[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 291

Chương 291
Khi nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi tự hỏi tại sao Seo Dawon lại có hiềm khích với Lim Jisoo trong một thời gian dài như thế.
“Nhưng mà… làm thế nào anh lại quen biết với Lim Jisoo?”
Seo Dawon trả lời không chút do dự.
“Chúng tôi xung đột với nhau vì một uỷ thác. Công việc kinh doanh của Lim Jisoo thường bắt đầu bằng lừa đảo và gian lận. Vậy nên các nạn nhân của cô ta đã tiết kiệm tiền để thuê tôi.”
Ngay khi Dawon nói xong, Kim Ollim hơi cau mày, nhớ lại sự kiện đó.
“Một vài Người dùng có địa vị thấp đã nhận được phần thưởng của kịch bản bằng khả năng và ý tưởng sáng tạo của mình. Nhưng không biết từ đâu, Lim Jisoo đã nghe ngóng được chuyện đó và đến tống tiền họ. Uỷ thác của chúng tôi liên quan đến việc bảo vệ sự an toàn của khách hàng cho đến ngày phiên đấu giá vật phẩm của bọn họ bắt đầu.”
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe nói [Yeonhong] cũng từng làm công việc của lính đánh thuê. Woo Ragi hẳn cũng đã tham gia vào uỷ thác đó vì khi nghe tới đây, anh ta dựa cằm lên ghế sofa và nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Đó là cơ hội cuối cùng để bọn họ có thể thuê [Yeonhong] với giá hàng trăm triệu đấy.”
Kim Ollim cười khổ khi nghe Woo Ragi nói.
“Thật ra, vào thời điểm đó, chúng tôi vừa mới thành lập hội không lâu nên luôn trong tình trạng thiếu thốn. Chúng tôi đã cố gắng gặp rất nhiều nhà đầu tư, nhưng mọi người đều cho rằng cách xử lý ‘Kịch bản’ của chúng tôi quá liều lĩnh. Đó là lý do tại sao chúng tôi nhận làm việc bán thời gian.”
“Bọn tôi cũng nhiều lần gánh người qua hầm ngục lắm đấy. Đi khắp nơi cả ngày với những thứ còn vô dụng hơn cả một con chó… Haah.”
Tôi khá bất ngờ trước những lời nói của họ. Theo như tôi được biết, ngay từ đầu, [Yeonhong] đã có màn ra mắt gây chấn động và nhanh chóng vươn lên hàng ngũ của những công hội lớn, vậy nên tôi chưa bao giờ nghĩ họ sẽ phải chịu cảnh thiếu tiền.
Seo Dawon nhìn vào đôi mắt mở to của tôi và nói một cách tinh nghịch.
“Lẽ ra chúng ta nên bán nợ mới đúng?”
“Này!”
Tôi nhìn Seo Dawon với ánh mắt nghi ngờ, nhưng tôi không cảm thấy quá khó chịu với lời nói của anh ấy. Thay vào đó, tôi muốn nghe thêm về [Yeonhong], vậy nên tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Seo Dawon nhìn tôi rồi tiếp tục chậm rãi kể chuyện.
“Vào thời điểm đó, Lim Jisoo là một pháp sư cấp cao nổi tiếng trong số những pháp sư thuộc nhánh [Retrograde]. Cô ta được công nhận và nổi tiếng hơn so với chúng tôi, những người vừa mới trở thành Người dùng. Nhưng thành thật mà nói thì thay vì nổi tiếng nhờ kỹ năng… cô ta khét tiếng là người sẵn sàng thực hiện đủ mọi hành vi bẩn thỉu để kiếm tiền.”
Kim Ollim cũng tham gia.
“Trong lần uỷ thác đó, Lim Jisoo đã bao vây chúng tôi bằng hàng chục sát thủ. Lúc đầu, cô ta nói với Seo Dawon rằng nếu anh ấy giao thân chủ của mình cho cô ta thì cô ta sẽ tha mạng. Tất nhiên, đó có lẽ là lời nói dối. Bởi vì gần như không còn ai sống sót sau những tội ác do Lim Jisoo gây ra.”
“Vậy là… mọi người đã đánh thắng cô ta ở đó sao? Ba người đấu với hàng chục đối thủ?”
“Không đâu, khách hàng chiến đấu cũng dữ dội lắm đấy. Khoảng chừng 40 đấu với 10.”
Dù vậy thì việc họ có thể sống sót khi chiến đấu với đám sát thủ còn đông hơn họ gấp 4 lần là một chiến tích vô cùng kinh khủng.
Tuy nhiên, Woo Ragi lại lè lưỡi như thể không hài lòng.
“Phải chi lúc đó chúng ta dứt luôn cái mạng của Lim Jisoo thì tốt rồi. Vô cớ thả cô ta ra làm chi không biết…”
“Lúc đó cậu cũng bị thương còn gì. Nếu chúng ta không thả con tin là cô ta ra thì sau cuộc đàm phán, mọi chuyện sẽ vô cùng khó khăn.”
“Chậc.”
Woo Ragi bị thương nghiêm trọng trong lúc chiến đấu, nhưng có vẻ như họ đã thoát khỏi vòng vây bằng cách bắt Lim Jisoo làm con tin. Garam hỏi Seo Dawon với đôi mắt lấp lánh.
“Hội trưởng, lúc đó anh đã chiến đấu 1 chọi 1 với cô ta đúng không?”
Kim Ollim trả lời.
“Không phải, anh ấy còn chống lại 10 người khác nữa. Nếu chỉ có Lim Jisoo ở đó thì Dawon đã xử lý cô ta từ lâu rồi.”
“Uầy~ Đúng như mong đợi từ hội trưởng của [Yeonhong].”
“Lúc đó anh không bị thương chứ?”
Tôi ngạc nhiên hỏi sau khi nghe thấy chuyện đó, lúc này, ánh mắt của các hầu cận nán lại trên người tôi một lúc. Ngoại trừ Seo Dawon luôn mỉm cười, ánh mắt của họ như muốn nói rằng ‘Cậu đang làm quá lên không’. Nhưng tôi hỏi vậy thì có gì sai chứ…
‘Ư, trông họ giống như đang nhìn vào một cặp đôi đang tình cảm sến sẩm với nhau vậy…!’
Tôi cúi đầu ngượng ngùng. Seo Dawon trả lời bằng giọng trìu mến.
“Tôi không bị thương gì mấy. Bởi vì Ragi đã liều lĩnh thu hút một loạt đòn tấn công không cần thiết.”
“Cậu nói liều lĩnh là có ý gì? Tôi đây là đang tạo cơ hội cho cậu.”
“Khoảng thời gian đó, cậu bị thương nặng đến mức không cầm kiếm lên nổi mà còn không biết tự kiểm điểm lại bản thân”
Kim Ollim nhìn Woo Ragi với vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta hiếm khi né tránh ánh mắt của cô.
Nhìn Woo Ragi lúc này, tôi loáng thoáng nhớ lại cách anh ta giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng của Koo Heeseo, thậm chí anh ta còn tự cắt cổ hoặc cánh tay của bản thân.
Sau một thời gian, ký ức của tôi về ngày hôm đó cũng dần trở lại. Tôi có nên nói rằng sau bữa đó, tôi đã đánh giá lại suy nghĩ của mình về Woo Ragi không? Mặc dù cách anh ta nói chuyện vô cùng khó chịu nhưng tôi tin rằng anh ta có thể đảm bảo được vị trí ổn định như vậy trong hội cũng là nhờ vào tính cách đáng tin cậy của mình.
Suy nghĩ của Kim Ollim hẳn cũng giống tôi, mặc dù cô ấy vẫn nhìn Ragi với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng hình như cô ấy thực sự lo lắng cho anh ta. Seo Dawon nhìn qua nhìn lại hai người với vẻ mặt dịu dàng trước khi quay lại nhìn tôi.
“Vì sự việc đó, chúng tôi đã bị Lim Jisoo cho hẳn vào danh sách đen. Đương nhiên, cô ta đã cử sát thủ đến nhà của mọi người và gửi cho vô số ảnh kèm theo những lời đe doạ. Vậy nên là, cuối cùng, tôi đã đoán trước được hành động và giết chết em trai của cô ta.”
“… Thế rồi sau đó anh còn bị đe dọa ám sát nữa không?”
Tôi hỏi, mệt mỏi với nỗi ám ảnh dai dẳng của Lim Jisoo. Tuy nhiên, cả ba đều lắc đầu.
“Không, chúng dần dần giảm xuống.”
“Tôi nghĩ là việc thuê sát thủ ngày càng trở nên khó khăn hơn khi quy mô của [Yeonhong] ngày càng phát triển. Không có ai ngu tới mức lại đi nhận một uỷ thác mà bản thân chắc chắn sẽ thất bại cả.”
“Chúng tôi cũng liên tục thực hiện kế hoạch đáp trả của riêng mình… À thì, vào thời điểm cuộc đột kích [Tháp linh hồn] bắt đầu, mọi thứ yên tĩnh đến mức chúng tôi gần như quên mất chuyện đó.”
Có lẽ Lim Jisoo không chỉ gặp khó khăn trong việc thuê sát thủ có thể sánh ngang với [Yeonhong], mà còn cảm thấy rằng nếu cứ để [Yeonhong] tiếp tục phát triển như thế này, cô ta nhất định sẽ chết. Có lẽ đó là lúc cô ta bắt tay với Bae Jaemin.
“Nhưng… làm thế nào mà Lim Jisoo và Bae Jaemin lại hợp tác với nhau? Hai người đó có liên hệ gì với nhau à?”
Tôi hỏi vấn đề mà tôi đã thắc mắc từ lâu. Seo Dawon ngậm miệng lại, suy ngẫm một lúc.
“Nếu lần này chúng ta bắt được Ryu Hyerin, chúng ta có thể hỏi được chuyện đó.”
Kim Ollim lạnh lùng nói. Woo Ragi đá chân và ngả lưng ra ghế sofa, mỉa mai nói.
“Hoặc là… chúng ta có thể hỏi trực tiếp Bae Jaemin.”
“Nếu anh bắt được Jaemin thì anh sẽ giao hắn cho tôi đúng chứ?”
Jung Garam cười khúc khích khi xen vào cuộc trò chuyện. Mỗi khi trong đầu có những suy nghĩ tàn nhẫn đến đáng sợ, má cậu ấy lại đỏ bừng và đôi mắt lại sáng lên như thường lệ.
Lúc đó, Choi Kyungsik đã đưa ra yêu cầu với Jung Garam.
“Garam à, xin lỗi nhưng cậu có thể giữ nguyên tứ chi của hắn ta hoặc là để nó ở trạng thái tốt hơn xíu được không? Có một vài thí nghiệm mà tôi muốn thử.”
“Ưmmm~ Được thôi. Có nhiều cách để giết chết hắn ta mà không cần phải đụng tới cơ thể mà.”
“Tốt lắm.”
Khuôn mặt của Choi Kyungsik tươi lên sau khi nhận được câu trả lời.
Đúng như mong đợi từ một thành viên của [Yeonhong], Choi Kyungsik cũng rất mong chờ cái kết của Bae Jaemin. Sự sụp đổ của một người đàn ông luôn được giới truyền thông ủng hộ sẽ như thế nào? Liệu hắn ta có quỳ dưới chân họ và cầu xin giống như những mục tiêu trả thù trước đây đã làm hay không?
“Vụ án của Geum Miyoung sẽ làm rung chuyển hắn ta và chắc chắn bên kia sẽ có động thái.”
Seo Dawon bình tĩnh nói. Tất cả mọi người, ngay cả những người dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đều quay đầu nhìn về phía anh.
“Tuy nhiên, lúc này Bae Jaemin sẽ không thể làm được gì hết. Vụ điều tra thuế nhằm vào [Hahae] nên chắc chắn đám người kia sẽ bắt đầu manh động và chúng sẽ phải mất nhiều tuần để giải quyết được mối nghi ngờ.”
Seo Dawon nhìn tôi một lúc rồi tiếp tục.
“Vậy nên, khả năng cao là Ryu Hyerin sẽ hành động thay mặt cho hắn ta. Thông qua động thái gặp Lim Jisoo cũng cho thể cho thấy rằng Ryu Hyerin hiện đang đóng vai trò là người đại diện của Bae Jaemin. Vì vậy, chúng ta nên nhắm đến Ryu Hyerin làm mục tiêu tiếp theo.”
Tôi phải cố hết sức kiềm chế để không đọc [Tâm trạng hiện tại] của Seo Dawon khi nhìn thấy thái độ vô cảm của anh ấy. Tôi không muốn làm vậy. Trong khi đó, Seo Dawon bình tĩnh giải thích về cái bẫy của mình để bắt Ryu Hyerin.
“Lim Jisoo có sở thích tận hưởng cuộc sống về đêm. Vậy nên khách sạn của cô ta nằm gần một câu lạc bộ tư nhân. Ryu Hyerin cũng biết điều đó nên đã sắp xếp nơi ở gần đó cho cô ta.”
“Cuộc sống về đêm….?”
“Theo điều tra của chúng tôi… Cô ta dường như thích uống rượu với một số người đàn ông. Nhưng chúng tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn về những gì xảy ra bên trong căn phòng.”
Sau đó, như thể đang cảm thấy hơi thất vọng, anh ấy nói thêm.
“Tôi đã nghĩ đến việc xâm nhập vào bằng cách cải trang cậu thành một nhân viên lễ tân, nhưng quy trình phỏng vấn của câu lạc bộ khá phức tạp. Vậy nên Yikyung không thể xâm nhập vào đó. Tòa nhà cũng được bao phủ bởi vật phẩm, vì vậy các kỹ năng đơn giản như ‘Dịch chuyển’ không có tác dụng ở bên trong.”
“Tuy nhiên, một khi chúng ta vào câu lạc bộ, Lim Jisoo cũng sẽ không thể sử dụng kỹ năng của mình, nên tôi nghĩ là sẽ không khó để khống chế cô ta.”
“Nhưng Lim Jisoo luôn có hơn 20 thuộc hạ đi cùng khi cô ta vào hộp đêm. Kỹ năng triệu hồi ở trong đó cũng không có tác dụng nên tôi đã từ bỏ việc bắt cô ta ở đó.”
Nói xong, Seo Dawon nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.
“Thay vào đó, chúng ta sẽ đợi Ryu Hyerin ra ngoài sau khi vào tòa nhà rồi bám theo cô ta. Vì hộp đêm này là nơi nổi tiếng dành cho các ‘hoạt động kiểu đó’, nên tôi tin rằng vì hình tượng của mình, cô ta sẽ cải trang hoặc đến đó vào thời điểm ít người qua lại.”
“Vậy thì…”
“Cô ta sẽ cố gắng bí mật gặp mặt và rời đi mà không gây chú ý nhiều nhất có thể… nên có lẽ sẽ không mang theo nhiều bảo vệ. Điều đó sẽ giúp chúng ta tiếp cận dễ dàng hơn.”