[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 139

Lần theo tung tích của Sầm Lan sư tổ, Mục Tu rốt cuộc cũng đặt chân tới tầng sâu nhất của Tù Uyên.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua, kể từ sau tẩy lễ huyết mạch phản tổ năm đó, tốc độ tu hành của cậu ta tiến bộ thần tốc, từ Kim Đan năm xưa đã một bước trở thành đại năng trung kỳ Xuất Khiếu, nay đã trở thành trụ cột trong gia tộc.
Thế nhưng, dẫu cho tốc độ tu hành đã nhanh đến vậy, đối với Mục Tu mà nói vẫn là chưa đủ. Cậu ta muốn trong thời gian ngắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn. May mà sau khi trải qua lễ thanh tẩy huyết mạch, bản thân tu sĩ tốc độ tu hành chẳng những không hề chậm lại, ngược lại còn ngày một gia tăng. Với tư cách là tu sĩ chính đạo cùng tiềm lực và thiên tư của cậu ta, so với Sầm Lan, thiếu niên thiên tài chói lọi nhất nghìn năm trước, vậy mà cũng chẳng hề thua kém chút nào.
Nói cách khác, càng về hậu kỳ, tốc độ tu luyện của Mục Tu sẽ chỉ càng lúc càng nhanh. Tiềm năng và tài năng của một chính tu không hề thua kém Cen Lan, vị thiên tài trẻ tuổi chói sáng nhất của ngàn năm trước.
Cũng chính vì lẽ đó mà mười năm trước, Mục Tu với tư cách là một trong những kẻ tham gia vào kế hoạch, cuối cùng lại chỉ bị phạt cấm túc mà thôi.
Là đệ tử thân truyền dưới trướng chưởng môn Lâm Chí của phái Tiêu Dao, thậm chí cậu ta còn không bị tước bỏ thân phận đệ tử, chỉ là tạm thời không thể quay về phái Tiêu Dao tu hành.
Có thể đoán trước được rằng, trong tương lai Mục Tu nhất định sẽ trở thành tu sĩ chính đạo đủ sức sánh vai cùng Sầm Lan.
Khen thì có khen, thế nhưng với tu vi hiện tại chỉ mới là trung kỳ Xuất Khiếu, cậu ta vẫn chưa có tư cách dựa vào thực lực của bản thân mà tiến sâu vào tầng sâu nhất của Tù Uyên, cho dù Sầm Lan đã sớm khai thông con đường nơi này.
Có điều may mắn thay, Mục gia vốn mang trên mình sứ mệnh trảm yêu, từ lâu đã có vô số pháp thuật chuyên dùng để tru diệt Yêu tộc. Lúc này đây, Mục Tu lập tức vận dụng chúng, ẩn giấu khí tức của bản thân giữa một đám đại năng Yêu tộc, không để lộ ra chút dấu vết nào.
Tốc độ tu hành của yêu thú vốn đã vượt xa Nhân tộc, huống hồ đám yêu thú ở tầng sâu nhất này, kẻ nào kẻ nấy đều có thực lực kinh người, giỏi tính toán mưu mô. Nếu không phải có hai vị đại năng là Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan tọa trấn nơi đây, cố ý trấn áp bọn chúng, e rằng chỉ riêng đám yêu thú này thôi cũng đã để gây họa cho nhân gian, khiến trật tự thế giới quay ngược trở lại thời kỳ Yêu tộc xưng bá nghìn năm trước.
Cũng bởi vậy, đám yêu thú nơi tầng sâu này, dù vừa rồi bị chấn động khiến không ít kẻ bị thương nhưng đều chỉ là những vết thương ngoài da không đáng ngại, không hề tổn hại tới tính mạng.
Dù sao thì Sầm Lan ghé qua nơi này, cũng không có ý định diệt trừ bọn chúng.
Đám yêu thú lập tức vây chặt lấy vị tu sĩ lạnh lùng đang đứng sừng sững ở chính giữa cùng thanh niên bên cạnh y. Chẳng bao lâu sau, một nam yêu mặc hồng y, đầu đội vương miện lông vũ từ trong đám đông bước ra, gã ta được xem là một trong những kẻ cầm đầu của đám yêu thú này.
Đôi mắt thú màu nhạt của gã ta nhìn chằm chằm vào vị tu sĩ Nhân tộc đã trấn áp bọn chúng suốt nghìn năm kia, lời nói chẳng hề khách khí: “Yo, cơn gió nào lại đưa Sầm tôn chủ ghé qua nơi này vậy? Vốn dĩ đôi bên nước sông không phạm nước giếng, nay ngài đột nhiên giá lâm, e là cũng đã giết không ít Yêu tộc bọn ta rồi đấy.”
Sầm Lan nhận ra nam yêu mặc hồng y cất tiếng kia, tên là Huyền. Năm xưa, song thân phượng hoàng của yêu thú này từng trấn giữ phương Nam, cuối cùng bị Hoa Bất Tiếu tiêu diệt toàn bộ. Khi đó, Hoa Bất Tiếu vốn định đuổi cùng giết tận, diệt luôn cả yêu thú nhỏ này. Nhưng con yêu thú nhỏ ấy lại thông minh đến lạ, chủ động tới tìm Sầm Lan tỏ rõ ý muốn quy thuận, cam nguyện nghe theo mọi sắp đặt của Sầm Lan, thậm chí xóa sạch linh trí của toàn bộ yêu thú dưới trướng mình, tự dẫn Yêu tộc ẩn vào Tù Uyên, vĩnh viễn không bước ra nhân thế. Nhờ vậy, gã ta mới có thể bảo toàn được linh trí và mạng sống của bản thân.
Bây giờ gặp lại, gã ta lại càng toát lên vẻ thâm trầm, sâu không lường được.
Chỉ là đám yêu thú vẫn còn giữ được linh trí này, thật ra đều là tàn dư còn sót lại sau trận đại chiến giữa Yêu tộc và Nhân tộc năm xưa. Dẫu ẩn mình trong Tù Uyên suốt nghìn năm, âm thầm bồi dưỡng lực lượng, sức mạnh khôi phục quá nửa nhưng trong cơ thể bọn chúng vẫn bị khắc lên pháp chú do Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu lưu lại. Chỉ cần có lòng muốn tạo phản, đám yêu thú này sẽ lập tức bị Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu kích sát từ xa chỉ trong chớp mắt. Ngay cả những hậu duệ ưu tú đời sau của bọn chúng, cũng kế thừa loại pháp chút này, bị Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu âm thầm giám sát từng giờ từng khắc.
Còn về đám yêu thú đời sau, tuy không bị pháp chú trói buộc nhưng bị giới hạn bởi huyết mạch, cho dù có những kẻ tiềm lực xuất chúng, cũng vẫn chưa đủ khả năng lớn tới mức có thể uy hiếp Nhân tộc.
Thoạt nhìn, đám yêu thú ở Tù Uyên này đã hoàn toàn không còn bất kỳ khả năng nào có thể đe dọa Nhân tộc. Chúng đã quen với việc quanh năm chỉ biết lặng lẽ cầu sinh trong bóng tối ở Tù Uyên, cũng đã sớm không còn ôm hy vọng gì vào việc phản kích lại Nhân tộc.
—Mà một tương lai u ám vốn dĩ đã sớm tê liệt, trống rỗng như vậy, đột nhiên lại có một ngày xuất hiện ánh sáng chói lòa.
Ngày ấy, sự giáng lâm bất ngờ của kẻ mang trong mình huyết mạch tối thượng nhất trong yêu tộc Hắc Long đã khiến toàn bộ Tù Uyên chấn động.
Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy y, Huyền đã lập tức nhận ra một điều—
Thời đại nhân tộc xưng vương, e rằng sắp chấm dứt rồi.
·
“Tù Uyên liên tục xảy ra hiện tượng lạ, các ngươi đang giở trò gì?”
Người lẽ ra phải có mặt ở đây là Lâm Thời Chiêu lại không thấy xuất hiện, kẻ dẫn đầu ngược lại lại là gương mặt quen thuộc kia. Đương nhiên Sầm Lan hiểu rõ đối phương đang toan tính điều gì, thế nhưng y cũng không vội vạch trần lời dối trá của đối phương ngay từ lúc ban đầu.
Suốt mười năm nay, Lâm Thời Chiêu ẩn mình trong Tù Uyên, rốt cuộc đã làm những gì, đã làm thế nào khiến đám yêu thú này cam tâm tình nguyện nâng hắn lên tận đài cao, Sầm Lan hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu.
Thế nhưng một Tù Uyên ngày càng trở nên náo động, cùng với đám yêu thú đột nhiên đồng lòng như một, lại khiến Sầm Lan ngửi thấy mùi nguy hiểm đang lặng lẽ lan rộng.
Y cần phải làm rõ, rốt cuộc đám yêu thú này có đang âm thầm toan tính điều gì hay không.
Tuy rằng cục diện trước mắt đã sớm cho thấy dã tâm khó lường của bọn chúng.
“Thì ra tôn chủ tới vì chuyện này, sớm biết vậy, ta nên báo trước một tiếng với ngài mới phải, để khỏi phiền Sầm tôn chủ phải đích thân chạy tới đây một chuyến.”
Đúng như Sầm Lan dự liệu, Huyền vẫn không chịu nói thật. Vừa cười, gã ta vừa lấy một đóa hoa đỏ thẫm yêu mị từ trong hư không, từng cánh hoa theo từng bước chân của Huyền khẽ run lên, tỏa ra hương thơn kỳ dị lơ lửng giữa không trung.
Khi ngửi thấy hương thơm này, cho dù là đám yêu thú đỉnh cấp đang vây quanh Sầm Lan và người bên cạnh y, lập tức đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Thanh niên vẫn luôn im lặng đứng cạnh Sầm Lan, lúc này bỗng lên tiếng khi nhìn thấy đóa hoa trong tay Huyền: “Tiên Hoa Đoạt Hồn.”
“Ồ? Vị mỹ nhân này cũng khá tinh mắt đấy chứ!”
Huyền có phần kinh ngạc liếc nhìn thanh niên, phải nói rằng Nhân tộc này thực sự sở hữu dung mạo quá đỗi xuất chúng, khiến gã ta không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần rồi mới quay sang giải thích với Sầm Lan: “Gần đây trong Tù Uyên sinh ra một đóa Tiên Hoa Đoạt Hồn, chắc hẳn Sầm tôn chủ cũng rõ, loài hoa này đối với yêu thú mà nói quý giá tới mức nào. Tuy ta đã sớm hái lấy nhưng lại không chịu nổi đám yêu thứ ở tầng dưới vừa ngửi thấy mùi hoa lập tức phát cuồng, hoàn toàn không khống chế nổi. Cho nên…”
Tiên Hoa Đoạt Hồn quả thật vô cùng quý giá, so với Vạn Ma Thiên Yểm Hoa còn trân quý hơn gấp bội. Lời giải thích như vậy, đúng là có thể tạm thời che đậy cho qua truyện.
Tu sĩ Nhân tộc không nói một lời, giống như đang cân nhắc độ chân thật trong lời của Huyền. Cuối cùng, ánh mắt lạnh lẽo của đối phương dừng trên người gã ta, nhàn nhạt mở miệng: “Đưa đây.”
Mặt Huyền lập tức biến sắc, ý cười trên gương mặt cũng nhạt dần: “Sầm tôn chủ, nay nguyên nhân của hiện tượng lạ cũng đã nói rõ, hà tất phải làm tới mức này? Đóa hoa này, dù có thể giúp chúng ta tiến thêm một tầng cảnh giới, thì với Sầm tôn chủ mà nói, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ngài cũng không cần phải làm khó bọn ta như vậy.”
“Nếu đã như thế, đóa hoa này cũng không cần phải giữ lại nữa.”
Mọi việc từng bước, từng bước một đều đang diễn ra đúng như dự liệu của Huyền.
Gã ta trước là nhẫn nhịn chịu đựng, sau lại trong cuộc đối đầu tĩnh lặng chết chóc kia, rốt cuộc vẫn phải cúi đầu khuất phục, dâng đóa Tiên Hoa Đoạt Hồn tới trước mặt Sầm Lan.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Tiên Hoa Đoạt Hồn vừa rơi vào tay Sầm Lan liền bị y nghiền nát thành tro bụi.
Tiên Hoa Đoạt Hồn quý giá cỡ nào, đương nhiên Huyền đau xót không thôi. Thế nhưng, nếu có thể dùng một đóa Tiên Hoa Đoạt Hồn để tiễn bước Sầm Lan rời đi, đối với bọn chúng mà nói cũng xem như một cuộc giao dịch đáng giá.
Dù cho tới giờ phút này, Huyền vẫn không rõ vì sao một chút hiện tượng kỳ lạ yếu ớt, chẳng đáng kể ở Tù Uyên lại có thể dẫn dụ được Sầm Lan đích thân tới đây. Thế nhưng, chỉ cần có thể khiến Sầm Lan rời đi, cho bọn chúng thêm chút thời gian để tiếp tục lớn dần—
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng áp lực lạnh lẽo, khủng khiếp lập tức ập xuống tầng đáy sâu nhất của Tù Uyên. Luồng áp lực này, so với lần trước đó càng thêm khủng bố.
Huyền vẫn luôn cho rằng bản thân sau nghìn năm tu hành, đã có thể có chút năng lực đối đầu với Sầm Lan. Nhưng mãi đến giờ phút này, gã ta mới thật sự nhận ra sự nực cười của ý nghĩ ấy.
Thậm chí gã ta còn không có lấy một nửa sức chống cự, bị ép đến quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn không chút tôn nghiêm, thấp hèn quỳ rạp trên mặt đất.
Không chỉ riêng gã ta, mà tất cả đám yêu thú vừa rồi còn vây quanh bên người Sầm Lan cũng đều không ngoại lệ, từng kẻ một đều quỳ rạp trên đất, bị sát khí lạnh lẽo kia chấn áp đến mức không thốt nên lời.
Huyền cắn răng chống đỡ áp lực khủng khiếp đè nặng trên người, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Sầm tôn chủ muốn làm gì vậy?”
“Bảo Lâm Thời Chiêu cút ra đây.”
Nam nhân thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn gã ta lấy một lần, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Bổn tọa còn có đại sự cần xử lý, nếu các ngươi vẫn còn ôm tâm tư bất chính, cố tình lãng phí thời gian của bổn tọa, vậy thì để Tù Uyên này hoàn toàn biến thành tử địa, cũng không phải lựa chọn tệ.”
… Bị tính kế rồi.
Thậm chí còn mất luôn cả Tiên Hoa Đoạt Hồn.
Gã ta đã sớm đoán được, Sầm Lan tám phần là nghe được phong thanh gì đó nên mới đột ngột giáng lâm nơi này.
Ví như Tù Uyên xuất hiện một vị đế vương mới.
Thế nhưng Huyền hoàn toàn không ngờ tới Sầm Lan đã biết từ trước rằng đế vương mới chính là Lâm Thời Chiêu!
“Ngài đã biết từ lâu rồi?”
Huyền khó nhọc mở miệng: “Sao có thể…”
Là ai?
Rốt cuộc là ai đã tiết lộ chuyện này cho Sầm Lan?
Lưng gã ta vẫn đang run lên nhè nhẹ dưới áp lực nặng nề kia, ánh mắt lại chậm rãi chuyển hướng, dừng lại chỗ thanh niên tu sĩ đứng cạnh Sầm Lan.
Đúng lúc ấy, thanh niên kia cũng vừa khéo nhìn lại, lễ phép cúi đầu, rồi thản thiên dời ánh mắt đi nơi khác.
Đáng chết, lũ Nhân tộc kiêu ngạo.
“Ta vẫn luôn cho rằng, Sầm tôn chủ là kiểu tu sĩ chính đạo nghiêm cẩn, không nói lời dư thừa, làm việc đâu ra đấy.”
Giữa tầng đấy yên tĩnh của Tù Uyên, tại một góc tối khuất sâu sau lưng đám yêu thú, một thanh niên tuấn mỹ đầy âm u chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, lộ ra đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo, sâu thẳm của mình: “Thật không ngờ, Sầm tôn chủ cũng biết dùng tới mấy thủ đoạn nhỏ chẳng đáng đưa lên mặt bàn này.”
Sát khí nơi Sầm Lan chưa từng thu lại, thế nhưng thanh niên kia lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, từng bước thong dong tự tại tiến tới,
Mười năm trước, bên ngoài ảo cảnh, hắn vẫn là một vị đế vương sắp chết, gắng gượng hơi tàn trên chiếc xe lăn.
Thế nhưng mười năm sau, hắn như phương hoàng niết bàn, cho dù đứng trước mặt tu sĩ mạnh mẽ nhất thiên hạ này, vẫn có thể ung dung trò chuyện.
Hắn sinh ra đã mang khí chất cao quý bẩm sinh, từng cử chỉ từng động tác đều toát lên phong thái vương giả. Dù có đứng giữa Tù Uyên sâu không thấy đáy này, vẫn như cách biệt một trời một vực so với kẻ khác.
Thanh niên cuối cùng dừng bước bên cạnh Huyền, khóe môi khẽ cong lên, khách sáo nói với vị tu sĩ lạnh lùng trước mặt.
“Sầm tôn chủ, mười năm xa cách, hôm nay gặp lại không biết ngài vẫn khỏe chứ?”
——
Quả là một tin chấn động.
Mục Tu ẩn mình nơi rìa ngoài cùng của tầng sâu, nghe toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra không sót một chữ.
Sắc mặt cậu ta thoáng hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ tới vị Yêu hoàng mới sinh ra nơi Tù Uyên này, lại chính là Lâm Thời Chiêu.
Năm đó, khi ảo cảnh tan vỡ, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Lâm Thời Chiêu cùng… y, hai thân xác hóa thành linh khí, tan biến giữa trời đất. Thậm chí ngay cả hồn đăng thuộc về y trong phái Tiêu Dao cũng đồng thời tắt lịm.
Bất kỳ pháp thuật triệu hồn nào cũng đều vô dụng, cái chết của y đã sớm là sự thật không thể chối cãi.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại câu ta lại tận mắt nhìn thấy Lâm Thời Chiêu vẫn còn sống?! Đối phương thậm chí còn sống rất tốt, trở thành Yêu hoàng của Tù Uyên!
Vậy y thì sao? Có phải y cũng chưa chết? Lần này sư tổ đích thân tới đây, chẳng lẽ cũng là vì y?
Hiện giờ y đang ở đâu? Có phải đang ở phái Tiêu Dao không?
Nhưng nếu thật sự đang ở phái Tiêu Dao, làm sao sư tổ có thể yên tâm để y ở đó một mình?
… Không.
Dù y đang ở đâu, có một điều có thể khẳng định chắc chắn, y nhất định vẫn còn sống!
“Diệp Kính Tửu…”
Mười năm qua, mỗi lần nghĩ đến cái tên này, Mục Tu đều không nén được cảm giác bực bội, phiền chán trong lòng.
Thế nhưng lần này…
Lần này đã không còn như trước nữa.
Nơi góc tối bị bóng đêm che giấu, ánh mắt của Mục Tu dần dần sáng lên.
Cậu ta siết chặt túi thơm xanh biếc bên hông, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt vải.