[Novel] Nuôi Dưỡng Anh Hùng Để Tránh Cái Chết - Chap 35
Tôi trải tấm bản đồ làng lên cái bàn làm việc tổ chảng trong cái gọi là “Phòng Nghiên cứu và Phát triển” của mình trên tầng hai nhà thờ.
Nắng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ. Làn gió mơn man thổi vào, mang theo hơi ấm dìu dịu.
Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ là cả một khung trời mùa xuân. Lững lờ trôi trên nền trời xanh nhạt là mấy cụm mây xốp mềm, mỏng tang, trông đến là thư thái. Ngọn núi xa xa và lá cây trong vườn cũng khoác lên mình một màu xanh non mơn mởn.
Tầm nửa tháng nữa là đến mùa hoa anh đào, à mà ở thế giới này người ta gọi là mùa hoa hồng. Đấy là lúc chúng nó bung nở rực rỡ nhất.
Cuối năm ngoái, khi ngôi làng đón trận tuyết đầu tiên sau bao năm, Thánh Nữ Efa đã đặt chân đến đây. Nhờ có cô ấy, tôi dám chắc tình hình vẫn đang đi đúng kịch bản game mà mình thuộc nằm lòng.
…Ngoại trừ một biến số.
Gọi đây là một tình huống dị thường thì cũng chẳng ngoa tí nào. Có điều, thủ phạm không phải tôi, mà là bà Nữ Thần kia.
Chắc bà ta cũng cuống cả lên giống tôi. Vì “ngày đó” đang đến gần lắm rồi, bà ta không ngồi yên được nữa. Ít nhất thì tôi đoán thế, nhưng mà…
Vầy… có ổn thật không trời? Đi kể tuốt tuồn tuột tương lai cho một thổ dân của thế giới này… Chẳng phải sẽ rắc rối to sao?
Ừ thì, người phàm, hay thậm chí là nữ thần, ai mà chẳng có lúc nhầm lẫn. Nhưng cứ đứng ngoài nhìn bà ta hành động mà tôi đau quặn cả ruột.
Và nguồn cơn của mọi phiền toái tôi đang phải gánh chịu thì hiện giờ…
…đang ngồi chễm chệ đối diện tôi, ung dung thưởng trà.
Gã kỵ sĩ với đôi mắt màu bình minh chói lọi nhón một chiếc bánh quy hạt trên đĩa rồi quẳng vào miệng. Hắn nhẩn nha nhai để tận hưởng hương vị, rồi lại mỉm cười đưa tách trà lên môi.
Nhìn cái tướng phè phỡn của hắn, tôi không tài nào tưởng tượng nổi đây lại là kỵ sĩ mạnh nhất, người sẽ trở thành bạn đồng hành của nhân vật chính ở cuối chặng đường.
Nhìn hắn lúc này thì bố ai mà tin nổi? Chẳng có ai đâu.
Đến cả tôi, người biết tỏng thân phận của hắn, đôi khi cũng phải tự vả vào mặt mình. Cái phong thái đủng đỉnh này làm tôi chỉ nghĩ đến mấy ông già thích ngồi phơi nắng ngoài hiên.
Phải, ngôi làng này là một nơi thong dong, thư thái. Nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta không thể nào ung dung tự tại được.
Nghiêm túc lên giùm cái!! Thiệt tình chứ!!
Chẳng biết hắn có nghe thấy tiếng lòng đang gào thét của tôi không, nhưng Schwede ngẩng lên phán một câu: “Lian-dono. Trà này ngon quá. Bánh quy cũng thơm và đậm vị nữa. Ngài mua ở đâu thế?”
Tôi chống tay lên bàn để đỡ lấy cái thân xác sắp xụi lơ của mình. Coi bộ tiếng gào của mình không tới tai hắn rồi…
“…Tôi mua ở tiệm Mẹ Óc Chó. Một tiệm bánh kẹo trong thị trấn ấy mà. Món bánh quy trứ danh của họ là Bánh Quy Óc Chó Giòn Rụm. Bánh trái ở tiệm này ngon lắm, đặc biệt là bánh quy.”
Thế nên lần nào lên thị trấn, nếu còn thời gian là tôi lại vơ vét một đống bánh kẹo của tiệm trước khi về. Lũ nhóc cũng mê tít món này.
Món Bánh Tart Mật Ong Hạt đặc biệt của tiệm cũng thuộc hàng tuyệt phẩm. Mỗi ngày chỉ bán có năm mươi chiếc thôi. Vỏ bánh giòn tan mà không quá ngọt, nhân bên trong thì có các loại hạt giòn rụm, mật ong, với kem hạt, nướng vừa tới một cách hoàn hảo. Món này hot lắm, cứ tầm trưa là cháy hàng.
Nghĩ tới thôi mà đã ứa nước miếng. Lần sau phải tậu vài cái mới được.
“Ồ! Thế á? Vậy thì tôi nhất định phải đến đó mới được! Lian-dono, nếu ngài không phiền thì khi nào rảnh, ngài dẫn tôi đi với được không?”
“Ờm… à, được thôi… Tôi không phiền gì đâu…”
Schwede quay sang tôi, cười một cái vừa tươi vừa mãn nguyện. Trông hắn phấn khích thật sự, từ tận đáy lòng luôn. “A, thật sao?! Cảm ơn ngài nhiều. Hehe, tôi hóng lắm đấy.”
Tôi cố gượng cười đáp lại.
…Haizz, đúng là hết nói nổi. Gã kỵ sĩ này đến làng cũng hơn một tháng rồi. Cứ như thể… hắn đã hoàn toàn thích nghi, hay phải nói là đồng hoá với cái không khí làng quê yên ả này luôn rồi…
Mới mấy hôm trước, tôi còn bắt quả tang hắn đang hớn hở giúp các cô các chú với lũ trẻ đạp lúa trên đồng. Thoáng qua tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhưng đúng là hắn thật. Tôi phải quay đi quay lại nhìn hai lần cho chắc, mà đúng là hắn không trật đi đâu được.
Có cho vàng cũng chẳng ai tin nổi đây là Kiếm Kỵ Sĩ trong cặp đôi kỵ sĩ vô song lừng lẫy của Giáo hội Fortuna đâu chứ? Cái con người đang đứng cạnh đức tổng giám mục, được tất cả các kỵ sĩ nhà thờ kính nể ngưỡng mộ đây ư?!
Nhìn hắn đạp lúa với dân làng, mồm thì nghêu ngao bài ca đạp lúa kìa!! Lại còn combo mũ rơm với khăn vắt cổ mới đủ bộ!! Người ngợm thì lấm lem đất cát với lúa mì!!
Chứng kiến cảnh tượng đó xong, tôi phải dụi mắt mấy lần vì sốc trước khả năng thích nghi của hắn. Thích nghi quá đáng luôn ấy.
…Tuyệt đối không thể để Đức Tổng Giám mục biết chuyện này được. Tôi còn chẳng nỡ cho ngài ấy xem cảnh này nữa. Ngài ấy mà thấy là nổi trận lôi đình cho xem.
Là giận tôi đó!!
Tôi mường tượng ra cảnh ngài ấy sẽ lạnh lùng chì chiết, “Ngươi đã làm gì kỵ sĩ quý báu của ta?!” Nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy.
“Có chuyện gì vậy, Lian-dono? Sắc mặt ngài trông không ổn lắm… Ngài không sao chứ?”
“K-không! Tôi ổn mà. Ngài đừng lo.”
giữ nguyên
“Vậy sao…? Nếu ngài thấy không khoẻ, xin đừng cố quá mà hãy nghỉ ngơi đi ạ. Ngài không nên làm việc quá sức đâu. Marie-sama cũng bảo với tôi là ngài hay ôm đồm công việc lắm đấy, Lian-dono. Nghỉ ngơi cho lại sức là quan trọng lắm, ngài biết chứ? Phải dành ra chút thời gian để xả hơi nữa.”
Nhìn Schwede vừa rót thêm trà, vừa gật gù với vẻ mặt nghiêm trọng hết sức, tôi bỗng thấy kiệt sức và đưa tay ôm trán.
Chà… tôi công nhận hắn là người tốt. Hắn lo lắng và quan tâm đến Marie, tôi, và cả những người khác.
Hắn không chỉ giúp đỡ Marie, mà còn là viện binh được Nữ Thần phái tới vì bà ta lo cho cái chết được định sẵn của dân làng và của tôi.
Có lẽ do kinh nghiệm chiến trường, hắn rất am hiểu cách đối phó với quái vật. Hắn cũng là một người trưởng thành không dễ gì hoảng loạn.
Hắn cũng biết nhiều chuyện trên đời vì hay đi viễn chinh khắp các nước. Và lần nào tôi hỏi chuyện gì không hiểu, hắn cũng trả lời rất lịch sự, chẳng tỏ vẻ khó chịu chút nào. Kể cả khi đó chỉ là mấy câu hỏi tào lao.
Tôi biết ơn vì một người như vậy đã đến vì mình, vì tôi thực sự có thể trông cậy vào hắn.
Tôi chắc chắn là biết ơn rồi, nhưng…
…Vì hắn là một nhân vật quan trọng có hành tung ảnh hưởng đến cả cốt truyện, tôi không khỏi băn khoăn liệu mọi chuyện có thực sự ổn không. Vui mừng, nhẹ nhõm, lo lắng, và hoài nghi cứ xoắn xuýt lại thành một mớ cảm xúc phức tạp không thể gỡ rối trong lòng.
…Mệt tim ghê.
Tiếng cốc đặt xuống bàn kéo tôi về thực tại. Tôi ngẩng đầu lên.
Schwede đang nhìn vào bản đồ. Sau khi lướt qua một lượt, hắn mỉm cười. “Lần nào nhìn tấm bản đồ này tôi cũng thấy ấn tượng. Có thể thấy ngài đã dồn bao nhiêu tâm huyết và công sức cho các biện pháp đối phó này, Lian-dono.”
Tôi lắc đầu. “Chuyện đó… cũng thường thôi.” Ai mà chẳng nai lưng ra làm khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc chứ.
Tôi cũng đưa mắt nhìn xuống tấm bản đồ.
Tấm bản đồ trên bàn này là thứ tôi làm riêng cho mình.
Trên đó, tôi đã vẽ các thiết bị và hàng rào chống quỷ đã xong, các hầm trú ẩn, các tuyến đường sơ tán, những cơ sở hạ tầng tôi định xây cùng lịch trình tương ứng, rồi ghi chú, vân vân và mây mây.
Tôi cũng đã viết ra những phỏng đoán của mình về các con đường mà bầy quỷ sẽ tràn vào làng cũng như những bước di chuyển khả dĩ của chúng sau khi chạm trán các thiết bị chống quỷ đã lắp đặt. Tôi không thể cho bất kỳ ai xem tấm bản đồ này ngoài những người được tôi cho phép. Tôi coi nó là tài liệu tối mật.
Thế nên, ngoài tôi ra, chỉ có những cộng sự biết rõ tình hình là Marie và Schwede mới được xem nó.
“Vì ngài đã làm tất cả những điều này, tôi tin chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta nhất định sẽ vượt qua được ngày hôm đó.”
Mắt vẫn dán vào tấm bản đồ, tôi thở dài.
“Tôi cũng mong là vậy… Chứ cá nhân tôi vẫn thấy thế này chưa thấm vào đâu. Hoàn toàn chưa đủ…”
Tôi không nghĩ mình có thể yên tâm nổi. Tôi đơn giản là không thể đồng tình với những lời vừa rồi của Schwede. Chưa thể.
…Nếu là một người thông minh hơn, hẳn người đó đã nghĩ ra được vô số biện pháp hiệu quả và thiết thực hơn rồi.
Nhưng thực tế là ở đây chỉ có mỗi mình tôi.
Tôi hiểu rằng việc ngồi nghĩ “giá như” cũng chẳng ích gì. Hoàn toàn vô nghĩa.
Vì vậy, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, trong quỹ thời gian cho phép. Tôi tin đó là lựa chọn tốt nhất mình có thể làm lúc này.
“Lian-dono…” Schwede nhìn tôi rồi chẳng hiểu sao lại cụp mắt xuống, nụ cười của hắn thoáng chút bối rối.
“Tôi nghĩ thế này là quá tốt rồi, Lian-dono.”
“…Vâng.”
“Vì ngài đã lên kế hoạch mọi thứ tỉ mỉ đến thế, sao không giao phần còn lại cho người khác? Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp công việc của ngài nhẹ gánh hơn một chút. Nếu ngài không phiền, tôi sẵn lòng gánh vác trách nhiệm—”
“Không. Đây là việc tôi khởi xướng, nên tôi sẽ theo nó đến cùng.”
Đây là trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ của tôi.
Schwede thở dài thườn thượt. “Vậy sao? Nếu ý chí của ngài đã sắt đá như vậy, thì… tôi đoán mình không thể can thiệp được.”
Nụ cười toe toét thường ngày của hắn biến mất, khiến tôi thấy hơi có lỗi. Tôi liếc nhìn hắn.
Đôi mắt màu bình minh của Schwede nhìn tôi. Rồi hắn mỉm cười bất lực.
Hắn đã cười lại rồi, chắc là tôi có thể coi như hắn đã bỏ cuộc và trở lại bình thường rồi nhỉ? Tôi biết hắn đề nghị thế là vì lo cho tôi, nhưng dù có thế nào thì tôi cũng không đời nào chấp nhận.
“Cảm ơn ngài đã lo lắng, nhưng bây giờ thế này là đủ rồi ạ. Thật ra, ngài đã giúp quá nhiều rồi. Quá nhiều luôn ấy. Tôi thật sự biết ơn sự giúp đỡ của ngài, Schwede-sama. Cảm ơn ngài. Tôi trông cậy vào ngài.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi, Lian-dono. Xin hãy cho tôi biết nếu ngài cần giúp đỡ gì. Sứ mệnh của tôi là trở nên hữu dụng với ngài. Giúp đỡ ngài cũng là niềm hạnh phúc của tôi.”
“…Vâng, cảm ơn ngài rất nhiều,” tôi mỉm cười đáp.
Hắn mỉm cười đáp lại, trông vui ra mặt.
Dù còn nhiều điều phải lo, nhưng kế hoạch phòng thủ của tôi đã được củng cố bội phần nhờ sự giúp đỡ của Schwede. Hắn đã cho tôi những ý tưởng về các biện pháp phòng thủ mới mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Vận dụng kiến thức và kinh nghiệm đối phó với quỷ đầy mình, hắn cũng đã nghĩ ra những cải tiến và kế hoạch khả thi để sử dụng trang thiết bị hiệu quả hơn và chỉ dạy cho tôi.
Có một người bên cạnh cũng nhận thức được tình hình sắp xảy ra và đồng cảm với mình đã giúp tôi vững tâm hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, dù hắn biết về lũ quỷ… Có vẻ hắn lại chẳng hay biết gì về mục đích ban đầu của tôi khi ở lại làng này với tư cách “người trợ giúp” để “dẫn dắt anh hùng tương lai và đảm bảo thế giới không đi đến một kết cục buồn.”
Khi tôi thử thăm dò hắn về vấn đề này, giọng điệu hắn cho thấy hắn không biết gì cả.
Chắc Nữ Thần cũng nghĩ không nên tiết lộ quá nhiều về tương lai cho hắn. Chứ nếu bà ta mà lỡ mồm nói cả chuyện đó… chắc tôi phải réo tên bà ta ra chửi cho một trận ngay và luôn.
Tôi mong bà ta có thể cân nhắc kỹ lưỡng hậu quả của việc tiết lộ thông tin về tương lai cho những người bà ta đã “thì thầm”. Đặc biệt là những người có ảnh hưởng, địa vị và quyền lực.
Không phải tôi không tin tưởng Schwede, nhưng… Hắn có tốt đến mấy thì cũng là con người, cũng có cảm xúc và ham muốn riêng. Và với một cái đầu tự do, trái tim hắn hoàn toàn có thể lung lay và rẽ sang một hướng khác tuỳ vào hoàn cảnh đưa đẩy.
Nó có thể đi theo hướng tốt… nhưng cũng có thể theo hướng xấu.
Có thể trong tương lai sẽ có những lúc nhiều chuyện trớ trêu không may chồng chéo lên nhau. Và trong những tình huống đó, hắn có thể không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng kiến thức và thông tin mình có trong tay.
Đây đều chỉ là những giả định, nhưng không ai dám nói chắc rằng chúng sẽ không xảy ra.
Nếu chúng trở thành hiện thực vào một lúc nào đó… Chắc chắn đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng.
Nghĩ vậy nên, chắc chắn cách tốt nhất là bưng bít thông tin không cần thiết nhiều nhất có thể để tránh mấy kịch bản tồi tệ nhất…
Nhân tiện, Efa dường như không biết thân phận thật của Schwede. Cô ấy nghĩ hắn chính xác là người mà hắn đã tự giới thiệu. Một kỵ sĩ tập sự của chi nhánh quốc gia của nhà thờ Fortuna được phái đến để giúp đỡ nhà thờ địa phương này.
Ngay cả vị phụ tế cũng chẳng biết rõ hơn là bao. Mặc dù ông ta biết thân phận thật của Schwede, nhưng Giáo hội Fortuna dường như chỉ nói với ông rằng gã kỵ sĩ đến đây theo “mật lệnh.”
Vì vậy, hiện tại, những người duy nhất biết chi tiết về “mật lệnh” của hắn là Giáo chủ, tôi, Marie, đức tổng giám mục quản lý nhà thờ chi nhánh, và một vài giám mục.
Và để tránh gây xáo trộn, họ đã được lệnh phải giữ mồm giữ miệng về vấn đề này.
Tôi ấn tay lên vùng thượng vị.
Chẳng hiểu sao, lời của hắn làm tôi thấy hơi… À không, không còn là hơi nữa rồi… Cứ như thể tình hình đã trở nên rắc rối một cách kỳ cục… Cứ nghĩ đến chuyện này là tôi lại đứng ngồi không yên.
Tôi khẽ lắc đầu để trấn tĩnh tâm trạng lên xuống thất thường của mình. Sau khi xua tan mọi suy nghĩ, tôi lại một lần nữa hạ mắt xuống tấm bản đồ đang trải trên bàn.
Ánh mắt tôi chuyển sang tuyến phòng thủ mới mà tôi đã vẽ hồi đầu năm.
Được vẽ bằng mực đỏ mới toanh, những đường chấm trong các ô vuông trên bản đồ cách đều nhau 100 mét và nằm bên ngoài hàng rào chống quỷ khoảng 5 mét. Tuyến phòng thủ chạy từ phía bắc xuống phía nam của làng.
Tôi đặt tên cho tập hợp những đường chấm trong các ô vuông thẳng tắp này là tuyến phân tán quỷ.
“Schwede-sama, về mấy cái Cột Đá Thiêng của Thánh Sơn… Sau khi tính toán khoảng cách, có vẻ sáu mươi cái là dư sức rồi. Vậy nên, tôi lại phải làm phiền ngài nữa rồi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Xin cứ để tôi lo. Tôi sẽ thông báo cho nhà thờ chi nhánh để liên lạc với trụ sở chính ngay lập tức. Đừng lo, tôi cũng sẽ yêu cầu họ xử lý gấp.”
“…Vâng, cảm ơn ngài.”
Các ô vuông trên bản đồ chỉ ra vị trí lắp đặt của một thánh vật được gọi là Cột Đá Thiêng của Thánh Sơn.
Vật phẩm này được làm bằng cách cắt và chế tác đá gần đỉnh núi thiêng nơi Nữ Thần giáng thế. Hình dạng của nó tương tự như cột biển báo hình vuông đặt ở cuối đường cao tốc hoặc ngã rẽ, và cao khoảng đến đầu gối của một người trưởng thành.
Những viên đá thiêng còn được thanh tẩy thêm bằng nước thánh. Bề mặt của nó cũng được khắc kinh văn bằng các thánh thuật.
Vật phẩm này có hai công năng.
Công năng đầu tiên của nó là hỗ trợ một số thánh thuật. Chủ yếu là dùng để nâng đỡ và duy trì các thuật như Kết Giới Thánh Vực. Kết Giới Thánh Vực có thể đẩy lùi sinh vật và vật thể tà ác, nên còn có biệt danh là kết giới thiêng.
Kỹ thuật kết giới này không chỉ đòi hỏi nhiều sự chuẩn bị và công sức, mà người thi triển cũng cần có sức bền, sự tập trung và kiên nhẫn cao độ vì họ phải liên tục niệm chú. Tuy nhiên, việc sử dụng Cột Đá Thiêng sẽ hỗ trợ người thi triển và giúp việc duy trì kết giới trở nên dễ dàng hơn. Ít nhất là tôi nghe đồn vậy.
Cứ mỗi lần nghe về sự lằng nhằng của các kỹ thuật ma thuật là tôi lại nghĩ… Giá mà chỉ cần niệm chú một phát là triệu hồi được bất cứ thứ gì mình muốn thì hay biết mấy, ma thuật mà lại. Tôi muốn cái cảm giác fantasy nó phải như thế. Nếu thế giới này mà được vậy thì tôi đã đỡ tốn công tốn sức biết bao nhiêu rồi.
Chà, tôi cũng chẳng làm gì được. Ma thuật phức tạp, nhưng đành chịu thôi. Kệ nó đi.
Điều chúng tôi muốn lúc này là công năng còn lại của nó.
Cột Đá Thiêng có thể trấn an và xua đuổi những con quỷ hung hãn trong phạm vi ảnh hưởng của nó chỉ bằng cách đặt nó ở đó.
Nếu phải so sánh thì nó cũng na ná như dùng bù nhìn hay đèn đuổi sâu bọ vậy.
Nghe có vẻ là một hiệu ứng rất đơn giản và chẳng thấm vào đâu, nhưng đừng có mà xem thường nó.
Hiệu quả của nó thay đổi tùy thuộc vào sức mạnh và khả năng kháng cự của lũ quỷ. Lũ quỷ càng bị ảnh hưởng, tôi càng có nhiều thời gian để suy tính và hành động.
Chúng càng sợ hãi, chúng càng có khả năng bỏ chạy. Và điều đó sẽ làm giảm thiệt hại mà chúng tôi phải gánh chịu.
giữ nguyên
Không ngoa khi nói rằng dù lợi ích của việc lắp đặt các cột đá nghe có vẻ đơn giản, nó vẫn sẽ vô cùng hữu dụng.
Nhưng có một vấn đề.
Nghe tên thì cũng đoán được… Cột Đá Thiêng của Thánh Sơn là một thánh vật, tức là hàng hiếm. Ngay cả trong game, trước tên vật phẩm cũng có mác “EX” hẳn hoi.
Đá thiêng không phải là vật liệu mà ai đó có thể tùy tiện đến và nói, “Tôi lấy tảng đá sau núi về nhà được không?”, rồi mong đợi câu trả lời như “Được chứ, cứ lấy bao nhiêu tùy thích!”
Vì vật liệu này quá ư là thiêng liêng, nó chỉ có thể được khai thác từ Thánh Sơn sau lưng trụ sở chính của giáo hội.
Đừng nói đến việc khai thác nó mà không được phép, chỉ cần có ý muốn lấy một ít về nhà thôi cũng đủ để tôi phải vào một trong những nhà tù của giáo hội. Không thể nào có được đá thiêng trừ khi tôi có quan hệ với các sếp lớn trong giáo hội. Hơn nữa—
Và phải có đồ cúng.
Giáo hội sẽ cười tươi rói bảo rằng người đó có thể có bao nhiêu đá thiêng tùy thích. Nhưng họ sẽ nói câu đó với một ánh mắt và thái độ đầy ẩn ý, đòi một khoản tiền cúng dường kếch xù.
Mặc dù họ không nói một con số cụ thể, họ chỉ đặt ra một giới hạn dưới khá cao. Không có giới hạn trên. Và số tiền đó đã đủ gây choáng váng rồi.
Thế nhưng, cái người đã đề xuất dùng món đồ phiền phức đó làm biện pháp phòng thủ lại chính là… vị kỵ sĩ nhà thờ mạnh nhất đang ngồi ngay trước mắt tôi đây. Cái người đang vừa chén bánh vừa ung dung nhấp trà.
Tôi đã rất hứng thú khi nghe ý tưởng của hắn, nhưng cái giá phải trả ngay lập tức loé lên trong đầu. Mới nhẩm tính tổng chi phí thôi đã đủ khiến tôi hết hồn.
Không, tôi chắc ai cũng phải sợ hết vía. Chỉ nghĩ đến chi phí thôi đã đủ làm tôi tái mét mặt mày. Quá sức tưởng tượng.
Với những suy nghĩ đó, tôi bất giác lẩm bẩm về khoản dâng cúng. Schwede dường như hiểu ý và gật đầu lia lịa. Rồi với một nụ cười rạng rỡ, hắn tuyên bố: “Ngài không cần phải dâng cúng gì cả.”
Trong thoáng chốc, tôi không tiêu hoá nổi những gì hắn vừa nói và đờ người ra. Schwede sau đó nói thêm: “Dù sao thì, đây cũng là yêu cầu từ tôi và thiên thần.”
Cái con người này đúng là giỏi mượn danh sếp, lạm dụng đặc quyền để bắt người khác làm không công và phát đồ miễn phí ghê!!!
Trước cái thái độ và lời lẽ lạm quyền khủng khiếp của hắn, tôi có phản kháng theo phản xạ bằng một nụ cười cứng đờ vì sợ thì cũng là chuyện bình thường thôi, phải không?
Trái tim tôi vẫn là của một người bình thường, vẫn biết sợ khi bắt người khác làm việc cho mình mà không công.
Nhưng… tôi không thể nói một điều rụt rè như vậy trong tình huống này.
Tôi dằn cái cảm giác tội lỗi đang muốn gào lên từ tận đáy lòng rằng, “Aaaa, tôi xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi.” xuống. Sau đó, tôi cúi đầu cảm ơn sự hợp tác của Schwede.
Đúng vậy. Tận dụng được cái gì là phải tận dụng cái đó.
Sự căng thẳng không thể tả trên cơ thể và thần kinh, cơn đau dạ dày, và cả áp lực đều là ưu tiên thứ hai. Không, thứ ba. Hoặc thậm chí là thứ tư.
Ưu tiên hàng đầu là… có thể bảo vệ ngôi làng bằng tất cả sức lực của mình.
Schwede nhìn tôi và lại nở một nụ cười chói loá y như lúc nãy. “Lian-dono, như tôi đã nói, ngài đừng bận tâm quá làm gì. Mấy hòn đá đó cũng chỉ lăn lóc trên núi sau trụ sở chính thôi. Thay vì để chúng nằm đó vô ích, đem ra dùng sẽ tốt hơn nhiều, ngài không nghĩ vậy sao? Với lại, nếu ngài không cho tôi làm đến thế này, có khi tôi lại bị sếp mắng cho ấy chứ. Chắc ngài ấy sẽ nghĩ tôi đến đây chỉ để ăn chơi.”
“Chuyện đó…”
“Là vinh hạnh của tôi. Ngài ấy đã lệnh cho tôi phải dùng thanh kiếm này để bảo vệ ngài sau khi nhận được lời sấm truyền. Thật lòng mà nói, lúc mới đến đây, tôi đã phải kiềm chế cái tính bốc đồng của mình. Nhưng rồi tôi lại thấy có biết bao người đã và đang quan tâm, bảo vệ ngài. Thậm chí còn khiến tôi phải thốt lên, ‘ồ chà’.”
“Thế nghĩa là sao chứ…”
“Chà… tôi chắc là Fram-dono khó có thể bảo vệ ngài khỏi mọi thứ mọi lúc mọi nơi. Đó là lý do tôi muốn ngài để tôi bảo vệ ngài dù chỉ trong vấn đề này. Dù cho tôi không xứng đáng để làm vậy—”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của tôi, bao bọc nó bằng tay mình. Rồi hắn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nồng nhiệt đến phát ngượng.
Tôi lập tức vội vàng nhìn đi chỗ khác và rụt tay lại.
Bảo sao tôi dốt đặc cán mai trong việc giao tiếp với người phương Tây!!!
Họ thể hiện bản thân cởi mở đến mức đôi khi tôi đỡ không kịp!
“À, cảm ơn lòng tốt của ngài, Schwede-sama. Dù vậy thì tôi cũng biết đánh đấm mà? Tôi cũng có luyện tập, nên ngài không cần lo quá đâu. Thay vào đó, xin hãy bảo vệ Marie, lũ trẻ, và những dân làng không biết chiến đấu. Như vậy tôi mới thấy yên tâm hơn…”
“Tôi đương nhiên sẽ bảo vệ Marie và những người khác. Nhưng ưu tiên số một của tôi là ngài.”
“Không, không. Xin đừng làm vậy. Schwede-sama, xin hãy ưu tiên Marie và những người khác.”
“Lian-dono…”
Chẳng hiểu sao, hắn nhìn tôi với ánh mắt rất buồn. Tại sao chứ?
Nhưng tôi thực sự muốn yêu cầu điều này từ hắn. Nếu Schwede đồng ý bảo vệ mọi người trong nhà thờ, tôi có thể yên tâm mà hành động.
Tôi cẩn thận gấp tấm bản đồ lại và cất vào ngăn kéo bàn. “Buổi họp hôm nay đến đây là kết thúc, Schwede-sama.”
“Vậy sao? Lian-dono, ngài sẽ làm gì sau đây?”
“Hôm nay tôi sẽ đến phía đông của làng. Dân làng nói rằng vách đá dọc con đường đến thị trấn lân cận sắp sạt lở do trận mưa lớn hôm trước. Tôi sẽ đến đó để kiểm tra tình hình.”
Một trong những nhiệm vụ của lãnh chúa là quản lý đường sá, cầu cống, và các công trình công cộng trong lãnh địa của họ. Với tư cách là “trợ lý của lãnh chúa”, đây cũng là một trong những nhiệm vụ của tôi.
Cha và anh trai của Lian bảo tôi cử người đến kiểm tra hiện trường, nhưng nếu được, tôi muốn tận mắt chứng kiến.
Suy cho cùng, đừng nói đến những chiếc máy ảnh điện thoại thông minh tiện lợi tự động ghi lại ngày giờ chụp ảnh, ngay cả máy ảnh cũng chưa được phát minh ở thế giới này.
Do đó, nếu tôi để ai đó thay mình kiểm tra tình hình, tôi sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài việc chắp vá thông tin chỉ dựa trên những câu chuyện nghe được từ dân làng hoặc đôi khi từ các bức tranh và bản phác thảo.
Trong hoàn cảnh như vậy, rõ ràng rất khó để đưa ra một quyết định chính xác và phù hợp.
giữ nguyên
Chúng ta có thể mắc sai lầm và hiểu lầm nhau rất nhiều nếu làm theo cách đó. Y như trò tam sao thất bản vậy. Một khi điều đó xảy ra, tôi có thể làm những việc không đâu và đưa ra những quyết định sai lầm.
Xem xét tất cả những điều đó, chắc chắn sẽ nhanh hơn và chắc ăn hơn nếu đích thân đến đó và tự mình xem xét mọi việc.
Sau khi kể cho Schwede lịch trình hôm nay, hắn đứng bật dậy khỏi ghế. “Nghe vất vả ghê. Để tôi đi cùng ngài luôn. Càng đông người giúp và bảo vệ thì càng tốt chứ sao, phải không?” Schwede hơi nghiêng đầu rồi cười toe toét. Sau đó, hắn từ từ lại gần, vòng tay qua eo tôi và nhìn tôi chằm chằm.
Chẳng hiểu sao… tôi có cảm giác mặt hắn đang ở quá gần. Tôi lùi lại theo phản xạ.
Thiệt tình! Tôi muốn hắn ngừng cái kiểu động chạm tùy tiện này lại!
Có lúc tôi thực sự nghĩ rằng điều này có thể bị coi là quấy rối tình dục, nhưng Schwede lại có một khuôn mặt đẹp trai mà tôi có thể tưởng tượng sẽ xuất hiện trong phim… Nếu người ở vị trí của tôi là một cô gái, cô ấy có lẽ sẽ đỏ mặt và bối rối nhìn đi chỗ khác. Thậm chí có thể hiểu lầm ý định của hắn.
Tôi bực cái mình vì cứ đẹp trai là muốn làm gì cũng được. Lẽ nào cứ đẹp trai là được quyền quấy rối tình dục mà vẫn khối người mê hay sao? Đừng có mơ. Nổ banh xác mà chết đi.
Tôi cũng không thích bị ai đó nhìn chằm chằm như vậy, nên làm ơn đừng có nhìn tôi kiểu đó nữa.
Tôi cố nở một nụ cười và từ từ lùi ra xa, đến một vị trí mà Schwede không thể với tới, vờ như không có chuyện gì. Tôi không có lý do gì để từ chối, nên tôi gật đầu và đáp: “Phải. Vậy thì tôi đành nhờ ngài giúp đỡ.”
“Vâng. Đó là vinh hạnh của tôi.” Đôi mắt của Schwede cong lên vì vui sướng.
…Nếu hắn bỏ được cái tật động tay động chân quá trớn của người phương Tây thì thật ra hắn cũng là một người lớn rất tốt và đáng tin cậy.
Tôi hít một hơi ngắn rồi thở ra, cố gắng không để hắn nhận ra sự bối rối của mình.
Tôi đến địa điểm cùng hai người hộ tống và Schwede, trên cỗ xe của Shurio. Vách đá trong hoàn cảnh này quả thực có chút nguy hiểm.
Rễ cây trên đỉnh vách đá đan vào đất đá chằng chịt như một tấm lưới. Cả khối đá trông như chỉ được níu giữ bởi một sợi chỉ mỏng manh, chực chờ sụp xuống bất cứ lúc nào. Lần tới mà khu này mưa lớn thì nguy to.
Vách đá bên đường cao bằng khoảng hai người lớn cộng lại. Một khi nó sụp xuống, con đường chắc chắn sẽ bị đất đá chặn lại. Khi đó, xe ngựa sẽ không thể đi qua được nữa. Và trên hết, nếu vách đá sụp xuống đúng lúc có người đi qua, thì sẽ rất tệ.
Trước khi điều đó xảy ra, tốt hơn hết là nên hành động ngay bây giờ.
Tôi vẽ một vài bản phác thảo về địa điểm để có thể đính kèm vào báo cáo. Sau đó, tôi nói chuyện với dân làng, Schwede và những người hộ tống về kế hoạch của mình và phạm vi công trình dự kiến. Tôi tóm tắt sơ bộ và ghi lại các vật liệu cần thiết cũng như số lượng nhân sự.
Sau việc này, tôi phải sắp xếp vật liệu và nhân sự càng sớm càng tốt để họ có thể đến sửa chữa và gia cố con đường vào một ngày sau đó.
Ngay khi chúng tôi hoàn tất công việc chuẩn bị, người dân làng đã dẫn đường cho chúng tôi đến vách đá mang bữa trưa mà ông ấy đã chuẩn bị sẵn.
Tôi đói cồn cào vì đã quá giờ ăn trưa, nên tôi mừng rỡ cảm ơn ông ấy vì bữa ăn.
Bánh mì kẹp làm bằng tay với khoai tây nghiền, thịt muối có vị giống giăm bông, và hành tây hơi ngọt rất đậm đà và ngon miệng. Tôi nghĩ mình sẽ ghi nhớ công thức này để lần sau có thể tự làm.
Thằng cha tóc vàng đó chắc chắn sẽ khoái món này. Cậu ta là chúa ăn thịt mà.
Tất cả chúng tôi ngồi trên bãi cỏ mềm và ăn. Thời tiết đẹp, khí hậu ấm áp, và cây cỏ xanh tươi thật đẹp mắt. Cảm giác này gần giống như một buổi dã ngoại, và ý nghĩ đó khiến mọi thứ trở nên vui vẻ hơn một chút.
Schwede nheo mắt nhìn ra xa và nở một nụ cười hiền hậu. Khi nhìn theo hướng mắt của hắn, tôi thấy một vài người dân làng đang ngồi ở rìa cánh đồng lúa mì, trò chuyện thân mật.
“Có lẽ vì là mùa xuân nhưng… dân làng trông có vẻ rất thư thái,” hắn nói.
“Ừ. Nhưng vì họ sẽ ngày càng bận rộn hơn với việc đồng áng, họ chỉ có thể thư giãn trong vài tuần vào mùa này thôi.”
“Chà, vậy sao?”
“Đúng vậy. Bây giờ giống như một kỳ nghỉ xuân ngắn vậy. Không chỉ ở trường học, mà còn đối với cả dân làng.”
Hắn thở dài. “Vậy có nghĩa là cả làng đang trong kỳ nghỉ xuân sao? Giờ thì tôi hiểu tại sao ai cũng tươi cười rồi.”
“Dù sao thì, ngày nghỉ lúc nào cũng vui vẻ và tuyệt vời mà.”
“Ngài nói phải.” Schwede cười lớn. Vừa nhai bánh mì, hắn trông có vẻ rất vui. “À, nhưng Fram-dono có vẻ đang đặc biệt bận rộn thì phải?”
“Ồ… cậu ta thì… Chẳng hiểu sao cứ vào xuân là cậu ta lại bận tối mắt tối mũi. Năm nay lại còn đặc biệt bận. Có khi cậu ta phải đi sửa mái nhà từ sáng đến tối mịt.”
“Sửa mái nhà à? Nghe có vẻ vất vả nhỉ.”
“Ừ, thật đấy. Năm nay làng có tuyết là chuyện bất thường, nên đó có thể là nguyên nhân.”
“Tôi hiểu rồi… Vậy, sau một thời gian nữa, cậu ấy sẽ bớt bận hơn chứ?”
“Hmm, tôi cũng không chắc… Cậu ta nói với tôi rằng từ giữa tháng Tư, cậu ta phải ở lại qua đêm tại vườn táo của ông Gouda để giúp đỡ. Để trồng được nhiều táo, cần phải hỗ trợ quá trình thụ phấn, ngắt bỏ những bông hoa không cần thiết và bón phân trong thời gian này. Vườn táo của ông Gouda rất lớn, nên năm nào cũng thiếu nhân lực.”
“Ở lại qua đêm à? Khoảng vài ngày sao?”
“Không, nhiều hơn thế… Cậu ta luôn ở đó khoảng bốn ngày…”
“Bốn ngày. Có vẻ như tháng Tư cũng sẽ là một tháng bận rộn đối với Fram-dono.”
“Vâng. Cuối xuân thì công việc của cậu ta sẽ vãn đi, nhưng mà… Chà, Alfred có vẻ cũng không ghét việc chân tay luôn chân luôn tay như vậy. Ngoài sức mạnh trâu bò ra, cậu ta còn có thể lực kinh người nữa! Phải chi cậu ta san sẻ cho tôi một ít.”
Schwede bật cười, có lẽ thấy lời tôi nói thật hài hước. Hắn cười vui vẻ đến mức tôi cũng bị lây và bật cười theo.
Sau khi nín cười, Schwede nhìn lại tôi. Hắn nghiêng đầu, trông như muốn hỏi tôi điều gì đó. Chuyện gì vậy?
“Schwede-sama?”
“Lian-dono, ngài đã ở bên Fram-dono lâu chưa?”
“H-hả?!”
Tại sao hắn lại đột ngột hỏi tôi chuyện đó?!
Làm ơn đừng hỏi mấy câu đột ngột không báo trước như vậy chứ. Tôi khó trả lời lắm, hại tim chết đi được.
“C-chuyện đó…”
Tôi liếc sang… thì thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm, chờ câu trả lời. Hắn còn cười cười, như thể đang hối thúc tôi.
Tôi… Tôi không còn cách nào khác ngoài việc mở miệng vì không thể thoát khỏi tình huống này mà không trả lời.
Tôi đáp: “C-chuyện đó… Nếu ngài hỏi bao lâu, thì… ờ… có lẽ… khoảng sáu năm…”
Đã lâu vậy rồi sao kể từ lần đầu tôi gặp cậu ta?
“Sáu năm?”
“V-vâng, chắc là vậy. Nhưng dù thế, lúc đầu… chúng tôi hoàn toàn không hợp cạ…”
“Cái gì?!” Schwede quay lại, mắt mở to. Ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của hắn, tôi cũng nhìn lại.
“Hai người không hợp nhau lúc đầu sao? …Tôi không tài nào tin nổi.”
Ý hắn là gì vậy? Nhưng mà, thật ra tôi cũng không thể tin được!
Lẽ ra tôi phải có một mối quan hệ tồi tệ với cậu ta. Đó đáng lẽ phải là một màn kịch, là ‘vai diễn’ mà tôi đã được giao.
“Lian” đáng lẽ phải là đối thủ không đội trời chung với Alfred, không thể ưa nổi hay thậm chí là ngứa mắt với sự hiện diện của cậu ta. Đến mức cứ gặp nhau là choảng nhau.
Tôi phải diễn như vậy, nhưng…
…Không biết tự lúc nào mà chúng tôi lại trở nên thế này nhỉ?
Chính tôi cũng vẫn không hiểu. Thậm chí không biết điều gì đã khởi đầu cho sự thay đổi này.
giữ nguyên
Ấy vậy mà giờ đây, ở bên cậu ta lại là chuyện tự nhiên nhất trên đời. Ngược lại, nếu không gặp được cậu ta ở cái nơi vốn dĩ lúc nào cũng trong tầm tay với, tôi lại thấy bứt rứt không yên… Cứ như thiếu thiếu cái gì đó. Một cảm giác cực kỳ quái lạ.
Không hiểu sao, mọi chuyện đã theo ý cậu ta—
“…Chúng ta thực sự không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trên đời.” Rồi tôi phủi vụn bánh mì trên tay và quần áo rồi đứng dậy để kết thúc cuộc trò chuyện khó xử này. “Vậy thì, hôm nay chỉ đến đây thôi. Tôi sẽ trở về dinh thự bây giờ.”
Tôi cũng nói cho Shurio và những người hộ tống điểm đến tiếp theo của mình. Họ mỉm cười gật đầu và đi về nơi họ đã đậu xe ngựa và ngựa.
Schwede cũng mang theo con ngựa của riêng mình. Đó là một con ngựa trắng to lớn, mặc dù bờm và mắt của nó có cùng màu với chủ nhân.
…Không hiểu sao, hắn trông còn giống nhân vật chính hơn cả Alfred.
Thực ra, những người chơi game cũng đã từng bàn tán về điều này. Nếu Schwede là một hoàng tử, thì hắn sẽ hoàn hảo đến mức mọi người sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về vai trò của mình.
Tôi cảm ơn những người dân làng đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng tôi một lần nữa trước khi đi về phía xe ngựa.
“Lian-dono,” Schwede gọi, khiến tôi dừng lại. Tôi quay đầu nhìn.
Mắt tôi tập trung vào khuôn mặt hắn… Nhưng những cảm xúc tôi thấy ở đó khiến tôi bối rối.
Không hiểu sao, tôi không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ nụ cười của hắn.
Đó không phải là nụ cười vui vẻ, hạnh phúc lúc trước. Cũng không phải là nụ cười giả tạo không có cảm xúc.
Mặc dù không chắc lắm, nhưng nụ cười của hắn giống với nụ cười của lũ trẻ mỗi khi chúng tiễn tôi lúc tôi phải rời nhà thờ về nhà.
Đó không phải là nỗi buồn, sự ghen tị hay sự cam chịu. Thay vào đó, nó gần như là sự pha trộn của một chút từ tất cả những điều đó.
Tôi không biết hắn đang nghĩ gì lúc này. Đã có chuyện gì vậy?
“Schwede-sama…?”
“Lian-dono, về chuyện của Fram-dono… ngài có yêu cậu ấy không?”
“H-hả?! Y-yê… yêu…”
Oaaa!! Thôi ngay đi mà.
Đừng có hỏi tôi mấy câu thẳng tuột như thế chứ!! Tôi khó trả lời lắm, biết không hả?!!
Mặt tôi cảm thấy nóng bừng, nhưng tôi muốn tin rằng nó không đỏ. Làm ơn đi.
Phải bình tĩnh. Tịnh tâm, tịnh tâm.
Trong đầu, não tôi hoạt động hết công suất, điên cuồng tìm kiếm một câu trả lời vừa trôi chảy vừa vô hại.
Vẫn nhìn tôi, Schwede cười, lông mày hạ xuống và vẻ mặt bối rối. “Tôi ghen tị với Fram-dono vì nhận được tình cảm của một người như ngài.”
“C-chuyện đó… ờm…”
Aaaa, làm ơn kết thúc cuộc hội thoại này đi. Tôi không gật cũng chẳng thể lắc. Trả lời hắn khó chết đi được! Thật luôn!
Tôi quá xấu hổ để nói về chuyện này. Nếu có thể, tôi muốn độn thổ khỏi nơi này ngay lập tức!
“…Tôi không hiểu tại sao, nhưng dù tôi có yêu ai nhiều đến đâu, tình cảm của tôi cũng không bao giờ được đáp lại. Và thêm vào sự bất hạnh của mình, cuối cùng họ cũng trở nên tức giận và sợ hãi tôi… Thật phiền phức, phải không?” Schwede đặt một tay lên ngực và thở dài, nhún vai một cách tinh nghịch như thể chỉ đang nói về những rắc rối vặt vãnh. “Tôi cũng muốn được vận may như vậy ưu ái.”
“Vận may…”
“Phải… Đó là lý do tôi ghen tị.” Nụ cười của Schwede lại trở nên khó đoán, nhưng nó biến mất ngay lập tức, trở về với vẻ thường ngày.
Hắn giơ một tay lên và quay gót về phía con ngựa của mình đang chờ.
Tôi cảm thấy như mình vừa bị bỏ lại giữa chừng cuộc trò chuyện, kết thúc mà không nói một lời nào.
Đứng bất động, tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của gã kỵ sĩ với mái tóc màu bình minh xõa dài khi hắn bước đi.
Mất khoảng hai ngày để bảo trì vách đá, nhưng công việc đã tiến triển mà không gặp vấn đề gì. Chúng tôi đã hoàn thành thành công vào thứ Năm. Bây giờ chúng tôi không cần phải lo lắng về trận mưa lớn tiếp theo trong khu vực này.
Đắm chìm trong sự hài lòng nho nhỏ, tôi dành cả buổi sáng thứ Sáu để sắp xếp các tài liệu chồng chất trên bàn làm việc. Sau đó vào buổi chiều, tôi chuẩn bị hành lý cho ngày mai trước khi đến Trang trại Cheddar.
Một hàng rào nữa ở khu vực phía tây vẫn đang được xây dựng, nên tôi dự định đến đó vào ngày mai.
Lý do tôi bắt đầu xây dựng hàng rào trở lại là vì số lượng quỷ tấn công khu vực phía tây là cao nhất từ trước đến nay. Nếu mọi việc diễn ra giống như trong ký ức của tôi, số lượng của chúng sẽ… nhiều hơn ba lần so với những nơi khác.
Và trong số những con quỷ sẽ tấn công khu vực phía tây…
…chính là trùm cuối của màn làng tân thủ này và là thủ lĩnh của bầy quỷ. Trong game, nhân vật chính phải bem nó.
Vì vậy, những hàng rào này không chỉ để bảo vệ dân làng. Chúng còn để giảm bớt gánh nặng cho Alfred… Tôi muốn làm mọi thứ có thể với thời gian còn lại.
Một lý do khác của tôi là tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị vì tôi đã hoàn thành hàng rào và lớp phòng thủ đầu tiên một cách suôn sẻ hơn tôi mong đợi. Việc xây dựng đã hoàn thành đúng tiến độ.
Càng thực hiện nhiều biện pháp đối phó, khả năng tôi và mọi người trong làng được cứu càng cao. Đó là lý do tôi phải làm điều đó. Tôi bắt buộc phải làm.
Ngay cả khi mọi người đều ngơ ngác trước kế hoạch của tôi và nghĩ rằng tôi đang làm quá lên.
Tôi đã yêu cầu nhóm bảy công nhân quen thuộc đến địa điểm sau khi họ nhận được các vật liệu đã chuẩn bị. Tôi cũng đã đưa cho trưởng nhóm của họ tờ giấy chứa danh sách hàng hóa tôi đã đặt.
Vì vậy, chúng tôi sẽ gặp nhau vào ngày mai ngay khi mọi thứ đã sẵn sàng.
Alfred và tôi dự định sẽ cùng nhau khởi hành từ Trang trại Cheddar và ghé qua một tiệm bánh trên đường để mua bánh mì kẹp và đồ uống cho mọi người ăn trưa.
Đó là lý do tại sao tôi đang ở Trang trại Cheddar lúc này.
Nếu xét đến hiệu quả thời gian, tôi có thể tiết kiệm thời gian bằng cách ở lại đây qua đêm vào ngày hôm trước rồi cùng nhau khởi hành vào sáng hôm sau. Đây là lựa chọn tốt nhất.
Và vì tôi đã giải quyết xong xuôi hết mấy việc gấp và sắp xếp mọi thứ ổn thoả, chẳng ai có lý do gì để cằn nhằn nếu tôi đến đây sớm. Thế nên là, ngon. Hừm.
Ánh nắng sau 3 giờ chiều không quá gắt cũng không quá yếu, chỉ đủ ấm áp để tôi cảm thấy dễ chịu. Làn gió thỉnh thoảng thổi qua cũng thật khoan khoái khi nó nhẹ nhàng mơn man tóc và da tôi.