[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 26
- Home
- [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
- Chap 26 - Đến dự tiệc sinh nhật của ông (P3)

Rời khỏi sảnh tiệc, tôi và Alfred quay về phòng, tôi lập tức thả mình phịch xuống ghế sofa.
Alfred vớ lấy bình nước trên bàn rồi rót cho tôi một ly. Tôi đón lấy và tu một hơi cạn sạch. Cậu ấy lại rót đầy, và tôi cũng uống hết sạch. Cuối cùng tôi cũng sống lại rồi. Cảm giác như dòng nước mát đang lan tỏa khắp cơ thể mình.
Nước đúng là có sức mạnh phục hồi đáng kinh ngạc thật.
Tôi không ngờ nước lại có thể ngon đến thế này.
Nốc cạn nửa ly thứ ba, tôi thở ra một hơi đầy thỏa mãn. “…Tôi sống lại rồi…”
Hình như tôi hơi mất nước thì phải. Giờ nghĩ lại mới thấy, trước bữa tiệc tôi chỉ nhấp có một ngụm trà với ăn đúng một viên kẹo.
Rõ ràng việc uống rượu khi cơ thể mất nước và bụng thì rỗng tuếch là một ý tưởng tồi tệ. Bảo sao tôi không thấy khó chịu cho được. Tôi sai lầm quá.
Đặt bình nước lại lên bàn, Alfred nhìn tôi với vẻ khó tin rồi thở dài thườn thượt. “Cậu… Lẽ ra ở đó cậu phải uống chút nước chứ.”
“Làm sao mà uống được! Người ta cứ đến bắt chuyện với tôi suốt! Hết người này đến người khác!!”
Đây là lý do tôi không thể nào ưa nổi những bữa tiệc lớn và đông người thế này.
Mọi người cứ bắt chuyện liên tục, thành ra tôi chẳng ăn uống được gì cả. Chắc là do tôi chưa quen thôi. Tôi vẫn chưa nắm được thời điểm vàng để tranh thủ lót dạ hay làm một ngụm nước.
Trên bàn có sẵn một đĩa hoa quả và các loại hạt lớn dành cho khách. Vì cả hai chúng tôi đều chưa ăn gì trong bữa tiệc nên tôi và Alfred cùng nhau xử lý chúng.
Cũng lạ thật. Ở bữa tiệc, bao nhiêu món ngon vật lạ và bánh kẹo lộng lẫy được bày ra trước mắt, nhưng cuối cùng tôi lại chỉ ngồi đây nhét đầy bụng hoa quả với các loại hạt này.
Tôi mở chai rượu vang trông có vẻ đắt tiền trong phòng. Ngon thật.
Bỗng, một giai điệu du dương, nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào. Chắc là từ bữa tiệc.
“A, không biết vũ hội bắt đầu chưa nhỉ.”
“Vũ hội?”
“Ừ. Hết giờ trò chuyện là đến giờ khiêu vũ…”
“Vậy là chúng ta sẽ phải khiêu vũ à?”
“Đúng vậy. Mệt lắm. Mà ai cũng phải nhảy cho đến tận lúc kết thúc.”
Giới thượng lưu đúng là nhiệt tình trong chuyện chơi bời một cách đáng ngạc nhiên. Haizz, tôi không theo kịp họ nổi.
“Ra vậy. Mệt lắm nhỉ,” Alfred vừa nói vừa cười tôi.
Nhưng đây đâu phải chuyện để cười.
“Đừng có cười! Sẽ có lúc cậu cũng phải khiêu vũ đó!”
“Thật sao? Tôi không chắc đâu…”
“Sẽ có mà! …Chắc thế. Khoan, đừng nói với tôi là cậu không biết nhảy nhé?!”
“Tôi chưa nhảy bao giờ.”
“Cái gì?! Thế thì không được rồi! Lại đây. Tôi sẽ dạy cho cậu!”
Nhỡ đâu sau này vị anh hùng tương lai phải khiêu vũ mà lại không biết nhảy thì sao?
Tôi phải dạy cậu ấy để cậu ấy có thể xoay xở trong mọi tình huống.
Suy cho cùng thì đó cũng là một phần nhiệm vụ của tôi.
“Cậu không cần phải làm vậy đâu?”
“Không được! Tôi mà không dạy thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy!” tôi vừa nói vừa kéo tay cậu ấy.
“Không, tôi không nghĩ vậy đâu…” Dù nói thế, cậu ấy vẫn từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa như thể đồng ý với ý tưởng của tôi.
Tôi nắm lấy tay trái của cậu ấy và đặt lên eo mình. Sau đó, tôi nắm lấy tay phải của cậu ấy rồi nâng lên ngang ngực. Cuối cùng, tôi đặt tay trái của mình lên vai cậu ấy. Đây chắc chắn là tư thế khiêu vũ cơ bản nhất rồi.
“Ờm… Bản nhạc này dùng cho điệu nhảy nào ấy nhỉ?”
“Sao cậu lại có vẻ không chắc chắn thế? Cậu dạy tôi được thật không đấy?”
“Cậu phiền phức quá! Dĩ nhiên là được rồi! Tôi đã được Lowendal huấn luyện hẳn hoi đấy!”
…Nếu lỡ quên bước, tôi chỉ cần hòa mình theo nhịp điệu và chuyển động của những người khác. Và sẽ chẳng ai nhận ra điều đó cả. Lowendal đã nói với tôi điều này bằng một giọng điệu bí mật, kèm theo cái nháy mắt thương hiệu của ngài ấy.
Sau một hồi hướng dẫn cho Alfred, tôi lại một lần nữa tin chắc rằng cậu ấy chính là vị anh hùng tương lai.
Chứng kiến tốc độ học hỏi phi thường của cậu ấy, tôi hoàn toàn nhận ra sự khác biệt giữa cậu ấy và mình.
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, tôi vô tình giẫm lên chân Alfred.
“Á…”
“A, tôi giẫm phải cậu rồi. Xin lỗi, xin lỗi.”
Mà thôi, dù sao cậu ấy cũng khỏe hơn tôi. Giẫm nhẹ lên chân một cái chắc cũng chẳng làm cậu ấy bị thương đâu.
“Trông cậu chẳng có vẻ gì là thấy có lỗi cả, đúng không?”
“Tôi có—ááá!”
Bất thình lình, cậu ấy nhấc bổng tôi lên, khiến chân tôi rời khỏi mặt đất, rồi xoay tôi một vòng thật mạnh.
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, nhưng cảm giác được xoay vòng tròn, cùng với vòng tay giữ nhẹ trên eo của cậu ấy, khá là vui. Cái cảm giác bồng bềnh lơ lửng này cũng thích nữa.
“Aha, haha! Lúc nào cậu cũng khỏe kinh khủng khiếp!”
Alfred cũng bật cười thành tiếng.
“…Cuối cùng cậu cũng cười rồi.”
“Hả?”
“Cả ngày hôm nay trông cậu mệt mỏi lắm.”
“V-vậy sao?”
“Ừ.”
Thật vậy sao? Tôi cũng không chắc nữa.
Đúng là tôi có cảm thấy mệt.
Nhưng—
Bản nhạc kết thúc, một bản khác có nhịp độ chậm hơn thay thế.
“Đổi nhạc rồi. Điệu nhảy chúng ta đang tập có dùng được cho bài này không?”
“…Alfred.”
“Hửm?”
“Cậu… có chấp nhận lời đề nghị của Luzé không?”
Tôi phải hỏi.
Cũng không phải là tôi sẽ… bận tâm nếu cậu ấy thực sự chọn cô ta. Dù sao thì, cậu ấy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn khi chơi với Luzé. Một công việc dễ dàng hơn nhiều so với việc tôi thuê cậu ấy. Công việc của cậu ấy cho tôi vừa tốn sức lại vừa nguy hiểm vì cậu ấy sẽ phải chiến đấu với ma quỷ.
Alfred đặt tôi xuống và nhìn tôi chằm chằm. Rồi cậu ấy nở một nụ cười tinh quái. “Cậu có muốn tôi chấp nhận không?”
“Ờ-ờ thì… cậu muốn làm gì thì làm. Luzé chỉ yêu cầu cậu chơi với cô ta, nên rõ ràng đó là một công việc nhẹ nhàng. Mặt khác, công việc của cậu cho tôi thì khó hơn… Nó có rủi ro và nguy hiểm. Hơn nữa, cô ta nói sẽ trả cho cậu hậu hĩnh hơn tôi rất nhiều, nên…”
“Vậy là tôi có thể bỏ việc của cậu và đào ngũ sang phe cô ta à?”
“C-chuyện đó… tôi… n-nếu… cậu muốn làm vậy, thì…”
Đó không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định.
“Hừm… Vậy, tôi đi được chứ?”
“C-cậu… muốn làm gì thì làm.”
“Hừm…”
Sự im lặng bao trùm không gian.
Trong lúc tôi đang chuẩn bị tinh thần cho câu trả lời của Alfred, cuối cùng cậu ấy cũng phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng thở dài, trông có vẻ hơi ngượng ngùng và bối rối. “Tôi sẽ không đi đâu. Tôi nhận việc này đâu phải vì tiền.”
“Hả?”
“Tôi chấp nhận là để chúng ta có thể ở bên nhau như thế này, hiểu chưa?”
Alfred đột nhiên lại nhấc bổng tôi lên, khiến tôi bật ra một tiếng kêu vì ngạc nhiên. Tôi bám vào vai cậu ấy để giữ thăng bằng trong vòng tay cậu.
Rồi mặt cậu ấy tiến sát lại mặt tôi. Gần quá. Tôi có thể thấy mắt cậu ấy híp lại khi một tiếng cười khác thoát ra khỏi môi cậu.
Tôi ước gì cậu ấy có thể ngừng nói những điều như vậy một cách đột ngột thế này.
Alfred lại thở dài một lần nữa. Rồi cậu ấy cười khúc khích. Chỉ là lần này, tiếng cười không phải vì vui vẻ mà là vì khổ sở “…Đừng khóc. Cậu đúng là đồ mít ướt nhỉ?”
“Tôi không có khóc!”
Đúng vậy, tôi vẫn chưa khóc. Dù tôi cảm thấy như sắp khóc đến nơi, nhưng tôi đã cố kìm nén được.
“Ra vậy. Chà, nếu cậu lại có ý định bỏ nhà đi rồi lêu lổng ở nhà thờ cả ngày như trước, thì hãy nghĩ đến việc thuê một phòng ở nhà Cheddar-san đi.”
“Ở nhà Cheddar-san á?”
“Ừ. Lũ trẻ sẽ vui lắm nếu cậu làm vậy. Tôi cũng sẽ vui nữa. Vậy, cậu thấy sao?”
Tôi mở miệng, định trả lời “Tôi sẽ đến!” theo phản xạ. Nhưng tôi đã nuốt những lời đó lại, kìm nén sự bốc đồng.
“Lian?”
“Tôi sẽ… Một ngày nào đó…” tôi thì thầm.
Một ngày nào đó. Sau khi tôi đã vượt qua “ngày đó”.
Bây giờ thì vẫn chưa thể được. Nhưng sau khi tôi xoay xở để vượt qua thảm họa… sau khi tôi cứu được mọi người trong ngôi làng yên bình đó…
“…Như vậy cũng tốt. Một ngày nào đó… Một ngày nào đó, khi mình có thể rời khỏi dinh thự này và cho mọi người thấy ‘con người thật’ của mình… làm việc ở trang trại cũng không tệ.”
Đúng vậy.
Khi thời điểm đó đến, tôi không cần phải đóng vai Lian nữa. Cuối cùng tôi cũng có thể trở về làm “chính mình”.
Và rồi—
“À, phải rồi. Không biết mình có nên đổi tên luôn không nhỉ. Hãy thay thế hoàn toàn cái tên ‘Lian Owen’ đi! Sẽ tuyệt lắm đấy,” tôi nói, trong đầu đã bắt đầu nghĩ ra một cái tên mới. “Ồ! Vì mình sẽ chuyển đến nhà Cheddar-san, nên mình nên đổi họ thành Cheddar.”
“Lian…” Alfred nói, nhìn tôi với một cái cau mày. Trông cậu ấy như muốn nói điều gì đó.
Bất chợt, tôi nhận ra lời nói của mình kỳ quặc đến mức nào.
Trước khi Alfred kịp nói ra câu hỏi của mình, tôi nở nụ cười giả lả quen thuộc để cho qua những lời vừa rồi như một câu nói đùa.
“Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận một cái tên mới thật phù hợp cho mình. Cậu cũng có thể giúp tôi nghĩ nữa. Nếu đủ hay, tôi sẽ dùng nó. À, và tôi muốn nó nghe thật ngầu và mạnh mẽ. Để tạo ấn tượng rằng mình có thể lấn át tất cả mọi người. Chúng ta nên chọn tên gì nhỉ? Tôi muốn một cái tên như ‘Gorgond’—”
“Họ của cậu nên là ‘Fram’. Không phải ‘Cheddar’.”
“Fra…”
Cậu này đang nói gì vậy?
Điều đó có nghĩa là chúng tôi—
“…Ngốc.”
“Sao cậu lại gọi tôi là ngốc? Tôi đang nói nghiêm túc đấy.”
Vậy là cậu đang nghiêm túc à?
“Thế còn tệ hơn! Tôi lúc nào cũng thấy cậu ngốc rồi, nhưng không ngờ cậu lại ngốc đến mức này—”
Alfred đặt một nụ hôn phớt lên môi tôi.
Rồi cậu ấy làm nụ hôn sâu hơn, khiến tôi không thể nói thêm được lời nào nữa.
Và vẫn bế tôi trên tay, cậu ấy bắt đầu bước đi.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã nằm trên giường rồi.
Alfred trèo lên người tôi, nhìn xuống tôi bằng đôi mắt màu chàm run rẩy. Cậu ấy vuốt lại tóc mái cho tôi trước khi hạ tay xuống vuốt ve má tôi.
Rồi mắt tôi mở to. “A!”
Kẹp tóc đang giật tóc tôi. Đau đến mức tôi giật đầu ra khỏi mặt giường theo phản xạ.
“Kẹp tóc—đau quá! Tôi muốn tháo chúng ra. Bỏ tôi ra—”
Tôi đưa tay lên định tháo kẹp tóc ra, nhưng Alfred đã nhanh hơn tôi một bước. Sau đó, cậu ấy tháo hoa tai và vòng cổ của tôi, đặt chúng xuống bàn cạnh giường.
Cậu ấy chạm vào cổ tôi và nở một nụ cười. “Chỗ này của cậu hơi đỏ này.”
“Đó—đó là vì cậu—”
Cậu ấy liếm lên nơi mà cậu đã cắn lúc trước. Hơi thở của tôi nghẹn lại.
“A… Alfred, đợi đã…”
Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong tôi.
Alfred nhìn tôi với ánh mắt run rẩy. “Tôi muốn chạm vào cậu. Được không? Một chút thôi cũng được…”
“Ừm…”
“Một chút thôi.”
“Một chút…”
“Cậu cũng có thể chạm vào tôi,” cậu ấy nói, nắm lấy tay tôi và đặt lên má cậu.
Da cậu ấy mịn màng và ấm áp khi chạm vào. Và không giống như đôi má mềm mại, mỏng manh của tôi, má cậu ấy săn chắc và rắn rỏi. Tôi biết rằng những đường nét này có thể là do bộ gen xuất sắc của cậu ấy, một thứ mà Alfred không thể kiểm soát được. Nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được mong muốn đổi cơ thể với tên nhóc này.
Giữa lúc đó, giày của chúng tôi va vào nhau kêu một tiếng cộp.
Alfred thẳng người dậy và tự ý tháo bốt của tôi ra. Cậu ấy cũng cởi giày của mình, rồi ném bừa bãi xuống sàn.
Sau đó, cậu ấy tháo thanh kiếm còn trong bao khỏi thắt lưng. Cởi áo khoác ra rồi cũng ném xuống sàn. Rồi thì…