[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 141

Diệp Kính Tửu không ngờ tới, bằng hữu có dung mạo mơ hồ trong ký ức của cậu, vậy mà lại có quan hệ không tệ với Hoa Bất Tiếu.
Kiếm bay vun vút về phía trước, gió lớn xẹt qua hai gò má, Diệp Kính Tửu lập tức nheo mắt lại, áp sát mặt mình vào lưng đối phương.
Cũng chẳng phải vì điều gì khác, chỉ là thật sự bị gió tạt đến mức rát mặt.
Cứ thế phi hành một đoạn, thấy nam nhân vẫn không có ý định rời khỏi thế giới nhỏ, Diệp Kính Tử dần dần nhận ra có lẽ vị bằng hữu kia của cậu, hiện đang an nghỉ đâu đó trong thế giới nhỏ của Hoa Bất Tiếu.
Thế nhưng rõ ràng cậu còn nhớ không lâu trước đây, Hoa Bất Tiếu từng nói với cậu rằng trong thế giới nhỏ này, ngoài bọn họ ra, tuyệt đối không có kẻ thứ ba! Vậy thì bằng hữu kia rốt cuộc là…
Lòng Diệp Kính Tửu dần trùng xuống.
Trong vô thức, trực giác cũng đang âm thầm nói cho cậu biết có lẽ vị bằng hữu kia đã chẳng còn trên đời này nữa.
Cuối cánh đồng cỏ mênh mông vô bờ, phi kiếm dần chậm lại.
Mặt cỏ ở đây mềm mại, cảm giác cực kỳ thích, rất thích hợp để chơi đá cầu.
Vừa mới nghĩ tới đó, cậu lập tức trông thấy ở góc xa có một quả cầu da bị đè bẹp một nửa, quả cầu dính đầy bùn đất lặng lẽ nằm yên ở đó.
Thế nhưng ánh mắt cậu cũng chẳng dừng lại ở nơi đó quá lâu, bởi cách đó không xa, một ngôi mộ đơn độc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.
Chân mày Diệp Kính Tửu hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Hoa Bất Tiếu đang trầm mặc không nói lời nào, rồi mới hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới bên mộ.
Trên góc phải của bia mộ có khắc rõ năm sinh năm mất của chủ nhân ngôi mộ, Diệp Kính Tửu thầm tính toán, người trong mộ qua đời khi mới mười bảy tuổi, đúng độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất. Phần chính giữa bia mộ có ghi rõ thân phận của người đã khuất “Mộ của tiểu muội Hoa Linh”. Phía dưới người lập bia chỉ ghi vỏn vẹn một cái tên “ca ca Hoa Bất Tiếu”, kèm theo ngày tháng lập bia mộ. Ngoài những dòng chữ ấy ra, chẳng còn lưu lại bất kỳ điều gì khác.
Có thể nói, ngoài thân phận của chủ nhân ngôi mộ, đây chính là một tấm bia mộ bình thường đến không thể bình thường hơn. Cũng may là ngôi mộ này cũng chẳng quá đỗi quạnh quẽ, trước một hương khói nghi ngút, lễ vật được thay đổi mỗi ngày, bên cạnh còn có những du linh đang canh giữ bầu bạn. Trước khi Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu tới, đám du linh kia còn đang ngồi trên gò mộ nô đùa, ríu ra ríu rít không dứt.
Diệp Kính Tửu tưởng rằng Hoa Bất Tiếu sẽ nổi giận, lại không ngờ đối phương chẳng hề có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này cậu mới chợt hiểu ra những du linh kia dám vô tư quấy phá như vậy, hóa ra là được chính Hoa Bất Tiếu ngầm cho phép.
Có lẽ cũng là vì sợ người trong mộ sẽ cảm thấy cô đơn.
“Hoa Linh…”
Đầu ngón tay khẽ lướt qua tên của chủ nhân ngôi mộ, Diệp Kính Tửu chăm chú nhìn từng nét chữ khắc trên bia, trong lòng lập tức dâng lên mỗi nỗi bi thương mơ hồ.
Thì ra nàng chính là bằng hữu năm xưa của cậu.
Tiểu muội ruột thịt của Hoa Bất Tiếu, mất lúc mười bảy tuổi, mà cậu và nàng lại quen biết nhau trong ảo cảnh.
Trong ảo cảnh mờ ảo ấy, cậu và một mảnh tàn hồn còn sót lại từ nghìn năm trước đã trở thành bằng hữu duy nhất của nhau.
Thật đúng là kỳ diệu.
“Bản tôn cũng đã rất lâu rồi chưa tới thăm nàng.”
Nam nhân yêu dị tuấn mỹ đứng ở bên cạnh cậu, châm ba nén hương trước phần mộ.
Động tác của hắn không câu nệ khuôn phép như người bình thường khi cúng bái trước mộ nhưng giữa lông mày có giấu nét u ám, cùng với cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, làm cho Diệp Kính Tửu có thể cảm nhận được tâm trạng trong lòng của hắn hiện giờ.
Là bi thương.
“Còn hương không?”
Diệp Kính Tửu nghiêng đầu hỏi: “Là bằng hữu, ta cũng muốn dâng cho nàng một nén hương.”
Hoa Bất Tiếu nhìn cậu một cái, sau đó khẽ cười, gật đầu nói: “Tất nhiên là có.”
Châm hương, tế bái, dâng hương.
Từng bước một, Diệp Kính Tửu đều cẩn thận, nghiêm chỉnh không hề qua loa, chắp tay trước mộ, thành kính tế bái thiếu nữ nơi phần mộ này.
Bầu trời trong thế giới nhỏ dường như vĩnh viễn luôn trong xanh, ánh mắt của nam nhân phía sau vẫn luôn dừng lại trên người cậu.
Ngay lúc Diệp Kính Tửu tưởng rằng bầu không khí thương cảm này sẽ tiếp tục kéo dài, nam nhân sau lưng lại lên tiếng: “Thật ra cậu không cần phải như vậy.”
“… cái gì?”
Nâm nhân trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Bản tôn cũng không dám chắc ký ức của ngươi về ảo cảnh đã khôi phục tới mức nào. Nhưng năm đó người mang tên Hoa Linh mà ngươi kết giao, vốn dĩ chỉ là một người giả do bản tôn ngưng tụ thành. Nàng không phải Hoa Linh của nghìn năm trước, tất cả những gì nàng và ngươi từng trải qua, nói đúng ra đều là hư ảo.”
Diệp Kính Tửu nhíu chặt mày, vô thức phản bác nói: “Không phải như vậy!”
“Ồ?” Nam nhân khẽ nhướng mày: “Vậy ngươi có cao kiến gì?”
“Ta…”
Hoa Linh là bằng hữu của câu, dù là một người đã mất từ ngàn năm trước nhưng đứa bé ấy tuyệt đối không thể chỉ là một người giả do ký ức của Hoa Bất Tiếu tạo nên!
Cảm xúc chân thật ấy, những giọt nước mắt, những quan tâm, sự luống cuống và sợ hãi khi nhìn vào mắt cậu, làm sao một kẻ giả mạo có thể bắt chước được?
Huống hồ, gạt bỏ tất cả những điều đó sang một bên, cậu vẫn nhớ rất rõ ràng—
Nhớ rằng…
Nhớ rằng có một người từng nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng.
“Vị bằng hữu tên Hoa Linh kia của ngươi, tuy rằng có thể sống lại lần nữa trong ảo cảnh này nhưng một khi thời khắc nàng ấy chết đi trong hiện thực đến, thì đồng thời trong ảo cảnh nàng ta cũng sẽ tan biến. Đây là quy tắc vốn có khi ảo cảnh hình thành, bất kể thế nào, cho dù là trong ảo cảnh, người thi pháp cũng không thể thay đổi vận mệnh đã định của người quá cố.”
“Tính cách Cốc Lượng tàn bạo, lại là kẻ háo sắc, chuyện này cũng chẳng có gì là lạ. Trẫm từng đọc qua sử sách trong lúc nhàn rỗi, khi Cốc Lượng còn tại vị, phi tử chết trong cung của hắn có đến cả nghìn người, mà bằng hữu của ngươi chính là một trong số đó.”
Giọng nói đó cực kỳ lạnh lẽo, giống như đã vứt bỏ tất cả cảm xúc nhân gian, vẫn kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe về vận mệnh chắc chắn phải chết của vị bằng hữu này, làm cho tâm trạng của Diệp Kính Tửu rơi thẳng xuống đáy vực. Nhưng ngay trong khoảnh khắc cậu sắp tuyệt vọng tới mức sụp đổ, đối phương lại an ủi cậu.
“Cũng chẳng cần phải quá đau lòng, ảo cảnh rộng lớn này vốn là do pháp thuật thời gian hoàng gia kết hợp cùng bí thuật của Long tộc tạo thành. Về lý mà nói, Hoa Linh mà ngươi nhìn thấy là do những mảnh linh hồn còn sót lại ở nơi giao giữa hai giới ngưng tụ thành. Ít nhất lần này, nàng ta thực sự đã được cậu cứu lấy, không phải sao?”
“Mảnh linh hồn?”
Diệp Kính Tửu lập tức nắm bắt trọng điểm trong lời nói kia, chất vấn: “ý ngươi là sao? Ý ngươi muốn nói tất cả những người trong ảo cảnh này, lẽ nào đều là thật?”
“Cũng chưa đến nỗi quá ngu ngốc. Phàm là bất kỳ sinh linh nào trong ảo cảnh này mà cậu có thể nói chuyện, đều là do những mảnh linh hồn tứ nghìn năm trước ngưng tụ thành.”
Giọng nói lạnh lẽo ấy lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Chính bởi nơi này đủ chân thật, mới có thể làm cho Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu không cách nào tỉnh lại kịp thời, phá vỡ ảo cảnh.”
“Vậy ngươi có thể làm cho nàng sống lại sao?” Cậu vội vàng hỏi, như thể nắm được tia hy vọng cuối cùng.
“Với tu vi bây giờ của trẫm muốn người chết sống lại, chẳng khác gì chuyện hoang đường nơi thế gian. Huống hồ, một khi ảo cảnh tiên tan, trẫm cũng sẽ tan biến theo nó. Không có trẫm, giấc mộng muốn vị bằng hữu kia sống lại của ngươi, e là chẳng thể nào bàn đến.”
Giọng nói kia có đôi phần tiếc nuối đáp: “Nếu như đợi đến khi trẫm bước vào kỳ Xuất Khiếu, muốn khiến vài kẻ đã chết sống lại cũng chẳng phải việc gì khó khăn. Chỉ tiếc rằng ảo cảnh này của trẫm vốn là để giết chết Sầm Lan cùng Hoa Bất Tiếu. Bọn họ không chết, ảo cảnh này không tan. Giữa trẫm và sư tôn, ngươi chỉ có thể chọn một mà thôi.”
Chỉ được chọn một.
Lúc đó, Diệp Kính Tửu đã lựa chọn thế nào?
So với một vị bằng hữu chỉ mới quen biết chưa lâu, thì sư tôn và đại sư huynh vẫn còn sống kia đối với cậu hiển nhiên quan trọng hơn rất nhiều.
Bởi vậy cậu đã né tránh ánh mắt trêu chọc của vị đế vương thiếu niên kia, buông bỏ tia hy vọng cuối cùng ấy.
Thế như bây giờ…
·
Đám du linh vừa rồi còn vì trông thấy chủ nhân xuất hiện vội vã tản ra khắp nơi, lúc này lại lén lút thò đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhìn thấy vị chủ nhân vốn xưa nay luôn đơn độc trong thế giới nhỏ nay lại dẫn theo một thiếu niên xa lạ tới, lập tức tò mò ló đầu, ríu rít nhìn chằm chằm vào thiếu niên tuấn tú kia.
Thấy chủ nhân vẫn không hề nổi giận, đám du linh càng thêm lớn mật, kẻ thì tiếp tục nô đùa trên gò mộ, kẻ thì nắm tay nhau, vây quanh thiếu niên đang trầm mặc mà xoay vòng vòng, miệng hát lên một khúc ca không đầu không cuối, chẳng có giai điệu gì cả.
“Quảng ~ quảng quảng quảng ~ quảng quảng ~”
Như bị tiếng ca không rõ điệu của lũ du linh tinh quái đánh thức, thiếu nhiên bỗng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía nam nhân cao lớn bên cạnh mình.
“Lâm Thời Chiêu.”
“Ừm?”
“Ta còn sống thì Lâm Thời Chiêu nhất định cũng còn sống. Mười năm qua, khi ta ở bên Thẩm Chi, thỉnh thoảng cũng từng vô tình bắt gặp ông ta có liên lạc với Lâm Thời Chiêu. Chỉ là khi đó, ta chưa khôi phục trí nhớ, cũng chưa nhận ra giọng nói kia chính là Lâm Thời Chiêu.”
Hoa Bất Tiếu không nói gì chỉ chăm chú nhìn thiếu niên đang luôn miệng trước mặt: “Ngươi…”
“Mười năm trước, trong ảo cảnh này, ngày Thẩm Chi và Lâm Thời Chiêu cùng bày mưu để ta giả chết, ta còn nhớ rất rõ, Lâm Thời Chiêu từng cùng ngươi ký chú sinh tử, điều kiện đưa ra chính là hồi sinh Hoa Linh. Khi đó, tuy người chưa ký xuống nhưng cũng đã động lòng rồi.”
“Sư tôn bọn họ chủ động rời khỏi, để lại một mình ta và ngươi, ban đầu là muốn ma tôn đại nhân giúp ta củng cố thần hồn. Khi sư tôn nhập vào cơ thể ta, ngươi lại không có chút e ngại hay do dự mà dẫn ta tới thế giới nhỏ của ngươi, rõ ràng bọn họ đã không còn ở Ma Cung nữa. Ta đang nghĩ, rốt cuộc ngươi đã nói gì mới có thể khiến họ tự nguyện rời đi?”
“Cho nên ta đoán chú sinh tử ấy vẫn còn ở trong tay ngươi. Mà không lâu trước đây, ngươi phát hiện ra thiên đạo niệm lực liên quan tới chú sinh tử vẫn còn tồn tại, xác định được rằng Lâm Thời Chiêu vẫn chưa chết, mới có cơ hội thuyết phục bọn họ rời đi, có phải vậy không?”
… Thật bất ngờ. Ký ức lại có thể khôi phục nhanh như vậy, mà bản thân cũng trở nên thông tuệ hơn một chút.
Là vì muốn cứu Hoa Linh nên mới có thể nhớ lại mọi chuyện sao?
Ý cười trong mắt Hoa Bất Tiếu càng rõ ràng hơn, hắn không hề phủ nhận suy đoán của thiếu niên: “Quả thật là vậy. Năm đó hắn từng tự xưng rằng có thể dùng thuật chuyển sinh để hồi sinh Hoa Linh. Vừa khéo, bí thuật Long tộc cùng pháp thuật thời gian của Nhân tộc lại được cùng một người kế thừa, mà Lâm Thời Chiêu là kẻ may mắn sở hữu huyết mạch phản tổ, đúng là có khả năng khiến người chết sống lại.”
“Bây giờ Lâm Thời Chiêu đã trở thành tân đế của Tù Uyên, sư tôn của ngươi đã đích thân đi bắt hắn, chẳng bao lâu nữa là có thể gặp mặt.”
“Hắn thật sự có năng lực khiến người chết sống lại.”
Diệp Kính Tửu chậm rãi nói từng chữ: “Cho nên năm đó người mà ta gặp trong ảo cảnh, thật sự là một mảnh linh hồn của nàng. Còn giờ đây, Lâm Thời Chiếu cũng đã có đủ năng lực hồi sinh Hoa Linh.”
“…”
“Vậy nên không có gì là không cần phải như vậy.”
Diệp Kính Tửu đưa tay, trong tay đã có thêm một chén rượu hoa quế. Cậu chậm rãi rưới xuống trước mộ, giọng nói tuy nhỏ nhưng vô cùng kiên định: “Nàng sẽ lại có được một cơ thể ấm áp, một gương mặt tươi cười cùng linh hồn nguyên vẹn, có thể trên cánh đồng cỏ này chơi đùa với trái cầu mà nàng yêu thích nhất, kết giao thật nhiều bằng hữu, sống một cuộc đời vô ưu vô lo.”
“Ta đảm bảo.”