[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 32
- Home
- [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
- Chap 32 - Cái ngày tuyết bất chợt rơi trong làng (P1)

Khi tiết trời se lạnh và lá khô bắt đầu phủ đầy lối đi, báo hiệu làng đã vào thu, chúng tôi cuối cùng cũng dựng xong đoạn hàng rào kéo dài từ bắc đến tây nam.
Hàng rào được gia cố bằng dây kẽm gai tẩm ma thuật, vừa là lớp phòng thủ phụ chống ma vật, vừa giật cho những đứa nào lỡ chạm vào một phát bằng ma thuật sấm sét. Mấy sợi dây này có cái tên kêu ra phết: “Dây Sắt Lôi Điện Lách Tách”.
Xong rồi! Cuối cùng tôi cũng hoàn thành một trong những mục tiêu đời mình!!!
Chắc là do tôi tự luyến, chứ tôi thấy quá trình lắp đặt trôi chảy hơn cả mong đợi.
Trong kế hoạch, tôi đã chia phía tây ngôi làng thành chín khu: bắc, tây bắc, bắc của tây bắc, tây của tây bắc, tây, tây nam, tây của tây nam, nam của tây nam, và nam. Cứ thế, tôi gom góp vật liệu cần thiết để rào lần lượt từng khu một.
Chúng tôi vừa mới hoàn thành xong hàng rào ở khu vực cuối cùng, khu phía nam.
Giờ đây, khi hàng rào dọc biên giới phía tây đã hoàn chỉnh, tất cả những gian truân tôi nếm trải trong quá trình lắp đặt cứ thế tua đi tua lại trong đầu như đèn kéo quân.
Khu phía nam bị núi cao bao bọc, địa hình thì nhấp nhô dữ dội, gần như chẳng có lấy một miếng đất bằng. Vài chỗ còn hiểm trở đến mức bánh xe có thể trượt và văng luôn ra khỏi xe kéo nào đi qua. Thế nên, đôi khi xe kéo còn chẳng tới nổi địa điểm lắp đặt. Mỗi lần như vậy, chúng tôi lại phải tự thân vận động vác vật liệu đến tận nơi. Phiền hết chỗ nói. May mà dân làng tốt tính, đã phụ chúng tôi một tay vận chuyển.
Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi đã xoay xở hoàn thành việc lắp đặt hàng rào trước cả thời hạn dự kiến.
Đắm mình trong ánh hoàng hôn vàng rực, tôi đứng bên hàng rào ngắm nhìn thành quả của mình, trải dài tít tắp về phía bắc từ vách đá cheo leo, nơi đánh dấu điểm cực nam và chặn không cho làng mở rộng thêm nữa.
Cọc rào được làm từ loại gỗ cứng nhất làng do tôi mua của anh em nhà Jade, còn dây kẽm bền bỉ thì được sản xuất tại xưởng nhà Sney. Chúng vừa dẻo dai vừa khó đứt. Hai loại vật liệu chắc nịch này được đan vào nhau một cách hệ thống dọc theo biên giới làng.
A… Tôi vẫn nhớ như in cái cảnh đóng cọc xuống đất gian nan cỡ nào. Nói gì thì nói, chúng còn cao hơn cả tôi và to hơn cả đùi của Cheddar-san.
Ngoài việc phải tìm một chỗ đủ bằng phẳng để đứng cho vững, chúng tôi còn phải đo độ dốc để đảm bảo cọc không bị đóng nghiêng. Sau đó, chúng tôi từ từ và chính xác đóng thẳng cọc xuống đất trước khi chuyển sang vị trí tiếp theo. Nếu cọc bị xiên, sức nặng của nó sẽ khiến nó đổ sập. Vụ này tuyệt đối không thể lơ là được.
Nhưng công sức bỏ ra chẳng bao giờ là lãng phí. Được đóng sâu vào lòng đất ở một góc chuẩn không cần chỉnh, những chiếc cọc này chắc chắn sẽ đứng vững cho đến ngày tận thế. Hàng rào này nhất định sẽ bảo vệ ngôi làng khỏi lũ ma vật.
Anh em nhà Jade đã tự tin giới thiệu loại gỗ làm cọc này. Nó vừa cứng vừa đàn hồi đến mức không một chiếc cọc nào bị gãy dù phải chịu những cú đóng búa mạnh như trâu của Alfred.
Gỗ tuy đắt xắt ra miếng, nhưng họ đã bán cho tôi với giá hữu nghị. Tôi thực sự không biết cảm ơn họ thế nào cho đủ.
Sau khi đóng cọc sâu xuống đất, chúng tôi gắn năm sợi dây sắt dày dọc theo chiều dài của hai chiếc cọc ở những khoảng cách đều nhau. Trong các khoảng trống giữa chúng, những sợi dây sắt mỏng có gai được quấn quanh, trông như một tấm lưới.
Mấy sợi dây sắt này được sản xuất tại xưởng nhà Sney. Trông qua thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng chúng được làm bởi những người thợ lành nghề thực thụ.
Ngay cả khi tôi cho dòng điện mạnh chạy qua dây nhiều lần để kiểm tra độ bền, cũng chẳng có lấy một tia lửa nào xẹt ra. Tôi cũng đã thử ném một tảng đá vào chúng, dây không những không đứt mà còn khiến tảng đá bật ngược trở lại.
Tôi hài lòng và mừng rơn trước hiệu suất tuyệt vời của hàng rào.
Tôi cũng phát hiện ra một điều khác khi xây hàng rào. Dù dân làng Leis trông vô tư và thoải mái, nhưng nhiều người trong số họ lại rất khéo léo và cần cù. Họ cũng rất tận tâm và kỹ lưỡng trong công việc. Cứ nhìn vào cái hàng rào này là đủ thấy rõ.
Read this at perpetualdaydreams.com
Chất lượng của hàng rào phải nói là quá ổn. Với thứ này, liệu tôi có thể vỗ ngực tự xưng là mình đã hoàn thành vai trò chưa nhỉ?
Khi tôi rời mắt khỏi hàng rào, tôi bắt gặp một nhóm bảy người, bao gồm những ông chú trung niên tốt bụng và các thanh niên trai tráng. Tôi đã thuê họ làm lực lượng chủ chốt cho việc lắp đặt hàng rào từ đầu đến cuối. Mỗi người một vẻ, nhưng ai cũng cực kỳ lành nghề. Mỗi khi họ tụ tập lại, trông họ cứ như “Bảy Tay Súng Oai Hùng” mà ông tôi mê mẩn. Cảnh tượng khá buồn cười, nhưng họ rất đáng tin cậy. Tám người dân làng khác sống gần đó cũng lặn lội đến giúp đỡ. Ngoài ra, còn có vài ông bà lão và trẻ con mang theo đồ giải khát và một tấm vải để ngồi. Chắc họ đến vừa để chơi vừa để cổ vũ chúng tôi.
Ai nấy đều vui mừng trước sự hoàn thành của hàng rào. Họ nhảy cẫng lên như trẻ con, ôm chầm lấy nhau, rồi đập tay và vỗ lưng nhau chan chát.
Đứng cạnh tôi, Alfred nói: “Lian, chúng ta đã xong hàng rào rồi.” Trong tay cậu là cây búa tạ dùng để đóng cọc xuống đất.
Tôi gật đầu, một nụ cười bất giác nở trên môi.
Chính Alfred là người đã đóng hầu hết số cọc xuống nền đất cứng như đá. Nếu không có sự giúp đỡ của Alfred và sức mạnh khủng bố của cậu ấy… việc lắp đặt có lẽ đã không tiến triển thuận lợi như thế này. Không, tôi còn nghi ngờ liệu chúng tôi có thể hoàn thành nó trước thời hạn hay không nữa.
Ừ, xong rồi. Cuối cùng… Chúng ta cuối cùng cũng đã làm được… Alfred, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tôi đến phút chót. Chúng ta sẽ không thể hoàn thành nó hôm nay nếu không có cậu. Cậu đã giúp ích rất nhiều. Thực sự, cảm ơn cậu.
Alfred nheo mắt rồi cười toe toét trong niềm vui và sự ngạc nhiên. “Hiếm khi nào cậu lại khen tôi nhiều đến thế.”
Hả?! Cậu đang nói cái gì vậy?!
Cậu ta nói thế là ý gì?! Ban nãy tôi đã phải vắt óc nặn ra bao nhiêu mỹ từ để tâng bốc cậu ta lên tận mây xanh. Sao cậu ta nỡ lòng nào nói thế?!
Tôi đấm yêu vào ngực cậu, nhưng Alfred vẫn không ngớt cười. Thấy cậu vui vẻ như vậy, cơn giận của tôi cũng nguôi đi phần nào. Rốt cuộc, niềm hạnh phúc ấy lan sang cả tôi, và tôi cũng bật cười theo.
Sau khi chúng tôi bình tĩnh lại, Alfred nhìn chăm chú vào mặt tôi. “Lian, vì hôm nay chúng ta đã dựng xong hàng rào rồi, ngày mai cậu sẽ làm gì?”
Ngày mai là Chủ nhật. Đối với chúng tôi thì đó vẫn là một ngày làm việc, nhưng…
Tôi sẽ nghỉ ngơi vào ngày mai. Tôi kiệt sức rồi. Mọi người chắc cũng mệt nhoài cả, phải không? Kể cả cậu nữa, Alfred. Sau đó, tuần tới, tôi sẽ…
Dọc theo mặt trong của hàng rào, tôi cũng đã lắp đặt các thiết bị báo động và ‘báo động-phản công’.
Nhưng tôi không nên tự mãn chỉ với bấy nhiêu đây. Nếu muốn có cơ hội sống sót chắc chắn, chừng này vẫn chưa đủ. Suy cho cùng, cẩn tắc vô ưu. Dù đó chỉ là lý thuyết của tôi thôi.
Tuyến phòng thủ đầu tiên là khu vực đầy bẫy, nơi các ‘thiết bị báo động’ được giấu dưới đất và trên cây.
Tuyến phòng thủ thứ hai là cái hàng rào này đây.
Việc chuẩn bị cho tuyến phòng thủ thứ ba gần như đã xong. Tất cả những gì còn lại là hoàn thiện và lắp đặt.
Rồi sau đó… chừng nào thời gian còn cho phép, tôi sẽ tiếp tục bổ sung hoặc củng cố các tuyến phòng thủ, tập trung vào khu vực phía tây.
Tôi đang định lắp đặt càng nhiều thiết bị xua đuổi ma vật càng tốt trong các thung lũng, lối mòn và một số khu vực khác quanh làng. Tôi cũng muốn cải thiện cơ sở vật chất tại các điểm sơ tán và giữ cho tuyến đường sơ tán luôn thông thoáng. Và nếu có thể, tôi muốn thiết lập thêm các điểm sơ tán nữa,” tôi giải thích ngắn gọn.
Alfred kinh ngạc nhíu mày, rồi thở dài. “Cậu… Tôi không nghĩ có con ma vật nào phá nổi cái hàng rào này đâu.”
Ờ…
Tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Chà… trong hoàn cảnh bình thường thì đúng là vậy. Nhưng khi ngày đó đến, một số lượng ma vật đông bất thường sẽ kéo đến ngôi làng này.
Đúng là vậy… nhưng…
Phải không? Vậy mà, cậu đã bày binh bố trận đủ thứ thế này rồi mà còn muốn làm nhiều hơn nữa… rốt cuộc cậu đang định chiến đấu chống lại cái gì vậy?
Câu hỏi này khiến tim tôi hẫng một nhịp. Nhận thấy tình hình có vẻ toang, tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh hết mức có thể và nở nụ cười thường ngày để lấp liếm.
D-dù cậu có hỏi tôi thế…
Sau khi chắc mẩm rằng cậu sẽ không nhận ra sự bối rối của mình, tôi hít một hơi, bằng cách nào đó đã trấn an được trái tim đang đập thình thịch. Tiếp theo, tôi từ từ ngước nhìn chàng trai bên cạnh.
Khi làm vậy, tôi thấy Alfred đang nhìn lại mình, đôi mắt xanh da trời trong veo và tĩnh lặng. Vì vậy, tôi cũng giữ cho ánh mắt của mình điềm tĩnh như thế.
Rồi tôi thốt ra những từ ngữ hiện lên trong đầu, “…Với định mệnh.”
Ngay lúc đó, tôi nhận ra lời nói của mình sến súa đến mức nào và suýt nữa thì đỏ mặt vì ngượng. Nó không sai, nhưng nói ra thật xấu hổ. A, lẽ ra tôi không nên nói vậy. Thế là, tôi nói đùa thêm, “Đùa thôi.”
Alfred chỉ nhướng mày. Rồi cậu mỉm cười và nói một cách bất lực, “Chà, tôi đoán là cũng được thôi. Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.”
Cứ như vậy, cậu ấy đã cho tôi qua mà không hỏi thêm câu nào.
…Cảm ơn cậu, Alfred.
Alfred nhún vai, rồi tiến tới xoa rối mái tóc của tôi. Này, đừng làm thế! Tóc tôi bình thường đã khó vào nếp và dễ rối lắm rồi!
Vậy thì. Chúng ta hãy dọn dẹp mọi thứ ở đây thật nhanh để còn về nhà. Tiệc tùng và rượu ngon bất tận đang chờ chúng ta đấy.
Tôi gạt phắt bàn tay không mời mà tới của cậu ta ra khỏi đầu mình và lườm một cái. Hy vọng hành động đó sẽ khiến cậu suy ngẫm về sự thô lỗ của bản thân.
Tôi vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người.
Đúng như dự đoán, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía tôi. Sau khi xác nhận họ đang lắng nghe mình, tôi cất lời, “Hàng rào xua đuổi ma vật đã hoàn thành! Mọi người đã làm việc rất tốt, và cảm ơn tất cả! Cảm ơn rất nhiều đến tất cả những ai đã giúp đỡ việc lắp đặt hàng rào. Nhờ có mọi người, chúng ta đã có thể hoàn thành nó đúng tiến độ.”
Tất cả họ đều reo hò ầm ĩ.
Với hàng rào này, lũ ma vật và dã thú đói khát sẽ không còn vào làng tấn công người dân hay phá hoại mùa màng nữa!
Một tràng reo hò và những tiếng đồng tình khác lại vang lên.
Đây không phải là nhiều, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn rượu và những món ngon tại Đồn điền Bordeaux cho tất cả những người đã làm việc chăm chỉ. Tôi cũng đã thuê phòng ở đó, vì vậy tối nay xin mọi người đừng ngần ngại mà hãy ăn uống thỏa thích. Mọi người có thể nghỉ lại qua đêm, rồi sau đó hãy về nhà. Đối với những người thợ, ngày mai các bạn được nghỉ. Nhưng chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm, vì vậy tôi mong sẽ lại được hợp tác cùng các bạn vào tuần tới! Tôi trông cậy vào mọi người!
Tiếng reo hò vui mừng càng lúc càng lớn hơn. Ai nấy đều cười toe toét khi họ nhảy lên với cánh tay giơ cao, vỗ tay và cười vang.
Xin hãy cứ giao cho chúng tôi, Lian-sama!” những người thợ nói, vỗ ngực đầy tự tin. Bọn trẻ thậm chí còn bắt chước họ.
Khi tôi nhìn họ, một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua tôi. Tôi gật đầu cười.
Tôi đã đoán rằng chúng tôi sẽ hoàn thành việc lắp đặt hàng rào vào hôm nay nếu mọi việc suôn sẻ, nên đã nhờ chủ vườn cây ăn quả chuẩn bị mọi thứ cho tối nay từ sáng sớm.
Giống như ông tôi thường nói, đầu xuôi đuôi lọt. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với sự chăm chỉ của mọi người.
Tôi đã đưa cho chủ đồn điền thịt và các nguyên liệu khác lấy từ đầu bếp của dinh thự, cũng như phí nhân công cho việc chuẩn bị nấu nướng. Đáp lại, người chủ nói với tôi: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị một bữa tiệc ngon miệng! Tôi cũng sẽ phục vụ ngài loại rượu cổ hảo hạng nhất mà chúng tôi có! Xin hãy trông đợi!”
Không hiểu sao, giờ tôi thực sự rất mong chờ.
Sau khi chúng tôi dọn dẹp xong, tất cả quyết định đi thẳng đến Đồn điền Bordeaux nhưng đường ai nấy đi. Vì vậy, lần đầu tiên, tất cả những người tham gia lắp đặt đều giải tán.
Đồn điền Bordeaux nằm cách đây một ngọn đồi. Chỉ mất khoảng mười phút đi xe ngựa để đến đó, vì vậy tôi đã biến nó thành căn cứ chính của chúng tôi ở khu vực phía nam. Vì nhà Bordeaux có hơn ba mươi người ở, bao gồm cả gia đình và nhân viên, họ đã phải mở rộng ngôi nhà để có đủ không gian cho mọi người. Do đó, nhà của họ rất lớn và có nhiều phòng. Kích thước và cách bố trí của nó có phần tương tự như nhà khách của nhà Owens.
Thêm vào đó, loại rượu họ làm có hương thơm thanh lịch và vị ngọt vừa phải. Uống rất ngon. Lowendal thậm chí còn nói rằng Bordeaux làm ra loại rượu ngon nhất trong làng này.
Khi từng người thợ trèo lên ngựa hoặc vào xe ngựa, họ vẫy tay chào tôi, nụ cười vui vẻ và mãn nguyện nở trên môi.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười, tiễn họ đi.
Sau khi tất cả đã rời đi, tôi thở dài. Dạo này trời đã trở nên khá lạnh.
Có lẽ gió đã mạnh hơn. Tôi có thể cảm nhận được vạt áo khoác mỏng của mình bay phần phật khi gió lướt qua má và cổ. Lạnh đến nỗi tôi bất giác co người lại và rùng mình. Tôi nên sớm mặc một chiếc áo khoác dày hơn. Tôi cũng nên lôi chiếc khăn choàng len, găng tay và cả mũ ra dùng nữa.
Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi xoa hai cánh tay để tạo chút hơi ấm. Alfred đứng ngay cạnh tôi để chắn gió, rồi vòng một tay qua vai tôi. Cậu nhận xét: “Trời đang lạnh hơn nhiều rồi.”
Ừ. Mùa đông sắp đến rồi.
Khoảnh khắc tôi nói ra điều đó, một nhận thức chợt ùa về.
A… Chẳng bao lâu nữa, mùa đông sẽ đến. Lồng ngực tôi nhói lên khi nghĩ đến điều đó.
Cuối cùng cũng sắp đến lúc rồi, phải không?
Giờ đây khi tôi đã tiến xa đến thế này trong cốt truyện của Arcadia, cảm giác vừa quá sớm lại vừa quá muộn. Lòng tôi ngập tràn những cảm xúc không thể tả xiết.
Tôi nhắm mắt lại.
Ngôi làng này có khí hậu tương đối ấm áp, nên gần như không bao giờ có tuyết. Nhưng vào ngày thảm họa đó, tuyết đã rơi xuống làng lần đầu tiên sau hơn một thập kỷ.
Read this at perpetualdaydreams.com
Và nếu diễn biến của thế giới này bằng cách nào đó tuân theo cốt truyện của game…
…thì cô gái đó sẽ sớm xuất hiện.
Một cô gái tốt bụng trông giống Alfred. Mái tóc vàng óng gợi nhớ đến màu của cánh đồng lúa mì trong một ngày nắng và đôi mắt xanh da trời.
…Lian?
Khi tôi vẫn ở trong vòng tay của Alfred, hơi ấm cơ thể cậu thấm vào tôi. A, hơi ấm của cậu thật dễ chịu. Tôi muốn cứ như thế này mãi mãi.
Rồi tôi hơi muốn khóc.
Tôi không biết cậu sẽ phản ứng thế nào khi Alfred gặp cô ấy.
Nhưng có một điều tôi biết chắc.
Không ai có thể trói buộc trái tim của người khác. Không ai có thể ép buộc người khác phải có tình cảm với mình.
Tôi cũng không muốn ép buộc cậu ấy phải gắn bó với mình.
Tôi muốn cậu được hạnh phúc, có thể mỉm cười dịu dàng như vừa rồi mãi mãi.
Đối với tôi, Alfred giống như đứa con nuôi của mình. Tôi đã dắt tay, dạy dỗ, trông chừng và nuôi nấng cậu trong suốt những năm qua.
Những lúc khác, cậu lại như một người bạn tâm giao của tôi, luôn ở bên cạnh và nói rằng cậu sẽ tiếp tục ở bên tôi.
Cậu cũng nói rằng cậu thích tôi và ôm tôi như thế này… Mặc dù tôi chỉ là một kẻ dối trá yếu đuối, khốn khổ và vô dụng, cậu không bận tâm đến tất cả những thói xấu của tôi và vẫn tiếp tục yêu thương tôi.
Vì vậy, ngay cả khi sau này cậu ấy phải lòng Thánh Nữ…
Miễn là cậu hạnh phúc và không cô đơn khi ở bên cô ấy, thì mọi chuyện đều ổn cả.
Tôi không muốn cậu từ bỏ hạnh phúc của mình chỉ để giữ lời hứa với một người như tôi. Cậu không đáng phải chịu đựng như vậy. Tôi cũng không muốn cậu phải chịu đựng như vậy.
Bởi vì nếu có một người mà tôi muốn nhìn thấy hạnh phúc nhất, thì đó chính là cậu.
Đó là điều duy nhất sẽ không bao giờ thay đổi.
Vì vậy…
Tôi mở mắt ra và nhìn lên Alfred. Đôi mắt xanh trong veo của cậu nhìn tôi đầy bối rối. Màu sắc yêu thích của tôi.
Không có gì đâu, Alfred. Chúng ta nên đi thôi. Cứ cái đà phấn khích của họ, có lẽ họ sẽ chén sạch mọi thứ trong chớp mắt thôi.
Tôi kéo bàn tay to lớn của cậu và dẫn cậu đến chỗ Shurio, người đang đợi chúng tôi trước xe ngựa. Khi làm vậy, không hiểu sao tôi lại nhớ về những ngày xưa. Những ký ức khiến tôi cảm thấy rất hoài niệm và cũng có một chút vui vẻ.
Alfred hé môi, trông như muốn nói điều gì đó. Nhưng một lúc sau, cậu chỉ ngậm miệng lại và thở dài trước khi để tôi kéo tay đi.
Tiếng cười và tiếng hát sôi nổi đã thu hút sự chú ý của những người dân trong khu phố. Dân làng sau đó đã đến tham gia lễ kỷ niệm của chúng tôi, làm cho bữa tiệc thêm phần hân hoan. Cuộc vui tiếp tục cho đến khi trăng lên cao trên bầu trời.
Khi một số người đã bắt đầu ngã gục xuống sàn sau khi say túy lúy, chúng tôi kết thúc bữa tiệc vốn để cảm ơn những nỗ lực đáng kể của mọi người, và cũng là một món quà chúc mừng.
Lần lượt từng người, những người say rượu vẫn còn đi lại được giúp đỡ những người đã không thể bằng cách cõng họ trên vai và đưa họ ra khỏi nơi đó đến những căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Alfred và tôi cũng quyết định lui về các phòng đã được chuẩn bị cho chúng tôi.
Chủ nhà đã sắp xếp phòng của chúng tôi cạnh nhau, có lẽ vì Alfred là hộ vệ riêng của tôi. Phòng của tôi là căn phòng tốt nhất họ có, với phòng tắm và nhà vệ sinh riêng bên trong.
Các phòng khác không có phòng tắm riêng, nên họ phải đến phòng tắm chung ở tầng một nếu muốn tắm. Có vẻ như đó là một phòng tắm lớn nơi ngay cả trẻ em cũng có thể bơi lội. Nghe giống như một nhà tắm công cộng, khiến tôi rất tò mò.
Căn phòng nơi những người khác sẽ ở cũng là một căn phòng lớn tương tự. Sàn phòng được phủ một tấm nệm làm từ rơm và vải. Nó mềm mại khi chạm vào, và cũng có mùi thơm nữa. Những người thợ đã từng vui vẻ nói rằng họ có thể lăn lộn trong căn phòng đó bao nhiêu tùy thích mà không lo bị ngã khỏi giường.
Rất lâu trước đây, sau khi tiễn những người thợ đang vui vẻ đùa giỡn với nhau trên đường đến phòng tắm chung, tôi đã hỏi Alfred xem chúng tôi có nên tắm ở phòng tắm chung không. Nhưng cậu đã từ chối tôi không chút do dự và bảo tôi hãy dùng phòng tắm trong phòng mình.
Tại sao chứ?!
Sẽ ổn thôi mà, phải không? Hơn nữa, tôi muốn trải nghiệm cảm giác ngâm mình trong một bồn tắm lớn và thư giãn cùng mọi người! Suy cho cùng, bồn tắm kiểu phương Tây trong phòng tôi quá nhỏ vì nó được thiết kế cho đúng một người. Tôi phải nằm dựa vào thành bồn chỉ để nước nóng có thể ngập qua vai. Tôi không làm công việc chân tay, nên vai tôi sẽ không mỏi vì điều đó, nhưng nó vẫn phức tạp một cách không cần thiết.
Alfred cũng đã nhấn mạnh vào lúc đó rằng tôi không bao giờ được sử dụng phòng tắm chung và sau đó ép tôi ở trong phòng, không chịu nghe bất kỳ lời phản đối nào. Cuối cùng, tôi đành phải sử dụng bồn tắm trong phòng mình.
Nếu có cơ hội như thế nữa, tôi phải nhất quyết đi đến nhà tắm công cộng—không, phòng tắm chung.
Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, tôi đi lên lầu, vào phòng và thay bộ đồ ngủ mang theo.
Khi ánh mắt tôi lướt qua chiếc bàn, tôi nhận thấy chủ nhà đã chuẩn bị một chai nước, nước trái cây và thậm chí cả rượu ngon cho tôi. Trong khi thầm cảm ơn lòng hiếu khách của họ, tôi cầm lấy chai rượu ngon và xách theo.
Sau đó, tôi xỏ dép lê trước khi rời khỏi phòng.
Vì họ đã cất công chuẩn bị loại rượu này cho tôi, làm sao tôi có thể từ chối được chứ?
Tôi dừng lại trước cửa phòng bên cạnh và hít một hơi thật sâu. Rồi tôi gõ cửa.
Đến tiếng gõ thứ năm, cửa cuối cùng cũng mở. Alfred xuất hiện với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Cậu ấy đang mặc áo sơ mi và quần dài, nhưng chân lại đi đất. Tại sao cậu ấy không đi dép lê? Tôi đoán đi chân trần có thể là chuyện bình thường đối với cậu, nhưng cậu không bao giờ thấy lạnh sao?
Lian? Có chuyện gì vậy?
Không có gì cả! Nào, Alfred. Chúng ta uống đi! Lúc nãy ở bữa tiệc tôi chưa uống được nhiều! Uống cùng tôi đi!
Thế giới này không cấm uống rượu dưới tuổi vị thành niên. Bạn được phép uống miễn là bạn đủ đô, ngay cả khi bạn dưới hai mươi tuổi. Thế giới này rất khoan dung về vấn đề này.
Sau khi mời tôi vào phòng và đóng cửa lại, Alfred thở dài kinh ngạc. “Cậu… Tôi cảm thấy như cậu đã uống rất nhiều lúc nãy rồi. Cậu không say sao?”
Cậu nói gì vậy? Tôi không hề say! Còn cậu, tại sao cậu trông hoàn toàn ổn thế?! Để tôi thấy cậu say chết đi, đồ ngốc!
Tôi khá chắc rằng Alfred đã uống nhiều như tôi lúc nãy. Không, cậu ấy còn uống nhiều hơn. Nhưng tại sao cậu ấy trông không có vẻ say chút nào?! Điều này thật không công bằng!
Tôi bật nút bần khỏi miệng chai rượu. Sau đó, tôi vớ lấy chiếc cốc trên bàn, rót gần đầy và dí về phía mặt Alfred. “Uống đi!”
Một cách bất lực, Alfred nhận lấy chiếc cốc. Cậu tu một hơi hơn nửa cốc trước khi đặt nó trở lại bàn.
…Cậu ta tuy còn nhỏ nhưng tửu lượng quả là đáng nể. Chết tiệt! Tôi thậm chí còn không làm được điều đó!
…Không, tôi cũng có thể làm được. Tôi chắc chắn mình có thể. Không đời nào tôi lại không làm được việc mà gã này có thể.
Tôi rót thêm rượu vào cốc và cầm lấy nó, nhưng Alfred nhanh chóng giật lại. Cậu ấy thậm chí còn giật luôn chai rượu mà tôi đang cầm.
Cậu đang làm gì vậy?!
Đừng uống nữa. Cậu uống nhiều quá rồi.
Tôi đã bảo là tôi vẫn chưa uống đủ mà!
Tôi cố gắng lấy lại chai rượu và chiếc cốc, nhưng cậu ấy đặt chúng lên nóc tủ. Ngoài tầm với của tôi.
Rồi Alfred kéo tay tôi, lật chăn lên và đẩy tôi xuống giường trước khi đắp chăn cho tôi. “Ngủ đi nào.”
Không! Tôi vẫn còn tỉnh táo chán!
Nhưng sau khi Alfred đẩy tôi vào phía trong giường, cậu ấy cũng trượt vào nằm cạnh tôi.
Tôi liên tục đẩy vai cậu xuống để cậu nằm ngửa. Cậu không hề chống cự mà sẵn sàng nằm xuống theo ý tôi.
Sao vậy?” Alfred hỏi, nhìn lên tôi với vẻ mặt nuông chiều, giống như một người anh trai mà cậu vẫn thường thể hiện mỗi khi lặng lẽ quan sát bọn trẻ đang nổi cơn tam bành… Thật trơ tráo. Ai cho cậu cái gan hành động như vậy dù cậu còn nhỏ tuổi hơn?
…Chà, về mặt kỹ thuật thì chúng tôi bằng tuổi nhau, nhưng về mặt tinh thần thì tôi lớn hơn cậu ấy. Điều đó cũng tính!
Tôi đặt chân hai bên thân mình cậu ấy để ngồi dạng chân trên bụng cậu rồi ngồi xuống. Sau đó, tôi hạ thấp phần thân trên và hôn lên môi cậu.
Alfred mở to mắt ngạc nhiên. Thật lạ lẫm khi thấy cậu như vậy.
Ngay cả sau khi môi chúng tôi rời ra, mắt cậu vẫn mở to.
Tôi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cậu, không di chuyển khỏi bụng cậu.
L-Lian?” Alfred nói, nhìn lên tôi, một chút ngạc nhiên vẫn còn trong mắt cậu.
Tôi khịt mũi một tiếng nhỏ và lườm cậu. “Sao? Cậu đã lẻn vào giường tôi vào ban đêm được một thời gian rồi đấy. Sẽ ổn thôi nếu tôi cũng làm thế với cậu.”
Lẻn vào ban đêm, cậu nói…
Bất cứ khi nào chúng tôi ở lại qua đêm ở một nơi nào đó bên ngoài dinh thự, cậu thường nhân cơ hội để đè tôi xuống. Tôi thậm chí có thể nói rằng điều đó xảy ra gần như mọi lúc.
Khi cậu nói rằng cậu sẽ không nương tay, cậu thực sự không đùa.
Đôi khi nó trở nên quá sức đến nỗi tôi phải kêu lên giữa chừng và cầu xin cậu nhẹ tay vì chúng tôi vẫn còn việc phải làm vào ngày hôm sau. Nó quá sức chịu đựng đến nỗi tôi thậm chí không còn quan tâm đến sự xấu hổ hay danh tiếng của mình nữa.
Đây là lý do tại sao tôi cứ nhắc nhở cậu rằng thể lực của tôi chỉ ở mức của một người bình thường.
Và ngay cả trong những chuyến thăm của tôi đến Trang trại Cheddar… đã có vài lần chúng tôi làm chuyện đó trong phòng tôi.
Mỗi khi cậu nói rằng cậu muốn chạm vào tôi bằng một giọng điệu nồng nàn, tôi thực sự không thể nào từ chối cậu được. Tôi biết mình cũng có một phần lỗi ở đây.
Chà, cũng có những trường hợp chúng tôi tuyệt đối không thể làm điều đó. Trong những lúc đó, tôi sẽ tấn công vào những điểm yếu của cậu như tai, đá vào những điểm dễ bị tổn thương hơn và húc đầu vào cằm cậu. Cậu sẽ dừng lại sau khi tôi làm vậy.
Nhưng, sau khi làm chuyện đó vô số lần… nó giống như một thế giới hoàn toàn mới đã mở ra với tôi. Cậu sẽ chịu trách nhiệm thế nào đây, tên nhóc?
Chà, không phải là tôi ghét bị Alfred chạm vào. Thực tế, tôi thích nó. Nó nhẹ nhõm, cảm giác rất tuyệt, và tôi có thể ngủ một giấc ngon lành sau đó mà không cần dùng đến loại thảo dược gây ngủ. Nó rất thú vị, vì vậy bây giờ tôi không có gì phải phàn nàn về nó cả.
Ngày xửa ngày xưa, tôi từng là một chàng trai bình thường thích mẫu chị gái xinh đẹp. Lúc đó tôi chỉ là một chàng trai trong sáng… Nếu con người quá khứ của tôi nhìn thấy tôi hiện tại, anh ta chắc chắn sẽ ngất xỉu và lên cơn sốt. Tôi thậm chí có thể cá cược về điều đó.
Bây giờ cơ thể tôi đã trở nên như thế này.
Nó đã quen với việc được Alfred chạm vào và ôm ấp sau khi cậu đã khiến tôi quen với nó.
Chà, tôi cũng muốn cậu chạm vào mình, nên… Tôi đoán là cũng được thôi.
Tôi đã quen với việc làm chuyện đó, nhưng… hôm nay thực sự là lần đầu tiên tôi chủ động. Tôi đoán đó là lý do tại sao Alfred ngạc nhiên.
Read this at perpetualdaydreams.com
Mặc dù điều đáng thương là tôi vẫn ổn khi đè cậu xuống, nhưng bây giờ, tay tôi đã bắt đầu run rẩy. Ngay cả việc mở chiếc cúc áo thứ ba trên áo của Alfred cũng trở thành một cuộc vật lộn đối với tôi.
Không hiểu sao tôi không thể nắm chắc chiếc cúc, và các ngón tay của tôi cứ trượt đi.
Không đời nào. Chẳng phải điều này quá thảm hại sao?
Alfred khẽ thở dài trước khi đặt tay lên tay tôi, che khuất bàn tay tôi khỏi tầm mắt. “Lian? Có chuyện gì vậy?”
K-không có gì cả! Cậu nói gì vậy? Cậu… cậu không muốn ôm tôi sao?
Mặc dù tôi tự nói ra điều đó, tôi vẫn cảm thấy khó chịu với những lời lẽ quá thẳng thắn của mình. Ngượng ngùng, tôi tránh ánh mắt của cậu.
…Chà, nếu cậu cho phép, tôi muốn ôm cậu mỗi ngày,” Alfred lẩm bẩm và kéo tay tôi.
Oa!
Trong chớp mắt, vị trí của chúng tôi đã bị đảo ngược. Alfred đã kéo tôi nằm thẳng trên giường, và bây giờ tôi đang nhìn lên cậu ấy, giống như mọi khi.
Chà, tôi đã chủ động rồi. Bây giờ khi mọi chuyện đã đến nước này, tôi thực sự không quan tâm mình ở trên hay dưới nữa.
Tôi chỉ muốn chạm vào cậu nhiều nhất có thể. Mặc dù suy nghĩ đó khiến tôi xấu hổ.
Nếu có thể, tôi muốn ghi nhớ những khoảnh khắc này, và tôi muốn cậu cũng nhớ chúng. Nếu cậu có thể nhớ dù chỉ một chút, thế là đủ với tôi rồi.
Về việc tôi yêu cậu và cậu cũng yêu lại tôi. Về việc điều này khiến tôi hạnh phúc và cảm giác này thật tuyệt vời và dễ chịu.
Tôi hy vọng cậu có thể nhớ, dù chỉ là những kỷ niệm vui vẻ.
Alfred lại thở dài một lần nữa. Rồi cậu liếm khóe mắt tôi.
Thực sự, cậu ấy đôi khi… không, thường xuyên hành động như một con thú.
Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?
Tôi không có khóc.
Được rồi.” Cậu cười vì một lý do nào đó, rồi hôn tôi.
Tôi khẽ hé môi và để lưỡi Alfred vào, làm nụ hôn sâu hơn.
Mm…” Tôi nghiêng cổ sang một bên, chào đón chiếc lưỡi nóng bỏng của cậu.
Bàn tay to lớn, ấm áp của Alfred luồn vào áo tôi. Khi da cậu lướt trên da tôi, hơi ấm của cậu thấm từ lòng bàn tay vào tôi, khiến cơ thể tôi rùng mình.
Cơ thể tôi bắt đầu mất sức dần dần.
Đã quen với sự đụng chạm của Alfred, cơ thể tôi trở nên ngoan ngoãn dưới bàn tay cậu, phản ứng một cách thành thật trái với ý muốn của tôi. Bây giờ khi cậu đang chạm vào tôi với ý định đó, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
Lian… cậu muốn tôi làm gì nào?
C-cái gì… a!
Alfred dùng đầu ngón tay day mạnh vào đầu ngực tôi. Lưng tôi ưỡn cong lên khi tôi run rẩy.
Tôi từng không cảm thấy gì mỗi khi cậu chạm vào đó… Chết tiệt.
Cậu muốn tôi làm gì?” Đôi mắt chàm run rẩy của cậu nhìn tôi chăm chú.
Tôi cố gắng che giấu hơi thở hổn hển của mình trước khi nhìn lại cậu với cùng một cường độ. Tôi có thể thấy sự nóng bỏng không yên trong mắt cậu, khiến tôi rùng mình. Cậu ấy muốn tôi.
Không hiểu sao, điều này làm tôi vui. Mặc dù cậu ta đúng là có gu lạ khi muốn một người như tôi.
Dù sao đi nữa, tôi đang say.
Ngay cả khi tôi nói điều gì đó hơi khác so với những gì tôi thường nói, tôi có thể đổ lỗi cho rượu.
Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Alfred. Cậu giờ trông như một thanh niên dũng mãnh, không còn một chút nét trẻ con nào trên gương mặt.
Nhìn thấy cậu trưởng thành đến thế này khiến tôi xúc động. Rất lâu trước đây, cậu vẫn còn gầy hơn, yếu hơn và nhỏ hơn tôi.
Bây giờ… Vào một lúc nào đó, các hộ vệ đã bắt đầu tổ chức các trận đấu tập với các hiệp sĩ được điều đến làng Leis trong giờ nghỉ. Chỉ có Alfred vẫn giữ kỷ lục toàn thắng, không thua trận nào.
Rõ ràng, Alfred đã trở thành một chủ đề bàn tán khá phổ biến trong Hội Hiệp sĩ. Mỗi khi lứa hiệp sĩ mới đến làng, họ sẽ hăng hái thách đấu Alfred, không thèm quan tâm đến sự đồng ý của cậu. Và không chỉ một hai lần, mà là hết lần này đến lần khác cho đến khi kết thúc nhiệm vụ của họ trong làng.
Mỗi khi các hiệp sĩ yêu cầu một trận đấu, Alfred sẽ phàn nàn về việc nó phiền phức thế nào với một vẻ mặt không vui.
Khi những suy nghĩ này lướt qua tâm trí tôi, tôi nhận ra cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Và người đã nuôi nấng cậu trở thành một người mạnh mẽ như vậy chính là tôi.
Tôi chắc rằng một số người sẽ không đồng ý, nhưng không sao cả. Hiện tại không có ai ở đây để phản bác tôi.
Cậu là người mà tôi đã vun đắp qua nhiều năm. Anh hùng duy nhất của tôi.
Và bây giờ, tôi muốn độc chiếm cậu.
Chạm vào tôi nhiều hơn.
Alfred bật cười khúc khích. “Nhiều hơn?”
Khi tôi gật đầu, lòng bàn tay cậu bắt đầu vuốt ve làn da tôi.
Tôi hiểu rồi. Còn gì nữa không?
Ừm… H-hôn tôi thật nhiều vào.
Được thôi. Thật nhiều?
Thật nhiều.
Ngay khi tôi yêu cầu, cậu đặt những nụ hôn phớt lên khắp mặt tôi.
Cảm giác lướt nhẹ thật dễ chịu và cũng hơi nhột, làm ấm lồng ngực tôi với một chút niềm vui. Không hiểu sao, được hôn như thế này thật vui.
Khi tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt cậu, Alfred nheo mắt, vẻ hạnh phúc cũng hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu cười. “Cậu thích kiểu hôn này, phải không?”
Ừ, tôi thích…
Dù sao tôi cũng đang say. Việc tôi thành thật với bản thân tối nay cũng không có gì lạ. Chắc là vậy. Cứ đổ hết mọi tội lỗi cho rượu.
Al, còn cậu thì sao?” tôi hỏi.
Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ hỏi cậu điều này trước đây.
Sau đó, Alfred mỉm cười và đưa mặt lại gần mặt tôi. “Tôi cũng thích. Cậu có thể làm điều đó cho tôi không?”
Tôi tuân theo yêu cầu của cậu. Đầu tiên tôi mổ nhẹ lên môi cậu, sau đó rải những nụ hôn lên khắp khuôn mặt cậu, giống như những gì cậu đã làm với tôi ban nãy. Kiểu hôn này làm tôi cảm thấy dễ chịu, nên có lẽ nó cũng sẽ làm cậu cảm thấy dễ chịu.
Khi chúng tôi rời ra, đôi mắt xanh đậm của Alfred long lanh và nheo lại vì hạnh phúc.
…A, tệ thật,” cậu nói. “Tôi cảm thấy như mình sắp nổi điên rồi.”
N-nổi điên? Oa!
Một cách hơi thô bạo và vội vã, Alfred bắt đầu cởi quần áo của tôi, bắt đầu từ trên xuống, cắn vào cổ tôi giữa cơn đam mê. Cảm giác lưỡi cậu lướt trên da tôi cho tôi cảm giác như cậu đang kiểm tra xem tôi có vị gì trước khi ăn. Cơ thể tôi rùng mình, nóng ran khi tôi thở hổn hển.
Cậu nổi điên cũng được, nhưng không thể làm từ từ được sao?
Alfred khịt mũi, vẻ thích thú. “Cái gì vậy?”
Sau khi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi, cậu ngồi thẳng dậy. Thò tay vào chiếc túi mà cậu đã bất cẩn đánh rơi bên cạnh giường, trông giống như một chiếc ba lô leo núi. Khi tìm thấy một hộp giấy lớn giống hộp thuốc lá bên trong, cậu lấy ra một thứ giống như viên kẹo màu trắng từ đó.
Cậu nghiền nát nó trong tay, khiến nó biến thành một loại kem đặc trông tương tự như thuốc mỡ hồi phục trung cấp. Nhưng… tôi biết quá rõ rằng nó có một mục đích khác.
Và có vẻ như sản phẩm giống thuốc mỡ đó được bán thường xuyên trong các hiệu thuốc. Thật luôn.
Tôi đã thấy vài thứ như vậy được trưng bày một cách tùy tiện trên một kệ ở góc hiệu thuốc giống như cách các cửa hàng tiện lợi có một khu dành cho bao cao su và những thứ tương tự. Chỉ là, tôi chưa bao giờ để ý đến chúng cho đến khi gã này dạy tôi những điều cần thiết về quan hệ tình dục giữa nam giới. Bởi vì tôi chưa bao giờ cần biết về điều đó cho đến bây giờ! Thực tế, làm thế nào mà Alfred lại biết về những vấn đề chuyên biệt như vậy trước cả tôi?!!
Chà, tôi vẫn không vui về điều đó, nhưng hãy tạm gác chuyện đó sang một bên.
Vì loại kem này được phân phối cho công chúng như thể nó là bất kỳ loại hàng hóa nào khác, các chuẩn mực của thế giới này về các mối quan hệ lãng mạn và tình dục có lẽ khá thoáng.
Theo lời người chú ở hiệu thuốc, chính Hiệp hội Pháp sư đã sản xuất và bán loại kem này. Mặc dù nó đắt hơn so với các sản phẩm của các nhà sản xuất khác, sản phẩm của họ được chứng nhận và chắc chắn an toàn. Rõ ràng, việc bán sản phẩm này trên thị trường đã trở thành một nguồn thu nhập ổn định cho hiệp hội.
Ông ấy cũng nói với tôi rằng loại kem này hoàn toàn được làm từ các thành phần tự nhiên, vì vậy nó an toàn cho việc tiêu thụ và bất kỳ loại ứng dụng nào… Tôi không cần ông ấy phải nói cho tôi biết điều đó!! Tôi cũng chưa bao giờ hỏi! Tôi chỉ hỏi tại sao sản phẩm kem bôi trơn này lại được bán công khai như vậy! Ông chú đó không có chút tế nhị nào cả. Thực ra, không chỉ có ông ấy. Tôi cảm thấy như mọi người trong thế giới này đều quá cởi mở! Xin hãy xấu hổ hơn đi!
…Chà, chuyện đã xảy ra rồi, nên tôi không thể làm gì được nữa. Sao cũng được.
Vấn đề là, loại kem đó là thứ đang ở trong tay Alfred.
Loại kem đó làm sạch và thanh lọc khu vực được bôi. Nó cũng có tác dụng lâu hơn nhiều so với một loại thuốc mỡ hồi phục trung cấp. Nó giữ cho khu vực được bôi trơn trong một khoảng thời gian dài hơn.
Rồi tôi cảm thấy những ngón tay của cậu, ướt đẫm kem bôi trơn, chạm vào hậu huyệt của tôi. Cùng lúc đó, cậu dùng tay kia quấn quanh dương vật đang cương cứng của tôi và vuốt lên xuống vài lần. Tôi thở hổn hển, cong lưng lên nhiều hơn.
Trong khi hầu hết sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào những cảm giác khoái lạc trên dương vật của mình, Alfred từ từ đẩy một ngón tay vào.
Mm… a…
Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi gần như có thể nghe thấy nó trong tai mình.
Vì vậy, hơi thở của tôi trở nên hỗn loạn cho đến khi khó thở. Tôi cố gắng điều hòa lại nhịp thở, nhưng điều đó tỏ ra khó khăn.
Lian, đừng khép chân lại… Dạng ra cho tôi đi?” Alfred thì thầm ngọt ngào vào tai tôi bằng giọng trầm, khiến tôi rùng mình.
Tôi tuân theo yêu cầu của cậu và cố gắng dùng sức vào đôi chân đang run rẩy đến mức không di chuyển theo ý muốn của tôi. Cuối cùng, tôi cũng xoay sở để mở rộng chân khi chúng trượt trên ga giường. Cùng lúc đó, tôi cũng xoay sở để dạng đầu gối ra, thứ mà tôi đã vô thức khép lại lúc nãy.
Ở tư thế này, dương vật đang cương cứng, ướt đẫm và rỉ dịch của tôi, cùng với những ngón tay ướt át của Alfred lọt vào tầm mắt tôi. Bối rối, tôi lập tức quay mặt sang một bên. Cảnh tượng đó quá sức chịu đựng đối với tôi.
Alfred rải những nụ hôn và liếm láp lên đùi trong của tôi, trông khá hạnh phúc. Cảm giác từ những hành động của cậu làm tôi choáng váng. Cứ như thể cậu đang liếm, hôn và để lại những dấu yêu trên khắp cơ thể tôi.
Trước khi tôi kịp nhận ra, cậu đã có ba ngón tay bên trong.
Cậu liên tục trêu chọc tôi từ cả bên trong lẫn bên ngoài. Ngay khi tôi sắp mất trí, Alfred nắm lấy eo tôi và nhấc hông tôi lên. Rồi từ từ, chiều dài nóng bỏng của cậu đẩy vào tôi, xé toạc cơ thể tôi. Tốc độ chậm rãi của cậu làm cho cảm giác căng giãn càng trở nên rõ rệt hơn.
Read this at perpetualdaydreams.com
Một giọng nói ngọt đến phát ngấy tuột ra khỏi miệng tôi. Không thể chịu đựng được khi nghe nó, tôi vội vàng đưa cả hai tay lên bịt miệng. Tuy nhiên, Alfred nắm lấy cổ tay tôi và ấn chúng xuống hai bên mặt tôi.
A, Al… Không, buông tay tôi ra. Giọng tôi… ôi, a!
Dương vật nóng bỏng, cứng rắn của Alfred đang mở rộng bên trong tôi, chắc chắn đã thâm nhập vào những khu vực sâu nhất trong tôi.
Hậu huyệt của tôi theo phản xạ co lại quanh vật thể lạ, cố gắng đẩy nó ra ngoài, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm cảm giác dương vật của Al cọ xát và ép vào thành trong của tôi. Và cứ thế, tôi chìm trong khoái lạc, không thể bơi trở lại mặt nước.
Cậu không cần phải kìm nén giọng nói của mình,” Al nói. “Phòng này cách xa những phòng khác. Sẽ không ai nghe thấy cậu đâu, nên cứ kêu to cũng được.”
Gã tóc vàng trước mặt tôi, kẻ hành động như một con thú đến nỗi tôi cảm thấy cậu ta về cơ bản là một con thú, dám cố gắng nói với tôi điều đó. Với đôi mắt xanh đậm, tựa như màu của bầu trời đêm, nheo lại nhìn tôi.
Rồi như thể để chứng minh cho suy nghĩ của tôi, Alfred liếm môi, giống như một con thú đang nhìn con mồi của mình khi nó chuẩn bị ăn thịt.
Và không, hoàn toàn không ổn chút nào!!
Vấn đề không phải là có người khác ở gần hay không! Vấn đề là ở tôi, được chưa?! Tôi không muốn nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình. Nó quá xấu hổ!!
Không ổn—” Một tiếng rên bất ngờ tuột ra khỏi miệng tôi.
Alfred từ từ rút ra khỏi tôi trước khi đẩy vào lại, cũng chậm rãi như vậy, dương vật to lớn nóng bỏng của cậu trượt ra vào theo ý muốn của Alfred. Tôi ngạc nhiên, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là nhận lấy tất cả những gì cậu cho tôi. Điều đó chỉ khiến tôi càng ghét những cảm giác này hơn.
Bất thình lình, cậu buông một bên cổ tay tôi.
Trong một giây, tôi tự hỏi tại sao cậu lại làm vậy, nhưng ngay sau đó, Alfred đặt một chiếc gối dưới eo tôi, hiện đang được nhấc lên khỏi giường và lơ lửng giữa không trung.
Cậu thậm chí còn lấy một chiếc khăn và trải ra bên dưới tôi, có lẽ để giữ cho giường sạch sẽ.
Cậu ấy có thể rất chăm chỉ vào những lúc cần thiết. Và trong những lúc đó, có cảm giác như cậu còn chu đáo hơn cả tôi thường ngày. Rất hữu ích.
Alfred nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc gối và chiếc khăn.
Chính vào khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra.
A, đây sẽ là một cuộc chiến dài. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng tôi có thể nói dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ.
Cậu làm vậy để giảm bớt áp lực cho lưng dưới của tôi… Để chúng tôi có thể làm điều đó trong một thời gian dài. Chiếc gối đóng vai trò như một vật đỡ lưng.
Sau đó, tay của Alfred không quay trở lại cổ tay tôi. Thay vào đó, và chắc chắn là như vậy, cậu quấn nó quanh dương vật đang cứng của tôi. Rồi cậu ấn ngón tay vào đầu để đảm bảo rằng tôi sẽ không đạt cực khoái quá sớm.
Tôi không biết có phải vì cơ thể tôi quá nhạy cảm hay không, nhưng tôi không bao giờ có thể kéo dài bằng cậu. Tôi luôn đạt đến đỉnh điểm nhanh hơn cậu rất nhiều. Tôi đã trải qua nhiều lần xuất tinh nhiều đến mức vào cuối những hiệp dài, tôi cảm thấy kiệt sức và nhanh chóng thiếp đi.
Chà, không còn ích gì khi chống cự cậu nữa. Hơn nữa, lần này tôi là người chủ động. Và thế là, cuối cùng đã chấp nhận hoàn cảnh hiện tại trong tâm trí, tôi thả lỏng cơ thể.
Có lẽ Alfred nhận ra sự đồng ý thầm lặng của tôi để cậu làm bất cứ điều gì cậu thích vì tay kia của cậu buông cổ tay tôi ra và vuốt ve má tôi. Cảm giác thật ấm áp.
Rồi cậu nâng cằm tôi lên và liếm cổ họng tôi trước khi chuyển sang liếm khóe miệng, môi và lưỡi tôi.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một màu chàm sâu thẳm, gợi nhớ đến màu của bầu trời đêm hiện tại. Cả hai đều có cùng một màu, nhưng trong khi màu chàm của bầu trời đêm mang lại cảm giác lạnh lẽo, thì màu chàm trong mắt cậu lại tràn đầy lửa.
Đúng như tôi yêu cầu, Alfred bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi và trêu chọc.
Cậu cũng đặt bàn tay đã vuốt ve má tôi sang bên hông tôi.
Bằng cách nào đó lấy lại được chút sức lực, tôi cử động cánh tay run rẩy của mình và nắm lấy cổ tay cậu. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của da cậu dưới tay mình. Hơi ấm hơn da của hầu hết mọi người.
Khi tôi đưa mặt lại gần cậu, tôi có thể ngửi thấy hương thơm mềm mại, đầy nắng của cậu, điều này mang lại cho tôi sự nhẹ nhõm.
Trong trạng thái đó, tôi nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể.
Một lúc sau, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng của Alfred lan tỏa bên trong mình. Dương vật của tôi, thứ mà tôi chưa chạm vào, tiếp tục rỉ ra, chất lỏng màu trắng chảy đầy trên đùi tôi.
Thở hổn hển để điều hòa nhịp thở rối loạn của mình, tôi cố gắng chịu đựng cảm giác say sưa khi Alfred bao phủ thành trong của tôi bằng tinh dịch của cậu. Nếu tôi không làm vậy, những âm thanh đáng xấu hổ chắc chắn sẽ tuột ra khỏi miệng tôi.
Khi tôi xoay sở để lấy lại bình tĩnh bằng cách này hay cách khác, tôi ngước nhìn cậu, mắt tôi gặp đôi mắt xanh đậm của Alfred.
Rất đẹp. Giống như màu của một bầu trời đêm trong xanh.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu. Sau đó, tôi nhẹ nhàng vén tóc mái của cậu sang một bên, chúng dường như đang che mắt và cản trở tầm nhìn của cậu.
Alfred nheo mắt, tỏ ra vui vẻ với cử chỉ đó.
…Al.
Sao?
Cậu có cảm thấy dễ chịu không?
Câu hỏi của tôi khiến Alfred mở to mắt. Cậu sau đó quay sang tôi với một ánh mắt dò hỏi.
Không hiểu sao, tôi chỉ đột nhiên muốn biết câu trả lời ngay bây giờ. Nếu tôi bỏ lỡ khoảnh khắc này… có lẽ sau này tôi sẽ không thể hỏi cậu điều này nữa.
Khi tôi chờ đợi câu trả lời của cậu, cậu thở dài một cách khó hiểu và lẩm bẩm, “…Ừ.”
Nghe câu trả lời của cậu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Vậy ra điều này cũng làm cậu cảm thấy dễ chịu.
Thật nhẹ nhõm… Tôi vui lắm,” tôi đáp. Đây là những suy nghĩ thật của tôi.
Alfred lại mở to mắt ngạc nhiên. Và lần này, má cậu cũng đỏ bừng lên cho đến khi hồng hào như má của Marie.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhíu mày và liếc nhìn tôi rồi lại nhìn đi chỗ khác nhiều lần, trông như có lời muốn nói nhưng lại nghẹn ở cổ họng.
Tôi không thực sự hiểu tại sao, nhưng có vẻ như cậu khá khó chịu. Thật hiếm thấy.
Một lúc sau, Alfred nhìn lại tôi lần nữa và liên tục vuốt đầu tôi một cách nhẹ nhàng.
…Lian, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
…Không có gì cả.
Alfred nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt dò xét, cố gắng đọc những gì đang diễn ra trong đầu tôi. Ánh mắt của cậu kéo dài một lúc trước khi cậu thở dài một tiếng nhỏ. “Tôi hiểu rồi,” cậu lẩm bẩm. Câu nói thường lệ mà cậu nói mỗi khi không thể tìm thấy từ nào khác để nói.
Tôi chắc chắn cậu biết đó là một lời nói dối, nhưng cậu không hỏi tôi thêm bất cứ điều gì.
Cảm ơn cậu, Al.
Alfred gật đầu đáp lại.
Một sự thôi thúc muốn chạm vào cậu trỗi dậy trong tôi. Không thể chống lại nó, tôi đưa tay ra và chạm vào bàn tay mà cậu đặt cạnh mặt tôi. Nó rất ấm.
Alfred nắm lấy tay tôi và đan các ngón tay của cậu vào tay tôi, nắm chặt tay tôi.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi suýt khóc nhưng bằng cách nào đó đã cố gắng chịu đựng.
Tôi không thể nói cho cậu biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng ngay cả như vậy…
Al.
Sao?
…Có một điều tôi phải nói với cậu. Xin hãy lắng nghe tôi.
Đôi mắt của Alfred lại mở to thêm một lần nữa.
Đáp lại, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu. “Cậu phải nghe theo trái tim mình… và lựa chọn theo những gì nó đang cố nói với cậu.”
Lian?
Nếu cậu cảm thấy dù chỉ một chút do dự khi đưa ra một lựa chọn cụ thể nào đó, thì cậu chắc chắn không nên.
Khi chọn bạn đời, cậu chỉ cần làm theo mong muốn của trái tim mình. Mọi thứ khác không quan trọng. Ngay cả những tình cảm trong quá khứ cũng vậy.
Bất cứ điều gì cậu chọn cũng sẽ là mong muốn của tôi dành cho cậu.
Ngay cả khi cậu chọn cô gái đó.
Nếu trái tim cậu nghĩ rằng đó là lựa chọn đúng đắn, thì hãy chọn nó và hạnh phúc với nó… Tôi cũng sẽ hạnh phúc cùng cậu.
Alfred cau mày, đôi mắt híp lại đầy vẻ không vui.
Tôi cố gắng nở một nụ cười với cậu. Tôi nhấc cánh tay kia lên, vòng ra sau gáy cậu và kéo cậu về phía mình.
Rồi tôi áp má chúng tôi vào nhau. Đầu tiên là má phải của chúng tôi và sau đó là má trái.
…Lian,” Alfred nói, nghe như thể cậu đang thắc mắc lý do đằng sau hành động của tôi.
Cậu đương nhiên bị hành động của tôi làm phiền, nhưng tôi giả vờ không để ý.
Read this at perpetualdaydreams.com
Tôi không bận tâm cậu chọn cái nào. Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, bất cứ điều gì cậu ước. Cậu luôn được tự do lựa chọn, được chứ? Không ai có thể trói buộc trái tim của người khác nếu đối phương không muốn. Và… chỉ vậy thôi. Tôi sẽ rất vui nếu cậu có thể nhớ tất cả những điều đó.
Alfred nhìn xuống tôi, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi luôn cầu nguyện cho hạnh phúc của cậu, Alfred,” tôi nói trước khi áp môi mình lên môi cậu, thầm cầu nguyện cho cậu.
Khi tôi mở mắt ra, những nếp nhăn sâu đã hình thành giữa hai lông mày của Alfred.
Này, đừng tỏ ra không vui như vậy sau khi ai đó đặc biệt thực hiện một “lời chúc phúc” cho cậu.
Tôi cũng đang cầu nguyện cho hạnh phúc của cậu,” Alfred lẩm bẩm, giọng cậu trầm và giận dữ vì một lý do nào đó.
Tôi không hiểu tại sao cậu lại tức giận, nhưng…
Cậu cũng đang cầu nguyện cho hạnh phúc của tôi sao?
Tôi rất vui.
Nhưng không hiểu sao, câu trả lời thành thật của tôi chỉ làm cho cái cau mày của Alfred càng sâu hơn. Tôi đã nói gì vậy?
Al?
Ngay sau đó, cậu ép mạnh môi mình lên môi tôi như thể đang cố cắn môi tôi.
Mmm… Hửm?!
Ngay trước mặt tôi, đôi mắt màu chàm hơi cáu kỉnh của cậu đang nheo lại nhìn tôi. Cậu hỏi, “Hôm nay chúng ta có thể làm thật nhiều không?”
Thật nhiều?
Tôi có thể không?” cậu hỏi lại.
Hả? Thật nhiều?
Thật nhiều.
Thật nhiều… Cậu ấy nói thế là ý bao nhiêu? Tôi không biết, nhưng…
…Được thôi.” Tôi nói với một nụ cười.
Tôi cũng muốn điều tương tự. Tôi muốn cậu lấp đầy tôi cho đến khi tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Bằng cách đó, tôi chắc chắn có thể ghi nhớ những khoảnh khắc này mãi mãi. Những ký ức và cảm xúc vô cùng, vô cùng hạnh phúc này.
Nhưng bất chấp sự đồng ý của tôi, Alfred chỉ càng cau mày hơn.
Tại sao tên nhóc này lại có tâm trạng không tốt? Và ngay cả sau khi tôi vừa để cậu ôm tôi bao nhiêu tùy thích cho đến khi cậu hài lòng.
A, nhưng…
Nhưng ngày mai… Phải chịu trách nhiệm và cõng tôi đi khắp nơi đấy.
Tôi có lẽ sẽ không thể di chuyển được sau khi cậu cuối cùng cũng xong việc với tôi. Tôi khá chắc chắn về điều đó.
Không giống như thể lực siêu phàm của Alfred, thể lực của tôi chỉ ở mức của một người bình thường.
Được, ngày mai tôi sẽ cõng cậu. Vậy tôi có thể không?” Alfred lẩm bẩm.
Cậu có vẻ đang trong tâm trạng u ám, vậy mà cậu vẫn có tâm trạng để làm chuyện đó nhiều hiệp như vậy. Thành thật mà nói, tôi không thực sự biết cậu làm thế nào.
Chắc chắn rồi.
Ngay sau đó, Alfred áp môi mình lên môi tôi. Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại và đáp lại nụ hôn.
Môi cậu thật ấm áp và dịu dàng. Rồi, chiếc lưỡi nóng bỏng của cậu trượt vào miệng tôi và quấn lấy lưỡi tôi. Với cùng sự ngoan ngoãn đó, tôi giao phó lưỡi mình cho những sự mơn trớn của cậu.
Khi Alfred đã liếm và trêu chọc đủ, môi chúng tôi tách ra.
Lian,” cậu gọi.
Sao?
Tôi yêu cậu.
Xin đừng đột ngột nói một điều như vậy. Cậu sẽ làm tôi khóc mất.
Cuống họng tôi nghẹn lại, mắt và mũi tôi nóng lên. Thật đau.
Tôi cũng yêu cậu.
Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn cầu mong cho hạnh phúc của cậu.
Thay vì trở nên vui vẻ, Alfred một lần nữa thở dài không hài lòng, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng sau đó, cậu chỉ hôn tôi thật sâu.
Ngày hôm sau.
Đúng như dự đoán, vào lúc Alfred đã thỏa mãn, tôi đã trở nên tàn phế và không thể di chuyển được.
Vốn luôn là người âm thầm thực hiện lời hứa của mình, Alfred đã cõng tôi gần như cả ngày đến mức chân tôi thậm chí còn chưa chạm đất. Cậu cũng chăm sóc tôi nhiều đến mức đã vượt quá lẽ thường.
Xin hãy dừng lại. Mặc dù tôi đã bảo cậu cõng tôi, cậu không cần phải thực hiện lời hứa của mình một cách kỹ lưỡng như vậy! Điều này quá xấu hổ!
Cậu không cần phải đút cho tôi ăn! Tôi vẫn có thể tự mình ăn được!!
Cảm nhận được những ánh nhìn bối rối của những người trong vườn cây, Shurio, những người thợ và các hộ vệ, tôi thậm chí còn không có đủ can đảm để ngẩng đầu lên. Tôi muốn trốn ở đâu đó và biến mất.