[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 31

Một làn gió ấm áp, dịu dàng luồn vào phòng qua khung cửa sổ hé mở, làm tấm rèm khẽ lay.
Ngoài kia, bầu trời trong xanh một màu. Những áng mây trắng xốp trôi lững lờ như mấy cây kẹo bông gòn.
Văng vẳng bên tai là tiếng lá thu xào xạc, xen lẫn tiếng chim non líu lo trong trẻo.
Nắng thu chẳng gay gắt như hè, chỉ dịu dàng rọi qua khung cửa, soi tỏ cả căn phòng.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Trước mắt tôi là một khung cảnh ban mai vô cùng yên bình và khoan khoái. Trông y hệt một phân cảnh trong bộ phim nào đó tôi xem từ đời tám hoánh rồi.
Thế nhưng, lòng tôi lại chẳng hề yên bình hay sảng khoái chút nào sất.
Bởi vì tôi… hiện đang trần như nhộng.
Tôi nhớ mình từng rơi vào cảnh này rồi. Mà đâu chỉ một lần. Thử nhẩm đếm số lần mình trải qua chuyện này… tôi không khỏi giật mình.
Lẽ ra mình không nên đếm mới phải. Thiệt tình, rảnh quá hay gì mà đi đếm? Đúng là đồ ngốc.
Tôi có cần biết mình đã bao nhiêu lần tỉnh dậy trong tình trạng Adam không cơ chứ!
Ủa khoan. Tôi tỉnh dậy trong tình trạng khỏa thân nhiều đến thế á? Tại sao? Bằng cách nào? Sao sự tình lại ra nông nỗi này?
…Rõ ràng là do Alfred toàn lột đồ tôi trên giường! Khoan, tần suất này có hơi bị dày đặc rồi không?!
Và đêm qua, cậu ta lại một lần nữa lột sạch sành sanh quần áo của tôi, khiến tôi phải tỉnh dậy trong trạng thái trần truồng khó ở này… với độc một tấm chăn che thân.
À mà còn một chuyện nữa.
Tôi nhận ra một chuyện. Một điều mà tôi cũng đã để ý trong tất cả những lần trước đó… Và nó khiến tôi chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho rồi.
Nhưng dẫu có muốn giấu mình đi nữa, hiện tại tôi cũng chỉ có mỗi tấm chăn trong tay. Thế nên tôi đành dùng tạm nó trùm qua đầu, cuộn người lại để trông nhỏ hơn và lọt thỏm vào trong, che kín từ đầu đến chân.
Chết tiệt.
Da dẻ tôi sạch bong kin kít và khô ráo một cách đáng ngờ!
Không có một chỗ nào trên người tôi cảm thấy ẩm ướt hay dính nhớp, dù chỉ một chút.
Dù không kiểm tra kỹ, chỉ cần cảm nhận cơ thể là tôi có thể biết được. Alfred đã… lau người cho tôi rất kỹ. Cậu ta tuy có hơi thiếu tế nhị, nhưng lại chăm chỉ đến đáng ngạc nhiên và không hề qua loa cho có lệ. Cậu ta cũng đúng giờ và có đạo đức nghề nghiệp rất cao.
Ugh, cảm giác như cậu ta đã thấy hết không chừa chỗ nào rồi. Xấu hổ chết đi được.
Nhưng… có một điều khác so với những lần trước. Mà nói cho đúng thì, nó cũng chẳng khác biệt là bao.
Tôi không thể rời khỏi giường!!
Rõ ràng là thân thể của mình, mà tôi lại chẳng gượng dậy nổi. Cứ như đeo đá.
Cứ như thể cơ thể đang nhắc tôi nhớ về những chuyện kinh khủng đã xảy ra hôm qua. Rồi não tôi cũng hùa theo và hoạt động hết công suất, tua lại mọi thứ đã diễn ra. Nhưng tôi buộc mình phải gạt phắt những ý nghĩ đó đi ngay tức thì.
Thôi. Cấm nghĩ đến nó nữa!
Chỉ cần nhớ lại chuyện tối qua là toang. Hết cứu. Đừng nghĩ về những gì đã xảy ra. TUYỆT ĐỐI KHÔNG. Đừng nghĩ đến hơi ấm đó, bàn tay bỏng rẫy lướt trên da mình, hay hơi thở gấp gáp kia… Aaaa, dừng lại mau!
Bộ não cứ cố đẩy tôi đến giới hạn, nhưng làm ơn hãy nghỉ ngơi đi! Tôi gắng gượng thả lỏng, bình tâm và trấn tĩnh bản thân. Ngay khi tôi thở hắt ra một hơi, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
Tôi cứng đờ người. Vẫn vùi cả người trong chăn, tôi dỏng tai về phía phát ra âm thanh.
Những bước chân khẽ khàng từ từ tiến lại gần rồi dừng lại ngay bên cạnh tôi.
Khi tôi nín thở, tôi nghe thấy tiếng ai đó đặt thứ gì đó xuống bàn, cùng tiếng đồ sứ lanh canh va vào nhau.
Tiếp đó, tôi cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang dán chặt vào mình.
Vẫn nín thở, tôi cố gắng theo dõi động tĩnh của người kia, nhưng họ không có bất kỳ cử động hay âm thanh đáng chú ý nào.
Không thể chịu nổi cảnh mù tịt thông tin, tôi ló nửa mặt ra khỏi chăn.
Tôi nhanh chóng liếc mắt một vòng khắp phòng.
Một chiếc khay gỗ đặt trên bàn cạnh giường. Trên khay là một nồi đất bốc hơi nghi ngút, một chiếc thìa, một loại quả màu vàng trông như quả lê, và một cốc nước.
Ngoài những thứ đó ra, đúng như tôi đoán, người đứng cạnh bàn là… gã cao kều điên rồ với mái tóc vàng óng ánh dưới nắng mai.
Tại sao chỉ có mình cậu ta cao lêu nghêu thế nhỉ? Bất công quá.
Có lẽ nhận ra ánh nhìn của tôi, Alfred quay lại và cúi đầu về phía tôi. Cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt xanh da trời híp lại vì vui, rồi nói,
Chào buổi sáng, Lian.
Cậu ta toát ra một khí chất sảng khoái, y hệt khung cảnh buổi sáng hôm nay.
Tôi lườm cậu ta một cái, ánh mắt chứa đầy những lời phàn nàn không nói thành lời, trước khi lí nhí đáp lại,
Chào buổi sáng.
…Chào hỏi là trên hết, hiểu chưa?
Ông đã dạy tôi rất kỹ rằng phải luôn đáp lại lời chào của mọi người. Đó là phép lịch sự cơ bản. Ông từng nói rằng nếu tôi lịch sự với người khác, họ cũng sẽ lịch sự lại với tôi. Tóm lại, đó là một trong những điều cơ bản của giao tiếp. Tôi cũng nghĩ vậy. Chỉ là…
Có cả một núi chuyện tôi muốn nói với gã trai đang cười toe toét này. Nhưng, tôi nghĩ có một vấn đề cụ thể mà tôi cần phải nói với cậu ta trước tiên… Vì vậy, với một dáng vẻ trang nghiêm và trịnh trọng, tôi cố gắng thể hiện sự trưởng thành của một người có tâm trí là người lớn và lớn tuổi hơn cậu ta.
Alfred,
Chuyện gì vậy?
Nghe cho kỹ đây. Tôi là người thường. Thể lực của tôi cũng ở mức trung bình thôi. Tôi khác cậu, cái đồ quái vật thể lực, hiểu chưa?! Cậu bất thường quá rồi đấy! Chẳng bình thường chút nào! Thiệt tình…
Vần cho tôi đến bất tỉnh thì đúng là quá sức tàn nhẫn!!!
Ngay cả khi tôi chỉ đếm số lần chúng tôi làm khi đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo… tôi nghĩ cũng đã ba lần rồi.
Rồi sau đó… ý thức của tôi đã trở nên mơ hồ. Tâm trí tôi dường như đã sập nguồn vào lúc đó, nên ký ức của tôi sau ba lần đó khá là mông lung.
Thật ra… tôi chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tuy nhiên, khi tôi tỉnh dậy lúc nãy, cơ thể tôi rã rời. Bây giờ vẫn vậy. Tay chân tôi cũng cảm thấy như không có xương. Và dù vừa mới tỉnh dậy, tôi vẫn thấy mệt. Chẳng hồi phục được tí năng lượng hay sức lực nào cả.
Chuyện này không kỳ cục sao? Không phải là quá ác độc sao?
Giọng tôi cũng đã khản đặc. Và nguyên nhân của việc đó… tôi đóng sập tâm trí mình lại trước khi bộ não lại bắt đầu tự giác hoạt động.
Cả cái eo của tôi nữa, cảm giác như nó đã biến thành chì. Cả người tôi chỉ thấy uể oải. Và tôi vẫn còn buồn ngủ.
Tên nhóc hỗn xược này, thủ phạm gây ra tình trạng bết bát của tôi, nhướng một bên mày. Rồi cậu ta mở nắp nồi đất, khiến tôi tự hỏi liệu cậu ta có nghe tôi nói gì không.
Khi hơi nước bốc lên từ nồi, mùi thơm ngọt ngào của sữa ấm lan tỏa vào mũi tôi.
Tôi hơi ngẩng đầu và liếc nhìn vào nồi đất. Đó là món cháo loãng với sữa, đậu và lúa mì.
…Một trong những món ăn yêu thích của tôi.
Mật ong, bơ và một ít gia vị được thêm vào hòa quyện một cách tinh tế với cháo, mang lại cho món ăn một hương vị nhẹ nhàng.
Đây là một trong những món sở trường của Marie. Món cháo này cũng rất được lòng bọn trẻ.
Nó ngon đến nỗi tôi thậm chí đã hỏi xin công thức, và cô ấy đã đồng ý. Cô ấy còn cho phép tôi dạy người khác cách làm, nên tôi dự định sẽ chia sẻ nó cho các đầu bếp vào một thời điểm thích hợp. Sau đó, tôi có thể ăn món cháo này bất cứ lúc nào tôi muốn!
Em ăn được không?
Ngay sau đó, bụng tôi réo lên như thể để đáp lại câu hỏi của cậu ta.
Bụng ơi là bụng… Mày làm ơn nhìn hoàn cảnh trước khi réo được không. Tôi biết là mình đang rất đói, nhưng…
…Được.
Bất cứ khi nào có thể ăn, tôi sẽ nắm lấy cơ hội và ăn một bữa đàng hoàng. Đó là quy tắc bất khả xâm phạm để sống sót trên chiến trường. Ông và diễn viên chính của bộ phim lịch sử mà ông thường xem (tôi quên tên rồi) cũng nói vậy, và tôi đồng ý với họ.
Vì lý do nào đó, vai của Alfred đang run lên.
Này, cậu ta cười cái gì vậy? Có gì đáng cười chứ, hả?
Cậu ta tiến lại gần hơn, vẫn còn khúc khích, và dễ dàng bế tôi vào lòng vì lúc này tôi trông như một cái kén với cách tôi quấn chăn. Rồi cậu ta ngồi xuống giường và đặt tôi lên đùi. Cầm lấy thìa và múc một ít cháo… Và trong tất cả những việc cậu ta có thể làm, cậu ta lại đưa nó đến miệng tôi.
Tên nhóc này đang tính làm gì vậy?
Tôi đã đủ xấu hổ khi ngồi trên đùi cậu ta như thế này rồi, mà cậu ta còn phải làm điều gì đó xấu hổ hơn nữa! Tôi không cần được đút! Tôi không phải trẻ con!
T-Tôi tự ăn được! Và thả tôi xuống!
…Vậy sao?
Phải!
…Nhưng tôi thực sự đang đói cồn cào. Và bữa sáng ngay trước mắt tôi đang tỏa ra một mùi hương hấp dẫn chết người.
Thôi kệ, đói thì phải ăn chứ biết sao giờ?!
Tôi nắm lấy tay cậu ta đang cầm thìa và kéo nó lại gần mình, đưa chiếc thìa vào miệng.
Làm thế này thì nó khác với cái kiểu “nói a nào” kia nhé. Rõ chưa? Khác hoàn toàn!
Cháo lúa mì và đậu được ninh mềm đến mức chúng tan ngay trên lưỡi tôi. Theo sau là một dư vị ngọt ngào nhờ mật ong. Và chút gia vị giống quế được thêm vào làm tăng thêm vị ngọt… Đó là một món cháo cực kỳ ngon với hương vị nhẹ nhàng.
Ngon không?
…Ừ-ừm,
Điều này làm Alfred mỉm cười. Cậu ta múc thêm một thìa nữa và đưa đến miệng tôi.
Tôi đói đến mức không thể chống cự được. Tôi lại nắm lấy tay cậu ta và lặp lại hành động lúc nãy.
Tôi cũng ăn hết quả lê được dọn ra làm món tráng miệng sau đó. Vị của nó là sự kết hợp giữa táo và loại lê mà tôi quen thuộc.
Vì lý do nào đó, Alfred lại bắt đầu cười nhạo tôi một lần nữa.
Gì chứ? Cậu ta có ý kiến hay phàn nàn gì về việc tôi đang làm à? Con người không thể sống thiếu ăn, nên tôi đâu có làm gì sai!
Alfred nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Rồi liếm khoé miệng tôi.
Cái?! Cậu đang làm—?
Mặt em dính gì kìa.
Hả? Ưm, ưm?!
Alfred lại liếm tôi nhưng lần này là trên môi. Rồi cậu ta cắn môi dưới của tôi như thể đang cố nếm thử, trước khi áp môi mình vào môi tôi.
Cậu ta dần dần nghiêng đầu, góc độ của nụ hôn ngày càng sâu hơn cho đến khi tôi khó thở.
Ưm… ưm!
Đã đến mức khó chịu rồi, nên tôi đập vào cánh tay đang quấn quanh eo mình.
Tôi mở mắt, mà tôi không nhớ đã nhắm từ lúc nào, và ngước lên, chỉ thấy Alfred cũng đang nhìn tôi, đôi mắt hỗn loạn và có màu chàm sẫm. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, đôi mắt cậu ta cong lên vì hạnh phúc.
Rồi tôi nhận ra tay cậu ta đã luồn vào trong chăn qua một kẽ hở, nhưng tôi không thể cử động để tránh chúng. Khi đang ngồi trên đùi cậu ta, tôi hơi vặn người. Tôi muốn phản đối bằng lời, nhưng Alfred lại hôn tôi một lần nữa, bịt miệng tôi lại.
Bàn tay cậu ta lén lút tìm đường đến đùi trong của tôi trước khi từ từ trượt lên, vuốt ve làn da tôi.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nắm lấy và cố gắng đẩy đôi tay hư hỏng của cậu ta ra bằng cả hai tay. Tôi giữ chặt tay cậu ta giữa hai tay mình để ngăn chúng di chuyển xa hơn khỏi giữa hai đùi tôi.
Mới sáng sớm mà cậu ta lên cơn cái gì không biết!! Tối qua vần nhau chưa đủ hay sao!
Mặc dù Alfred đã ngừng cử động tay, những ngón tay dài của cậu ta đã ở trong tầm với của hạ bộ tôi. Cậu ta dùng đầu ngón tay vuốt ve vùng da ở đó, khiến một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Một hồi chuông báo động vang lên trong đầu tôi.
A, a… Dừng lại, Al! Vẫn đang… là buổi sáng!
Đêm qua anh đã cố cẩn thận rồi, nhưng vẫn muốn kiểm tra xem có để lại vết thương nào không.
Rõ ràng đó không phải là ý định duy nhất của cậu ta. Ấy vậy mà Alfred vẫn cả gan nói dối không chớp mắt.
K-Không có vết thương nào cả! Không một chút nào!
Có đau ở đâu không?
Không!
Nhưng bất chấp câu trả lời của tôi, ngón tay cậu ta vẫn tiếp tục vuốt ve hạ bộ của tôi.
Aaa, k-không! Cậu đang chạm vào đâu—
Cậu ta liếm cằm tôi rồi liếm dọc lên đến tận dái tai. Tôi cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra, khiến tôi càng hoảng loạn hơn.
Tỉnh lại mau! Nếu mình nhượng bộ ở đây thì chuyện này sẽ kéo dài tới vô tận! Phải cứng lên! Không được để cậu ta dẫn dắt! Trong luật rừng, kẻ mạnh là kẻ thắng! Kẻ nào quay lưng sợ hãi trước là kẻ đó thua. Mình không được để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Phải cho cậu ta thấy mọi chuyện không thể lúc nào cũng theo ý cậu ta được!
Lian, một lần nữa thôi…
Cái quái gì là ‘một lần nữa thôi’?! Cậu ta tính làm thật vào sáng sớm tinh mơ thế này ư?! Nhưng tôi đã bảo thể lực của tôi chỉ là của người bình thường thôi mà! Đâu có trâu bò như cậu ta!
Hơn nữa, câu ‘một lần nữa thôi’ của cậu ta chắc chắn là một lời nói dối trắng trợn. Cậu ta chắc chắn sẽ làm rất nhiều lần! Và không, cái trò cứ nói ‘thêm lần nữa thôi’ sau mỗi hiệp là không được tính đâu nhé!
Tệ rồi. Tôi phải nhanh chóng ngăn cậu ta lại. Tôi phải tìm một lý do để khiến cậu ta dừng lại. Một lý do sẽ thuyết phục cậu ta rút lui…
Tôi tỉnh rồi! Cậu không được làm thế! V-và S-Shurio sắp đến đón tôi!
À… Về chuyện đó, anh đã bảo Shurio là em vẫn còn ngủ vì mệt sau chuyện hôm qua rồi. Nên cậu ấy sẽ ghé lại vào buổi tối để đón em.
Hảảả?!
Shurio đã ghé qua rồi ư?! Và ai cho cậu cái quyền tự ý bảo cậu ấy về như thế, hả?!
L-Là cậu làm tôi mệt mà!
Ừm, cũng đúng,
Alfred nói trước khi đẩy tôi ngã xuống giường.
Alfred cúi xuống nhìn tôi, nở một nụ cười. Đôi mắt cậu ta, nhuốm màu đêm, ánh lên một tia nguy hiểm.
Không ổn rồi. Màu mắt đó là dấu hiệu nguy hiểm.
Đôi tay đang cố lột tấm chăn khỏi người tôi cũng rất nguy hiểm.
Al, đợi đã…
Không được sao?
Không!
Nhưng cậu ta chỉ nở một nụ cười khác. Một nụ cười rất tươi… và gian xảo.
Đó… cũng là lời nói dối, phải không?
Alfred hỏi, cố ý nghiêng đầu. Cậu ta đưa mặt lại gần mặt tôi, đôi mắt híp lại đầy tinh nghịch.
Hả?!
Như tôi đã nói, tại sao đôi khi cậu ta lại trông giống một kẻ bắt nạt thế nhỉ?! Cái vẻ đó hợp với cậu ta một cách đáng ghét! Tôi đã bảo cậu ta đừng có cướp vai kẻ bắt nạt của tôi rồi mà, phải không?!
Này, Lian. Vì ‘thực sự ghét’ là lời nói dối, vậy cảm xúc thật của em hẳn phải là ngược lại. Đúng không?
Ơ… Ơ…
Đúng không?
Ơ, đú… đúng!
Alfred nhìn tôi chằm chằm, nụ cười đầy mãn nguyện.
Giờ thì sao?! Có vẻ cậu ta vẫn còn hơi dỗi tôi, phải không? Đúng như tôi nghĩ. Chà, tôi đã nói rằng tôi ghét cậu ta, cùng với một số điều ác ý khác… Tôi cứ lặp đi lặp lại rằng tôi ghét cậu ta, cứ thêm ‘thực sự, thực sự ghét’ vào câu nói của mình. Và tôi cảm thấy có lỗi về điều đó.
Nhưng tôi đã nói rằng tôi sẽ không nói dối nữa!
Rồi trong tầm mắt, tôi thấy Alfred bẻ một lọ thuốc mỡ khác ra kêu ‘cạch’. Cậu ta lấy nó ra từ khi nào vậy?
Với lớp thuốc mỡ đặc quánh trên ngón tay, cậu ta hạ tay xuống phía sau của tôi.
Có lẽ vì hôm qua cậu ta đã sử dụng hậu huyệt của tôi rất kỹ, nên những ngón tay trơn tuột của cậu đã vào được một cách trơn tru.
A…
Có vẻ như bên trong cũng vẫn còn khá ẩm ướt, cho phép ngón tay cậu ta luồn vào dễ dàng hơn.
Với những ngón tay liên tục cọ xát vào thành trong của tôi, dường như đang bôi thuốc mỡ lên chúng, hơi thở của tôi dần trở nên gấp gáp. Đầu tôi cảm thấy như đang tan chảy, và những cơn co giật không kiểm soát được hành hạ cơ thể tôi. Alfred dường như không có ý định dừng lại, nên tôi khổ sở bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Cậu ta thực sự đã trở nên không thể kiểm soát nổi!
Làm ơn hãy trở lại như xưa đi! Tôi van cậu!
Trước đây, mỗi khi tôi mắng, tai và đuôi trong tưởng tượng của cậu ta sẽ cụp xuống. Dù có buồn bã, cậu ta vẫn sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ và chịu đựng mọi ấm ức. Chú cún con ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức khiến tôi muốn xoa đầu, đã đi đâu mất rồi?!
K-Không, tôi sẽ không nói nữa. Tôi sẽ không nói nữa…
Chỉ một lần nữa thôi.
M-Một lần nữa…?
Lúc này tôi đang kiệt sức cùng cực, nên tôi biết mình không thể trốn thoát được nữa. Nhưng ít nhất, tôi phải đảm bảo rằng cậu ta sẽ thực sự dừng lại chỉ sau một hiệp. Tôi phải nói với cậu ta rằng việc đòi thêm hiệp là không được. Cơ thể tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Ừm.
Nhưng hứa với tôi là… cậu không được nói ‘một lần nữa thôi’ nữa… Được chứ?!
tôi cảnh cáo Alfred.
Điều này dường như đã làm cậu ta ngạc nhiên. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, Alfred đã rời mắt khỏi tôi.
Hứa đi!
tôi nói lại, chăm chú nhìn thẳng vào cậu ta. Lúc này, Alfred cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, dù có vẻ không hài lòng về điều đó. Này, cậu hiểu hoàn cảnh của tôi mà, đúng không?
…Anh hiểu rồi. Anh hứa.
Nghe thấy vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Rồi, mặc dù tôi chưa cho phép, Alfred cắn nhẹ vào cổ họng tôi, có lẽ là để lại một dấu hôn. Sau đó, cậu ta liếm da tôi như thể muốn nếm thử, trước khi chuyển sang vai phải của tôi, đối xử với nó theo cách tương tự.
Cậu ta đúng là một con thú! Ngay cả hành động cũng y hệt một con thú! Ai đó làm ơn bắt con thú hoang nguy hiểm này lại, trói nó bằng dây thừng và ném vào lồng đi!
Tương tự như khi cậu ta cứ cắn tôi vào đêm qua, và cả lúc này nữa, cậu ta đang ở trong trạng thái rất kích động. Hơi sợ hãi, tôi đẩy vai cậu ta để cố gắng làm cậu bình tĩnh lại một chút.
Nhưng đáng buồn thay… tôi dường như không thể dùng chút sức lực nào vào tay mình. Cậu ta thậm chí còn không nhúc nhích.
A… tệ rồi.
Hiện tại tôi thậm chí không có chút sức lực hay năng lượng nào để giữ cậu ta lại. Tôi không thể chống cự được.
Alfred nắm lấy một bên đầu gối của tôi và nhấc nó sang một bên để chân tôi mở rộng ra. Tôi hoảng hốt và nắm lấy tay cậu ta để ngăn lại. Nhưng với cánh tay mềm như bún của tôi lúc này, tay tôi chẳng làm gì để ngăn cậu ta lại cả. Thực tế, nó giống như tôi chỉ đang đặt tay lên trên thôi.
A-Al… Chỉ một lần thôi, nhé…
Nếu cậu ta làm nhiều hơn một lần, tôi không nghĩ mình sẽ có thể tỉnh lại được nữa.
Trong một lúc, Alfred nhìn sâu vào tôi. Tôi nghe thấy cậu ta nuốt nước bọt một cái. Rồi với đôi má ửng hồng, cậu ta nở một nụ cười và nhẹ nhàng cúi xuống để mổ nhẹ lên môi tôi một lần nữa.
Cuối cùng, mãi đến chiều muộn tôi mới tỉnh lại và ngồi dậy được.
Tôi dường như đã ngủ quên hơn nửa ngày.
Tôi không thấy Alfred trong phòng.
Nhưng tôi thấy một mảnh giấy trên bàn cạnh giường, trên đó có đặt một quả lê.
Trên giấy viết mấy chữ to tướng ‘Anh đến nông trại giao thảo dược. Trong lúc đó, em cứ nghỉ ngơi trong phòng nhé. Anh sẽ về ngay khi giao hàng xong.’
Có vẻ như Alfred đã tạm thời đi để hoàn thành một việc vặt. Và sẽ trở lại nhà thờ sau khi xong việc.
Chà… Vì tên tóc vàng hỗn xược đó, tôi không còn sức lực hay năng lượng để tự mình đi bộ về dinh thự. Và Shurio chỉ đến đón tôi vào buổi tối. Nên thực sự, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ ở đây.
Nhưng mặc dù cậu ta bảo tôi nghỉ ngơi thêm, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cũng cảm thấy hơi đói, nên tôi quyết định đứng dậy khỏi giường.
Tôi ngồi dậy, lấy chăn che người và trượt ra mép giường. Rồi tôi xỏ dép và đứng lên. Trong quá trình đó, tôi loạng choạng, khiến tôi phải vịn tay vào bàn để giữ thăng bằng.
…
Chính lúc đó, tôi nhìn thấy tình trạng ngực mình qua khe hở của chiếc áo, và… suýt nữa thì ngồi thụp xuống vì xấu hổ.
Bởi vì trên da tôi chi chít vô số dấu răng với vết hôn đỏ ửng.
Cái quái gì đây?!!!
Cậu ta thường chữa lành ngay cả vết cắt nhỏ nhất trên người tôi! Và cậu ta kiểm tra rất siêng năng và kỹ lưỡng! Sao cậu ta không chữa luôn mấy cái này đi?! Tại sao lại để tôi như thế này?!
Chắc chắn cậu ta có cả đống thuốc mỡ có thể dùng cho tình huống này, phải không?!
Tôi nhất định không thể để Marie và bọn trẻ nhìn thấy cảnh này!!
Khi con thú hoang đó mò về, tôi nhất định sẽ cho cậu ta một hình phạt thích đáng nhất mà tôi nghĩ ra được.
Sau khi bằng cách nào đó hồi phục sau cú sốc, tôi đi đến cửa và mở nó ra. Sau khi thấy không có ai ở hành lang, tôi vội vã vào phòng mình bên cạnh. Tôi thay quần áo, rồi đi xuống tầng một.
Đúng như tôi dự đoán, tôi thấy Marie trong phòng ăn, ngồi ở giữa chiếc bàn lớn. Thói quen thường ngày của cô ấy.
Hôm nay cô ấy không viết lách. Thay vào đó, cô ấy đang đan thứ gì đó và vui vẻ ngâm nga, xung quanh là mấy cuộn len nhiều màu sắc.
Marie nhận ra tôi ngay khi tôi bước vào phòng ăn và nở một nụ cười với tôi.
Ôi chà! Lian-sama! Chào buổi sáng. Cơ thể ngài ổn chứ ạ?
Ơ, hả?!
Al bảo tôi để ngài ngủ vì ngài không được khỏe…
Ờ… ồ, tôi ổn!
Thật ạ? Vậy thì tốt quá… Lian-sama lúc nào cũng làm việc chăm chỉ, nên tôi chắc là ngài đã mệt. Xin đừng gắng sức quá, được không ạ? Thật đấy!
V-vâng…
tôi thành thật trả lời.
Hehe. À phải rồi, ngài nên ăn chút gì đó. Và tôi chắc là ngài cũng khát nước nữa, phải không? Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay, nên xin ngài hãy ngồi xuống. Sẽ xong ngay thôi ạ.
Cảm ơn cô rất nhiều…
Chuyện này thực sự không tốt cho tim tôi chút nào. Tôi không thể bình tĩnh lại được. Tôi cảm thấy muốn bỏ chạy.
Tôi không nghĩ Marie hay bất kỳ ai khác nhận ra điều gì về những gì… đã xảy ra đêm qua và… sáng nay, nhưng vẫn vậy.
Khi tôi nhìn cô ấy vội vã vào bếp, vẫn còn ngâm nga, tôi lau mồ hôi trên trán và thái dương, ấn vào trái tim đang đập thình thịch của mình, và thở ra.
Theo lời Marie, Alfred nói rằng cậu ta sẽ đến vườn thảo dược để lấy một ít thảo dược, sau đó sẽ đến Trang trại Cheddars để giao nó. Và khi xong việc, cậu ta sẽ trở lại nhà thờ. Đúng như những gì cậu ta đã viết trong tờ giấy nhắn.
Cậu ta cũng để lại lời nhắn bảo tôi đợi ở đây.
Dù sao đi nữa, Shurio sẽ không đến đón tôi cho đến tối. Kế hoạch ban đầu của tôi hôm nay là sắp xếp các tài liệu cho hàng hóa tôi vừa nhận được và xác nhận lại kế hoạch tương lai của mình tại dinh thự. Nhưng vì điều đó không còn khả thi nữa, tôi quyết định nghỉ ngơi một chút.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tất cả công việc đó sau khi trở về dinh thự. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ bắt tên tóc vàng đó đi cùng. Cậu ta chắc chắn sẽ phải làm thêm giờ. Cậu ta sẽ không được phép về nhà trước khi tôi làm xong mọi thứ. Chuẩn bị tinh thần đi, tên nhóc kia.
Sau khi ăn một bữa trưa muộn, tôi bắt đầu tự hỏi mình nên làm gì trong thời gian rảnh rỗi này. Nhìn lên bầu trời xanh trong, tôi đi đến một quyết định: đi viếng mộ.
Hôm nay là một ngày nắng trong, ấm áp. Một ngày hoàn hảo để đi viếng mộ.
Tôi nói với Marie về điều này, cô ấy nở một nụ cười và nói rằng cô ấy sẽ đi cùng tôi.
Chúng tôi rời phòng ăn và đi về phía ngọn đồi ở phía sau nhà thờ. Thấy chúng tôi, bọn trẻ đang chơi trong vườn chạy đến.
Chúng hỏi chúng tôi đi đâu, nên tôi nói rằng chúng tôi sẽ đi viếng mộ trên đồi. Bọn trẻ trả lời rằng chúng cũng sẽ đi cùng.
Mấy đứa nhỏ nắm lấy tay và quần áo của tôi và Marie, vui vẻ nhảy múa và hát, ‘Chúng ta đi dạo nào!’ Chà… Hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời. Một ngày tốt để đi dạo.
Trang trí hai bên con đường dẫn lên đồi là những cánh đồng hoa màu vàng nhạt và đỏ đang nở rộ, hình dáng của cánh đồng tương tự như hoa cúc vạn thọ.
Khi đi dọc theo con đường, tôi quyết định hái một vài bông hoa đẹp nhất trong số đó để làm lễ vật.
Có vẻ như chúng đang vào mùa nở rộ, nên có khá nhiều bông trông rất đẹp. Với rất nhiều lựa chọn trước mắt, tôi có thể hái bao nhiêu tùy thích.
Bọn trẻ cũng giúp tôi hái hoa. Chúng thậm chí còn biến nó thành một trò chơi, nói rằng người hái được bông hoa đẹp nhất là người chiến thắng. Khi Marie và tôi đến nghĩa trang, tay chúng tôi đã đầy hoa.
Khi tôi leo lên dốc, Marie quay lại nhìn tôi, vẻ lo lắng.
Lian-sama, ngài di chuyển được rồi có thực sự ổn không ạ? Trông ngài rất loạng choạng… Tôi nghĩ, có lẽ ngài nên ở trên giường lâu hơn một chút…
Tôi bất giác sặc.
À, t-tôi ổn!
Thật ạ?
Vâng! Tôi hoàn toàn ổn!
Làm ơn. Đừng hỏi thêm nữa, Marie. Tôi xấu hổ chết đi được.
Tất cả là lỗi của Alfred, chết tiệt.
Là do cậu ta đã quá sung sức ngay cả vào buổi sáng! Trong khi tôi đã nói với cậu ta rằng thể lực của tôi chỉ bằng người bình thường!
Tôi sẽ không bao giờ để cậu ta được đà vào buổi sáng nữa. Không bao giờ.
Lian-sama, ngài nhất định không được gắng sức, được không ạ? Xin hãy nghỉ ngơi đàng hoàng khi cần thiết.
V-vâng…
Rồi hai đứa trẻ với đôi mắt màu hổ phách tròn xoe và mái tóc trắng mềm mại gợn sóng gợi nhớ đến kẹo bông gòn quay lại nhìn tôi. Bằng giọng ngây thơ, chúng nói,
A! Lian-sama, mặt ngài đỏ quá!
Oa, Lian-sa đỏ!
Chúng là hai chị em vừa mới đến trại trẻ mồ côi tuần trước.
Rõ ràng, cha mẹ chúng đến từ phía nam. Chúng có làn da rám nắng rất khỏe mạnh.
Chúng nói đúng. Có lẽ ngài bị sốt… Ngài cũng đang loạng choạng nữa. Tôi thực sự nghĩ ngài nên trở về phòng và nghỉ ng—
K-k-không!! T-tôi ổn mà! Thiệt tình đó! Chỉ là… à! Do hôm nay trời nóng thôi! Nóng quá, phải không ạ?
Tôi van cô, làm ơn đừng khăng khăng về chủ đề này nữa! Nếu không, tôi thực sự sẽ chết vì xấu hổ mất!
Khi tên Alfred đó về, nhất định tôi sẽ tặng cho cậu ta một cú vào đầu. Một cú mạnh tương đương với cú đấm của Cheddar-san.
Khi tôi leo lên ngọn đồi nằm giữa khu nghĩa trang, một cơn gió dịu nhẹ nhưng se lạnh và khoan khoái lướt qua gò má. Đỉnh đồi này là nơi cao nhất trong vùng. Từ đây, người ta có thể phóng tầm mắt bao quát cả cánh đồng. Một tấm bia mộ màu trắng cũng hiện ra, sừng sững trên mặt đất.
Marie, bọn trẻ và tôi đặt những bông hoa dại mùa thu mà chúng tôi đã hái xuống trước bia mộ.
Trên bia mộ khắc tên Sunny Fram.
Tôi quỳ xuống và chắp tay cầu nguyện. Marie cũng quỳ xuống bên cạnh tôi và chắp tay trước ngực. Bọn trẻ lại gần Marie và tôi rồi ngồi xuống đất. Chúng liếc nhìn chúng tôi trước khi bắt chước hành động của chúng tôi. Một số đứa chắp tay trước mặt, trong khi những đứa khác chắp tay trước ngực.
A, chết rồi. Tôi đã nhầm. Do thói quen ở thế giới cũ, tôi đã vô thức chắp tay lại. Cảm giác này hơi giống sự kết hợp giữa văn hóa Nhật Bản và Arcadia… Chà, ý định đằng sau hành động của chúng tôi là như nhau, nên xin hãy thứ lỗi cho tôi hôm nay.
Xin hãy yên nghỉ. Tôi cầu nguyện rằng một ngày nào đó, khi bạn được tái sinh trên thế giới này một lần nữa, bạn sẽ trải qua một cuộc sống tốt đẹp và một kết thúc tốt đẹp…
Rồi đột nhiên, bọn trẻ bắt đầu nhảy nhót xung quanh tôi và Marie.
Nhìn này, Lian-sama! Có rất nhiều hoa!
Nhiều lắm!
Hoa!
Con nói đúng.
Bọn trẻ dâng thêm một bó hoa nữa, đặt nó trước mộ. Những bông hoa vương vãi khắp mặt đất.
Thành thật mà nói… tôi đã có thể chôn cất anh ấy một cách đàng hoàng như thế này sớm hơn nhiều vì tôi đã biết anh ấy ở đâu từ lâu. Ấy vậy mà…
Sunny-san, tôi xin lỗi…
Tôi đã bỏ mặc anh trong rừng một thời gian rất, rất lâu mà không có ai bầu bạn. Tôi là người duy nhất biết anh ở đâu, nhưng tôi vẫn tiếp tục giữ bí mật về nơi ở của anh.
Tôi đã sợ rằng nếu tôi nói cho Alfred hay bất kỳ ai về điều này… nó sẽ gây ra những thay đổi bất ngờ cho cốt truyện gốc. Trái tim tôi quá hèn nhát để chấp nhận rủi ro.
Tôi xin lỗi. Thực ra, tôi đã có thể tìm thấy anh sớm hơn, nhưng… tôi đã quá nhút nhát nên anh đã phải ngủ trong rừng một thời gian dài như vậy… Tôi xin lỗi…
Lian-sama…?
Tôi bật cười tự giễu.
Tôi biết rằng bây giờ hối hận cũng đã quá muộn… nên tôi không còn quyền làm điều đó nữa.
Suy cho cùng, đã năm năm rồi. Không, không chỉ năm năm. Anh ấy đã qua đời trước cả khi tôi đến ngôi làng này, nên… anh ấy đã ở một mình dưới gốc cây đó hơn năm năm.
Chỉ mình tôi biết, nhưng tôi vẫn tiếp tục giả vờ như không biết. Cho đến tận bây giờ. Dù tôi có cố gắng bào chữa thế nào, điều đó cũng không làm cho nó bớt sai trái đi.
Lian-sama…
Marie đứng dậy, lại gần bên tôi, rồi lại quỳ xuống. Cô ấy đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng tôi một cách chậm rãi và dịu dàng.
Tôi ước gì cô ấy không dịu dàng như vậy với một người như tôi.
Oa!
Không biết từ đâu, một cơn gió mạnh thổi về phía chúng tôi. Theo phản xạ, tôi nhắm mắt lại.
Khi tôi mở mắt ra, vô số những mảnh nhỏ màu cam bay theo luồng gió, dường như đang trút xuống chúng tôi như một cơn mưa.
Ôi chà. Đẹp quá…
Marie nói lớn, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi cũng làm theo Marie và ngước nhìn lên. Rồi, tôi thấy vô số cánh hoa nhỏ màu cam đang nhảy múa trong không trung xung quanh chúng tôi. Cứ như là một trận mưa hoa vậy. Những bông hoa trông xốp mềm và bay phấp phới.
Sau đó, một hương thơm dịu nhẹ tràn vào mũi tôi.
Có lẽ là từ những bông hoa nở sớm.
Một tiếng thở dài nhẹ thoát ra từ môi Marie.
Mùi thơm thật dễ chịu…
Hoa nở sớm?
Vâng. Đó là tên của loài hoa nở trên cây mộc tê. Ngài có nhớ những cái cây trên ngọn đồi phía sau trại trẻ mồ côi không? Những cây chuyển sang màu cam tuyệt đẹp vào mùa thu ấy ạ?
Ừm…
Tôi đôi khi ngửi thấy một mùi hương dễ chịu trong không khí mỗi khi gió thổi qua vào mùa thu. Vậy ra đó là từ những bông hoa, hử?
Và những bông hoa trôi dạt trong không khí là do gió, hử…
Marie và tôi nhìn lên những ngọn núi. Đúng như Marie nói, tôi có thể thấy những hàng cây rậm rạp với lá màu cam trên sườn núi. Liệu những bông hoa có bay từ đó đến đây không?
Khi tôi nhìn ngọn núi lâu hơn, Marie bật cười.
Tôi quay sang Marie.
Có chuyện gì vậy?
Ngài dính đầy hoa rồi, Lian-sama.
Marie duỗi tay ra với một tiếng cười khúc khích, nhẹ nhàng gỡ những bông hoa nhỏ khỏi cánh tay tôi. Rồi tay cô ấy đưa lên vai tôi, rồi ra sau lưng. Sau đó, cô ấy đưa tay lên cao hơn nữa, lên đỉnh đầu tôi. Có vẻ như những bông hoa còn dính cả vào tóc tôi.
Ngài nên phơi khô những bông hoa này và làm thành túi thơm. Ngài sẽ có thể ngủ ngon nếu đặt chúng ở đầu giường.
Thật sao?
Vâng. Hương thơm dịu nhẹ của nó rất ấm áp và thư giãn. Ngài đã nhận ra rồi, phải không ạ? Tôi sẽ mang chúng về và làm một túi thơm cho ngài,
Marie nói khi cô ấy cẩn thận thu thập những cánh hoa màu cam sáng trên lòng bàn tay.
Xung quanh ngôi mộ trắng, có thể thấy những bông hoa nhỏ màu cam đang bay lượn, cuối cùng rơi xuống và tạo thành một đống trên mặt đất.
Tôi tự hỏi liệu Sunny-san có thể ngủ ngon nhờ những bông hoa này không.
Vâng, dĩ nhiên rồi. Tôi chắc chắn rằng anh ấy đang có một giấc ngủ yên bình.
Rồi vì lý do nào đó, Marie nhẹ nhàng ấn cổ tay áo vào mắt tôi, ánh mắt có chút lo lắng. Sững sờ, tôi dụi mắt bằng tay áo của mình rồi nhìn vào vùng tôi vừa dùng để lau mắt.
…Tay áo của tôi có vài vết ướt.
Cái này… ờ… không có gì đâu. Thật đấy. Nên xin đừng lo lắng. Chỉ là… tuyến lệ của tôi dạo này hơi yếu, và…
Lian-sama…
Tôi nhìn đi chỗ khác, chỉ quay lại nhìn Marie sau khi tôi bằng cách nào đó đã cố gắng nặn ra nụ cười thường ngày trên khuôn mặt.
Haha… Không được rồi. Thật đáng xấu hổ… Tôi phải tỉnh táo lại mới được…
Nhưng Marie lắc đầu.
Không, Lian-sama. Không sao đâu ạ. Ngài có thể khóc bất cứ khi nào ngài muốn. Nếu không, nỗi buồn trong lòng ngài sẽ chồng chất. Một khi nó đầy, ngài sẽ không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác vào đó. Hơn nữa—
Marie ngước nhìn tôi và nở một nụ cười dịu dàng.
Việc ngài có thể khóc trước mặt chúng tôi chứng tỏ rằng ngài tin tưởng chúng tôi. Tôi rất vui khi biết điều đó.
C-cô đang n-nói gì vậy… Marie-sama…
tôi nói, không thể ngăn giọng mình run rẩy.
Tôi đã bị đánh bại.
Tôi thực sự ước gì cô ấy không quá dịu dàng với tôi. Cả trong lời nói và cử chỉ. Tôi yếu lòng trước điều đó, và cuối cùng tôi ngay lập tức đầu hàng trước sự an ủi của cô ấy.
Rồi một cơn gió nhẹ khác thổi xuống từ sau ngọn núi. Những cánh hoa màu cam bay theo gió nhảy múa và lượn lờ trong không trung trước khi nhẹ nhàng rơi xuống chúng tôi.
Bọn trẻ bắt đầu nhảy nhót xung quanh với hai tay dang ra, cố gắng bắt lấy những bông hoa đang rơi như mưa, la hét và cười thích thú.
Marie-sama! Lian-sama! Hoa kìa!
Có rất nhiều hoa đang bay!
Nhiều lắm!
Đẹp quá!
Ừm, đúng là có rất nhiều hoa đẹp.
Vâng ạ!
Tôi dụi mắt một lần nữa, hít một hơi thật sâu, và chuyển ánh nhìn về phía ngôi mộ.
Đến lúc này, ngôi mộ đã được bao quanh bởi rất nhiều hoa. Những bông hoa dại mùa thu chúng tôi dâng lên và những cánh hoa màu cam bay đến đây đã phủ kín khu vực xung quanh mộ. Tôi thậm chí không còn nhìn thấy mặt đất nữa.
Những cơn gió thoảng qua sau đó cảm thấy hơi ấm và dịu dàng, như thể đang vuốt ve má và tóc tôi. Tấm bia mộ màu trắng cũng lấp lánh khi tiếp xúc với ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua những đám mây.
Có lẽ tôi chỉ tự an ủi mình thế thôi, nhưng tôi có cảm giác như thấy được Sunny-san đang mỉm cười yên bình trong giấc ngủ. Điều này mang lại một chút an ủi cho trái tim tôi.