Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 6

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 6 - Sự kiện ngày mưa (P1)
Prev
Next

Thu sang, lá trên cành dần ngả sang tông màu đỏ nâu đẹp nao lòng, rồi lả tả trút xuống mặt đất.
Chẳng mấy chốc mùa đông sẽ gõ cửa.
Giờ này mà ra đường không khoác áo dày thì chỉ có nước tự rước bệnh vào thân.
Ấy thế mà Nữ thần vẫn bặt vô âm tín.
Này, bộ người thật sự cho ta ăn bơ rồi hả?
Ta còn tận bốn năm nữa mới được về nhà đấy!
Phía trên là một bầu trời xám xịt, còn trước mắt ta là con đường ngập lá rụng.
Thêm cái quang cảnh đìu hiu của thị trấn ngày đông và dáng vẻ co ro của người qua lại, cả khung cảnh trông thật ảm đạm hết biết.
Lớp “Nghi thức Ma pháp Trung cấp” của trường công lập chỉ giới hạn cho một số học viên nhất định. Đơn giản là vì nếu không có khiếu ma pháp, vào lớp này cũng chỉ ngồi cho có tụ.
Trong khi đó, lớp sơ cấp thì mở cửa cho tất cả mọi người, kể cả những kẻ có năng lực ma pháp í ẹ. Lớp này dành cho những người mà giỏi lắm cũng chỉ đủ để nhóm một que diêm hay lọc tí nước uống. Dù sao thì, mấy khả năng này cũng có ích trong đời sống thường ngày.
Khoảng cách giữa lớp trung cấp và sơ cấp đúng là một trời một vực. Học viên ở cấp độ đó phải đốt được cả khúc gỗ, tạo ra một cơn gió giật, rồi thì đóng băng mọi thứ. Cảm giác như vừa có một bước nhảy vọt đến với ma pháp thứ thiệt vậy.
Thế nên, chẳng mấy ai đủ tiêu chuẩn cả. Gom hết tất cả những người đủ điều kiện lại, lớp học cũng chỉ có khoảng hai mươi mạng, đủ mọi lứa tuổi. Trong số chín mươi học viên năm nhất, chỉ có vỏn vẹn năm người được nhận vào lớp trung cấp.
Số nhọ thay, bộ ba ngốc nghếch kia lại bị kẹt ở lớp sơ cấp, mặt mũi sụt sùi suốt đường đến lớp nông nghiệp thực hành.
Lớp ta có ba mươi mạng, mà chỉ có ta và Alfred lọt được vào lớp trung cấp.
Có lời đồn rằng Học viện Ma pháp Hoàng gia thỉnh thoảng sẽ ghé qua lớp này để chiêu mộ những học viên có tài năng ma pháp xuất chúng.
Nghe bảo kể cả khi không được tuyển mộ, bạn vẫn có thể nhờ giáo viên viết thư giới thiệu. Pháp sư có tiềm năng cao là những nhân tài hiếm có khó tìm. Chính vì thế, họ luôn được săn đón và đất nước lúc nào cũng muốn vơ vét tất cả về một mối.
Nói trắng ra, đây chẳng khác nào một lớp học cho hội con nhà người ta, và chỉ những người được chọn mới có cửa tiến vào hoàng thành trong tương lai.
Trong lớp nghi thức ma pháp trung cấp, ta luôn xí chỗ ở hàng ghế giữa, cách bục giảng ba dãy bàn. Vị trí này nhìn bảng là rõ nhất.
Mục tiêu của ta là học hành chăm chỉ để sau này còn đặt thật nhiều bẫy quanh làng. Mấy cái bẫy đó là để dành cho lũ quỷ sẽ xâm lược trong vài năm tới, cốt để tỉa bớt quân số của chúng. Ít nhất thì ta hy vọng thế.
Dù không thể cầm chân chúng được lâu, nhưng nếu có thể làm chậm bước tiến của chúng dù chỉ một đêm, chúng ta sẽ có đủ thời gian để cầu viện các kỵ sĩ thành phố.
May thay, ta cũng biết nơi lũ quỷ sẽ tràn vào đông nhất. Ta sẽ đặt gấp đôi, gấp ba, không, có khi phải gấp bốn lần số bẫy ở đó.
Cơ mà, đó là nếu thế giới này diễn ra y như trong game.
Thôi thì, ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cược.
Làm ơn đi mà. Mong là vậy.
Chỗ ngồi quen thuộc của Alfred là ở cuối lớp, ngay cạnh cửa sổ. Chỗ đó vừa khuất tầm nhìn của giáo viên, vừa hoàn hảo để đánh một giấc! Cậu ta chẳng thèm đoái hoài đến việc nhận tiền từ người giám hộ, một nữ tu, thậm chí còn từ chối thẳng thừng, đúng là một lựa chọn không thể nào ngu hơn!
Cầm lấy những gì thuộc về mình đi, cái tên ngốc này! Đó là bài học vỡ lòng mà cậu cần phải thuộc nằm lòng từ giờ đấy! Rời khỏi làng là phải biết điều này ngay lập tức!
Nhưng hôm nay, Alfred lại không đến lớp.
Dù hơi phiền, nhưng ta sẽ cho cậu ta một bài giảng ra hồn về chuyện này.
Không biết đã có chuyện quái gì xảy ra nữa.
Nhắc mới nhớ, hôm nay trông Alfred có vẻ hơi lạ. Mắt cậu ta thâm quầng. Lại còn ngáp lên ngáp xuống.
Vì thường ngày mặt cậu ta cứ đơ ra như khúc gỗ nên khó đoán lắm. Nhưng đúng là trông cậu ta chẳng khỏe chút nào.
Hôm nọ ở thư viện, cậu ta có lẩm bẩm gì đó về một cơn ác mộng thì phải.
Ta nhớ lại mấy chuyện khác đã xảy ra trong thư viện rồi thở dài thườn thượt.
Cậu ta có vẻ là một con mọt sách. Ta thường xuyên bắt gặp bóng dáng cậu ta trong thư viện.
Đằng nào ta cũng phải đến đó vì còn muốn mượn sách cơ mà.
Mỗi lần đến đó, ta đều ngay lập tức lủi vào một góc khuất để tránh bị cậu ta phát hiện. Nhưng sớm muộn gì thì cậu ta cũng thấy ta thôi.
Cậu ta có vẻ khoái mấy truyện bí ẩn và phiêu lưu kịch tính. Cả lịch sử cổ đại nữa.
Vì cùng gu nên chúng ta tự nhiên thường xuyên chạm mặt nhau trong thư viện.
Và không hiểu vì lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà cậu ta lại bắt chuyện với ta, thế là chúng ta lại chém gió với nhau.
Chúng ta thường bàn luận về cốt truyện và nội dung sách. Rồi ta nhận ra mình đã lỡ mồm nói quá nhiều và co cẳng bỏ chạy.
Ta không thích kiểu tiếp xúc bất thường này. Là vì ta không muốn để lộ bất kỳ sơ hở nào! Ta không muốn bị coi là một thằng dở hơi hay đáng ngờ.
Thế nên, mỗi lần muốn đến thư viện, ta đều phải ngó trước ngó sau xem cậu ta có ở đó không để còn né. Ôi trời đất ơi.
Ngay cả khi buổi học kết thúc, Alfred vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Và có vẻ như hai tên đàn anh nhà giàu lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu ta cũng biến mất. Ta có hơi lo lo.
Bầu trời vẫn một màu xám xịt từ sáng.
Hiện tại, ta đang ngồi trên cỗ xe ngựa của gia đình mình. Thậm chí còn có cả người đánh xe riêng. Giàu có đúng là tuyệt vời.
Hình như Alfred và ba tên bắt nạt kia cũng đi xe ngựa.
Trên đường về, trời đang âm u bỗng đổ mưa như trút nước. Đã thế, sấm còn rền vang trên đầu.
Ta tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh ảm đạm lướt qua bên ngoài.
Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta.
“Áááá!”
Tiếng hét của ta làm Shurio, người đánh xe, giật nảy cả mình. Mà nói thật thì ta cũng giật mình.
“Ối, giật cả mình. Thiếu gia, người không sao chứ ạ?”
Chết tiệt, ta nhớ ra một chuyện!
Ta đã quá bận rộn tuân thủ răm rắp lịch trình của Lian đến nỗi bỏ quên một sự kiện quan trọng chết người!
Nó vốn chẳng liên quan gì đến ta, nên dù có cố thì ta cũng chẳng làm được gì. Vì vậy, ta đã chẳng thèm để tâm. Ta cũng đâu có ở nơi sự kiện đó diễn ra. Nói chung, ta hoàn toàn mù tịt về thời điểm nó xảy ra.
Nhưng nhỡ đâu sự kiện đó diễn ra vào hôm nay thì sao?
Mặc dù Alfred lúc nào cũng lười chảy thây, điểm số của cậu ta lại đứng đầu lớp. Ngoại hình cũng sáng sủa, nên dĩ nhiên là nổi như cồn.
Cậu ta cư xử thì lỗ mãng, mặt thì lúc nào cũng như đưa đám. Nhưng có vẻ chỉ cần đẹp trai là mọi thứ khác đều có thể cho qua hết. Sao không đi chết quách cho rồi đi?!
Đến cả ta còn nghĩ vậy thì khỏi phải nói, mấy gã con trai khác cũng thế thôi.
Việc Alfred thu hút nhiều sự chú ý là không thể tránh khỏi. Vì lý do này, đám đàn anh thường xuyên kiếm chuyện với cậu ta. Nhưng lần nào chúng cũng bị cậu ta cho ăn hành, nên mối thù cứ thế mà tích tụ. Đó là tình hình hiện tại.
Rồi thì, một nữ đàn chị đã có người yêu lại đem lòng cảm mến Alfred và muốn đá bay bạn trai, tên là Dil thì phải. Đó chính là giọt nước tràn ly.
Dil đã thuê một đám đầu trâu mặt ngựa tấn công cậu ta. Alfred, đang trong giai đoạn phát triển tâm sinh lý bất ổn, suýt bị tẩn cho ra bã thì sức mạnh của cậu bộc phát.
Cậu ta bằng cách nào đó đã hạ gục tất cả, nhưng toàn thân cũng bầm dập te tua.
Trong một khu rừng tối đen như mực không một bóng người, Alfred bị thương và không thể nhúc nhích.
Cậu ta đã phải chờ đến tận ngày hôm sau mới tự lết đi được. Cậu ta đã kẹt trong khu rừng đó suốt thời gian ấy, một mình, không một ai bên cạnh—
Nhưng sự kiện đó thì liên quan quái gì đến ta cơ chứ.
Vì vậy, ta nên mặc xác nó, giả vờ như không biết gì, và đi thẳng về nhà.
Không biết Alfred và Dil đã choảng nhau chưa nhỉ.
Cậu ta nói mình không khỏe. Rằng dạo gần đây không ngủ được.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa quất ràn rạt vào ô kính, trút xuống xối xả.
“T-Thiếu gia Lian? Xin lỗi nhưng người đang định làm gì vậy ạ?”
“Shurio.”
“D-dạ?”
“Chúng ta đi đường vòng. Đến nơi ta bảo.”
Ta sẽ chỉ ngó qua một chút thôi, xem sự kiện có thực sự đang diễn ra không.
Chỉ kiểm tra tình hình thôi mà.
Ừ. Một khi xác nhận nó đang diễn ra, ta sẽ về nhà. Chắc chắn là vậy.
Ở rìa con đường vắng vẻ và tối tăm, khu rừng, vốn đã âm u ngay cả vào ban ngày, nay trải dài rậm rạp đến đáng sợ.
Tiếng va chạm rung chuyển mặt đất vang lên. Và rồi, là tiếng cành cây gãy răng rắc.
Một lúc sau, ta thấy bóng hai thiếu niên lao ra từ khu rừng, bộ quần áo hàng hiệu của chúng bị cháy xém tả tơi.
Nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, chúng vừa loạng choạng vừa cắm đầu cắm cổ chạy trốn khỏi thứ gì đó.
Nhìn kỹ hơn, ta nhận ra hai thiếu niên đó là đám đàn anh. Dil và bạn của hắn.
Chúng lướt qua xe ngựa của ta mà chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm chạy nước rút về phía cỗ xe đang đỗ ở bên đường.
“C-cái quái gì thế? Thằng đó là một con q-quái vật!”
“Đúng, chắc chắn rồi! Thằng đó kỳ lạ lắm! Sức mạnh đó không thể nào là của con người được!”
Giọng của hai thiếu niên run như cầy sấy.
Shurio ngoảnh cổ lại nhìn theo chúng.
“C-có chuyện gì vậy ạ? Trông chúng hoảng hồn quá.”
“Đúng vậy. Shurio, dừng xe lại.”
“V-vâng.”
Ta hé nhẹ cửa sổ, vểnh tai lên nghe ngóng.
Ta chỉ nghe thấy tiếng mưa xối xả.
Không.
Có tiếng la hét lẫn trong tiếng mưa.
Ta phóng tầm mắt về phía có tiếng ồn.
Từ khu rừng tối tăm, ta có thể thấy một bóng người đang chạy, tiến lại gần cỗ xe. Hắn ta bê bết máu, cánh tay phải lủng lẳng một cách kỳ dị. Một người đàn ông to con với thân hình vạm vỡ.
Trên thắt lưng, cánh tay và đùi của hắn là những bao da để đựng vũ khí. Gã này trông có vẻ là một lính đánh thuê.
Giống như Dil và bạn hắn, gã đàn ông này trông cũng hoảng loạn tột độ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Sự kiện trong cốt truyện thực sự diễn ra như thế này sao?
Vì lâu lắm rồi không chơi game, ta chẳng nhớ rõ chi tiết nữa.
À đúng rồi, ta đã từng thất bại ở sự kiện này một lần.
Đúng, ta đã làm hỏng bét nó một lần.
Sau đó ta đã chơi lại.
Nhưng ở thế giới này, làm gì có nút chơi lại. Hoàn toàn không.
Vậy nếu sự kiện trong cốt truyện thất bại thì—
Ta cảm thấy mặt mình cắt không còn một giọt máu.
“Shurio!”
“C-có chuyện gì vậy ạ?”
“Cậu đợi ở đây một lát được không? Ta sẽ quay lại ngay.”
“Hả? T-Thiếu gia?”
Để trông có vẻ bình tĩnh nhất có thể, ta nặn ra nụ cười tự mãn thường ngày. “Sẽ ổn thôi. Ta chỉ đi xem xét tình hình một chút. Cậu cứ chờ ở đây nhé, Shurio.”
“Nhưng—”
“Trông cậy vào cậu cả đấy.” Ta lấy thanh kiếm từ xe ngựa, dắt vào vỏ bên hông. Rồi ta nhảy xuống.
Sau đó ta men theo con đường mà Dil và những người khác đã bỏ chạy.
Nhanh lên.
Phải nhanh lên mới được.
Mùi sắt tanh nồng và mùi khét lẹt xộc vào mũi ta. Cơ thể ta bất giác run lên.
Ta nên làm gì đây? Lỡ như họ đã giết Alfred rồi thì sao?
Sau khi băng qua những lùm cây, ta đến một khoảng đất trống.
Và cảnh tượng trước mắt khiến ta không thể tin nổi.
Vài cái cây bị đốn ngã, một số có vỏ cây cháy đen kịt. Không chỉ vậy, mặt đất còn lốm đốm những vết cháy xém.
Nếu trời không mưa, có lẽ cả khu này đã chìm trong biển lửa.
Có khoảng bảy người đàn ông nằm la liệt trên mặt đất.
Một cơ thể đẫm máu với những vết bỏng đang ngã gục.
Trong tay những người đó siết chặt dao, kiếm và súng, và chỉ cần liếc qua cũng biết đây là những kẻ đã tấn công Alfred.
Không một ai còn đứng vững.
Ta bất giác đưa tay lên che miệng.
Cơn mưa rả rích không thể nào gột rửa được mùi máu tanh nồng. Cùng với đó là một cảm giác bất an. Một cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.
Phải rồi, tình trạng của Alfred.
Cậu ta có an toàn không?
Mưa rơi nặng hạt quá. Ta gần như chẳng thấy gì cả.
“A!”
Tựa vào thân cây là một cậu bé với mái tóc vàng rối bù quen thuộc. Alfred.
Ta lao đến trước mặt cậu ta trong nháy mắt.
“Alfred!”
Trông cậu ta thảm hại quá đi mất.
Quần áo của cậu ta bị xé thành từng mảnh, cơ thể chi chít những vết rách và vết bầm.
Vì cậu ta đang cúi gằm mặt nên ta không thể thấy được biểu cảm.
“Alfred? Này! Tỉnh lại đi!”
Sau khi ta gọi tên cậu ta liên tục, vai cậu ta cuối cùng cũng khẽ run lên.
Và rồi từ từ, khuôn mặt cậu ta ngẩng lên.
Cậu ta đang nhìn về phía này, nhưng đôi mắt vẫn vô hồn, không có tiêu cự.
“Cậu có sao không Alfred—woah!”
Cơ thể cậu ta đổ rạp sang một bên.
Ta vội vàng đưa tay ra đỡ trước khi cậu ta ngã sõng soài.
Da cậu ta nóng như lửa đốt.
“Cậu sốt cao quá! Nào, chúng ta đến xe ngựa thôi. Nó ở ngay đằng kia. Cậu đi tiếp được không? Có đứng nổi không? Cố lên nào Alfred.”
Dù ta có nói bao nhiêu, cậu ta cũng chẳng có phản ứng gì. Đúng là phí công vô ích.
Vì vậy, ta bỏ cuộc, không cố bắt cậu ta trả lời nữa. Dù sao thì, ta cũng không có nhiều thời gian để mà chần chừ. Ta cúi xuống, quay lưng về phía cậu ta, rồi choàng tay cậu qua vai mình. Cảm nhận sức nặng từ cơ thể nóng hổi của cậu, ta thở hắt ra một hơi rồi đứng bật dậy, dựa vào quán tính để hành động dễ dàng hơn.
“Được rồi! N-nặng quá!”
Sức nặng này đúng là quá sức với ta và ta suýt ngã khuỵu. Nhưng ta đã cố gắng đứng vững lại được.
Tuy nhiên, nặng thật. Nặng, nặng quá đi mất.
Dĩ nhiên, ta biết một người bất tỉnh sẽ rất khó di chuyển, và hồi giúp đưa ông nội bị ngã đến bệnh viện, ta cũng đã chật vật lắm rồi. Nhưng lần này thực sự là quá sức chịu đựng.
Lưng ta nóng ran nơi cơ thể cậu ta áp vào.
Đây không phải là một cơn sốt có thể xem thường được.
Ta cần đưa cậu ta đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Phải rồi. Ta sẽ đưa cậu ta đến chỗ ông bác sĩ già trong làng.
Mặc dù ông ấy hay giả lơ, nhưng có vẻ là một người tốt.
Ông bác sĩ già chữa trị cho tất cả mọi người trong làng, kể cả những vết thương và bệnh tật nghiêm trọng, và tay nghề của ông ấy cũng khá cao.
Nghe đâu ông đã học ở hoàng thành, rồi trở về quê hương để chăm sóc cho người dân nơi đây. Chỉ là một ông bác sĩ già yêu mến cái thị trấn của mình thôi.
Được rồi. Cứ làm vậy đi.
Ta điều chỉnh lại vị trí của Alfred trên lưng để cậu ta không bị tuột xuống, rồi lê bước về phía cỗ xe.
Ngay khi chúng ta băng qua phần rậm rạp nhất của khu rừng, với cỗ xe ở ngay phía trước, ta gọi to tên người đánh xe của mình.
Shurio giật bắn mình trên ghế đánh xe, mặt nghệt ra vì ngạc nhiên.
“T-Thiếu gia Lian! Người đi lâu quá! Tôi đã rất, rất, rất lo lắng! Tôi đang định đi tìm người—ôi! C-cậu bé trên lưng người bị sao vậy ạ?”
“Hộc… không sao đâu… hộc… mau lên và… hộc… đưa cậu ta vào xe đi!” Phổi ta như muốn nổ tung đến nơi rồi.
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi!” Shurio đỡ lấy thân thể mềm oặt của Alfred và nhấc cậu ta vào trong xe. Đúng là người trưởng thành có khác. Sức lực của anh ta và ta khác nhau một trời một vực.
Mắt Alfred vẫn nhắm nghiền khi cậu nằm trên ghế. Cậu ta vẫn không có phản ứng gì khi ta lay gọi. Lại là công cốc.
Ta kéo ra một chiếc chăn mỏng và ngồi xuống cạnh cậu, lau đi mưa và mồ hôi trên mặt và người cậu.
A, lẽ ra ta nên mang theo một lọ thuốc chữa thương. Từ giờ trở đi phải luôn thủ sẵn vài lọ mới được.
Shurio quay trở lại ghế lái, vừa lau nước mưa trên mặt vừa quay lại hỏi.
“Thiếu gia, kế hoạch của người là gì ạ?”
“Đưa ta đến chỗ bác sĩ làng.”
“Bác sĩ làng ạ?”
“Đúng vậy. Đi nhanh hết sức có thể.”
Anh ta ném cho ta một cái nhìn khó hiểu, rồi gật đầu. “Hyah!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chap 6"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
Tha Bet 79CLUB TDTC Hitclub qh88 hello88 86bet 888CLB F168 Bet168 SUNWIN HITCLUB 999bet LOTO188 98WIN nhà cái uy tín SV388 zo88 HB88 nohu90 https://78winn.co/ Sumclub Sao789 lucky88 7ball HAY88 thabet ae888 kubet 8kbet xocdia88 8XBET nettruyen U888 78win 32win 32win Nhà cái 78win new88 com NEW88 J88 SV88 Zbet 78wincom.net ee88 77bet leo88 game bài b52 sun win qq88.com dualeotruyen trực tiếp bóng đá Xoilac 90phut 8kbet Socolive ALO789 S66 Xoilac nhà cái uy tín one88 big88 dt68 8XBET 88I com qh88 com rakhoitv colatv thapcamtv thapcamtv ev88 az888 79win 123b hello88 789club Rikvip Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 3389 https://pg88e.com/ kèo nhà cái 32win 99ok iwin xoso66 GACAM888 kuwin 69vn 8s 99ok https://78winnh.net/ king88 nhà cái uy tín https://appsnaptik.info/ 123b 8S Navybooks trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến Xoso66 oxbet HB88 MANCLUB sunwin 8xbet ONBET mu 88 mu88 f8bet nohu Okking game bài go88 bet88 bắn cá đổi thưởng f168 78win.soccer nbet 8DAY https://kubet3d.com/ soi kèo nhà cái okvip Socolive iwin https://8kbet.info/ Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet 99ok hello88 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 FN88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Xoilac mu88 mu88 mu88 789club nhà cái uy tín hi88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://www.sunwin88.asia/ hitclub bong88 HB88 https://www.hello88-viet.com/ 8kbet 23WIN b52club i9BET https://net88.onl/ game bài đổi thưởng uy tín 789club nhà cái uy tín fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz