[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 4

Ngót nghét cũng đã một năm trôi qua kể từ dạo đó.
Tính ra giờ tôi đã mười ba tuổi rồi.
Trong game cũng vậy, thời gian toàn tua theo từng đoạn một, hai năm.
Chứ không thì cái mạch truyện ở làng tân thủ này biết đến mùa quýt nào mới xong.
Từ mười ba đến mười sáu tuổi là giai đoạn bọn tôi phải theo học chương trình giáo dục phổ cập cơ bản.
Mà, con nhà nông thì mười hai tuổi đã phải nai lưng ra làm rồi.
Tôi và ba tên lâu la chuyên đi bắt nạt cũng nhập học tại ngôi trường ở thị trấn kế bên.
Gã đó cũng tốt nghiệp rồi.
Vị Anh hùng tương lai—Alfred—hình như cũng định đi làm, nhưng bị sơ ở nhà thờ thuyết phục nên lại đi học tiếp.
Vị Anh hùng tương lai đang lớn phổng lên ngon lành.
Sáng tối quần quật đi làm thêm.
Cố lên chàng trai siêng năng ơi. Cảm động muốn rớt nước mắt. Phải chi mấy thằng công tử bột đến tự mặc quần áo cũng không xong được thấy cảnh này nhỉ.
Ta sẽ tiếp tục âm thầm dõi theo cổ vũ cho ngươi.
Lộ trình bồi dưỡng vị Anh hùng tương lai hiện tại như sau.
…Vì vẫn là một thằng nhóc nên tôi cũng chẳng làm được gì nhiều.
Dù một năm đã qua, nhưng do dậy thì muộn hơn hay sao đó mà hắn vẫn lùn hơn bản nhân ta nửa cái đầu. Sức cũng yếu hơn. Đây mới là mấu chốt, nên ta phải ra sức kích thích tinh thần cạnh tranh của hắn.
Thỉnh thoảng tôi lại chơi ăn gian một chút, rồi buông mấy câu sáo rỗng kiểu “cay cú thì cố mà thắng ta đi”. Găm vào đầu hắn cái ý chí phải mạnh lên.
Ta đúng là một người thầy vĩ đại.
Từ ngày vào trường mới, Alfred liên tục được các bạn nữ dúi cho bánh trái đủ kiểu, nhờ thế mà bữa ăn thiếu thốn của hắn cũng được cải thiện phần nào.
T-Tôi không có ghen tị đâu nhé!
Ở trường công, thầy dạy kiếm thuật cũng xịn ra phết.
Chẳng hiểu sao, trận đấu tập hôm nay tôi lại thắng Alfred nữa rồi.
Hiện tại vẫn là một chiến thắng áp đảo.
Vẫn được. Vẫn ổn. Giờ người mình vẫn to con hơn mà.
Alfred có vẻ đang luyện kiếm với một thầy giáo ở trường làng, người từng là kị sĩ.
Tất cả chỉ để đánh bại tôi.
Xem ra đến hắn cũng không thể nuốt trôi được việc thua toàn tập.
Tốt, tốt lắm.
Ngươi làm tốt lắm. Cứ giữ vững tinh thần đó mà cố gắng thắng ta đi.
Theo cốt truyện trong game thì có lẽ trong tương lai, nếu không chơi mấy trò mèo thì tôi không thắng nổi.
Như là làm hắn trượt vỏ chuối. Hay chơi bẩn.
Khó coi quá… Tôi thật sự phải làm mấy trò đó sao?
Trong thị trấn có một thư viện công khá lớn, ai muốn mượn sách cũng được.
Điều này đối với tôi quả là tuyệt vời.
Tôi khuân hết tất cả sách về lời nguyền và ma pháp trận từ đầu này đến đầu kia thư viện, rồi đêm về nhà nghiền ngẫm.
Tiềm năng ma thuật của Lian không cao.
Ở làng khởi đầu, cậu ta chỉ là một nhân vật quần chúng mờ nhạt. Nói trắng ra là chỉ số cùi bắp.
Hắn chỉ là một tên tép riu để Anh hùng khởi động trước khi lên đường làm nhiệm vụ thôi.
Vì vậy, để chuẩn bị cho ngày tận thế sắp tới, tôi cần phải biết cách sử dụng nhiều loại kỹ năng và kỹ thuật khác nhau, dù chỉ là một chút.
Khi tạo một lời nguyền, chỉ cần vẽ sai một ký tự hay một đường nét là nó sẽ mất hiệu lực. Đây là một quá trình đòi hỏi sự tỉ mỉ cực cao.
Nói vậy chứ, mấy loại ma thuật cần sự chính xác này tôi lại không ngán. Thật ra còn thấy khá thú vị nữa.
Chắc tại bản tính tôi vốn hợp với công việc bàn giấy.
So với những học sinh khác, tiềm năng ma thuật của Alfred cao hơn, vượt trội hơn hẳn.
Thầy giáo đã ngỏ lời mời cậu ta vào Học viện Ma thuật Hoàng gia, nhưng hình như hắn từ chối rồi.
Quả không hổ danh là Anh hùng tương lai, chỉ số cao ngất.
Nhưng để bắt kịp tôi thì hắn còn non và xanh lắm.
Mà… chuyện đó, sớm muộn gì hắn cũng sẽ vượt mặt tôi thôi.
Hôm nay, tôi cũng định mượn một đống sách về nhà.
Vì định đến thư viện nên tôi tách khỏi ba đứa kia ở trường.
Thỉnh thoảng, tôi cũng muốn có không gian riêng.
Vả lại, hôm nay là ngày ra mắt phần tiếp theo của bộ tiểu thuyết trinh thám tôi mê mẩn. Tôi cũng đang cúp học—không, mà, chắc không sao đâu! Giải trí có chừng mực là được mà! Chứ không tôi chết vì căng thẳng mất.
Bước vào thư viện, tôi đi thẳng đến kệ sách mới.
Đúng như dự đoán, cuốn sách tôi cần đang ở đó.
Nó được trưng bày ngay ngắn trên kệ.
Tuy nhiên, đây là cuốn cuối cùng rồi. Ai bảo đây là bộ truyện nổi tiếng làm gì!
Khi tôi vươn tay ra định chộp lấy nó trước khi bị ai đó nẫng mất, một bàn tay khác cũng chìa ra từ bên cạnh.
Đứa nào?! Ta nhanh hơn một nhịp rồi mà! Bỏ cuộc đi tên khốn!
Tôi ngước lên nhìn kẻ vô duyên đó, thì ra là một cậu bé với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc.
Lạ một nỗi là, mắt cậu ta hơi mở to.
Là Alfred.
Và hắn ta đang te tua tơi tả.
Quần áo hắn dính đầy bụi bẩn, mặt mũi tay chân chi chít vết xước đỏ hỏn như thể vừa bị đánh.
“Oái!!”
Alfred im phăng phắc.
“N-n-ngươi! C-cái bộ dạng này… Đ-đ-đ-đã có chuyện gì thế?!” tôi hỏi.
“Tôi đánh nhau với mấy đứa khóa trên.”
“Đánh nhau…?!”
“Nhưng tôi dần cho hắn một trận rồi.”
“Ra vậy.”
Vậy à?
Hắn đúng là Anh hùng tương lai có khác.
Dạo này, Alfred nổi bật dù theo hướng tốt hay xấu. Chắc là bị ngứa mắt đây mà. Một dòng máu chảy xuống từ thái dương của hắn.
“S-Sơ cứu—”
“Để đó tự lành thôi.” Hắn thản nhiên dùng mu bàn tay quệt đi vệt máu sắp chảy vào mắt.
Đ-Đúng là thế, nhưng!!
Tôi không giỏi nhìn máu.
Khi cha mẹ tôi qua đời, hiện trường tai nạn là một mớ hỗn độn đỏ lòm—Tôi đưa tay lên che miệng. Một cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày.
“Này. Cậu ổn không?”
“T-Ta không sao… câu đó phải để ta hỏi ngươi mới đúng! Đ-Đi theo ta!” tôi nói, rồi níu lấy cánh tay Alfred, lôi hắn về phía nhà vệ sinh.
Tôi thấm ướt khăn tay rồi lau máu cho hắn. Vết thương không sâu như tôi tưởng. Dù chỉ một vết xước nhỏ trên đầu cũng có thể chảy rất nhiều máu.
Khi chiếc khăn tay nhuốm màu đỏ, tôi lại thấy buồn nôn. Tay tôi run lên. “Máu—”
“Ngừng chảy rồi.”
“Vậy à…”
Tôi lôi từ trong túi ra một thứ trông như viên kẹo tròn màu trắng—một viên đá tinh thể chữa lành. Một vật phẩm giúp hồi phục khi sử dụng.
Hôm nay, tôi vừa học cách làm chúng trong tiết chế tạo vật phẩm ma thuật cơ bản tự chọn. Cơ mà, vì là đồ gà mờ làm nên hiệu quả của viên đá này khá thấp. Dù vậy, nó vẫn đủ để chữa một vết thương nhẹ. Đúng lúc ghê; may mà tôi mang theo.
Có hai viên.
Một viên sẽ dùng cho vết thương trên trán đang rỉ máu.
Tôi dùng hết sức bóp nát viên còn lại trong tay.
Chúng trông như cát trắng lấp lánh.
Tôi áp những hạt lấp lánh trong lòng bàn tay lên thái dương của Alfred.
Khi vết thương liền lại, ánh sáng cũng tắt dần. Tạ ơn trời. Xem ra nó có tác dụng.
“Ngươi còn bị thương nặng ở đâu nữa không?”
“Không.”
“Vậy à… Tay trái của ngươi cử động được không?” tôi hỏi.
Alfred ngoan ngoãn cử động khuỷu tay và cổ tay.
Cử động được là ổn rồi. Nhưng tốt nhất vẫn nên rửa sạch bùn đất trên các vết xước. Vi khuẩn mà xâm nhập thì phiền. “Ngươi nên rửa sạch vết thương đi. Nhiễm trùng thì mệt đấy.”
Tôi kéo cổ tay trái của hắn đến bồn rửa, xả nước từ vòi lên đó.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một ánh nhìn và ngẩng mặt lên. Alfred đang nhìn tôi với vẻ mặt là lạ.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra tình hình.
Chết cha.
Tôi vừa lỡ tay chữa thương cho hắn.
Lian không bao giờ làm mấy chuyện này.
Thế này không được. Nhưng mà bỏ mặc hắn thì cũng tệ. Hắn đang bị thương mà. Giúp đỡ là chuyện bình thường thôi, đúng không? Nhưng.
Toang rồi. Rõ ràng đây không phải là cách Lian hành động.
Chết rồi. Làm sao đây?
Phải lấp liếm cho qua chuyện này bằng cách nào đó.
“…nghiệm.”
“Nghiệm?”
“Ta đang thử nghiệm! Mẫu vật mới! Ngươi chỉ là vật thí nghiệm vừa hay xuất hiện đúng lúc thôi! Xem ra thành công mỹ mãn! Quả không hổ danh ta!”
Alfred vẫn tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.
“Ngươi may mắn lắm! V-Vì thế nên ta cho ngươi nốt viên còn lại này! Chỉ là hàng mẫu thôi! Liệu mà cảm ơn ta đi!” Tôi nhét viên đá tinh thể còn lại vào tay hắn, rồi chuồn thẳng khỏi nhà vệ sinh.
Toang thật rồi.
Nhìn có kỳ cục lắm không nhỉ?
Kệ đi, cứ vờ như không có gì bất thường là được. Quyết định vậy đi.
Phải nhanh về nhà thôi.
Tôi vội vã quay lại kệ sách mới.
Và rồi, tôi chết sững.
Cuốn sách cuối cùng đã bốc hơi.
Cái quái gì thế nàyyyyy?!
Đứa nào?! Đứa nào đã lấy sách của tôi?! Là đứa nào đã cướp đi nguồn vui duy nhất của tôi?!
Cơn buồn nôn cũng chẳng đỡ hơn chút nào!
Ugh, đúng là ngày tận thế.
Read this at perpetualdaydreams.com
Tôi lảo đảo chống một tay lên bàn.
“Này.”
“Oái?!” Bị vỗ vào vai, tôi giật bắn cả mình.
Tôi trấn tĩnh lại và quay người thì thấy Alfred đang đứng lù lù ở đó.
Hắn không có biểu cảm gì, tay thì đang cầm cuốn sách cuối cùng mà tôi muốn.
Cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Ngươi cũng nhanh tay gớm nhỉ?! Đã chộp được cuốn sách từ lúc nào thế?!
Đúng là hắn có khác.
“Cái này. Cậu cũng muốn mượn, phải không?”
“Hả, à, ừ…”
“À, cậu cứ mượn trước đi. Cảm ơn chuyện lúc nãy.”
Hắn cứ dúi vào tay nên tôi cũng nhận lấy theo phản xạ. “C-Cảm ơn…”
Đôi mắt của Alfred lại mở to.
Một cách chậm rãi và khác hẳn mọi khi, hắn mỉm cười.
Tôi lại một lần nữa bừng tỉnh và hoảng hốt.
Sao tôi lại cảm ơn hắn?!
Chẳng phải Alfred và tôi là đối thủ không đội trời chung sao?
Chúng tôi không được làm bạn với nhau!
“T-Ta phải đi đây,” tôi nói. “Không giống ngươi, ta bận lắm. G-Gặp lại sau!”
Rồi tôi lao về phía quầy làm thủ tục mượn sách, trước khi phóng như bay ra khỏi thư viện.
Nguy hiểm quá đi!!
Tương tác bất thường hóa ra lại cực kỳ nguy hiểm. Tôi phải cẩn thận hơn. Chủ yếu là cho chính mình! Tôi diễn tệ quá!
Aaa, hết chịu nổi rồi.
Mệt mỏi, tôi thở dài thườn thượt.