Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 22.5

  1. Home
  2. [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
  3. Chap 22.5 - Đoạn xen kẽ – Mùa xuân bận rộn. (Góc nhìn của Aflred)
Prev
Novel Info

Chỉ còn vỏn vẹn vài ngày nữa là đến Năm Mới.
Suốt mấy hôm nay, tôi cắm mặt ở quán Bar của Canal từ sáng đến tối mịt. Quán có lịch làm việc đặc biệt cho mùa lễ, phục vụ lượng khách tăng vọt cho đến tận hừng đông. Vì đây là mùa của tiệc tùng cuối năm, khách cứ thế nườm nượp kéo đến suốt hai mươi bốn giờ đồng hồ. Ghế chẳng bao giờ kịp nguội.
Quán bar của Canal nổi tiếng nhờ rượu và đồ ăn giá bèo. Chính vì thế mà quán bận tới mức, có con mèo chạy ngang qua tôi cũng muốn túm nó lại bắt phụ một tay.
Đến rạng sáng, chúng tôi đóng cửa quán để chợp mắt và nạp lại năng lượng. Một khi tháp đồng hồ điểm mười giờ, quán sẽ lại mở cửa kinh doanh.
Chuyện này dần biến thành một bài kiểm tra sức bền, nhưng cũng đành chịu thôi. Với các nhà hàng và quán bar, đây là thời điểm vàng để hốt bạc. Suy cho cùng, lễ lạt thì phải đi kèm với nhậu nhẹt chứ.
Hơn nữa, nếu chúng tôi đóng cửa tiệm vào giờ thông thường, khách hàng thể nào cũng làm ầm lên. Họ có thể tuôn ra những câu vô lý như “Sao đóng cửa sớm thế? Không muốn kiếm tiền à?!”
Trong cơn tức giận, họ thậm chí có thể phao tin đồn vớ vẩn về chúng tôi. Chưa kể, nếu mất khách quen, lợi nhuận của quán sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc kéo dài giờ hoạt động. Bà chủ quán chỉ biết thở dài ngao ngán về chuyện đó.
Một nhân viên quèn như tôi làm gì có cái diễm phúc được nghỉ ngơi trong khi chủ và đồng nghiệp đang sấp mặt chạy ngược chạy xuôi.
Bị lườm vài cái thì cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng trong trường hợp xấu nhất, họ có thể đá tôi ra khỏi cửa. Phải, chắc chắn họ sẽ làm vậy. Bà chủ cứ nhìn chằm chằm mọi người với đôi mắt long lên sòng sọc. Kết hợp với nụ cười trên môi, trông đáng quan ngại hết sức.
Mặt khác, Lian dường như lại đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình.
Cậu ấy thường xuyên đến nhà thờ và chơi đùa thỏa thích với lũ trẻ. Cậu còn đọc sách, ngủ trưa và uống trà cùng Marie. Lũ trẻ kể cho tôi nghe chúng đã vui với cậu ấy ra sao, niềm vui hiện rõ trên mặt từng đứa.
Và vài ngày trước, họ đã có một buổi dã ngoại trên ngọn đồi phía sau nhà thờ.
Lũ trẻ còn tíu tít khoe: “Chị Marie và anh Lian đã làm rất nhiều loại bánh sandwich khác nhau đó!”. “Có đủ loại nhân, mà cái nào cũng ngon tuyệt cú mèo ạ!”
Dường như Lian đã tham gia thêm vài hoạt động khác cùng chúng. Nắm tay đi dạo, ôm ấp, thậm chí còn cho chúng mượn đùi làm gối.
Tôi ghen tị muốn ch─ à không. Tụi nó đã có khoảng thời gian vui vẻ là tốt rồi.
Tôi không dỗi hờn hay gì sất.
Tôi cũng chẳng bận tâm việc họ không rủ mình đi dã ngoại, vì công việc làm thêm ở quán bar cuối năm bận tối mắt tối mũi. Tôi cũng chẳng hề để tâm chuyện mình chưa một lần được gối đầu lên đùi Lian.
A, tôi đang tự lừa mình dối người cái gì thế này?
Ngày hôm sau, tôi chạm mặt Lian ngay cổng vào đúng lúc tôi chuẩn bị đi làm như thường lệ.
Bảo rằng tôi đến thật đúng lúc, Lian lôi từ trong túi ra một thứ được gói ghém cẩn thận rồi đưa cho tôi.
Tôi lén liếc nhìn vào bên trong. Bánh sandwich. Chúng được phết một lớp bơ hạt có lẫn vài mẩu đậu.
“Tôi làm hơi lố tay nên chia cho cậu một ít,” Lian lẩm bẩm, má ửng hồng. “Ăn đi lúc nào đói nhé!”
Trong cơn vui sướng, tôi bất giác kéo cậu ấy vào một cái ôm thật chặt.
Quả nhiên, mặt Lian đỏ lựng như trái gấc. Cậu ấy nổi trận lôi đình rồi tặng cho tôi một cú vào đầu.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Chẳng mấy chốc, ngày thứ Bảy cuối cùng của năm đã đến.
Ca làm của tôi ở quán Bar của Canal kéo dài đến tận rạng sáng hôm sau.
Bà chủ thường cho tôi về sau giờ đóng cửa, ngay cả trong kỳ nghỉ, vì cho rằng trách nhiệm chính của một học sinh là học tập. Nhưng lần này, bà ấy lại yêu cầu tôi ở lại cho đến sáng Chủ nhật.
Khoảng nửa đêm, ba gã thanh niên say khướt bắt đầu quấy rối một nữ nhân viên của chúng tôi, bắt cô ấy ngồi cạnh trong khi liên tục rót thêm rượu vào ly.
Ngay sau đó, chúng leo lên sân khấu ca hát ầm ĩ, chẳng thèm để ý đến những vị khách khác. Khi có người yêu cầu họ lịch sự hơn, chúng liền gây sự. Bà chủ và tôi nhanh chóng khống chế cả ba rồi tống cổ chúng ra khỏi quán.
Với cảm giác lờ mờ rằng mình đã gặp những gã này ở đâu đó, tôi hỏi danh tính của họ. Theo lời họ nói, họ là con trai của một nông dân trồng táo, một nông dân trồng lúa mì, và một nông dân trồng nho ở Làng Leis.
Hình như họ đến quán để tụ tập ăn mừng cuối năm.
Chúng tôi cho qua và để họ vào lại. Nhưng chẳng bao lâu sau, họ lại gây rối. Bà chủ quán quyết định đưa họ về tận nhà. Và giao phó nhiệm vụ đó cho tôi.
Bà ấy bảo tôi có thể về nhà ngay sau đó, nên sau khi hộ tống mấy gã say này về tận nhà, tôi quay trở lại nhà thờ. Nhưng tôi không bước qua cửa ngay lập tức.
Ba gã thanh niên đó đã đổ cả chai rượu lên đầu tôi trong cơn say. Tôi không định bước vào nhà thờ với mùi rượu nồng nặc. Sau khi Marie đưa cho tôi bộ đồ ngủ, tôi đi thẳng vào phòng tắm trước.
Mấy gã đó lãng phí rượu như vậy không biết nữa? Rượu dù rẻ cũng là rượu chứ bộ. Đúng là phí của giời. Rượu là để uống, chứ không phải để đổ đi như thế.
Tôi tắm rửa qua loa trước khi về phòng mình.
Và tôi thấy Lian đang ngủ say như chết trên giường của tôi.
Tim tôi như hẫng đi một nhịp.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Có phải tôi thiếu ngủ đến mức bắt đầu sinh ra ảo giác rồi không?
Hay có lẽ, tôi đã bằng cách nào đó ngủ gật khi đang đứng, và đây chỉ là một giấc mơ?
Không, tôi vẫn còn thức. Đầu óc tôi cũng còn minh mẫn, tôi nghĩ vậy. Tôi không thực sự hiểu tình hình, nhưng trước mắt, tôi quyết định leo lên giường đã. Sẽ lạnh chết đi được nếu tôi phải đứng cả đêm mà không có chăn ấm.
Sau khi Lian tỉnh giấc vì sự hiện diện của tôi, tôi cố gắng hỏi cậu ấy vài câu, nhưng chẳng có lời nào mạch lạc thoát ra từ môi cậu.
Có vẻ như cậu ấy vẫn còn đang ngái ngủ.
Chắc hẳn hôm nay Lian đã được miễn nhiệm vụ, và cậu ấy quyết định ở lại nhà thờ qua đêm.
Cậu ta cằn nhằn khi tôi trèo lên giường. Nhưng cũng không hề đuổi tôi đi. Ngược lại, cậu thậm chí còn nhích người sang mép giường để chừa cho tôi một khoảng trống.
Dù chuyện này khiến tôi mừng rơn, nhưng nói thật là tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi không hiểu. Cậu ổn với chuyện này thật sao?
Tôi đã nói là tôi thích cậu rồi mà. Cậu đã nghe rất rõ ràng, phải không?
Vậy mà, cậu lại cho phép tôi nằm chung giường. Khi cậu đang ngủ và hoàn toàn không phòng bị. Cậu có thực sự hiểu mình đang làm gì không?
Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Có lẽ… không, không thể nào.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng… liệu cậu ấy có nghĩ rằng lúc đó tôi không nghiêm túc không? Rằng lời tôi nói chỉ là một trò đùa?
Nhưng tôi nhớ rất rõ mặt cậu ấy đã đỏ bừng. Tôi nhớ rất rõ cậu ấy đã bảo tôi hãy đợi thêm một chút.
Cậu ấy đã không chạy trốn. Thậm chí còn để tôi hôn, và vẫn tiếp tục nắm tay tôi.
Dù nhìn theo cách nào đi nữa, đó cũng là một lời đồng ý, phải không? Cậu ấy đã chấp nhận tôi, phải không?
Chà… dù vậy cậu vẫn chưa cho tôi một câu trả lời rõ ràng. Đó là một điều tốt sao?
Liệu tôi có thể nuông chiều bản thân ngay bây giờ, mà không cần phải đợi hai năm không? Tôi nghĩ vậy. Tôi không cho rằng mình sai.
Quá tự tin vào bản thân, tôi đã hành động. Và kết quả là khiến cậu ấy nổi giận.
Tôi đoán vẫn chưa đến lúc.
Tuy nhiên, khi tôi dịch lại gần Lian hơn, cậu ấy dường như không tỏ ra khó chịu. Thật ra, cậu còn nghiêng người lại gần hơn. Dạn dĩ hơn, tôi kéo cậu vào vòng tay mình. Cậu ấy không đẩy tôi ra. Chà, việc cậu chỉ vừa mới tỉnh ngủ có lẽ là một phần lý do lớn.
Có lẽ là vì thân nhiệt của tôi cao hơn mức trung bình, và cậu ấy chỉ đang tìm kiếm hơi ấm. Tôi biết thân nhiệt của Lian thấp hơn hầu hết mọi người. Và cậu dễ bị lạnh. Đôi khi, tay cậu lạnh đến mức khiến tôi phải lo lắng.
Lian dần thả lỏng trong vòng tay tôi, hơi thở trở nên đều đặn khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi ngây ngất. Cậu ấy thực sự tin tưởng tôi đến mức hạ thấp cảnh giác để ngủ cùng tôi. Nhưng mặt khác, cậu ấy lại quá tin tưởng tôi. Tôi không thể phá vỡ nó được. Tôi phải đảm bảo rằng mình không vô thức làm gì đó với cậu ấy.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi tôi. Đây sẽ là một đêm khó khăn về nhiều mặt.
Chẳng mấy chốc, năm cũ đã qua.
Vào ngày thứ ba của năm mới, tôi có một công việc bán thời gian tại quán rượu từ trưa cho đến rạng sáng.
Vẫn còn rất nhiều kẻ say xỉn ăn mừng Năm Mới bằng rượu, dù đã là ngày thứ Bảy đầu tiên của năm mới.
Đúng như dự đoán, quán bar đang trong tình trạng hỗn loạn—ý tôi là, thành công rực rỡ.
Nhưng vào khoảng nửa đêm, một vài gã say xỉn từ thị trấn này và thị trấn lân cận bắt đầu choảng nhau ngay trước quán.
“Cậu đánh nhau suốt, nên chắc cũng quen rồi nhỉ? Ra can chúng đi.”
Cái quái gì vậy?
Đâu phải lúc nào tôi cũng đánh nhau. Và bà ấy nói “chắc cũng quen rồi” là có ý gì? Tôi đâu có đánh nhau thường xuyên đến mức quen với nó. Ít nhất, tôi không nghĩ vậy.
Có nhiều điều trong lời nói của bà ấy khiến tôi bận tâm, nhưng trước mắt, tôi gạt nó sang một bên và đi can cuộc ẩu đả.
Số người tham gia khá đông, tạo nên một cuộc ẩu đả ác liệt. Ngay cả khi tôi cố gắng nói chuyện phải trái, họ có thể sẽ lờ tôi đi và tiếp tục nói chuyện bằng nắm đấm. Tôi cũng không biết ai là người sai ở đây, nên tôi cứ hạ gục tất cả bọn họ cho nhanh.
Mỗi khi Lian can lũ trẻ đánh nhau, cậu ấy sẽ nói rằng cả hai bên đều sai trong một cuộc ẩu đả, nên phải bị phạt như nhau. Và tôi cũng có cùng quan điểm.
Cuối cùng, chỉ còn lại mình tôi đứng trước cửa tiệm, xung quanh tĩnh lặng.
Mặc dù tôi đã dẹp yên cuộc ẩu đả, đúng như những gì bà chủ quán muốn, bà ấy vẫn tặng cho tôi một cú vào đầu. Bà mắng tôi, nói rằng tôi đã quá tay.
“Có cậu ở đây chỉ tổ thêm phiền phức. Về làng trước khi cảnh sát đến đi,” bà ấy nói.
Nếu cứ thế này, chẳng phải tôi sẽ trông như kẻ tồi tệ nhất trong số họ sao? Mặc dù tôi là người đã ngăn chặn cuộc ẩu đả của họ.
Tôi rời đi về làng, buồn bã vì bị đuổi đi.
Tôi thấy bực bội. Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không hiểu tại sao bà ấy lại ép tôi về nhà, nên thật khó để tôi chấp nhận điều đó một cách dễ dàng.
Và thế là tôi trở về nhà thờ trong tâm trạng ủ rũ.
Trong lúc ẩu đả bên ngoài quán bar, có kẻ đã đập chai rượu vào đầu tôi, khiến cái chai vỡ tan tành và làm tôi ướt sũng từ đầu đến chân. Tôi không định bước vào nhà thờ trong bộ dạng này, nên Marie đưa cho tôi bộ đồ ngủ trước. Và tôi đi thẳng đến phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, tôi đi thẳng về giường vì cũng chẳng còn việc gì khác để làm─
Lian lại đang ngủ trên giường của tôi.
Cậu ấy đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Có lẽ cậu ấy đang đợi tôi?
Không, không đời nào cậu ấy lại làm một việc như vậy. Bình tĩnh và tỉnh táo lại đi.
Có lẽ cậu ấy nghe Marie hoặc lũ trẻ nói rằng hôm nay tôi sẽ lại ở quán bar, nên biết phòng tôi sẽ trống, cậu ấy đã ở lại nhà thờ. Đó là lý do Lian đưa cho tôi hôm trước về việc tại sao cậu ấy lại ở trong phòng tôi lần trước. “Chẳng phải anh đã nói tôi có thể dùng phòng của anh khi anh không có ở đó sao!” cậu ta nói, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Vì trời lạnh, nên trước mắt tôi chui vào giường đã. Lian cau mày, nhưng không đuổi tôi ra.
Cậu ấy có vẻ đang nửa tỉnh nửa mê. “Ấm…” cậu lẩm bẩm trước khi nghiêng người lại gần tôi, rúc vào ngực tôi.
Thỉnh thoảng cậu dụi mặt vào ngực tôi như một chú mèo, và hít hà mùi hương của tôi. Rồi cậu mỉm cười, lơi lỏng nắm lấy vạt áo ngủ của tôi. Trông rất, rất đáng yêu.
Mỗi khi tôi vuốt đầu cậu, cậu lại thở dài một cách khoan khoái, má hơi ửng hồng. Cảnh tượng đó không kém phần đáng yêu chút nào. Và khá là khêu gợi nữa… Tôi có thể cảm thấy thằng em của mình đang thức tỉnh.
Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi định hành động, nhưng tất nhiên Lian đã tỉnh giấc. Mặt cậu đỏ bừng, và tóc cậu xù lên vì giận dữ như một con mèo.
Tôi có thể mặc kệ sự phản kháng của cậu mà làm tới, nhưng tôi biết sau đó cậu chắc chắn sẽ căm ghét tôi. Vì vậy, tôi đã ghìm lại ham muốn của mình vào phút chót.
Bởi vì một khi đã vụt mất, vì sao nhỏ này sẽ chẳng bao giờ… quay trở lại.
Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi sẽ không thể chịu đựng được.
Tôi sẽ phải chịu đựng thử thách này suốt đêm.
Cái quái gì thế này?
Cậu ta đang cố thử thách tôi sao?
Đây là một loại thử thách gì đó à?
Có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng được việc Lian ngủ trên giường của mình thêm một lần nào nữa, nhưng không lâu sau đó, trường học lại bắt đầu.
Kể từ đó, ngay cả khi tôi trở về nhà thờ sớm hơn dự định, tôi cũng không bao giờ thấy Lian ngủ trên giường của mình nữa.
Tôi không biết nên thấy nhẹ nhõm hay thất vọng.
Trường học lại tiếp tục. Cuộc sống của tôi trở lại bình thường.
Tôi đã nghĩ những ngày tháng làm việc bán mạng của mình cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn bận tối tăm mặt mũi.
Đàn gia súc trong trang trại của Cheddar hiện đang vào mùa sinh sản bùng nổ, khiến Cheddar, vợ ông và hai người làm thuê tạm thời của họ quay cuồng. Vì vậy, họ nhờ tôi đến giúp nếu có thời gian.
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp đỡ đôi vợ chồng đã có quầng thâm dưới mắt.
Nếu cặp vợ chồng này gục ngã, trang trại sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Vì vậy, tôi quyết định hy sinh các buổi chiều thứ Hai của mình cho Trang trại của Cheddar, ngoài ca làm việc thông thường với họ vào cuối tuần. Ngày mà tôi thường đến thư viện.
Nhưng việc không thể đến thư viện khiến tôi khổ sở vì sốt ruột.
Phần tiếp theo của ‘Thám tử Silkhat — Phần 4’ sẽ sớm ra mắt. Tôi muốn mượn nó ngay khi nó được phát hành. Tập 7 của ‘Cuộc phiêu lưu của nhà thám hiểm Gorgon’ cũng sắp ra mắt. Liệu anh ta có chiến thắng trong trận chiến sinh tử với con thằn lằn giám sát hai chân khổng lồ không? Và nếu thắng, anh ta làm điều đó như thế nào? Tôi thực sự muốn biết.
Tôi muốn dành ra ít nhất một ngày để đến thư viện.
Để có thêm thời gian rảnh, tôi quyết định điều chỉnh ca làm việc của mình tại công trường xây dựng, rút ngắn từ ba ngày một tuần sau giờ học xuống còn hai ngày một tuần.
Tuy nhiên, khi tôi bước vào văn phòng để đưa ra yêu cầu, ông chủ đã mắng tôi, nói rằng: “Cậu đang cố giết chúng tôi đấy à?!”
Rõ ràng, họ có hai đơn đặt hàng liên tiếp cho hai tòa nhà mới và ba lần tân trang cửa hàng.
“Nếu rảnh thì ra giúp ngay đi!” ông ta nói, kéo tôi ra công trường.
Khi tôi bắt gặp ánh mắt vô hồn và những chuyển động máy móc của các bậc đàn anh và đồng nghiệp, những lời tôi định nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi tiếp tục làm việc theo cách đó cả ngày lẫn đêm, chỉ về nhà vào lúc nửa đêm. Những ngày cực kỳ bận rộn này trôi qua nhanh chóng.
Đến khi mọi việc cuối cùng cũng tạm lắng, thì đã là giữa tháng Hai.
Đó là lúc lễ tốt nghiệp của trường địa phương sẽ được tổ chức.
Vào ngày đó, bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Sau khi hiệu trưởng nhà trường kết thúc bài độc thoại dài lê thê của mình, buổi lễ chính thức kết thúc. Khoảnh khắc ông bước ra khỏi khán phòng, mọi người bắt đầu tụ tập ngẫu nhiên thành từng nhóm trong các góc.
Và ở trung tâm của một nhóm là một người có mái tóc bạc lấp lánh.
Lian.
Nhiều đàn em và bạn học mắt đẫm lệ vây quanh cậu ấy.
Trong số đó có bộ ba luôn kè kè theo Lian khắp mọi nơi. Nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt họ.
Khi các bạn cùng lớp và đàn em hỏi liệu họ có thể đến gặp hoặc chơi với cậu ấy sau khi tốt nghiệp không, cậu mỉm cười và nói: “Các cậu có thể đến bất cứ lúc nào.”
Nụ cười của cậu ấy thật mềm mại và dịu dàng.
Gần đây, tôi không thường thấy những nụ cười giả tạo của cậu ấy nữa. Những nụ cười mà cậu buộc mình phải tạo ra để tỏ ra mạnh mẽ.
Lian dường như đã thư giãn hơn trong thời gian gần đây. Điều đó đôi khi khiến nụ cười mềm mại của cậu trở nên tự nhiên hơn.
Liệu bản thân cậu có biết mọi người đang nói gì về nụ cười của mình không? “Thật nhẹ nhõm,” “Đó là nụ cười của một thiên thần,” “Dù chỉ là một nụ cười, nhưng nhìn vào đó cũng khiến tôi hạnh phúc.” Những điều tương tự như vậy.
Rất nhiều người muốn nhìn thấy nụ cười của Lian và có được thiện cảm của cậu, vì vậy họ đang cố gắng hết sức để thể hiện mình trước mặt cậu.
Nhưng cậu ấy dường như không để ý đến điều đó.
Suy cho cùng, Lian khá ngơ ngác về những vấn đề liên quan đến bản thân. Đó là lý do tại sao sự thân thiện của cậu đối với tôi có thể được coi là bất thường.
Bộ ba và các học sinh khác vây quanh Lian, vui vẻ với khuôn mặt hồng hào hạnh phúc. Lian cũng mỉm cười cùng họ.
Vì lý do nào đó, tôi thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn đi đến đó ngay bây giờ và dọn dẹp tất cả những người đó.
Thậm chí còn có một đàn em xin bắt tay.
Lian tuân theo, với vẻ mặt hơi bối rối.
Được đà, gã đó cố tình kéo dài cái bắt tay. Tên khốn đó. Vì Lian trông cũng có vẻ khó xử, nên ham muốn kéo cậu ấy đi trong tôi càng lớn hơn. Nhưng nơi này chật cứng học sinh. Mặc dù tôi cố gắng chen lấn, nhưng mọi người cứ tiếp tục kéo đến, chặn đường tôi. Tôi không có cách nào để tiếp cận Lian.
Hơn nữa, rất nhiều người đang cố gắng bắt chuyện với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bực bội như vậy trong cả cuộc đời mình.
Bực bội trước đám đông khổng lồ, tôi lại nhìn chằm chằm vào Lian, và nhận ra rằng cậu ấy đã hướng về phía tôi từ lúc nào không biết.
Tuy nhiên, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy nheo đôi mắt màu băng của mình một cách không hài lòng, những nếp nhăn xuất hiện giữa hai hàng lông mày.
Tại sao lại vậy?
Không có cách nào để chúng tôi nói chuyện ở nơi đông đúc này, vì vậy tôi quyết định rời đi sớm.
Dù sao thì lát nữa tôi cũng sẽ gặp Lian ở thư viện.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được cho là sẽ làm việc tại nhà Lian vào các ngày thứ Bảy và Chủ nhật, cũng như trong bất kỳ thời gian rảnh nào tôi có ngoài các công việc bán thời gian khác.
Công việc của tôi bao gồm cả việc hộ tống Lian, đó là lý do tại sao cậu ấy dự định mua cho tôi một thanh kiếm và áo giáp. Và chúng tôi đã đồng ý làm như vậy vào chiều nay.
Vì hôm nay là ngày tôi dành để đến thư viện, nên tôi không có công việc bán thời gian nào đang chờ đợi. Thời điểm hoàn hảo.
Lian nói rằng tôi nên đích thân đi để chọn một thanh kiếm và áo giáp hợp ý mình. Cậu ấy cũng yêu cầu tôi đến nhanh hơn nếu có thể.
Tôi vẫy tay với cậu ấy, báo hiệu ý định rời đi trước. Lian gật đầu thừa nhận. Nhưng lông mày cậu vẫn nhíu lại.
Trên đường ra cửa, một vài bạn nữ cùng lớp và đàn em hỏi tôi liệu chúng tôi có thể gặp nhau sau khi tốt nghiệp không. Tôi kiên quyết từ chối họ.
Sẽ rất phiền phức nếu có nhiều người đến và xâm phạm vào trang trại nơi tôi sống và làm việc. Và thật khó chịu.
Một cô gái, có vẻ là đại diện của họ, đang khóc lóc những thứ như “Ngay cả khi anh ở bên Lian, tình cảm của chúng em cũng sẽ không thay đổi,” “Chúng em sẽ không làm phiền anh đâu,” và những loại lời nói vô nghĩa khác.
Các cô đang làm phiền tôi đấy, tôi muốn nói. Nhưng bằng cách nào đó tôi đã kiềm chế được bản thân. Tôi chỉ cảnh báo họ không nên đến thăm tôi vì từ giờ tôi sẽ ở nhờ nhà Cheddar, và tôi không muốn làm phiền họ.
Khi đến thư viện, tôi lấy một cuốn sách, lật giở các trang trong khi chờ Lian. Cậu ấy đến không lâu sau khi tôi bắt đầu đọc.
Cậu vẫn có vẻ hơi không vui.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ, Alfred. Chúng ta đi thôi. Shurio đang đợi trong xe ngựa bên ngoài.”
Ngay cả khi đang xin lỗi, cậu vẫn có những nếp nhăn đó. Tôi nhướng mày. “Được rồi… Này.”
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu đang giận chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
“Hả? T-tôi không giận!” Lian vặn lại, mặt đỏ bừng.
Dù nhìn cậu thế nào đi nữa, cậu chắc chắn đang tức giận.
“Tôi đã làm gì à?”
Nếu có, tôi không nhớ ra. Nhưng vì có khả năng tôi đã khiến cậu ấy tức giận mà không nhận ra, tôi quyết định hỏi.
“C-cậu không làm gì cả. Chỉ là lúc nãy cậu bị bao vây bởi rất nhiều cô gái. Lại còn tỏ ra thân mật với họ nữa! Tôi chỉ thấy thật chướng mắt!”
Tôi có thân mật sao?
Tôi không nghĩ vậy.
Nếu có thì tôi chỉ cảm thấy bực bội với họ thôi.
Mặc dù nếu cậu đang phàn nàn về điều đó… “Nhưng lúc nãy cậu cũng đang cười đùa với mọi người mà.”
Cậu ấy đã nở nụ cười mềm mại mà cậu chỉ có khi không căng thẳng. Nụ cười dịu dàng, chân thành và thoải mái đó.
Ngay cả tôi cũng chỉ thấy nó vài lần. Vậy mà cậu lại tùy tiện khoe nó với mọi người!
Lian nhìn tôi bối rối. “Cười thì có gì sai chứ? Không phải đó là chuyện bình thường sao?”
“Cậu nói đúng, nhưng… Chà…” Cậu ấy nói đúng, nhưng cũng sai.
Tuy nhiên, tôi dường như không thể tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả điều gì là sai. Khi tôi đang cân nhắc xem nên nói gì, Lian cũng có vẻ như có lời muốn nói nhưng lại nghẹn trong cổ họng.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng có lý do gì khiến tôi lại bực bội và tức giận đến thế.
“Ờ… Ừm… Chúng ta đi thôi,” cuối cùng tôi nói.
“Được…” Lian thở dài và kéo tay tôi ra khỏi thư viện.
Đầu tiên, cậu ấy đưa tôi đến cửa hàng vũ khí trong thị trấn.
Người chủ cửa hàng bước ra chào đón chúng tôi. Mái tóc của ông ta nhọn như mũi khoan cùng với bộ râu tương xứng, một chiếc khăn rằn che đầu. Ông ta khuyên chúng tôi nên thử một vài loại vũ khí. Để thử xem loại nào có thể “khiến tim tôi đập thình thịch.” Tôi cảm thấy như mình hiểu ý nghĩa của điều đó nhưng cũng không hiểu.
Sau khi thử cầm một vài vũ khí và thử lưỡi của chúng trên cột thử được cung cấp, tôi nhặt lên thanh kiếm trông mạnh nhất.
Nó dài khoảng hai phần ba chiều cao của tôi. Khá nặng.
Tôi có thể dùng nó như một cái đòn bẩy tạm thời nếu cần làm gì đó như nâng một chiếc xe ngựa bị mất bánh. Hoặc như một cây rìu, vì lưỡi kiếm khá dày.
Nếu phải đối mặt với một kẻ thù mặc áo giáp hoặc một con quái vật có sừng hoặc nanh cứng, tôi sẽ có thể đập tan chúng bằng thanh kiếm này.
Chiều dài của nó có nghĩa là tôi không thể treo nó bên hông, nhưng sẽ không thành vấn đề nếu tôi mang nó trên lưng.
“A-anh bạn, đó là thanh đại đao nặng nhất ở đây. Anh chắc chắn muốn lấy nó chứ?”
“N-nó không nặng sao, Alfred?”
Tôi thử nó và thấy rằng mình có thể dễ dàng vung nó chỉ bằng một tay. Nó không nặng như họ đang nói. Cán dài của nó cũng rất hợp với bàn tay to của tôi. Cái này có vẻ dễ sử dụng.
“Không sao đâu. Dù sao thì nó cũng nhẹ.”
“Nhẹ?! Một anh bạn thật tuyệt vời… Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người vung thanh kiếm đó chỉ bằng một tay…”
“Haha… Ừ, sức mạnh của gã này không bình thường đâu…” Lian nói.
Lian bảo tôi chọn thêm một vũ khí phụ và một con dao găm, vì vậy tôi chọn một thanh trường kiếm có độ dài vừa phải và một con dao găm dày, chắc chắn.
Sau đó, sau khi chọn miếng đệm vai, găng tay kim loại và giày, chúng tôi rời khỏi cửa hàng.
Dường như các trang bị chúng tôi mua vẫn phải trải qua quá trình xử lý hậu kỳ. Chẳng hạn như yểm ma thuật bảo vệ vào vũ khí và khắc gia huy của gia tộc Owens lên chúng. Lian nói thêm rằng cậu ấy sẽ liên lạc với tôi khi vũ khí đến dinh thự. Cậu ấy nghe có vẻ mệt mỏi một cách kỳ lạ nhưng cũng rất kinh ngạc.
Điểm dừng chân tiếp theo của chúng tôi là cửa hàng duy nhất trong thị trấn bán các công cụ ma thuật, nơi chúng tôi mua một ‘vật dẫn ma thuật’ để thi triển ma thuật dễ dàng hơn.
Nhân viên cửa hàng mặc một chiếc áo choàng đen, mũ trùm sâu đến mức che khuất khuôn mặt. Họ có một thân hình mảnh khảnh, nhưng tôi không thể biết họ là nam hay nữ. Vẻ ngoài của họ làm tôi nhớ đến người phụ nữ có mái tóc đen nhánh đó. Nó cho tôi một cảm giác hơi kỳ lạ và khó chịu.
‘Vật dẫn ma thuật’ có thể có hình dạng của một chiếc nhẫn hoặc vòng tay, và được yểm kỹ thuật để ổn định ma thuật của một người và đảm bảo tỷ lệ thành công 100% trong việc thi triển phép thuật.
Sau khi một người đeo ‘vật dẫn ma thuật’ này, họ sẽ dễ dàng điều khiển và kiểm soát sức mạnh ma thuật của mình hơn. Họ thậm chí có thể rút ngắn thời gian niệm chú.
Với phiên bản đắt tiền hơn, người ta thậm chí có thể kích hoạt ma thuật cấp cao trong khi đang chạy. Tuy nhiên, nó rất có thể sẽ tốn cả một gia tài.
Có sáu thuộc tính: lửa, gió, nước, sấm sét, đất và gỗ. Mọi người thường chọn một ‘vật dẫn ma thuật’ một thuộc tính để rèn luyện ma thuật của mình. Nó có giá khoảng 3 tháng lương của tôi.
Cũng có một phiên bản tất cả trong một, có đủ 6 thuộc tính, nhưng giá của nó đủ để một người tận hưởng cuộc sống nhàn hạ mà không cần phải làm việc. Tôi không biết giá đó có thực sự hợp lý hay không.
Trong mọi trường hợp, đối với người bình thường, đây là một vật phẩm không cần thiết.
Nếu một người không có sức mạnh ma thuật, họ sẽ không thể sử dụng nó ngay cả khi họ có nó.
Chỉ những người đi du lịch hoặc có công việc liên quan đến ma thuật hoặc chiến đấu, như tôi, mới mua ‘vật dẫn ma thuật’ này.
Lian mua một chiếc vòng tay có hai thuộc tính, lửa và gió.
Khi tôi hỏi cậu ấy liệu có ổn không khi tiêu nhiều tiền như vậy cho những thứ như thế, Lian trả lời: “Cậu không nên keo kiệt với những thứ thiết yếu như thế này. Hãy mua nó ngay cả khi nó đắt tiền, vì cậu sẽ có thể sử dụng nó trong một thời gian dài! Hãy nhớ rằng tiền nào của nấy.”
…Đôi khi, Lian nói những điều giống hệt như Marie và bà chủ quán rượu.
Sau đó, chúng tôi ghé qua một tiệm may.
Sẽ rất có lợi nếu có những bộ quần áo được may đặc biệt cho công việc này trong trường hợp quần áo của tôi bị bẩn trong lúc làm việc hoặc tôi phải ăn mặc chỉnh tề.
Một người đàn ông đeo kính đỏ bước ra chào đón chúng tôi. Ông ta mặc một bộ vest kẻ sọc đỏ với áo sơ mi màu xanh có hoa văn xoáy bên dưới, cùng với một đôi giày trắng bóng loáng. Ồ, và tóc ông ta được nhuộm vàng.
Mắt tôi đau nhức chỉ vì nhìn ông ta.
Ông ta lấy số đo khắp cơ thể tôi. Ông ta thậm chí còn đo cả chiều dài ngón chân của tôi.
Như vậy có quá đáng không? Dù sao thì để làm gì chứ?
Cảm thấy kỳ quặc, tôi nhìn Lian, nhưng cậu ấy nói với tôi rằng người này là thợ may giỏi nhất trong thị trấn và tôi phải chịu đựng.
Tôi biết được rằng mình đã cao thêm ba centimet so với lần cuối cùng tôi kiểm tra chiều cao, đó là trong một cuộc kiểm tra sức khỏe nửa năm trước.
Nghe vậy, Lian lại bắt đầu hành xử vô lý. “Cậu không cần thêm mấy centimet đó nữa đâu! Đưa chúng cho tôi!”
Sau khi bình tĩnh lại, cậu ấy nói thêm rằng mình cũng đã cao thêm năm milimét so với lần cuối cùng đo chiều cao. Tôi liền đáp lại “Vậy thì tốt rồi.” Nhưng không hiểu sao, sau đó cậu ấy lại đấm tôi.
Tôi không có ý định trêu chọc cậu ấy.
Hơn nữa, chiều cao là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.
Chuyện cậu không cao thêm chút nào cũng đâu phải lỗi của ai trong chúng ta.
Dường như họ sẽ gửi quần áo may đo đến dinh thự của Lian sau khi chúng hoàn thành.
Khi chúng tôi rời khỏi tiệm may, mặt trời đã lặn.
Trên đường quay trở lại xe ngựa đậu bên cạnh cửa hàng, mũi tôi ngửi thấy một mùi thơm ngon tỏa ra từ một quầy hàng.
Lian cũng nhận ra và cho biết mình đói. Vì vậy, chúng tôi quyết định ghé qua quầy hàng đó.
Một quầy hàng bán bánh mì sandwich nướng thông thường.
Nó đi kèm với bánh mì pita và chúng tôi có thể gọi bao nhiêu nhân tùy thích.
Của tôi nhồi thịt nướng, giăm bông thái lát và rau, trong khi của Lian thì đầy mật ong, quả mọng và các loại đậu có vị ngọt sau khi nấu chín.
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng khi thấy cảnh đó, nhưng bằng cách nào đó đã cố gắng kìm lại.
Lian đáng ngạc nhiên lại là một người hảo ngọt.
Tôi đã có cảm giác rằng cậu ấy sẽ chọn loại nhân đó. Nhưng tôi chỉ giữ nó trong lòng, vì cậu ấy chắc chắn sẽ nổi giận nếu tôi nói ra.
Cậu ấy đã mua rất nhiều thứ cho tôi. Ngay cả khi chúng đều là vì mục đích công việc. Đó là lý do tại sao lần này tôi quyết định đãi cậu.
Vì Lian nói rằng cậu muốn mua một cái cho Shurio nữa, nên tôi đã nhờ chủ quầy gói một chiếc bánh sandwich giống hệt của tôi để mang đi.
Lian… luôn hào phóng với tiền bạc của mình khi nói đến người khác.
Điều đó bao gồm tôi, Marie, lũ trẻ, những người bạn khác của cậu ấy, người dân trong thái ấp của cậu, và vân vân.
Lian cũng mua hai chai nước trái cây có ga nhỏ. Sau đó, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài đơn sơ bên cạnh quầy hàng. Và chúng tôi ăn uống.
“Đã lâu rồi tôi không mua đồ ăn ở một quầy hàng rong,” Lian lẩm bẩm, giọng có vẻ hơi phấn chấn. Vẻ mặt cậu mang một chút hoài niệm.
“Thật sao?”
“Ừm. Dù sao thì, cũng hơi kỳ cục nếu tôi ăn một mình, phải không?”
Tôi không thực sự quan tâm liệu mình ăn một mình hay với mọi người. Nhưng dường như điều đó thật xấu hổ đối với Lian.
“Với lại, tôi không có ai để có thể cùng đi ăn ở những nơi như thế này…”
“Thật sao? Còn bộ ba lúc nào cũng bám theo cậu thì sao??”
“Ừm, họ không thực sự ăn những thứ từ… những nơi như thế này…”
À… Tôi hiểu rồi.
Vì họ sinh ra trong một gia đình giàu có, họ có thể không thích những món “bình dân và rẻ tiền” được bán ở các quầy hàng ven đường.
“Nếu cậu muốn ăn món này lần nữa, tôi có thể đi cùng cậu. Cứ cho tôi biết.”
“T-thật sao!?”
“Ừ.” Khi tôi gật đầu, Lian bất giác cúi đầu chào tôi trong sự phấn khích, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.
“Ô-ồ… Cảm ơn anh…” Cậu ấy nở một nụ cười bẽn lẽn với tôi, trong khi sắc hồng lan trên má.
Có vẻ như Lian đang xấu hổ vì hành động của mình.
Đây là một khuôn mặt mà chỉ mình tôi biết. Một nụ cười mà người khác không nên thấy trước đây.
Chỉ dành cho đôi mắt của tôi.
Tôi muốn chạm vào cậu ấy đến mức không thể chịu đựng được nữa. Tôi áp môi mình lên môi cậu.
Mặt cậu đỏ bừng. “Anh sẽ làm gì nếu có người nhìn thấy chúng ta!” cậu mắng.
Tôi không quan tâm nếu người khác nhìn thấy chúng tôi, nhưng tôi chắc chắn cậu ấy sẽ còn tức giận hơn nếu tôi nói điều đó. Vì vậy, tôi không nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.
Suy cho cùng, có rất nhiều người đang nhắm đến Lian ở trường.
Cả gái lẫn trai, những tên khốn đó.
Theo ý kiến của tôi, điều đó sẽ thật hoàn hảo. Nhìn thấy chúng tôi có thể khiến họ từ bỏ.
Do cái cách mà bộ ba đó đã đẩy lùi tất cả những người theo đuổi Lian như một bức tường sắt bất khả xâm phạm, nên Lian vẫn không biết gì về sức hấp dẫn của chính mình. Và có lẽ đã tốt nghiệp mà không nhận ra điều đó.
Sau khi ăn xong bánh sandwich, chúng tôi quyết định quay trở lại xe ngựa để về làng. Dù sao thì chúng tôi cũng đã mua sắm xong.
Trong xe ngựa, tôi nói với Lian rằng tôi đã sạc xong hai mươi lăm viên ‘Đá Nguồn Ma Thuật’ cỡ trung mà cậu ấy đưa cho tôi. Cậu ấy sau đó trả lời rằng điểm dừng đầu tiên của họ sẽ là nhà thờ để cậu ấy có thể lấy chúng, cũng như đưa tôi về nhà.
Khi chúng tôi đến nhà thờ, vừa kịp giờ ăn tối. Marie và lũ trẻ đang đi đến phòng ăn.
Một nụ cười nở trên môi Marie khi cô ấy nói với Lian: “Hôm nay chị nấu món hầm đậu. Em không ăn trước khi về à?” Lian ngay lập tức đồng ý, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Cậu ta đúng là thích đậu thật.
Sau đó, Marie nói rằng cô ấy sẽ chuẩn bị thêm một phần cho người đánh xe của cậu. Lian bảo cô rằng cậu sẽ gọi Shurio, rồi lao ra cổng.
Tôi bất giác trao đổi ánh mắt với Marie.
Người thuộc tầng lớp thượng lưu thường sẽ không ăn cùng với người đánh xe hay người hầu của họ.
Ghi nhớ điều đó, những người đánh xe sẽ cố gắng ăn ở một nơi mà chủ nhân của họ không nhìn thấy.
Marie có lẽ định gọi Shurio sau và mang phần của anh ta để anh ta mang về nhà.
Sau khi cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, khuôn mặt ngạc nhiên của Marie nhường chỗ cho một nụ cười dịu dàng, sự căng thẳng tan biến.
Shurio, người được Lian gọi, trông cực kỳ bồn chồn và rụt rè.
Hơn nữa, Lian còn bảo Shurio ngồi cạnh mình. Vì không thể từ chối, anh ta chỉ có thể tuân theo với khuôn mặt mếu máo và ăn cùng chúng tôi.
Mồ hôi chảy trên khuôn mặt đỏ bừng của anh ta như thác đổ. Anh ta có vẻ biết ơn, nhưng lại co rúm người lại, cứng đờ và căng thẳng.
Tôi hiểu cảm giác của anh ta. Tôi thực sự hiểu. Suy cho cùng, anh ta hiện đang ở trong một tình huống kỳ lạ.
Con trai một lãnh chúa ăn cùng bàn với một người đánh xe, người có địa vị xã hội thấp hơn cả một nhân viên văn phòng, là điều không thể tưởng tượng được.
Huống chi là ngồi cạnh nhau.
Tôi có nên nói với Lian về chuyện này không?
Nhưng rồi một lần nữa, đây là nhà thờ, nơi mọi sinh vật đều bình đẳng dưới chân Nữ thần.
Lian cười. Niềm vui vẽ nên toàn bộ con người cậu.
Và Marie đang nhìn họ với nụ cười thường trực của mình.
Vì vậy, tôi không nói gì. Tôi chỉ đơn giản để mọi chuyện diễn ra như vậy.
Có lẽ Shurio cũng có cùng suy nghĩ với chúng tôi. Anh ta chuyển mắt sang Lian, người đang nhét đầy thức ăn vào má với một nụ cười toe toét, rồi sang tôi và Marie. Cuối cùng, ngay cả khi trông có vẻ khó xử, anh ta cũng nở được một nụ cười, dù có cứng nhắc. Sau khi Marie và tôi gật đầu với anh ta, anh ta bắt đầu ăn không nói một lời.
Tâm trí tôi chứa đựng những suy nghĩ dễ chịu khi tôi xem Lian xúc một ít salad vào một đĩa nhỏ hơn, trước khi đưa cho Shurio. Cảnh này thuyết phục tôi rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Mặc dù Lian là con trai của một lãnh chúa, người có địa vị xã hội cao nhất trong căn phòng này về mặt lý thuyết, nhưng cậu ấy lại đáng ngạc nhiên không phân biệt đối xử với bất kỳ ai. Cậu ấy thậm chí còn sẵn lòng gần gũi với họ.
Điều này áp dụng cho Marie, lũ trẻ, tôi… và Shurio.
Có những lúc cậu ấy cố gắng cư xử như một quý tộc. Nhưng đó chỉ là một hình ảnh. Một vỏ bọc. Hành động của cậu ấy không thực sự tương ứng với hành động của một người như vậy.
Cậu ấy chỉ không quan tâm đến địa vị xã hội của mình.
Cậu ấy là một người tốt bụng. Quá tốt bụng, thực ra.
Đó là một trong những lý do tại sao tôi có niềm tin này: hành động của cậu dường như truyền tải rằng cậu đã quên những thông tin quan trọng về nghi thức quý tộc. Những điều mà lẽ ra cậu phải học khi lớn lên.
Cậu ấy có lẽ không biết rằng nếu cha mình phát hiện ra cậu ngồi cạnh Shurio, Shurio chắc chắn sẽ bị trừng phạt nặng.
Tôi chắc là cậu ấy không biết. Nhưng nếu có ai đó nên quen thuộc với loại nghi thức quý tộc này, thì đó phải là một đứa con của lãnh chúa như Lian, phải không? Nhưng một lần nữa, cậu ấy sẽ không đi và gọi Shurio đến đây nếu cậu ấy biết, phải không?
Tôi không nghĩ tình huống này có gì xấu.
Khi tôi nghĩ về một Lian dịu dàng không quan tâm đến địa vị xã hội, tôi có một cảm giác ấm áp mơ hồ.
Và sẽ ổn thôi vì dù sao cũng không ai trong chúng tôi sẽ phơi bày vấn đề này. Nếu cậu ấy gặp rắc rối vì chuyện này, tôi có thể thông báo cho Lian về điều đó vào một ngày sau.
Tuy nhiên, nếu chúng ta đang nói về vấn đề ở đây, đó là hành động của Lian là bằng chứng cậu ấy là ‘sao băng’ từ một vũ trụ khác. Như lời người phụ nữ tóc đen đã nói.
Ngôi sao từ một thế giới khác. Một ngôi sao không quay.
Ngôi sao nhỏ bé, dịu dàng mà Nữ thần đã triệu hồi đến thế giới này và cuối cùng lớn lên ở đây.
Một số hành động và lời nói của Lian cũng ủng hộ lời nói của cô ta.
Mỗi khi tôi thấy hoặc nghe cậu ấy trở nên bối rối và khó chịu, sự lo lắng lại bao trùm lấy tôi. Tôi chỉ muốn giữ chặt lấy cậu ấy.
Tôi sẽ không để cậu ấy rời khỏi vòng tay mình.
Khi Shurio ăn xong, anh ta quay trở lại xe ngựa. Lian theo tôi về phòng.
Cúi gằm mặt, Lian đếm những viên đá trước khi cho chúng vào túi. Cậu ấy thở dài một tiếng.
“Có chuyện gì sao? Số lượng không đúng à?”
“K-không! Có hai mươi lăm viên đúng như chúng ta đã thỏa thuận. Cảm ơn anh.”
Cậu ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào tôi.
Cậu ấy mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm lại. Và cậu ấy một lần nữa cúi đầu xuống.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy chờ đợi, cậu lại ngẩng đầu lên, trông như đã chuẩn bị sẵn sàng. “Anh… Khi nào anh sẽ dọn đi?”
À, ra là chuyện đó à?
“Sau khi tôi thu dọn đồ đạc. Tôi không có thứ gì quá to và nặng để mang theo. Tôi dự định chuyển đến nhà ông Cheddar vào cuối tuần này.”
“T-tôi hiểu rồi…”
Sự tự tin thường ngày của Lian không còn nữa. Cậu ấy trông có vẻ yếu đuối. Bất an. Cái cách cậu ấy đứng ngơ ngác giống như một đứa trẻ bị bỏ lại.
Có lẽ… cậu ấy cô đơn?
Vì tôi sẽ không còn ở nhà thờ nữa?
Tôi tự chế giễu mình vì đã hy vọng. Nhưng nếu cậu ấy thực sự cảm thấy như vậy… tôi không thể ngăn được làn sóng vui sướng đang dâng trào trong mình.
Suy nghĩ của tôi chắc không sai lệch quá đâu.
“Này, Lian. Cậu có nhớ những gì tôi đã nói với cậu trước đây không? Rằng điều duy nhất sẽ thay đổi là nơi tôi ngủ và không có gì khác?”
“V-vâng. T-tôi biết điều đó… nhưng…”
Khi tôi nhìn Lian lắp bắp trong sự bối rối, tôi thầm thở dài.
Cuối cùng tôi cũng hiểu Lian thực sự muốn nói gì.
Sau khi chúng tôi tốt nghiệp, chúng tôi không thể gặp nhau hàng ngày như trước đây.
Vì Lian đã thuê tôi, chúng tôi có thể làm việc cùng nhau vào các ngày thứ Bảy, Chủ nhật và những ngày thuận tiện khác. Tôi cũng lo lắng cho Marie và lũ trẻ, vì vậy tôi dự định ghé qua một hoặc hai lần một tuần. Nếu thời gian phù hợp, Lian và tôi có thể gặp nhau ở đó.
Nhưng như tôi đã đề cập trước đây, chúng tôi sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày nữa.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng tôi sẽ không gặp nhau.
Vì vậy, tôi đề xuất một biện pháp đối phó. “Cậu biết đấy, nếu cậu muốn đến thăm, cậu cứ đến. Tôi sẽ không phiền nếu đó là cậu. Hơn nữa, có rất nhiều phòng trống ở nhà ông Cheddar. Nếu cậu muốn mượn một phòng, họ có lẽ sẽ cho cậu ở một phòng nếu cậu hỏi.”
“Ể? Thật sao?”
Dù sao thì chúng ta đang nói về nhà Cheddar mà. Tôi chắc chắn họ sẽ vui vẻ cho Lian mượn một phòng. Vợ của Cheddar cũng nói rằng bà ấy ghét có phòng trống.
“Ừ. Tôi cũng có thể đến gặp cậu bất cứ khi nào tôi muốn. Vì cậu đã thuê tôi, điều đó sẽ không có gì lạ, phải không?”
Lian mở to mắt như thể cậu ấy vừa nhận ra điều đó, và cuối cùng nở một nụ cười nhẹ.
“Anh nói đúng…”
“Phải. Hơn nữa, tôi sẽ giao sữa từ Trang trại Cheddar đến nhà bếp dinh thự của cậu mỗi sáng.”
“T-thật sao?”
“Ừ. Cậu không biết à? Từ giờ tôi sẽ giúp ông Cheddar giao hàng. Nếu cậu dậy sớm, chúng ta cũng có thể gặp nhau lúc đó.”
“T-tôi hiểu rồi… Vậy là anh sẽ đến dinh thự mỗi sáng…”
Khuôn mặt Lian ban đầu tái nhợt vì lo lắng, nhưng giờ dần dần đỏ lên.
Thật là nhẹ nhõm.
Cuối cùng cậu ấy cũng đã bình tĩnh lại được một chút.
Cậu không chống cự khi tôi lơi lỏng kéo cổ tay cậu, cho phép tôi ôm cậu vào lòng.
Nếu tôi ôm chặt, cậu ấy rất có thể sẽ đẩy ra. Vì vậy, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên eo cậu.
“Nếu họ không thể cho cậu mượn phòng… Cậu có thể dùng phòng của tôi tùy thích, giống như ở nhà thờ. Cậu có thể ở đó nếu muốn.”
Lian đỏ mặt như một quả cà chua.
“K-không đời nào.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh sẽ làm điều gì đó… kỳ quặc.”
“Điều gì đó kỳ quặc?”
Lian hờn dỗi. Vẻ đỏ ửng trên mặt cậu không phai, và cậu tránh ánh mắt của tôi mà không trả lời câu hỏi.
Gáy cậu ửng đỏ là một cảnh tượng đáng yêu. Đến nỗi tôi có ham muốn cắn nó.
Tôi thường không thể kiểm soát ham muốn của mình. Tôi biết điều đó. Nhưng tôi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng. May mắn thay, trước đây tôi đã quá bận rộn để có thể nghĩ đến những suy nghĩ như vậy.
…Liệu Lian có để tôi chạm vào cậu ấy dù chỉ một chút không?
Khoảnh khắc tôi đưa mặt lại gần cổ cậu, cơ thể cậu giật nảy mình.
Có một mùi hương nhẹ tỏa ra từ làn da của Lian.
Không thể chịu đựng được nữa, tôi khẽ cắn vào cổ cậu bằng môi. Lian run rẩy, nhưng không lập tức cố gắng nhảy lùi lại và trốn thoát, như thường lệ.
Cậu ngoan ngoãn ở trong vòng tay tôi.
Tôi coi hành động của cậu có nghĩa là tôi có thể chạm vào cậu thêm một chút nữa, vì vậy tôi đặt một nụ hôn lên má cậu.
Lian đột nhiên ngẩng mặt lên như thể ngạc nhiên, khiến môi chúng tôi suýt chạm vào nhau. Theo bản năng, tôi cắn lên đôi môi đó.
Lian mở miệng định nói điều gì đó, và tôi nhân cơ hội đó luồn lưỡi vào trong cho đến khi nó tiếp xúc với lưỡi cậu.
Cậu ấy lại một lần nữa giật mình kinh ngạc và cố gắng rút lưỡi lại, nhưng lưỡi tôi đuổi theo nó. Cọ xát vào nó.
Tuy nhiên, cậu ấy vẫn kiên trì tránh nụ hôn kiểu Pháp. Khi tôi cố gắng theo đuổi thêm, Lian bắt đầu đấm vào ngực tôi. Và thế là tôi buộc phải rời khỏi môi cậu.
“A-anh thực sự đã làm điều đó!” Lian trừng mắt nhìn tôi, mặt đỏ bừng. Vai cậu run lên khi cố gắng ổn định hơi thở.
“Nhưng tình huống này là không thể tránh khỏi mà?”
“C-cái quái gì mà không thể tránh khỏi?!”
“Tôi thích cậu. Việc tôi muốn chạm vào cậu là điều tự nhiên.”
“Dối…” Lian đỏ mặt hơn bao giờ hết. Cậu ấy cúi đầu xuống, hơi cau mày.
Tôi thầm thở dài.
Tôi không nghĩ cậu ấy ghét tôi.
Đêm đó, cậu ấy đã bảo tôi ở bên cạnh cậu.
Khi tôi hôn, ôm và nói rằng tôi thích cậu, giống như những gì tôi đang làm ngay bây giờ, cậu ấy không chạy trốn khỏi tôi.
Và khi cậu ấy biết rằng mình sẽ phải xa tôi, cậu ấy trông cô đơn và lo lắng.
Thay vì ghét, tôi sẽ nói rằng cậu ấy thích tôi. Trực giác của tôi không thể sai được.
Nhưng… cậu ấy vẫn không trả lời câu hỏi của tôi từ lần đó.
Tôi tự hỏi tại sao?
Lian… Cảm giác như cậu ấy đang sợ hãi điều gì đó.
Tôi vẫn không biết đó có thể là gì, nhưng nếu tôi có thể loại bỏ nguồn gốc của sự lo lắng của Lian, liệu tôi có cuối cùng nhận được câu trả lời của cậu ấy không?
“Lian, cậu đang sợ điều gì?”
Cậu ấy giật mình.
Rồi cậu ấy nắm lấy quần áo tôi, bàn tay tái nhợt của cậu khẽ run. “Anh đang nói gì vậy? Tôi không… sợ bất cứ điều gì.”
“Vậy thì, tại sao cậu lại có vẻ lo lắng như vậy? Tôi thề sẽ không làm bất cứ điều gì đáng ghét. Tôi sẽ trân trọng cậu, và tôi chắc chắn sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cậu buồn.”
Tôi chỉ nhận được sự im lặng.
“Cậu… ghét tôi à?”
Lian ngay lập tức nhìn lên tôi và lắc đầu. “Đ-đương nhiên là không!”
“Vậy, cậu có thích tôi không?”
“Chuyệ…” Đôi mắt cậu ấy run rẩy. Cậu ấy trông như sắp khóc. “…Dù sao thì, anh…”
“Tôi?”
“…Đối với anh, cô ấy─” Lian dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng quyết định không nói và ngậm miệng lại.
Cậu ấy nở một nụ cười gượng gạo trong khi lắc đầu, cố tỏ ra bình tĩnh. Tuy nhiên, vẫn còn một chút buồn bã trong sâu thẳm đôi mắt cậu.
Và thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cậu ấy nói một điều khác. “Alfred. Anh nên bình tĩnh lại, và suy nghĩ lại về chuyện này. Anh chắc chắn sẽ… gặp một người tuyệt vời trong tương lai. Một người mà anh sẽ thấy không thể so sánh với tôi…” Sự buồn bã trong mắt cậu sâu hơn. “Anh chắc chắn cũng sẽ thích người đó… Hơn cả tôi, hay bất cứ thứ gì khác.”
“…Cậu đang nói gì vậy?”
“Người phù hợp sẽ mang lại cho anh hạnh phúc vĩnh cửu chắc chắn sẽ xuất hiện trong tương lai. Vì vậy, chúng ta hãy dừng lại đi. Sẽ tốt hơn cho anh─”
“Lian!” Với cơn giận đang dâng lên trong lòng, tôi bất giác mắng cậu. Lian giật mình ngạc nhiên.
Tôi không thể phớt lờ những gì cậu ấy nói. “Tại sao cậu lại nói những điều này?”
“Alfred…”
“Không ai biết trước tương lai, vậy mà…”
Cậu ấy dường như… đang nói những điều giống như người phụ nữ xem sao đó.
Lian nheo mắt đau đớn. “Dù sao thì, anh─”
“Làm sao tôi có thể thích một người mà tôi thậm chí còn không biết mặt? Đừng ngốc nghếch. Không đời nào chuyện đó xảy ra.”
“Al–”
“Cậu đang nói cậu không tin tôi à?”
“Không, không phải thế–”
“Vậy những lời cậu nói từ đâu ra?”
Lian tránh ánh mắt của tôi.
“Lian.”
“…Không thể tránh được.”
Giọng cậu ấy run rẩy.
“Không thể tránh được, anh biết không! Mọi chuyện đã được định đoạt. Tương lai đã được định đoạt. Vậy anh đang─”
“Cái gì được định đoạt? Không có gì là bất biến cả. Chẳng phải cậu là người đã nói trước đây rằng chúng ta có thể thay đổi tương lai sao?”
Lian ngẩng đầu lên. Nhìn tôi một lần nữa với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Cậu là người đã nói điều đó, phải không? Với tôi.”
“Thay đổi… Tôi tự hỏi liệu mình có nên thay đổi nó nữa không.”
Cậu ấy trông rụt rè một cách lạ thường.
Điều gì đã khiến cậu ấy bất an đến vậy?
“Tại sao không? Cậu có thể thay đổi nó theo bất kỳ cách nào cậu muốn. Chúng ta quyết định tương lai của chính mình.”
“Thật sự ổn chứ?”
“Tất nhiên.”
“Vậy ngay cả tôi cũng có thể thay đổi tương lai sao?”
“Nếu cậu muốn, cậu có thể. Chính cậu đã nói với tôi điều đó.”
Lian sặc nước bọt khi mắt cậu run rẩy.
“Tôi biết rõ nhất về bản thân mình, vì vậy tôi sẽ quyết định những gì tôi muốn. Đừng quyết định mọi thứ cho tôi. Đó là lý do tại sao… cậu cũng nên nghĩ về những gì cậu thực sự muốn. Cậu muốn làm gì?”
Lian mở to mắt. “Tôi…?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Tôi… tôi muốn…” Đôi mắt xanh băng của cậu run rẩy. Cậu ấy cứ mở và ngậm miệng như một con cá.
Như thể cậu ấy đang cố gắng vươn tay ra, nhưng sau khi nghĩ rằng điều đó là không thể, cậu đã từ bỏ.
Tôi thở dài.
Lian luôn có xu hướng sẵn sàng cho đi mọi thứ mình có cho người khác. Nhưng cậu ấy hiếm khi muốn nhận bất cứ thứ gì từ ai. Cho đến khi người đó buộc cậu phải làm vậy.
Lian quá hào phóng. Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, cậu ấy dường như không có bất kỳ sự gắn bó nào với những món đồ đó, như thể cậu ấy đã từ bỏ việc sở hữu chúng ngay từ đầu.
“Cậu muốn làm gì, Lian?”
Nếu cậu, người chưa bao giờ muốn bất cứ thứ gì trước đây, thực sự muốn tôi…
Tôi sẽ hạnh phúc đến mức có thể chạy khắp cả thị trấn. Vì vậy, tôi muốn cậu ấy trả lời câu hỏi này bằng mọi giá.
“Tôi…”
“Cậu vẫn muốn tôi ở bên cạnh cậu chứ?”
Lian không trả lời bằng lời, nhưng cách cậu ấy nắm chặt áo tôi đã là một câu trả lời đủ.
Khi tôi nhìn vào mặt cậu, Lian ngước lên, đôi mắt vẫn còn ươn ướt vì những giọt nước mắt chưa rơi.
Khi tôi đưa mặt lại gần cậu, cậu nhắm mắt lại. Cậu không chạy trốn, ngay cả khi tôi áp môi mình lên môi cậu.
Thấy sự tuân thủ của cậu, tôi trở nên dạn dĩ hơn. Tôi siết chặt vòng tay và cắn môi cậu, nhưng ngay cả khi đó, ngoài một cái giật nhẹ, cậu vẫn không hề tỏ ra chống cự.
Tôi có thể coi đây là câu trả lời của cậu cho câu hỏi của tôi không?
Tôi cảm thấy như vậy, nhưng…
Tại sao cậu không nói thẳng với tôi? Ý tôi là, chúng ta đã đến mức này rồi.
Có một khối đá lớn nào trong lòng ngăn cản Lian làm vậy không?
Tôi muốn xác nhận điều này, để xem nó thực sự là gì, nhưng nếu tôi cố gắng làm vậy, cậu ấy rất có thể sẽ chạy trốn khỏi tôi. Khi đó tôi sẽ không thể hỏi cậu ấy nữa.
Tôi làm sâu hơn nụ hôn của chúng tôi và lại luồn lưỡi vào miệng cậu trước khi quấn lấy lưỡi cậu. Cậu giật mình ngạc nhiên, mắt mở trừng. Nhưng cậu sớm ngoan ngoãn bám lấy tôi, mắt khẽ nhắm lại.
“Này. Cậu muốn tôi làm gì?”
Lian từ từ mở mắt và ngẩng đầu lên để gặp lại ánh mắt của tôi. Những quả cầu màu xanh đó rung động. Cậu trông lạc lõng, hoặc lo lắng.
“Lian.”
“Ở lại… bên cạnh tôi…” cậu nói, giọng nhỏ và run rẩy. Nếu tôi không căng tai ra nghe, tôi đã bỏ lỡ nó.
Lian cúi đầu xuống và ôm chặt lấy tôi. Cậu bật khóc, nhưng lại kìm nén tiếng nấc.
Giống như lần đó.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi hứa sẽ ở bên cạnh cậu mãi mãi… Lian, cậu có thực sự thích tôi không?” Tôi chỉ muốn xác nhận.
Nhưng đúng như tôi nghĩ, cậu ấy không bao giờ trả lời tôi bằng lời.
Tôi cố tình đưa mặt lại gần cậu. Lian đáp lại bằng cách hơi ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tuôn rơi khi cậu nhận nụ hôn của tôi.
Vòng tay run rẩy của cậu vòng qua cổ tôi. Rụt rè như một chú gà con mới nở.
Một cử chỉ nhỏ bé, nhưng đây được coi là câu trả lời của cậu, thay thế cho lời nói.
Bây giờ tôi chắc chắn đó không chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Cậu ấy thích tôi.
Điều này tôi chắc chắn nhất.
Lời nói của Lian, cũng như những lời của người phụ nữ tóc đen khi cô ta xem sao, hiện lên trong tâm trí tôi.
Mặc dù một nửa trong tôi vẫn nghĩ rằng điều đó thật ngớ ngẩn và không thể, nhưng nửa còn lại đang bắt đầu tin họ.
Lian có lẽ nhận thức được điều đó. Giống như người phụ nữ xem sao đó.
Về những gì sẽ xảy ra trong tương lai gần.
Tôi không biết gì về tương lai, cũng không có cách nào để xác nhận điều gì sẽ xảy ra.
Nhưng nếu Lian biết, thì cậu ấy hẳn đã cảm thấy bị mắc kẹt trong một cái lồng…
Khi cậu giải quyết được vấn đề tương lai, liệu cậu có cuối cùng trả lời tôi bằng lời không?
Nếu cậu muốn tôi chờ đợi, thì tôi sẽ chờ đợi bao lâu cũng được.
Cho đến lúc đó─
“Cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi chứ?” tôi hỏi, khi tôi buông Lian ra.
Mắt Lian mở to, và cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi. Vì vậy, cậu cũng nên ở bên tôi mãi mãi.”
Mắt cậu ấy lại một lần nữa ươn ướt, nước mắt chảy dài trên má. Cậu ấy cụp mí mắt xuống như thể đang khó xử. Dù vậy, cậu ấy vẫn nở một nụ cười nhẹ, trông có vẻ hạnh phúc.
“Tôi sẽ ở bên anh miễn là anh còn muốn.”
Câu trả lời của cậu rất giống Lian. Dè dặt và không đòi hỏi.
Tôi không yêu cầu cậu ấy học hỏi từ bộ ba mà cậu luôn ở cùng, nhưng tôi hy vọng từ giờ cậu ấy có thể ích kỷ hơn một chút.
“Miễn là tôi còn muốn…”
Nếu cậu định ở bên cạnh tôi miễn là tôi muốn, thì… “Vậy hãy ở bên tôi cả đời.”
“Hả? A-anh… Ý anh là cả đời là sao?”
“Hãy ở bên cạnh tôi cả đời.”
Tôi muốn cậu xoay quanh tôi trong phần còn lại của cuộc đời tôi.
Nếu cậu là ngôi sao của tôi, ngôi sao nghĩ về tôi và xoay quanh tôi…
“Hãy ở bên cạnh tôi mãi mãi, cho đến khi tôi không còn trên thế giới này nữa.”
Tôi trao cho cậu một nụ hôn khác, ôm cơ thể nhỏ bé và gầy gò của cậu trở lại vòng tay tôi.
Cậu vẫn không trả lời, nhưng cậu từ từ vòng tay qua eo tôi, nắm lấy sau lưng áo tôi.
Tôi thở dài một tiếng nhỏ, ôm chặt cơ thể run rẩy của cậu.
Hiện tại, tôi chỉ tập trung vào việc sống sót qua những ngày giông bão, ngập đầu trong tất cả các công việc của mình. Những bữa tiệc rượu ở quán rượu, mùa sinh sản bùng nổ ở trang trại, và hai đơn đặt hàng lớn liên tiếp ở công trường. Ugh.
Khi mọi thứ cuối cùng cũng có dấu hiệu lắng xuống, tôi nói chuyện với chủ quán rượu và ông chủ ở công trường về ý định nghỉ việc của mình.
Cả hai đều không cho tôi đi, yêu cầu tôi xem xét lại với đôi mắt rưng rưng.
Nhưng tôi không thể.
Tôi đã quyết định ưu tiên Lian và Trang trại Cheddar trong tương lai. Và rất có thể tôi sẽ không có thời gian để đảm nhận thêm một công việc bán thời gian nào khác ngoài hai công việc đó.
Sau khi tôi trấn an được họ, họ bảo tôi thỉnh thoảng ghé qua, và lời đề nghị của họ vẫn còn nếu tôi có thời gian rảnh. Họ dùng một giọng điệu buồn bã đến mức tôi không nỡ từ chối thẳng thừng. Vì vậy, tôi đã đồng ý.
Cả quán rượu và công trường đều là những nơi làm việc nhộn nhịp và tốn nhiều sức lực. Nhân lực của họ không bao giờ đủ.
Chỉ có bà chủ quán rượu cười trong khi vỗ vào lưng tôi. Khi bà ấy tiễn tôi về, bà nói: “Thỉnh thoảng hãy đến đây uống rượu với cậu Lian nhé!”
✢
Chủ nhật.
Hôm nay là ngày tôi chuyển đến Trang trại Cheddar.
Tôi đã nói với ông Cheddar rằng tôi vẫn cần dọn dẹp phòng của mình trong nhà thờ và sửa chữa các bức tường nhà thờ trước khi chuyển đi, vì vậy chúng tôi quyết định hoãn việc chuyển nhà của tôi đến Chủ nhật. Tức là hôm nay.
Trước buổi trưa, ông Cheddar và vợ đến đón tôi bằng xe ngựa.
Tôi đã nói với họ trước đây rằng họ không cần phải làm vậy vì tôi không có nhiều hành lý và có thể tự mang nó đến trang trại. Nhưng họ vẫn khăng khăng đến vì họ rảnh.
Tôi biết ơn, nhưng tôi thực sự không có đủ hành lý để cần sự giúp đỡ của họ.
Chỉ có quần áo của tôi, một vài vật dụng và công cụ hàng ngày, và những thứ tôi nhận được từ Lian, Marie, lũ trẻ, thầy dạy kiếm thuật địa phương và những người quen khác của tôi. Tất cả đồ đạc trong phòng tôi đều thuộc về nhà thờ, vì vậy tôi không mang chúng theo.
Hầu hết những thứ tôi mang theo có lẽ là quà tặng.
Lian cũng đến giúp. Khi cậu ấy xắn tay áo lên, cậu kiễng chân để nhìn lên giá nóc. “…Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Thật á?” cậu lẩm bẩm, như thể bị sốc.
“Ừ.”
Tôi phủ một tấm vải lên đồ đạc của mình và buộc chúng vào giá nóc bằng dây thừng để chúng không bị dịch chuyển. Với việc giá nóc vẫn còn trống hơn một nửa, ngay cả tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng mình có quá ít đồ.
Ông Cheddar và vợ dường như đã nói chuyện xong với Marie vì họ đã trao đổi lời chào tạm biệt và đi bộ trở lại xe ngựa của họ.
Marie sau đó quay sang tôi, má cô ấy đỏ bừng khi cô ấy mỉm cười.
“Al, hãy bảo trọng nhé. Cầu mong ánh sáng của Nữ thần sẽ dẫn đường cho em đến nơi an toàn.”
“Cảm ơn chị, Marie… Em đã được chị chăm sóc rồi.”
“Haha, chị cũng vậy. Cảm ơn em, Al. Hãy đến thăm chúng tôi bất cứ khi nào em có thể nhé.”
“Chắc chắn rồi. Em sẽ thỉnh thoảng ghé qua để xem chị và lũ trẻ thế nào.”
“Cảm ơn em. Chị sẽ đợi em với một tách trà.”
Khi tôi gật đầu, nụ cười của Marie càng rạng rỡ hơn, khiến mắt cô ấy híp lại, và cô ấy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình để tạm biệt.
Sau khi tôi buộc xong hành lý, tôi ngẩng đầu lên. Và tôi bắt gặp Lian đang đứng bên cạnh giá nóc, khuôn mặt nhuốm vẻ buồn bã.
Nghiêm túc đấy.
Tôi đã nói với cậu ấy rằng điều duy nhất sẽ thay đổi là nơi tôi ngủ.
Trong khi tôi tiếp cận Lian, cậu ấy ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt xanh băng của cậu, thường trong veo, hiện đang bị bao phủ bởi bóng tối. Nước da của cậu cũng trông nhợt nhạt hơn bình thường.
Tôi không thể rời đi mà không lo lắng sau khi nhìn thấy bộ mặt như vậy của cậu ấy.
“Lian.”
“…Gì?”
“Nếu có thời gian, cậu có thể giúp tôi không? Giờ nghĩ lại, sẽ khó để tự mình mang hết hành lý lên phòng.”
Lian liên tục chớp mắt ngạc nhiên.
“Cậu sẽ giúp chứ?” tôi hỏi.
“T-tôi có thể đến sao?”
“Tất nhiên.” Tôi đưa tay về phía cậu. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi, trước khi lo lắng đặt tay mình lên tay tôi.
“Vậy thì tôi sẽ đi—Ý-ý tôi là, tôi có thể đi nếu anh muốn!”
Lời nói của cậu ấy khiến tôi bật cười nhỏ. Rõ ràng là một nỗ lực để tỏ ra kẻ cả. “Tôi hiểu rồi.”
Rồi bằng một tay, tôi nhanh chóng nhấc bổng cậu lên và đặt cậu lên giá nóc.
Lian giật mình. Mắt cậu tròn xoe đến mức tôi không nghĩ chúng có thể tròn hơn được nữa.
“S-sức của anh vẫn điên rồ như thường lệ…”
“Là do cậu nhẹ thôi.”
“Hả?! T-tôi không nhẹ! Tôi có cân nặng bình thường!”
“Thiếu gia! Nếu cậu định giúp cậu ấy, tôi có nên đón cậu ở trang trại vào buổi tối không?” Shurio, người đang đứng cạnh Marie, gọi vọng ra. Gần đây anh ta thường xuyên đến đón Lian.
“Nếu muốn, cậu cũng có thể ngủ lại phòng tôi đêm nay?”
Mặt đỏ bừng, Lian lườm tôi, trước khi quay đầu về phía Shurio.
“Đúng vậy, vào buổi tối!”
…Có vẻ như cậu ấy sẽ về nhà.
Thật không may.
Ông Cheddar và vợ, những người đang ngồi ở ghế lái, quay lại nhìn chúng tôi, tiếng cười bật ra từ môi họ.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi, Al.”
“Vâng,” tôi đáp, cũng trèo lên giá nóc.
Khi xe ngựa bắt đầu di chuyển, chúng tôi vẫy tay chào Marie và lũ trẻ. Và họ cũng vẫy tay lại. Marie trông có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều vì chỉ có mắt cô ấy ngấn lệ. Trong khi đó, lũ trẻ thì khóc nức nở với nước mũi chảy ròng ròng.
Tại sao?
“Oa oa! Khôngggg!! Anh Al, đừng bắt anh Lian đi!”
“Khôngggggg!! Đừng bắt!! Trả anh Lian lại đây!! Đồ ăn trộm!!”
“Oa oa oa!! Bắt cóc!! Khônggg!! Đồ ăn trộm!!”
Ba đứa trẻ bắt đầu đuổi theo chúng tôi.
Ai là kẻ trộm?
Tôi chỉ mang cậu ấy đi cùng thôi mà.
Nhưng chúng vẫn tiếp tục buộc tội tôi liên tục bằng giọng hét to nhất của chúng. Ngay giữa đường. Dừng lại đi.
“Ahaha, kẻ trộm…”
Người tóc bạc ngồi cạnh tôi đưa tay che miệng, cố gắng kìm nén tiếng cười. Tuy nhiên, vai cậu ấy rõ ràng đang run lên.
Đây là một lời vu khống.
Đừng chỉ đứng nhìn, Lian. Làm ơn sửa lại cho chúng đi.
Marie vội vã đuổi theo ba đứa trẻ đó.
Trong khi Lian chỉ đơn giản là vẫy tay chào chúng, vui vẻ cười đến vỡ bụng.
…Thôi được, tôi chịu.
Điều này tốt hơn tình trạng buồn bã của cậu ấy lúc nãy.
Nếu tình huống này khiến cậu ấy cười, thì việc trải qua một chút xấu hổ cũng chẳng sao.
Quay sang Lian, người vẫn đang cười ngặt nghẽo, tôi không thể không cười theo khi ngả người vào khung của giá nóc.

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chap 22.5"

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Tags:
18+, Adult, Boy Love, manga
Các thông tin và hình ảnh được ng tải trên website đều ưc sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thng mại và có ph. Tất nhin là chúng tôi không sở hữu hay chịu trch nhiệm bt kỳ nội dung cũng như hnh ảnh trên trang web. Nu c nội dung nào nh hưởng đến cá nhân hay tổ chc nào, vui lng liên hệ vi chúng tôi để xem xét v gỡ bỏ ngay lập tức.
Liên hệ QC : @Monye1907
© 2025 Lazy Comics
https://69vnn.ink/ Keo nha cai 5 Xóc đĩa online Win79 W88 Sunwin NOHU Go88 Gemwin Game bài đổi thưởng Debet Game Bài 789club 6623 92lottery dt68 https://999bet.bike/ https://loto188.blog/ https://keobongda.com.mx/ cakhia tv cakhia tv cakhia tv xocdia88 u88 79SODO mu88 Xoilac TV spotbet 88CLB F168 Bet168 zo88 Xoilac Socolive tỷ lệ kèo nhà cái iwin nhà cái uy tín one88 big88 game bài b52 game bài đổi thưởng uy tín nhà cái uy tín fabet socolive rakhoitv 90phut TDTC hitclub iwin 789club nbet https://nhacaiuytin.surf/ HB88 nohu90 ABC88 789f https://fun88zone.net/ XOSO66 go88 w88 xem bóng đá trực tuyến JAV Viet69 VLXX Sex Việt Phim Sex TD88 Game Bài Đổi Thưởng Motchill GK88 68xbet vn88 Xoilac Red88 R88 ga6789 lixi88 trực tiếp bóng đá trực tiếp bóng đá xoilactv xem bóng đá trực tuyến truc tiep bong da xoilac luongsontv https://luongsontv.black/ top nhà cái colatv thapcamtv thapcamtv HAY88 23win J88 SV88 Zbet Xoilac https://78winnh.net/ b52club Hitclub https://phantomlimo.co.uk/ 789club Rikvip kèo bóng đá roadsteam dt68 188BET 78WIN MB66 XOILAC I9BET BONGDALU ALO789 V9BET 88bet mmoo nhà cái uy tín top 10 nhà cái uy tín nhà cái uy tín 789club https://okwin68.net/ https://kuwinblog.com/ qh88 hello88 nohu 98WIN go88 Sumclub Sao789 lucky88 7ball thabet ae888 kubet xocdia88 nettruyen mới dualeotruyen ALO789 S66 dt68 8XBET az888 79win e88 hello88 Tài xỉu online 1gom Tài xỉu online 32win 99ok xoso66 8s 123b 8S Navybooks Xoso66 oxbet sunwin ONBET mu 88 mu88 https://8kbet.info/ 99ok 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b FM88 6686 VVVWIN net88 123b zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd mu88 mu88 mu88 bong88 https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ jun88 https://jun88pro.me/ 789Club 789Club Sunwin

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz