[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 22
Ra trường làng xong, tôi vẫn bám trụ ở đây, phụ cha mấy việc lặt vặt của lãnh chúa.
Cái bữa tiệc Năm Mới ồn ào với đông đủ các cụ các mợ sắp sửa diễn ra, thế mà cha của Lian lại phán một câu xanh rờn là tôi không cần phải cố mà lết xác đến.
Nghe xong mà tôi sướng rơn cả người.
Với tôi, cái cảnh phải đứng cùng mọi người trong dinh thự để tiếp cái dòng khách cứ lê thê bất tận suốt cả kỳ nghỉ lễ thì đúng là địa ngục trần gian. Mệt bở hơi tai.
Mà tôi thì nào có quyền từ chối.
Nhưng năm nay thì khác. Tôi đã trốn thoát khỏi cơn ác mộng đó rồi.
Sướng quá đi mất!
Thế nên hôm nay tôi mới mò đến nhà thờ. Và tôi đã cắm cọc ở đây từ sáng sớm.
Hôm nay là thứ Sáu thì cũng kệ thôi. Nghỉ lễ Năm Mới kéo dài cả tuần cơ mà.
Và khi tôi nghía qua “Bản điều tra lịch trình làm thêm của Anh Al”, thì có vẻ cậu ấy phải trực chiến ở quán Bar Canal cả ngày. Đúng là trời thương tôi mà.
Khách khứa cuối năm tăng đột biến, đây chính là thời điểm bận sấp mặt nhưng cũng hốt bạc nhất của các quán bar. Nhiều quán còn mở cửa thâu đêm suốt sáng trong dịp Năm Mới.
Vì giờ quán đóng cửa thì làm gì còn xe ngựa nào chạy, nên Alfred tính ngủ luôn ở quán rồi hôm sau mới về.
Alfred sẽ không có mặt ở nhà thờ cả ngày, và phải đến trưa mai cậu ấy mới về.
Nghĩa là phòng của Alfred hôm nay sẽ vắng chủ.
Sau khi xác nhận chắc nịch, tôi quyết định sẽ ở lại nhà thờ qua đêm. Dù gì thì cậu ấy cũng cho phép tôi tự do chiếm dụng phòng ốc mỗi khi cậu ấy đi vắng mà.
Hơn nữa, năm người họ hàng bên mẹ Lian, ba đứa bạn của anh trai Lian, và bốn đồng nghiệp của cha Lian sẽ đóng đô tại dinh thự trong ba ngày hai đêm.
Lỡ mà chạm mặt họ trong dinh thự, thể nào tôi cũng bị túm lại nghe luyên thuyên đến sáng. Thế nên, để cao chạy xa bay, tôi đã thưa chuyện với cha của Lian, xin tá túc ở nhà thờ một đêm.
Và ông đã đồng ý trong khi cố nuốt nước mắt vào trong.
Tôi mừng vì được cho phép thật đấy, nhưng sao ông lại phải khóc cơ chứ?
Đang lúc thắc mắc, cha của Lian vỗ vai tôi. “Nếu con cảm thấy ở nhà thờ thoải mái hơn, thì…”
Cảm xúc trong tôi bỗng phức tạp lạ thường. Tôi muốn đính chính. Cực kỳ muốn.
Thân tôi chưa có nát như giẻ lau đâu nhé. Vẫn thừa sức làm chú rể. Hoặc cô dâu cũng được… Ủa mà sao lại lôi cô dâu vào đây? Tóm lại, tôi muốn gào lên cho cả thế giới biết mình vẫn còn trong trắng, nhưng đã cố nuốt cục tức này vào trong.
Kể từ cái sự cố đó, cha của Lian không còn ép tôi làm mấy chuyện vô lý nữa và để tôi muốn làm gì thì làm.
Điều này có nghĩa là tôi có thể tung tăng tự do hơn.
Tôi thực sự nghĩ không nên nói ra sự thật thì tốt hơn, nhưng… tôi vẫn chẳng biết nên vui hay buồn vì chuyện này nữa.
Hiện tại, trong dinh thự chỉ có cha tôi, Lowendal và tôi là biết rõ ngọn ngành.
Lowendal đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu chúng tôi phải giữ bí mật với mẹ và anh trai của Lian.
Chắc như vậy cũng tốt hơn.
Tôi muốn ít nhất Lowendal biết tường tận mọi chi tiết, nhưng khi chúng tôi nhìn nhau, ông ấy lại nháy mắt với tôi một cái.
Tôi nghi là ông ấy biết tỏng sự thật rồi.
Quả không hổ danh là quản gia siêu phàm. Mạng lưới tình báo của ông ấy đúng là không thể đùa được.
Thôi, kệ đi.
Dù sao đi nữa, hôm nay tôi được tự do.
Tôi không cần phải để ý đến hành động của mình hay ánh mắt của bất kỳ ai. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mình thích trong cả ngày. Tự do muôn năm!
Với tâm trạng phơi phới như trẩy hội, tôi nhanh chóng gói ghém đồ đạc để ở lại nhà thờ qua đêm rồi chuồn khỏi dinh thự.
(「`・ω・)「
Trong bếp nhà thờ, tôi đang phụ Marie chuẩn bị bữa tối.
Thực đơn hôm nay là món hầm kem rau củ với thịt xông khói thái dày cui.
Khi Marie dùng muôi khuấy nồi hầm, cô ấy mỉm cười với tôi, vẻ mặt dịu dàng thấy rõ. “Hihi. Trông cậu vui quá nhỉ, Lian-sama.”
Tôi vừa thái dưa chuột làm salad vừa cười đáp lại.
“Vâng ạ. Tôi đã tuyên bố hôm nay là ngày nghỉ toàn quốc của riêng mình rồi!”
“Thế thì tốt quá! Lian-sama là kiểu người hay tự vắt kiệt sức mình. Nếu không thỉnh thoảng xả hơi, có ngày cậu lăn ra ốm đấy.”
“V-vậy sao ạ?”
“Vâng! Cậu phải nhớ nghỉ ngơi khi cần đấy nhé.”
“Vâng, tôi sẽ chú ý hơn ạ…”
Marie nhìn tôi chằm chằm rồi phì cười.
“Mà này, Lian-sama nấu ăn khéo tay thật đấy. Trông cậu có vẻ chuyên nghiệp lắm.”
“T-tôi không nghĩ mình giỏi giang gì đâu ạ. Chẳng qua là tôi quen tay vì ở nhà toàn tự nấu thôi.”
“Ôi trời. Thật vậy sao?”
“Vâng. Bố mẹ tôi đi làm về muộn, còn ông tôi thì chân yếu. Tự nấu cũng rẻ hơn nữa. Vả lại, tôi cũng không ngại bếp núc.”
Lại còn được nấu bất cứ món gì mình thích ăn nữa chứ.
“À… Vậy ra đó là cuộc sống của cậu ở thế giới bên kia.” Nụ cười của Marie trông hơi gượng.
Thấy cô ấy có vẻ lo cho kiếp trước của mình, tôi chỉ biết cười trừ. Dù sao thì tôi cũng có bao giờ để tâm chuyện đó đâu.
Tôi đã kể cho Marie nghe rằng mình không phải Lian thật, mà là một người khác tên Nao Osaka, được Nữ thần triệu hồi từ thế giới khác sang đây làm người trợ giúp.
Ban đầu, Marie trông hoang mang ra mặt, nhưng rồi cô ấy vẫn nói rằng tin tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Không một lời xen vào, cô ấy cứ thế lắng nghe câu chuyện hoang đường của tôi, thỉnh thoảng gật đầu, cho đến tận khi tôi kể xong.
Liệu cô ấy có biết tôi đã trút được gánh nặng lớn đến thế nào sau khi kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe không?
Khi cô ấy hỏi tôi có cảm thấy cô đơn không, tôi bảo không sao cả vì tôi chẳng còn người thân nào. Câu trả lời đó đã khiến cô ấy khóc nức nở.
Nhưng cô ấy đâu cần phải khóc. Tôi thực sự ổn mà.
Sau nhiều năm sống trong ngôi làng yên bình này, tôi bắt đầu nhận ra mình được triệu hồi đến đây là một điều may mắn. Rằng Nữ thần đã không chọn nhầm người.
Đối với một người không nỡ rời xa người thân, và những người thân đó sẽ đau buồn vì cái chết của họ, thì việc phải sống một mình ở một thế giới khác suốt sáu năm mà chẳng biết ngày về quả là một cực hình.
Chuyện đó sẽ rất khó khăn. Cho cả bản thân họ và những người ở lại.
Nỗi nhớ nhung, cảm giác nhớ nhà… Có lẽ một số người sẽ không thể chịu đựng nổi.
Về mặt này, gia đình và cả chú chó cưng của tôi đều đã qua đời. Tôi cũng chẳng có mấy bạn bè vì tính tôi không giỏi giao tiếp.
Ngay cả khi tôi biến mất, cũng sẽ chẳng có ai ở thế giới đó lo lắng hay cầu nguyện cho tôi trở về.
Việc bị triệu hồi có lẽ cũng không tệ đến thế. Thật ra, tôi còn mừng vì đã được chọn.
Dù không thể quay lại thế giới cũ, tôi cũng chẳng bận tâm. Đằng nào cũng thế cả thôi. Sống ở đâu thì tôi cũng chỉ có một mình.
Lựa chọn của Nữ thần đúng là chuẩn không cần chỉnh.
“Marie-sama. Chị biết không, số người em quen ở thế giới này còn nhiều hơn ở thế giới cũ đấy.”
“Ôi trời ơi!”
“Vâng. Nào là chị, mấy đứa trẻ, Alfred, gia đình Owens, những người làm trong dinh thự, bạn học, thầy dạy kiếm, dân làng, chú ở quán trà, rồi dì ở tiệm bánh kẹo nữa. Thế nên em… đang bắt đầu nghĩ đến việc ở lại thế giới này luôn.”
“Lian-sama…”
Tôi lại mỉm cười với Marie.
Tôi thực sự nghĩ vậy. Sẽ tuyệt biết bao nếu được ở lại ngôi làng này đến cuối đời?
Nếu có dịp gặp lại Nữ thần, tôi đang tính xin được định cư ở thế giới này luôn.
Nhưng để điều đó có cơ may xảy ra, tôi phải sống sót qua thảm họa sắp tới đã.
Má Marie ửng hồng, nụ cười của cô ấy càng thêm rạng rỡ.
“Vậy… cậu không còn thấy cô đơn nữa sao?”
“Vâng. Tất cả là nhờ có Marie-sama và mọi người ạ.”
“Thật sao? Chị mừng quá… Chị thật sự rất mừng khi nghe điều đó.” Marie lấy tay che mặt, nước mắt lăn dài trên má.
“M-Marie-sama, có cần phải khóc đâu ạ…”
“Chị chỉ là quá hạnh phúc thôi. Hạnh phúc nhất từ trước đến giờ. Vì chúng tôi mà cậu bị kéo đến thế giới này, gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề. Vậy mà cậu vẫn tha thứ cho chúng tôi, thậm chí còn quan tâm đến chúng tôi nữa.”
“C-chuyện đó có gì to tát đâu ạ.”
Dù nước mắt vẫn lã chã, Marie mỉm cười lắc đầu.
“Cảm ơn lòng tốt của cậu. Vì đã trông chừng, dẫn dắt và bảo vệ chúng tôi. Chị đặc biệt biết ơn vì cậu đã bảo vệ Alfred. Thằng bé đó thậm chí còn chẳng nhận ra nó cô đơn đến mức nào.”
“Marie-sama… Về chuyện đó, em cũng─”
“Nếu cậu cứ tiếp tục ở bên nó, Alfred sẽ─”
Bỗng có mùi gì đó khét khét.
Khi tôi ngó nghiêng tìm nguồn gốc của cái mùi, tôi nhận ra nồi hầm bắt đầu sủi bọt trào ra ngoài.
“M-Marie-sama! Nồi hầm! Trào ra ngoài hết rồi kìa!”
“Ối trời!”
Chúng tôi vội vàng tắt bếp, rồi cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi kiểm tra tình hình nồi hầm, tôi thấy chỉ có đáy nồi bị cháy sém một chút.
Món hầm giờ có mùi khói, nhưng chắc vẫn chén được.
“Suýt nữa thì toang.”
“Đúng vậy ạ. Vừa nấu ăn vừa buôn chuyện thì vui thật, nhưng chúng ta phải để mắt hơn mới được.”
“May mà nồi hầm vẫn ổn. Không thì tụi nhỏ đã cằn nhằn chúng ta rồi.”
“Vâng…”
Marie và tôi nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.
Sau bữa tối với Marie và bọn trẻ trong phòng ăn, chúng tôi cùng nhau đến nhà nguyện dự lễ tối.
Sau đó, bọn trẻ nằng nặc đòi tôi đọc truyện tranh cho nghe, nên chúng tôi kéo nhau đến căn phòng lớn dùng làm phòng ngủ cho cả chục đứa. Mấy đứa lớn hơn một chút, đang đi học ở làng, có vẻ cũng muốn hóng chuyện. Tôi vừa gọi một tiếng là chúng nó đã đỏ mặt bẽn lẽn sáp lại gần.
Dù ở thế giới nào, tiết mục kể chuyện bằng tranh cũng được trẻ con mê tít.
Khi chúng tôi đến đoạn nhà thám hiểm giải cứu công chúa khỏi nanh vuốt của con rồng độc ác, mấy đứa nhỏ bắt đầu dụi mắt rồi ngáp ngắn ngáp dài.
Đó là một kết cục tất yếu, dù đây là đoạn gay cấn nhất truyện. Tôi quyết định dừng lại và hẹn lần sau kể tiếp.
Giờ đi ngủ ở nhà thờ rất sớm.
Trái ngược hoàn toàn với cái lịch ngủ lộn xộn của tôi, toàn thức đến nửa đêm, giờ giấc của họ lành mạnh hơn nhiều, ngủ sớm dậy sớm. Marie dặn tôi cẩn thận vì hôm nay trời lạnh lắm, rồi đưa cho tôi một cái bình kim loại hình bầu dục chứa đầy nước nóng, được quấn một chiếc khăn để khỏi bỏng tay.
Hóa ra là một cái túi sưởi.
Trong lúc tôi còn đang đọc truyện, Marie đã vào phòng đặt mấy cái tương tự gần giường của lũ trẻ.
Có vẻ cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn phần của tôi. Cảm ơn chị nhiều lắm.
Phòng của Alfred vẫn trống huơ trống hoác như mọi khi. Trông chả khác gì cái cabin. Tôi bật cười, trước khi nhận ra hôm nay căn phòng có vẻ có hơi người. Mấy cuốn sách cậu ấy mượn ở thư viện đang nằm trên bàn, cùng với mấy món đồ làm thêm mà tôi đã nhờ cậu ấy. Tôi tự hỏi không biết giờ này Alfred có đang bị bà chủ quán bar náo nhiệt dưới phố hành cho ra bã không.
Sau khi vặn nhỏ đèn bàn, tôi nhét túi sưởi xuống dưới chân giường rồi chui vào chăn. Ga giường, chăn bông và mền đều thơm mùi nắng. Đó là mùi hương tôi thích nhất, nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Chân tôi cũng ấm áp và dễ chịu.
Tôi nằm nghiêng một cái và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ai đó giật phắt tấm chăn bông ra, một luồng gió lạnh buốt ùa vào người khiến tôi run lên cựa mình tỉnh dậy.
“…Ư, lạnh quá…”
Đứa ôn dịch nào lại giở cái trò này ra trong khi mình đang ấm như trong trứng thế nhỉ?
Tôi cố gắng mở mắt ra thì bắt gặp một gã tóc vàng đang chuẩn bị chui vào chăn mà không thèm xin phép. Cậu ta đang mặc bộ đồ có vẻ là đồ ngủ: một chiếc quần dài màu xanh chàm đơn giản và một cái áo sơ mi.
“…Al…? Sao cậu lại ở đây…?”
Kẻ đột nhập vẫn im re và chen vào giường, chẳng thèm quan tâm tôi đã nằm sẵn ở trong. Chật quá. Chật thật sự. Thôi thì cậu ta cũng đã vào rồi, tôi đành lết người sang mép giường, nhường cho cậu ta một khoảng.
Người cậu ấy ấm sực. Chắc tắm rồi nhỉ? Nhưng lại phảng phất mùi rượu.
Và tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình. “…Người cậu toàn mùi rượu…”
“À, vẫn còn mùi à? Có người hất cả ly rượu lên đầu tôi.”
Cậu vừa nói cái gì cơ?
Alfred thở dài bất lực.
“…Ba thanh niên từ Làng Leis tổ chức tiệc tất niên ở quán bar. Họ say đến mức bắt đầu đi tán tỉnh nhân viên nữ, nói xấu khách khác, nhảy lên sân khấu hát hò tùy tiện, rồi gây sự với những khách đã nhắc nhở họ.”
Đúng là một mớ bòng bong.
“Chà, tệ thật…”
“Thật sự luôn. Vì họ làm phiền các khách khác, bà chủ bảo tôi đưa họ về làng. Bà ấy còn nói tôi có thể về thẳng nhà luôn sau đó. Thế là tôi tống họ về rồi quay lại đây.”
“T-tôi hiểu rồi… Cậu vất vả rồi.”
“Ừ. …Còn cậu thì sao? Cậu ở lại nhà thờ hôm nay à?”
Phải, vì tôi cứ đinh ninh là cậu sẽ ở lại quán bar chứ không về đây. Đáng lẽ tôi đã có thể độc chiếm căn phòng này, nhưng chủ nhân thực sự của nó đã về rồi. Đúng là chuyên gia phá đám thời gian thư giãn của tôi.
“…Có vấn đề gì sao? Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, nên tôi được miễn trừ mọi trách nhiệm.”
Alfred đáp lại bằng một tiếng “hừm” lơ đãng như mọi khi. Cái đồ trời đánh này, người ta nói chuyện thì nghe cho nghiêm túc vào chứ.
Cậu ta kéo tôi lại gần bằng cách vòng tay qua eo, ôm chặt cứng. Rồi vùi mặt vào cổ tôi. Alfred hít hà như một chú cún, hơi thở của cậu làm tôi nhột chết đi được. “Thơm quá.”
“Chỉ là mùi xà phòng tôi mang từ dinh thự đến thôi… a!”
Tôi rùng mình, cảm nhận những vệt ươn ướt trên cổ nơi Alfred liếm tôi bằng chiếc lưỡi ấm nóng. Cậu ta trượt lưỡi lên cằm tôi, liếm thêm vài cái, và khi đã đủ gần, cậu ấy hôn tôi.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi môi tôi.
Tôi túm lấy mái tóc vàng của cậu ta định đẩy ra, nhưng vô ích. Những nụ hôn của cậu ấy tới tấp từ mọi góc độ, khiến tôi thở cũng không ra hơi.
“…Haah… ng-ngủ ngoan đi─ự!”
Bàn tay ấm áp của cậu ta luồn vào dưới áo tôi, vuốt ve làn da trần. Khi tôi ngước lên, đôi mắt xanh biếc đầy dục vọng của cậu ấy xoáy sâu vào tôi. Tôi lập tức lảng đi.
“Đ-đồ ngốc, cậu đang làm gì─oái!”
Cậu ta vuốt dọc sống lưng tôi, và tôi giật nảy người theo phản xạ.
“A, không, d-dừng lại…!”
“Lian…”
“Tôi đã bảo không! Dừng lại─! Ngủ đi!”
Alfred nhìn tôi chằm chằm. Cậu ta thở hắt ra một hơi, rồi trở về vị trí ban đầu.
“…Biết rồi.”
Cậu ta trông rõ là bất mãn, nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của tôi. Tôi buồn ngủ, và tôi vẫn chưa chắc mình nên làm gì với mối quan hệ này. Mà “làm gì” là làm gì chứ? Rõ ràng là chúng tôi không thể làm mấy chuyện như thế này. Cậu ấy lại ôm lấy tôi, giữ tôi gọn lỏn trong lồng ngực mình.
“Thế này thì được chứ?”
“…Ưư… Chà, nếu chỉ thế này thôi thì được…”
“Tôi hiểu rồi,” Alfred nói, giọng đầy vui vẻ khi cậu ôm tôi chặt hơn. Vòng tay của cậu ấy siết chặt đến mức bắt đầu đau, và tôi bắt đầu thấy khó thở.
“Đ-đau…! Á! Cái sức trâu bò của cậu!”
“A, xin lỗi.”
Cậu ta nới lỏng vòng tay. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Thiệt tình.
Alfred túm lấy chăn bông và mền, kéo chúng lên cao.
Ấm thật. Chiếc mền len mềm mại, dễ chịu. Cả người được bao bọc, chân lại ấm áp, cuối cùng tôi cũng thả lỏng được.
Tôi không chịu được lạnh, vì tôi rất nhạy cảm với cái lạnh. Như bây giờ, má tôi cảm thấy lành lạnh. Để tìm kiếm sự ấm áp tuyệt đối, tôi rúc mặt vào giữa những tấm ga giường, chiếc gối ấm và cơ thể cũng nóng hổi không kém của Alfred, vừa khít một cách hoàn hảo. Tôi được che chắn hoàn toàn khỏi cái lạnh, và một cảm giác thành tựu dâng đầy trong tôi.
Được rồi.
Cơ thể Alfred giật nhẹ một cái rồi nằm yên. Hơi ấm của cậu và nhịp tim đều đặn, dù có nhanh hơn bình thường một chút, thực sự rất dễ chịu. Tôi cảm thấy an toàn, và càng thả lỏng hơn, cơn buồn ngủ lại nhanh chóng ập đến. Tôi không nhịn được mà ngáp một cái. Buồn ngủ quá… Ý thức của tôi trôi đi, rồi tan biến.
Alfred khẽ rên trên đầu tôi, thì thầm gì đó về tra tấn hay đại loại thế, những điều mà tôi không thể hiểu nổi trong tình trạng này. Cậu ta còn lầm bầm càu nhàu thêm vài câu, nhưng giọng cậu ấy xa xôi quá nên tôi chẳng nghe rõ. Không thể hỏi lại cậu ấy, tôi lại chìm vào giấc ngủ.