[Novel] Sự Sống Sót Của Kẻ Chiêu Hồn - Chương 294

Chương 294
‘…Không thể nào.’
Anh ấy là một người chết. Chính tay cô đã đẩy anh vào tử thần. Đôi khi, cô lại mơ thấy một Seo Dawon đã trở về từ cõi chết để làm tổn thương cô, nhưng…
Không thể tin được sự thật này, Ryu Hyerin theo bản năng giơ tay lên và sờ vào bàn tay đang giữ mặt mình của anh. Đầu ngón tay cô có thể cảm nhận được làn da lạnh lẽo và cứng rắn tựa như của một xác chết, rõ ràng nó rất khác biệt so với da của con người.
‘Đây thực sự là… Seo Dawon sao?’
Ryu Hyerin ngước mắt lên và kiểm tra khuôn mặt của Seo Dawon một lần nữa.
Đôi mắt đỏ, làn da lạnh lẽo và sự căm ghét toả ra từ ánh mắt anh. Ryu Hyerin không thể phủ nhận rằng người đang đứng trước mặt cô là một thực thể hoàn toàn khác so với khi anh còn sống.
Ryu Hyerin rơi nước mắt. Tuy nhiên, những giọt nước mắt đó không xuất phát từ nỗi sợ hãi. Cô thậm chí còn không quan tâm đến việc Seo Dawon xuất hiện trở lại trước mặt cô như thế nào.
Ánh mắt cô nhìn Seo Dawon chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp. Anh lạnh lùng nhìn cô, cười khẩy.
“Chậc chậc, Hyerin à…”
“……..”
“Cô vẫn không hề thay đổi.”
Ryu Hyerin không thể rời mắt khỏi Seo Dawon dù cho anh đã lạnh lùng buông lời chế giễu cô ấy. Những cảm xúc tan vỡ mà chính cô cũng không thể hiểu được cứ liên tục chảy qua đôi mắt cô.
Đồng thời, mùi hôi thối kinh tởm và cảm giác khó chịu buồn nôn xộc thẳng vào mũi cô. Đó là một cảm giác quen thuộc. Mùi hôi thối rữa như xác chết của đám xác sống bẩn thỉu, những kẻ mà cô đã giẫm đạp như lũ dòi bọ đến chết trong ngục tối… Cô có thể cảm nhận tất cả những điều đó từ bàn tay của Seo Dawon.
Những vết bỏng đen thậm chí còn bắt đầu hình thành ở rìa lòng bàn tay đang bịt miệng Ryu Hyerin của Seo Dawon. Hiện tượng này xảy ra khi quyền năng thần thánh mà Thượng đế ban cho Tư tế cấp cao bị xâm phạm bởi những thực thể ô uế chống lại quy luật của tự nhiên. Những thứ đó chỉ cần chạm vào cô cũng sẽ tan thành tro bụi, vậy mà giờ đây, bằng chứng của sự sa nga vĩnh cửu ấy đang hiện ra rõ ràng trước mắt cô.
Seo Dawon… thực sự đã trở thành một xác sống.
Ryu Hyerin rùng mình.
Tách!
Seo Dawon không để ý đến những vết hoen tử thi đang nổi trên cẳng tay mình và khẽ búng ngón tay.
Ngay sau đó, một cảm giác chóng mặt dữ dội ập đến. Khi Ryu Hyerin nhắm mắt lại và mở ra một lần nữa, cô đã được đưa đến một đồng bằng giống như sa mạc ít người. Có lẽ anh đã dịch chuyển cô đến một nơi hoang vắng.
Thế rồi, Seo Dawon bỏ tay ra khỏi Ryu Hyerin như thể anh đã chạm vào thứ gì đó khó chịu. Chỉ với một lần niệm phép, bàn tay bị thương của anh từ từ hồi phục. Ryu Hyerin ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, rồi không thể nhịn được nữa, cô cười không ngừng.
“Ha… Hahaha! Anh vậy mà lại trở thành một xác sống sao…?”
Seo Dawon lặng lẽ nhìn cô, không trả lời.
Ryu Hyerin từng ảo tưởng rằng một ngày nào đó, Seo Dawon, người bằng cách thần kỳ nào đó vẫn còn sống sót, có thể sẽ đến tìm cô. Tuy nhiên, ngay cả trong ảo tưởng của mình, cô không bao giờ tưởng tượng ra viễn cảnh Seo Dawon được hồi sinh thành một xác sống.
Anh ấy là một xác sống! Càng nghĩ về điều đó, Ryu Hyerin bật cười và bước gần hơn một bước đến Seo Dawon.
“Rốt cuộc… anh đã bị huỷ hoại đến mức nào vậy?”
“…….”
“Đến mức mà Dawon Oppa phải chọn bước đường này…”
“…….”
“Anh thực sự ghét em đến thế sao?”
Ryu Hyerin tràn đầy mong đợi nhìn Seo Dawon. Tuy nhiên, anh không hề biểu lộ ra chút cảm xúc kích động nào.
Tất nhiên, Ryu Hyerin có thể dễ dàng đoán được, dưới vẻ mặt bình tĩnh kia là vô vàn sự sỉ nhục và khinh miệt. Một người từng ở đỉnh cao của tất cả Người dùng nay lại bị hạ xuống làm một con quái vật tầm thường.
Sau nhiều năm đột kích cùng Seo Dawon trong ngục tối, Ryu Hyerin nhận thức rõ sự khác biệt giữa Người dùng và Quái vật. Tất nhiên, quái vật rất mạnh. Lý do người ta thường đột kích hầm ngục với nhóm hoặc lượng lớn Người dùng là vì trong tình huống một chọi một giữa Người dùng và quái vật, bằng sức mạnh tự nhiên của chúng, quái vật sẽ có lợi thế hơn.
Tuy nhiên, khi số lượng người và cấp độ của Người dùng tăng lên, bất kỳ quái vật nào cuối cùng cũng sẽ khuất phục dưới chân Người dùng. Một khi tìm ra được chiến lược phù hợp để công phá hầm ngục, quái vật sẽ trở thành vật phẩm dễ thu hoạch hoặc nguồn kinh nghiệm phong phú. Ngay cả Aestheya, trùm của ngục tối [Đế chế thứ hai], ngục tối nguy hiểm nhất đứng sau [Tháp linh hồn], sau đó đã giáng cấp xuống làm nguồn khai thác vật liệu cường hoá trang bị.
Người đàn ông kiêu ngạo đó, người hiểu rõ sự thật đó hơn bất kỳ ai khác, muốn trả thù những kẻ đã giết hại người của mình đến mức lựa chọn đánh mất cái tôi của chính mình sao? Rằng người đàn ông tin vào tiềm năng vô hạn của mình thế mà lại tự trói buộc bản thân và trở thành nô lệ của hệ thống?
Ryu Hyerin nắm chặt ngực mình, trái tim cô như muốn nổ tung. Cô mỉm cười với Seo Dawon rồi dang rộng hai tay.
“Giết em đi… Không, có lẽ anh không muốn giết em một cách đơn giản như vậy đâu đúng không?”
“…..”
“Nhưng phải làm sao đây? Hiện tại em đang rất vui. Dawon Oppa đã đi đến tận đây chỉ để giết em, chỉ mình em thôi. Việc này thật sự quá sức chịu đựng của em rồi. Em thực sự rất…”
“…..”
“Rất hạnh phúc, cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc.”
Cô không thể tin được rằng khi anh còn sống, cô chẳng là gì đối với anh cả, nhưng sau khi chết, cô lại trở thành mục tiêu sống của anh. Anh thậm chí còn không nhìn cô một cách đàng hoàng cho đến khi anh chết, nhưng sự nhục nhã và tuyệt vọng suốt khoảng thời gian đó dường như đã bị cuốn trôi bởi cuộc gặp gỡ hôm nay của cả hai.
Ryu Hyerin nhìn Seo Dawon với sự hân hoan và khinh miệt trong mắt. Cô cầu mong được nhìn thấy cảnh người đàn ông khốn khổ nhất, đáng thương nhất, người đã mất đi tất cả, tự tay giết chết cô.
Nhưng khi Ryu Hyerin chớp mắt, cô phát hiện ra rằng Dawon không hề trừng mắt nhìn cô, anh ấy thậm chí còn không phản ứng lại lời chế giễu của cô.
Seo Dawon vẫn như thường lệ, anh đứng thẳng người và ngẩng cao đầu nhìn cô. Anh bật cười khi ánh mắt của cả hai chạm vào nhau dưới vầng trăng đỏ đầy đáng ngại. Ánh mắt anh truyền tải sự chế nhạo của mình hơn là sự căm ghét.
“Tại sao tôi phải làm thế?”
“Cái gì?”
“Tại sao tôi phải giết cô?”
Seo Dawon cười như thể anh vừa nghe được một câu chuyện cười cực kỳ hài hước rồi lùi lại khi cô tiến về phía anh.
Ryu Hyerin đọc được nụ cười rạng rỡ của Seo Dawon rằng, trừ ý định báo thù của mình, anh không hề có bất kỳ cảm giác tự ti nào khi xuất hiện trước mặt cô.
Khi cô dừng bước, anh nói như đóng một cái đinh xuống mặt đất.
“Cô không cùng đẳng cấp với tôi.”
“…Anh nói cái gì?”
Seo Dawon từ từ tan biến vào không khí, như thể anh chỉ đang bàn chuyện phiếm với cô. Cùng lúc đó, năng lượng lạnh lẽo tràn ngập khu vực này cũng dần dần biến mất.
Ryu Hyerin vô cùng tức giận khi nhận ra Seo Dawon thực sự đang biến mất trước mắt cô.
“[Thánh Giam]!”
Cô kéo một sợi dây ánh sáng, vung thẳng về phía Dawon, nhưng sợi dây vốn định quấn quanh mắt cá chân anh, lại cắt ngang không khí một cách vô ích.
Ryu Hyerin nghiến răng, nhìn xung quanh để tìm kiếm vết tích của Seo Dawon, nhưng anh đã hoàn toàn biến mất. Sau đó, cô nhanh chóng mở kho đồ và triệu hồi quyền trượng của mình. Cô nhìn loanh quanh với vẻ thất vọng trong vài phút rồi hét lên không trung.
“…Không cùng đẳng cấp? Một người đã bị biến thành một xác sống mà dám nói rằng mình không cùng đẳng cấp với anh ấy sao?!”
“…..”
“Đừng làm em cười…! Hẳn là anh đã sợ hãi và bỏ chạy do xuất hiện trước mặt Tư tế cấp cao dưới dạng xác sống. Sau khi anh chết, em đã trở nên mạnh mẽ hơn lúc anh còn đang nằm lạnh ngắt dưới lòng đất rồi! Vậy nên hãy ra đây đi!”
Ngay từ đầu, ngay cả khi Ryu Hyerin mở rộng vòng tay và khiêu khích Seo Dawon, cô cũng không có ý định chết vì anh ấy.
Sẽ rất khó để một xác sống thực hiện bất kỳ cuộc tấn công có ý nghĩa nào vào một Tư tế cấp cao. Cộng thêm việc hiện tại, cô đang mặc trên người bộ giáp cấp cao nhất được gọi là [Áo giáp Amazoness]* dưới lớp quần áo, nên cô có khả năng kháng lại hầu hết các đòn tấn công ma thuật có sức công phá cao. Cô ấy đã thực hiện những hành động khiêu khích đó sau khi tính toán cơ hội của mình.
*Áo giáp của nữ chiến binh vùng Amazon
‘Lần này chắc chắn…’
Ryu Hyerin chuẩn bị cho đòn tấn công của Seo Dawon bằng cách chắp hai tay lại, tạo ra [Phước lành bảo hộ], bắt chước lời cầu nguyện của Công giáo.
Ngay khi cô bước vào tư thế chuẩn bị, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện, đôi cánh trong suốt hạ xuống sau lưng cô trong chốc lát rồi biến mất. Sau đó, Ryu Hyerin bắt đầu niệm những bùa chú thần thánh mạnh mẽ lên cơ thể cô.
“ [Khoảnh khắc tất cả những thứ ô uế dưới mặt trăng, tất cả những thứ bị chôn vùi dưới lòng đất trỗi dậy và chống lại quy luật của tự nhiên. Xin hãy cho phép kẻ hầu này được gọi ‘Tên của Ngài’.] ”
Đây là một kỹ năng tăng sức mạnh giúp cô có thể gây ra lượng lớn sát thương cho các loài như xác sống khi tiến vào phạm vi nhất định.
Khoảng 10 mét xung quanh chân Ryu Hyerin xuất hiện một đường tròn toả ra ánh sáng vàng. Tuy nhiên, ngay khi hoàn thành buff, một cơn gió lạnh và khô thổi qua cô. Ryu Hyerin ngoảnh lại nhìn một lúc về hướng luồng không khí ảm đạm, kỳ lạ đó nhưng nhanh chóng nghiến chặt răng và hét lên một buff khác.
“… [Xin hãy bảo vệ con khỏi nanh vuốt chực chờ của bóng tối] ”.
Hai cây thánh giá sáng chói xuất hiện gần cơ thể cô rồi nhanh chóng xoay quanh cô.
Những cây thánh giá này là [Người bảo vệ], sẵn sàng tấn công những xác sống đang tiến đến từ một địa điểm không xác định mà Ryu Hyerin không hề hay biết. Tuy nhiên, [Người bảo vệ] vẫn im lặng và bất động như thể chúng không tìm thấy mục tiêu. Ryu Hyerin cảm thấy hơi nhẹ nhõm đôi chút và đọc câu buff cuối cùng.
“ [Xin hãy cứu con khỏi cái ác kiêu ngạo.] ”
Khi cô sử dụng xong phép tăng cường mạnh nhất của mình, [Thiên thần giáng lâm], một luồng sáng chói loà đột nhiên giáng xuống từ bầu trời đen.
Và rồi, giữa ánh sáng rực rỡ ấy, một thiên thần xinh đẹp từ từ xuất hiện. Với đôi mắt nhắm nghiền, thiên thần đáp xuống bên cạnh Ryu Hyerin.