đến thế với một thanh niên ngây thơ như cậu ấy.”
Hả? Phần nào khiêu khích cơ? Tôi có nói gì bậy bạ đâu.
Thật ra, mấy cô gái xung quanh trông còn khiêu khích hơn nhiều chứ? Người thì mặc váy hở lưng, người thì cổ áo khoét sâu đến mức gần như lộ hết cả bộ ngực.
“À, vâng. Tình hình các hiệp sĩ được phái đi thế nào rồi ạ? Họ có làm việc tốt không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi. Họ đều là những người rất tốt. Mới vài ngày trước, họ đã giúp bắt lại một đàn bò xổng chuồng. Dân làng ai cũng mừng lắm.”
“Bò… Pft– A, xin lỗi. Vậy thì tốt quá. Tôi rất vui vì họ đã có ích. Ngài cứ thoải mái giao việc nặng cho họ. Bọn họ thừa sức, cần phải được tận dụng.”
“Vâng, cảm ơn ngài rất nhiều. Có nhiều hiệp sĩ đến dự tiệc không ạ?”
“Đúng vậy. Ngoài chúng tôi, những hiệp sĩ được nghỉ hôm nay cũng sẽ tham dự. Bá tước Violette đã mời chúng tôi. Ngài ấy là một nhà tài trợ rất quan trọng của Hiệp sĩ Đoàn, nên để làm vui lòng ngài ấy, việc chúng tôi có mặt là rất quan trọng—”
“T-t-tiền bối!! Suỵt! X-xin hãy cẩn thận lời nói của mình!”
“Cậu mới là người nói điều vô lý đó. Mọi điều tôi nói đều là sự thật, đúng không?”
“N-nhưng anh có thể dùng từ ngữ tinh tế hơn mà!
“Này nhìn kìa, ở đó cũng có—” Vị đội trưởng bốn mắt liếc về phía bức tường.
Tò mò, tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta. “A…”
Sát tường, Alfred đang nói chuyện với một hiệp sĩ hói đầu và một người khác có vẻ ngoài đáng sợ như gấu, trên người chằng chịt sẹo.
Và bên cạnh cậu ấy là… Luzé. Lại là cô ta.
Tại sao—
“Lian-sama? Sắc mặt ngài trông tệ quá. Ngài mệt à?”
“K-không, không có gì đâu…”
Đúng vậy. Mình cũng đâu làm gì được cô ta.
Đây là điều Alfred muốn.
Và cậu ấy có quyền tự do lựa chọn người mình muốn. Tình huống này chẳng có gì sai cả. Tôi sẽ để cậu ấy tự do. Cậu ấy làm điều mình muốn thì tốt cho cậu ấy thôi. Mọi chuyện đều ổn.
Cổ họng tôi bỗng khô khốc, nên tôi vớ lấy một ly sâm panh từ khay bạc của một người phục vụ. Nốc cạn trong một hơi.
…Tôi có thể cảm nhận nó cháy rát cổ họng. Ngon thật, nhưng cồn hơi nặng.
“Woah! Lian-sama, tửu lượng của ngài tốt đáng ngạc nhiên nhỉ?!”
“Không, tôi không… C-cũng chỉ tàm tạm như mọi người thôi…”
Bụng tôi nóng ran lên. Tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, tệ hơn cả những cơn đau dạ dày lúc nãy. Uống rượu khi bụng đói… có lẽ không phải là một ý hay.
Vị đội trưởng bốn mắt cũng cầm một ly sâm panh. Vừa uống, anh ta vừa nhìn quanh sảnh tiệc, khẽ “à” lên một tiếng như thể có chút kinh ngạc.
“Đúng là có rất nhiều người tham dự. Quả không hổ là tiệc sinh nhật của Bá tước Violette. Tôi còn thấy không ít người có quan hệ với hoàng tộc đang tiến vào sảnh.”
“Vậy sao…”
Tôi cũng nhìn quanh.
Ngày càng có nhiều người lấp đầy sảnh tiệc.
Ở một góc sảnh, một đám đông lớn đã tụ tập từ lúc nào không hay. Đó là anh trai của Lian và anh trai của Luzé, vây quanh họ là một bầy phụ nữ.
Ở một khu vực khác, cha của Lian đang bị bao vây bởi một vài doanh nhân, vẻ mặt ông có chút cứng nhắc. Cố lên nhé, thưa cha.
Và cách chỗ tôi đứng không xa, mẹ của Lian đang trò chuyện với một vài bà vợ khác trong khi nhấm nháp đồ ngọt và sâm panh.
Ngoài họ ra, vô số người khác cũng đang rôm rả trò chuyện.
Tiếng trò chuyện hòa quyện với tiếng nhạc của dàn nhạc, tạo nên một bản giao hưởng hoành tráng.
Đột nhiên, tôi nhớ lại lời của Nữ thần.
Rằng bà ấy đã tạo ra thế giới này tương tự như thế giới trong game. Tương tự, nhưng không hoàn toàn giống.
Dĩ nhiên rồi.
Dĩ nhiên là chúng không giống nhau.
Rốt cuộc, con người trong thế giới này đều là những cá thể tự chủ, có xương có thịt hẳn hoi. Họ tự suy nghĩ, hành động theo mong muốn của riêng mình, và tương tác với đủ loại người.
Tôi không nghĩ Nữ thần, hay thậm chí là vị Thần trên cả bà ấy, có thể kiểm soát được tất cả những điều đó.
Thế giới này là thật. Khác với game, nơi bối cảnh được nhào nặn theo ý muốn của một biên kịch duy nhất.
Và trong thực tế, vô số cảm xúc và suy nghĩ của vô số người phải được tính đến. Những mối liên kết phức tạp này chính là thứ thúc đẩy câu chuyện tiến triển.
Tuy nhiên, con đường rối rắm này sẽ luôn kết thúc trong bi kịch, theo lời Nữ thần. Bất kể thế nào đi nữa.
Rốt cuộc thì—cảm xúc của ai đang được tính đến trong cái kết buồn thảm này?
Ai lại có cảm xúc mãnh liệt đến mức—
…A, không ổn rồi.
Mỗi khi tôi cố gắng suy nghĩ, dòng suy nghĩ lại chao đảo rồi đứt đoạn, khiến tôi không thể ghép các mảnh lại với nhau.
Chẳng hiểu sao, cả thế giới đang quay cuồng.
Như tôi đã nghĩ, uống rượu khi bụng đói đúng là một ý tồi, nhỉ? Mà vốn dĩ, tửu lượng của tôi cũng chẳng tốt lành gì cho cam—
Ai đó vỗ vai tôi.
Ngay khi quay lại, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt mặc com-lê đang đứng ngay sau lưng mình và mỉm cười.
Ông ta nói, “Cậu bị sao vậy? Không khỏe trong người à?”
“K-không—” Tôi cố lùi lại khỏi ông ta nhưng lại loạng choạng. Tôi phải vịn vào bàn để lấy lại thăng bằng.
Vị đội trưởng bốn mắt lo lắng bước lên một bước. “Lian-sama, ngài có sao không?”
“Wahhh! L-Lian-sama?! N-ngài có ổn không?” vị đội phó nói, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Trong khi đó, người lạ mặt nhíu mày. “Ôi không. Tệ rồi. Để tôi đưa cậu về phòng nhé?”
“Không, không sao đâu. Thật đấy…”
Mặc cho tôi từ chối, người lạ mặt vẫn đặt tay lên lưng tôi.
“Lian,” lần này là một giọng nói quen thuộc.
Tôi quay đầu về hướng giọng nói. Alfred. Cậu ấy dường như đã đi đến chỗ chúng tôi từ lúc nào và hiện đang đứng ngay cạnh tôi.
“Alfred? Sao cậu…”
Lẽ ra cậu ấy phải đang ở cùng Luzé bên bức tường chứ.
“Có chuyện gì vậy? Cậu không khỏe à?”
Alfred kéo cánh tay đang vịn bàn của tôi. Tôi ngoan ngoãn, hay đúng hơn là bất lực, ngã vào người Alfred.
Tôi gật đầu đáp lại, một cảm giác nhẹ nhõm tột độ bao trùm lấy tôi. Tuy nhiên, bụng tôi vẫn cồn cào. Lẽ ra tôi không nên uống ly sâm panh đó.
“Cậu muốn thế nào? Muốn về phòng không?”
Tôi lại gật đầu. “Có…”
Tôi thực sự không muốn ở lại đây nữa. Vô số giọng nói ồn ào trong sảnh tiệc, cùng với hàng tá người lạ đến bắt chuyện, đã rút cạn toàn bộ năng lượng của tôi.
Ấy thế mà, cái gã này lại trông vui vẻ biết bao khi trò chuyện với người khác. Cái quái gì vậy? Tôi đã nghĩ đứng một mình bên tường sẽ khiến cậu ta buồn chán, nên đã cảm thấy tội lỗi và lo lắng. Thậm chí còn định lát nữa mang đồ ăn thức uống gì đó cho cậu ta. Nhưng giờ, cậu ta lại trông thế kia à? Có vẻ như những lo lắng của tôi là thừa thãi rồi, khốn kiếp.
“Tôi muốn về phòng.”
“Cậu muốn về nhà?”
“Ừm.”
Phải, tôi muốn về nhà. Tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Bữa tiệc này chẳng vui vẻ gì, chỉ mệt xác thôi.
“Hiểu rồi.”
Là tôi tưởng tượng, hay trong giọng nói của cậu ấy có một chút ý cười? Nhưng sao cậu ấy lại cười chứ?
Gom hết sức lực còn lại, tôi cúi chào vị đội trưởng bốn mắt và anh đội phó mặt-mày-mệt-mỏi.
“Xin lỗi. Tôi không được khỏe, nên xin phép về phòng trước…”
“A, vâng. Xin hãy bảo trọng,” vị đội trưởng bốn mắt nói, ném cho Alfred một cái nhìn kỳ lạ.
Trong khi đó, anh đội phó mặt-mày-mệt-mỏi lại đỏ mặt. “Ô-ồ. Xin hãy bảo trọng…”
Tôi chẳng hiểu nổi tại sao anh đội phó cứ đỏ mặt hoài. Hoàn toàn không. Có lẽ đúng như lời vị đội trưởng bốn mắt nói? Rằng cậu ta là một thanh niên nhạy cảm, trong sáng? Mặc dù có vẻ hơi quá nhạy cảm…
Tôi rời khỏi sảnh tiệc, được Alfred nắm tay dẫn đi suốt quãng đường.
Vừa bước ra hành lang, xung quanh đã vắng tanh, như thể đám đông trong sảnh tiệc chỉ là ảo ảnh. Không khí cũng có cảm giác mát hơn một chút.
Rồi đột nhiên, chân tôi mềm nhũn và khuỵu xuống.
Ngay lập tức, Alfred tóm lấy cánh tay tôi và kéo tôi dậy, có vẻ hoảng hốt. Chắc cậu ấy nghĩ tôi sắp xỉu. “Này, cậu ổn không?”
“Ừ.”
Mặc cho tôi trấn an, Alfred vẫn thở hắt ra một hơi kinh ngạc. Cậu ấy đặt tay hai bên sườn để đỡ rồi nhấc bổng cả người tôi lên.
Chân tôi rời khỏi sàn nhà vài centimet. Không phải chống đỡ trọng lượng cơ thể, đôi chân tôi cảm thấy nhẹ bẫng. Theo bản năng, tôi đung đưa chân. A, cảm giác như đang đi trên mây vậy. Chà, chắc là nhờ tấm thảm cực kỳ mềm mại.
Tôi cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của Alfred, ngay cả qua lớp quần áo.
Không hiểu sao, điều đó lại khiến tôi thấy dễ chịu đôi chút.
Rồi ba người phụ nữ mặc váy dạ hội đi ngang qua chúng tôi, vui vẻ trò chuyện với nhau.
“Vậy có nghĩa là cậu đang yêu rồi đấy, biết không?”
Ai đó đã nói câu đó rất to. Ngạc nhiên, tôi quay đầu lại. Dường như một trong hai người phụ nữ đang đi hai bên một cô gái nhỏ nhắn đã nói vậy. Sự chú ý của họ đều dồn vào cô ấy.
Cô gái nhỏ nhắn ngước nhìn họ, mặt đỏ bừng và ngượng ngùng. Cô nghiêng đầu và nhẹ nhàng nói, “Mình tự hỏi có phải vậy không nhỉ?”
“Chắc chắn là vậy rồi!” người phụ nữ còn lại đáp lại, đầy tự tin. “Cậu chỉ là quá ngố thôi! Nên mới không tự nhận ra đấy!”
Đôi mắt của cô gái nhỏ nhắn sáng lên vì kinh ngạc.
“Lian? Có chuyện gì vậy?”
“Hả? A, không có gì đâu…”
“Không phải không có gì à? Cậu đang lảo đảo kìa.”
“Không phải—”
—vậy. Tôi đã định nói thế. Nhưng trước khi kịp nói, cậu ấy đã kéo tay tôi, khiến tôi ngã nhào vào người cậu ấy.
Alfred luôn giữ thăng bằng một cách hoàn hảo mỗi khi tôi va vào hoặc dựa vào người cậu ấy, và điều này chưa bao giờ không làm tôi bực mình. Mặc dù tôi cũng thấy vui khi biết cậu ấy đã trưởng thành đến nhường nào… Nghĩ đến đây… tôi lại thấy hơi tức.
Cậu ta cao quá rồi. Chia bớt chiều cao cho tôi đi chứ. Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Má tôi áp vào ngực cậu ấy. Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể ngửi thấy mùi nắng ấm áp.
Đôi tay đặt trên eo tôi cũng thật ấm.
Vì mọi người vẫn đang ở trong bữa tiệc, nên chỉ có chúng tôi ở một mình.
…Chỉ có Alfred và tôi.
Sự thật này cuối cùng cũng thấm vào đầu tôi. Bị sự lo lắng lấn át, tôi cứng đờ người và thở ra một hơi run rẩy.

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 25"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen trực tiếp bóng đá Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 f8bet nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz