[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 9.5
- Home
- [Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết
- Chap 9.5 - Như một giấc mơ (Góc nhìn của Alfred)
Ánh sáng ùa vào phòng.
Trời sáng rồi.
Tôi biết mình phải dậy, nhưng có cố cách mấy cũng chẳng nhấc nổi người lên. Cả người cứng đờ, không tài nào nhúc nhích được. Hơi thở thì nặng nề, mồ hôi mồ kê nhễ nhại dính bết vào người. Tởm không chịu nổi.
À, lại tới nữa rồi. Cũng lâu lắm rồi mới mơ lại giấc mơ này.
Mấy ký ức này đã phai nhạt lắm rồi. Ấy thế mà cứ mỗi khi tôi sắp quên béng đi, nó lại ập về.
Cứ như có kẻ nào đó cố tình cho tôi xem giấc mộng này vậy. Để chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ quên.
Giấc mơ lúc nào cũng bắt đầu vào ban đêm. Giữa màn đêm đen kịt, mẹ và tôi bán sống bán chết chạy qua một con hẻm sau thị trấn, nơi không khí đặc quánh đủ thứ mùi hầm bà lằng. Đuổi theo chúng tôi là một đám đàn ông mặt mũi bặm trợn.
Mỗi khi lướt qua người đi đường, chúng tôi lại tuyệt vọng gào lên cầu cứu, nhưng bọn họ chỉ liếc nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi đầy ghê tởm. Họ lờ mẹ con tôi đi, bỏ đi như thể chưa từng thấy gì. Cứ như chúng tôi là không khí vậy.
Chẳng một ai thèm dang tay giúp đỡ.
Đất nước mà cha đưa chúng tôi đến được xem là lớn nhất trên lục địa này. Mọi thứ trong tầm mắt đều đẹp đẽ, to lớn và nhộn nhịp. Vùng đất này lúc nào cũng tấp nập hàng hóa và con người.
Có điều, một nơi tuyệt vời như vậy lại thu hút sự chú ý của đủ loại người ngoại tộc. Dân nhập cư đổ về đây như thiêu thân lao vào lửa. Mà đám người này lại đến từ khắp nơi trên thế giới, với những nền văn hóa xung đột chan chát. Họ lạ lẫm, vô văn hóa và bẩn thỉu, là cái gai trong mắt tất cả mọi người.
Vì vậy, chẳng ai thèm chớp mắt nếu có một tội ác xảy ra ngay trước mặt họ. Kể cả khi đó là giết người. Không, có khi họ còn mừng hơn khi thấy đám dân nhập cư tàn sát lẫn nhau. Luật lệ và trật tự ư? Công lý à? Nực cười.
Người dân của đất nước này đã ngầm thỏa thuận với nhau. Đây là nơi mà mọi thứ đều sẽ được cho qua.
Cứ vài tháng một lần, cha tôi lại trở về nhà sau chuyến công tác. Được nghe những câu chuyện phiêu bạt của ông là một trong số ít những niềm vui trong cuộc sống của tôi. Trong những câu chuyện ấy, ông thường nhắc đến một quốc gia láng giềng nhỏ hơn. Dù quy mô khiêm tốn, dân nhập cư ở đó vẫn sống một cuộc đời bình thường và hạnh phúc. Nghe cứ như mơ vậy.
Lần nào cũng thế, cha đều nói với mẹ con tôi rằng một ngày nào đó, khi ông dành dụm đủ tiền, cả nhà sẽ cùng đến nơi ấy.
cha tôi không trở về từ chuyến công tác nữa. Vài tháng trôi qua, nhưng ông vẫn bặt vô âm tín. Mẹ tôi thì một mực tin rằng nhất định một ngày nào đó ông sẽ quay lại. Còn tôi, tôi lại có những hoài nghi của riêng mình.
Có lẽ ông đã bỏ mạng trên đường về. Hoặc, biết đâu ông đã tìm thấy một cuộc sống tốt hơn và chẳng còn muốn quay lại nữa.
Nhivật: Tôi, Một hôm, sau khi nhận lương tan ca, tôi ghé qua chợ trên đường về nhà. Và tôi đã đụng phải một đám côn đồ. Tôi vội kéo mẹ bỏ chạy. Nhưng, chân cẳng của chúng tôi làm sao bì lại được với bọn chúng.
Giấc mơ luôn bắt đầu khi chúng tôi bị dồn vào góc hẻm, và cứ thế lặp đi lặp lại.
Ngọn gió rít lên bên tai khi tôi chạy. Tiếng thét của mẹ.
Lặp đi lặp lại.
Nỗi sợ hãi bóp nghẹt toàn thân khi tôi bỏ mặc bà mà lao đi.
Tôi chạy.
Và chạy.
Và chạy.
Những mũi dao tội lỗi đâm xuyên tim, khiến tôi phải đột ngột dừng bước. Câu hỏi làm sao mình có thể bỏ rơi chính mẹ ruột cứ giày vò tâm trí tôi không ngừng. Tôi tự nguyền rủa bản thân. Không lãng phí thêm một giây, tôi quay người chạy ngược lại con đường mình vừa tháo chạy.
Nhưng, khi tôi về đến nơi, mẹ tôi đã nằm đó, lạnh ngắt và bất động, cả mặt đất nhuốm một màu đỏ thẫm.
Tôi hét lên.
Nếu tôi tỉnh dậy ngay lúc này thì tốt biết mấy. Dù cả ngày hôm sau tôi sẽ bị đau đầu hoặc buồn nôn, nhưng thế vẫn còn hơn là giấc mơ tiếp diễn.
Vì giấc mơ này còn có phần tiếp theo.
Khi tôi chạy đến nơi mẹ tôi gục ngã, những kẻ truy đuổi đã phát hiện ra tôi.
Nỗi sợ hãi nuốt chửng lấy tôi khi tôi cố gắng bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn. Tôi vùng vẫy kịch liệt nhưng vẫn bị đấm đá túi bụi xuống đất, đôi chân bị đánh gãy đến mềm nhũn. Cuối cùng, chúng cũng tóm được tôi.
Những nụ cười ghê tởm trượt trên mặt chúng. Một trong những gã đàn ông vòng đôi tay hôi rình của hắn quanh cổ tôi, siết chặt hơn, rồi chặt hơn nữa. Tôi cào vào tay hắn, cố gắng gỡ chúng ra, đầu lắc lia lịa, trong khi đôi chân vẫn bất động. Tôi không thở được. Mỗi giây trôi qua, tôi lại càng hoảng loạn.
Và rồi tầm nhìn của tôi nhuốm một màu đỏ.
Một lần nữa, như mọi khi, mọi thứ trước mắt tôi đột ngột tối sầm lại. Rồi một lúc sau, nó sáng trở lại. Và rồi…
Trước mặt tôi là những xác chết, cháy đen và bị xé thành từng mảnh. Máu và nội tạng vương vãi khắp mặt đất.
Và đôi tay của tôi. Chúng đang nhỏ máu.
Một tiếng hét khản đặc lại một lần nữa xé toạc cổ họng tôi─
Mỗi khi tôi tỉnh giấc giữa cảnh tượng này, tôi biết ngay hôm đó sẽ là một ngày tồi tệ nhất trần đời.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin mình đã một thân một mình lết được đến ngôi làng này.
Sau khi mẹ tôi cầu xin tôi hãy tự mình thoát khỏi đất nước này, rằng tôi phải sống, tôi đã làm chính xác như lời bà dặn.
Tôi gom hết số tiền mà mẹ con tôi đã chắt chiu tiết kiệm. Phí vượt biên đắt cắt cổ, nhưng tôi đã xoay xở rời khỏi đất nước bằng cách trốn trong một toa xe chở gia súc. Kể từ đó, tôi cố gắng hết sức để không dính dáng đến người khác hay ác quỷ. Tôi cứ đi về phía đông, chạy hoặc ẩn nấp mỗi khi cần.
Read this at perpetualdaydreams.com
Tôi bám víu vào niềm tin rằng đất nước ở phía đông của chúng tôi thật tuyệt vời, dựa vào những câu chuyện của cha để tiếp thêm quyết tâm. Miễn là tôi đến được miền đất hứa, tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc. Trong tâm trí non nớt của mình, tôi còn mơ về khả năng gặp lại ông.
Phải, tôi đã phải tin.
Ngay cả khi những bước chân của tôi không còn thẳng hàng, tầm nhìn ngày càng mờ ảo, tôi vẫn tiếp tục bước đi, níu giữ lấy niềm tin của mình.
Khi vẫn còn tiền, tôi đã tự mua thức ăn. Nhưng chẳng bao lâu, những đồng tiền cuối cùng cũng bay hết.
Tuy nhiên, tôi dai sức lắm. Tôi bắt cá sông và săn thú nhỏ, hái lượm hoa quả dại và các loại cỏ ăn được. Và tôi đã cố gắng sống sót.
Vì trông tôi như một kẻ lang thang, chẳng ai buồn lại gần tôi nữa.
Tôi đi và đi. Cứ thế bước tiếp.
Đói khát và thiếu ngủ, cuối cùng tôi đã gục ngã giữa đường. Chắc hẳn trông tôi như đã chết. Một người Samaritan tốt bụng đi ngang qua thấy thân thể nằm sõng soài của tôi và động lòng trắc ẩn. Nghĩ rằng ít nhất tôi cũng nên được chôn cất đàng hoàng, ông ấy đã đưa tôi đến nhà thờ. Lúc đó, tôi đã đứng ngay ngưỡng cửa của tử thần.
Khi tôi được đặt vào chiếc quan tài cỡ trẻ em, tôi đột nhiên mở mắt, làm nữ tu sĩ bên cạnh giật bắn cả mình.
Tôi đã thoát khỏi việc bị chôn dưới nghĩa địa trong đường tơ kẽ tóc. Cuối cùng, vị nữ tu đã nhận và nuôi nấng tôi.
Liệu đây có phải là đất nước tuyệt vời mà cha tôi luôn nhắc đến hay không, tôi không biết. Tuy nhiên, so với cuộc sống ngày trước, nơi này chắc chắn giống như một giấc mơ.
Đó là lý do tại sao đối với tôi, nơi này và đất nước mà cha tôi luôn đề cập là một. Cả hai đều là những miền đất hứa trong giấc mơ của chúng tôi.
Hiện tôi đang theo học tại trường thành phố. Mặc dù tôi muốn đi làm sau khi tốt nghiệp tiểu học, người chăm sóc tôi đã nài nỉ tôi tiếp tục con đường học vấn. Vậy nên, tôi đang ở đây.
Nữ tu là một người rất tốt. Bà đã nhận nuôi trẻ mồ côi từ khắp nơi. Những đứa trẻ rời đi khi chúng có thể tự lập, nhưng những đứa mới lại luôn đến thay thế. Vì vậy, nhà thờ gần như không đủ khả năng để che chở cho tất cả.
Khỏe hơn người bình thường và chẳng lạ gì với lao động chân tay, tôi đã định đi làm để phụ giúp nhà thờ, đỡ đần gánh nặng tài chính. Tuy nhiên, người chăm sóc của tôi luôn lộ vẻ phiền muộn mỗi khi tôi đề cập đến ý tưởng này. Bà sẽ nói rằng số tiền tôi kiếm được hoàn toàn thuộc về tôi.
Tôi chỉ muốn làm những gì mình có thể.
Khi tôi bước vào phòng ăn, bà đã trông thấy tôi.
“Trời đất, Al? Cháu ổn chứ? Cháu bị sốt à?”
“Cháu không ạ.”
“Nói dối! Mặt cháu đỏ bừng lên kìa!”
Tôi không muốn bị một bà lão có đôi má hây hây như trái táo nói điều này.
“Chà, dù có thế thật thì cháu vẫn ổn. Cháu vẫn đi lại bình thường được mà.”
“Nhưng mà!”
Bà thở dài.
“Cháu chẳng biết tự lo cho bản thân gì cả… Đúng là một đứa trẻ phiền phức. Đừng có gắng sức quá nhé.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Bà tự hỏi liệu cháu có thực sự biết hay lại chỉ nói cho qua như mọi khi.”
“Cháu đi đây.”
Ngay khi bài ca cằn nhằn của bà bắt đầu, tôi nhanh chóng chuồn thẳng, vớ lấy ly cà phê và ít bánh mì trước khi ra ngoài.
Vừa bước vào lớp, tôi đã cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, từ thiện chí đến thù địch. Như mọi khi, chuyện này có hơi phiền. Tôi có gì thú vị đến vậy chứ?
Và như thường lệ, ở trung tâm căn phòng là một chàng trai tóc bạc.
Lian. Con trai thứ của vị lãnh chúa sống trong dinh thự to nhất làng.
Thấy tôi xuất hiện, cậu ta khẽ nheo đôi mắt xanh băng giá, hơi hất cằm lên và nhếch mép cười. Trông thì ra vẻ coi thường tôi lắm, nhưng ánh mắt lại quá đỗi dịu dàng để có thể gọi là kiêu ngạo thật sự. Điều đó khiến tôi thấy hơi buồn cười.
Chuyện này làm tôi nhớ lại…
Nhớ lại hồi tôi mới tới làng này, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt khác một trời một vực. Chẳng dịu dàng được như bây giờ đâu. Nói thẳng ra là cái nhìn khinh bỉ, kiểu như ghét cay ghét đắng việc phải đứng chung một bầu không khí với tôi vậy. Y hệt mấy ánh mắt ở chốn cũ của tôi.
Chuyện này đã thay đổi từ khi nào nhỉ? Con người cậu ta ngày xưa và con người cậu ta bây giờ khác nhau như ngày với đêm. Cứ như thể họ là hai người hoàn toàn khác nhau…
Cách đây không lâu, tôi gặp Lian ở nhà thờ sau khi bị thương ở chỗ làm. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy cậu ta ngã gục dưới chân cầu thang.
Cậu ta yếu đến vậy sao? Tôi chẳng hề biết. Chuyện này chưa bao giờ lướt qua tâm trí tôi. Cậu ta vẫn múa kiếm khỏe re như mọi khi cơ mà. Xui một nỗi là tôi vẫn chưa thắng nổi cậu ta trong một trận đấu tập nào.
Khi kiểm tra kỹ hơn, mặt cậu ta xanh mét, người thì lạnh ngắt như sắp chết cóng. Cực kỳ kiệt sức. Một cụm từ lướt qua đầu tôi lúc đó: thiếu hụt ma lực. Theo những gì tôi nghe lỏm được, đó chính là biểu hiện của nó.
Nó có giống bệnh mãn tính không nhỉ? Tôi không biết.
Cậu ta từ chối ngay tắp lự khi tôi đề nghị đưa đến bệnh viện. Và khi tôi đề nghị đưa về nhà, cậu ta cũng lắc đầu nguầy nguậy.
Vậy rốt cuộc là cậu ta muốn gì?
Cậu ta từ chối mọi sự giúp đỡ của tôi, và cuối cùng bảo tôi hãy để cậu ta yên. Trông y hệt một đứa trẻ đang nổi cơn tam bành.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu ta thường là một học sinh ưu tú, biết điều và mẫu mực cơ mà. Vậy mà giờ lại bảo không muốn về nhà.
Dù không nắm rõ ngọn ngành, tôi bắt đầu nghĩ rằng Lian đang chạy trốn điều gì đó. A, có phải đó là lý do cậu ta trốn đến nhà thờ không?
Cậu ta luôn tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng che giấu điểm yếu của mình.
Và mặc dù cậu ta nói chuyện như một đứa trẻ con, vừa láo toét vừa tự phụ, nhưng thực chất lại là một người hay lo. Tôi có bằng chứng hẳn hoi nhé. Mỗi lần thấy tôi bị thương, cậu ta sẽ bay đến bên cạnh tôi và dúi cho tôi một vật phẩm hồi phục, mặt mày thì tái mét.
Mỗi khi thấy ai đó gặp khó khăn, bất chấp mồm mép nói gì, cậu ta luôn chìa tay giúp đỡ.
Trong thâm tâm, tôi chắc chắn cậu ta là một người vô cùng tốt bụng. Đó là lý do tại sao cậu ta được các học sinh tầng lớp trung và hạ lưu yêu mến. Nhưng có lẽ để không bị các bạn học thượng lưu coi thường, cậu ta đã cố tỏ ra không phải vậy.
Vì trông cậu ta như thể sắp ngất đi bất cứ lúc nào, tôi đã cưỡng ép truyền ma lực cho cậu ta. Coi như trả ơn luôn.
…Nhưng có vẻ như tôi đã hơi quá tay. Giờ thì cậu ta không cử động nổi luôn.
Chà, tôi cũng nghĩ là mình đang làm quá. Nhưng, cái cảm giác đó dễ chịu quá đi mất. Trong một khoảnh khắc, tôi đã quên cả trời đất, và cứ thế im lặng. Đôi mắt của Lian đang run rẩy, nên chắc hẳn cậu ta cũng cảm thấy dễ chịu lắm.
Cuối cùng cũng hết hơi, cậu ta ngừng cựa quậy. Tôi bế cậu ta vào phòng mình và tạm thời đặt lên giường.
Ngay khi tôi định rút lui, cậu ta bám lấy tôi như một đứa trẻ, mắt vẫn nhắm nghiền trong giấc ngủ. Từ đôi môi cậu ta thoát ra những lời cầu xin nhẹ nhàng và tuyệt vọng. Đừng chết, cậu ta thì thầm. Đừng bỏ rơi tôi.
Tôi đã chết đâu. Tôi chỉ vừa ngã từ trên mái nhà xuống thôi mà. Ông lão cũng còn sống nhăn. Tôi nhìn vào mặt cậu ta, nghĩ rằng cậu ta đã tỉnh. Cậu ta vẫn đang ngủ say.
Run rẩy, cậu ta níu lấy áo tôi.
Cậu ta đang khóc.
…Cái quái gì đây. Lẽ nào? Cậu ta sợ hãi─ý tôi là, cô đơn sao?
Không, không thể nào. Lian lúc nào cũng có người vây quanh và cậu ta cũng có gia đình.
Ít nhất, đáng lẽ phải là vậy, nhưng… Giờ nghĩ lại, ngay cả khi có người ở bên cạnh, đôi lúc ánh mắt của Lian vẫn thoáng nét cô đơn.
Và tôi biết rõ đôi mắt đó. Chúng giống hệt đôi mắt của mẹ tôi khi bà mòn mỏi ngóng cha trở về, một bóng đen lướt qua ánh nhìn.
Vì một lý do nào đó, bóng đen tương tự cũng tồn tại trong đôi mắt của Lian. Khi thấy nó, tôi cảm thấy có chút hoài niệm, và cũng, một chút nhẹ nhõm. …Bởi vì khi đó tôi biết rằng bóng đen ấy tồn tại ở khắp mọi nơi.
Trong khi đó, Lian đang nhìn tôi chằm chằm trong lúc tôi mải mê suy nghĩ. Lạ thật. Thường thì, cậu ta nhìn thẳng về phía trước. Vầng trán cậu ta hơi nhíu lại.
“Alfred? Cậu…”
Trước khi cậu ta kịp nói hết câu, chuông reo. Giáo viên bước vào lớp và cậu ta quay người lại ghế.
Bằng cách nào đó, tôi đã cầm cự được cả ngày.
Vì sáng nay đã mơ thấy giấc mơ đó, đầu tôi đau như búa bổ và tôi cảm thấy như sắp chết đến nơi. Tôi buồn nôn đến mức không nuốt nổi bữa trưa. Thường thì mọi người sẽ cho tôi thức ăn nhưng hôm nay tôi đã từ chối tất cả. Nếu không, có khi tôi lại nôn thốc nôn tháo ra mất.
Tối nay tôi có ca làm ở quán bar. Vì lương đêm cao hơn, tôi kiếm được kha khá dù chỉ làm trong thời gian ngắn. Tôi không thể nghỉ được.
Các sự kiện trong ngày mờ nhạt khi tôi nhớ lại, từ lúc tan học cho đến khi tôi tan ca.
Trên đường đến bến xe ngựa, tôi gặp phải vài gã say đang tận hưởng cuộc sống về đêm. Tổng cộng 5 người. Chúng bảo tôi giao tiền ra, y như kịch bản của mấy tên côn đồ điển hình. Tôi từ chối, và chúng xông vào đánh tôi.
Ngày hôm nay đúng là xui tận mạng.
Tầm nhìn của tôi chao đảo, không thể giữ yên. Chắc tôi bị sốt rồi. May mắn là tôi vẫn cử động được. Tôi biết rõ cơ thể mình khỏe hơn người bình thường.
Tôi hạ gục từng tên bằng một cú đấm vào mặt. Trong lúc ẩu đả, tôi bị một cái chai đập vào người, nên cánh tay trái có hơi sưng lên, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Sẽ rất phiền phức nếu ai đó phát hiện ra vụ ẩu đả, nên tôi vội vã chuồn đi.
A, không ổn rồi. Tầm nhìn của tôi đang méo mó.
Tôi đâm sầm vào thứ gì đó. Dựa vào tiếng la hét giận dữ, chắc hẳn tôi đã va phải ai đó.
Tôi ngã sóng soài ra đất, nằm yên ở đó, không gom đủ sức để đứng dậy.
Tình trạng của tôi hôm nay đặc biệt tồi tệ.
Chuyến xe ngựa cuối cùng rời đi lúc mấy giờ nhỉ? Nếu tôi không kịp, thì cũng đành chịu. Bà có thể sẽ giận, nhưng trong trường hợp đó tôi sẽ phải qua đêm ở đâu đó trong thị trấn.
Thở dài, tôi nhắm mắt lại.
“Alfred?”
Một giọng nói quen thuộc. Tôi hơi nhấc cái đầu nặng trĩu của mình lên, quay về hướng phát ra âm thanh.
Cách đó không xa và đang đứng trước một nhà hàng danh tiếng, loại nhà hàng trông như sẽ từ chối những người không tuân thủ quy định về trang phục, là Lian. Lian tóc bạc, mắt tròn xoe.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt không một nếp nhăn, cà vạt trắng tinh, và một chiếc áo khoác nhung màu xanh đậm kết hợp với quần tây. Những lọn tóc bạc được gió mơn man, lướt trên làn da trắng sữa.
Mặc dù đôi mắt cậu ta có màu xanh băng giá, một màu lạnh lẽo, nhưng đâu đó vẫn có một chút ấm áp.
Lian đứng thẳng, tư thế hoàn hảo. Cậu ta đẹp đến mức không ai có thể chê bai được ngoại hình. Cậu ta trang nghiêm và bắt mắt. Chắc chắn như lời mấy đứa trong lớp nói: cậu ta trông như một hoàng tử từ đất nước nơi Nữ hoàng Tinh linh ngự trị, xa tít ở phía tây.
Bên cạnh Lian là gia đình cậu ta, mẹ cậu trong chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm hở cổ và cha cùng anh trai mặc vest đen. Tất cả họ đều ăn vận sang trọng lộng lẫy.
Cạnh cha của Lian là vài người đàn ông ăn mặc lịch lãm. Chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy họ rõ ràng có địa vị xã hội cao. Họ đang có một buổi họp mặt trang trọng sao?
Liếc nhìn tôi lần nữa, Lian quay lại và nói gì đó với cha mình. Nhìn vào vầng trán nhăn lại và vẻ cau có của họ, có vẻ họ đang tranh cãi gì đó. Cuối cùng, cậu ta cúi đầu trước các đồng nghiệp của cha và gia đình mình.
Và cậu ta chạy về phía tôi.
Này, này.
Sao cậu lại đến đây?
Cậu không có việc quan trọng hơn để lo sao? Nhìn thế nào đi nữa, những người đó đều là tai to mặt lớn.
“Alfred?! Này, cậu ổn chứ?!”
Cậu ta hoảng hốt quỳ xuống bên cạnh tôi, và cố gắng đỡ tôi dậy.
“…Sao cậu lại ở đây?”
“Thế còn cậu thì sao? Sao lại nằm bẹp dí dưới đất thế này? Đừng có dọa tôi nữa! Uwah, và cậu lại bị thương nữa rồi…! Sao lúc nào cậu cũng bị thương vậy?!”
Làm sao tôi biết được? Chính tôi cũng muốn hỏi câu đó đấy.
Lian vòng tay tôi qua vai cậu ta và nhấc tôi lên. …Cậu ta thậm chí không ngại làm bẩn bộ quần áo đắt tiền của mình.
Hướng mắt trở lại nhà hàng, tôi thấy cha của Lian đang dẫn những người thuộc tầng lớp thượng lưu kia qua cửa chính. Mẹ cậu ta dùng một chiếc quạt xếp che miệng, đôi mắt nhìn tôi xoáy sâu như thể tôi là thứ gì đó bẩn thỉu. Một thứ hôi hám. Và cái cách anh trai Lian đang lườm tôi… Giá như ánh mắt có thể giết người…
“Đợi một chút. Tôi sẽ gọi một chiếc xe ngựa.”
Đi ra lề đường, Lian giơ tay vẫy. Và đúng như dự đoán, một chiếc xe chạy đến dừng ngay trước mặt chúng tôi.
“Hai cậu muốn đi đâu ạ?”
Một người đánh xe mặc toàn đồ đen bước xuống từ ghế lái, nhấc mũ và cúi chào trong một chuyển động mượt mà và thanh lịch.
“Làm ơn đưa chúng tôi đến nhà thờ ở làng Leis,”
“Đã rõ. Mời lên xe.”
Người lái xe liếc nhanh về phía tôi.
“Tôi có cần giúp cậu không ạ?”
“A, vâng. Vậy thì tốt quá, cảm ơn.”
Sau khi mở cửa, người đánh xe vào vị trí, đứng đối diện với Lian khi anh ta nhấc tôi bằng hai tay lên ghế sau.
Khi tôi lún sâu vào lớp đệm bông, một ấn tượng mơ hồ ập đến: Đúng là một chiếc xe ngựa cao cấp. Dù tôi đang gặp khó khăn trong việc sắp xếp suy nghĩ. Giống như mọi thứ đang mờ đi cùng một lúc. Chắc chắn tôi đã bị sốt. Cơ thể tôi nóng ran và mồ hôi cứ không ngừng tuôn ra. Lian, người đang ngồi ngay cạnh tôi, rút ra một chiếc khăn tay sang trọng, không mất thời gian mà lau mặt cho tôi.
“Cậu sốt rồi… Vậy ra hôm nay cậu cảm thấy không khỏe. Sáng nay mặt cậu đã hơi đỏ rồi. Mà này, sao cậu lại bị thương đến mức này? Lần này cậu lại đánh nhau ở đâu nữa vậy?”
Cậu nói “lại” là ý gì? Tôi có phải lúc nào cũng ẩu đả đâu.
“Tôi không phải là kẻ du côn. Tôi chỉ xử lý vài tên say rượu thôi.”
“Say rượu?! Vậy là cậu bị chúng đánh à?”
“Không. Tôi đã hạ gục chúng.”
“Hạ gục chúng… Thật sao? Với cái thân thể này á?! Cậu đúng là đồ dị thường…”
Mắt Lian tròn xoe. Rồi cậu ta mỉm cười một cách kỳ lạ. Cậu ta đặt một lòng bàn tay lên trán tôi, chân mày nhíu lại.
“Cậu sốt cao quá. Chẳng lẽ cậu vẫn…”
“Vẫn?”
“À k-không có gì! Có lẽ tốt hơn hết là nên đến gặp bác sĩ Kuma một lần nữa,”
Tôi lắc đầu.
“Bây giờ tôi không có tiền. Tôi nằm nghỉ là sẽ khỏe lại thôi.”
“V-vậy sao? Không, nhưng… Có lẽ ngay cả với cậu thì điều đó, ờm, cũng hơi quá sức. Cậu thực sự nên uống thuốc…”
“Tôi không cần.”
“Nhưng…”
Chân mày Lian vẫn nhíu lại, như thể cậu ta đang do dự. Đôi mắt cậu ta nhắm nghiền.
Đúng rồi, tôi nhớ ra một sự việc tương tự.
Vào ngày hôm đó, tình trạng của tôi cũng tồi tệ như bây giờ. Tôi đã tham gia vào một trận ẩu đả lớn, và cuối cùng tôi ngã sõng soài trên mặt đất. Ký ức của tôi về ngày hôm đó rất mơ hồ. Ranh giới giữa thực và ảo vẫn còn mờ mịt.
Theo lời bà, một lữ khách tốt bụng đã tìm thấy tôi. Ông ấy đưa tôi đến bệnh viện trước khi đưa tôi về lại nhà thờ. Ông ấy thậm chí còn trả tiền thuốc cho tôi.
Rồi ông ấy rời đi mà không để lại tên tuổi. Rõ ràng là vậy.
Chuyện quái gì vậy? Ngầu quá. Không thể nào. Những người như vậy không tồn tại ở thời đại này. Đó là những gì tôi đã nghĩ, nhưng cả bà và lũ trẻ đều kể cho tôi cùng một câu chuyện khi tôi hỏi chúng. Lẽ nào là thật sao?
Lian đặt lòng bàn tay lên cổ tôi, có lẽ để đo nhiệt độ.
Những ngón tay trắng thon. Lòng bàn tay mát lạnh, chạm vào rất dễ chịu. Từ tay cậu ta lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng.
Như mọi khi, Lian có mùi hương thật tuyệt. Đó là một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, tinh tế như một đóa hoa, và giúp tôi thư giãn—
Khi đó, lúc tôi bị phục kích trong rừng, tôi đã ngửi thấy một mùi hương tương tự như thế này. Thực tế, chúng là một.
“…‘Ma lực thừa thãi.’”
Nghe thấy lời tôi, Lian thở hắt ra và ngẩng đầu lên.
“Bà nói…”
Rằng đó là những gì tôi đã phải chịu đựng vào ngày hôm đó. Đó là những gì người lữ khách đã nói với bà.
“T-tôi hiểu rồi. Ừ. Có thể là vậy,”
“Tôi nghe nói cơ thể sẽ tích tụ ma lực nếu có quá nhiều được sản sinh ra.”
“Vậy sao?”
“Ừ-ừ. A, đúng rồi. Tôi hiểu rồi! Nếu có quá nhiều ma lực, thì nếu cậu giảm bớt nó đi… Cậu có thể cho tôi một chút ma lực của cậu không? Cậu có thể sẽ cảm thấy tốt hơn nếu truyền một ít cho tôi… Dĩ nhiên, chúng ta sẽ dùng phương pháp ‘tiếp xúc da thịt’. Cậu biết phải làm gì rồi, đúng không?”
Có một chút sắc hồng trên má cậu ta khi cậu ta đưa cổ tay ra.
…Mà tại sao cậu ta phải làm đến thế này vì tôi chứ?
Tôi thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội và sống trong nhà thờ. Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Cậu không biết dòng dõi của tôi cũng như nơi tôi nhập cư đến. Vậy mà cậu lại quay lại giúp tôi.
Cậu thậm chí còn cho tôi loại thuốc đắt đến vô lý.
Có lẽ cậu ta… không, tôi đang nghĩ xa quá rồi. Nhưng.
Vì tôi để cậu ta chờ, Lian, người có khuôn mặt ngày càng đỏ, bắt đầu nổi quạu.
“C-cái gì?! Tôi đang bảo cậu làm việc này dù nó rất xấu hổ với tôi! Tôi chịu đủ rồi! Nếu cậu không muốn làm thì thôi! Cứ nằm ì ra đó cho đến khi chúng ta đến nhà thờ!”
Ngay khi cậu ta nói xong, tôi nắm lấy cổ tay cậu ta.
Tập trung vào vùng dưới ngực, tôi thực hiện kỹ thuật, dựa vào ký ức từ bài học trên lớp.
Từ lòng bàn tay tôi, ma lực tuôn chảy, thấm sâu vào da thịt Lian ngay khi hơi nóng bùng lên từ da tôi. Từng chút một. Tốc độ chậm chạp này đang làm tôi phát điên. Cảm giác nhẹ nhõm đến, nhưng rất ít. Đến rồi. Rồi lại không. Tình trạng của tôi lơ lửng như một nghệ sĩ đu dây, một hành động giữ thăng bằng đầy tinh tế.
…Với tốc độ này, chắc phải mất nửa ngày tôi mới khỏe lại.
“Mặt trời sắp lặn rồi.”
Khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, Lian lườm tôi, mặt lại một lần nữa đỏ bừng.
“Ngừng phàn nàn đi! Tôi làm việc này vì lợi ích của cậu, nên hãy biết ơn đi!”
“Đúng là vậy, nhưng…”
Tôi ngã vào người cậu ta và cậu ta phải chịu toàn bộ sức nặng của cơ thể tôi. Hoảng hốt, Lian cố gắng đỡ tôi. Nhưng tôi quá nặng đối với cậu ta, và cuối cùng chúng tôi ngã vào khoảng trống giữa ghế ngồi và cửa xe. Tôi đã tự hỏi về điều này trước đây, nhưng cậu ta luôn có một cơ thể mỏng manh và nhẹ nhàng như vậy sao? Tôi chắc chắn cậu ta cao hơn tôi—ồ, tôi hiểu rồi. Có vẻ như trước khi tôi nhận ra, tôi đã to lớn hơn cậu ta rồi.
Read this at perpetualdaydreams.com
Có vẻ như, Lian đã đập gáy vào thành xe. Cậu ta hít vào vài tiếng rên đau, rõ ràng là khó chịu. Cậu ta đẩy tôi ra bằng cả hai tay với tất cả sức lực.
Thật đau đớn. Cứ như tôi sắp chết vậy. Tôi có thể không qua khỏi, và tôi không thể kìm nén nó được nữa. Tinh chất ma lực của tôi sắp bùng nổ. Tôi có thể làm nổ tung chiếc xe này.
Khi tôi nói những lời này, cậu ta ngay lập tức ngừng cử động.
Tôi cười gượng trong lòng. Mặc dù cảm giác tội lỗi tích tụ từng chút một, tôi chọn cách phớt lờ nó.
…A.
Cậu thật sự quá hiền lành. Nhiều đến mức khiến tôi lo lắng.
Mặc dù tôi biết mình không nên nói những điều như vậy khi chính tôi là người đang lợi dụng cậu…
Tôi dùng môi mình khóa chặt môi cậu ta.
Dù run rẩy dữ dội, Lian không hề quay đi. Thay vì đổ ma lực của mình vào cậu ta như một dòng sông cuồn cuộn, tôi để nó từ từ chảy vào. Cảm giác thật dễ chịu khi hòa quyện nó với ma lực của người khác… với ma lực điềm tĩnh của Lian.
Khi lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, cậu ta lại rùng mình một cái thật mạnh.
Trông cậu ta có vẻ đau đớn, nên tôi rời môi cậu ta. Cậu ta thở sâu, vai phập phồng. Có vẻ như cậu ta đã nín thở. Mặc dù cậu ta trông khó chịu khi tôi bảo cậu ta thở bằng mũi, cậu ta không nói một lời nào. Có lẽ cậu ta không thể.
“…Thêm một chút nữa được không?”
Cứ để nó tuôn trào cũng được.
Nghe lời tôi, Lian đỏ mặt, khuôn mặt nóng bừng vì tức giận. Đôi mắt cậu ta lảng đi, và sau khi trông như sắp khóc, cậu ta nhắm chặt mắt lại. Một biểu hiện của sự quyết tâm cho quyết định của mình.
Điều đó có nghĩa là được sao? Không thể nào. Trước đây cậu ta có vẻ rất phản đối. Tôi biết mình là người hỏi, nhưng có thực sự ổn không?
Tuy nhiên, với sự cho phép của cậu ta, tôi cẩn thận đặt môi mình lên môi cậu ta và tìm kiếm lưỡi cậu. Cả lưỡi và cơ thể của Lian đều run rẩy suốt quá trình. Nhưng không một lần nào cậu ta cố gắng trốn thoát. Đôi tay đã cố gắng đẩy tôi ra trước đây giờ lại níu lấy quần áo tôi.
Một luồng hơi ấm lắng xuống trong bụng tôi, bùng lên nóng hơn và ngày càng táo bạo. Chẳng bao lâu, tôi cảm thấy như không thể kìm nén được nữa. Mọi chuyện đang trở nên nguy hiểm.
Mỗi khi mũi tôi ngửi thấy mùi hương điềm tĩnh và nhẹ nhàng từ lần đó, tôi cảm thấy thoải mái.
…Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là cậu. Cậu chính là người đã cứu tôi khi đó, người lữ khách tốt bụng đến không tưởng.
Tôi tin chắc rằng nếu tôi nói điều này với cậu, cậu sẽ chạy đi với tốc độ ánh sáng, nên tôi giữ im lặng.
Vì cậu ta cho phép tôi làm đến mức này, có lẽ tôi có thể làm thêm một chút những gì mình muốn. Đè lên cơ thể mỏng manh và run rẩy đó, tôi bao phủ cậu ta bằng cơ thể mình tứ phía để cậu ta không thể trốn thoát. Và tôi ép môi chúng tôi vào nhau chặt hơn.
Khi chúng tôi đến nhà thờ, tôi đã có thể tự đi lại được. Thường thì phải mất cả ngày tôi mới hồi phục. Các triệu chứng đến bất chợt, nên tôi cứ quên mất chúng.
Mặc dù không giống lần trước, tôi đã không mở toang đập ma lực của mình và đổ vào Lian mà không hề kiềm chế.
“Tôi đã hồi phục đủ rồi.”
“…T-tốt rồi.”
Dựa vào ghế, má ửng hồng và thở hổn hển, Lian lườm tôi với đôi mắt lim dim. Tôi đã cố gắng hết sức để điều chỉnh lượng ma lực truyền cho cậu ta, nhưng có vẻ tôi vẫn hơi quá tay.
Có một gáy cổ ửng hồng trước mặt tôi. Tôi không thể không cúi xuống. Từ da cậu ta lan tỏa một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, và tâm trí tôi như lơ lửng trong một vòng hoa mây. Chắc chắn nó có vị ngọt. Phải, chắc chắn là ngọt. Nhưng nếu tôi lướt lưỡi qua nó, cậu ta chắc chắn sẽ nổi giận. Khi mũi tôi gần như chạm vào da cậu ta, Lian cựa quậy. Cậu ta nắm lấy vai tôi và đẩy tôi ra, lần đầu tiên chống cự.
“C-cậu đang làm gì vậy?”
“Chỉ một chút nữa thôi…”
”Thưa hai cậu, chúng ta tới nơi rồi ạ. Nhà thờ ở ngay phía trước… Ồ. Hai cậu đang bận chút chuyện riêng tư à?”
Người đánh xe ngựa nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“He he. Một cuộc hẹn hò bí mật. Đôi trẻ thuộc hai tầng lớp khác nhau, cùng chia sẻ một tình yêu vượt qua mọi rào cản. Tuyệt vời làm sao. Ghen tị chết đi được. Làm tôi nhớ lại thời trai trẻ của mình quá,”
ông ta nói bằng một giọng điệu kịch nghệ, gật gù một cách đầy cường điệu.
Chà, tôi đoán nếu bạn thấy một cảnh như thế này, đó sẽ là ấn tượng đầu tiên của bất kỳ ai. Tấm rèm ngăn cách chúng tôi với người lái xe đang mở toang, nên ông ta có thể thấy chúng tôi rõ mồn một.
Chắc chắn rồi, Lian bật dậy, đẩy tôi ra bằng tất cả sức lực, và hét vào mặt người đánh xe, mặt đỏ bừng,
“Ông sai rồi! Hoàn toàn không phải vậy! Tôi nói là nó khác mà! Ông đang nói gì vậy? Ông nhầm rồi! Đ-đây là một kỹ thuật cứu mạng!”
“He he. Xin hãy yên tâm. Hiệp hội Xe ngựa Thành phố Marlow của chúng tôi cam kết không tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng. Theo phương châm an ninh và bảo mật, dịch vụ của chúng tôi dành cho khách hàng là ưu tiên hàng đầu. Do đó, xin hãy tận hưởng một chuyến đi nhanh chóng và thoải mái nhờ hiệp hội của chúng tôi. Cảm ơn sự bảo trợ của quý khách. Chúng tôi chân thành mong được phục vụ lần nữa.”
Dù đó có phải là điều ông ta bắt buộc phải nói với tất cả khách hàng hay không, người lái xe tháo mũ ra một cách tinh nghịch và vẫy tay cảm ơn, vẫn với nụ cười ranh mãnh trên môi.
“T-tôi nói rồi, ông hiểu sai rồi…! A, chết tiệt! Tất cả là tại cậu! Đ-đi đi, ra khỏi đây! Đồ khốn!!”
Với khuôn mặt đỏ bừng, Lian đá vào chân tôi rồi đẩy tôi về phía cửa. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc xuống xe.
Tôi có chút thất vọng. Tôi muốn chạm vào Lian nhiều hơn nhưng chúng tôi đã đến nơi rồi.
Khi xuống xe, tôi chợt nhớ ra điều gì đó và nhìn lại.
“Cậu đã cứu tôi, Lian. Cảm ơn. Nếu không có sự giúp đỡ của cậu, tôi đã nằm đó cả đêm rồi.”
Lian, người đã đuổi tôi ra khỏi xe, lộ vẻ mặt trống rỗng. Đặt một tay lên trán như thể bị sốc, cậu ta thở dài.
“Nằm đó cả đêm…”
“Tôi thực sự không thể đứng dậy được. Tôi rất biết ơn cậu.”
Vì lý do nào đó, mặt Lian đỏ như một quả cà chua chín. Cậu ta nhanh chóng quay đi.
“K-không cần! Sau nhé! Này tài xế, nhanh lên cho xe đi đi.”
“Đã rõ.”
Người đánh xe mỉm cười đóng cửa hành khách. Ngay sau đó, chiếc xe ngựa lướt đi xa dần.
Tôi nhìn theo chiếc xe ngựa khi mở cổng nhà thờ. Một mùi hương mềm mại, ngọt ngào trêu chọc mũi tôi.
A, tôi hiểu rồi. Có vẻ như một chút mùi hương của Lian đã vương lại trên cơ thể tôi.
Một nụ cười lớn và rạng rỡ tự nhiên nở trên môi tôi.
…Không thể nhầm được. Mùi hương của bây giờ và của khi đó là một. Giác quan của tôi tốt hơn người bình thường.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cậu.
Nhưng tôi sẽ không nói ra. Bởi vì nếu tôi làm vậy, tôi biết cậu sẽ chỉ chạy trốn mà thôi.
Ngày hôm sau, tôi đến trường vào buổi sáng. Ngay khi thức dậy, tình trạng thể chất của tôi đã trở lại đỉnh cao.
Lian chạy đi với tốc độ ánh sáng mỗi khi nhìn thấy tôi, nên ngày học kết thúc mà chúng tôi không nói với nhau một lời nào.
Tôi không nghĩ cậu ta cần phải đi xa đến mức tránh mặt tôi. Dù là tôi và tôi không phải là người dễ vỡ, nhưng nó vẫn hơi đau một chút. Chà, tôi đã làm hơi quá.
Vì cậu ta chạy trốn khỏi tôi, tôi không có cơ hội xin lỗi cậu ta. Vì vậy, tôi quyết định cho nó một chút thời gian. Đợi cho đến khi Lian bình tĩnh lại.
Lát nữa tôi không có ca làm nên tôi đến thư viện sau giờ học. Theo bản tin của thư viện, phần mới nhất của Bộ truyện Thám tử Mũ Lụa sẽ có vào hôm nay. Đúng như tôi nghĩ, tôi bắt gặp Lian đang lảng vảng trong tòa nhà. Cậu ta thích cùng thể loại sách với tôi.
Khi tôi đến gần cậu ta, cậu ta giật mình, hoảng hốt bỏ chạy. Nhưng cậu ta thay đổi ý định và quay lại phía tôi. Một lần nữa, má cậu ta ửng hồng.
Cậu ta lườm và chỉ tay vào tôi.
“Quên hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đi! Quên đi, rõ chưa?!”
cậu ta rít lên, mặc dù vẫn trong phạm vi chấp nhận được của một thư viện. Như thường lệ là một học sinh gương mẫu, cậu ta kiềm chế không bùng nổ.
Vì cậu ta nói một cách cuống quýt, tôi đã trả lời rằng tôi sẽ làm vậy. Sự căng thẳng tan biến khỏi vai cậu ta và cậu ta trông nhẹ nhõm.
Khuôn mặt cậu ta vẫn còn vương lại sắc hồng và hàng mi dài bạc của cậu ta run rẩy. Tôi muốn chạm vào chúng vô cùng. Khi tôi làm vậy mà không nhận ra, cậu ta giật lùi, tức giận.
“Đừng chạm vào tôi, đồ ngốc!”
cậu ta thì thầm-hét.
Hửm. Bằng cách nào đó, Lian làm tôi nhớ đến một thứ gì đó.
A, tôi hiểu rồi. Cậu ta giống như con mèo hoang hay cáu kỉnh trong xóm, vằn bạc và khó mà bỏ lỡ. Với bộ lông tuyệt đẹp của nó, có lẽ nó là thú cưng của ai đó. Lũ trẻ rất thích đuổi theo nó mỗi khi chúng phát hiện ra. Dù vậy, nó vẫn đến nhà thờ. Có lẽ rốt cuộc nó cũng thích chơi với lũ trẻ. Thỉnh thoảng, con mèo sẽ đến gần tôi. Tôi đôi khi lén cho nó một ít thức ăn thừa từ công việc bán thời gian của mình.
Nó sẽ luôn tự đến gần bạn, nhưng ngay khi bạn đến gần nó, nó sẽ chạy mất. Và nếu nó không có tâm trạng, nó sẽ không cho bạn chạm vào.
Phải, chúng thực sự giống nhau.
…Tôi tự hỏi liệu cậu có để tôi chạm vào cậu một khi chúng ta thân thiết hơn một chút không.
Tôi nghĩ vậy khi Lian lẩn sâu hơn vào giữa các kệ sách, mắt tôi dõi theo bóng hình đang biến mất của cậu ta.