Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 29

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 29 - Cuối mùa hè (P2)
Prev
Next

Sắc vàng và đỏ sẫm nhuộm kín cả tầm mắt tôi. Từ bầu trời, mây trắng, núi non, cho đến tận đường chân trời xa tít tắp.
Đúng là một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Bức tranh phong cảnh này ấm áp là thế, vậy mà chẳng hiểu sao… một cơn ớn lạnh cứ len lỏi vào lồng ngực tôi, kéo theo cả cảm giác cô đơn đến lạ.
Chắc là do cảnh tượng này cũng báo hiệu một ngày sắp tàn, cái lúc mà người ta phải tạm biệt mặt trời để chào đón mặt trăng và các vì sao lên ngôi.
Bởi thế, người ta hay ví hoàng hôn với sự chia ly.
Sự chia ly ấy có thể chỉ là chốc lát, kéo dài đến sáng hôm sau. Nhưng nó cũng có thể đằng đẵng, như khi một người thân yêu phải đi xa.
Và đôi khi, đó lại là lời từ biệt cuối cùng.
Tôi mở cửa sổ xe ngựa, tì khuỷu tay lên bậu cửa rồi thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Mọi người về nhà cả rồi hay sao ấy nhỉ?
Chẳng thấy bóng dáng dân làng nào quanh đây cả.
Chiều tà hôm nay yên ắng ghê. Có khi là hơi yên ắng quá thì phải.
Dù đã vểnh tai hết cỡ, tôi cũng chỉ nghe thấy tiếng lá khô xào xạc và tiếng vo ve của mấy loài côn trùng nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, cỗ xe bắt đầu tăng tốc, leo lên con dốc dẫn đến vườn thảo dược gần khu rừng phía tây.
Từ con đường uốn lượn nhè nhẹ, tôi dễ dàng trông thấy một chàng trai tóc vàng từ xa. Cậu ta đang đi bộ với tốc độ khá là tà tà.
Khi xe ngựa lại gần, tôi nhận ra một lớp bùn đất dày cộp bám đầy trên quần áo, cánh tay và cả mặt cậu ấy.
Và trên đôi tay dính đầy bùn ấy là một bọc vải trắng.
Cậu ta ôm nó một cách vô cùng, vô cùng cẩn trọng, cứ như thể đang nâng niu báu vật vậy.
Dù món đồ đó là gì thì nó cũng được gói kỹ càng trong một tấm vải trắng, lại còn đủ nhỏ để cậu ta ôm trọn trong vòng tay.
Chẳng biết cậu trai trẻ có để ý đến cỗ xe ngựa hay không, nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là quan tâm. Không thèm ngẩng đầu lên lấy một lần, cậu chỉ… cắm cúi nhìn vào bọc vải trắng trên tay mà bước.
Shurio cũng nhận ra cậu ta. Anh ấy liếc nhìn tôi qua ô cửa sổ nhỏ ngăn giữa khoang lái và khoang khách, vẻ mặt như muốn nói gì đó lắm.
Tôi gật đầu với anh, ngầm cho biết là mình đã thấy. “Shurio, dừng xe lại đi.”
“V-vâng.”
Sau khi xe dừng hẳn bên lề đường, tôi mở cửa bước xuống. “Alfred!” Tôi gọi.
Chàng trai trẻ từ từ ngẩng lên.
Đôi mắt cậu, vốn mang màu trời xanh ngắt, giờ lại tối sầm và đục ngầu, như thể trộn lẫn cả ngày và đêm vào làm một.
Gương mặt cậu không chút biểu cảm, khiến tôi chẳng tài nào đoán được cậu đang nghĩ gì hay cảm thấy ra sao.
Y hệt như Alfred của ngày xưa.
Alfred vẫn tiếp tục bước cho đến khi dừng lại ngay trước mặt tôi, im lặng không nói một lời.
Tôi nở một nụ cười nhẹ và bắt chuyện với cậu ấy, vẫn theo cái cách tôi vẫn thường làm.
Phải tỏ ra thật bình thường. Như thể mình chẳng biết gì sất.
Ừ, cứ như mọi khi là được.
Và kiên trì với sự lừa dối này.
“Về nhà hả Alfred? Tiện đường, tôi cho cậu quá giang một đoạn.”
Alfred lắc đầu, vẫn không hé răng nửa lời, chỉ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
Dù cậu từ chối, tôi vẫn không bỏ cuộc. Nụ cười thường trực không hề suy suyển, tôi lại ngỏ ý cho cậu đi nhờ xe lần nữa.
Tôi biết đây chỉ là cái tôi của mình đang gào thét. Tôi nhận thức rõ mười mươi điều này.
Tôi biết những gì mình đang làm chỉ để thỏa mãn cái ham muốn ích kỷ của bản thân, để xoa dịu lương tâm tội lỗi của mình mà thôi.
Dù vậy.
“Cậu không cần phải khách sáo. Chuyện cỏn con thôi mà. Nào, lên xe đi.” Tôi mở toang cánh cửa xe ngựa ngay trước mặt Alfred, mời cậu lên.
Nhưng Alfred vẫn im phăng phắc và bất động như cũ. Xem chừng cậu không có ý định bước vào xe.
Vì cậu không chịu tự giác, tôi đoán mình đành phải dùng vũ lực đẩy cậu vào xe vậy. Thế là tôi vòng ra sau lưng Alfred, nhưng rồi…
Dưới ánh hoàng hôn, Alfred khẽ mở đôi môi, hàng mi rũ xuống. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu nói bằng một giọng nhỏ xíu, “Chắc tôi không thể mang một thi thể lên xe được đâu nhỉ?”
Thi thể.
Tôi dời mắt xuống bọc vải trắng trong vòng tay Alfred.
Nó lấm lem bùn đất. Nhìn bề ngoài thì chẳng ai nghĩ đó là một thi thể cả. Ấy vậy mà, ngay cả trước khi cậu nói ra, tôi đã đoán được cái bọc đó chính là thi thể mà Alfred nhắc đến.
Suy cho cùng, Alfred đang ôm bọc vải ấy như thể đang ôm một con người. Và cũng với một sự chăm sóc hết mực… như thể đang cố gắng bảo vệ nó.
Nhưng bọc vải trắng đó có vẻ quá nhỏ để là một thi thể.
Nếu tôi hỏi lý do, có lẽ cậu sẽ cho tôi biết. Nhưng tôi không làm thế.
Vì tôi biết câu trả lời sẽ làm cậu tổn thương.
Vả lại, tôi đã biết tỏng lý do rồi. Cũng như biết đó là thi thể của ai.
Tôi mím chặt môi, cố nén cho mình không run lên. Tôi dời ánh mắt khỏi bọc vải trắng.
Sau đó, tôi nhìn lên Alfred, nở một nụ cười và lắc đầu. “Tôi không phiền.”
Alfred hít một hơi thật sâu, đôi mắt mở to.
Cậu ấy ngạc nhiên.
Chà, cũng phải thôi.
Đừng nói là Lian, chẳng có quý tộc nào lại dễ dãi đến thế.
Về cơ bản, tôi đang cho phép một thường dân bẩn thỉu trong bộ quần áo rách rưới, lại còn ôm một thi thể trên tay, bước lên xe ngựa của mình.
Tôi không thực sự “lớn lên” ở Arcadia, nên chưa bao giờ thấy mình cao sang hơn thường dân chỉ vì cái mác quý tộc. Nhưng sau bao năm sống trong thế giới này, nơi các tầng lớp có ranh giới rạch ròi, ít nhất tôi cũng nhận ra rằng tâm lý phân biệt giai cấp là chuyện thường ngày ở huyện.
Rõ ràng là tôi không nên nói những gì mình vừa nói. Nó hơi lệch khỏi hình tượng của Lian rồi.
Alfred có khi còn bắt đầu sinh nghi nữa ấy chứ.
Tôi biết điều đó. Tôi hiểu điều đó. Và còn hiểu quá rõ nữa là đằng khác.
Nhưng chỉ riêng hôm nay thôi…
“Nhưng…”
“Cậu định cuốc bộ đến bao giờ nữa? Trời sắp tối rồi kìa. Đi xe ngựa nhanh hơn nhiều. Vậy, cậu định về trang trại? Hay… ra nhà thờ?”
Dù Alfred trông có vẻ bối rối, cậu vẫn lẩm bẩm, “…Nhà thờ.”
“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đưa cậu đến nhà thờ. Nào, lên đi. Nhanh lên, nhanh lên.” Tôi đặt tay lên lưng Alfred và đẩy cậu vào xe ngựa.
Alfred ngoái lại nhìn tôi, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. “Đ-đợi đã, Lian. Người tôi toàn bùn là bùn. Xe của cậu sẽ—”
“Tôi không phiền. Lát nữa cho người lau dọn là xong.”
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng tôi cũng đẩy thành công cái thân hình to lớn của Alfred vào xe. Tôi đóng cửa lại và gọi, “Shurio!”
“V-vâng?!”
“Cho xe chạy đi. Chúng ta đến nhà thờ.”
“Hả?! V-vậy có được không ạ? Còn vườn thảo dượ—”
“Không sao. Vườn thảo dược tôi đến thăm lúc nào mà chẳng được.”
Shurio nhoẻn miệng cười và gật đầu. “…Đã rõ ạ.” Sau đó, anh kéo dây cương, cho ngựa quay đầu lại con đường chúng tôi vừa đi.
Nhưng dù xe đã lăn bánh, Alfred vẫn đứng sững bên trong, mày nhíu lại. Trông cậu có vẻ khó xử ra mặt.
Tôi đẩy nhẹ vào vai cậu. “Nào, đừng có đứng như trời trồng thế. Ngồi đi.” Sau khi cậu ngồi xuống, tôi cũng yên vị ở chiếc ghế còn lại, đối diện với Alfred.
Alfred không nói một lời nào trong suốt chuyến đi. Cậu chỉ im lặng như tờ.
Cậu không nói chuyện, cũng chẳng thèm nhìn tôi. Ánh mắt cậu chỉ dán chặt vào bọc vải trắng trên đùi.
Tôi chẳng biết phải nói gì với cậu lúc này. Tôi không thể chịu nổi khi thấy cậu như vậy, nên đành nhìn chằm chằm vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cho đến tận khi chúng tôi đến nhà thờ.
Mặt trời đã bắt đầu khuất dạng sau đường chân trời phía tây. Trong khi đó, bầu trời phía đông, vốn được nhuộm đỏ cách đây không lâu, đã bắt đầu sẫm lại và chuyển sang màu chàm và tím.
Sau khi Shurio đỗ xe trước nhà thờ, Alfred không nói năng gì mà chỉ cúi đầu chào tôi. Tiếp đó, cậu trèo xuống xe và đi thẳng vào trong nhà thờ.
Tôi bảo Shurio đợi mình ở đây rồi vội vã đuổi theo Alfred.
Khi bước vào nhà thờ, tôi nhận thấy những vệt nắng màu cam yếu ớt xuyên qua các ô cửa sổ có chấn song ở hai bên trái phải.
Ở giữa nhà thờ là mười hàng ghế gỗ, mỗi hàng gồm nhiều chiếc ghế được đặt san sát nhau.
Lúc này bên trong không có tín đồ nào. Chỉ có một nữ tu già, nhỏ bé với cây nến trên tay, đang đi thắp những cây nến khác quanh bàn thờ.
Nhận ra chúng tôi bước vào, nữ tu—Marie—ngoái đầu lại.
Khi ánh mắt bà dừng lại trên tôi, đôi mắt nhỏ của bà mở to. “Ối dào. Cậu Lian…” Rồi còn mở to hơn nữa khi chuyển sang Alfred bên cạnh tôi. “…và cả Al nữa?”
Mặc dù dì Marie trông có vẻ bối rối khi nghiêng đầu, bà vẫn nở một nụ cười với chúng tôi, đôi má ửng hồng, những nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ.
Sau đó, dì Marie bắt đầu bước về phía chúng tôi. “Có chuyện gì mà hai con lại đến nhà thờ muộn thế này… Hửm…?” Bà dừng lại ngay trước mặt Al. Nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt đầy lo lắng. “Con làm sao thế này, Al? Sao người con lại lấm lem bùn đất thế kia…”
Alfred chỉ đơn giản liếc xuống bọc vải trắng trong tay, lờ đi câu hỏi của dì Marie. Sau đó, cậu hít một hơi nhỏ, lặng lẽ nhắm mắt lại. Vài giây sau, cậu mở mắt ra và quay sang dì Marie. “…Dì Marie.”
“Ừ?”
“Con xin lỗi, nhưng con có thể xin… một lễ chôn cất và một lời cầu nguyện được không ạ?” Alfred nhẹ nhàng nâng bọc vải trắng nhỏ lên để dì Marie có thể nhìn rõ hơn.
Dì Marie nhìn chằm chằm vào bọc vải trắng trước khi ngước lên nhìn Alfred với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Dì Marie bối rối cũng chẳng có gì lạ.
Cái bọc trông quá nhỏ để có thể chứa một thi thể. Ám chỉ nó có thể chứa một thi thể chỉ khiến người ta tưởng mình nghe nhầm mà thôi.
Alfred thở dài một hơi, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Đây là tất cả những gì còn lại của thi thể. Vì bị phơi bày quá lâu nên… chỉ còn lại xương thôi ạ.”
“…Vậy ra là thế.” Dì Marie gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Sau đó, bà chắp tay lại và cầu nguyện cho bọc vải trắng.
Một lúc sau, dì Marie từ từ mở mắt, nở một nụ cười hiền hậu với Alfred. “Dì hiểu rồi, Al. Dì sẽ thực hiện yêu cầu của con và chôn cất họ. Con có thể cho dì biết tên của người đã khuất được không?”
Alfred cúi đầu. Mím chặt môi, trông như đang cố nén điều gì đó. Nhưng một lúc sau, cậu nhìn dì Marie, đôi mắt đỏ hoe và đồng tử tối sẫm như hoàng hôn và màn đêm hòa quyện, rồi từ từ cất lời. “…Sunny Fram.”
Dì Marie lại một lần nữa mở to đôi mắt nhỏ sau khi nghe cái tên đó.
“Fram” là một họ hiếm.
Trong ngôi làng này, chỉ có Alfred mang họ đó.
Việc người đã khuất có cùng họ với Alfred có thể có nghĩa là…
Trước khi dì Marie kịp hỏi, Alfred đã nói tiếp, “…Bố con. Con đã cố hết sức tìm và nhặt nhạnh tất cả xương của ông, nhưng… có thể con đã bỏ sót một vài mảnh. Như vậy có được không ạ?”
Dì Marie ngậm miệng lại và lặng lẽ gật đầu. Đôi mắt bà đã hoe hoe đỏ.
Sau đó, bà nở một nụ cười hiền hậu, trấn an với Alfred. “Sẽ không có vấn đề gì đâu con. Thể xác chỉ là vật chứa của linh hồn, là phương tiện để linh hồn đi qua thế giới này. Việc tiễn đưa linh hồn bằng một lời cầu nguyện biết ơn vì đã hoàn thành vai trò của họ ở đây là điều hết sức tự nhiên.”
Rồi dì Marie bảo chúng tôi hãy chôn cất hài cốt trong khi trời còn sáng, trước khi bước ra khỏi nhà thờ để dẫn đường.
Chúng tôi leo lên con dốc thoai thoải của một ngọn đồi phía sau nhà thờ, lên đến tận đỉnh.
Nhìn ra ngôi làng là nghĩa trang có tầm nhìn thoáng đãng, nơi những người dân làng đã khuất được yên nghỉ vĩnh hằng.
Alfred chọn chôn cất hài cốt của cha mình trên đỉnh đồi xanh, nơi có tầm nhìn đẹp nhất ra ngôi làng. Cậu leo lên ngọn đồi, đi giữa các khu mộ.
Alfred đặt chiếc xẻng lớn, thứ cậu đã mượn từ nhà thờ và vác trên vai suốt quãng đường, xuống đất rồi bắt đầu đào. Tôi ngỏ ý giúp Alfred, nhưng cậu từ chối.
Cậu nói muốn tự mình làm việc đó.
Và thế là, dì Marie và tôi đứng đợi bên cạnh cho đến khi cậu đào xong. Trong lúc đó, chúng tôi hái một ít hoa để dâng lên cha cậu.
Alfred đặt bọc vải trắng và những bông hoa mà dì Marie và tôi đã hái vào trong hố trước khi lấp đất lại. Khi đang san phẳng mặt đất bằng xẻng, cậu bắt đầu nói, “Tôi tìm thấy ông ấy sâu trong khu rừng phía tây.”
“Hai con dê của bà Herba, một mẹ một con, chạy mất nên tôi đuổi theo chúng vào rừng. Rồi… tôi tìm thấy bộ xương bên một con sông nhỏ và một cái cây lớn…”
Tôi nhắm mắt lại, khung cảnh quen thuộc mà Alfred đang mô tả hiện lên trong tâm trí tôi.
Bởi vì thế giới này giống hệt như “Arcadia” mà tôi biết trong game, tôi đã quá quen thuộc với nơi đó.
Đúng vậy, tôi đã biết về sự kiện này từ rất lâu rồi. Thậm chí là từ khi tôi mới đến thế giới này.
Suốt thời gian qua, tôi đã biết rằng cha của Alfred vẫn chờ đợi và chờ đợi, hy vọng có ai đó tìm thấy ông trong sâu thẳm khu rừng nơi chẳng mấy ai lui tới.
Tôi biết điều đó… nhưng tôi vẫn tiếp tục giả vờ như không biết.
Cho đến tận bây giờ.
Tôi đã nghĩ mình không nên thay đổi mạch truyện.
Nếu tôi thay đổi cốt truyện chính một cách quá đột ngột, thì những kịch bản trong game sẽ chẳng còn xảy ra nữa.
Nếu cốt truyện thay đổi, tôi sẽ không còn biết tương lai sẽ ra sao. Tôi có thể sẽ không thể lập ra một kế hoạch phòng thủ hiệu quả.
Không có một kế hoạch dài hạn, tôi sẽ chẳng biết phải làm gì. Đến lúc đó, ai biết được liệu ngôi làng và tôi có thể sống sót qua ngày tận thế hay không?
Tôi chỉ là một người bình thường và một nhân vật quần chúng.
Tôi chẳng được ban cho bất cứ điều gì đặc biệt. Suy cho cùng, Lian chỉ là một nhân vật phản diện tép riu trong cốt truyện. Anh ta chưa bao giờ trải qua bất kỳ sự kiện siêu nhiên may mắn nào. Anh ta cũng chẳng có sức mạnh đặc biệt nào cả.
Vì vậy, nếu muốn thay đổi kết cục của ngày tận thế, tôi phải kiên định với kế hoạch của mình. Tôi phải cẩn thận cân nhắc từng bước đi.
Một điều nữa: nếu tôi thay đổi cốt truyện và Alfred biết được một số điều sớm hơn so với kịch bản gốc, liệu cậu ta có hoàn thành các sự kiện sớm hơn không?
Tình huống xấu nhất… ngày mà lũ quỷ tấn công ngôi làng này cũng sẽ bị đẩy lên sớm hơn.
Nghĩ đến đây, tôi trở nên lo sốt vó.
Nếu điều đó thực sự xảy ra thì sao?
Rất nhiều người sẽ mất mạng. Thật kinh khủng.
Tôi biết đây chỉ là những lo lắng vớ vẩn.
Có lẽ nỗi sợ của tôi đã bị thổi phồng quá mức. Có lẽ việc cứu cha của Alfred sẽ không thực sự gây ra thay đổi lớn đến vậy trong câu chuyện.
Nhưng cũng chẳng có bằng chứng cụ thể nào cho thấy cốt truyện sẽ không thay đổi. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra. Nếu có khả năng việc cứu cha của Alfred sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm và cuối cùng đẩy thảm họa đến sớm hơn, thì… tôi sẽ cứ để mọi chuyện như cũ. Và thế là, tôi quyết định ngậm bồ hòn làm ngọt. Theo dõi cốt truyện gốc trong game cho đến ngày sự kiện diễn ra.
Cho đến khi Alfred tự mình tìm thấy thi thể.
Tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh của cha Alfred, người đã chờ đợi sự giúp đỡ trong một thời gian rất, rất dài.
Tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của Alfred trong những năm qua khi cậu mòn mỏi ngóng trông người cha sẽ không bao giờ trở về.
Và cứ thế, tôi tiếp tục cái màn ‘lừa trên dối dưới’ với cậu suốt bao năm qua.
Tôi liên tục tự nhủ rằng sự lừa dối này là cần thiết để ngăn câu chuyện thay đổi.
Vì vậy, dù biết rất nhiều điều, tôi vẫn giữ kín như bưng. Tôi thậm chí chưa bao giờ cố gắng nói cho ai biết.
Tôi đúng là một thằng hèn. Một kẻ yếu đuối, một tên dối trá trơ trẽn. Một con người tồi tệ đến hết thuốc chữa.
Đó là lý do tại sao, ngay từ đầu… tôi làm gì có tư cách để Alfred thích mình.
“Khi tôi tìm thấy ông, ông đang nằm dưới gốc một cây to sâu trong rừng. Nửa người ông bị đất vùi lấp.”
“À…”
Quỳ trước ngôi mộ đã được san phẳng, dì Marie chắp tay trước ngực và nhắm mắt lại.
Alfred nói, “Ông vẫn còn mặc di vật của chiếc áo khoác… trên đó có rất nhiều vết chém của kiếm. Cha tôi làm nghề giao hàng, vận chuyển đồ đạc đến nhiều nơi. Chắc là ông đã bị cướp tấn công hay gì đó tương tự trên đường giao hàng.”
“Dì hiểu rồi…”
Đúng vậy.
Cha của Alfred đang đi về phía đông xa xôi để giao hàng thì bị một vài tên cướp truy đuổi. Vì vậy, ông đã chạy trốn vào khu rừng rộng lớn trước mặt.
Việc giao hàng đến những nơi ngoài nước rất béo bở, nhưng nhận những đơn hàng như vậy cũng đồng nghĩa với việc người giao hàng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm và cái chết mỗi khi lên đường.
Tình hình trong khu vực càng bất ổn, cơ hội người giao hàng gặp phải chuyện không may càng lớn.
Thật không may, cha của Alfred đã là một trong những người kém may mắn đó.
“Ở phía bên kia con sông nhỏ, sâu hơn nữa vào trong rừng… Tôi tìm thấy một số dụng cụ đi đường của cha tôi nằm rải rác. Chúng có khá nhiều vết xước. Tôi nghĩ ông đã chạy trốn xa nhất có thể khỏi bọn cướp, nhưng cuối cùng… ông đã kiệt sức và gục ngã,” Alfred tiếp tục, cắm một cây thánh giá bằng gỗ trắng vào lớp đất đã được san phẳng, ở phần đầu ngôi mộ mà cậu đã đào. Sau đó, cậu chỉnh lại cho thẳng thớm.
Giọng cậu nhẹ bẫng một cách kỳ lạ.
Tôi hoàn toàn không biết Alfred đang cảm thấy hay suy nghĩ gì. Cậu vô cảm. Y hệt như con người cũ của cậu.
Tôi không biết cậu đang buồn hay đang giận.
“Tôi đã nghĩ rằng có lẽ đó không phải là cha mình. Có lẽ đó là một người giao hàng khác. Nhưng… khi tôi kiểm tra thi thể, đó thực sự là cha tôi. Tôi thấy lá bùa mà mẹ và tôi làm cho ông được may bên trong áo khoác. Cũng có một chiếc nhẫn trên ngón áp út, và nó giống hệt của mẹ tôi.”
“…Dì hiểu rồi.”
Tôi đặt những bông hoa dại mùa thu mà mình đã hái lên mộ và đứng dậy bên cạnh Alfred.
“…Cha tôi vẫn luôn ở đó, ở một nơi gần tôi đến vậy. Thế mà, tôi chưa bao giờ nhận ra,” cậu nói bằng một giọng khẽ khàng, cứ như thể đang thú tội.
Tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.
Alfred đặt chiếc lư hương mà dì Marie mang đến sang một bên và thắp nó lên. Sau đó, cậu cũng chắp tay trước ngực và nhắm mắt lại, đọc kinh cầu cho người chết bằng một giọng nhẹ nhàng.
Alfred vẫn nhắm mắt cho đến khi dì Marie cũng kết thúc lời cầu nguyện của mình.
Đến khi họ cầu nguyện xong, mặt trời đã lặn hẳn. Những vệt sao lốm đốm và nửa vầng trăng đã lấp ló giữa bầu trời xanh thẫm.
Dì Marie ngăn Alfred trở về trang trại, bảo cậu ở lại qua đêm vì trời đã khuya. Thêm vào đó, bà nói, nhà Cheddar chắc chắn sẽ ngạc nhiên và lo lắng khi thấy cậu trở về trong tình trạng bẩn thỉu như vậy.
Khi nghe những lời của dì Marie, Alfred suy nghĩ một lúc. Sau đó, cậu nhìn xuống bản thân và dường như đã bị thuyết phục. Và thế là, chốt kèo cậu sẽ ở lại nhà thờ tối nay và trở về nhà vào sáng mai.
Tôi quay trở lại chiếc xe ngựa đang đợi mình ở cổng nhà thờ.
“Shurio,” tôi gọi.
“V-vâng!” Shurio, người dường như đang ngủ gật trên ghế đánh xe, giật nảy mình. “A, cậu chủ! Bây giờ chúng ta sẽ trở về dinh thự ạ?”
“…Không. Tôi định ở lại nhà thờ tối nay. Cậu có thể đón tôi vào ngày mai được không?”
Tôi không yên tâm khi cứ thế về nhà và bỏ lại Alfred trong tình trạng đó.
Bởi vì trong suốt sự việc, Alfred chưa hề khóc. Dù chỉ một giọt nước mắt.
Ngược lại, khuôn mặt cậu luôn trống rỗng. Cứ như thể cậu đã mất hết mọi cảm xúc.
Như thể cậu đã trở lại con người cũ của mình.
Shurio nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nhoẻn miệng cười.
Cái nụ cười cưng nựng của anh ấy là sao vậy trời?
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo lại cho quản gia. Xin cậu chủ đừng lo lắng và hãy nghỉ ngơi cho thật tốt ạ.”
“Cảm ơn, Shurio… Lúc nào cũng được cậu chăm sóc.”
Mặt Shurio đỏ bừng. Anh lúng túng xua tay. “Không không không, cậu không cần phải c-c-cảm ơn tôi! X-xin cậu chủ gửi lời hỏi thăm của tôi đến bạn cậu. Bảo cậu ấy hôm nay cũng hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé ạ!”
“Ừ. Tôi sẽ nói với cậu ấy.”
“Vậy, tôi sẽ quay về dinh thự. Chúc cậu chủ ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, Shurio. Trời tối rồi, cậu đi đường cẩn thận.”
“Vâng ạ!” Shurio cười toe toét, vẫy tay trước khi điều khiển ngựa và xe ngựa về phía dinh thự.
Cứ thế, Alfred và tôi cuối cùng đã tá túc trong phòng khách của nhà thờ qua đêm.
Về lý do tại sao Alfred không ở trong phòng cũ, đó là vì một trong những đứa trẻ lớn hơn đã chuyển vào phòng của cậu.
Tầng hai có ba phòng khách, nên mỗi chúng tôi chiếm một phòng.
Sau khi tắm xong, tôi gặp dì Marie, người đang rời khỏi phòng ăn với một cái khay trên tay.
Bà dường như đã hâm nóng hai cốc sữa cho Alfred và tôi và đang chuẩn bị mang chúng lên phòng.
Tôi cảm ơn bà trước khi đề nghị mang cốc của Alfred giúp. Dù gì thì tôi cũng đang trên đường về phòng, mà phòng chúng tôi lại ở gần nhau. Dì Marie gật đầu đồng ý và đưa cho tôi cái khay.
Sau khi tôi nhận lấy nó, dì Marie ngước lên nhìn tôi và lại gật đầu, lần này thật chậm rãi. Chẳng hiểu tại sao nữa.
Với cái khay, tôi leo lên tầng hai. Bà chỉ đơn giản đứng nhìn theo tôi, một nụ cười nở trên môi.
Tôi đi qua phòng mình và dừng lại trước cửa phòng bên cạnh. Tôi gõ khớp ngón tay lên cửa hai lần.
Tôi vểnh tai chờ một lúc, đợi phản hồi từ bên trong phòng. Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì.
Tôi lại gõ cửa hai lần nữa.
Lần này, tôi nhận được một câu trả lời. “Ồ,” Alfred đáp một cách lơ đãng.
Đó là phản ứng duy nhất cậu đưa ra. Sau đó, cậu lại im bặt.
Tôi quyết định vào phòng luôn mà không cần câu trả lời rõ ràng. Dù sao thì các phòng trong nhà thờ cũng đâu có khóa.
Bên trong, đèn bàn được bật sáng, soi rọi một nửa căn phòng.
Mặc đồ ngủ, Alfred đang ngồi trên giường, chiếc khăn vẫn quàng quanh cổ.
Mặt cậu hướng về phía cửa sổ, với một biểu cảm thờ ơ.
Tôi giơ cốc sữa màu xám đang bốc hơi nghi ngút ngay trước mặt Alfred. “Cậu có muốn uống sữa nóng không, Alfred? Dì Marie làm cho mỗi chúng ta một cốc. Ngon lắm đó.”
Alfred chỉ liếc tôi một cái trước khi ngay lập tức lắc đầu. Sau đó, cậu lại quay mặt về phía cửa sổ.
Tôi nhìn theo hướng của cậu. Ở đó, tôi thấy lờ mờ đường nét của một ngọn đồi nhỏ dưới bầu trời đêm xanh thẫm.
Đó là ngọn đồi nơi cha của Alfred, Sunny, đã từng nằm.
Tôi thở ra một hơi nhỏ và đặt cái khay lên bàn.
…Mình đã chọn sai sao?
Lẽ ra mình nên nói cho cậu ấy biết về chuyện này?
Rằng sâu trong khu rừng phía tây nơi chẳng mấy ai lui tới, cha cậu đã chờ đợi sự giúp đỡ trong một thời gian dài. Một mình.
“…Tôi xin lỗi, Alfred.”
Có lẽ tôi nên nói cho cậu ấy biết.
Có lẽ tôi thực sự đã phạm sai lầm.
Việc quyết định của tôi có phải là một sai lầm hay không sẽ tùy thuộc vào Alfred…
Và một khi cậu đã quyết định, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể khiến cậu gọi tên tôi một lần nữa.
Cuối cùng, Alfred dời ánh mắt từ ngọn đồi sang tôi. Cậu nghiêng đầu bối rối. “Tại sao cậu lại xin lỗi?”
Bởi vì tôi đã làm một điều tồi tệ.
Tôi không thể ép mình nở một nụ cười giả tạo vào lúc này. Tôi không muốn Alfred nhìn thấy bộ mặt này của mình, nên tôi kéo đầu cậu vào ngực mình và ôm cậu.
Tôi vuốt mái tóc vàng hơi cứng của Alfred, và cậu dụi mặt vào người tôi, hành động như một đứa trẻ được nuông chiều. Cậu từ từ vòng tay quanh eo tôi.
Bằng một giọng thì thầm, Alfred bắt đầu nói, “Cha tôi, ông ấy… ông ấy nói với tôi rằng ước muốn của ông là được đến phương đông. Đến ‘quốc gia không tưởng’ đó. Đó là lý do tại sao ông ấy tiết kiệm tiền. Ông hiếm khi tiêu tiền khi ra ngoài. Tất cả để một ngày nào đó ông, Mẹ và tôi có thể đến đó.”
“Vậy sao…”
Alfred gật đầu. “Ừ. Ông nói rằng mọi người ở đó đều hạnh phúc… Sau này, Cha đến lục địa phía đông vì công việc… Và trong nhiều năm trôi qua kể từ khi ông rời đi, không một lần nào ông trở về nhà. Mẹ tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó cha tôi sẽ quay lại, nhưng tôi… đã mất hết hy vọng về điều đó. Rốt cuộc, ‘quốc gia không tưởng’ đó ở phía đông. Và chính Cha cũng nói ông muốn đến đó, nên… tôi đã nghĩ rằng Cha đã tự mình đến quốc gia đó và đang tận hưởng cuộc sống của mình ở đó. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao ông không bao giờ quay lại.” Một khoảng lặng ngắn. “Tôi đã nghĩ ông đã bỏ rơi chúng tôi.”
Điều đó…
“Nhưng tôi đã sai. Tôi từng nghĩ rằng nếu gặp lại Cha, tôi nhất định sẽ đấm ông một cú. Nhưng bây giờ… tôi không thể tin rằng mình đã không tìm thấy ông dù ông đã ở gần tôi đến vậy suốt thời gian qua. Tôi thực sự là một đứa con tồi tệ.”
Tôi nuốt khan.
Tôi ngăn bàn tay mình run rẩy và tiếp tục vuốt tóc cậu. “Xin lỗi…”
Alfred nở một nụ cười nhẹ, phiền muộn. “Lại nữa, tại sao cậu cứ xin lỗi mãi thế?”
“…Là…”
Tất cả là vì tôi.
Tôi đã giữ im lặng, dù biết rằng cậu sẽ chìm trong đau khổ trong tương lai.
Tôi mới là người tồi tệ nhất.
“Bởi vì… tôi đã nói dối cậu.”
Alfred từ từ ngước lên. “Lian…?”
“Tôi là một kẻ nói dối.” Tôi nhìn xuống Alfred với một nụ cười giả tạo trên môi. Đúng như bản chất một kẻ nói dối của tôi.
Không thể nào cậu lại thích một người như tôi được.
Như tôi đã nghĩ, tôi nên thức tỉnh cậu. Khiến cậu tỉnh táo lại.
Điều này là vì lợi ích của Alfred.
Rốt cuộc, người bên cạnh cậu nên là cô gái hiền lành có cùng màu tóc và màu mắt với cậu.
Thánh Nữ với một trái tim đẹp đẽ. Cô gái sẽ dõi theo cậu trong tương lai với một nụ cười bình yên.
Trong khi đó, vai trò ban đầu của tôi là kẻ bắt nạt Alfred. Một người mà cậu nên căm ghét.
Phải, như vậy là tốt nhất.
Cốt truyện gốc cuối cùng sẽ hoàn toàn trở lại đúng quỹ đạo. Dù có hơi muộn một chút.
Tôi đã không thể tự mình làm điều đó cho đến bây giờ. Ở bên cạnh cậu thật quá ấm áp, quá thoải mái.
Tôi cứ mãi nghĩ, có lẽ mình có thể ở lại thêm một chút nữa. Ở bên cậu thêm một chút nữa.
Nhưng bây giờ, thời điểm cuối cùng cũng đã đến.
Không sao cả.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này rồi.
Ngay từ đầu, tôi đã biết không thể nào mình có thể ở bên cạnh cậu mãi mãi. Không phải khi tôi cứ tiếp tục nói dối và lừa gạt cậu.
Hành vi ích kỷ và không trung thực như vậy là không được phép.
…Mình đã mong đợi một ảo tưởng gì vậy chứ?
Tôi đúng là một thằng ngốc.
Tôi buông Alfred ra và lùi lại một bước. “Này, Alfred. Nếu… nếu tôi… thực sự biết trước rằng cha cậu ở đó, cậu sẽ làm gì?”
“…Cậu nói gì?” Đôi mắt xanh trong như bầu trời của Alfred nheo lại. Cậu bắn cho tôi một cái nhìn dò xét.
Bắt chước tiếng khịt mũi của Lian nguyên bản, tôi đáp, “Chà, hoàn cảnh của cha cậu dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nên đối với tôi, việc nói cho cậu biết hay không cũng chẳng quan trọng. Hơn nữa, tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết… Tôi… tôi biết rất nhiều chuyện, nhưng tôi không và sẽ không bận tâm nói cho cậu hay bất kỳ ai khác về chúng, ngay cả khi tôi biết rằng việc không biết sẽ mang lại đau khổ cho các cậu. Ngoài ra, tôi… thực sự nghĩ rằng các cậu rất phiền phức. Tốt nhất là tất cả các cậu hãy để tôi yên.” Tôi cũng kết hợp lời nói của mình với cái nhìn lạnh lùng và khinh bỉ của Lian nguyên bản.
Alfred nheo mắt lại hơn nữa.
Cậu ấy có lẽ đang tức giận.
Không, cậu ấy chắc chắn phải tức giận sau những gì tôi đã nói.
Bất cứ ai cũng chắc chắn sẽ tức giận khi nghe điều đó. Nên không thể nào cậu ấy không tức giận được.
Nhưng, như vậy là ổn.
Với điều này, mối quan hệ của “tôi” với Alfred cuối cùng sẽ trở lại như nó vốn phải có. Trở về mối quan hệ xa cách mà chúng tôi nên có sau khi tốt nghiệp.
“Cậu thực sự nghĩ chúng tôi không liên quan gì đến cậu?”
“Ừ. Đúng vậy. Các cậu không liên quan gì đến tôi.”
Alfred lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt xanh của cậu, giờ đã sẫm màu hơn, dường như đang tìm kiếm điều gì đó trong tôi.
“…Cậu thực sự nghĩ vậy?”
“Phải. Tôi nghĩ vậy.”
Alfred im lặng, khuôn mặt nhăn lại. Đôi mắt cậu vẫn nheo lại.
Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi một lúc nữa. Sau đó… cậu thở dài như thể kinh ngạc. Tại sao?
“Thế thì tại sao trông cậu lại như sắp khóc đến nơi thế kia?”
“…?!”
Nhận ra sai lầm của mình, tôi cúi gằm mặt xuống để che đi và vội vàng lau khóe mắt.
Ngón tay và cổ tay áo của tôi ướt sũng. Đùa nhau à? Tôi nhớ là mình vừa nặn ra một nụ cười giả trân lắm rồi cơ mà. Sao nước mắt nước mũi lại tèm lem thế này?
Và vì lý do nào đó, tôi không thể lau khô hết nước mắt. Tôi bắt đầu hoảng loạn. “C-cậu đang nói gì vậy? Tôi không khóc. Đó chỉ là tưởng tượng của cậu thôi.”
Nước mắt tôi không ngừng rơi. Cổ tay áo của tôi ngày càng ướt hơn khi tôi cứ lau chúng. Vì thế, tôi không thể ngẩng đầu lên ngay được.
Aizz, thiệt tình chứ.
Tỉnh táo lại đi nào, tôi ơi. Tôi van mi đấy. Đây là cơ thể của tôi, nên làm ơn hãy nghe những gì tôi, chủ nhân của nó, nói đi.
Vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, Alfred thở dài một hơi thật sâu. “…Chà, cậu đúng là một kẻ nói dối tệ hại.”
“Hả? Oái!”
Đột nhiên, cậu nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi về phía mình bằng một lực rất mạnh.
Tôi còn chưa kịp định thần lại thì trời đất đã quay cuồng. Đến khi nhận ra thì trước mặt tôi chỉ còn trần nhà và gương mặt của Alfred. Tình hình là, cậu ta vừa quẳng tôi lên giường.
Từ khóe mắt, tôi thấy cậu giơ một tay lên.
Chắc là cậu định đánh tôi.
Nhưng dù nghĩ vậy, tôi không hề có ý định chống cự.
Sự tức giận của cậu hoàn toàn hợp lý.
Ngay cả tôi cũng đồng ý rằng những điều tôi nói với cậu thật vô cùng tồi tệ.
Ngoài ra…
Tôi đã từng hứa sẽ không nói dối cậu. Nhưng tôi đã phá vỡ lời hứa đó. Tôi đã nói dối và lừa gạt cậu suốt thời gian qua.
Một kẻ vừa ích kỷ, vừa tồi tệ, lại còn dối trá như tôi… ăn một trận đòn cũng đáng đời.

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 29"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen trực tiếp bóng đá Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 f8bet nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz