[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 81

“Chết tiệt, khụ… rốt cuộc là ai…”
Vết thương bị đâm thủng ở bụng khó có thể khép lại, linh lực vốn tràn trề giờ đây gần như khô cạn. Mục Tu tâm trạng cực kỳ bực bội ẩn mình trong một dòng xoáy nước trên góc không trung, tính toán xem xoáy nước này bao lâu nữa thì sẽ bị ý thức của ảo cảnh truy đuổi tới phát hiện.
Đáp án là sau một canh giờ.
Tuy từng bị sư tổ đánh liệt vài tháng chỉ bằng một chiêu, phải dùng vô số loại linh đan diệu dược để kéo dài mạng sống hồi phục thân thể, nhưng Mục Tu chưa bao giờ chật vật đến mức này.
Chật vật đến nỗi nếu lần này bị ý thức ảo cảnh phát hiện, cậu ta sẽ chẳng còn sống nổi tới lúc cưới Diệp Kính Tửu làm Thiếu phu nhân được nữa.
Thật xui xẻo.
Cậu ta đưa mắt nhìn ra ngoài dòng nước xoáy, chỉ thấy bên ngoài một màu đen kịt vô tận, chẳng nhìn thấy gì cả.
Không thấy lỗ hổng, thậm chí pháp tắc trong hư không này còn đang mạnh lên từng phút giây một. Nói cách khác, cho dù bây giờ cậu ta may mắn không bị ý thức ảo cảnh phát hiện hoặc Lâm Thời Chiêu cố tình rút ý thức ảo cảnh về thì cậu ta cũng sẽ phải ở lại trong hư không vô tận kéo dài hơi tàn cho tới lúc chết.
Mục Tu thở dài một hơi, linh lực hệ hỏa vốn không hợp để chữa trị, mà đương nhiên nơi này cũng không có dư linh lực giúp cơ thể cậu ta tự chữa lành được.
Dù gì cũng là tu sĩ thiên về công kích, da dày thịt béo, cơn đau từ miệng vết thương ở bụng của Mục Tu cũng không tới mức quá sức chịu đựng, khó ở chỗ bây giờ cậu ta không có cách nào thoát thân. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày Diệp Kính Tửu phải chịu tang cậu ta sẽ không còn xa nữa.
Lúc chưa rơi vào hư không, việc thoát khỏi ảo cảnh với Mục Tu không phải chuyện khó. Nhưng hư không và ảo cảnh vốn không cùng bản chất, ngay cả bí pháp của tông tộc cũng mất hết tác dụng. Cậu ta chưa từng rơi vào tình cảnh tệ hại như vậy bao giờ cả!
… Suy cho cùng vẫn tại cái tên khiến Lâm Thời Chiêu thức tỉnh, tạo ra bạo động như vậy.
Còn về chuyện ai là kẻ ngu xuẩn đó, Mục Tu nghĩ đi nghĩ lại cũng đã nghĩ ra.
Ngoài Yến sư huynh ra còn ai có thể to gan lớn mật làm ra chuyện điên rồ như vậy được chứ?
Bây giờ nhìn lại, ý thức ảo cảnh vẫn đang đuổi giết Mục Tu chứng tỏ Lâm Thời Chiêu chắc chắn chưa chết. Nhưng việc cậu ta rơi vào hư không, cũng là vùng đất tan vỡ mà ảo cảnh không thể chữa trị đã chứng minh chắc chắn Lâm Thời Chiêu đang bị thương nặng.
Mặc dù những lỗ hổng trong ảo cảnh đang dần được sửa chữa, nhưng có thể chống đỡ được tới cùng hay không vẫn là một điều bí ẩn.
Một khi ảo cảnh được giải trừ hoặc là cậu ta có thể sử dụng linh lực xé rách hư không (đương nhiên điều này không nằm trong phạm vi Mục Tu suy tính), thì cậu ta vẫn còn một tia hy vọng sống sót.
Chỉ cần… cậu ta có thể chống đỡ được tới lúc đó.
“Oành…”
Chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng nổ lớn vang lên trong hư không.
Mục Tu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nơi xa xôi của hư không đen kịt bỗng nứt ra một khe lớn, những tia sáng lóa mắt chiếu vào hư không. Phía sau ánh sáng là một vệt màu đậm do ý thức ảo cảnh biến thành không ngừng truy bắt.
Vài giây sau, miệng vết nứt nhanh chóng khép lại tựa như mặt nước đọng lặng yên trong giếng không gợn sóng. Hai tia sáng ấy cũng dần tan biến trong bóng tối, không còn tăm tích.
“… Đại sư huynh? Hắn ta vẫn còn sống ư?”
Mục Tu suy tư rời tầm mắt, cơ thể căng chặt vì trận biến động vừa rồi cũng dần thả lỏng.
Máu nơi miệng vết thương trên bụng đã thấm đẫm lớp áo, Mục Tu cau mày xé một mảnh vải ở vạt áo ra buộc chặt quanh bụng, ấn mạnh vào miệng vết thương để cố gắng cầm máu.
Trong hư không này, tốc độ khôi phục của cậu ta kém xa bình thường rất nhiều, túi trữ vật đầy linh dược của cậu ta không biết đã rơi đi đâu trong lúc bị ảo cảnh đuổi giết.
Trong ngũ hành linh căn, chỉ có linh căn hệ mộc có năng lực chữa trị vết thương… Mà đại sư huynh chính là thiên tài đơn linh căn hệ mộc, nếu có thể được hắn chữa trị cho thì việc chữa khỏi vết thương này chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Yến Lăng Khanh không giống Mục Tu, đối với ảo cảnh do Lâm Thời Chiêu dựng nên chưa chắc đã hiểu rõ, càng đừng nói đến hư không xuất hiện từ sự sụp đổ cục bộ của ảo cảnh.
Nếu hắn cứ tiếp tục dây dưa với ý thức ảo cảnh, chỉ sợ rằng hắn sẽ chết sớm hơn cả Mục Tu nữa.
Nhưng nếu đại sư huynh chết đi, khả năng Mục Tu theo đuổi Diệp Kính Tửu thành công sẽ lớn hơn bây giờ…
Chậc, nói không chừng tên ngốc Diệp Kính Tửu đầu óc đơn giản kia sẽ sống chết thủ tiết vì người ta cũng nên.
Nhưng nếu đại sư huynh không chết thì cũng hơi phiền phức, vì hắn chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Mục Tu. Nếu cho cậu ta được lựa chọn một trong hai, vậy cậu ta sẽ lựa chọn đại sư huynh mà cậu ta từng yêu đơn phương kia chết quách đi cho xong.
Tất nhiên, toàn bộ đều là suy nghĩ trong đầu Mục Tu.
Hiện tại miệng vết thương của cậu ta không thể khép lại, mạng còn khó giữ, chuyện chính bây giờ là ổn định thương tích, tìm đường rời khỏi hư không.
Tuy rằng đại sư huynh không hiểu rõ về ảo cảnh như cậu ta, nhưng dù sao cũng là người lớn lên bên cạnh sư tổ, hiểu biết sâu rộng. Biết đâu hắn sẽ có cách rời khỏi hư không…
“!!”
Sâu trong xoáy nước bỗng xuất hiện tiếng động lạ, cơ thể Mục Tu lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn vào phía sâu trong dòng nước xoáy.
Sao lại thế này? Rõ ràng lúc cậu ta trốn vào trong xoáy nước đã kiểm tra rồi…
“… Hóa ra là ngươi.”
Giọng nói dịu dàng lộ rõ vẻ kinh ngạc vang lên, Yến Lăng Khanh xuất hiện trong dòng nước xoáy rồi dừng lại ở một nơi khá xa Mục Tu, hờ hững thu hồi kiếm về bên hông, thản nhiên nói: “Ban đầu ta tưởng không gặp được ngươi trong ảo cảnh là vì ngươi không tham gia vào mưu kế lần này, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
… Hỏng bét, cậu ta còn chưa kịp quyết định xem nên cứu đại sư huynh không mà hắn đã tự thoát được khỏi truy sát của ảo cảnh rồi?
Mục Tu cau mày, một suy nghĩ chợt lóe lên. Bàn tay cậu ta đặt lên chuôi kiếm nhưng chưa rút ra, nét mặt bình tĩnh không chút hoảng loạn: “Lâu rồi không gặp đại sư huynh. Nhưng mà… huynh đã bước vào sâu trong dòng nước xoáy này thế nào?”
Yến Lăng Khanh đảo mắt nhìn lướt qua lớp áo đẫm máu ở bụng của Mục Tu, khóe môi cong lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười, rất hào phóng giải thích: “Xoáy nước trong hư không này có rất nhiều, ta chỉ tùy tiện chọn một cái để tránh né truy sát. Không ngờ trong xoáy lại có huyền cơ, liên kết với nhau, ta vừa bước vào thì cảm nhận được một đợt chấn động thời không, sau đó thì nhìn thấy Mục sư đệ.”
“Vậy sao? Vậy xem ra ta đã khinh thường đại sư huynh rồi. Lúc đầu ta tưởng huynh vào hư không là lành ít dữ nhiều, không ngờ lại phát hiện được cả bí mật trong dòng nước xoáy. Lại nói sư huynh à, vốn dĩ ta chỉ là một người không liên quan đứng ngoài quan sát, rồi bị huynh làm hại rơi vào hư không… có phải huynh nên bồi thường cho ta hay không?”
“Ồ? Bồi thường?”
Ý cười dịu dàng trên mặt Yến Lăng Khanh không hề suy giảm: “Ban đầu Mục sư đệ luôn tìm cách dây dưa với ta, ta đã biết da mặt Mục sư đệ rất dày rồi. Giờ xem ra… là ta vẫn còn đánh giá thấp ngươi.”
“Đại sư huynh nói gì vậy? Ta luôn cực kỳ coi trọng thể diện của bản thân. Hồi niên thiếu không hiểu chuyện tình cảm, nếu lỡ mạo phạm sư huynh hay có đắc tội gì thì mong sư huynh rộng lòng bỏ qua.”
Mục Tu tự nhiên tiếp lời, nói xong cậu ta còn cẩn thận nhìn hắn chăm chú, sau đó nhướng mày nói tiếp: “Có điều ta chưa bao giờ thấy đại sư huynh nói chuyện… sắc bén như vậy, đúng là hiếm có. Sao mới vài tháng không gặp đại sư huynh đã có thay đổi to lớn như thế rồi? Ta nhớ mọi người trong phái Tiêu Dao đều khen rằng đại sư huynh là quân tử khiêm nhường, dịu dàng như ngọc cơ mà.”
“E là trí nhớ của Mục sư đệ không được tốt lắm.”
Vẻ mặt Yến Lăng Khanh không hề thay đổi, giọng nói vẫn tràn ngập ý cười như cũ: “Ngươi quên rồi sao? Từ xưa tới nay dáng vẻ của ta trước mặt đồng môn và kẻ địch chưa từng giống nhau.