Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 36

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 36 - Mây, lúc mang mưa to, lúc có sấm, và... (P1)
Prev
Novel Info

Mấy ngày bận rộn cứ vèo một cái là hết.
Mới đó mà trời đã ấm lên, giờ chỉ cần khoác cái áo len mỏng là đủ ấm rồi.
Cứ ngỡ như mấy ngày hoa hồng nở rộ mới là hôm qua. Mà giờ đây, tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy tăm hơi sắc đỏ thắm nào nữa. Cây cối giờ đã một màu xanh rì.
Thời gian bay nhanh thật chứ. Chẳng đùa.
Dạo này đầu tắt mặt tối nên tôi lại càng thấm thía điều này hơn.
À, còn cái lần đáng nhớ đến đau lòng khi tôi thử làm bánh gạo hoa anh đào bằng hoa hồng muối, lá tươi với mấy nguyên liệu ngâm khác. Kết quả là thất bại toàn tập.
Tôi đã đinh ninh chỉ cần làm mùi nó nhạt đi là sẽ ổn… Hóa ra tôi ảo tưởng sức mạnh quá rồi.
Từ kinh nghiệm xương máu đó, tôi đã kết luận rằng mình cần một loài hoa có mùi hương tương tự chứ không phải hình dáng tương tự thì mới tái hiện chuẩn vị món bánh gạo được.
Marie và lũ trẻ thì khen bánh ngon, nhưng tôi thì không tài nào nuốt trôi được chuyện này. Như vầy là không ổn chút nào.
Bánh gạo hoa anh đào là phải có một mùi hương tinh tế gợi nhớ về một mùa xuân ấm áp chứ!
Thế nên trong tương lai, tôi sẽ lùng sục bất kỳ loại thực vật nào có mùi hương giống hoa anh đào.
Ngoài ra, lớp bánh gạo hấp quanh nhân đậu cũng phải dai hơn một tẹo. Tái tạo lại cái loại bột gạo thô đặc biệt để làm ra được kết cấu mềm dẻo khi nấu chín đúng là khó nhằn.
…Hừm.
Suy nghĩ của tôi lại đi lạc đề rồi. Quay lại chủ đề chính nào.
Kế hoạch phòng thủ làng đang tiến triển đều như vắt chanh. Từng phần của kế hoạch đang lần lượt được hoàn thiện.
Tuyến phòng thủ chống quỷ thứ hai, hay còn gọi là hàng rào Dây Sắt Nung Điện, được lắp đặt riêng dọc theo biên giới phía tây của làng. Đây là lần thứ hai chúng tôi dựng hàng rào nên công việc trôi chảy hơn hẳn lần đầu.
Cứ cái đà này, có khi chúng ta còn xong việc sớm hơn dự kiến. Tôi thực sự biết ơn những người thợ và dân làng đã chung tay giúp sức.
Ngoài ra, tuyến phòng thủ mới do Schwede Scherzer, người mới đến làng hồi cuối năm ngoái, đề xuất cũng đã hoàn thành. Dự án mới khởi động đầu năm thôi mà đã xong với tốc độ tên lửa.
Mà, cũng phải thôi, vì công việc này vốn chẳng khó khăn gì miễn là chúng ta có Trụ Đá Thánh của Thánh Sơn.
Nói cách khác, một khi có trụ đá thánh, chúng tôi chỉ việc đóng nó xuống đất rồi đo đạc khoảng cách sao cho phạm vi hiệu quả được tối đa. Thiệt tình, đây là một nhiệm vụ quá ư dễ dàng.
Suy cho cùng, nhà thờ đã lo hết vật liệu. Tôi chỉ cần ngồi chờ chúng được chuyển đến thôi.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc thu mua mấy cái trụ đá thánh, thứ vật liệu cốt lõi mà chúng tôi cần… thì cái sự mệt mỏi tinh thần mà tôi phải gánh nó chẳng phải chuyện đùa nữa rồi.
…Thôi dẹp chuyện đó qua một bên, vì tôi vẫn nhận được các cột đá ngon ơ không chút chậm trễ nào, nên tôi cố không nghĩ đến chuyện này đúng hay sai nữa. Tôi đã khổ tâm lắm rồi. Bụng cũng đau nữa.
Chuyện này không hay ho gì, nhưng cứ để sau hẳn nghĩ. Tạm thời cứ vứt nó vào một xó trong đầu rồi lờ đi đã.
Ngoài chuyện đó ra thì…
Theo kế hoạch ban đầu, tuyến phòng thủ thứ ba của tôi cũng đang trong giai đoạn hoàn tất.
Tuyến phòng thủ thứ ba sẽ phát huy uy lực một khi lũ quỷ vượt qua được tuyến thứ hai, Dây Sắt Nung Điện. Tên của nó là Ngói Nước Thánh.
Nghe tên chắc cũng đoán được, cái bẫy này là một loại địa lôi. Nếu một con quái vật giẫm phải, cái chai nước thánh to tổ chảng chôn dưới đất sẽ vỡ tan.
Nước thánh cũng đa-zi-năng y như chuỗi báo động tôi đã làm, có thể sử dụng theo nhiều cách.
Ngoài việc chôn dưới đất, nếu chúng tôi treo vài chai lên cành cây, chúng sẽ vỡ ngay khi lũ quỷ biết bay chạm phải.
Trong một vài trường hợp, chúng tôi còn có thể ném thẳng vào mặt lũ quỷ.
Nếu nước thánh hiệu quả như tôi mong đợi, nó sẽ có thể thanh tẩy và đẩy lùi phần lớn lũ quỷ tép riu. Khả năng cao là bọn quỷ sẽ sợ chết khiếp mà bỏ chạy.
Và không chỉ lũ quỷ nhỏ. Mấy con quỷ cỡ vừa và lớn chắc chắn cũng sẽ dính một mức sát thương nhất định. Thiệt hại nặng hay nhẹ không quan trọng. Dù thế nào đi nữa, tôi tin rằng chúng sẽ yếu đi phần nào khi bị nước thánh tạt vào người. Đặc biệt, nếu chân chúng bị thương thì không chỉ làm chậm tốc độ di chuyển mà còn có thể cầm chân chúng lại.
Nước thánh có thể có nhiều ưu điểm, nhưng không có nghĩa là nó chẳng có nhược điểm nào. Cần một lượng nước thánh khổng lồ để tạo ra cái bẫy này.
Giống như Trụ Đá Thánh của Thánh Sơn, nước thánh cũng do nhà thờ cung cấp… Lại là cái vấn đề dâng cúng nhức cả đầu.
giữ nguyên
Vì tôi cần số lượng lớn, nên nghĩ đến số tiền dâng cúng cần thiết thôi đã khiến tôi run bần bật rồi.
Tuy nhiên, giờ đó không còn là vấn đề nữa.
Bởi vì Thánh Nữ đã ở đây!
Giờ đây, việc tìm nguồn cung cấp nước thánh tại chỗ và sản xuất hàng loạt trong thời gian ngắn đã nằm trong tầm tay.
Tôi cũng áy náy khi phải nhờ Marie làm việc này, vì nó tốn thời gian và thể lực để thanh tẩy nước… nhưng Efa thì lại có thừa thời gian và sức khỏe. Và cũng như Alfred, cô bé có quá nhiều ma lực và thần lực, nên nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay.
Y hệt như lần Alfred đã nạp đầy ma lực vào các viên ma thạch cho tôi trước đây.
Một khi cô bé làm xong, việc còn lại chỉ là truyền nó vào thôi. Vì vậy, tôi đang lên kế hoạch tạo ra và lắp đặt nước thánh theo trình tự.
Tôi không chỉ lợi dụng sức mạnh của nhân vật chính mà còn cả năng lực của Thánh Nữ.
Tôi sẽ tận dụng bất cứ thứ gì có thể. Suy cho cùng, tôi đang cược cả mạng sống của mọi người và của chính mình. Trong tình thế này, tôi hơi đâu mà bận tâm đến mấy thứ vặt vãnh như cảm xúc và lòng tự trọng. Mấy thứ đó phải bị quẳng vào sọt rác.
Tôi nhất định sẽ bảo vệ họ, bất kể phải dùng đến thủ đoạn nào.
Chắc chắn là vậy.
Thế là tôi lựa một thời điểm thích hợp để nhờ Efa làm nước thánh như một công việc bán thời gian. May thay, cô bé nhận lời ngay tắp lự, còn bảo đây là chuyện nhỏ. Hơn nữa, cô bé còn giảm giá mà tôi đề nghị. Ban đầu, cô bé còn định làm không công, nói rằng tôi đã luôn chăm sóc cho mình. Nhưng tôi từ chối vì thấy có lỗi khi để cô bé làm việc mà không trả công.
Theo lời Marie kể, để tạo ra nước thánh, người làm phải lấy nước suối trong từ trên núi vào buổi sáng, nhúng giấy ghi kinh văn vào nước và đọc rất nhiều lời cầu nguyện. Trước đó, còn phải thanh tẩy cơ thể bằng chính dòng nước suối ấy. Nghe thôi đã thấy cực rồi.
Xét đến công sức và thời gian bỏ ra, để cô bé làm không công khiến lương tâm tôi cắn rứt quá.
Với việc Efa nhận làm nước thánh, tôi không còn vướng bận gì về chuyện đó nữa.
Sau đó, ngay khi cô bé hoàn thành công việc, tôi chỉ cần bố trí chúng một cách chiến lược xung quanh ranh giới là hoàn thành tuyến phòng thủ thứ ba.
Kế hoạch phòng thủ làng Leis đang tiến triển suôn sẻ hơn tôi tưởng.
…Mà, cũng có vài vụ đáng lo khiến tôi cứ nghĩ đến là đau đầu đau cả dạ dày.
Mọi chuyện bắt đầu vào cuối năm ngoái, khi Efa và “gã kỵ sĩ lẽ ra không nên có mặt ở đây” tới ngôi làng này… Thỉnh thoảng, tôi lại gặp phải những tình huống hoặc sự kiện chưa từng xảy ra trong game.
…Mỗi lần đối mặt với những tình huống trời ơi đất hỡi như vậy, tôi lại bối rối, hoảng loạn, bực bội và phiền muộn.
Ví dụ như…
…Chẳng hiểu sao, Efa thường xuyên nhập bọn với đám trẻ con, luôn chạy về phía tôi mỗi khi tôi đến nhà thờ.
Ý tôi là, cô bé hòa nhập với chúng tốt đến mức nhìn vào chẳng thấy có gì lạc quẻ. Giống như lũ trẻ, má cô bé ửng hồng khi toe toét cười nói, “Chơi với tôi đi! Để ý đến tôi đi!”
Tôi có cảm giác cô bé đang bám tôi quá mức. Hay là tôi chỉ nghĩ nhiều thôi nhỉ?
Tôi không hiểu nổi.
Tôi đã làm gì à? Chắc là không đâu.
Thật ra, tôi cũng lờ mờ đoán được, nhưng…
Nếu chỉ có vậy thì cũng không thể nói là chuyện xấu được, phải không? Dù nó cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam…
Hôm nọ, lúc tôi vừa rửa bát vừa tán gẫu với cô bé sau bữa tối, Efa kể rằng từ khi đến làng này, cô bé bắt đầu ngủ ngon hơn dù từng bị mất ngủ. Tôi vẫn không hiểu sao câu chuyện lại lái sang chủ đề đó, nhưng rồi…
Với đôi má ửng hồng, cô bé nói với tôi, “Lian-sama giống mẹ của em—à, ý em là cha của em! Vì ngài rất giống ông ấy, nên mỗi khi ở bên ngài em cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái đến mức buồn ngủ luôn…”
Thế là vì lý do nào đó, tôi khiến cô bé cảm thấy quá thư thái. Vậy có nghĩa là tôi đã làm gì đó rồi còn gì?!
Ngoài ra, tôi sẽ vờ như không nghe thấy vế đầu trong câu nói của cô bé.
Tôi cũng có vài phỏng đoán về hoàn cảnh và tâm trạng của Efa. Giống như Alfred, cha mẹ cô bé đã qua đời vì bệnh tật trước khi được nhà thờ nhận nuôi.
Và dù sau này sẽ được tôn sùng như một Thánh Nữ, giờ cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ cô đơn và nhớ thương cha mẹ, y hệt những đứa trẻ khác trong nhà thờ.
Việc cô bé khao khát hơi ấm của mẹ là điều dễ hiểu.
Tôi biết, và tôi hiểu điều đó.
Hơn nữa, tôi… cũng không thực sự bận tâm khi… cô bé bám lấy mình trong lúc ngủ trưa cùng lũ trẻ.
Tôi nghĩ chợp mắt một chút trước khi quay lại làm việc cũng tốt. Cô bé hẳn đã mệt vì làm việc quần quật cả ngày. Hơn hết, gắng sức quá sẽ có hại cho sức khỏe. Nghỉ ngơi là cần thiết để cô bé có thể làm việc lâu dài.
Tuy nhiên, có một điều tôi phải nói.
Tôi mong cô bé có thể ngừng gọi tôi là Mẹ trong lúc ngủ. Cô bé còn vừa khóc vừa níu lấy mép tạp dề của tôi nữa chứ!!
Làm ơn đấy. Ít nhất cũng phải gọi tôi là Cha chứ!
Thiệt tình! Đùa nhau à! Sao tôi lại thành mẹ được cơ chứ?!
Lần thứ hai nghe thấy điều đó, tôi đã sốc tận óc.
Tại sao cơ chứ?! Hay là tôi nên đổi cái tạp dề tôi mặc mỗi khi giúp việc hoặc học ở nhà thờ sang một cái màu đen đơn giản, trông chững chạc hơn? Phải rồi, tôi nên ngừng dùng cái tạp dề màu hồng phấn với họa tiết thỏ con mũm mĩm dễ thương ton-sur-ton với của Marie mới được!
Marie đã tự tay may chiếc tạp dề màu hồng đó. Nó được lũ trẻ yêu thích đến nỗi cứ thấy tôi mặc vào là chúng lại ùa tới, nhưng giờ phải thay đổi thôi. Đúng, cứ làm vậy đi! Sẽ tốt hơn thôi! Mà ngay từ đầu, cái tạp dề đó có hợp với tôi đâu chứ! Hừ!
Nếu Efa quá quyến luyến tôi, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến vai diễn Lian của tôi.
Chỉ là tôi không biết nên thay đổi cách đối xử với cô bé thế nào… Chưa kể, tôi sẽ cảm thấy áy náy vì chứng mất ngủ của cô bé cuối cùng cũng đã khỏi… Ờ…
Ugh… Tôi nên làm gì đây? Tôi luôn thấy khó xử không biết phải đáp lại cô bé thế nào.
Tôi thở dài một hơi não nề.
Chà, tình hình này không ổn, nhưng… chắc tôi nên tạm gác lại rồi tính sau.
Bởi vì ngay lúc này, tôi có một vấn đề khác.
Gần đây tôi đã rơi vào một tình huống không ngờ tới. Dù biết rằng câu chuyện đã trật bánh và rẽ sang một hướng chẳng ai biết trước.
Qua khóe mắt, tôi thấy vài cuốn sách trên giá. Bìa sau của một cuốn sách màu đen có hình cây thánh giá, biểu tượng của Nữ Thần, và một huy hiệu hình vầng hào quang cùng đôi cánh.
Kinh Thánh.
Phúc Âm của Nữ Thần là một bộ luật quan trọng đến nực cười mà ai trong thế giới này cũng phải biết. Nó thường được đặt trong mỗi nhà và phòng ngủ như một lá bùa hộ mệnh.
Tôn giáo Fortuna, tôn giáo lâu đời nhất và tiêu biểu nhất cho những lời dạy trong Phúc Âm Nữ Thần, được truyền bá rộng rãi khắp lục địa. Nó đã thành lập nhiều chi nhánh ở các quốc gia và khu vực khác nhau.
Đất nước nhỏ bé này có một chi nhánh Fortuna, nằm dọc theo con đường núi, khoảng lưng chừng giữa làng Leis và kinh đô.
Hôm nọ, Schwede bảo tôi rằng có một cộng tác viên đang ghé thăm chi nhánh và họ muốn gặp tôi. Vì vậy, hắn đã mời tôi đến đó… ba ngày trước.
Một ngày trước khi chúng tôi lên đường, Alfred đã đến vườn táo của Gouda-san cùng với Cheddar-san, nên cậu ấy không tiễn tôi.
Vườn táo của Gouda-san rất rộng. Việc tỉa hoa và trừ sâu cần rất nhiều nhân công. Đó là lý do tại sao cứ vào thời điểm này trong năm, Gouda-san lại nhờ người giúp.
Nếu Alfred ở đây… tôi sẽ phải nói cho cậu ấy biết mình đi đâu. Rồi sẽ là một vấn đề lớn nếu cậu ấy hỏi tại sao tôi lại đến đó. Tôi không thể nói rằng mình sẽ đến chi nhánh quốc gia của nhà thờ Fortuna để gặp cộng tác viên được.
Alfred rất nhạy bén với mấy chuyện kiểu này. Khả năng cao là cậu ấy sẽ nhận ra nếu tôi nói dối.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng cậu ấy thông minh hơn tôi. Một khi cậu ấy đã nghiêm túc tò mò về điều gì và truy cho bằng được… có khi tôi lại lỡ mồm nói ra sự thật mất.
Vì vậy tôi…
Tôi nghĩ cậu ấy bận cũng tốt. Như vậy, tôi sẽ không phải nói dối. Hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.
Và thế là, tôi rời làng mà không nói cho cậu ấy biết điểm đến hay lý do.
Tôi chỉ đến chi nhánh gặp cộng tác viên thôi, nên sẽ về làng vào ngày hôm sau, trước khi Alfred từ vườn táo trở về. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Đó là những gì tôi thực sự đã nghĩ.
Tôi chỉ nói cho Marie biết mình đi đâu và tại sao. Còn với Lowendal, tôi nói dối là mình đến kinh đô mua đồ.
Tôi đến chi nhánh bằng xe ngựa cùng với Shurio, hai người hộ tống, và Schwede.
Dọc đường, Schwede và hai người hộ tống bảo, “Chi nhánh ở gần đây. Sao không ghé qua uống chút trà nhỉ?” “Nghe hay đấy. Chắc chắn rồi!” Sau cuộc nói chuyện phiếm đơn giản đó, chúng tôi ghé qua chi nhánh nhà thờ Fortuna.
Tòa nhà trông lộng lẫy hơn tôi tưởng.
Nó to ngang ngửa dinh thự nhà Owens. Có khi còn to hơn. Sau khi xuống xe, tôi không khỏi há hốc mồm ngước nhìn tòa nhà.
giữ nguyên
Đây là lần đầu tiên tôi đến chi nhánh. Hầu hết các công việc tôn giáo đều có thể thực hiện ở nhà thờ gần đó, nên phần lớn người đến đây là các giáo phái viên hoặc người có việc đặc biệt mà nhà thờ thông thường không xử lý được.
Tòa nhà chủ yếu được xây bằng đá trắng, nên tổng thể có màu trắng. Màu trắng tượng trưng cho phước lành của Nữ Thần, chắc họ muốn thể hiện điều đó.
Xung quanh tòa nhà là nhiều ngọn tháp đá cao vút lên trời. Ở lối vào, có thể thấy những tác phẩm điêu khắc về sứ giả và thánh nhân của Nữ Thần cùng nhiều loài động vật, hoa cỏ.
Đây là một công trình mang bầu không khí trang nghiêm và thiêng liêng. Cứ như một nhà thờ lớn nổi tiếng trong sách hướng dẫn du lịch.
Tiếc là trời lại mưa từ sáng.
Nghĩ bụng nơi này vào một ngày nắng đẹp hẳn sẽ là một cảnh tượng ngoạn mục, tôi bước vào chi nhánh.
Sau đó, tôi vào phòng khách của họ. Trà được dọn ra, và tôi đã uống… Tôi chỉ nhớ đến đó.
Ngoài ra, tôi chẳng còn ký ức nào khác.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong căn phòng này.
Xem ra, tôi… lại bị đánh thuốc mê.
Khó chịu thật.
Thật ra, tôi thấy sốc thì đúng hơn. Tại sao chuyện này cứ lặp đi lặp lại vậy? Từ giờ tôi chắc chắn sẽ không uống bất cứ thứ gì người khác mời nữa. Tôi thề. Chết tiệt.
Ngoài ra, một sự thật khác ập đến, như xát muối vào vết thương của tôi.
Cái người mà hắn bảo muốn gặp tôi… là một lời nói dối.
Tất cả chỉ là một cú lừa.
Tôi đã bị gã đó cho ăn quả lừa.
Nghĩ lại thấy thật trớ trêu, một kẻ dối trá như tôi giờ lại bị lừa. Nhục không để đâu cho hết.
Càng nghĩ về nó, tâm trạng tôi càng tệ đi. Tôi đánh lạc hướng bản thân bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ đang để ngỏ.
Làn gió đêm ẩm ướt thổi vào phòng.
Ngước lên, tôi thấy bầu trời bị mây xám che kín. Chẳng thấy mặt trăng, các vì sao, hay thậm chí cả bầu trời đêm xanh thẳm đâu cả.
Và tất cả cảnh vật đều nhuốm một màu xám xịt.
Tôi đặt tay lên khung cửa sổ hơi ẩm, rướn người về phía trước một chút và nhìn xuống.
Tôi thấy những hàng cây tươi tốt, một khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng, cùng những bức tường và hàng rào của tòa nhà đá vững chãi này. Vài ánh đèn màu cam cũng hắt ra từ một số cửa sổ.
Từ góc nhìn của tôi, những người lính gác cầm đuốc tuần tra và các linh mục đi ngang qua trông nhỏ xíu. Một lần nữa, tôi xác nhận lại khoảng cách từ phòng mình đến mặt đất, và lại cảm thấy… chán nản.
Mặt đất ở quá xa.
Đây không phải độ cao mà tôi có thể nhảy xuống mà không sứt mẻ miếng nào.
Có lẽ căn phòng tôi đang ở nằm trong một trong số những ngọn tháp mà tôi đã thấy khi lần đầu ngước nhìn chi nhánh. Chắc vậy. Nhưng tôi không biết chắc.
Không muốn bỏ cuộc, tôi lại quan sát bức tường bên dưới và các cửa sổ từ trên xuống dưới. Tiếc là tôi chẳng tìm thấy khe hở hay gờ tường nào để làm điểm tựa cả.
Nếu có khe hở hay gờ tường, có lẽ tôi đã có thể lợi dụng màn đêm để trèo xuống mà không bị phát hiện. Chắc là được. Tôi đã từng làm mấy trò này trong các buổi huấn luyện thực địa với thầy rồi.
Tôi thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi lùi khỏi bệ cửa sổ.
Quay lại phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc ghế sofa được bọc vải thêu sang trọng. Kế đến là chiếc bàn với những đường cong tuyệt đẹp và hoa văn chạm khắc hình cây cỏ. Rồi đến bình hoa ở giữa bàn. Phía trước là một đĩa lớn đựng trái cây và các loại hạt, bên cạnh là một giỏ mây đầy bánh mì mềm. Nhiều loại mứt và bộ ấm trà cũng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Một tấm thảm chải mềm và dày được trải bên dưới bộ bàn ghế, bên cạnh giường và trên sàn dẫn đến phòng vệ sinh.
Những chiếc đèn chất lượng cao và đồ nội thất trang trí đẹp mắt cũng được đặt ở một vài nơi trong phòng.
Kệ sách trên tường chứa đầy sách thuộc đủ thể loại.
Đây đúng là một phòng khách tuyệt vời có thể khiến người ta muốn ở lại đây mãi mãi.
Quần áo được cung cấp cũng đều là hàng xịn. Quá tuyệt vời.
Ngay cả bộ đồ mặc nhà tôi đang mặc cũng nhẹ và thoải mái khi chất vải lướt trên da. Nó rộng rãi, giống áo choàng và có màu trắng.
Vạt áo ngoài dài đến dưới đầu gối, nhưng chất liệu mềm và nhẹ. Những hình cây và hoa đẹp đẽ được thêu trên cổ tay áo và vạt áo bằng chỉ bạc và nhiều màu.
Nhưng vì lý do nào đó…
Họ không đưa cho tôi bất kỳ loại giày dép nào. Hiện tại tôi đang đi chân đất.
Hơn nữa…
Tôi nhẹ nhàng nhấc chân phải lên.
Tôi nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau lanh canh. Vạt áo quá dài trượt sang một bên, để lộ mắt cá chân…
Mắt tôi bắt gặp vật thể bạc sáng bóng trên mắt cá chân, khiến tâm trạng tôi tụt dốc không phanh.
Một chiếc còng bạc mỏng đang quấn quanh mắt cá chân tôi.
Có lẽ kẻ đã còng tôi sợ rằng kim loại sẽ làm tôi bị thương, vì bên trong chiếc còng được lót một lớp vải mềm mịn để dây xích không chạm trực tiếp vào da.
…Hẳn là gã đó.
Thoạt nhìn, nó có thể trông như một món phụ kiện bằng bạc để trang trí cho chân. Nhưng nó không chỉ quấn quanh mắt cá chân… chiếc còng còn được gắn vào một sợi xích dài, lết theo tôi trên sàn nhà.
Đầu kia của sợi xích được nối với một nơi nào đó bên dưới chiếc giường lớn, có màn che đủ rộng cho bốn người ngủ. Và nơi đó là quanh chiếc chân giường bên phải, to như một khúc gỗ.
giữ nguyên
Tôi u ám nhìn chằm chằm vào sợi xích bạc quấn nhiều vòng quanh chân giường, rồi lại nhìn xuống chân mình… Tôi thở dài.
Tôi đã cố phá nó hết lần này đến lần khác, nhưng dù vẻ ngoài mỏng manh tinh xảo… tôi thậm chí không thể làm nó xước một vết.
Tôi chắc chắn nó đã bị yểm một loại thuật cường hóa nào đó.
Còn có một ổ khóa bạc với lỗ khóa nhỏ treo trên dây xích ở mắt cá chân tôi.
Tại sao?
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi không hiểu. Nhưng…
Tôi ngước lên nhìn trần nhà.
Không, là phía trên trần nhà.
“Nữ Thần! Tôi nghĩ Người đang đi hơi quá rồi đấy!!”
Người đang làm gì vậy!! Lúc đó Người đã nói tôi có thể làm theo ý mình mà, phải không!?
“Tôi sẽ kiện Người vì tội lừa đảo hợp đồng!! Cứ chờ đấy!!” Tôi dồn hết sức bình sinh gào lên trần nhà. Dù gì ở đây cũng chỉ có mình tôi.
Vừa hít một hơi ngắn để bình tĩnh lại, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, khiến tôi giật bắn mình.
Hít thêm một hơi nữa, tôi nhìn về phía cửa. “…Ai vậy?”
“Là tôi đây.”
Là gã đó.
Tôi đã đoán trước là hắn sẽ sớm đến. Ý tôi là, kể từ khi bị nhốt trong phòng này, hắn đến thăm tôi vào buổi sáng, buổi tối và thỉnh thoảng cả buổi trưa.
Tôi cau mày, lườm cánh cửa để thể hiện tâm trạng tồi tệ của mình một cách rõ ràng nhất cho gã đang đứng sau đó.
Tôi không bảo hắn vào, nhưng có một tiếng lách cách, và cánh cửa vẫn mở ra.
Đúng như dự đoán, thứ xuất hiện từ phía bên kia cánh cửa là màu bình minh rực rỡ chói mắt.
Đôi mắt màu hừng đông dán chặt vào tôi, nheo lại và cong lên thành một nụ cười.
“Chào buổi tối, Lian-dono. Có vẻ tối nay trời sẽ mưa to. Lúc nãy tôi nhìn lên trời, phía tây tối đen như mực. Tôi còn thấy những tia sáng lóe lên giữa những đám mây, nên tôi tin sẽ có cả sấm sét nữa… Ngài nên đóng cửa sổ lại.”
“…Schwede.”
Cứ như thể tôi sẽ tiếp tục dùng kính ngữ với hắn vậy. Một kẻ như hắn không xứng.
Thay vì nổi giận với sự thiếu tôn trọng của tôi, Schwede chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Chỉ nhìn phản ứng của hắn thôi cũng đủ khiến tôi sôi máu. Đã thế hắn còn vào phòng này mà không có sự cho phép của tôi.
Hắn bước tới ngay trước mặt tôi rồi mỉm cười, không một chút khó chịu nào trên khuôn mặt.
Dù tên khốn này nói đây là phòng khách riêng của tôi, tại sao một người khác lại có thể tự do ra vào được chứ?
“Ngài có gặp bất tiện gì không? Nếu ngài muốn thứ gì, xin đừng ngần ngại nói với tôi.”
Hắn đang nói cái quái gì vậy?
“Tôi chắc chắn đang gặp rất nhiều bất tiện ở đây. Vì anh muốn tôi liệt kê ra… Đầu tiên, tháo cái này khỏi mắt cá chân của tôi đi.”
Schwede liếc nhìn mắt cá chân phải của tôi. Rồi hắn quay sang tôi, vai rũ xuống và thở dài. “…Tôi cũng thực sự muốn thực hiện mong muốn của ngài, Lian-dono. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải dùng đến cách này. Nhưng nếu ngài hứa với tôi rằng ngài sẽ không rời khỏi phòng này, tôi sẽ tháo nó ra. Ngài làm được chứ?”
Mơ đi.
“Mẹ kiếp!!! Đừng có giỡn mặt với tôi, tên khốn! Thả tôi ra khỏi đây mau! Ngay lập tức! Để tôi về làng!”
“…Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thể làm vậy. Xin hãy tha thứ cho tôi. Nếu không, tôi sẽ làm trái lời sấm truyền của Nữ Thần,” Schwede nói, nhìn xuống tôi với đôi mắt buồn bã. Dù tôi chẳng nghĩ hắn buồn thật.
“Sấm truyền gì?! Cái ‘sấm truyền’ quái nào có thể khiến anh nhốt tôi trong căn phòng này?!!”
Khi tôi áp sát hắn, Schwede lại thở dài. “Tôi đã nói điều này nhiều lần… Đây là điều Nữ Thần đã yêu cầu chúng tôi làm. Từ một ngôi làng sẽ đi đến sự hủy diệt không thể tránh khỏi trước cuối mùa hè, chúng tôi phải đưa ‘thiên thần bạc nhân hậu’ đi và giữ họ ở nơi an toàn nhất thế giới, nơi thảm họa và lũ quỷ không bao giờ có thể chạm tới. Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, điều mà chúng tôi phải ưu tiên trên hết. Suy cho cùng, đó là mệnh lệnh của Nữ Thần đối với chúng tôi, những tông đồ của Người.”
“Mệnh… lệnh…”
Vậy hắn đang nói rằng đối với những người tin vào tôn giáo Fortuna thờ phụng Nữ Thần, đây là một mệnh lệnh tuyệt đối từ Người ư? Rằng bất kể mệnh lệnh là gì, họ sẽ đảm bảo hoàn thành nó nhân danh Nữ Thần?
Dù tôi chẳng quan tâm đến hoàn cảnh của hắn vì nó không liên quan gì đến mình, tôi cũng không thể phản bác lại. Một phần não bộ của tôi mách bảo về gánh nặng vị trí của hắn, khiến tôi cảm thấy tội nghiệp cho hắn, và tôi ghét cái cảm giác này.
Đôi mắt màu hừng đông của Schwede ánh lên vẻ hối lỗi. “…Tôi rất xin lỗi vì đã phải dùng đến những biện pháp như vậy… Nhưng nếu tôi yêu cầu ngài rời khỏi làng, tôi chắc chắn ngài sẽ không bao giờ đồng ý, phải không?”
“Tất nhiên! Tôi—”
“Quen biết ngài một thời gian, tôi hiểu quá rõ rằng ngài rất bướng bỉnh. Bướng đến mức khiến tôi đau lòng. Dù tôi nói gì đi nữa, ngài chắc chắn sẽ không lay chuyển. Ngài sẽ khăng khăng ở lại. Vì vậy—”
“Đủ rồi.” Tôi cúi đầu và úp lòng bàn tay lên trán.
Vậy đó là lý do hắn đưa tôi đến đây ngay cả khi phải lừa dối tôi ư?
…Đúng vậy. Tôi không có quyền trách hắn.
Giống như hắn, tôi cũng đang cố gắng bảo vệ một thứ gì đó bằng mọi giá. Ngay cả khi phải nói dối.
Chúng tôi giống hệt nhau.
Những gì hắn làm chẳng khác gì những gì tôi đã làm. Tôi biết. Đây có lẽ là cái mà người ta gọi là quả báo. Giờ đây tất cả những lời nói dối của tôi đang quay lại cắn trả mình.
Nhưng mà…
Aaa, thật tình.
Nữ Thần!!
Chúng ta đã nói chuyện đàng hoàng lúc đó rồi mà, phải không?
Tôi đã yêu cầu Người để tôi làm những gì mình muốn, và Người đã đồng ý. “Cứ làm bất cứ điều gì ngươi muốn,” Người đã nói vậy.
Nếu Người chuyển tôi đi khỏi ngôi làng đó để giữ tôi khỏi cái chết, thì đây chính là nuốt lời. Mục đích ban đầu của Người khi nhờ tôi giúp đỡ đã tan thành mây khói.
Mà tại sao Người chỉ di chuyển một mình tôi đến nơi an toàn?
Đó là…
Sau khi nhận ra mình không thể tìm được lời nào để mắng hắn, tôi ngước lên nhìn hắn với một nụ cười giả tạo, thứ mà hắn hẳn có thể dễ dàng nhìn thấu vì hắn cũng là một kẻ dối trá như tôi. Rồi bằng một giọng mỉa mai, tôi hỏi, “…‘Nơi an toàn nhất thế giới’ có tồn tại thật sao?”
Đáp lại, Schwede cũng nở nụ cười giả tạo và quá đỗi dịu dàng đó. “Chà… tôi nghĩ nơi an toàn nhất thế giới hiện nay là Thánh Địa, Tierra Promision, nằm ở một quốc gia trung lập vĩnh viễn. Đó là trụ sở chính của Giáo hội Fortuna, được xây dựng gần đỉnh núi nơi Nữ Thần đã giáng thế.”
“Cái…”
Nếu tôi nhớ không lầm… nơi đó cực kỳ xa đây, đúng không?!
Nếu hắn định đưa tôi ra khỏi đất nước này, sẽ mất hơn một tuần đi xe ngựa.
Thánh Địa được bảo vệ bởi phước lành và ánh sáng của Nữ Thần, nên lũ quỷ và kẻ xấu không thể tiếp cận vì sợ hãi. Vùng đất đó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào và trung lập vĩnh viễn. Không một quốc gia nào được phép xâm lược nó.
Được thôi, chắc chắn rồi. Đó quả là một nơi an toàn. Tôi cũng đồng ý.
Nhưng hắn có thực sự định làm những gì mình nói không?
Không đời nào. Hắn định đưa tôi đến một nơi như vậy sao?!!
Không thể nào. Xin đừng. Tôi phải làm gì đó.
Với lại, đó không phải là nơi nhân vật chính sẽ đến vào cuối câu chuyện sao?!
“Tôi sẽ không đến một nơi như vậy! Tôi van anh, xin hãy đưa tôi trở lại làng!”
Một khi đến đó, có lẽ tôi sẽ không thể quay lại được nữa. Không, tôi chắc chắn về điều đó.
Tôi sẽ không thể gặp lại ngôi làng trong suốt phần đời còn lại.
Schwede nheo mắt và nở một nụ cười khác. Một nụ cười dịu dàng sặc mùi dối trá.
“Lian-dono… ‘Trong chuyến đi đến kinh đô để mua đồ, Lian-dono đã ngã quỵ do một trận dịch đang hoành hành trong khu vực. Hiện tại, ngài ấy đang được Giáo hội Fortuna chăm sóc.’ Ngoài ra, ‘Tình trạng của ngài ấy nghiêm trọng đến mức không thể ngồi dậy khỏi giường. Ngài ấy cần nghỉ ngơi tại giường trong khi được điều trị khẩn cấp.’ Đó là lý do tại sao ngài không thể trở về làng được nữa.”
“Dịch bệnh…?”
“Chà, khi người đánh xe thấy tôi ôm ngài lúc ngài ngã quỵ, anh ta bắt đầu khóc, mặt mày xanh lét. Có lẽ tôi đã… làm anh ta sang chấn tâm lý một chút.”
Thằng khốn này! Chính ngươi đã chuốc thuốc ta, phải không?!
Đã thế, hắn còn nói dối Shurio—
“A…”
Chính lúc đó tôi mới nhận ra một điều.
Có lẽ hắn đã nói lý do đó với tất cả mọi người…
Với Shurio và những người hộ tống, với Lowendal, với những người sống trong dinh thự, với Marie, với Efa, và…
…Khuôn mặt cau có của Alfred hiện lên trong tâm trí tôi.
“Này, Schwede… Chuyện đó… Anh cũng kể cho Alfred nghe sao…?”
Mái tóc của Schwede đung đưa khi hắn lắc đầu. Rồi hắn nhún vai. “…Tôi không chắc về điều đó. Tôi đã nhờ người đánh xe và hộ tống của ngài chuyển lời, nên tôi không biết liệu tin nhắn có đến được Alfred-dono hay không…”
Khi nghe lời nói dối vô trách nhiệm của hắn, máu dồn lên não tôi. Cơ thể tôi dường như tự chuyển động, hai tay túm mạnh lấy cổ áo Schwede.
Tuy nhiên, hắn không hề nhúc nhích. Biểu cảm cũng không hề thay đổi.
“Ư…”
Tôi cảm thấy một vật lạnh, cứng trên cổ mình, khiến cơ thể tôi run rẩy.
Tôi ghét cảm giác này vô cùng. Vô cùng ghét.
Hiện tại tôi có một thứ gì đó quanh cổ. Một vật trang trí giống vòng cổ làm từ một tấm bạc mỏng với tám sợi dây màu được đan xen tinh xảo xung quanh.
Chắc hẳn nó đã nảy lên khi tôi di chuyển, chạm vào da tôi.
giữ nguyên
Tôi cảm thấy như đang đeo một chiếc vòng cổ bằng băng. Nó khiến tôi cực kỳ khó chịu và chóng mặt. Tôi mất hết sức lực, và cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Đây thực sự là điều tồi tệ nhất.
Và giống như chiếc còng quanh chân phải, tôi muốn tháo nó ra, nhưng không thể.
Đây là cái gọi là “vòng cổ phong ấn ma thuật.”
Tên lừa đảo trước mặt tôi đã đeo nó cho tôi. Để tôi không thể sử dụng ma thuật.
Lượng ma lực lưu thông trong cơ thể bị hạn chế đến mức tối thiểu khiến tôi thường xuyên cảm thấy như bị bóp nghẹt. Tôi không thể sử dụng sức mạnh đúng cách, và cơ thể cảm thấy nặng nề.
Và giống như cái cùm, tôi không thể tháo hay phá hủy nó.
Tệ nhất.
Nếu bạn đang thắc mắc tại sao hắn lại đeo những thứ này cho tôi, đó là vì…
Trước đây tôi đã lao thẳng vào ‘Kỵ Sĩ của Thanh Kiếm, Schwede’ này mà không suy nghĩ… Tôi biết điều đó sẽ chẳng thay đổi được gì, nhưng lúc đó tôi cảm thấy quá bất lực nên đã quyết định liều một phen. Tôi đã giáng được một đòn vào cằm hắn bằng cách truyền một chút ma thuật vào khuỷu tay. Một kỹ thuật mà thầy tôi đã dạy. Nhưng cuối cùng, tôi đã thua.
Sau đó, hắn đã gắn thứ này quanh cổ tôi.
Tôi đâu cần phải đeo thứ này, phải không? Chết tiệt. Khả năng chiến đấu của tôi có hơn người thường là bao. Hắn đang làm quá rồi!
Còn về cái cùm… Điều duy nhất trong đầu tôi lúc đó là tôi phải ra ngoài. Tôi đã trốn thoát khỏi phòng sau khi hạ gục tên lính gác nhưng không đi được xa. Đó là lần vượt ngục thứ ba của tôi. Chắc lúc đó hắn đã hết kiên nhẫn và đeo thứ này cho tôi.
Thầy tôi đã dạy tôi cách trốn thoát nếu bị bắt, điều đó rất hữu ích. Dù vậy… Ở đây quá đông người. Việc trốn thoát trở nên cực kỳ khó khăn. Và một khi gã trước mặt tôi xuất hiện, việc tẩu thoát trở nên hoàn toàn bất khả thi. Hắn luôn tóm được tôi. Thật bực bội, nhưng chân hắn quá nhanh. Hắn nhanh như một vận động viên điền kinh. Hắn là một kỵ sĩ, nhưng tại sao chân lại nhanh đến vậy chứ? Khó chịu thật.
Với “thành tích” của mình, tôi bị coi là không đáng tin nhanh hơn tôi tưởng. Và dù hắn xin lỗi, hắn cũng nói rằng sẽ tiếp tục trói tôi như thế này một thời gian.
Và cứ thế, ngay cả cùm cũng bị đeo vào cho tôi.
Tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi đâu có mong muốn điều này.
“Schwede, làm ơn. Anh không thể đưa tôi trở lại làng sao? Xin anh, tôi van anh đấy. Tôi không muốn thế này. Hơn nữa, tôi phải quay về bằng mọi giá. Tôi đã hứa với Nữ Thần. Tôi phải bảo vệ mọi người trong làng…”
Vẫn nhìn xuống tôi, Schwede nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi vẫn đang nắm cổ áo hắn. Khuôn mặt hắn trông nghiêm nghị vì lý do nào đó. “Vì Nữ Thần đã bảo chúng tôi đưa ngài ra khỏi đó, chẳng phải điều đó có nghĩa là ngài đã hoàn thành vai trò của mình rồi sao?”
“Anh nói gì vậy?! Như thế chưa đủ! Hoàn toàn không đủ! Vẫn còn rất nhiều việc tôi phải làm. Đó là lý do tôi phải trở về làng!”
“…Không. Ngài không cần phải làm điều đó nữa. Nghe có vẻ thô lỗ, nhưng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về Lian-dono. Ngài đã… Không. ‘Thiên thần nhân hậu’-sama đã thực hiện biện pháp phòng thủ này đến biện pháp phòng thủ khác để chống lại lũ quỷ tà ác trong một thời gian dài rồi. Có phải không? Từng chút một, tất cả đều do một mình ngài. Ngài đã dành quá nhiều thời gian cho chúng đến nỗi sức khỏe của ngài đang suy giảm. Marie-sama rất lo lắng cho ngài. Cô ấy cũng nói với tôi rằng mọi thứ ngài đã làm đã là quá đủ, và tôi đồng ý. Vì vậy, xin hãy để phần còn lại cho tôi—”
“Cứ như thể tôi làm được vậy! Tôi không muốn giao việc này cho người khác! Tôi không thể! Và tôi không làm một mình! Tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ mọi người! Tôi muốn chứng kiến việc này cho đến cùng! Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi, nên tôi—”
Đột nhiên, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Schwede. Đôi mắt màu hừng đông của hắn trở nên nghiêm túc khi lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt của hắn bằng cách nào đó khiến tôi nhớ đến khí chất của Marie mỗi khi cô ấy cảnh cáo tôi sau khi tôi không nghe lời. Điều đó khiến tôi khó chịu một cách kỳ lạ.
“Cho đến cùng? Ngài định trông chừng họ cho đến khi ngài chết sao?”
Tôi hít một hơi, mắt mở to.
“…Không phải như vậy…”
“Ngài đang cố gắng một cách liều lĩnh. Tất cả những gì tôi thấy là ngài thậm chí không còn nhìn thấy chính mình hay xung quanh nữa. Xin hãy rời làng một thời gian và từ từ suy nghĩ lại mọi chuyện. Ngài đã phớt lờ cơ thể mình quá nhiều và đã đánh mất rất nhiều thứ. Ấy vậy mà, ngài lại giả vờ không nhận ra vì sợ hãi một điều gì đó mà ngài nghĩ mình không nên suy ngẫm quá nhiều. Ngài không định sẽ chết khi ‘thời điểm đó’ đến nếu thất bại, phải không? Lian-dono?”
Lần đầu tiên, người luôn có nụ cười dịu dàng và giọng nói tử tế lại mắng tôi bằng một giọng điệu mạnh mẽ như vậy.
Tôi bất giác co rúm lại và lùi lại.
Tôi cảm thấy như một đứa trẻ bị mắng. Tại sao chứ?
“K-không… Tôi không có ý định chết. Tôi cũng không muốn chết. Tôi đang làm mọi thứ có thể để không phải chết. Để có thể sống sót…”
Đúng vậy.
Bảo vệ ngôi làng cũng chính là tăng cơ hội sống sót của tôi. Vì vậy, càng củng cố và tăng cường các tuyến phòng thủ, cơ hội cứu ngôi làng của tôi càng cao.
Và cả bản thân tôi nữa.
Nữ Thần thậm chí còn nói rằng khả năng thành công không phải là con số không.
Vì vậy tôi muốn làm những gì có thể. Không, tôi phải làm những gì có thể. Đó là lý do tại sao tôi ở đây.
Lần này, tôi chắc chắn sẽ có thể bảo vệ mọi người. Tôi sẽ đảm bảo không ai phải chết.
Tôi sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa. Giống như lần Cha và Mẹ qua đời mà tôi không hề hay biết. Chắc chắn là vậy.
“Schwede, tôi…”
“…Lian-dono.”
Schwede khẽ thở dài vì lý do nào đó. Rồi hắn nhìn tôi với đôi mắt buồn bã, thông cảm và trắc ẩn.
Tại sao? Tại sao hắn không chịu hiểu?
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi và đẩy tôi về phía ghế sofa. Lịch sự nhưng cũng đầy ép buộc. Với một lực cho thấy hắn sẽ không chấp nhận lời từ chối.
“Tôi đang nghĩ về nó, Schwede. Đó là lý do, tôi…”
Làm ơn, chỉ lần này thôi. Đừng đưa tôi đi.
Hắn liên tục vỗ vai tôi một cách tử tế. Như thể đang dỗ dành một đứa trẻ mè nheo.
“Bình tĩnh nào. Xin hãy từ từ thôi. Ngài đã không ăn nhiều, phải không? Trông ngài xanh xao quá. Chắc hẳn ngài rất mệt mỏi. Không sao đâu, đừng lo. Ở đây không có gì phải lo lắng cả. Không có gì ở đây sẽ làm hại hay làm phiền ngài. Nếu có… tôi sẽ cố gắng hết sức để xóa sổ chúng bằng thanh kiếm này.”
Không!
“Không! Đừng làm vậy. Điều tôi đang cố nói không phải thế! Schwede, làm ơn. Xin hãy để tôi về nhà!”
“…Nào, mời ngài ngồi. Tôi sẽ pha trà nóng cho ngài. Đúng rồi… Trà thảo mộc thì sao? Tôi cũng đã chuẩn bị các loại thảo mộc có hương cam quýt mà ngài thích. Uống một chút sẽ làm ấm cơ thể và thư giãn tâm trí.”
Sau khi ép tôi ngồi xuống ghế sofa, Schwede cũng ngồi cạnh và nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt màu hừng đông. Cứ như thể hắn đang nói rằng sẽ không để tôi trốn thoát, khiến lồng ngực tôi thắt lại.
“Này Schwede, tôi sẽ nói chuyện với Nữ Thần sau. Là tôi muốn trở về làng. Không ai có lỗi ở đây cả. Tôi sẽ đảm bảo thuyết phục được Người,” tôi đề nghị. “Sau đó, tôi có thể về nhà, phải không?”
Không đáp lại, Schwede cầm chiếc bình trên bàn bằng một tay, định rót nước trong đó vào một chiếc ly bạc.
Sau khi tháo nút thủy tinh màu xanh lá, hắn nghiêng bình và để vài giọt rơi vào ly.
Một mùi hương cam quýt tươi mát thoang thoảng trong không khí, dịu dàng và thơm ngát.
Thơm thật.
Trong lúc tôi đang tự hỏi đó là gì, Schwede cầm chiếc ly bằng một tay và đưa nó lại gần miệng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hừng đông của hắn, thầm hỏi hắn đã cho gì vào đó.
Có lẽ để trấn an, hắn từ từ gật đầu và mỉm cười lại. “Tôi chỉ thêm một chút tinh chất thảo mộc. Nước không thì nhạt nhẽo, phải không? Thấy chưa, giờ nó có một mùi hương sảng khoái sẽ làm ngài cảm thấy tốt hơn. Tôi cũng đã pha nó với các loại thảo mộc có thể giúp giảm mệt mỏi. Tôi cũng uống thứ này rất nhiều, nên đừng lo. Ngài đã nói nhiều, nên giờ chắc hẳn đang khát, phải không? Mời ngài uống một ngụm.”
…Và ai đã khiến tôi phải nói nhiều thế nhỉ? Hử?
Thêm vào đó, tôi hoàn toàn không thể tin tưởng hắn. Ký ức về việc hắn chuốc thuốc tôi vẫn còn mới nguyên trong đầu.
Tôi quay mặt đi khỏi chiếc ly. Schwede thở dài thất vọng. “Vì ngài có một trí tuệ minh mẫn, tôi chắc rằng ngài đã hiểu tôi không thể đưa ngài trở lại làng. Nhưng…”
“Nhưng?”
Schwede ngừng nói ngay trước phần tôi quan tâm. Vô cùng tò mò với những gì hắn định nói, tôi nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêng đầu. Mắt và miệng của Schwede đều cong lên thành một đường cong dịu dàng. Vì lý do nào đó, nhìn vào khuôn mặt hắn khiến tâm trí tôi trống rỗng.
“…Tôi có thể nói lại ý muốn của ngài cho sếp của tôi.”
“Nói cho sếp của anh…?”
Hắn cười và gật đầu. “Vâng. Trước tiên tôi sẽ nói cho sếp của tôi biết suy nghĩ của ngài và thuyết phục ông ấy hủy bỏ chỉ thị đã giao cho tôi. Sau đó, tôi sẽ nhờ ông ấy thuyết phục Nữ Thần với hy vọng Người có thể xem xét lại. Vùng đất thánh nơi đặt trụ sở là nơi gần thiên đường nhất trên thế giới này. Nếu Đức Giáo Trưởng cố gắng thuyết phục Nữ Thần… ý tôi là, cầu nguyện ở một nơi như vậy, mong muốn của ngài có thể đến được với Người.”
Gì cơ?!
“Thật không? Anh có thể làm được sao??”
“Vâng. Có thể. Không, tôi tin là có thể. Đức Giáo Trưởng hiện tại đã giao tiếp với Nữ Thần nhiều lần trong quá khứ. Đó là lý do tại sao… Ngài có thể cho tôi một chút thời gian không? Trước hết, tôi sẽ phải thuyết phục sếp của mình, và ông ấy là một người rất bướng bỉnh… Sẽ mất một thời gian để thuyết phục ông ấy. Như vậy có được không?”
Tôi gật đầu. Liên tục.
Tuyệt vời! Đúng là Đức Giáo Trưởng của Giáo hội Fortuna có khác!
Vì họ đã nói chuyện với Nữ Thần nhiều lần, nên khả năng cao họ có thể nói chuyện với Người lần nữa.
giữ nguyên
“Được! Đừng lo cho tôi! Cảm ơn, cảm ơn anh, Schwede! Xin hãy làm vậy!”
“Vâng, xin hãy để tôi lo. Lian-dono, tôi xin lỗi phải nói điều này, nhưng xin hãy đợi ở đây một lát. Tôi sẽ đảm bảo trở lại với tin tốt. Ngài có thể sẽ gặp bất tiện trong một thời gian, nhưng… tôi hy vọng ngài có thể chịu đựng được…”
“Tôi sẽ kiên nhẫn! Chừng này chẳng là gì cả! Tôi sẽ đợi! Vì vậy, xin hãy thuyết phục sếp của anh để ông ấy thuyết phục Nữ Thần. Tôi cũng sẽ cố gắng thuyết phục Người.”
Thật nhẹ nhõm. Vì Đức Giáo Trưởng cũng sẽ giúp tôi, Nữ Thần chắc chắn sẽ lấy lại bình tĩnh, nhận ra mình đã đi quá xa, và xem xét lại quyết định của Người!
Mấy chuyện thế này cần có bên thứ ba. Ý kiến khách quan từ những người ngoài cuộc là thuyết phục nhất. Đặc biệt là khi những người trong cuộc không nhận ra sai lầm của mình.
“Tôi trông cậy vào anh đấy, Schwede! Phải rồi, nếu một mình anh không thuyết phục được ông ấy, tôi cũng có thể… A, nhưng nếu tôi đến đó thì gay go…”
…Trong một góc tâm trí, tôi cảm thấy mình như một con thiêu thân lao thẳng vào lửa. Đúng là như vậy.
“Hừm… Ngài nói đúng. Sẽ rất khích lệ nếu ngài có thể đi cùng tôi, nhưng… một khi đến đó, có lẽ ngài sẽ không thể quay lại.”
Schwede cười, nhướng mày một cách bông đùa.
Hừm, đúng vậy. Hắn nói đúng.
“Phải…”
“Vâng. Ngoài ra, sếp của tôi khá đáng sợ. Ông ấy nóng tính và có thể khiến người khác đứng hình chỉ bằng cách la hét.”
“A, nghe đáng sợ quá… Ờm, có thật vậy không?”
Liệu tôi có thể đối mặt với một người đáng sợ như vậy không? Nghe có vẻ ông ta là kiểu người ở cùng rất dễ gây lo lắng.
“Vâng, đúng vậy. Giọng ông ấy to đến mức tai tôi đau mỗi khi ông ấy mắng. Cách ông ấy lợi dụng người khác cũng rất thô lỗ. Thực sự phiền phức. Đó là lý do tại sao… Trong tương lai, xin hãy lắng nghe những lời phàn nàn của tôi, được không?”
Chừng đó thì có gì to tát.
“Ồ, chắc chắn rồi. Nếu chỉ là phàn nàn, tôi có thể nghe bất cứ lúc nào! Anh cứ thoải mái!”
“Vậy sao? Hehe, cảm ơn ngài rất nhiều. Điều đó thực sự khích lệ.”
Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Tuyệt thật.
Sự kiên quyết và tuyệt vọng của tôi đã được truyền đến Schwede.
Khi đang chìm trong sự nhẹ nhõm, tôi nhận ra mình khát khô cả cổ. Cổ họng khô và đau rát.
Mắt tôi chuyển hướng về phía chiếc ly bạc trong tay Schwede, nơi tỏa ra mùi hương sảng khoái.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của tôi, Schwede nhìn vào chiếc ly rồi nhìn tôi, trước khi nở một nụ cười. “Có vẻ ngài đang khát. Tôi cũng khát. Tôi uống một ngụm được không?”
“Ồ, vâng… Được chứ.”
Schwede uống một ngụm nước trong ly. Yết hầu của hắn chuyển động.
Hắn uống thật.
Hử? Nó thực sự chỉ là tinh chất thảo mộc thôi à?
Tôi buông lỏng cảnh giác và vỗ ngực nhẹ nhõm. Hắn biết tôi đang cảnh giác, nên có lẽ hắn đã uống để chứng minh nó không có thuốc.
…Kể từ vụ lần trước, tôi đã trở nên nghi ngờ một cách kỳ lạ với những đồ uống người khác mời và tự hỏi liệu họ có bỏ thứ gì vào đó không… Có vẻ như tôi chỉ đang đa nghi quá thôi.
Schwede đưa cho tôi chiếc ly.
Tôi nhận nó bằng cả hai tay và cũng uống một ngụm.
Một hương thơm cam quýt rất sảng khoái lan tỏa trong miệng tôi, đúng như những gì hắn nói. Nó giống như một hỗn hợp của chanh và bạc hà, rất mát và ngon.
Vì quá khát, tôi đã uống cạn sạch.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như đang lơ lửng giữa không trung.
Và rồi, một cơn buồn ngủ tột độ ập đến, khiến tôi chóng mặt.
Tầm nhìn của tôi trở nên méo mó.
“Hử…?”
Cứ như thể cơ thể tôi đã hoàn toàn đình công. Tôi không thể nghe thấy mình đang nói gì cả. Cứ thế, tôi ngả người ra sau.
Tôi chuẩn bị tinh thần cho cú ngã, nghĩ rằng đầu mình sẽ đập vào lưng ghế sofa, nhưng thứ chào đón tôi là cảm giác một cánh tay đỡ lấy lưng mình. Schwede hẳn đã ngăn cú ngã của tôi ngay lập tức.
Tầm nhìn của tôi càng trở nên mờ ảo. Mọi thứ đều đang chao đảo.
Cảm giác như tôi đang mơ.
Từ một khoảng cách nào đó, tôi nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng những vật kim loại lăn.
“…Có vẻ như tôi kháng thuốc tốt. Nếu không uống quá 5 giọt, nó hoàn toàn không có tác dụng với tôi. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ. Ngược lại, nó lại có tác dụng rất tốt với Lian-dono.”
“Cái…”
Giọng hắn nghe thật xa xăm.
“…Chà, có lẽ đó là một điều tốt lúc này. Xin hãy từ từ quên hết mọi thứ và nghỉ ngơi trong yên bình, Lian-dono. Chúc ngài ngủ ngon.”
Đột nhiên, khuôn mặt giận dữ bất thường của gã tóc vàng đó hiện lên trong tâm trí tôi. Ở đó, cậu ấy đang mắng tôi vì thiếu cảnh giác và lo lắng về việc tôi luôn dễ dàng tin người. Cậu ấy thậm chí còn gọi tôi là một tên ngốc.
“Al—”
Khi tôi cố gắng gọi tên cậu ấy, một bàn tay bịt miệng tôi lại. Tôi có thể cảm nhận được.
Tầm nhìn của tôi dường như bị che khuất bởi một màn sương. Mọi thứ đều mờ ảo, và tôi không thể nhìn thấy gì nữa.
“Hãy quên cả cái tên đó đi. Ngài sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.”
Tôi muốn nói rằng mình không muốn điều đó xảy ra, nhưng…
Ý thức của tôi ngày càng mờ nhạt.
Toàn bộ con người tôi, dù là ý thức hay cơ thể, đều đang bị kéo vào một màn sương mù. Tôi thậm chí không thể phân biệt đây là mơ hay thực.

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chap 36"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
nettruyen TIPCLUB SUT88 Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 Xoilac nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 mu88 mu88 mu88 nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz