[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 289

Chương 289
“Anh đừng hòng giở trò với tôi.”
Tất nhiên, dù Seo Dawon có giở trò gì đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể kiên quyết từ chối anh ấy. Nhưng chuỗi sự kiện đêm qua đã làm giảm đáng kể lòng tin của tôi dành cho anh ấy.
‘Anh ấy thậm chí còn điên hơn cả Koo Heeseo.’
Tôi trừng mắt nhìn Seo Dawon, lửa giận bừng bừng trong lòng khi những ký ức đêm qua bất chợt ùa về. Tuy nhiên, anh chỉ nằm dài ở đó rên rỉ rồi vòng tay ôm chặt lấy tôi, cười khẽ. Tôi cố gắng nghiêm khắc với Seo Dawon rằng hôm nay tôi sẽ không khoan dung với anh ấy giống như ngày hôm qua nữa.
“Nếu anh dám làm điều đó thêm một lần nữa……”
“Tôi sẽ làm thế bất cứ khi nào có cơ hội.”
“Cái gì?”
“Vậy nên em hãy mau chóng nâng cao mức độ ‘thống trị’ của em lên tôi đi. ‘Cơ thể’ này quá nhạt nhẽo rồi đấy.”
Nói xong, Seo Dawon giơ tay về phía rèm cửa, nơi đón ánh sáng tràn vào căn phòng. Sau khi thấy ánh sáng xuyên qua, anh bật cười trước vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
“Mặt em sao thế?”
“Anh hỏi vì anh thực sự không biết sao?”
Tôi sửng sốt. Tôi không hiểu vì sao Seo Dawon lại có thể trơ tráo đến mức này. Tuy nhiên, anh nhún vai một cách bình tĩnh.
“Em và tôi đều không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi.”
“Cái này không phải là vấn đề về trẻ vị thành niên, mà là vấn đề về lẽ thường.”
Tôi cố gắng càu nhàu và nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng rồi nỗi xấu hổ lớn nhất mà tôi từng cảm nhận trong đời lại đột nhiên ùa về…… Chỉ riêng ký ức đó thôi cũng đủ khiến tôi đau đầu.
Seo Dawon nhìn chằm chằm vào tôi, anh chống cằm trên tay, chỉ mỉm cười một lúc lâu. Vẻ mặt vô liêm sỉ của anh khiến mặt tôi nóng lên, như thể đang muốn nói rằng ‘Em muốn nói gì thì cứ nói đi’. Tuy nhiên, tôi không thể nói thêm câu nào nữa và trùm chăn lên đầu.
“Vậy nên….. Đ-Đừng… có nhìn tôi bằng ánh mắt trêu chọc đó nữa.”
Dù vậy, cơn giận của tôi vẫn chưa được nguôi ngoai nên tôi bày tỏ sự khó chịu dưới lớp chăn. Tuy nhiên, Seo Dawon không quan tâm, anh giơ cánh tay nặng nề của mình lên và ôm tôi qua tấm chăn. Anh khóa tôi trong vòng tay của mình và từ từ vuốt ve phần đầu không được chăn che phủ của tôi. Anh cũng xin lỗi tôi nhưng không có vẻ gì là chân thành hết.
“Tôi xin lỗi….. Nhưng, thứ gì trên đời này đã khiến em nghĩ rằng bản thân đang bị tôi trêu chọc vậy?”
“……”
“Tôi chỉ là khen em, chỉ là nói em xinh thôi mà.”
Tôi giật mình và thúc khuỷu tay vào anh ấy. Tuy nhiên, Seo Dawon phớt lờ sự đấu tranh của tôi và hỏi lại.
“Hay là… em đang nói về lần tôi nói em dễ thương?”
“Im lặng đi!”
Xuôi theo lời nói của Seo Dawon, tôi hạ chăn xuống và hét vào mặt anh ấy. Như thể đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu, anh đưa tay tóm lấy khuôn mặt tôi và hôn lấy một bên má. Không đến mức khó xử lý như lúc bình minh, nhưng cũng đủ để khiến tôi cảm thấy xấu hổ, tôi vẫn chưa quen với mức độ tình cảm này.
Seo Dawon nhìn xuống tôi đang thở hổn hển và thỉnh thoảng bóp má tôi với vẻ thích thú. Biểu cảm của anh ấy láo nháo đến phát bực, nhưng anh nhanh chóng ôm tôi trước khi tôi kịp nổi giận.
“Tôi không trêu em nữa đâu, Yikyung à.”
“Anh đừng có mà giả bộ. Tôi biết lúc này trong lòng anh đang rất vui đấy.”
“Tất nhiên là tôi phải vui rồi… Tôi muốn tiếp tục làm thế này với em.”
Seo Dawon nghiêng đầu sang một bên khi vẫn nhìn vào mắt tôi. Tôi hoàn toàn kinh ngạc trước những lời anh ấy thốt ra. ‘Tôi muốn tiếp tục làm thế này…’ Đây có thực sự lời mà người luôn thay người yêu như thay áo sẽ nói không…?
‘Từ khi nào mà anh ấy trở nên liều lĩnh như vậy…?’
Thành thật quá mức như thế chẳng phải sẽ càng khiến tôi cảm thấy tệ hơn sao? Sau khi anh ấy bước qua đời tôi, cuối cùng để tôi lại một mình, liệu tôi có trở thành một cái xác không hồn hay không?
Tuy nhiên, Seo Dawon vẫn không hề do dự ngay cả khi thấy tôi im lặng không nói lên lời, như thể anh ấy không nhận ra chính mình đã thay đổi. Thay vào đó, anh hỏi một câu hỏi khác, như thể tôi là người xa lạ.
“Em chưa bao giờ cảm thấy như vậy sao?”
Tất nhiên, tôi cũng mong rằng, chỉ một lần thôi, Seo Dawon sẽ mở lòng và nói rõ với tôi rằng anh ấy thích tôi. Tôi không thể ngăn bản thân ngừng tưởng tượng điều này khi nghĩ về anh ấy.
‘……Nhưng mà! Mình không hề có một xíu nào gọi là kinh nghiệm hẹn hò hết!!!’
Đó là lý do tại sao thứ tục tĩu nhất mà não tôi có thể nghĩ ra chỉ là một nụ hôn.
Tôi không phải là kiểu người thích xem phim khiêu dâm… Nếu tôi cố gắng thay thế những hình ảnh mơ hồ trong tưởng tượng của mình bằng Seo Dawon, thì ảo tưởng của tôi luôn kết thúc mơ hồ bằng một nụ hôn. Đó là giới hạn của trí tưởng tượng tồi tàn của tôi.
Nhưng Seo Dawon thì khác… Trước khi mất, anh được biết đến với rất nhiều scandal đời tư và……
‘Anh ấy còn có biệt danh là……’
Vừa nghĩ đến đây, tôi đã có chút buồn bực, mím chặt môi. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã nổi giận và chỉ trích anh ấy.
“A-Anh… Anh nhanh quá. Với lại… anh cũng biết là tôi đang lo lắng mà.”
“……”
“Những chuyện như này có thể với anh thì không sao, nhưng……”
Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn Seo Dawon. Tôi nghĩ anh sẽ cười hoặc coi tôi như đồ ngốc, nhưng không hiểu sao, anh lại có vẻ hơi buồn bực.
Seo Dawon ngậm chặt miệng, như thể đang bảo tôi tiếp tục nói, nhưng tôi có thể cảm nhận được, sự phấn khích của anh ấy đã bị dập tắt. Vì vậy, tôi ngừng nói, để những lời nói của mình tan biến một cách mơ hồ.
Dawon xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái như anh ấy thường làm mỗi khi tức giận rồi nói.
“Tôi hiểu rồi. Từ giờ tôi sẽ giữ im lặng.”
“Không, không phải thế…”
“Nhưng tại sao em lại nghĩ rằng tôi sẽ cười nhạo em? Nếu không tin tôi thì em có thể mở [Tâm trạng hiện tại] và kiểm tra suy nghĩ của tôi.”
Tôi giật mình, ngạc nhiên trước những lời nói thẳng thừng của Seo Dawon. Tuy nhiên, anh ấy không dừng lại ở đó mà tiếp tục véo má tôi, kéo căng làn da một cách đau đớn. Tôi không thể phàn kháng và chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Vẫn giữ nguyên tình trạng đó, Seo Dawon với vẻ mặt không thể đoán được là đang tức giận hay khó chịu, lạnh lùng nói với tôi.
“Tôi thích em, Yikyung à. Dù em có thể là kiểu người khi có được ai đó rồi sẽ mất hết hứng thú, tình cảm không còn như trước nữa.”
“Cái gì…?”
Tôi chết lặng với cách anh thú nhận mọi chuyện, cảm giác như lời thú nhận không phải là mục đích cuối cùng của anh ấy. Nhưng lời thú nhận của Seo Dawon không dừng lại ở đó. Anh ấy tiếp tục nói với giọng điệu lạnh lùng, như thể đang gây áp lực cho tôi.
“Nhưng tôi có thể làm gì được đây? Tôi thành thật xin lỗi vì tôi không phải là người đàn ông tuyệt vời như em nghĩ… Thành thật mà nói, hôm qua tôi đã rất lo lắng đến nỗi tôi thậm chí không thể thực hiện được một phần mười những suy nghĩ thô tục thường ngày của mình. Tôi chỉ có thể ‘giúp’ em một chút bằng tay thôi.”
“…C-Chờ đã!!!”
Tôi muốn bịt miệng Seo Dawon lại, nhưng khi ngón tay tôi chạm vào môi anh ấy, anh ấy cắn chúng khá là đau. Khi tôi ngạc nhiên rụt tay lại, anh ấy lại càu nhàu.
“Thành thật mà nói, em chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên tôi theo cách này… Tôi tự hỏi liệu có phải là do cơ thể khiếm khuyết của tôi hay không. Tôi nghĩ chắc là não em đã tự mình chặn đứng hết tất cả những khả năng. Kiểu như ‘Bản thân có thể làm gì với một người đã chết?’……”
“K-Không phải vậy đâu…”
“Mỗi khi tôi nói ‘Tôi thích em’, thì chính xác ý của tôi cũng là tôi thích em, bao gồm cả linh hồn và thể xác, tất cả mọi thứ của em. Nhưng mỗi lần tôi nói nhữg thứ tương tự như thế, em lại giật mình và sợ hãi, như thể tôi vừa thả một quả bom vậy.”
“Hay là em nghĩ em chỉ cần nắm tay tôi và thay quần áo cho tôi? Giống như chơi búp bê đồ hàng?”
“…….”
Seo Dawon có vẻ như đang muốn gây chiến. Giọng điệu của anh chắc chắn cho thấy được điều đó. Môi tôi run rẩy rồi tôi nói rõ ràng.
“Anh… thực sự cần phải sửa thói quen nói năng thô lỗ của mình đi.”
Seo Dawon khịt mũi.
“Tại sao? Bởi vì ảo tưởng của em đã bị phá vỡ à?”
“… Tôi đã nói với anh nhiều lần lắm rồi, ‘chết’ không phải là khuyết điểm của anh!!!”
Cuối cùng, tôi cũng không thể chịu đựng được nữa. Tôi đẩy Seo Dawon ra, anh ấy ngoan ngoãn lùi lại vài bước. Chúng tôi nằm trên chiếc giường ấm áp mà nhìn nhau chằm chằm, như thể cả hai đang muốn xé xác và ăn thịt lẫn nhau vậy.
Tôi là người đầu tiên lên tiếng.
“Anh cứ nói về cái chết của anh như thể tôi… đang đối xử với anh như một món đồ chứ không phải là con người. Tôi không phải là loại người có ham muốn lệch lạc như vậy.”
Có quá nhiều điều để tranh cãi, nhưng tôi cảm thấy đầu mình như bị quá tải vì tức giận. Trong khi đó, Seo Dawon khịt mũi trước tuyên bố của tôi.
‘Anh ấy thực sự nghĩ thế về mình sao?’
Tôi nghiến răng và kết thúc những gì tôi phải nói bằng giọng điệu run rẩy.
“Về phần quá khứ của anh… Tôi biết mình đã thương hại anh nhiều đến mức nào và chỉ đơn giản là làm theo ý kiến của anh vì [Ký ức báo thù]… Nhưng đó không phải là tất cả!”
Tuy nhiên, Seo Dawon không trả lời. Anh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, như thể có một âm mưu nào đó đằng sau việc tôi thích anh.
Tôi tức giận nói thêm.
“Tại sao lần nào tôi cũng phải thử thách tình cảm của mình dành cho anh chứ?”
“Tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh. Vậy thì làm sao tôi có thể tin vào những thứ mà tôi không thể nhìn thấy đây.”
Nói tới đây, tôi tự mỉa mai trong tiềm thức.
‘Vậy là anh ấy có thể che giấu sự bất an đó và vẫn làm “những chuyện như thế” giống như ngày hôm qua sao…?’
“Vậy thì, về cơ bản mà nói, tôi chỉ có thể đưa ra phán đoán dựa trên phản ứng của anh mà thôi.”
Nói cách khác, mỗi lần tôi từ chối Seo Dawon, anh ấy không thể ngăn những suy nghĩ bất an như thế xuất hiện? Tôi thực sự rất bực bội, nhưng tôi lùi lại một bước và nói.
“Tôi… Chỉ cần anh không trêu tôi hay làm mấy thứ tương tự thì tôi cũng không ghét anh đâu!”
“Tôi đã nói là tôi không hề có ý trêu em rồi mà.”
“Tôi chỉ đang cười thôi!”
“Chẳng lẽ tôi không thể cười vì thích em sao?”
Động nhà Moi: Tui quay trở lại với mấy mom rồi đây~~~